Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 134
Chương 134: Buổi tối có chuyện tốt
“Anh nói cái gì cơ?” Giang Bắc
Minh cố ý ngoáy ngoáy cái tai, giả bộ
như mình không nghe thấy gì.
“Tao nói, tấm biển hiệu Tế Thế
Đường này là do Đô đốc Hải quân từ
Triều đại nhà Nguyễn tự tay viết tặng
cho tồ tiên nhà tao, đối với thầy trò
chúng tao, nó có ý nghĩa vô cùng quý
giá, không gì có thể sánh được, tốt
nhất là mày nên bảo quản nó cần thận
cho tao, nếu như có sơ xuất gì, dù chỉ
Copy từ web VietWriter
là một chút thôi thì tao cũng sẽ không
tha thứ cho mày đâu!” Dương Tư Khôn
chỉ vào Giang Bắc Minh, lớn tiếng
mắng chửi anh.
“Ô..” Giang Bắc Minh gật đầu,
nói: “Được rồi, tôi nghe hiều rồi!”
Sau đó, Giang Bắc Minh quay đầu
lại nhìn những người ở bên cạnh mình
rồi hỏi: “Các vị, ở đây ai có vóc dáng
cao lớn một chút thì đi giúp tôi hạ tấm
biền hiệu kia xuống, rồi tiếp đó đập vỡ
nó cho tôi!”
“Giang Bắc Minh!” Ngay lập tức,
Dương Tư Khôn gào to lên: “Mày nói
cái gì? Mày muốn đập vỡ tấm biển
hiệu này?”
“Đúng vậy!” Giang Bắc Minh gật
đầu nói.
“Mày điên đến mức này rồi có
đúng không?” Dương Tư Khôn gầm
lên: “Nếu như bây giờ mày dám đập
vỡ tấm biền hiệu này, thì hôm nay mày
quyết không xong với bố mày đâu!”
“Dương Tư Khôn, phiền anh làm
rõ một sự thật” Giang Bắc Minh nhìn
Dương Tư Khôn rồi nói: “Dựa theo thoả
thuận đánh cược của chúng ta, thì
hiện tại tấm biển hiệu này đã là của tôi
rồi, anh nghe rõ chưa, nó là của tôi! Và
nếu nó đã là đồ vật của tôi, vậy thì, tôi
muốn đập hay muốn phá nó như thế
nào thì đập nó, phá nó như thế, anh có
thể quản được tôi hay sao?”
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
“Mày… Dương Tư Khôn bị câu nói
của anh làm cho nghẹn họng, anh ta
không nói được lời nào.
“Đi đi, hạ tấm biền hiệu kia xuống
rồi đập vỡ nó cho tôi!” Giang Bắc Minh
nói với mấy người ở xung quanh anh.
Tế Thế Đường, quả thực thì ba
chữ này rất hay, vô cùng có ý nghĩa,
nhưng mà Giang Bắc Minh làm như
thế, cũng chính là muốn cho Dương
Tư Khôn xem, nếu như một vị bác sĩ
không thể hành nghề Y đề cứu giúp
mọi người, vậy thì anh ta giữ lại tấm
biển hiệu với ba chữ Tế Thế Đường
này có tác dụng gì cơ chứ?
Năm đó, Đô đốc Hải quân đã viết
chữ đề tặng cho tổ tiên của Dương Tư
Khôn, ắt hẳn là ông ấy nhìn thấy được
y thuật hơn người của tổ tiên Dương
Tư Khôn, lòng từ bi lớn lao và sự quan
tâm, hết lòng lo cho người bị bệnh, có
như vậy thì ông ấy mới khắc chữ lưu
niệm, còn nếu như mà ông ấy nhìn
thấy bộ dạng bây giờ của Dương Tư
Khôn, e rằng ông ấy đã đập vỡ tấm
biển hiệu này từ lâu rồi!
Với sự giúp đỡ của những người
xung quanh, tấm biền kia đã được lấy
xuống, sau đó, nó bị đập vỡ thành
từng mảnh một!
“Giang Bắc Minh, mày, mày đợi
đó, mày sẽ không được chết một cách
dễ dàng đâu, mày sẽ không được chết
một cách dễ dàng đâu!” Dương Tư
Khôn nhìn tấm biền hiệu gia truyền cứ
như vậy mà bị phá hỏng, ngay tức
khắc, cả người anh ta tức giận đến
mức run lên, nhưng mà, thực sự thì
tấm biển này đã thuộc về sð hữu của
Giang Bắc Minh, anh ta cũng không
biết phải làm thế nào cả, đành cam
chịu.
