Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56: “Đi lên nhà hay làm ở đây?”
Sở Trạch Hiên lúc này hoàn toàn đã đem Khúc Ưu Ưu vứt ra đằng sau đầu. Hiện giờ anh đang ở cùng Thư Di, không hề suy nghĩ gì về mục đích của Khúc Ưu Ưu trước đó, cũng không hề có một chút tâm tư nào đặt trên người của cô ta. Hoặc có thể nói rằng, mặc kệ trước kia anh và Khúc Ưu Ưu có thực sự ở bên nhau hay không thì anh cũng không hề có ý nghiêm túc với cô ta. Thế cho nên cho dù trước đó không nói lời chia tay chính thức nhưng Khúc Ưu Ưu ở nước ngoài làm cái gì, có trở về hay không Sở Trạch Hiên anh cũng không có bận tâm.
Mà sau cuộc gọi của Khúc Ưu Ưu, anh liền nhận được một cuộc gọi khác từ bệnh viện Quân y nói rằng tình trạng của Lâm lão đang có dấu hiệu chuyển biến xấu đi. .
Sở Trạch Hiên ngay lập tức cùng Thư Di đến bệnh viện Quân y một chuyến. Thư Di yên lặng ngồi một góc trong phòng họp, không hề có ý xen ngang vào cuộc trò chuyện. Sở Trạch Hiên cũng bình tĩnh mà bàn bạc phương án tốt nhất phù hợp cho Lâm lão. Sau khi nói chuyện xong, Sở Trạch Hiên đưa Thư Di rời khỏi bệnh viện Quân y, cũng không qua thăm Lâm lão vì sợ làm phiền ông ấy nghỉ ngơi.
Giờ đã là 12h đêm. Sở Trạch Hiên vừa thắt đai an toàn cho Thư Di vừa nói.
“Tôi đưa em về. Ngày mai tan tầm, tôi tới đón em”
“Hả?” Thư Di ngây ngốc.
Sở Trạch Hiên cười nói.
“Không phải em muốn thăm Lâm lão sao? Bây giờ muộn rồi, nếu ban ngày muốn đi thì cũng phải đợi tan tầm mới đi được chứ”
Thư Di cứ nhìn Sở Trạch Hiên, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Anh cũng không cảm thấy có điều gì không ổn, bình tĩnh khởi động xe, hỏi nơi ở của Thư Di, sau đó lái xe rời đi.
Ngồi trên xe, Sở Trạch Hiên nghĩ ngợi gì đó rồi cười nói.
“Tôi nhớ trước kia, em cùng Hướng Nam suốt ngày chí choé với nhau. Nhưng mỗi lần gặp Lâm lão, em lại rất ngoan ngoãn”
Thư Di ngồi thẳng trên ghế, lẩm bẩm nói.
“Lâm lão trước kia là quân nhân, mỗi lần gặp ông ấy tất nhiên tôi đều rất sợ…”
Cô nặng nề thở dài, tâm tình đột nhiên có chút không thoải mái. Ban ngày vừa tham gia lễ tang của Cố lão phu nhân, đến đêm lại nghe tin sức khoẻ Lâm lão không ổn, Thư Di mệt mỏi dựa người vào ghế lại thở dài…
Sở Trạch Hiên nhìn Thư Di như vậy, hiện giờ tâm tư của cô đều đã viết hết lên trên mặt. Anh không cần nghĩ nhiều cũng biết cô đang nghĩ cái gì… Khoé miệng anh bất giác nở nụ cười, thêm một lần nữa anh phát hiện, anh đối với cô quả thật hiểu biết rất rõ.
Sở Trạch Hiên mới dừng xe dưới lầu, đã thấy Thư Di vội vã tháo đai an toàn chuẩn bị xuống xe. Anh liền hỏi.
“Không định mời tôi lên nhà ngồi à?”
Thư Di sửng sốt, tuy rằng lúc này cô biết Tâm Dao đang ở nhà của Tử Hàm, nhưng cô lại không muốn nói ra nên vội lắc đầu.
