Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 228: Bắc Minh, anh sao rồi?
Chương 228: Bắc Minh, anh sao rồi?
“Vậy bây giờ cố định thế nào?” Giang Bắc Minh hỏi.
Đối với Giang Bắc Minh mà nói, thấy Hàn Nhã Văn bị rơi vào hoàn cảnh trớ trêu này anh không hề có chút cảm xúc thương hại nào, dù sao mỗi người phải tự chịu trách nhiệm về những gì mình làm, những việc cô ta làm cô ta phải tự gánh lấy. Nếu muốn trách chỉ có tự trách chính bản thân cô ta mà thôi.
Copy từ web VietWriter
Yêu một gã đàn ông như vậy là do chính cô ta lựa chọn.
Cô ta lại ngang ngược, không coi ai ra gì, vừa thấy anh thì lập tức “lao” vào mỉa mai, khinh thường, đây cũng do chính cô ta làm.
Tất cả những chuyện đó không hề có ai bắt cô ta làm cả, vậy nên, khi cô ta rơi vào kết cục như thế này cũng là do chính cô ta thôi.
“Tôi, tôi muốn uống rượu..” Hàn Nhã Văn nói: “Bắc Minh, anh, anh có thể dẫn tôi đi uống rượu không? Tôi đột nhiên phát hiện, ở trong thành phố này tôi không hề có bất cứ người nào thân. thiết... Nếu như không phải có anh, chắc hẳn tôi sẽ trở thành một kẻ đáng thương nhất nơi này, muốn uống rượu mà tìm mãi không có một ai đi cùng.”
Trên mặt Hàn Nhã Văn lộ vẻ tự giễu.
“Xin lỗi” Giang Bắc Minh lắc đầu nói: “Bây giờ đã hơn tám giờ rồi, tôi phải về nhà, ở nhà vợ tôi vẫn đang chờ tôi về để ăn cơm”
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Nói xong Giang Bắc Minh lấy ra một tờ 500 nghìn rồi đặt lên vali của Hàn Nhã Văn và nói: “Đừng có uống rượu, bây giờ tâm trạng cô không được ổn định, uống quá nhiều rượu dễ gây ra tâm trạng tiêu cực hơn, rất nguy hiểm. Số tiền này cô cầm lấy đi, tìm một chỗ ngủ lại tối nay rồi nếu cô muốn về nhà số tiền còn lại để cô bắt xe về, còn nếu không muốn về... vậy cô muốn làm gì thì đi làm cái đó đi.”
Nói xong, Giang Bắc Minh quay người, chuẩn bị bước lên xe của mình.
“Bắc Minh.” Hàn Nhã Văn tiến đến kéo Giang Bắc Minh lại và nói, “Bắc Minh, tôi biết là anh vẫn còn ghét tôi, ghét những chuyện lúc trước tôi đã từng làm với anh, tôi biết rõ, lúc trước tôi quá ngu xuẩn, nhưng mà, Bắc Minh, tôi hiện tại đã thành ra như vậy rồi, anh có thể thương hại tôi, uống cùng tôi mấy chén rượu không? Trong lòng tôi thực sự rất khó chịu.”
“Hàn Nhã Văn, tôi đã nói với cô rồi, với tình trạng của cô hiện tại thì đừng nên uống rượu” Giang Bắc Minh nói.
“Bắc Minh, xem ra, anh thực sự rất có thành kiến với tôi” Hàn Nhã Văn nói, “Vậy được rồi, Bắc Minh, anh đi đi, tôi biết rồi, trước kia tôi đối xử với anh quá tệ hại nên khiến anh phải chịu nhiều tổn thương, giờ tôi đã nhận sai rồi, nhưng để anh tha thứ cho tôi hẳn là chuyện không thể nào. Có lẽ đây là số mệnh của tôi rồi, tôi thật là kẻ đáng buồn, trong nơi phố thị xa hoa này lại không có nấy một người bạn để uống rượu cùng khi tôi buồn, có lẽ, cả đời tôi định trước là côđộc rồi” Hàn Nhã Văn nói xong thì quay người kéo vali rời đi theo hướng đường lớn.
“Này!”
Giang Bắc Minh thấy Hàn Nhã Văn quay đầu đi về phía đường lớn, mà bây giờ ở đó không ngừng có những chiếc ô tô xe máy lướt nhanh qua. Giang Bắc Minh hơi hoảng, nếu bây giờ cô ta mà cứ đi như vậy thì chắc chắn sẽ bị xe tông chết!
Chết à?”
