Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44: Bức ảnh
Cùng lúc ấy, trên mạng đang lan truyền hai bức ảnh một nam một nữ cùng đi vào cửa hàng quần áo trẻ em, người đàn ông trong hình không ai khác chính là Cận Thiếu Phong, còn người phụ nữ lại chính là Thư Di. Nhưng có điều cả hai bức ảnh chỉ chụp được bóng lưng của cô đang nghiêng đầu gần chạm vào mặt của Cận Thiếu Phong tạo thành tư thế giống như đang hôn nhau.
Ở trên mạng, hàng loạt bình luận từ tích cực đến tiêu cực đều đang nhắm đến Cận Thiếu Phong và Thư Di. Trong khi đó, cô cùng Tâm Dao đang chơi ở Cố gia cũng không biết gì, Sở Trạch Hiên ngủ ở nhà lại càng không hay.
“Đây chẳng phải là tổng tài của tập đoàn Cận thị sao?”
“Người phụ nữ đi cùng anh ấy là ai vậy?”
“Chỉ nhìn thấy bóng lưng, có quỷ mới biết là ai”
“Nhưng mà nhìn cô ta có vẻ rất quen đó nha”
“Không biết cô gái kia là ai nhưng mà lại có thể lôi kéo Cận tổng đi mua đồ trẻ em thì cô gái này cũng không phải dạng vừa đâu!”
“…”
Dần dần tin tức nhanh chóng được lan rộng ra. Bởi vì liên quan đến tổng tài Cận thị, hơn nữa gần đây Cận thị trở về thành phố A mở rộng quy mô, còn thu mua vườn nho và xưởng sản xuất rượu của Hạ gia, cho nên tin tức liên quan đến chuyện tình cảm của tổng tài tập đoàn, đương nhiên khiến người khác quan tâm đến.
Lúc này khách sạn Cận Thiếu Phong đang ở, anh ta đang đứng nhâm nhi ly rượu trên tay, mắt hướng ra phía bên ngoài. Tợ lý Tô Nhược nhẹ nhàng đi vào.
“Boss, có gì căn dặn?”
Cận Thiếu Phong nghiêm túc nói.
“Mua cho tôi một căn chung cư gần bệnh viện Thư Nhã. Ở khách sạn mãi không ổn”
“Tiếp đó, xử lí vấn đề sản xuất rượu. Trước kia, cơ sở kỹ thuật sản xuất của Hạ gia không tốt, đến bây giờ đã không còn phù hợp, cho nên rượu vang thuần đỏ lên men trong thời gian dài cũng sẽ làm ảnh hưởng đến hương vị của nó, tất nhiên sẽ không được ưa chuộng nữa…”
“Tôi đã liên hệ được mấy xưởng ủ rượu, trong đó có một nơi mà năm đó Hạ gia thu mua nhưng sau đó họ đột ngột rời đi, hiện tại không quá tin tưởng chúng ta và vẫn còn do dự”
Cận Thiếu Phong nghe cũng đã hiểu, đối với năng lực làm việc của Tô Nhược, anh ta thực sự yên tâm. Có thể nói, anh ta có thể đoạt được sản nghiệp của Cận gia, công lao của Tô Nhược là không hề nhỏ. Mà cô gái này lại cực kì thông minh, luôn đem chuyện công và tư rạch ròi, không bao giờ làm ảnh hưởng đến công việc.
Sau đó, Cận Thiếu Phong hỏi.
“Nơi đó của ai?”
“Của Đàm Trung Lang”
“Thôi được rồi, cứ như vậy đã”
Một lúc sau, Tô Nhược mới lên tiếng về tin tức đang lan truyền.
“Thưa boss, có cần phong toả tin tức kia không?”
Cận Thiếu Phong không nói gì, cũng không có quay người lại, ánh mắt chỉ nhìn xa xăm. Tô Nhược không tiếp tục hỏi, đứng ngay đằng sau chờ chỉ thị.
Lúc sau, Cận Thiếu Phong chậm rãi mở miệng.
