Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Giăng bẫy
Anh vừa dứt lời, đồng tử mơ màng của cô ban nãy đã chuyển sang mở to hết cỡ, ngạc nhiên đến quên mất phản ứng, chỉ là hốc mắt đã dần đỏ ửng lên. Anh nghĩ gì đó đột nhiên cười cười.
“Anh đột nhiên nghĩ ra một cách có thể lấy lòng Tâm Dao, cách này không chỉ dễ dàng thuyết phục được Tâm Dao mà còn có thể làm cho tên Cận Thiếu Phong kia không có cơ hội ‘lợi dụng’ con gái chúng ta để đối phó anh nữa…”
Anh nghiêng đầu nhìn cô nói tiếp.
“Đương nhiên cũng để cho chúng ta có thời gian ở bên Tâm Dao nhiều hơn”
Thư Di vẫn còn đang ngất ngây trước lời đề nghị đột ngột kia của anh, cô thật sự chưa bao giờ dám tưởng tượng có một ngày anh lại chủ động nói lời đó. Lúc này, cô mới phản ứng lại, cất giọng nghẹn ngào.
“Anh có cách gì?”
Sở Trạch Hiên nhướng mày.
“Chẳng phải Tâm Dao rất thích chơi với Tiểu Kiệt sao? Anh sẽ chuyển trường cho Tâm Dao đến trường quốc tế S mà Tiểu Kiệt đang học, để hai đứa nó cùng học cùng chơi với nhau, con bé cũng đỡ cô đơn hơn, không phải tốt hơn sao?”
Cách này không chỉ lấy lòng được Tâm Dao mà còn ngăn chặn được “âm mưu” liên thủ của Cận Thiếu Phong và con bé, cũng khiến Thư Di không cần bận tâm bất cứ thứ gì nữa, đặc biệt rất thuận tiện cho anh bồi dưỡng tình cảm. Anh nghĩ ra cách này cũng bởi vì thấy Thư Di một bên vừa muốn học chuyên sâu về mảng phụ khoa một bên vừa muốn chăm sóc Tâm Dao, thật sự rất vất vả.
Đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn!
Thư Di nghĩ lại hồi trước Tâm Dao có than thở với cô rằng Tiểu Kiệt chuyển đi khiến cô bé rất buồn. Cô bé còn hỏi cô rằng, nếu mình có baba thì chắc chắn cũng sẽ được chuyển đến trường quốc tế S mà cậu bé học đúng không?!
Thư Di cảm nhận được sống mũi của mình đã cay xè, cũng chẳng biết có phải giữa hai người tâm linh tương thông hay không, nhưng từ khi Sở Trạch Hiên biết đến sự có mặt của Tâm Dao cô cũng không có nói ý định đó, nào ngờ anh lại lên tiếng trước.
Hai người cứ nằm ôm nhau như vậy đến gần trưa mới chịu dậy. Một ngày cuối tuần của hai người trôi qua thật êm đềm như những cặp vợ chồng son mới cưới. Cùng nhau nấu ăn, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đọc sách, cùng nhau nghiên cứu một chút y học.
Tuy rằng, Sở Trạch Hiên đối với phụ khoa không thành thạo cho lắm, nhưng vẫn sẽ cùng Thư Di miệt mài đọc sách tìm hiểu, ngẫu nhiên hai người chợt có tiếng nói chung. Nhưng Sở Trạch Hiên cũng quá lưu manh đi, anh dẫn dắt cô từ mảng phụ khoa rồi sau đó chuyển thành mấy lời nói ái muội, thân mật lúc nào không hay khiến cô không kịp phản ứng, chỉ đỏ mặt cố tìm cách tránh xa anh một chút.
Cuối tuần của Tâm Dao cũng rất vui vẻ, nhưng mà khi cô bé trở về, cô bé lại có một chút mất mát, buồn chán. Có lẽ là vì Thư Di không ở bên hoặc cũng có thể là vì cô bé chưa thực sự thoả mãn.
Sở Trạch Hiên đưa Thư Di đến chung cư của Cận Thiếu Phong để đón Tâm Dao mặc dù biết là không cần thiết. Ngồi trên xe, Thư Di cất lời.
