Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34: Hơn mười phút?!
Sở Trạch Hiên tầm mắt híp lại, giọng nói nhẹ tâng nhưng lại lộ ra chút khinh khỉnh.
“Vậy sao?”
Cận Thiếu Phong nhướng mày, khoé miệng nâng lên một nụ cười lạnh nói.
“Để tôi đoán xem nào… anh ở trước mặt Thư Di lúc nào cũng tỏ vẻ cao cao tại thượng, giờ đây biết tôi gọi điện cho cô ấy anh nghĩ sao đây?”
Sở Trạch Hiên lạnh lùng tựa lưng vào ghế, không nói gì.
Cận Thiếu Phong khinh khỉnh tiếp lời.
“Sẽ không phải là thấy tôi thích Thư Di, rồi sẽ cảm thấy khó chịu khi cô ấy cũng thích lại tôi đấy chứ?”
Ánh mắt Sở Trạch Hiên dần dần trở nên đen đặc, anh vẫn tiếp tục giữ im lặng, trong lòng phảng phất một chút khinh thường, cũng có một chút gì đó vô lực không thể phản kháng.
Thanh âm Cận Thiếu Phong sắc bén lần nữa vang lên.
“Tránh xa Thư Di ra một chút, nếu đã không có tình cảm thì đừng suốt ngày dây dưa với cô ấy nữa”
Sở Trạch Hiên bên này không vì lời cảnh cáo của Cận Thiếu Phong mà nổi giận, chỉ là bản năng thúc đẩy anh nên nói gì đó. Lúc sau anh liền hỏi.
“Có vẻ như anh hiểu rất rõ chuyện tình cảm giữa tôi và cô ấy nhỉ?”
Nghe câu hỏi của Sở Trạch Hiên vang bên tai, bất giác Cận Thiếu Phong không biết nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó thẳng thắn.
“Đợi lúc nữa Thư Di đi vệ sinh ra, phiền anh nói với cô ấy rằng có tôi gọi đến”
“Hoặc tôi nghĩ, Sở thiếu sẽ không ấu trĩ đến nỗi xoá cuộc trò chuyện trong danh mục đâu nhỉ!”
Sở Trạch Hiên cười lạnh.
“Anh không phải là tôi, sao anh chắc chắn rằng tôi sẽ làm như vậy?”
Cận Thiếu Phong trào phúng cười nhẹ, dù không phát ra tiếng rõ ràng nhưng Sở Trạch Hiên vẫn có thể cảm nhận được.
“Vậy nếu anh không sợ thì…” Anh ta định nói gì đó nhưng nói lấp lửng được nửa câu lại thôi, trực tiếp ngắt điện thoại.
Điện thoại ngay tập tức vang lên tiếng “tút…tút”, mày Sở Trạch Hiên nhíu chặt lại. Anh rơi vào trầm tư, người đàn ông này có phải hay không chính là người anh gặp khi ở bệnh viện ngày hôm đó? Lại chính là người mà Thư Di cất công viết gần 100 bức thư tình?
Một loạt nghi vấn xẹt qua trong đầu anh, không biết Sở Trạch Hiên nghĩ gì lại giống như lời Cận Thiếu Phong nói đem cuộc trò chuyện của anh và anh ta xoá đi. Sở Trạch Hiên gắt gao nhíu mày, lại theo bản năng chuyển tầm nhìn về hướng nhà vệ sinh gần đó…
Ngay lúc đó liền thấy Thư Di đi ra, Sở Trạch Hiên giống như điện giật, đem điện thoại đặt về chỗ cũ.
Thư Di lại không mảy may phát hiện thái độ kì quặc của Sở Trạch Hiên, cô ngồi lại vào bàn vẫn thấy anh chăm chú đọc sách, miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì, cô cũng không nghe rõ.