“Phong toả đi, tôi không muốn cô ấy bị ảnh hưởng”
Tô Nhược biết Cận Thiếu Phong đang nghĩ gì. Trong bài đăng tin tức ấy còn nói thêm, Hạ Thư Di cố tình quyến rũ Cận Thiếu Phong, có thai ngoài ý muốn để có thể đường đường chính chính bước chân vào Cận gia. Cho dù mọi người đều không biết người phụ nữ xuất hiện cùng Cận Thiếu Phong trong bức ảnh chính là Hạ Thư Di hoặc nhiều người nhìn qua hình cũng có thể mường tượng ra được. Nhưng nếu Cận Thiếu Phong muốn kết hôn với Thư Di thì cũng được cho là có trách nhiệm.
Tô Nhược thấy Cận Thiếu Phong không còn căn dặn gì nữa mới lên tiếng.
“Boss, không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước”
“Được”
Cận Thiếu Phong nhẹ nhàng nói, sau đó trên khoé môi của anh ta không tự chủ được mà nâng lên một nụ cười. Dần dần, nụ cười kia càng ngày càng sâu. Tuy rằng, anh ta không thích mấy tin tức như vậy nhưng được cùng Thư Di lên trang nhất của các mặt báo, cũng cảm thấy không đến nỗi tệ…
______________
Khúc Ưu Ưu ngồi trên bàn làm việc, đợi thời gian đến ngày khai trương cửa hàng, nhìn vào dòng tin tức trên máy tính, tầm mắt ánh lên một tia không cam lòng.
Hạ Thư Di, vì cái gì…
Vì cái gì mà Hạ gia phá sản đã bao nhiêu năm, Thư Di không thể theo đuổi được Sở Trạch Hiên, năm đó Cận Thiếu Phong rời đi lại có thể trở thành tổng tài tập đoàn?
Thậm chí, Cận Thiếu Phong rời đi mười năm, thế nhưng vẫn còn thích Thư Di?
Khúc Ưu Ưu híp tầm mắt, trong ánh mắt chồng chất lên nỗi uất hận, một mực không cam tâm. Từ khi còn nhỏ, cô ta giỏi hơn Hạ Thư Di rất nhiều, cô ta xinh đẹp hơn Thư Di, tất cả đều hơn Thư Di nhưng…
Dựa vào cái gì?
Hạ Thư Di cô lại được sinh ra trong gia đình quyền quý?! Hạ Thư Di cô lại là thiên kim Hạ gia, mà cô ta chỉ được đứng trên thân phận là hầu gái của cô?!
Khúc Ưu Ưu căm hận, nắm chặt tay, đấm mạnh xuống bàn một cái khiến đồng nghiệp của cô ta Đỗ San San tò mò.
“Ưu Ưu, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu, chỉ là nghĩ đến cửa hàng sắp khai trương nên có chút mong chờ”
“Cô cũng chu đáo quá rồi, ở các trang báo quốc tế khen ngợi cô xinh đẹp, tài giỏi ra sao, nếu như họ biết cô mở văn phòng ở trong nước, chắc chắn sẽ đến chúc mừng”
Khúc Ưu Ưu bưng cốc nước đưa lên miệng uống, đáy mắt xẹt qua tia sắc bén. Đúng vậy, hiện tại cô ta là nhà thiết kế nổi tiếng mà Hạ Thư Di bây giờ cũng chỉ là một bác sĩ tầm thường.. Vậy thì chỉ cần cô ta nắm chắc Sở Trạch Hiên trong lòng bàn tay, hiển nhiên cả đời này đều có thể công kích Thư Di, không phải sao?!
______________
Sở Trạch Hiên sau khi về nhà, ngủ một mạch đến 3 giờ chiều mới tỉnh, khi thức dậy vệ sinh cá nhân rồi mới xuống lầu.
Bà quản gia đang dọn dẹp gần đấy thấy anh bước xuống liền hỏi.
