Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133
Chương 133: Bảo vệ tốt tấm biển hiệu này
Bộp!
Dương Tư Khôn vỗ mạnh xuống
mặt bàn một cái, sau đó anh ta nhìn
về phía Giang Bắc Minh quát lớn:
“Giang Bắc Minh, mày có ý gì hả?”
Copy từ web VietWriter
“Tôi không có ý gì cả!” Giang Bắc
Minh lắc đầu nói: “Tuy rằng anh chuần
đoán người này mắc chứng đau bụng
kinh, nhưng mà nếu như chỉ đơn giản
là đau bụng kinh, thì tôi chỉ cần châm
cứu cho cô ta ba phút đồng hồ là chữa
khỏi được! Nhưng mà người bệnh này
căn bản không phải chỉ bị đau bụng
kinh đơn giản như vậy, với cả chuyện
cô ta bị đau bụng kinh cũng không
phải do tử cung lạnh gây nên!”
“Mày nói láo!” Dương Tư Khôn lớn
tiếng quát: “Là do mày không chịu
chấp nhận thua cuộc mà thôi.”
Giang Bắc Minh không quan tâm
đến suy nghĩ của Dương Tư Khôn mà
quay mặt nhìn về phía bệnh nhân nữ
kia hỏi: “Cô gái, nếu như tôi đoán
không sai, thì chứng đau bụng kinh
của cô chắc hẳn là do bị u xơ tử cung
gây nên có phải không?”
Bệnh nhân nữ kia nghe thấy thế
thì nhìn Giang Bắc Minh có chút
hoảng sợ, sau đó gật đầu mạnh một
cái: “Đúng vậy, đúng là tôi bị u xơ từ
cung!”
Đọc full tại truyen.one
Đối với việc chuẩn đoán bệnh của
Giang Bắc Minh, bệnh nhân nữ kia vô
cùng khâm phục y thuật của anh. Lúc
Giang Bắc Minh nói phải mất một hai
tháng mới có thề chữa khỏi bệnh cho
cô ta, cô ta đã nghi ngờ có phải Giang
Bắc Minh đã nhận ra mình bị u xơ tử
cung rồi hay không, nhưng mà ngay
cà việc bắt mạch Giang Bắc Minh
cũng chưa làm cơ mà.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Phải biết rằng cho dù có đến
bệnh viện cũng phải siêu âm, thì mới
có thể kiểm tra ra được người bệnh có
bị u xơ tử cung hay không.
Nhưng lúc Giang Bắc Minh nói ra
bệnh tình, cô ta thật sự bị anh làm cho
kinh ngạc, không ngờ Giang Bắc Minh
chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra
được bệnh của cô ta.
Chuyện này, đúng là quá giỏi.
“Hôm qua, khi đến bệnh viện siêu
âm, kết quả đúng là tôi bị u xơ tử
cung, nhưng mà khối u cũng không
lớn, chỉ khoảng ba centimet, Bác sĩ
cũng không kiến nghị tôi dùng biện
pháp mồ đề cắt bỏ khối u, ông ấy bảo
tôi tiếp tục theo dõi, hơn nữa còn
khuyên tôi sớm có con, việc mang thai
sẽ có ảnh hường rất tốt đến quá trình
điều trị u xơ tử cung, nhưng mà hiện
tại dưới tình trạng bị u xơ tử cung như
thế này, khả năng thụ thai của tôi
tương đối thấp. Cho nên, tôi mới nghĩ
đến việc thử đi khám Đông y xem sao,
để xem Đông y có biện pháp nào
không.” Bệnh nhân nữ kia nói với
Giang Bắc Minh.