“Muộn… muộn quá rồi”
Đột nhiên, Sở Trạch Hiên rướn người về phía Thư Di, nháy mắt khuôn mặt của anh liền phóng đại ngay trước mặt cô, lời nói phát ra vừa trầm thấp vừa nhẹ nhàng.
“Em sợ sao?”
Tức khắc trái tim của Thư Di đập liên hồi, cuồng nhiệt nhảy cẫng lên. Cô phát hiện ánh mắt anh sớm đã đục ngầu, không tự chủ được, âm thầm nuốt nước bọt. Đúng là đối với đàn ông dục vọng là bản năng, kiềm chế được mới là bản lĩnh. Nhưng hiện tại, Sở Trạch Hiên đang đứng ở vế thứ nhất, vế thứ hai như thế nào cô hoàn toàn không biết được.
Hai gương mặt cúi sát vào nhau, Thư Di dường như có thể ngửi thấy hơi thở thơm mát phả ra từ miệng của anh khiến cô lâng lâng, thần hồn điên đảo.
Lúc này, thanh âm Sở Trạch Hiên phát ra có chút khàn khàn.
“Đi lên nhà hay làm ở đây?”
Quả thật, Sở Trạch Hiên cũng không nghĩ bản thân anh sẽ hành động như thế này, chỉ là vừa rồi nhìn thấy Thư Di nhanh nhanh chóng chóng muốn rời đi mà không hề lưu luyến anh một chút nào, cho nên anh có chút hụt hẫng.
Đến bây giờ nhìn bộ dạng cự tuyệt của cô, anh trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu, đột nhiên không áp chế được mà muốn cô ngay tại đây.
Thư Di khẩn trương đưa tay chống lên ngực Sở Trạch Hiên hòng muốn đẩy anh ra liền nói.
“Chúng ta hiện giờ mới chỉ là thử hẹn hò… làm như này có phải hơi nhanh rồi không?”
Sở Trạch Hiên không những không nhúc nhích trước sự cự tuyệt của cô mà còn cứ tiến sát thêm vài phân.
“Nếu tính thời gian bắt đầu từ khi còn nhỏ thì tốc độ của chúng ta hiện giờ đang rất chậm đấy em biết không?”
Thư Di giật giật khoé miệng không nói được gì.
Căn bản chung cư của cô nằm gần bệnh viện, tuy giờ này sẽ khó có ai đi qua đây, nhưng cô vẫn rất sợ. Tự nhiên đêm hôm có một chiếc siêu xe đỗ ngay phía dưới sân chung cư, trong xe còn có một nam một nữ, cô vốn có thể tượng tượng ra viễn cảnh chuyện này sẽ bị truyền miệng nhau đi khắp nơi mất.
Thư Di thì không sợ người ta nói ra nói vào nhưng cô sẽ không thể chịu được Tâm Dao sẽ bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ nói xấu sau lưng. Bởi vì trước đó khi trở về, hầu như mọi người ở chung tầng với cô đều biết cô có một đứa con gái. Cho nên nếu để người khác nhìn thấy cảnh này, cô có mười cái miệng cũng không thể nói lại bọn họ được.
Nhưng nếu để Sở Trạch Hiên lên nhà, chắc chắn anh sẽ hiết đến sự tồn tại của Tâm Dao mất. Đến lúc đó, cô muốn giải thích chắc cũng không được nữa.
Sở Trạch Hiên nhìn sắc mặt cô cứ liên tục thay đổi, rồi nhìn cô vẫn cương quyết kháng cự, anh không khỏi nhíu mày. Anh chậm rãi đưa tay vuốt ve từ gương mặt kiều diễm của cô, đến vành tai nhạy cảm sau cùng là cần cổ trắng ngần… Thư Di cảm nhận được bàn tay của anh nhẹ nhàng mơn trớn da thịt khiến cô bỗng cảm thấy mê mẩn đến kì lạ… Thật đúng là không có tiền đồ!