“Tuần sau có khả năng con sẽ chuyển đến học tại trường quốc tế S, Tiểu Kiệt cũng đang ở đó”
Tâm Dao vừa nghe, tức khắc đôi mắt sáng rực lên.
“Mami, thật sao ạ?”
Thư Di nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của Tâm Dao mà nhướng mày nhìn Sở Trạch Hiên mỉm cười. Tiểu nha đầu kéo tay cô, ghé sát vào tai cô thì thầm.
“Mami, là mami nói cho chú bác sĩ kia biết sao ạ?”
“Mami không có nói” Cô lắc đầu.
Tâm Dao tò mò chớp mắt.
“Vậy sao chú ấy lại biết con muốn học cùng Tiểu Kiệt ạ?”
Cô bé trong lòng nổi lên thắc mắc, nếu mami không phải là người nói cho chú ấy, vậy tại sao chú ấy lại biết nhỉ?!
Tâm Dao bối rối qua gương chiếu hậu nhìn Sở Trạch Hiên rồi lại quay sang nhìn Thư Di, tâm tình có chút rối rắm. Rõ ràng Tiểu Kiệt chuyển trường là bởi vì cậu ấy có baba… còn cô bé thì…
Thư Di mân mê khoé miệng cười cười, lại liếc mắt nhìn Sở Trạch Hiên một cái coi như ra hiệu cho anh mở lời. Sở Trạch Hiên sau khoảng thời gian im lặng cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng.
“Bởi vì… chú cùng baba Tiểu Kiệt là huynh đệ tốt, cũng giống như con và Tiểu Kiệt vậy, quen biết và lớn lên với nhau từ nhỏ… hơn nữa chú thấy quan hệ của con và Tiểu Kiệt cũng rất tốt a!”
Tâm Dao nghe vậy có chút xấu hổ quay đi chỗ khác, đột nhiên ước muốn trong lòng bỗng dưng được trở thành sự thật, cô bé cảm thấy đã không còn chán ghét Sở Trạch Hiên như lúc mới gặp nữa mà thay vào đó là một chút thích thích… có lẽ hảo cảm giữa cô bé và Sở Trạch Hiên đã có chút tiến triển…
Sở Trạch Hiên nhìn Tâm Dao qua kính chiếu hậu, thấy từng ngón tay của con bé cứ nắm chặt vào nhau, khoé miệng lại tiếp tục nâng lên thành nụ cười. Những động tác nhỏ này, đều là di truyền từ Thư Di mà ra, không lẫn đi đâu được.
Lúc sau, Sở Trạch Hiên tiếp tục cố gắng kéo gần khoảng cách.
“Tâm Dao…”
“Ngày ngày con cùng Tiểu Kiệt ở cạnh nhau, cũng giống như chú và mami của con vậy, đều cùng nhau lớn lên”
“Mami và chú cùng nhau lớn lên sao ạ?”
Sở Trạch Hiên vẫn tiếp tục liếc mắt nhìn Thư Di qua kính chiếu hậu, lúc sau liền thu hồi tầm mắt cười cười.
“Đương nhiên”
Tâm Dao nhìn về phía cô, ánh mắt thập phần mang dáng vẻ tò mò. Cô bé nhớ lúc mới trở về đây, khi xem bức ảnh chụp mami cùng bạn cũ đều không thấy bức ảnh nào xuất hiện chú bác sĩ kia a, hơn nữa cô bé cũng chưa từng nghe mami nói rằng có quen biết chú ấy mà?! Tâm Dao khẽ mím chặt môi, cảm giác thế giới này thực sự rất phức tạp, cô bé có nghĩ như thế nào cũng không hiểu nổi. Nhưng mà cứ nghĩ đến thời gian tới sẽ được học cùng Tiểu Kiệt, Tâm Dao lại đặc biệt cảm thấy vui vẻ.
Tâm Dao trèo lên ngồi trên người của Thư Di, đôi mắt chớp chớp nhìn Sở Trạch Hiên, miệng cười tươi không thấy mặt trời.
Thật ra chú bác sĩ này cũng thật tốt a!
