Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 138
Chương 138: Châm cứu Ngũ hành điếu mệnh
“Cái gì?” Trương Kiệt nghe
xong liền sửng sốt, vội vàng hỏi:
“Trí Hùng, cậu nói cái gì vậy? Bốn
bệnh nhân đó đều không cứu sống
được sao? Cả bốn người bọn họ?
Tất cà đều không cứu được?”
“Đúng vậy ạ.” Người bác sĩ tên
Trí Hùng gật đầu nói: “Mười phút
trước bốn bệnh nhân này lần lượt
tắt thở, đến giờ thì bọn họ thực sự
đều đã chết cà rồi.
Copy từ web VietWriter
Trí Hùng và Trương Kiệt nói rất
nhỏ, cùng lắm cũng chỉ đủ cho
Giang Bắc Minh ở bên cạnh nghe
thấy. Nhưng mà thật không ngỡ là
lại có người nhà của một bệnh
nhân nào đó nghe được điều này.
“Các anh nói gì cố? Em trai tôi
chết rồi? Cà bốn người bọn họ đều
đã chết rồi sao?
“Cái gì? Con trai tôi cũng chết
rồi ư?
“Trời ơi, con trai ơi, con chết rồi
mẹ biết phải sống thế nào đây?
“Trời ạ… Hu hu hu…”
Ngay lập tức, trước cửa phòng
cấp cứu vang lên những tiếng khóc
đầy ai oán. Đây vốn dĩ là nơi mà
người nhà bệnh nhân ấp ủ hy vọng,
nhưng giờ thì hy vọng đã hoàn
toàn sụp đổ. Bọn họ ngồi bệt
xuống đất mà khóc, khóc đến chết
đi sống lại. Thật là một cảnh tượng
thương tâm!
“Đợi đã, để tôi vào xem..”
Giang Bắc Minh lên tiếng với vẻ
mặt vô cùng khó coi, sau đó liền
nhanh chóng bước vào phòng cấp
cứu.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Người đã chết rồi thì y học
hiện đại tuyệt đối sẽ không thề cứu
sống lại được. Nếu người đó đã
ngừng thở thì chỉ còn một tia hy
vọng duy nhất là dùng máy tạo
nhịp tim. Tuy nhiên, khả năng đề
chiếc máy đó có thể cứu được một
mạng người là vô cùng nhỏ. Hơn
nữa, kể cả khi nhịp tim thật sự đập
tr lại nhờ chiếc máy cũng không
thể chắc chắn rằng người đó sẽ có
thể sống trong tình trạng như vậy
trong bao lâu.
Có thể nói đơn giản là, một khi
mà một người đã tắt thờ thì căn
bản là người đó đã chết rồi.
Nhưng mà đối với một Tiên
Tôn như Giang Bắc Minh mà nói thì
đây không phải là điều tuyệt đối
không thể. Nếu như là người chỉ
vừa mới chết thì khả năng có thể
cứu sống lại được là năm mươi
phần trăm.
Nếu là Tiên Tôn kỳ, Giang Bắc
Minh có thể bảo đảm anh sẽ cứu
sống được bốn bệnh nhân đó.
Còn nếu là Nguyên Anh kỳ, thì
Giang Bắc Minh chỉ có thể đảm
bảo năm phần trăm hy vọng.
Nhưng mà, hiện giờ Vương An
Đức còn chưa bước vào giai đoạn
nhập môn, còn đang quanh quần ở
ngoài ngưỡng cửa tu luyện, mặc dù
anh vốn là người có năng lực
nhưng vẫn chưa có đủ tác động đề
phát huy được những năng lực đó.
Vì vậy, khả năng để Giang Bắc
Minh cứu được bọn họ chỉ còn lại
khoảng mười phần trăm.
Nhưng mà chỉ cần có một tia
hy vọng thì Giang Bắc Minh cũng
nhất định phải thử.
“Này, này, này! Anh đang làm
gì vậy? Mau ra ngoài, ra ngoài
ngay!” Lúc này, trong phòng cấp
cứu còn có bác sĩ và y tá, họ vô
cùng kinh ngạc khi thấy Giang Bắc
Minh xông vào phòng. Nhìn thấy
anh mặc quần áo bình thường, bọn
họ tường anh là người nhà bệnh
nhân vì quá xúc động nên xông
vào đây, bèn lớn tiếng quát.
“Các anh tránh ra cho tôi!”