Thư Di cũng không muốn quấy rầy Sở Trạch Hiên đọc sách, liền cầm điện thoại mở ra kiểm tra. Anh hơi nhíu mày khi thấy hành động ấy của cô, bỗng cảm thấy không thoải mái, thậm chí trước đó anh còn lén nghe điện thoại của cô, tâm tình có chút ngột ngạt.
Thư Di nhìn đồng hồ đã điểm 7h tối vẫn không thấy cuộc gọi nào từ Cận Thiếu Phong, cô cầm theo điện thoại, nhanh chóng bước ra bên ngoài. Sở Trạch Hiên khó chịu.
“Cô vừa mới đi vệ sinh về… lại muốn đi đâu nữa?”
“Tôi đi gọi điện thoại” Cô cũng không nghĩ nhiều liền trả lời.
Sắc mặt Sở Trạch Hiên lập tức trầm xuống, anh rất muốn gọi cô quay trở lại nhưng lời nói cứ mắc nghẹn ở cổ không tài nào thốt ra được.
Thư Di ra đến bên ngoài đứng ở chỗ những bồn cây ấn gọi cho Cận Thiếu Phong, bên kia bắt máy.
“Sao hôm nay em không thấy Tâm Dao gọi điện cho em vậy?”
Cận Thiếu Phong ánh mắt thâm trầm, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh. Đúng như anh ta dự đoán, Sở Trạch Hiên lại mang cuộc trò chuyện của hai người họ xoá đi. Anh ta nhanh chóng trả lời.
“Tâm Dao đang mải chơi mấy mô hình xe đua cho nên con bé quên mất, em đừng trách nó”
Cận Thiếu Phong tìm đại một lý do nào đó để chống chế, anh ta không thể nói với cô về cuộc điện thoại lúc nãy được căn bản vì anh ta không thể đoán được Sở Trạch Hiên nghĩ gì và sẽ làm gì cả. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hội thảo lần này, cả hai người đều đi, vừa nãy lại còn ở cùng nhau, anh ta cũng có chút lo lắng! Thư Di không thắc mắc gì nhiều, vì trước giờ cô biết Tâm Dao vẫn rất bướng bỉnh, dù làm việc gì cũng phải xong thì mới thôi! Sau đó, Thư Di nhắc nhở Cận Thiếu Phong.
“Ngày mai con bé còn phải đi học, anh cho nó đi ngủ sớm một tý”
Cận Thiếu Phong đồng ý, lúc sau liền hỏi.
“Khi nào thì hội thảo kết thúc?”
“Chắc tầm vài ngày nữa. Em sẽ cố gắng về sớm”
Sở Trạch Hiên bên trong nhìn ra bên ngoài thấy Thư Di vẫn đang nói chuyện say sưa, nhìn biểu hiện trên gương mặt cô qua lớp cửa kính chính là đang rất vui vẻ nha!
Sở Trạch Hiên bỗng thấy tim mình ngột ngạt, giống như có một tảng đá đang đè nặng lên trái tim anh, rất khó chịu. Anh càng nhìn càng thấy khẩn trương, chốc chốc lại nhìn xuống đồng hồ, vậy mà cô đã nói chuyện hơn 10 phút! Khuôn mặt anh đen kịt, anh không chịu được liền đứng phắt dậy đi ra ngoài, liếc Thư Di một cái, chỉ hận không thể cướp điện thoại của cô để cô bớt nói lại thôi.
Sở Trạch Hiên nhìn khuôn miệng của Thư Di cứ nói liên hồi rồi cười không để ý trước sau, con ngươi anh híp mắt âm trầm, ngay lập tức xoay người rời đi.
Thư Di lúc sau trở về quán coffee, đã không thấy bóng dáng của Sở Trạch Hiên đâu, liền hỏi người phục vụ.
“Xin hỏi, người vừa nãy ngồi đây đi đâu rồi vậy?”