Thư Di cắn môi dưới, tâm tình ngày càng gấp gáp, cô nhẹ nhàng rũ mắt, thanh âm có chút ồm ồm nói.
“Sở Trạch Hiên, có phải anh lỡ cùng tôi lên giường một lần, cảm thấy cảm giác không tệ lắm cho nên mới muốn thử hẹn hò… căn bản là vì cái kia à?”
Sở Trạch Hiên nghe cô nói vậy, có chút giật mình, liền buông cô ra, trở lại ghế ngồi cố gắng áp chế lửa giận xuống nhẹ nhàng nói.
“Em lên nhà đi, nghỉ ngơi sớm một chút”
“Anh giận à?”
“Còn phải nói ư? Em thế mà lại nhìn ra tâm tư của tôi luôn muốn giấu kín”
Thư Di âm thầm bĩu môi, trong lòng nổi lên suy nghĩ: Trên mặt anh viết rõ mồn một thế kia mà còn nghĩ tôi không nhìn ra à!
Sở Trạch Hiên lần nữa rướn người qua bên Thư Di, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn rồi nói.
“Đi lên nhà đi. Ngày mai tôi đón em”
Thư Di nghĩ nghĩ gì đó rồi gật đầu. Xem ra ngày mai Tâm Dao lại phải làm phiền Tử Hàm hoặc Viên Viên rồi.
“Ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!”
Sở Trạch Hiên nhìn Thư Di xuống xe, lại nhìn thấy cô vẫn đứng đấy, có lẽ là muốn nhìn anh rời đi. Anh bật cười hạ cửa xe xuống nói.
“Lên lầu đi”
Thư Di tiếp tục gật đầu như gà mổ thóc, xoay người rời đi. Sở Trạch Hiên không có đi ngay mà lại xuống xe, dựa người vào thành xe, tự châm cho mình một điếu thuốc, chậm rãi đưa lên miệng hút. Tuy rằng hôm nay đã chính thức cùng Thư Di bước sang một mối quan hệ mới, nhưng nhìn hai người, có chút gì đó không giống một đôi tình nhân.
Sở Trạch Hiên hút điếu thuốc, ánh mắt thâm thuý nhìn vô định về phía trước. Anh suy nghĩ gì đó, rũ mắt cười tự giễu, vứt điếu thuốc xuống đất, dùng chân dẫm vài cái rồi khởi động xe rời đi.
Mà sau cuộc gọi của Khúc Ưu Ưu, anh liền nhận được một cuộc gọi khác từ bệnh viện Quân y nói rằng tình trạng của Lâm lão đang có dấu hiệu chuyển biến xấu đi. .
Sở Trạch Hiên ngay lập tức cùng Thư Di đến bệnh viện Quân y một chuyến. Thư Di yên lặng ngồi một góc trong phòng họp, không hề có ý xen ngang vào cuộc trò chuyện. Sở Trạch Hiên cũng bình tĩnh mà bàn bạc phương án tốt nhất phù hợp cho Lâm lão. Sau khi nói chuyện xong, Sở Trạch Hiên đưa Thư Di rời khỏi bệnh viện Quân y, cũng không qua thăm Lâm lão vì sợ làm phiền ông ấy nghỉ ngơi.
Giờ đã là 12h đêm. Sở Trạch Hiên vừa thắt đai an toàn cho Thư Di vừa nói.
“Tôi đưa em về. Ngày mai tan tầm, tôi tới đón em”
“Hả?” Thư Di ngây ngốc.
Sở Trạch Hiên cười nói.
“Không phải em muốn thăm Lâm lão sao? Bây giờ muộn rồi, nếu ban ngày muốn đi thì cũng phải đợi tan tầm mới đi được chứ”
Thư Di cứ nhìn Sở Trạch Hiên, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Anh cũng không cảm thấy có điều gì không ổn, bình tĩnh khởi động xe, hỏi nơi ở của Thư Di, sau đó lái xe rời đi.