Chỉ cần không tổn thương mami là được!
________________
Ngày cuối tuần nhẹ nhàng qua đi, Sở Trạch Hiên quay lại với công việc bận rộn của mình. Anh một bên giải quyết đống giấy tờ còn tồn đọng của công ty dược phẩm Hoa Khang, một bên đích thân sắp xếp từng giai đoạn cho cuộc phẫu thuật của Lâm lão. Anh bận rộn đến nỗi mắt không mở nổi nữa rồi.
Nhưng cũng may cuộc hội thảo y học lần đó đã giúp anh, cũng vì anh và Thư Di phối hợp rất ăn ý với nhau cho nên anh đã đề xuất cho cô cùng tham gia trong cuộc phẫu thuật lần này của Lâm lão. Ban đầu Thư Di khá bất ngờ nhưng sau đó cô cũng gật đầu đồng ý bởi căn bản cô biết cuộc phẫu thuật này rất quan trọng với cả anh và cô, cô cũng muốn giúp đỡ anh một tay, để anh vất vả như vậy cô rất đau lòng.
Dù bận đến mấy nhưng Sở Trạch Hiên vẫn dành ra vài phút để gọi điện cho Thư Di. Hiện giờ, anh vừa xử lí giấy tờ vừa bật loa ngoài lên nói chuyện cùng cô.
“Anh đã làm xong thủ tục chuyển trường cho Tâm Dao rồi. Dự là thứ hai tuần sau có thể nhập học”
“Ừm… để con bé đến trường quốc tế S với Tiểu Kiệt, chúng ta cũng không cần phải lo cho con bé mà cũng có thể quan tâm nhiều hơn đến cuộc phẫu thuật của Lâm lão”
Sở Trạch Hiên đứng dậy khỏi ghế ngồi, mỉm cười. Ngẫm lại mấy ngày hôm nay, tuy là Tâm Dao đối với anh vẫn không mấy thân thiện nhưng mỗi lần anh cùng Thư Di đến đón con bé tan học, đôi mắt đều sáng lên.
Đây chẳng phải là dấu hiệu tốt sao?!
“Em đang bận gì sao?”
“Không có, vẫn ở phòng làm việc thôi. Anh chuẩn bị đến phòng nghiên cứu à?”
“Ừm… chuẩn bị đi”
Thư Di im lặng hồi lâu mới cất giọng.
“Anh… nếu không bận nhớ nghỉ ngơi lấy sức…”
“Anh biết rồi… xong việc sẽ gọi cho em”
Dứt lời, anh cũng ngắt máy, thu xếp giấy tờ xong rồi mới đến phòng nghiên cứu.
Công việc buổi chiều của Thư Di cũng giống như buổi sáng, đối chiếu bệnh án và rà soát xem có vấn đề gì xảy ra hay không! Tuy nhiên mấy ngày nay, cô không để tâm đến mảng phụ khoa cho lắm vì hầu như đều nghiên cứu về tâm bệnh của Lâm lão.
Lúc sau, cô đang chăm chú xem bệnh án của Lâm lão thì phòng làm việc của cô có tiếng gõ cửa, cô cũng không ngẩng đầu lên mà vẫn trả lời.
“Mời vào”
Người phụ nữ tiến vào phòng bệnh cầm theo giấy siêu âm và sổ khám bệnh tiến vào.
“Bác sĩ Hạ, hôm nay lại gặp cô rồi”
Thư Di ngẩng đầu, có chút mờ mịt nhìn cô gái này, cô thực sự không nhớ cô gái này là ai, hàng ngày tiếp xúc nhiều bệnh nhân như vậy, dù đã gặp qua cũng sẽ nhanh quên thôi. Khi nhìn đến giấy siêu âm của cô gái kia cô mới biết cô gái này tên Bạch Tiêu Linh.
Thư Di mỉm cười nhìn Bạch Tiêu Linh, sau đó thăm khám bệnh. Sau khi xong xuôi, Thư Di mới nhìn lại hồ sơ bệnh án mà nhíu mày. Cô gái này thân thể yếu, làm ảnh hưởng đến tốc độ phát triển của thai nhi, nhìn qua cũng không phải vấn đề lớn. Cô kê đơn thuốc cho cô ấy rồi dặn dò.