“Ngài ấy vừa tính tiền rồi đi rồi ạ”
Thư Di nhíu mày, rồi cũng xoay người ra khỏi quán nhưng vẫn không quên ấn gọi cho anh. Sở Trạch Hiên trở về khách sạn, thấy Thư Di gọi tới, dự định làm lơ nhưng không biết làm sao mà ngón tay lại không tự chủ được lướt nghe.
“Anh đi đâu vậy? Tôi vừa mới đi gọi điện một chút đã không thấy anh đâu rồi là sao?”
Thanh âm của anh phát ra có chút nặng nề.
“Mệt nên về ngủ”
“Tôi chỉ có đi gọi điện một chút thôi mà… rõ ràng là cùng nhau tới cuối cùng anh lại không đợi tôi” Thư Di lẩm bẩm.
“Vậy cô nói xem cô nói chuyện điện thoại mất bao lâu?”
“Mới có hơn 10 phút…” Thư Di bĩu môi.
Sở Trạch Hiên tầm mắt lại càng thêm thâm trầm, anh hừ lạnh một cái, không nói không rằng ngắt luôn điện thoại, bước nhanh vào phòng đóng sầm cửa lại.
Anh đi từ phòng ngủ ra, thay quần áo hướng tới nhà tắm muốn tắm rửa cho thoải mái liền thấy Thư Di đang thở phì phò chạy tới. Hai người liếc mắt nhìn nhau, lúc sau, anh hững hờ thu hồi tầm mắt, xoay người đi luôn vào phòng tắm. Thư Di định nói gì đó, nhưng lời nói chưa phát ra khỏi miệng đã bị cái liếc mắt lạnh ngắt của Sở Trạch Hiên làm cho bất động. Cô kìm không được nghiến răng nghiến lợi.
“Tự nhiên phát điên cái gì vậy?”
Thư Di hừ mũi một cái, cũng bước nhanh về phòng mình. Ngồi trên giường mà đầu óc cô cứ suy nghĩ đi đâu. Rõ ràng mấy ngày nay quan hệ giữa cô và anh cũng không đến nỗi tệ, rồi tự dưng hôm nay lại như vậy là sao?
Lúc sau, cô nghe được tiếng cánh cửa nhà tắm kéo ra, rồi tiếng bước chân nặng nề truyền đến sau cùng là tiếng đóng cửa cũng mạnh không kém, Thư Di mới cầm áo tắm dài hậm hực đi ra khỏi phòng ngủ.
Lúc đi ngang qua phòng anh, cô bỗng ngừng bước chân, nhìn cánh cửa đóng chặt, đột nhiên giơ tay lên muốn gõ cửa… thực chất là muốn hỏi hôm nay anh làm sao lại nổi cáu như vậy? Như thế nào mà tâm tình bất thường như phụ nữ, ai không biết còn tưởng là anh đến tháng!
Thư Di đang cao hứng nghĩ ngợi, bỗng cánh cửa đột nhiên mở ra, thân hình cường tráng của anh được che đằng sau lớp áo tắm dài xuất hiện khiến cô bối rối, lại nhìn thấy ánh mắt đen kịt của anh, cô mãi mới hoàn hồn lại được, xoay người phi như bay vào nhà tắm.
Thư Di ở trong phòng tắm hồi lâu mới ra, lại nghĩ tới vừa nãy anh nói mệt, cô nghĩ chắc có lẽ anh đã về phòng ngủ rồi nhưng vừa mới mở cửa, bỗng thanh âm của anh lại vang lên.
“Lại đây uống một ly”
Thư Di nhìn về phía Sở Trạch Hiên, chỉ thấy anh đang ung dung ngồi trên sofa, một cánh tay tuỳ ý duỗi dài lên thành ghế, chân dài duỗi thẳng, một cánh tay khác đang cầm ly rượu đặt nhẹ trên đùi, cả người tràn ngập ý vị ái muội. Nếu người đứng trước anh bây giờ không phải Thư Di mà là mọt cô gái khác thì nhất định bộ dạng này của anh chính là đang quyến rũ người ta a!