“Thiếu gia muốn ăn cái gì không để ta đi chuẩn bị?”
“Dì cho con ly cà phê đi” Sở Trạch Hiên có chút đau đầu nói.
Bà quản gia nghe vậy liền lên tiếng khuyên ngăn.
“Cà phê uống nhiều không tốt, thiếu gia vẫn nên ăn gì đó trước đi ạ”
“Nhưng tối hôm qua con thức đêm rất vất vả, bà quản gia thương con một chút đi”
Người quản gia kia thấy vẻ mặt vô tội của anh cũng thở dài đành đi pha cà phê. Sở Trạch Hiên lảo đảo, chuếnh choáng như say rượu đến bên sofa ngồi xuống. Đến khi cà phê ra đến nơi, mắt anh chợt sáng lên, bà quản gia trước khi đi không quên nhắc nhở anh.
“Nhớ chú ý sức khoẻ đó”
“Tuân lệnh”
Bà quản gia bị bộ dạng của Sở Trạch Hiên chọc cười, bà bất đắc dĩ quay đầu tiếp tục làm việc. Bà ở Sở gia làm giúp việc đã hơn 20 năm, nhìn thấy Sở Trạch Hiên và Sở Cẩn Tịch từng ngày lớn lên, bởi vì chính bà cũng không có con cái nên trong tiềm thức, đối với những đứa trẻ của Sở gia bà luôn luôn quan tâm hết mực, yêu thường như con của mình.
Lúc sau, Sở Trạch Hiên yên ổn ngồi uống cà phê và xem tin tức. Lướt bảng tin, đập ngay vào mắt anh chính là hình ảnh của Cận Thiếu Phong khiến anh nhíu mày. Tựa đề tin tức khiến người ta phải đọc đi đọc lại nhiều lần: “Tổng tài Cận thị cùng nữ nhân bí ẩn đi vào cửa hàng quần áo trẻ em, nghi vấn đã bí mật kết hôn?”
Sở Trạch Hiên nhìn cái tiêu đề, phản ứng đầu tiên chính là phẫn nộ khi biết Cận Thiếu Phong một bên bí mật kết hôn vậy mà còn đi lừa dối tình cảm của Thư Di…
Anh nhanh chóng ấn vào tin tức để xem kĩ hơn.
Ở trên mạng, hàng loạt bình luận từ tích cực đến tiêu cực đều đang nhắm đến Cận Thiếu Phong và Thư Di. Trong khi đó, cô cùng Tâm Dao đang chơi ở Cố gia cũng không biết gì, Sở Trạch Hiên ngủ ở nhà lại càng không hay.
“Đây chẳng phải là tổng tài của tập đoàn Cận thị sao?”
“Người phụ nữ đi cùng anh ấy là ai vậy?”
“Chỉ nhìn thấy bóng lưng, có quỷ mới biết là ai”
“Nhưng mà nhìn cô ta có vẻ rất quen đó nha”
“Không biết cô gái kia là ai nhưng mà lại có thể lôi kéo Cận tổng đi mua đồ trẻ em thì cô gái này cũng không phải dạng vừa đâu!”
“…”
Dần dần tin tức nhanh chóng được lan rộng ra. Bởi vì liên quan đến tổng tài Cận thị, hơn nữa gần đây Cận thị trở về thành phố A mở rộng quy mô, còn thu mua vườn nho và xưởng sản xuất rượu của Hạ gia, cho nên tin tức liên quan đến chuyện tình cảm của tổng tài tập đoàn, đương nhiên khiến người khác quan tâm đến.
Lúc này khách sạn Cận Thiếu Phong đang ở, anh ta đang đứng nhâm nhi ly rượu trên tay, mắt hướng ra phía bên ngoài. Tợ lý Tô Nhược nhẹ nhàng đi vào.
“Boss, có gì căn dặn?”
Cận Thiếu Phong nghiêm túc nói.