“Đơn thuốc này uống trong ba ngày, ba ngày sau nhớ quay lại đây kiểm tra”
Bạch Tiêu Linh khổ sở nói.
“Bác sĩ Hạ, con của tôi sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Chỉ là vấn đề nhỏ, có thể giải quyết được, cô đừng quá lo… nếu muốn thai nhi tốt thì mẹ của nó cũng phải giữ vững tinh thần vui vẻ thì mới có thể cải thiện được”
Bạch Tiêu Linh nghe xong, gật gật đầu, nói lời cảm ơn Thư Di, rồi cầm hồ sơ bệnh án rời đi… Cô ta rời đi nhưng không phải là đi ra bên ngoài phía bệnh viện mà lẻn đi vào WC. Cô ta ngó nghiêng xung quanh xem xét thật kĩ WC không có ai mới bắt đầu hành động. Cô ta gõ một cánh cửa WC, rất nhanh đã có người đáp lại.
“Đơn thuốc của cô đã được tôi sửa lại, cô đưa tiền cho tôi trước, tôi đưa đơn thuốc khác cho cô đi lấy”
Bạch Tiêu Linh không nói gì, chỉ là cầm trên tay một sấp tiền mặt, trực tiếp đưa cho người kia qua khe hở. Người kia sau khi nhận được tiền, ngay lập tức ném qua cửa phía trên một đơn thuốc khác tất nhiên là có đóng dấu giáp lai đỏ của bệnh viện Thư Nhã. Bạch Tiêu Linh nhìn đơn thuốc mà nhếch môi cười, sau đó liền rời khỏi WC. Từ đầu tới cuối, cô ta và người kia đều không biết mặt đối phương là ai.
Sau khi rời WC, cô ta tiếp tục đi ra quầy trả phí khám bệnh và lấy thuốc đã được ghi trên đơn thuốc một cách rất thuận lợi. Đi thẳng ra xe, cô ta nhìn túi thuốc có đính logo của bệnh viện Thư Nhã, đáy mắt xẹt qua một nụ cười quỷ quyệt…
“Anh đột nhiên nghĩ ra một cách có thể lấy lòng Tâm Dao, cách này không chỉ dễ dàng thuyết phục được Tâm Dao mà còn có thể làm cho tên Cận Thiếu Phong kia không có cơ hội ‘lợi dụng’ con gái chúng ta để đối phó anh nữa…”
Anh nghiêng đầu nhìn cô nói tiếp.
“Đương nhiên cũng để cho chúng ta có thời gian ở bên Tâm Dao nhiều hơn”
Thư Di vẫn còn đang ngất ngây trước lời đề nghị đột ngột kia của anh, cô thật sự chưa bao giờ dám tưởng tượng có một ngày anh lại chủ động nói lời đó. Lúc này, cô mới phản ứng lại, cất giọng nghẹn ngào.
“Anh có cách gì?”
Sở Trạch Hiên nhướng mày.
“Chẳng phải Tâm Dao rất thích chơi với Tiểu Kiệt sao? Anh sẽ chuyển trường cho Tâm Dao đến trường quốc tế S mà Tiểu Kiệt đang học, để hai đứa nó cùng học cùng chơi với nhau, con bé cũng đỡ cô đơn hơn, không phải tốt hơn sao?”
Cách này không chỉ lấy lòng được Tâm Dao mà còn ngăn chặn được “âm mưu” liên thủ của Cận Thiếu Phong và con bé, cũng khiến Thư Di không cần bận tâm bất cứ thứ gì nữa, đặc biệt rất thuận tiện cho anh bồi dưỡng tình cảm. Anh nghĩ ra cách này cũng bởi vì thấy Thư Di một bên vừa muốn học chuyên sâu về mảng phụ khoa một bên vừa muốn chăm sóc Tâm Dao, thật sự rất vất vả.
Đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn!