Giang Bắc Minh nhanh chóng tiến
về phía trước, nắm lấy tay một
trong số những bệnh nhân đã chết
lên bắt mạch.
Người đã chết thì mạch cũng
sẽ theo đó mà ngừng đập. Người
bình thường tuyệt đối sẽ không thề
nào bắt được mạch, nhưng Giang
Bắc Minh thì khác, anh có thể cảm
nhận được cho dù chỉ là những
rung động rất nhỏ.
Quả nhiên là sau khi bắt mạch
xong cho cả bốn bệnh nhân, anh
thực sự vẫn cảm nhận được mạch
của họ còn đang đập rất khẽ.
Tốt!
Điều này chứng tỏ vẫn còn cơ
hội đề cứu bọn họ.
Thực ra, những người này chết
là do ngộ độc thực phẩm, trong
trường hợp này thì khả năng cứu
được tương đối cao. Tuy nhiên, nếu
đây đã là cái số của bọn họ, ông
trời đã định sẵn bọn họ phải chết
như vậy thì đừng nói đến Giang
Bắc Minh tiên tôn, có là Đại La Kim
Tiên cũng không cách nào cứu
được bọn họ.
Nghĩ đến đây, Giang Bắc Minh
nhanh chóng lao ra khỏi phòng
cấp cứu. Lúc này người nhà bệnh
nhân vẫn còn đang rất kích động,
may mà Mã Quốc Chính đã phái
người tới chặn những người đó lại
mới bảo vệ được Thầm Thanh Lan
không bị bất cứ tồn thương nào.
“Viện trường Kiệt!” Giang Bắc
Minh nhìn Trương Kiệt, lớn tiếng
gọi.
“Sao vậy?” Trương Kiệt quay
lại nhìn Giang Bắc Minh.
“Phiền ông giúp tôi một việc!”
Giang Bắc Minh nói. “Đuổi hết
những người đang ởð trong phòng
cấp cứu ra ngoài, sau đó lấy giúp
tôi vài bộ kim châm cứu ð khoa
Đông y lại đây, ít nhất cũng phải
bốn bộ. Ngoài ra, ông cho người đi
mua giúp tôi vài món đồ như là chu
sa, giấy vàng, bút lông, sau đó
mang lại đây cho tôi ngay nhé.”
Trương Kiệt nhìn Giang Bắc
Minh hỏi: “Bắc Minh, cậu muốn làm
gì vậy?”
“Tôi muốn cứu bốn bệnh nhân
này.” Giang Bắc Minh nói.
“Cậu nói gì cơ?” Trương Kiệt
nghe Giang Bắc Minh nói vậy thì
vô cùng kinh hãi nhìn anh, hỏi lại:
“Cậu muốn cứu những bệnh nhân
đó sống lại? Bắc Minh, cậu đừng
ngốc nữa, bọn họ đều đã chết cả
rồi. Người chết sao có thể sống lại
được cơ chứ?”
“Viện trường Kiệt, ông yên
tâm, chỉ cần có một tia hy vọng, tôi
cũng sẽ cố hết sức. Vì vậy phiền
Vì vậy, khi mà Giang Bắc Minh
châm vào người bọn họ năm cây
kim đó được gọi là thuật châm cứu
Ngũ hành điếu mệnh.
Vào lúc người ta còn chưa
hoàn toàn chết đi mà chỉ rơi vào
trạng thái gần như là đã chết, thì
thuật châm cứu Ngũ hành điếu
mệnh có thề giữ lại mạng sống cho
người đó. Kể cả sau khi người đó
đã chết rồi, cũng có thể dùng thuật
châm cứu này đề kích thích ngũ
tạng, khôi phục và duy trì sự sống.
Việc châm năm chiếc kim này
lên người trông thì có vẻ đơn giản
nhưng thực tế lại vô cùng khó,
không những phải lưu ý đến sự lưu
thông của mạch khí mà còn phải
đảm bảo rằng không được có bất
cứ sự chênh lệch nào. Nếu như chỉ
cần có một chút sai sót thôi thì đều
sẽ thất bại.
Từ xưa đến nay đã có rất
nhiều người biết tới thuật châm
cứu Ngũ hành điếu mệnh này. Tuy
nhiên số người có thể bảo đảm
được sự chuẩn xác, sau khi châm
cứu có thể thực sự đạt được tác
dụng hồi sinh thì có lẽ là không
quá năm người.