“Mua cho tôi một căn chung cư gần bệnh viện Thư Nhã. Ở khách sạn mãi không ổn”
“Tiếp đó, xử lí vấn đề sản xuất rượu. Trước kia, cơ sở kỹ thuật sản xuất của Hạ gia không tốt, đến bây giờ đã không còn phù hợp, cho nên rượu vang thuần đỏ lên men trong thời gian dài cũng sẽ làm ảnh hưởng đến hương vị của nó, tất nhiên sẽ không được ưa chuộng nữa…”
“Tôi đã liên hệ được mấy xưởng ủ rượu, trong đó có một nơi mà năm đó Hạ gia thu mua nhưng sau đó họ đột ngột rời đi, hiện tại không quá tin tưởng chúng ta và vẫn còn do dự”
Cận Thiếu Phong nghe cũng đã hiểu, đối với năng lực làm việc của Tô Nhược, anh ta thực sự yên tâm. Có thể nói, anh ta có thể đoạt được sản nghiệp của Cận gia, công lao của Tô Nhược là không hề nhỏ. Mà cô gái này lại cực kì thông minh, luôn đem chuyện công và tư rạch ròi, không bao giờ làm ảnh hưởng đến công việc.
Sau đó, Cận Thiếu Phong hỏi.
“Nơi đó của ai?”
“Của Đàm Trung Lang”
“Thôi được rồi, cứ như vậy đã”
Một lúc sau, Tô Nhược mới lên tiếng về tin tức đang lan truyền.
“Thưa boss, có cần phong toả tin tức kia không?”
Cận Thiếu Phong không nói gì, cũng không có quay người lại, ánh mắt chỉ nhìn xa xăm. Tô Nhược không tiếp tục hỏi, đứng ngay đằng sau chờ chỉ thị.
Lúc sau, Cận Thiếu Phong chậm rãi mở miệng.
“Phong toả đi, tôi không muốn cô ấy bị ảnh hưởng”
Tô Nhược biết Cận Thiếu Phong đang nghĩ gì. Trong bài đăng tin tức ấy còn nói thêm, Hạ Thư Di cố tình quyến rũ Cận Thiếu Phong, có thai ngoài ý muốn để có thể đường đường chính chính bước chân vào Cận gia. Cho dù mọi người đều không biết người phụ nữ xuất hiện cùng Cận Thiếu Phong trong bức ảnh chính là Hạ Thư Di hoặc nhiều người nhìn qua hình cũng có thể mường tượng ra được. Nhưng nếu Cận Thiếu Phong muốn kết hôn với Thư Di thì cũng được cho là có trách nhiệm.
Tô Nhược thấy Cận Thiếu Phong không còn căn dặn gì nữa mới lên tiếng.
“Boss, không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước”
“Được”
Cận Thiếu Phong nhẹ nhàng nói, sau đó trên khoé môi của anh ta không tự chủ được mà nâng lên một nụ cười. Dần dần, nụ cười kia càng ngày càng sâu. Tuy rằng, anh ta không thích mấy tin tức như vậy nhưng được cùng Thư Di lên trang nhất của các mặt báo, cũng cảm thấy không đến nỗi tệ…
______________
Khúc Ưu Ưu ngồi trên bàn làm việc, đợi thời gian đến ngày khai trương cửa hàng, nhìn vào dòng tin tức trên máy tính, tầm mắt ánh lên một tia không cam lòng.
Hạ Thư Di, vì cái gì…
Vì cái gì mà Hạ gia phá sản đã bao nhiêu năm, Thư Di không thể theo đuổi được Sở Trạch Hiên, năm đó Cận Thiếu Phong rời đi lại có thể trở thành tổng tài tập đoàn?
Thậm chí, Cận Thiếu Phong rời đi mười năm, thế nhưng vẫn còn thích Thư Di?
Khúc Ưu Ưu híp tầm mắt, trong ánh mắt chồng chất lên nỗi uất hận, một mực không cam tâm. Từ khi còn nhỏ, cô ta giỏi hơn Hạ Thư Di rất nhiều, cô ta xinh đẹp hơn Thư Di, tất cả đều hơn Thư Di nhưng…
Dựa vào cái gì?