Anh bước nhanh chạy tới giữ chặt lấy cánh tay của Hàn Nhã Văn lại rồi lớn giọng: “Cô muốn
Hàn Nhã Văn cười khổ một cái: “Cuộc sống của ta đã trở nên thảm hại như vậy thì chết hay không cũng đầu quan trọng, không, hẳn là chết đi còn tốt hơn”.
“Rồi, rồi, cô muốn uống rượu chứ gì? Đi, tôi đưa cô đi uống, đi chỗ nào?” Giang Bắc Minh thực sự bó tay rồi. Nói gì thì nói, dù sao hồi bé từng thân thiết, còn qua nhà cô ta ăn cơm mấy lần, hơn nữa, thấy một người đang sống sờ ngay trước mặt muốn đi tìm chết, cho dù có là người xa lạ, Giang Bắc Minh có thể mặc kệ sao?
“Bắc Minh, anh bây giờ là đang thương hại tôi sao?” Hàn Nhã Văn lắc đầu và nói: “Anh cứ đi đi, loại người như tôi không đáng để được anh thương hại. Anh cứ yên tâm đi, cho dù tôi có chết cũng sẽ không để bản thân liên lụy đến anh”
“Được rồi!” Giang Bắc Minh không kiên nhẫn nói: “Đừng nói mấy lời tiêu cực, ủ rũ đó nữa, muốn tôi uống rượu cùng thì đi thôi!”
Giang Bắc Minh nói xong thì mặc kệ Hàn Nhã Văn phản ứng, cứ thể lôi cô ta lên lề đường.
Nhưng, Giang Bắc Minh không phát hiện ra rằng, trong khoảng khắc anh túm Hàn Nhã Văn lên lề đường, gương mặt tràn đầy đau khổ, bị thương của cô ta lại hiện lên vẻ tươi cười đắc chí khi mà âm mưu của mình thực hiện được.
Nụ cười này chỉ thoáng hiện qua trong khoảnh khắc đó, ngay khi Giang Bắc Minh quay đầu nhìn cô ta thì gương mặt cô ta lại tràn đầy vẻ chán nản, bị thương.
Ở gần đó vừa hay có một quán bày bán ven đường, Giang Bắc Minh túm lấy Hàn Nhã Văn đi đến đó. Tùy tiện chọn mấy món ăn kèm sau đó bảo ông chủ đem mấy chai bia đến.
“Uống đi!” Giang Bắc Minh rót cho mình và Hàn Nhã Văn mỗi người một cốc bia rồi nói: “Không phải cô muốn uống rượu sao? Nào, uống đi, tôi uống cùng cô, uống xong thì đi tìm chỗ nào mà ngủ một giấc, đừng cố tìm chết nữa”
“Ừm” Hàn Nhã Văn cúi đầu, sau đó cầm cốc bia của mình lên rồi đụng vào cốc của Giang Bắc Minh một cái.
"Úi!"
Ngay khi Hàn Nhã Văn cũng cốc bia của mình vào cốc của Giang Bắc Minh thì lại khẽ đảo cốc rượu một cái khiến gần như toàn bộ cốc bia đổ lên quần của Giang Bắc Minh.
“Bắc Minh, xin lỗi, rất xin lỗi..” Hàn Nhã Văn cuống quýt nói xin lỗi Giang Bắc Minh rồi đứng lên lấy mấy chiếc khăn giấy trên bàn định dùng nó lâu cho Giang Bắc Minh.
“Không cần đâu!” Giang Bắc Minh vươn tay ngăn cản Hàn Nhã Văn rồi đứng lên nói, “Tôi vào toilet một chút.”
“Bắc Minh, Bắc Minh, anh làm sao vậy?”
“Bắc Minh, không sao chứ?”
Mãi đến lúc này, khi cô ta chắc chắn Giang Bắc Minh không có phản ứng gì, trên mặt Hàn Nhã Văn lộ ra vẻ xấu xa, đắc chí khi âm mưu được thực hiện.
“Ông chủ, tính tiền!” Hàn Nhã Văn hô lên một tiếng gọi ông chủ đến thanh toán tiền. Sau khi trả tiền xong thì cô ta dìu Giang Bắc Minh đến một phòng khách sạn gần đó.
“Phục vụ, tôi muốn thuê một gian phòng” Hàn Nhã Văn nói với nhân viên ở quầy.
Khi cô ta mở ví tiền ra để lấy chứng minh thư thì có thể thấy trong ví của cô ta, nhìn thoáng qua cũng phải có mấy triệu đồng tiền mặt. Hơn thế, khi thanh toán tiền phòng cô ta còn không dùng đến tiền mặt mà lấy một tấm thẻ tín dụng ra quẹt một cái, thanh toán thành công.
