Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26: Đã thành thói quen
Thời gian thấm thoát trôi qua, cuối cùng ngày mà các bệnh viện trong nước lẫn quốc tế nộp bản thảo để cạnh tranh dự án dược phẩm cũng sắp đến. Trong thời gian ấy, các đại diện bệnh viện đều dốc hết sức hoàn thành nhanh chóng các hạng mục công việc, hoàn thành báo cáo để sẵn sàng nộp giao cho Hoa Khang xem xét.
Và từ đêm hôm đó, Thư Di cũng không đụng mặt Sở Trạch Hiên thêm lần nào nữa.
Thư Di vừa đi cùng Hứa Chiếu đến Hoa Khang để xem tiến độ làm việc ra sao, hầu như thời gian qua cô cũng chỉ làm việc với nhân viên của công ty bên đó là chính. Đang chuẩn bị đi về, cô liền nghe thấy tiếng Viên Viên gọi mình đằng sau.
“Thư Di… cậu có còn trở lại bệnh viện không? Nếu không thì chúng ta cùng về?”
Hứa Chiếu nghe loáng thoáng như vậy cũng quay sang nói với Thư Di.
“Bác sĩ Hạ, cô cứ về trước đi, tôi sẽ về bệnh viện xem lại báo cáo. Thời gian gần đây cô cũng vất vả nhiều rồi”
“Được thôi, cảm ơn anh nhiều” Thư Di gật đầu.
Hứa Chiếu và Viên Viên gật đầu qua loa coi như chào hỏi nhau, sau đó anh ta liền xoay người rời đi.
Viên Viên nhanh nhảu nói với Thư Di.
“Vậy chúng ta cùng đi đón Tâm Dao, sau đó buổi tối sẽ đi càn quét chợ đêm một phen. Cậu thấy có được không?”
Thư Di nhìn gương mặt Viên Viên hào hứng như vậy cũng không có ý kiến gì, sau đó hai người cùng nhau hướng cửa chính công ty dược phẩm Hoa Khang mà đi ra.
Hai người mới bước chân ra khỏi cổng liền nhìn thấy Sở Trạch Hiên đi cùng người quản lý của khu chế tác dược phẩm Vương Chí Khanh. Hai người họ đang từ từ tiến dần về phía này, Thư Di và Viên Viên theo phản xạ dừng chân. Viên Viên vốn là bác sĩ chính của bệnh viện Hoa Khang nên cô ấy không thể làm lơ người quản lý này được mà Thư Di thì lại theo bản năng nhìn thấy Sở Trạch Hiên nên mới dừng bước.
Sở Trạch Hiên cũng phát hiện ra Thư Di và Viên Viên đang đứng trước mặt, tầm mắt anh dừng trên người của cô, đáy mắt dần nổi lên những xúc cảm phức tạp.
“Bác sĩ Sở, quản lý Vương, chào hai người” Viên Viên vội vàng lên tiếng.
Sở Trạch Hiên không để ý đến lời chào của Viên Viên, tầm mắt vẫn nhìn chăm chăm Thư Di nhưng chỉ một lúc sau liền thu hồi, không biểu lộ bất kì biểu tình nào, dường như đối với cô giống như người xa lạ!
Tâm tình Thư Di không khống chế được trước cái nhìn của Sở Trạch Hiên, đột ngột chuyển dời tầm nhìn nhưng phía dưới bàn tay cô lại khít khao nắm chặt lại như đang cố kìm nén gì đó. Viên Viên theo bản năng ngoảnh lại nhìn theo hướng Sở Trạch Hiên đang đi chỉ thấy anh vẫn đang bước những bước chân trầm ổn, cả người quản lý Vương Chí Khanh kia nữa. Hai người họ sánh bước cạnh nhau liền toả ra một loại khí thế áp bức đến kì lạ.
Viên Viên thu hồi tầm mắt, hơi hơi nhíu mày nói.
“Có chuyện gì xảy ra sao? Sở Trạch Hiên có biểu hiện gì đó lạ lắm nha. Giống như không để chúng ta vào mắt vậy đấy”
Thư Di rũ mắt, đáy mắt có chút phức tạp mà tự nhiên biến thành tự giễu, chậm rãi mở miệng.
“Chẳng lẽ như vậy không tốt sao? Dù sao quá khứ đã qua rồi, hiện tại cũng đều không có kết quả chi bằng cứ coi như không quen biết cũng tốt”
Viên Viên khoé môi có chút giật giật nhìn Thư Di.