Hạ Thư Di cô lại được sinh ra trong gia đình quyền quý?! Hạ Thư Di cô lại là thiên kim Hạ gia, mà cô ta chỉ được đứng trên thân phận là hầu gái của cô?!
Khúc Ưu Ưu căm hận, nắm chặt tay, đấm mạnh xuống bàn một cái khiến đồng nghiệp của cô ta Đỗ San San tò mò.
“Ưu Ưu, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu, chỉ là nghĩ đến cửa hàng sắp khai trương nên có chút mong chờ”
“Cô cũng chu đáo quá rồi, ở các trang báo quốc tế khen ngợi cô xinh đẹp, tài giỏi ra sao, nếu như họ biết cô mở văn phòng ở trong nước, chắc chắn sẽ đến chúc mừng”
Khúc Ưu Ưu bưng cốc nước đưa lên miệng uống, đáy mắt xẹt qua tia sắc bén. Đúng vậy, hiện tại cô ta là nhà thiết kế nổi tiếng mà Hạ Thư Di bây giờ cũng chỉ là một bác sĩ tầm thường.. Vậy thì chỉ cần cô ta nắm chắc Sở Trạch Hiên trong lòng bàn tay, hiển nhiên cả đời này đều có thể công kích Thư Di, không phải sao?!
______________
Sở Trạch Hiên sau khi về nhà, ngủ một mạch đến 3 giờ chiều mới tỉnh, khi thức dậy vệ sinh cá nhân rồi mới xuống lầu.
Bà quản gia đang dọn dẹp gần đấy thấy anh bước xuống liền hỏi.
“Thiếu gia muốn ăn cái gì không để ta đi chuẩn bị?”
“Dì cho con ly cà phê đi” Sở Trạch Hiên có chút đau đầu nói.
Bà quản gia nghe vậy liền lên tiếng khuyên ngăn.
“Cà phê uống nhiều không tốt, thiếu gia vẫn nên ăn gì đó trước đi ạ”
“Nhưng tối hôm qua con thức đêm rất vất vả, bà quản gia thương con một chút đi”
Người quản gia kia thấy vẻ mặt vô tội của anh cũng thở dài đành đi pha cà phê. Sở Trạch Hiên lảo đảo, chuếnh choáng như say rượu đến bên sofa ngồi xuống. Đến khi cà phê ra đến nơi, mắt anh chợt sáng lên, bà quản gia trước khi đi không quên nhắc nhở anh.
“Nhớ chú ý sức khoẻ đó”
“Tuân lệnh”
Bà quản gia bị bộ dạng của Sở Trạch Hiên chọc cười, bà bất đắc dĩ quay đầu tiếp tục làm việc. Bà ở Sở gia làm giúp việc đã hơn 20 năm, nhìn thấy Sở Trạch Hiên và Sở Cẩn Tịch từng ngày lớn lên, bởi vì chính bà cũng không có con cái nên trong tiềm thức, đối với những đứa trẻ của Sở gia bà luôn luôn quan tâm hết mực, yêu thường như con của mình.
Lúc sau, Sở Trạch Hiên yên ổn ngồi uống cà phê và xem tin tức. Lướt bảng tin, đập ngay vào mắt anh chính là hình ảnh của Cận Thiếu Phong khiến anh nhíu mày. Tựa đề tin tức khiến người ta phải đọc đi đọc lại nhiều lần: “Tổng tài Cận thị cùng nữ nhân bí ẩn đi vào cửa hàng quần áo trẻ em, nghi vấn đã bí mật kết hôn?”
Sở Trạch Hiên nhìn cái tiêu đề, phản ứng đầu tiên chính là phẫn nộ khi biết Cận Thiếu Phong một bên bí mật kết hôn vậy mà còn đi lừa dối tình cảm của Thư Di…
Anh nhanh chóng ấn vào tin tức để xem kĩ hơn.