“Vậy bây giờ cố định thế nào?” Giang Bắc Minh hỏi.
Đối với Giang Bắc Minh mà nói, thấy Hàn Nhã Văn bị rơi vào hoàn cảnh trớ trêu này anh không hề có chút cảm xúc thương hại nào, dù sao mỗi người phải tự chịu trách nhiệm về những gì mình làm, những việc cô ta làm cô ta phải tự gánh lấy. Nếu muốn trách chỉ có tự trách chính bản thân cô ta mà thôi.
Copy từ web VietWriter
Yêu một gã đàn ông như vậy là do chính cô ta lựa chọn.
Cô ta lại ngang ngược, không coi ai ra gì, vừa thấy anh thì lập tức “lao” vào mỉa mai, khinh thường, đây cũng do chính cô ta làm.
Tất cả những chuyện đó không hề có ai bắt cô ta làm cả, vậy nên, khi cô ta rơi vào kết cục như thế này cũng là do chính cô ta thôi.
“Tôi, tôi muốn uống rượu..” Hàn Nhã Văn nói: “Bắc Minh, anh, anh có thể dẫn tôi đi uống rượu không? Tôi đột nhiên phát hiện, ở trong thành phố này tôi không hề có bất cứ người nào thân. thiết... Nếu như không phải có anh, chắc hẳn tôi sẽ trở thành một kẻ đáng thương nhất nơi này, muốn uống rượu mà tìm mãi không có một ai đi cùng.”
Trên mặt Hàn Nhã Văn lộ vẻ tự giễu.
“Xin lỗi” Giang Bắc Minh lắc đầu nói: “Bây giờ đã hơn tám giờ rồi, tôi phải về nhà, ở nhà vợ tôi vẫn đang chờ tôi về để ăn cơm”
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Nói xong Giang Bắc Minh lấy ra một tờ 500 nghìn rồi đặt lên vali của Hàn Nhã Văn và nói: “Đừng có uống rượu, bây giờ tâm trạng cô không được ổn định, uống quá nhiều rượu dễ gây ra tâm trạng tiêu cực hơn, rất nguy hiểm. Số tiền này cô cầm lấy đi, tìm một chỗ ngủ lại tối nay rồi nếu cô muốn về nhà số tiền còn lại để cô bắt xe về, còn nếu không muốn về... vậy cô muốn làm gì thì đi làm cái đó đi.”
Nói xong, Giang Bắc Minh quay người, chuẩn bị bước lên xe của mình.
“Bắc Minh.” Hàn Nhã Văn tiến đến kéo Giang Bắc Minh lại và nói, “Bắc Minh, tôi biết là anh vẫn còn ghét tôi, ghét những chuyện lúc trước tôi đã từng làm với anh, tôi biết rõ, lúc trước tôi quá ngu xuẩn, nhưng mà, Bắc Minh, tôi hiện tại đã thành ra như vậy rồi, anh có thể thương hại tôi, uống cùng tôi mấy chén rượu không? Trong lòng tôi thực sự rất khó chịu.”
“Hàn Nhã Văn, tôi đã nói với cô rồi, với tình trạng của cô hiện tại thì đừng nên uống rượu” Giang Bắc Minh nói.
“Bắc Minh, xem ra, anh thực sự rất có thành kiến với tôi” Hàn Nhã Văn nói, “Vậy được rồi, Bắc Minh, anh đi đi, tôi biết rồi, trước kia tôi đối xử với anh quá tệ hại nên khiến anh phải chịu nhiều tổn thương, giờ tôi đã nhận sai rồi, nhưng để anh tha thứ cho tôi hẳn là chuyện không thể nào. Có lẽ đây là số mệnh của tôi rồi, tôi thật là kẻ đáng buồn, trong nơi phố thị xa hoa này lại không có nấy một người bạn để uống rượu cùng khi tôi buồn, có lẽ, cả đời tôi định trước là côđộc rồi” Hàn Nhã Văn nói xong thì quay người kéo vali rời đi theo hướng đường lớn.
“Này!”
Giang Bắc Minh thấy Hàn Nhã Văn quay đầu đi về phía đường lớn, mà bây giờ ở đó không ngừng có những chiếc ô tô xe máy lướt nhanh qua. Giang Bắc Minh hơi hoảng, nếu bây giờ cô ta mà cứ đi như vậy thì chắc chắn sẽ bị xe tông chết!
Chết à?”