Thư Di tay cầm khăn lông lau tóc, khẽ cắn môi nhìn cánh tay Sở Trạch Hiên đang giang rộng như thế kia, nếu cô đến ngồi chỗ đó, chẳng khác nào đang dựa vào người anh à?
Cô càng nghĩ càng xấu hổ, ánh mắt dừng trên người của Sở Trạch Hiên khiến xúc cảm của cô bỗng trở nên phức tạp. Thấy cô thất thần, anh kiên nhẫn nhắc thêm lần nữa.
“Lại đây”
Thư Di bây giờ mới hoàn hồn, nghĩ do mình tưởng tượng thái quá, liền chột dạ.
“Tôi… tôi còn có việc phải làm, không tiếp anh được” Cô xoay người định trở về phòng thì một lần nữa lại nghe thấy giọng nói chất chứa sự tức giận của anh gọi tên mình.
“Thư Di”
Thư Di theo phản xạ dừng chân, nhìn bộ dạng bất mãn của anh, đành hạ giọng nói.
“Tôi còn muốn sấy tóc…”
Tầm mắt của Sở Trạch Hiên dừng trên mái tóc của cô, vẫn còn rất ướt, có vài sợi còn dính vào nhau. Anh hạ giọng.
“Qua bên kia đi, tôi sấy tóc cho cô”
Sở Trạch Hiên vừa dứt lời liền đứng lên đi về phía cô đang đứng, lời anh vừa nói thậm chí đến anh còn cảm thấy không ổn, tự dưng thấy hành vi của bản thân đối với cô chút thân mật!
Không khí ở phòng khách bỗng trở nên ái muộn lạ thường, Thư Di vẫn cầm khăn lông trên tay mà bất động… cô rất muốn từ chối nhưng thân thể lại không nghe lời lùi dần theo từng bước chân vững chãi của anh đang đến gần. Thư Di ơi là Thư Di, biết đến khi nào cô mới có thể “tâm bất thính” mà đứng trước Sở Trạch Hiên để không bị xao động đây?!
“Vậy sao?”
Cận Thiếu Phong nhướng mày, khoé miệng nâng lên một nụ cười lạnh nói.
“Để tôi đoán xem nào… anh ở trước mặt Thư Di lúc nào cũng tỏ vẻ cao cao tại thượng, giờ đây biết tôi gọi điện cho cô ấy anh nghĩ sao đây?”
Sở Trạch Hiên lạnh lùng tựa lưng vào ghế, không nói gì.
Cận Thiếu Phong khinh khỉnh tiếp lời.
“Sẽ không phải là thấy tôi thích Thư Di, rồi sẽ cảm thấy khó chịu khi cô ấy cũng thích lại tôi đấy chứ?”
Ánh mắt Sở Trạch Hiên dần dần trở nên đen đặc, anh vẫn tiếp tục giữ im lặng, trong lòng phảng phất một chút khinh thường, cũng có một chút gì đó vô lực không thể phản kháng.
Thanh âm Cận Thiếu Phong sắc bén lần nữa vang lên.
“Tránh xa Thư Di ra một chút, nếu đã không có tình cảm thì đừng suốt ngày dây dưa với cô ấy nữa”
Sở Trạch Hiên bên này không vì lời cảnh cáo của Cận Thiếu Phong mà nổi giận, chỉ là bản năng thúc đẩy anh nên nói gì đó. Lúc sau anh liền hỏi.
“Có vẻ như anh hiểu rất rõ chuyện tình cảm giữa tôi và cô ấy nhỉ?”
Nghe câu hỏi của Sở Trạch Hiên vang bên tai, bất giác Cận Thiếu Phong không biết nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó thẳng thắn.
“Đợi lúc nữa Thư Di đi vệ sinh ra, phiền anh nói với cô ấy rằng có tôi gọi đến”
“Hoặc tôi nghĩ, Sở thiếu sẽ không ấu trĩ đến nỗi xoá cuộc trò chuyện trong danh mục đâu nhỉ!”