“Cái gì?” Trương Kiệt nghe
xong liền sửng sốt, vội vàng hỏi:
“Trí Hùng, cậu nói cái gì vậy? Bốn
bệnh nhân đó đều không cứu sống
được sao? Cả bốn người bọn họ?
Tất cà đều không cứu được?”
“Đúng vậy ạ.” Người bác sĩ tên
Trí Hùng gật đầu nói: “Mười phút
trước bốn bệnh nhân này lần lượt
tắt thở, đến giờ thì bọn họ thực sự
đều đã chết cà rồi.
Copy từ web VietWriter
Trí Hùng và Trương Kiệt nói rất
nhỏ, cùng lắm cũng chỉ đủ cho
Giang Bắc Minh ở bên cạnh nghe
thấy. Nhưng mà thật không ngỡ là
lại có người nhà của một bệnh
nhân nào đó nghe được điều này.
“Các anh nói gì cố? Em trai tôi
chết rồi? Cà bốn người bọn họ đều
đã chết rồi sao?
“Cái gì? Con trai tôi cũng chết
rồi ư?
“Trời ơi, con trai ơi, con chết rồi
mẹ biết phải sống thế nào đây?
“Trời ạ… Hu hu hu…”
Ngay lập tức, trước cửa phòng
cấp cứu vang lên những tiếng khóc
đầy ai oán. Đây vốn dĩ là nơi mà
người nhà bệnh nhân ấp ủ hy vọng,
nhưng giờ thì hy vọng đã hoàn
toàn sụp đổ. Bọn họ ngồi bệt
xuống đất mà khóc, khóc đến chết
đi sống lại. Thật là một cảnh tượng
thương tâm!
“Đợi đã, để tôi vào xem..”
Giang Bắc Minh lên tiếng với vẻ
mặt vô cùng khó coi, sau đó liền
nhanh chóng bước vào phòng cấp
cứu.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Người đã chết rồi thì y học
hiện đại tuyệt đối sẽ không thề cứu
sống lại được. Nếu người đó đã
ngừng thở thì chỉ còn một tia hy
vọng duy nhất là dùng máy tạo
nhịp tim. Tuy nhiên, khả năng đề
chiếc máy đó có thể cứu được một
mạng người là vô cùng nhỏ. Hơn
nữa, kể cả khi nhịp tim thật sự đập
tr lại nhờ chiếc máy cũng không
thể chắc chắn rằng người đó sẽ có
thể sống trong tình trạng như vậy
trong bao lâu.
Có thể nói đơn giản là, một khi
mà một người đã tắt thờ thì căn
bản là người đó đã chết rồi.
Nhưng mà đối với một Tiên
Tôn như Giang Bắc Minh mà nói thì
đây không phải là điều tuyệt đối
không thể. Nếu như là người chỉ
vừa mới chết thì khả năng có thể
cứu sống lại được là năm mươi
phần trăm.
Nếu là Tiên Tôn kỳ, Giang Bắc
Minh có thể bảo đảm anh sẽ cứu
sống được bốn bệnh nhân đó.
Còn nếu là Nguyên Anh kỳ, thì
Giang Bắc Minh chỉ có thể đảm
bảo năm phần trăm hy vọng.
Nhưng mà, hiện giờ Vương An
Đức còn chưa bước vào giai đoạn
nhập môn, còn đang quanh quần ở
ngoài ngưỡng cửa tu luyện, mặc dù
anh vốn là người có năng lực
nhưng vẫn chưa có đủ tác động đề
phát huy được những năng lực đó.
Vì vậy, khả năng để Giang Bắc
Minh cứu được bọn họ chỉ còn lại
khoảng mười phần trăm.
Nhưng mà chỉ cần có một tia
hy vọng thì Giang Bắc Minh cũng
nhất định phải thử.
“Này, này, này! Anh đang làm
gì vậy? Mau ra ngoài, ra ngoài
ngay!” Lúc này, trong phòng cấp
cứu còn có bác sĩ và y tá, họ vô
cùng kinh ngạc khi thấy Giang Bắc
Minh xông vào phòng. Nhìn thấy
anh mặc quần áo bình thường, bọn
họ tường anh là người nhà bệnh
nhân vì quá xúc động nên xông
vào đây, bèn lớn tiếng quát.
“Các anh tránh ra cho tôi!”