Thư Di nghĩ lại hồi trước Tâm Dao có than thở với cô rằng Tiểu Kiệt chuyển đi khiến cô bé rất buồn. Cô bé còn hỏi cô rằng, nếu mình có baba thì chắc chắn cũng sẽ được chuyển đến trường quốc tế S mà cậu bé học đúng không?!
Thư Di cảm nhận được sống mũi của mình đã cay xè, cũng chẳng biết có phải giữa hai người tâm linh tương thông hay không, nhưng từ khi Sở Trạch Hiên biết đến sự có mặt của Tâm Dao cô cũng không có nói ý định đó, nào ngờ anh lại lên tiếng trước.
Hai người cứ nằm ôm nhau như vậy đến gần trưa mới chịu dậy. Một ngày cuối tuần của hai người trôi qua thật êm đềm như những cặp vợ chồng son mới cưới. Cùng nhau nấu ăn, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đọc sách, cùng nhau nghiên cứu một chút y học.
Tuy rằng, Sở Trạch Hiên đối với phụ khoa không thành thạo cho lắm, nhưng vẫn sẽ cùng Thư Di miệt mài đọc sách tìm hiểu, ngẫu nhiên hai người chợt có tiếng nói chung. Nhưng Sở Trạch Hiên cũng quá lưu manh đi, anh dẫn dắt cô từ mảng phụ khoa rồi sau đó chuyển thành mấy lời nói ái muội, thân mật lúc nào không hay khiến cô không kịp phản ứng, chỉ đỏ mặt cố tìm cách tránh xa anh một chút.
Cuối tuần của Tâm Dao cũng rất vui vẻ, nhưng mà khi cô bé trở về, cô bé lại có một chút mất mát, buồn chán. Có lẽ là vì Thư Di không ở bên hoặc cũng có thể là vì cô bé chưa thực sự thoả mãn.
Sở Trạch Hiên đưa Thư Di đến chung cư của Cận Thiếu Phong để đón Tâm Dao mặc dù biết là không cần thiết. Ngồi trên xe, Thư Di cất lời.
“Tuần sau có khả năng con sẽ chuyển đến học tại trường quốc tế S, Tiểu Kiệt cũng đang ở đó”
Tâm Dao vừa nghe, tức khắc đôi mắt sáng rực lên.
“Mami, thật sao ạ?”
Thư Di nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của Tâm Dao mà nhướng mày nhìn Sở Trạch Hiên mỉm cười. Tiểu nha đầu kéo tay cô, ghé sát vào tai cô thì thầm.
“Mami, là mami nói cho chú bác sĩ kia biết sao ạ?”
“Mami không có nói” Cô lắc đầu.
Tâm Dao tò mò chớp mắt.
“Vậy sao chú ấy lại biết con muốn học cùng Tiểu Kiệt ạ?”
Cô bé trong lòng nổi lên thắc mắc, nếu mami không phải là người nói cho chú ấy, vậy tại sao chú ấy lại biết nhỉ?!
Tâm Dao bối rối qua gương chiếu hậu nhìn Sở Trạch Hiên rồi lại quay sang nhìn Thư Di, tâm tình có chút rối rắm. Rõ ràng Tiểu Kiệt chuyển trường là bởi vì cậu ấy có baba… còn cô bé thì…
Thư Di mân mê khoé miệng cười cười, lại liếc mắt nhìn Sở Trạch Hiên một cái coi như ra hiệu cho anh mở lời. Sở Trạch Hiên sau khoảng thời gian im lặng cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng.
“Bởi vì… chú cùng baba Tiểu Kiệt là huynh đệ tốt, cũng giống như con và Tiểu Kiệt vậy, quen biết và lớn lên với nhau từ nhỏ… hơn nữa chú thấy quan hệ của con và Tiểu Kiệt cũng rất tốt a!”
Tâm Dao nghe vậy có chút xấu hổ quay đi chỗ khác, đột nhiên ước muốn trong lòng bỗng dưng được trở thành sự thật, cô bé cảm thấy đã không còn chán ghét Sở Trạch Hiên như lúc mới gặp nữa mà thay vào đó là một chút thích thích… có lẽ hảo cảm giữa cô bé và Sở Trạch Hiên đã có chút tiến triển…
Sở Trạch Hiên nhìn Tâm Dao qua kính chiếu hậu, thấy từng ngón tay của con bé cứ nắm chặt vào nhau, khoé miệng lại tiếp tục nâng lên thành nụ cười. Những động tác nhỏ này, đều là di truyền từ Thư Di mà ra, không lẫn đi đâu được.