“Dùng phương pháp châm cứu
đúng là có thể giảm bớt chứng đau
bụng kinh của cô, nhưng mà, nguyên
nhân đau bụng kinh của cô lại do u xơ
tử cung mang đến, vì vậy, đến tháng
sau, có khả năng cơn đau bụng kinh
của cô vẫn sẽ tái phát.” Giang Bắc
Minh nói với bệnh nhân nữ kia: “Cho
nên, cô chỉ có thể chọn cách uống
thuốc Đông y đề tiến hành điều trị, thế
này nhé, cô lưu lại số di động của tôi
đi, tôi ghi cho cô một đơn thuốc, trước
tiên cô cứ thử dùng một tháng, đợi
đến tháng sau, khi đến thời gian cô bị
hành kinh, thì quan sát lại một lần nữa.
Đến lúc ấy, cô đến chỗ tôi, tôi sẽ kê
cho cô một đơn thuốc khác, có lẽ sẽ
mất khoảng ba tháng, tôi sẽ loại bỏ
hoàn toàn khối u xơ tử cung cho cô.”
“Có thật không? Vậy thì tốt quá!”
Bệnh nhân nữ kia nghe thấy Giang
Bắc Minh nói như vậy, lập tức kích
động.
Là một người phụ nữ, chuyện
mang thai rồi sinh con chính là chuyện
lớn nhất đời người. Khi bác sĩ nói khả
năng thụ thai của cô tương đối thấp,
cả người cô ta lúc ấy suýt chút nữa đã
ngất xỉu.
Cho nên, khi Giang Bắc Minh nói
chỉ cần ba tháng là có thể trị khỏi, cô
ta thật sự vô cùng kinh ngạc và vui
mừng!
“Ù, cứ tin tường vào tôi!” Giang
Bắc Minh gật đầu nói.
Sau đó Giang Bắc Minh nhanh
chóng viết ra một đơn thuốc rồi đưa
cho nữ bệnh nhân: “Cô cầm lấy đơn
thuốc này đi bốc thuốc, rồi uống nó
trong vòng một tháng, một tháng sau
cô đến chỗ tôi, đề tôi kiểm tra lại xem
tình hình hồi phục thế nào.”
“Vâng, cám ơn, cám ơn anh.”
Bệnh nhân nữ kia lập tức cảm ơn rối rít
với Giang Bắc Minh.
“Đợi chút đã!” Đúng lúc này,
Dương Tư Khôn lại lớn tiếng gọi cô ta
lại: “Bệnh u xơ tử cung, nếu đề cho tôi
chữa trị cho cô, thì chỉ cần một tháng
thôi là có thể khỏi hẳn! Tốc độ nhanh
hơn nhiều so với anh ta.”
“Đồ không biết xấu hổ!” Giang
Bắc Minh nhìn về phía Dương Tư Khôn
nói: “Ngay cả chần đoán bệnh, anh
cũng không chuẩn đoán ra nữa là…”
“Đúng vậy, ngay cả chẩn đoán
bệnh cũng không kiểm tra ra được
người ta bị mắc u xơ tử cung mới dẫn
đến việc đau bụng kinh, anh lại nói do
tử cung lạnh gây nên, chần đoán ban
đầu đã sai rồi!”
“Bây giờ người ta chẩn đoán
được bệnh rồi, thì anh lại muốn nẵng
tay trên à?”
“Đúng là đồ bỏ đi!”
Lúc này người bệnh nhân nữ kia
cũng nhìn về phía Dương Tư Khôn nói:
“Xin lỗi, Bác sĩ Khôn, cho dù anh có
thể chữa khỏi cho tôi trong ba ngày
thôi thì tôi cũng không để anh chữa
cho tôi đâu.”
Nói xong, cô ta lại cúi đầu với
Giang Bắc Minh lần nữa, tỏ vẻ biết ơn.
Giang Bắc Minh thì đang đưa mắt
nhìn về phía Dương Tư Khôn, anh nói:
“Dương Tư Khôn, ba trận đấu tôi đã
thắng hai trận rồi, ván tiếp theo đã
không cần phải so đấu nữa. Cho nên,
dựa theo việc đánh cược giữa hai
chúng ta, phòng khám này, và cả biển
hiệu này nữa đều đã thuộc về tôi, còn
anh bây giờ cũng có thể tuyên bố cả
đời này anh sẽ không làm Bác sĩ nữa
được rồi đấy!”