Ngồi trên xe, Sở Trạch Hiên nghĩ ngợi gì đó rồi cười nói.
“Tôi nhớ trước kia, em cùng Hướng Nam suốt ngày chí choé với nhau. Nhưng mỗi lần gặp Lâm lão, em lại rất ngoan ngoãn”
Thư Di ngồi thẳng trên ghế, lẩm bẩm nói.
“Lâm lão trước kia là quân nhân, mỗi lần gặp ông ấy tất nhiên tôi đều rất sợ…”
Cô nặng nề thở dài, tâm tình đột nhiên có chút không thoải mái. Ban ngày vừa tham gia lễ tang của Cố lão phu nhân, đến đêm lại nghe tin sức khoẻ Lâm lão không ổn, Thư Di mệt mỏi dựa người vào ghế lại thở dài…
Sở Trạch Hiên nhìn Thư Di như vậy, hiện giờ tâm tư của cô đều đã viết hết lên trên mặt. Anh không cần nghĩ nhiều cũng biết cô đang nghĩ cái gì… Khoé miệng anh bất giác nở nụ cười, thêm một lần nữa anh phát hiện, anh đối với cô quả thật hiểu biết rất rõ.
Sở Trạch Hiên mới dừng xe dưới lầu, đã thấy Thư Di vội vã tháo đai an toàn chuẩn bị xuống xe. Anh liền hỏi.
“Không định mời tôi lên nhà ngồi à?”
Thư Di sửng sốt, tuy rằng lúc này cô biết Tâm Dao đang ở nhà của Tử Hàm, nhưng cô lại không muốn nói ra nên vội lắc đầu.
“Muộn… muộn quá rồi”
Đột nhiên, Sở Trạch Hiên rướn người về phía Thư Di, nháy mắt khuôn mặt của anh liền phóng đại ngay trước mặt cô, lời nói phát ra vừa trầm thấp vừa nhẹ nhàng.
“Em sợ sao?”
Tức khắc trái tim của Thư Di đập liên hồi, cuồng nhiệt nhảy cẫng lên. Cô phát hiện ánh mắt anh sớm đã đục ngầu, không tự chủ được, âm thầm nuốt nước bọt. Đúng là đối với đàn ông dục vọng là bản năng, kiềm chế được mới là bản lĩnh. Nhưng hiện tại, Sở Trạch Hiên đang đứng ở vế thứ nhất, vế thứ hai như thế nào cô hoàn toàn không biết được.
Hai gương mặt cúi sát vào nhau, Thư Di dường như có thể ngửi thấy hơi thở thơm mát phả ra từ miệng của anh khiến cô lâng lâng, thần hồn điên đảo.
Lúc này, thanh âm Sở Trạch Hiên phát ra có chút khàn khàn.
“Đi lên nhà hay làm ở đây?”
Quả thật, Sở Trạch Hiên cũng không nghĩ bản thân anh sẽ hành động như thế này, chỉ là vừa rồi nhìn thấy Thư Di nhanh nhanh chóng chóng muốn rời đi mà không hề lưu luyến anh một chút nào, cho nên anh có chút hụt hẫng.
Đến bây giờ nhìn bộ dạng cự tuyệt của cô, anh trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu, đột nhiên không áp chế được mà muốn cô ngay tại đây.
Thư Di khẩn trương đưa tay chống lên ngực Sở Trạch Hiên hòng muốn đẩy anh ra liền nói.
“Chúng ta hiện giờ mới chỉ là thử hẹn hò… làm như này có phải hơi nhanh rồi không?”
Sở Trạch Hiên không những không nhúc nhích trước sự cự tuyệt của cô mà còn cứ tiến sát thêm vài phân.
“Nếu tính thời gian bắt đầu từ khi còn nhỏ thì tốc độ của chúng ta hiện giờ đang rất chậm đấy em biết không?”
Thư Di giật giật khoé miệng không nói được gì.