Giang Bắc Minh nhanh chóng tiến
về phía trước, nắm lấy tay một
trong số những bệnh nhân đã chết
lên bắt mạch.
Người đã chết thì mạch cũng
sẽ theo đó mà ngừng đập. Người
bình thường tuyệt đối sẽ không thề
nào bắt được mạch, nhưng Giang
Bắc Minh thì khác, anh có thể cảm
nhận được cho dù chỉ là những
rung động rất nhỏ.
Quả nhiên là sau khi bắt mạch
xong cho cả bốn bệnh nhân, anh
thực sự vẫn cảm nhận được mạch
của họ còn đang đập rất khẽ.
Tốt!
Điều này chứng tỏ vẫn còn cơ
hội đề cứu bọn họ.
Thực ra, những người này chết
là do ngộ độc thực phẩm, trong
trường hợp này thì khả năng cứu
được tương đối cao. Tuy nhiên, nếu
đây đã là cái số của bọn họ, ông
trời đã định sẵn bọn họ phải chết
như vậy thì đừng nói đến Giang
Bắc Minh tiên tôn, có là Đại La Kim
Tiên cũng không cách nào cứu
được bọn họ.
Nghĩ đến đây, Giang Bắc Minh
nhanh chóng lao ra khỏi phòng
cấp cứu. Lúc này người nhà bệnh
nhân vẫn còn đang rất kích động,
may mà Mã Quốc Chính đã phái
người tới chặn những người đó lại
mới bảo vệ được Thầm Thanh Lan
không bị bất cứ tồn thương nào.
“Viện trường Kiệt!” Giang Bắc
Minh nhìn Trương Kiệt, lớn tiếng
gọi.
“Sao vậy?” Trương Kiệt quay
lại nhìn Giang Bắc Minh.
“Phiền ông giúp tôi một việc!”
Giang Bắc Minh nói. “Đuổi hết
những người đang ởð trong phòng
cấp cứu ra ngoài, sau đó lấy giúp
tôi vài bộ kim châm cứu ð khoa
Đông y lại đây, ít nhất cũng phải
bốn bộ. Ngoài ra, ông cho người đi
mua giúp tôi vài món đồ như là chu
sa, giấy vàng, bút lông, sau đó
mang lại đây cho tôi ngay nhé.”
Trương Kiệt nhìn Giang Bắc
Minh hỏi: “Bắc Minh, cậu muốn làm
gì vậy?”
“Tôi muốn cứu bốn bệnh nhân
này.” Giang Bắc Minh nói.
“Cậu nói gì cơ?” Trương Kiệt
nghe Giang Bắc Minh nói vậy thì
vô cùng kinh hãi nhìn anh, hỏi lại:
“Cậu muốn cứu những bệnh nhân
đó sống lại? Bắc Minh, cậu đừng
ngốc nữa, bọn họ đều đã chết cả
rồi. Người chết sao có thể sống lại
được cơ chứ?”
“Viện trường Kiệt, ông yên
tâm, chỉ cần có một tia hy vọng, tôi
cũng sẽ cố hết sức. Vì vậy phiền
Vì vậy, khi mà Giang Bắc Minh
châm vào người bọn họ năm cây
kim đó được gọi là thuật châm cứu
Ngũ hành điếu mệnh.
Vào lúc người ta còn chưa
hoàn toàn chết đi mà chỉ rơi vào
trạng thái gần như là đã chết, thì
thuật châm cứu Ngũ hành điếu
mệnh có thề giữ lại mạng sống cho
người đó. Kể cả sau khi người đó
đã chết rồi, cũng có thể dùng thuật
châm cứu này đề kích thích ngũ
tạng, khôi phục và duy trì sự sống.
Việc châm năm chiếc kim này
lên người trông thì có vẻ đơn giản
nhưng thực tế lại vô cùng khó,
không những phải lưu ý đến sự lưu
thông của mạch khí mà còn phải
đảm bảo rằng không được có bất
cứ sự chênh lệch nào. Nếu như chỉ
cần có một chút sai sót thôi thì đều
sẽ thất bại.
Từ xưa đến nay đã có rất
nhiều người biết tới thuật châm
cứu Ngũ hành điếu mệnh này. Tuy
nhiên số người có thể bảo đảm
được sự chuẩn xác, sau khi châm
cứu có thể thực sự đạt được tác
dụng hồi sinh thì có lẽ là không
quá năm người.
Bình luận facebook