“Mày…” Dương Tư Khôn thật sự
không ngờ, thế mà mình lại thua như
vậy: “Không được, chúng ta cược năm
ván thắng ba, tiếp tục so tiếp.”
“Ngại quá, tôi không thề đáp ứng
yêu cầu này của anh được!” Giang
Bắc Minh lắc đầu nói.
Khi nói những lời này Dương Tư
Khôn nghiến răng nghiến lợi, phun ra
từng chữ cái, dường như những chữ
ấy đều theo kẽ răng của anh ta chui
ra, nhìn vậy là biết anh ta không cam
lòng đến mức nào.
Lúc anh ta tuyên bố điều ấy, có
không ít người đã dùng điện thoại
quay lại, rồi đăng lên trên mạng. Khả
năng không lâu nữa, tất cả mọi người
ð khắp đất nước đều có thể xem được
video này của Dương Tư Khôn. Cho
nên từ nay về sau ở trên mảnh đất Việt
này, nếu như Dương Tư Khôn còn
muốn theo nghề Y nữa, thì tuyệt đối
không thề nào làm được.
“Vậy thì tốt, từ nay về sau, phòng
khám này sẽ là của tôi.” Giang Bắc
Minh thản nhiên nói.
“Giang Bắc Minh, tao nói cho mày
biết, mày đừng vui mừng quá sớm!”
Dương Tư Khôn lớn tiếng nói: “Còn
nữa, cái biển hiệu này là do Đô đốc
Hải quân ở Triều đại nhà Nguyễn viết
tặng cho tổ tiên nhà tao đấy, mày nhất
định phải bảo vệ nó thật tốt cho tao,
nếu như nó bị hư hỏng chút nào, tao
sẽ không tha cho mày đâu!”
Bộp!
Dương Tư Khôn vỗ mạnh xuống
mặt bàn một cái, sau đó anh ta nhìn
về phía Giang Bắc Minh quát lớn:
“Giang Bắc Minh, mày có ý gì hả?”
Copy từ web VietWriter
“Tôi không có ý gì cả!” Giang Bắc
Minh lắc đầu nói: “Tuy rằng anh chuần
đoán người này mắc chứng đau bụng
kinh, nhưng mà nếu như chỉ đơn giản
là đau bụng kinh, thì tôi chỉ cần châm
cứu cho cô ta ba phút đồng hồ là chữa
khỏi được! Nhưng mà người bệnh này
căn bản không phải chỉ bị đau bụng
kinh đơn giản như vậy, với cả chuyện
cô ta bị đau bụng kinh cũng không
phải do tử cung lạnh gây nên!”
“Mày nói láo!” Dương Tư Khôn lớn
tiếng quát: “Là do mày không chịu
chấp nhận thua cuộc mà thôi.”
Giang Bắc Minh không quan tâm
đến suy nghĩ của Dương Tư Khôn mà
quay mặt nhìn về phía bệnh nhân nữ
kia hỏi: “Cô gái, nếu như tôi đoán
không sai, thì chứng đau bụng kinh
của cô chắc hẳn là do bị u xơ tử cung
gây nên có phải không?”
Bệnh nhân nữ kia nghe thấy thế
thì nhìn Giang Bắc Minh có chút
hoảng sợ, sau đó gật đầu mạnh một
cái: “Đúng vậy, đúng là tôi bị u xơ từ
cung!”