Lúc sau, Sở Trạch Hiên tiếp tục cố gắng kéo gần khoảng cách.
“Tâm Dao…”
“Ngày ngày con cùng Tiểu Kiệt ở cạnh nhau, cũng giống như chú và mami của con vậy, đều cùng nhau lớn lên”
“Mami và chú cùng nhau lớn lên sao ạ?”
Sở Trạch Hiên vẫn tiếp tục liếc mắt nhìn Thư Di qua kính chiếu hậu, lúc sau liền thu hồi tầm mắt cười cười.
“Đương nhiên”
Tâm Dao nhìn về phía cô, ánh mắt thập phần mang dáng vẻ tò mò. Cô bé nhớ lúc mới trở về đây, khi xem bức ảnh chụp mami cùng bạn cũ đều không thấy bức ảnh nào xuất hiện chú bác sĩ kia a, hơn nữa cô bé cũng chưa từng nghe mami nói rằng có quen biết chú ấy mà?! Tâm Dao khẽ mím chặt môi, cảm giác thế giới này thực sự rất phức tạp, cô bé có nghĩ như thế nào cũng không hiểu nổi. Nhưng mà cứ nghĩ đến thời gian tới sẽ được học cùng Tiểu Kiệt, Tâm Dao lại đặc biệt cảm thấy vui vẻ.
Tâm Dao trèo lên ngồi trên người của Thư Di, đôi mắt chớp chớp nhìn Sở Trạch Hiên, miệng cười tươi không thấy mặt trời.
Thật ra chú bác sĩ này cũng thật tốt a!
Chỉ cần không tổn thương mami là được!
________________
Ngày cuối tuần nhẹ nhàng qua đi, Sở Trạch Hiên quay lại với công việc bận rộn của mình. Anh một bên giải quyết đống giấy tờ còn tồn đọng của công ty dược phẩm Hoa Khang, một bên đích thân sắp xếp từng giai đoạn cho cuộc phẫu thuật của Lâm lão. Anh bận rộn đến nỗi mắt không mở nổi nữa rồi.
Nhưng cũng may cuộc hội thảo y học lần đó đã giúp anh, cũng vì anh và Thư Di phối hợp rất ăn ý với nhau cho nên anh đã đề xuất cho cô cùng tham gia trong cuộc phẫu thuật lần này của Lâm lão. Ban đầu Thư Di khá bất ngờ nhưng sau đó cô cũng gật đầu đồng ý bởi căn bản cô biết cuộc phẫu thuật này rất quan trọng với cả anh và cô, cô cũng muốn giúp đỡ anh một tay, để anh vất vả như vậy cô rất đau lòng.
Dù bận đến mấy nhưng Sở Trạch Hiên vẫn dành ra vài phút để gọi điện cho Thư Di. Hiện giờ, anh vừa xử lí giấy tờ vừa bật loa ngoài lên nói chuyện cùng cô.
“Anh đã làm xong thủ tục chuyển trường cho Tâm Dao rồi. Dự là thứ hai tuần sau có thể nhập học”
“Ừm… để con bé đến trường quốc tế S với Tiểu Kiệt, chúng ta cũng không cần phải lo cho con bé mà cũng có thể quan tâm nhiều hơn đến cuộc phẫu thuật của Lâm lão”
Sở Trạch Hiên đứng dậy khỏi ghế ngồi, mỉm cười. Ngẫm lại mấy ngày hôm nay, tuy là Tâm Dao đối với anh vẫn không mấy thân thiện nhưng mỗi lần anh cùng Thư Di đến đón con bé tan học, đôi mắt đều sáng lên.
Đây chẳng phải là dấu hiệu tốt sao?!
“Em đang bận gì sao?”