Sở Trạch Hiên cười lạnh.
“Anh không phải là tôi, sao anh chắc chắn rằng tôi sẽ làm như vậy?”
Cận Thiếu Phong trào phúng cười nhẹ, dù không phát ra tiếng rõ ràng nhưng Sở Trạch Hiên vẫn có thể cảm nhận được.
“Vậy nếu anh không sợ thì…” Anh ta định nói gì đó nhưng nói lấp lửng được nửa câu lại thôi, trực tiếp ngắt điện thoại.
Điện thoại ngay tập tức vang lên tiếng “tút…tút”, mày Sở Trạch Hiên nhíu chặt lại. Anh rơi vào trầm tư, người đàn ông này có phải hay không chính là người anh gặp khi ở bệnh viện ngày hôm đó? Lại chính là người mà Thư Di cất công viết gần 100 bức thư tình?
Một loạt nghi vấn xẹt qua trong đầu anh, không biết Sở Trạch Hiên nghĩ gì lại giống như lời Cận Thiếu Phong nói đem cuộc trò chuyện của anh và anh ta xoá đi. Sở Trạch Hiên gắt gao nhíu mày, lại theo bản năng chuyển tầm nhìn về hướng nhà vệ sinh gần đó…
Ngay lúc đó liền thấy Thư Di đi ra, Sở Trạch Hiên giống như điện giật, đem điện thoại đặt về chỗ cũ.
Thư Di lại không mảy may phát hiện thái độ kì quặc của Sở Trạch Hiên, cô ngồi lại vào bàn vẫn thấy anh chăm chú đọc sách, miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì, cô cũng không nghe rõ.
Thư Di cũng không muốn quấy rầy Sở Trạch Hiên đọc sách, liền cầm điện thoại mở ra kiểm tra. Anh hơi nhíu mày khi thấy hành động ấy của cô, bỗng cảm thấy không thoải mái, thậm chí trước đó anh còn lén nghe điện thoại của cô, tâm tình có chút ngột ngạt.
Thư Di nhìn đồng hồ đã điểm 7h tối vẫn không thấy cuộc gọi nào từ Cận Thiếu Phong, cô cầm theo điện thoại, nhanh chóng bước ra bên ngoài. Sở Trạch Hiên khó chịu.
“Cô vừa mới đi vệ sinh về… lại muốn đi đâu nữa?”
“Tôi đi gọi điện thoại” Cô cũng không nghĩ nhiều liền trả lời.
Sắc mặt Sở Trạch Hiên lập tức trầm xuống, anh rất muốn gọi cô quay trở lại nhưng lời nói cứ mắc nghẹn ở cổ không tài nào thốt ra được.
Thư Di ra đến bên ngoài đứng ở chỗ những bồn cây ấn gọi cho Cận Thiếu Phong, bên kia bắt máy.
“Sao hôm nay em không thấy Tâm Dao gọi điện cho em vậy?”
Cận Thiếu Phong ánh mắt thâm trầm, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh. Đúng như anh ta dự đoán, Sở Trạch Hiên lại mang cuộc trò chuyện của hai người họ xoá đi. Anh ta nhanh chóng trả lời.
“Tâm Dao đang mải chơi mấy mô hình xe đua cho nên con bé quên mất, em đừng trách nó”
Cận Thiếu Phong tìm đại một lý do nào đó để chống chế, anh ta không thể nói với cô về cuộc điện thoại lúc nãy được căn bản vì anh ta không thể đoán được Sở Trạch Hiên nghĩ gì và sẽ làm gì cả. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hội thảo lần này, cả hai người đều đi, vừa nãy lại còn ở cùng nhau, anh ta cũng có chút lo lắng! Thư Di không thắc mắc gì nhiều, vì trước giờ cô biết Tâm Dao vẫn rất bướng bỉnh, dù làm việc gì cũng phải xong thì mới thôi! Sau đó, Thư Di nhắc nhở Cận Thiếu Phong.