Chỉ có điều là, trong lòng anh ta
lại cảm thấy vô cùng đau đớn, không
có gì có thề sánh được với cảm giác
này, tấm biền đó là do ông cha truyền
lại cho anh ta!
Nhưng anh ta không hề biết một
điều rằng, đáng lẽ ra anh ta đã sớm
phải xin lỗi tấm biển hiệu này từ lâu
rồi!
“Anh Minh, từ nay về sau, chỗ này
là nơi mà anh khám bệnh có phải
không?”
“Anh Minh, sau này chúng tôi đều
có thể tìm anh đề khám bệnh có đúng
không?”
“Anh Minh, có lẽ anh cũng không
nên thu tiền dược liệu đắt như thế đâu
nhỉ?”
Lúc này, đám đông người xem
nhìn về phía Giang Bắc Minh, dồn dập
hỏi anh.
Giang Bắc Minh cười nói: “Sau
này, chỗ này thuộc về quyền sở hữu
của Giang Bắc Minh tôi, tôi sẽ tới đây
đề khám bệnh cho mọi người, còn về
chi phí, tất nhiên là tôi sẽ không thu
quá cao, hôm nay, tôi sẽ ở lại đây đề
hoàn tất việc khám và điều trị bệnh
cho tất cả mọi người, rồi sau đó phòng
khám sẽ đóng cửa trong vòng một
tuần để chấn chỉnh và sửa đồi, một
tuần sau sẽ chính thức mở cửa lại!”
“Vậy thì, anh Minh, tấm biền hiệu
này của Tế Thế Đường đều đã bị anh
đập vỡ nát rồi, từ nay về sau, anh đặt
tên gì cho phòng khám này đây?”
“Đúng vậy, anh Minh, phòng
khám của anh, tên là gì thế?”
Giang Bắc Minh điểm đạm nở
một nụ cười, anh nói: “Nếu như đã là
phòng khám Đông y của tôi, và sở
trường của tôi chính là lĩnh vực châm
cứu, vậy thì từ nay về sau, phòng
khám này gọi là Ngũ Châm Cư đi!”
“Ngũ Châm Cư, được, tôi nhớ rồi!”
“Ngũ Châm Cư, được thôi, được
thôi!”
Khoảng thời gian tiếp sau đó,
Giang Bắc Minh ngồi xuống, tiến hành
trị liệu cho tất cả những người đã xếp
hàng ngày hôm nay, bởi vì để mọi
người đến phòng khám này không phí
công sức và thời gian, cho nên, hôm
nay, Giang Bắc Minh quyết định vung
tay, chẩn đoán và điều trị bệnh miễn
phí, bốc thuốc cũng miễn phí luôn!
Dù sao thì tiền tiêu cũng không
phải là của anh!
Còn về phía bà cụ kia, Giang Bắc
Minh là người đầu tiên kê đơn thuốc
cho bà, phổi bị nhiễm lạnh dẫn đến
viêm phổi, ho khan, anh trực tiếp kê
một cặp “Thuốc sắc cảm phổi” rồi bảo
bà cụ đem về đun lên để uống, bảo
đảm trong vòng một tháng có thề
chữa khỏi bệnh.
Bởi vì tốc độ khám bệnh của
Giang Bắc Minh nhanh đến mức kinh
ngạc, rất nhiều người còn chưa kịp
ngồi xuống thì Giang Bắc Minh đã
chẩn đoán xong bệnh tình của đối
phương, anh nhanh chóng viết ra đơn
thuốc, sau đó bảo người vào trong
bốc thuốc.
Vậy nên, cho dù có rất nhiều
người tới đây, nhưng đến tầm trước
bốn giờ chiều, Giang Bắc Minh cũng
đã khám xong cho hết tất cả các bệnh
nhân.
Ngược lại, ð bên trong, những
nhân viên bốc thuốc lại rất vất và, mặc
dù khi đang làm việc, bọn họ đều chạy
tới chạy lui, nhưng mà công việc vẫn
cực kỳ bận rộn, mãi cho đến sau khi
Giang Bắc Minh khám bệnh xong xuôi,
hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua thì bọn
họ mới coi như là bốc xong hết toàn
bộ chỗ thuốc này!