Anh bước nhanh chạy tới giữ chặt lấy cánh tay của Hàn Nhã Văn lại rồi lớn giọng: “Cô muốn
Hàn Nhã Văn cười khổ một cái: “Cuộc sống của ta đã trở nên thảm hại như vậy thì chết hay không cũng đầu quan trọng, không, hẳn là chết đi còn tốt hơn”.
“Rồi, rồi, cô muốn uống rượu chứ gì? Đi, tôi đưa cô đi uống, đi chỗ nào?” Giang Bắc Minh thực sự bó tay rồi. Nói gì thì nói, dù sao hồi bé từng thân thiết, còn qua nhà cô ta ăn cơm mấy lần, hơn nữa, thấy một người đang sống sờ ngay trước mặt muốn đi tìm chết, cho dù có là người xa lạ, Giang Bắc Minh có thể mặc kệ sao?
“Bắc Minh, anh bây giờ là đang thương hại tôi sao?” Hàn Nhã Văn lắc đầu và nói: “Anh cứ đi đi, loại người như tôi không đáng để được anh thương hại. Anh cứ yên tâm đi, cho dù tôi có chết cũng sẽ không để bản thân liên lụy đến anh”
“Được rồi!” Giang Bắc Minh không kiên nhẫn nói: “Đừng nói mấy lời tiêu cực, ủ rũ đó nữa, muốn tôi uống rượu cùng thì đi thôi!”
Giang Bắc Minh nói xong thì mặc kệ Hàn Nhã Văn phản ứng, cứ thể lôi cô ta lên lề đường.
Nhưng, Giang Bắc Minh không phát hiện ra rằng, trong khoảng khắc anh túm Hàn Nhã Văn lên lề đường, gương mặt tràn đầy đau khổ, bị thương của cô ta lại hiện lên vẻ tươi cười đắc chí khi mà âm mưu của mình thực hiện được.
Nụ cười này chỉ thoáng hiện qua trong khoảnh khắc đó, ngay khi Giang Bắc Minh quay đầu nhìn cô ta thì gương mặt cô ta lại tràn đầy vẻ chán nản, bị thương.
Ở gần đó vừa hay có một quán bày bán ven đường, Giang Bắc Minh túm lấy Hàn Nhã Văn đi đến đó. Tùy tiện chọn mấy món ăn kèm sau đó bảo ông chủ đem mấy chai bia đến.
“Uống đi!” Giang Bắc Minh rót cho mình và Hàn Nhã Văn mỗi người một cốc bia rồi nói: “Không phải cô muốn uống rượu sao? Nào, uống đi, tôi uống cùng cô, uống xong thì đi tìm chỗ nào mà ngủ một giấc, đừng cố tìm chết nữa”
“Ừm” Hàn Nhã Văn cúi đầu, sau đó cầm cốc bia của mình lên rồi đụng vào cốc của Giang Bắc Minh một cái.
"Úi!"
Ngay khi Hàn Nhã Văn cũng cốc bia của mình vào cốc của Giang Bắc Minh thì lại khẽ đảo cốc rượu một cái khiến gần như toàn bộ cốc bia đổ lên quần của Giang Bắc Minh.
“Bắc Minh, xin lỗi, rất xin lỗi..” Hàn Nhã Văn cuống quýt nói xin lỗi Giang Bắc Minh rồi đứng lên lấy mấy chiếc khăn giấy trên bàn định dùng nó lâu cho Giang Bắc Minh.
“Không cần đâu!” Giang Bắc Minh vươn tay ngăn cản Hàn Nhã Văn rồi đứng lên nói, “Tôi vào toilet một chút.”
“Bắc Minh, Bắc Minh, anh làm sao vậy?”
“Bắc Minh, không sao chứ?”
Mãi đến lúc này, khi cô ta chắc chắn Giang Bắc Minh không có phản ứng gì, trên mặt Hàn Nhã Văn lộ ra vẻ xấu xa, đắc chí khi âm mưu được thực hiện.
“Ông chủ, tính tiền!” Hàn Nhã Văn hô lên một tiếng gọi ông chủ đến thanh toán tiền. Sau khi trả tiền xong thì cô ta dìu Giang Bắc Minh đến một phòng khách sạn gần đó.
“Phục vụ, tôi muốn thuê một gian phòng” Hàn Nhã Văn nói với nhân viên ở quầy.
Khi cô ta mở ví tiền ra để lấy chứng minh thư thì có thể thấy trong ví của cô ta, nhìn thoáng qua cũng phải có mấy triệu đồng tiền mặt. Hơn thế, khi thanh toán tiền phòng cô ta còn không dùng đến tiền mặt mà lấy một tấm thẻ tín dụng ra quẹt một cái, thanh toán thành công.