“Ngày mai con bé còn phải đi học, anh cho nó đi ngủ sớm một tý”
Cận Thiếu Phong đồng ý, lúc sau liền hỏi.
“Khi nào thì hội thảo kết thúc?”
“Chắc tầm vài ngày nữa. Em sẽ cố gắng về sớm”
Sở Trạch Hiên bên trong nhìn ra bên ngoài thấy Thư Di vẫn đang nói chuyện say sưa, nhìn biểu hiện trên gương mặt cô qua lớp cửa kính chính là đang rất vui vẻ nha!
Sở Trạch Hiên bỗng thấy tim mình ngột ngạt, giống như có một tảng đá đang đè nặng lên trái tim anh, rất khó chịu. Anh càng nhìn càng thấy khẩn trương, chốc chốc lại nhìn xuống đồng hồ, vậy mà cô đã nói chuyện hơn 10 phút! Khuôn mặt anh đen kịt, anh không chịu được liền đứng phắt dậy đi ra ngoài, liếc Thư Di một cái, chỉ hận không thể cướp điện thoại của cô để cô bớt nói lại thôi.
Sở Trạch Hiên nhìn khuôn miệng của Thư Di cứ nói liên hồi rồi cười không để ý trước sau, con ngươi anh híp mắt âm trầm, ngay lập tức xoay người rời đi.
Thư Di lúc sau trở về quán coffee, đã không thấy bóng dáng của Sở Trạch Hiên đâu, liền hỏi người phục vụ.
“Xin hỏi, người vừa nãy ngồi đây đi đâu rồi vậy?”
“Ngài ấy vừa tính tiền rồi đi rồi ạ”
Thư Di nhíu mày, rồi cũng xoay người ra khỏi quán nhưng vẫn không quên ấn gọi cho anh. Sở Trạch Hiên trở về khách sạn, thấy Thư Di gọi tới, dự định làm lơ nhưng không biết làm sao mà ngón tay lại không tự chủ được lướt nghe.
“Anh đi đâu vậy? Tôi vừa mới đi gọi điện một chút đã không thấy anh đâu rồi là sao?”
Thanh âm của anh phát ra có chút nặng nề.
“Mệt nên về ngủ”
“Tôi chỉ có đi gọi điện một chút thôi mà… rõ ràng là cùng nhau tới cuối cùng anh lại không đợi tôi” Thư Di lẩm bẩm.
“Vậy cô nói xem cô nói chuyện điện thoại mất bao lâu?”
“Mới có hơn 10 phút…” Thư Di bĩu môi.
Sở Trạch Hiên tầm mắt lại càng thêm thâm trầm, anh hừ lạnh một cái, không nói không rằng ngắt luôn điện thoại, bước nhanh vào phòng đóng sầm cửa lại.
Anh đi từ phòng ngủ ra, thay quần áo hướng tới nhà tắm muốn tắm rửa cho thoải mái liền thấy Thư Di đang thở phì phò chạy tới. Hai người liếc mắt nhìn nhau, lúc sau, anh hững hờ thu hồi tầm mắt, xoay người đi luôn vào phòng tắm. Thư Di định nói gì đó, nhưng lời nói chưa phát ra khỏi miệng đã bị cái liếc mắt lạnh ngắt của Sở Trạch Hiên làm cho bất động. Cô kìm không được nghiến răng nghiến lợi.
“Tự nhiên phát điên cái gì vậy?”
Thư Di hừ mũi một cái, cũng bước nhanh về phòng mình. Ngồi trên giường mà đầu óc cô cứ suy nghĩ đi đâu. Rõ ràng mấy ngày nay quan hệ giữa cô và anh cũng không đến nỗi tệ, rồi tự dưng hôm nay lại như vậy là sao?