Đọc full tại truyen.one
Đối với việc chuẩn đoán bệnh của
Giang Bắc Minh, bệnh nhân nữ kia vô
cùng khâm phục y thuật của anh. Lúc
Giang Bắc Minh nói phải mất một hai
tháng mới có thề chữa khỏi bệnh cho
cô ta, cô ta đã nghi ngờ có phải Giang
Bắc Minh đã nhận ra mình bị u xơ tử
cung rồi hay không, nhưng mà ngay
cà việc bắt mạch Giang Bắc Minh
cũng chưa làm cơ mà.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Phải biết rằng cho dù có đến
bệnh viện cũng phải siêu âm, thì mới
có thể kiểm tra ra được người bệnh có
bị u xơ tử cung hay không.
Nhưng lúc Giang Bắc Minh nói ra
bệnh tình, cô ta thật sự bị anh làm cho
kinh ngạc, không ngờ Giang Bắc Minh
chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra
được bệnh của cô ta.
Chuyện này, đúng là quá giỏi.
“Hôm qua, khi đến bệnh viện siêu
âm, kết quả đúng là tôi bị u xơ tử
cung, nhưng mà khối u cũng không
lớn, chỉ khoảng ba centimet, Bác sĩ
cũng không kiến nghị tôi dùng biện
pháp mồ đề cắt bỏ khối u, ông ấy bảo
tôi tiếp tục theo dõi, hơn nữa còn
khuyên tôi sớm có con, việc mang thai
sẽ có ảnh hường rất tốt đến quá trình
điều trị u xơ tử cung, nhưng mà hiện
tại dưới tình trạng bị u xơ tử cung như
thế này, khả năng thụ thai của tôi
tương đối thấp. Cho nên, tôi mới nghĩ
đến việc thử đi khám Đông y xem sao,
để xem Đông y có biện pháp nào
không.” Bệnh nhân nữ kia nói với
Giang Bắc Minh.
“Dùng phương pháp châm cứu
đúng là có thể giảm bớt chứng đau
bụng kinh của cô, nhưng mà, nguyên
nhân đau bụng kinh của cô lại do u xơ
tử cung mang đến, vì vậy, đến tháng
sau, có khả năng cơn đau bụng kinh
của cô vẫn sẽ tái phát.” Giang Bắc
Minh nói với bệnh nhân nữ kia: “Cho
nên, cô chỉ có thể chọn cách uống
thuốc Đông y đề tiến hành điều trị, thế
này nhé, cô lưu lại số di động của tôi
đi, tôi ghi cho cô một đơn thuốc, trước
tiên cô cứ thử dùng một tháng, đợi
đến tháng sau, khi đến thời gian cô bị
hành kinh, thì quan sát lại một lần nữa.
Đến lúc ấy, cô đến chỗ tôi, tôi sẽ kê
cho cô một đơn thuốc khác, có lẽ sẽ
mất khoảng ba tháng, tôi sẽ loại bỏ
hoàn toàn khối u xơ tử cung cho cô.”
“Có thật không? Vậy thì tốt quá!”
Bệnh nhân nữ kia nghe thấy Giang
Bắc Minh nói như vậy, lập tức kích
động.
Là một người phụ nữ, chuyện
mang thai rồi sinh con chính là chuyện
lớn nhất đời người. Khi bác sĩ nói khả
năng thụ thai của cô tương đối thấp,
cả người cô ta lúc ấy suýt chút nữa đã
ngất xỉu.
Cho nên, khi Giang Bắc Minh nói
chỉ cần ba tháng là có thể trị khỏi, cô
ta thật sự vô cùng kinh ngạc và vui
mừng!
“Ù, cứ tin tường vào tôi!” Giang
Bắc Minh gật đầu nói.
Sau đó Giang Bắc Minh nhanh
chóng viết ra một đơn thuốc rồi đưa
cho nữ bệnh nhân: “Cô cầm lấy đơn
thuốc này đi bốc thuốc, rồi uống nó
trong vòng một tháng, một tháng sau
cô đến chỗ tôi, đề tôi kiểm tra lại xem
tình hình hồi phục thế nào.”
“Vâng, cám ơn, cám ơn anh.”