“Anh Bắc Minh!” Vào lúc này,
Dương Hoàng Việt cũng đã đến.
“Ừm, cậu không cần phải lo lắng
cho chuyện của phòng khám Đông y
nữa, từ giờ trở đi, phòng khám Đông y
này chính là của anh rồi!” Giang Bắc
Minh nói với Dương Hoàng Việt.
“Anh Bắc Minh, nhưng đây là
phòng khám Đông y của Dương Tư
Khôn mà, làm sao mà anh, anh lại
chuyền giao qua đây rồi?” Dương
Hoàng Việt kinh ngạc, vui mừng nhìn
Giang Bắc Minh nghĩ, nếu như tất
cả bọn họ đều rời đi, sau này anh vẫn
phải tìm người đến đây bốc thuốc mà
thôi, vậy không bằng giữ bọn họ ở lại,
dù sao thì họ cũng đã quen tay rồi.
Anh mỡ một cuộc họp với họ, bảo
bọn họ rằng trước hết cứ nghỉ ngơi
một tuần, một tuần sau đó sẽ chính
thức bắt đầu làm việc trở lại, đồng thời
dựa trên nền tảng cơ sở công việc
trước đây của họ, anh tăng thêm bảy
triệu một tháng cho tất cả mọi người,
ngay lập tức, điều này khiến bọn họ vô
cùng vui mừng!
Sau khi giải quyết xong những
chuyện này, Giang Bắc Minh đóng cửa
phòng khám, cài khoá lại, rồi sau đó,
anh lái xe ô tô đi đón Thầm Thanh Lan
tan làm.
Buồi tối ngày hôm nay, anh có
chuyện tốt đề kể cho Thẩm Thanh
Lan, cho nên cả ngày trời, Giang Bắc
Minh đều vô cùng mong chờ được
gặp cô!
Đến công ty của Thầm Thanh
Lan, còn khoảng nửa tiếng nữa thì cô
mới tan làm, vì vậy, Giang Bắc Minh
liền tìm một chỗ đề đỗ xe, sau đó anh
đi vào công ty, ngồi trong phòng làm
việc của Thẩm Thanh Lan đợi cô hoàn
thành xong công việc!
“Anh nói cái gì cơ?” Giang Bắc
Minh cố ý ngoáy ngoáy cái tai, giả bộ
như mình không nghe thấy gì.
“Tao nói, tấm biển hiệu Tế Thế
Đường này là do Đô đốc Hải quân từ
Triều đại nhà Nguyễn tự tay viết tặng
cho tồ tiên nhà tao, đối với thầy trò
chúng tao, nó có ý nghĩa vô cùng quý
giá, không gì có thể sánh được, tốt
nhất là mày nên bảo quản nó cần thận
cho tao, nếu như có sơ xuất gì, dù chỉ
Copy từ web VietWriter
là một chút thôi thì tao cũng sẽ không
tha thứ cho mày đâu!” Dương Tư Khôn
chỉ vào Giang Bắc Minh, lớn tiếng
mắng chửi anh.
“Ô..” Giang Bắc Minh gật đầu,
nói: “Được rồi, tôi nghe hiều rồi!”
Sau đó, Giang Bắc Minh quay đầu
lại nhìn những người ở bên cạnh mình
rồi hỏi: “Các vị, ở đây ai có vóc dáng
cao lớn một chút thì đi giúp tôi hạ tấm
biền hiệu kia xuống, rồi tiếp đó đập vỡ
nó cho tôi!”
“Giang Bắc Minh!” Ngay lập tức,
Dương Tư Khôn gào to lên: “Mày nói
cái gì? Mày muốn đập vỡ tấm biển
hiệu này?”
“Đúng vậy!” Giang Bắc Minh gật
đầu nói.
“Mày điên đến mức này rồi có
đúng không?” Dương Tư Khôn gầm
lên: “Nếu như bây giờ mày dám đập
vỡ tấm biền hiệu này, thì hôm nay mày
quyết không xong với bố mày đâu!”
“Dương Tư Khôn, phiền anh làm
rõ một sự thật” Giang Bắc Minh nhìn
Dương Tư Khôn rồi nói: “Dựa theo thoả
thuận đánh cược của chúng ta, thì
hiện tại tấm biển hiệu này đã là của tôi
rồi, anh nghe rõ chưa, nó là của tôi! Và
nếu nó đã là đồ vật của tôi, vậy thì, tôi
muốn đập hay muốn phá nó như thế
nào thì đập nó, phá nó như thế, anh có
thể quản được tôi hay sao?”