Lúc sau, cô nghe được tiếng cánh cửa nhà tắm kéo ra, rồi tiếng bước chân nặng nề truyền đến sau cùng là tiếng đóng cửa cũng mạnh không kém, Thư Di mới cầm áo tắm dài hậm hực đi ra khỏi phòng ngủ.
Lúc đi ngang qua phòng anh, cô bỗng ngừng bước chân, nhìn cánh cửa đóng chặt, đột nhiên giơ tay lên muốn gõ cửa… thực chất là muốn hỏi hôm nay anh làm sao lại nổi cáu như vậy? Như thế nào mà tâm tình bất thường như phụ nữ, ai không biết còn tưởng là anh đến tháng!
Thư Di đang cao hứng nghĩ ngợi, bỗng cánh cửa đột nhiên mở ra, thân hình cường tráng của anh được che đằng sau lớp áo tắm dài xuất hiện khiến cô bối rối, lại nhìn thấy ánh mắt đen kịt của anh, cô mãi mới hoàn hồn lại được, xoay người phi như bay vào nhà tắm.
Thư Di ở trong phòng tắm hồi lâu mới ra, lại nghĩ tới vừa nãy anh nói mệt, cô nghĩ chắc có lẽ anh đã về phòng ngủ rồi nhưng vừa mới mở cửa, bỗng thanh âm của anh lại vang lên.
“Lại đây uống một ly”
Thư Di nhìn về phía Sở Trạch Hiên, chỉ thấy anh đang ung dung ngồi trên sofa, một cánh tay tuỳ ý duỗi dài lên thành ghế, chân dài duỗi thẳng, một cánh tay khác đang cầm ly rượu đặt nhẹ trên đùi, cả người tràn ngập ý vị ái muội. Nếu người đứng trước anh bây giờ không phải Thư Di mà là mọt cô gái khác thì nhất định bộ dạng này của anh chính là đang quyến rũ người ta a!
Thư Di tay cầm khăn lông lau tóc, khẽ cắn môi nhìn cánh tay Sở Trạch Hiên đang giang rộng như thế kia, nếu cô đến ngồi chỗ đó, chẳng khác nào đang dựa vào người anh à?
Cô càng nghĩ càng xấu hổ, ánh mắt dừng trên người của Sở Trạch Hiên khiến xúc cảm của cô bỗng trở nên phức tạp. Thấy cô thất thần, anh kiên nhẫn nhắc thêm lần nữa.
“Lại đây”
Thư Di bây giờ mới hoàn hồn, nghĩ do mình tưởng tượng thái quá, liền chột dạ.
“Tôi… tôi còn có việc phải làm, không tiếp anh được” Cô xoay người định trở về phòng thì một lần nữa lại nghe thấy giọng nói chất chứa sự tức giận của anh gọi tên mình.
“Thư Di”
Thư Di theo phản xạ dừng chân, nhìn bộ dạng bất mãn của anh, đành hạ giọng nói.
“Tôi còn muốn sấy tóc…”
Tầm mắt của Sở Trạch Hiên dừng trên mái tóc của cô, vẫn còn rất ướt, có vài sợi còn dính vào nhau. Anh hạ giọng.
“Qua bên kia đi, tôi sấy tóc cho cô”
Sở Trạch Hiên vừa dứt lời liền đứng lên đi về phía cô đang đứng, lời anh vừa nói thậm chí đến anh còn cảm thấy không ổn, tự dưng thấy hành vi của bản thân đối với cô chút thân mật!
Không khí ở phòng khách bỗng trở nên ái muộn lạ thường, Thư Di vẫn cầm khăn lông trên tay mà bất động… cô rất muốn từ chối nhưng thân thể lại không nghe lời lùi dần theo từng bước chân vững chãi của anh đang đến gần. Thư Di ơi là Thư Di, biết đến khi nào cô mới có thể “tâm bất thính” mà đứng trước Sở Trạch Hiên để không bị xao động đây?!