Bệnh nhân nữ kia lập tức cảm ơn rối rít
với Giang Bắc Minh.
“Đợi chút đã!” Đúng lúc này,
Dương Tư Khôn lại lớn tiếng gọi cô ta
lại: “Bệnh u xơ tử cung, nếu đề cho tôi
chữa trị cho cô, thì chỉ cần một tháng
thôi là có thể khỏi hẳn! Tốc độ nhanh
hơn nhiều so với anh ta.”
“Đồ không biết xấu hổ!” Giang
Bắc Minh nhìn về phía Dương Tư Khôn
nói: “Ngay cả chần đoán bệnh, anh
cũng không chuẩn đoán ra nữa là…”
“Đúng vậy, ngay cả chẩn đoán
bệnh cũng không kiểm tra ra được
người ta bị mắc u xơ tử cung mới dẫn
đến việc đau bụng kinh, anh lại nói do
tử cung lạnh gây nên, chần đoán ban
đầu đã sai rồi!”
“Bây giờ người ta chẩn đoán
được bệnh rồi, thì anh lại muốn nẵng
tay trên à?”
“Đúng là đồ bỏ đi!”
Lúc này người bệnh nhân nữ kia
cũng nhìn về phía Dương Tư Khôn nói:
“Xin lỗi, Bác sĩ Khôn, cho dù anh có
thể chữa khỏi cho tôi trong ba ngày
thôi thì tôi cũng không để anh chữa
cho tôi đâu.”
Nói xong, cô ta lại cúi đầu với
Giang Bắc Minh lần nữa, tỏ vẻ biết ơn.
Giang Bắc Minh thì đang đưa mắt
nhìn về phía Dương Tư Khôn, anh nói:
“Dương Tư Khôn, ba trận đấu tôi đã
thắng hai trận rồi, ván tiếp theo đã
không cần phải so đấu nữa. Cho nên,
dựa theo việc đánh cược giữa hai
chúng ta, phòng khám này, và cả biển
hiệu này nữa đều đã thuộc về tôi, còn
anh bây giờ cũng có thể tuyên bố cả
đời này anh sẽ không làm Bác sĩ nữa
được rồi đấy!”
“Mày…” Dương Tư Khôn thật sự
không ngờ, thế mà mình lại thua như
vậy: “Không được, chúng ta cược năm
ván thắng ba, tiếp tục so tiếp.”
“Ngại quá, tôi không thề đáp ứng
yêu cầu này của anh được!” Giang
Bắc Minh lắc đầu nói.
Khi nói những lời này Dương Tư
Khôn nghiến răng nghiến lợi, phun ra
từng chữ cái, dường như những chữ
ấy đều theo kẽ răng của anh ta chui
ra, nhìn vậy là biết anh ta không cam
lòng đến mức nào.
Lúc anh ta tuyên bố điều ấy, có
không ít người đã dùng điện thoại
quay lại, rồi đăng lên trên mạng. Khả
năng không lâu nữa, tất cả mọi người
ð khắp đất nước đều có thể xem được
video này của Dương Tư Khôn. Cho
nên từ nay về sau ở trên mảnh đất Việt
này, nếu như Dương Tư Khôn còn
muốn theo nghề Y nữa, thì tuyệt đối
không thề nào làm được.
“Vậy thì tốt, từ nay về sau, phòng
khám này sẽ là của tôi.” Giang Bắc
Minh thản nhiên nói.
“Giang Bắc Minh, tao nói cho mày
biết, mày đừng vui mừng quá sớm!”
Dương Tư Khôn lớn tiếng nói: “Còn
nữa, cái biển hiệu này là do Đô đốc
Hải quân ở Triều đại nhà Nguyễn viết
tặng cho tổ tiên nhà tao đấy, mày nhất
định phải bảo vệ nó thật tốt cho tao,
nếu như nó bị hư hỏng chút nào, tao
sẽ không tha cho mày đâu!”
Bình luận facebook