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
“Mày… Dương Tư Khôn bị câu nói
của anh làm cho nghẹn họng, anh ta
không nói được lời nào.
“Đi đi, hạ tấm biền hiệu kia xuống
rồi đập vỡ nó cho tôi!” Giang Bắc Minh
nói với mấy người ở xung quanh anh.
Tế Thế Đường, quả thực thì ba
chữ này rất hay, vô cùng có ý nghĩa,
nhưng mà Giang Bắc Minh làm như
thế, cũng chính là muốn cho Dương
Tư Khôn xem, nếu như một vị bác sĩ
không thể hành nghề Y đề cứu giúp
mọi người, vậy thì anh ta giữ lại tấm
biển hiệu với ba chữ Tế Thế Đường
này có tác dụng gì cơ chứ?
Năm đó, Đô đốc Hải quân đã viết
chữ đề tặng cho tổ tiên của Dương Tư
Khôn, ắt hẳn là ông ấy nhìn thấy được
y thuật hơn người của tổ tiên Dương
Tư Khôn, lòng từ bi lớn lao và sự quan
tâm, hết lòng lo cho người bị bệnh, có
như vậy thì ông ấy mới khắc chữ lưu
niệm, còn nếu như mà ông ấy nhìn
thấy bộ dạng bây giờ của Dương Tư
Khôn, e rằng ông ấy đã đập vỡ tấm
biển hiệu này từ lâu rồi!
Với sự giúp đỡ của những người
xung quanh, tấm biền kia đã được lấy
xuống, sau đó, nó bị đập vỡ thành
từng mảnh một!
“Giang Bắc Minh, mày, mày đợi
đó, mày sẽ không được chết một cách
dễ dàng đâu, mày sẽ không được chết
một cách dễ dàng đâu!” Dương Tư
Khôn nhìn tấm biền hiệu gia truyền cứ
như vậy mà bị phá hỏng, ngay tức
khắc, cả người anh ta tức giận đến
mức run lên, nhưng mà, thực sự thì
tấm biển này đã thuộc về sð hữu của
Giang Bắc Minh, anh ta cũng không
biết phải làm thế nào cả, đành cam
chịu.
Chỉ có điều là, trong lòng anh ta
lại cảm thấy vô cùng đau đớn, không
có gì có thề sánh được với cảm giác
này, tấm biền đó là do ông cha truyền
lại cho anh ta!
Nhưng anh ta không hề biết một
điều rằng, đáng lẽ ra anh ta đã sớm
phải xin lỗi tấm biển hiệu này từ lâu
rồi!
“Anh Minh, từ nay về sau, chỗ này
là nơi mà anh khám bệnh có phải
không?”
“Anh Minh, sau này chúng tôi đều
có thể tìm anh đề khám bệnh có đúng
không?”
“Anh Minh, có lẽ anh cũng không
nên thu tiền dược liệu đắt như thế đâu
nhỉ?”
Lúc này, đám đông người xem
nhìn về phía Giang Bắc Minh, dồn dập
hỏi anh.
Giang Bắc Minh cười nói: “Sau
này, chỗ này thuộc về quyền sở hữu
của Giang Bắc Minh tôi, tôi sẽ tới đây
đề khám bệnh cho mọi người, còn về
chi phí, tất nhiên là tôi sẽ không thu
quá cao, hôm nay, tôi sẽ ở lại đây đề
hoàn tất việc khám và điều trị bệnh
cho tất cả mọi người, rồi sau đó phòng
khám sẽ đóng cửa trong vòng một
tuần để chấn chỉnh và sửa đồi, một
tuần sau sẽ chính thức mở cửa lại!”
“Vậy thì, anh Minh, tấm biền hiệu
này của Tế Thế Đường đều đã bị anh
đập vỡ nát rồi, từ nay về sau, anh đặt
tên gì cho phòng khám này đây?”
“Đúng vậy, anh Minh, phòng
khám của anh, tên là gì thế?”
Giang Bắc Minh điểm đạm nở
một nụ cười, anh nói: “Nếu như đã là
phòng khám Đông y của tôi, và sở
trường của tôi chính là lĩnh vực châm
cứu, vậy thì từ nay về sau, phòng
khám này gọi là Ngũ Châm Cư đi!”