Căn bản chung cư của cô nằm gần bệnh viện, tuy giờ này sẽ khó có ai đi qua đây, nhưng cô vẫn rất sợ. Tự nhiên đêm hôm có một chiếc siêu xe đỗ ngay phía dưới sân chung cư, trong xe còn có một nam một nữ, cô vốn có thể tượng tượng ra viễn cảnh chuyện này sẽ bị truyền miệng nhau đi khắp nơi mất.
Thư Di thì không sợ người ta nói ra nói vào nhưng cô sẽ không thể chịu được Tâm Dao sẽ bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ nói xấu sau lưng. Bởi vì trước đó khi trở về, hầu như mọi người ở chung tầng với cô đều biết cô có một đứa con gái. Cho nên nếu để người khác nhìn thấy cảnh này, cô có mười cái miệng cũng không thể nói lại bọn họ được.
Nhưng nếu để Sở Trạch Hiên lên nhà, chắc chắn anh sẽ hiết đến sự tồn tại của Tâm Dao mất. Đến lúc đó, cô muốn giải thích chắc cũng không được nữa.
Sở Trạch Hiên nhìn sắc mặt cô cứ liên tục thay đổi, rồi nhìn cô vẫn cương quyết kháng cự, anh không khỏi nhíu mày. Anh chậm rãi đưa tay vuốt ve từ gương mặt kiều diễm của cô, đến vành tai nhạy cảm sau cùng là cần cổ trắng ngần… Thư Di cảm nhận được bàn tay của anh nhẹ nhàng mơn trớn da thịt khiến cô bỗng cảm thấy mê mẩn đến kì lạ… Thật đúng là không có tiền đồ!
Thư Di cắn môi dưới, tâm tình ngày càng gấp gáp, cô nhẹ nhàng rũ mắt, thanh âm có chút ồm ồm nói.
“Sở Trạch Hiên, có phải anh lỡ cùng tôi lên giường một lần, cảm thấy cảm giác không tệ lắm cho nên mới muốn thử hẹn hò… căn bản là vì cái kia à?”
Sở Trạch Hiên nghe cô nói vậy, có chút giật mình, liền buông cô ra, trở lại ghế ngồi cố gắng áp chế lửa giận xuống nhẹ nhàng nói.
“Em lên nhà đi, nghỉ ngơi sớm một chút”
“Anh giận à?”
“Còn phải nói ư? Em thế mà lại nhìn ra tâm tư của tôi luôn muốn giấu kín”
Thư Di âm thầm bĩu môi, trong lòng nổi lên suy nghĩ: Trên mặt anh viết rõ mồn một thế kia mà còn nghĩ tôi không nhìn ra à!
Sở Trạch Hiên lần nữa rướn người qua bên Thư Di, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn rồi nói.
“Đi lên nhà đi. Ngày mai tôi đón em”
Thư Di nghĩ nghĩ gì đó rồi gật đầu. Xem ra ngày mai Tâm Dao lại phải làm phiền Tử Hàm hoặc Viên Viên rồi.
“Ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!”
Sở Trạch Hiên nhìn Thư Di xuống xe, lại nhìn thấy cô vẫn đứng đấy, có lẽ là muốn nhìn anh rời đi. Anh bật cười hạ cửa xe xuống nói.
“Lên lầu đi”
Thư Di tiếp tục gật đầu như gà mổ thóc, xoay người rời đi. Sở Trạch Hiên không có đi ngay mà lại xuống xe, dựa người vào thành xe, tự châm cho mình một điếu thuốc, chậm rãi đưa lên miệng hút. Tuy rằng hôm nay đã chính thức cùng Thư Di bước sang một mối quan hệ mới, nhưng nhìn hai người, có chút gì đó không giống một đôi tình nhân.
Sở Trạch Hiên hút điếu thuốc, ánh mắt thâm thuý nhìn vô định về phía trước. Anh suy nghĩ gì đó, rũ mắt cười tự giễu, vứt điếu thuốc xuống đất, dùng chân dẫm vài cái rồi khởi động xe rời đi.