“Không có, vẫn ở phòng làm việc thôi. Anh chuẩn bị đến phòng nghiên cứu à?”
“Ừm… chuẩn bị đi”
Thư Di im lặng hồi lâu mới cất giọng.
“Anh… nếu không bận nhớ nghỉ ngơi lấy sức…”
“Anh biết rồi… xong việc sẽ gọi cho em”
Dứt lời, anh cũng ngắt máy, thu xếp giấy tờ xong rồi mới đến phòng nghiên cứu.
Công việc buổi chiều của Thư Di cũng giống như buổi sáng, đối chiếu bệnh án và rà soát xem có vấn đề gì xảy ra hay không! Tuy nhiên mấy ngày nay, cô không để tâm đến mảng phụ khoa cho lắm vì hầu như đều nghiên cứu về tâm bệnh của Lâm lão.
Lúc sau, cô đang chăm chú xem bệnh án của Lâm lão thì phòng làm việc của cô có tiếng gõ cửa, cô cũng không ngẩng đầu lên mà vẫn trả lời.
“Mời vào”
Người phụ nữ tiến vào phòng bệnh cầm theo giấy siêu âm và sổ khám bệnh tiến vào.
“Bác sĩ Hạ, hôm nay lại gặp cô rồi”
Thư Di ngẩng đầu, có chút mờ mịt nhìn cô gái này, cô thực sự không nhớ cô gái này là ai, hàng ngày tiếp xúc nhiều bệnh nhân như vậy, dù đã gặp qua cũng sẽ nhanh quên thôi. Khi nhìn đến giấy siêu âm của cô gái kia cô mới biết cô gái này tên Bạch Tiêu Linh.
Thư Di mỉm cười nhìn Bạch Tiêu Linh, sau đó thăm khám bệnh. Sau khi xong xuôi, Thư Di mới nhìn lại hồ sơ bệnh án mà nhíu mày. Cô gái này thân thể yếu, làm ảnh hưởng đến tốc độ phát triển của thai nhi, nhìn qua cũng không phải vấn đề lớn. Cô kê đơn thuốc cho cô ấy rồi dặn dò.
“Đơn thuốc này uống trong ba ngày, ba ngày sau nhớ quay lại đây kiểm tra”
Bạch Tiêu Linh khổ sở nói.
“Bác sĩ Hạ, con của tôi sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Chỉ là vấn đề nhỏ, có thể giải quyết được, cô đừng quá lo… nếu muốn thai nhi tốt thì mẹ của nó cũng phải giữ vững tinh thần vui vẻ thì mới có thể cải thiện được”
Bạch Tiêu Linh nghe xong, gật gật đầu, nói lời cảm ơn Thư Di, rồi cầm hồ sơ bệnh án rời đi… Cô ta rời đi nhưng không phải là đi ra bên ngoài phía bệnh viện mà lẻn đi vào WC. Cô ta ngó nghiêng xung quanh xem xét thật kĩ WC không có ai mới bắt đầu hành động. Cô ta gõ một cánh cửa WC, rất nhanh đã có người đáp lại.
“Đơn thuốc của cô đã được tôi sửa lại, cô đưa tiền cho tôi trước, tôi đưa đơn thuốc khác cho cô đi lấy”
Bạch Tiêu Linh không nói gì, chỉ là cầm trên tay một sấp tiền mặt, trực tiếp đưa cho người kia qua khe hở. Người kia sau khi nhận được tiền, ngay lập tức ném qua cửa phía trên một đơn thuốc khác tất nhiên là có đóng dấu giáp lai đỏ của bệnh viện Thư Nhã. Bạch Tiêu Linh nhìn đơn thuốc mà nhếch môi cười, sau đó liền rời khỏi WC. Từ đầu tới cuối, cô ta và người kia đều không biết mặt đối phương là ai.
Sau khi rời WC, cô ta tiếp tục đi ra quầy trả phí khám bệnh và lấy thuốc đã được ghi trên đơn thuốc một cách rất thuận lợi. Đi thẳng ra xe, cô ta nhìn túi thuốc có đính logo của bệnh viện Thư Nhã, đáy mắt xẹt qua một nụ cười quỷ quyệt…