“Ngũ Châm Cư, được, tôi nhớ rồi!”
“Ngũ Châm Cư, được thôi, được
thôi!”
Khoảng thời gian tiếp sau đó,
Giang Bắc Minh ngồi xuống, tiến hành
trị liệu cho tất cả những người đã xếp
hàng ngày hôm nay, bởi vì để mọi
người đến phòng khám này không phí
công sức và thời gian, cho nên, hôm
nay, Giang Bắc Minh quyết định vung
tay, chẩn đoán và điều trị bệnh miễn
phí, bốc thuốc cũng miễn phí luôn!
Dù sao thì tiền tiêu cũng không
phải là của anh!
Còn về phía bà cụ kia, Giang Bắc
Minh là người đầu tiên kê đơn thuốc
cho bà, phổi bị nhiễm lạnh dẫn đến
viêm phổi, ho khan, anh trực tiếp kê
một cặp “Thuốc sắc cảm phổi” rồi bảo
bà cụ đem về đun lên để uống, bảo
đảm trong vòng một tháng có thề
chữa khỏi bệnh.
Bởi vì tốc độ khám bệnh của
Giang Bắc Minh nhanh đến mức kinh
ngạc, rất nhiều người còn chưa kịp
ngồi xuống thì Giang Bắc Minh đã
chẩn đoán xong bệnh tình của đối
phương, anh nhanh chóng viết ra đơn
thuốc, sau đó bảo người vào trong
bốc thuốc.
Vậy nên, cho dù có rất nhiều
người tới đây, nhưng đến tầm trước
bốn giờ chiều, Giang Bắc Minh cũng
đã khám xong cho hết tất cả các bệnh
nhân.
Ngược lại, ð bên trong, những
nhân viên bốc thuốc lại rất vất và, mặc
dù khi đang làm việc, bọn họ đều chạy
tới chạy lui, nhưng mà công việc vẫn
cực kỳ bận rộn, mãi cho đến sau khi
Giang Bắc Minh khám bệnh xong xuôi,
hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua thì bọn
họ mới coi như là bốc xong hết toàn
bộ chỗ thuốc này!
“Anh Bắc Minh!” Vào lúc này,
Dương Hoàng Việt cũng đã đến.
“Ừm, cậu không cần phải lo lắng
cho chuyện của phòng khám Đông y
nữa, từ giờ trở đi, phòng khám Đông y
này chính là của anh rồi!” Giang Bắc
Minh nói với Dương Hoàng Việt.
“Anh Bắc Minh, nhưng đây là
phòng khám Đông y của Dương Tư
Khôn mà, làm sao mà anh, anh lại
chuyền giao qua đây rồi?” Dương
Hoàng Việt kinh ngạc, vui mừng nhìn
Giang Bắc Minh nghĩ, nếu như tất
cả bọn họ đều rời đi, sau này anh vẫn
phải tìm người đến đây bốc thuốc mà
thôi, vậy không bằng giữ bọn họ ở lại,
dù sao thì họ cũng đã quen tay rồi.
Anh mỡ một cuộc họp với họ, bảo
bọn họ rằng trước hết cứ nghỉ ngơi
một tuần, một tuần sau đó sẽ chính
thức bắt đầu làm việc trở lại, đồng thời
dựa trên nền tảng cơ sở công việc
trước đây của họ, anh tăng thêm bảy
triệu một tháng cho tất cả mọi người,
ngay lập tức, điều này khiến bọn họ vô
cùng vui mừng!
Sau khi giải quyết xong những
chuyện này, Giang Bắc Minh đóng cửa
phòng khám, cài khoá lại, rồi sau đó,
anh lái xe ô tô đi đón Thầm Thanh Lan
tan làm.
Buồi tối ngày hôm nay, anh có
chuyện tốt đề kể cho Thẩm Thanh
Lan, cho nên cả ngày trời, Giang Bắc
Minh đều vô cùng mong chờ được
gặp cô!
Đến công ty của Thầm Thanh
Lan, còn khoảng nửa tiếng nữa thì cô
mới tan làm, vì vậy, Giang Bắc Minh
liền tìm một chỗ đề đỗ xe, sau đó anh
đi vào công ty, ngồi trong phòng làm
việc của Thẩm Thanh Lan đợi cô hoàn
thành xong công việc!