“Ôi cô nương của tôi ơi, chẳng lẽ cậu cũng như thế à? Sao tự dưng lại đa sầu đa cảm vậy chứ?”
Thư Di hồi phục lại tâm tình, ngước mặt nở nụ cười tươi, khoác tay Viên Viên đi về phía trước.
“Haizz… thôi không suy nghĩ nhiều nữa, đi đón Tâm Dao thôi”
Viên Viên nhún nhún vai, cũng gạt Sở Trạch Hiên sang một bên mà tung tăng đi cùng Thư Di đến nhà trẻ. Dù sao Sở Trạch Hiên đối với Thư Di cũng không có tình cảm, suy nghĩ nhiều cũng sẽ rơi vào bế tắc.
Thời gian kế tiếp chính là đợi kết quả cuối cùng của Hoa Khang mà thôi.
______________
Cuối tuần, Thư Di nhàn nhã ở nhà đọc tin tức nóng hổi của thành phố A. Tin nóng hổi nhất chính là CEO của tập đoàn Dạ Hoàng - Cố Ngạn tái hôn với vợ cũ Mạc Tinh Tuyết, nhận lại con trai Mạc Tuấn Kiệt sau năm năm xa cách. Nhìn những tấm ảnh mà Cố Ngạn đang ra sức tuyên bố chủ quyền cùng Mạc Tinh Tuyết với giới truyền thông, khoé miệng Thư Di liền tràn ra một nụ cười chúc phúc, không chỉ riêng Mạc Tinh Tuyết mà còn chúc phúc cả Cố Ngạn.
Cuối cùng sau bao biến cố thăng trầm, nhìn Mạc Tinh Tuyết và Cố Ngạn có thể quay trở về hạnh phúc bên nhau, cô cảm thấy có chút vui vẻ lây. Thật tốt, tiểu Kiệt, Tinh Tuyết và Cố Ngạn đều đã được hạnh phúc nhưng cô chợt nhớ đến hoàn cảnh của mình… còn Tâm Dao thì sao đây?!
Thư Di quyết định không nghĩ nữa, cô buông điện thoại xuống, hướng chân đến phòng bếp tính làm trứng hấp, rồi chờ Tâm Dao ngủ dậy, hai người cùng nhau ăn.
Lúc sau, điện thoại cô liền vang lên một hồi chuông. Là Cận Thiếu Phong gọi đến.
“A Phong, có chuyện gì sao?”
“Thư Di, hiện giờ em có rảnh không?” Thanh âm vui vẻ của Cận Thiếu Phong truyền đến bên tai.
“Em đang đợi Tâm Dao ngủ trưa dậy, hiện tại em không có bận việc gì cả…”
“Vậy để anh qua thăm em và Tâm Dao được không? Sẵn tiện đưa em và Tâm Dao đến một nơi…”
“Bộ anh không bận gì sao? Anh định đưa em đi đâu vậy” Thư Di tò mò.
“Anh đã xử lý hết công việc rồi. Tý nữa em sẽ biết thôi”
Thư Di nhếch nhẹ môi, nghĩ đến tâm trạng hào hứng của Cận Thiếu Phong, cô lại cảm thấy có chút buồn cười. Cô ngắt điện thoại, tiếp tục chuẩn bị trứng hấp.
Sau khi chuẩn bị xong bữa ăn đơn giản thì cũng vừa đúng lúc Cận Thiếu Phong đến, Tâm Dao cũng đã tỉnh ngủ. Cận Thiếu Phong đi đến bàn ăn, nhìn bát trứng hấp của Thư Di liền hỏi.
“Nhiều năm như vậy rồi, em vẫn thích ăn trứng hấp sao?”
Thư Di liền nhún nhún vai đáp.
“Cũng không thể trách em được, nó đã là thói quen mất rồi, vốn không thể thay đổi được”
Cận Thiếu Phong hơi nhíu mày, nhìn sắc mặt Thư Di cũng rất bình thường, không có biểu hiện gì lạ, nhưng trong lòng anh ta lại có chút đắng chát. Chẳng lẽ bởi vì là thói quen, Thư Di mặc kệ đó không phải món cô yêu thích nhưng lại chính là món Sở Trạch Hiên thích nhất mà vẫn cố chấp ăn theo sao? Rốt cuộc trong lòng cô nghĩ gì anh ta đều không rõ!
Sau đó, cả ba người cùng nhau ăn, nhìn tựa qua giống như một gia đình. Cận Thiếu Phong say sưa ăn món trứng hấp do cô làm, không kiềm được liền cất giọng khen ngợi.
“Anh không ngờ em lại có thể nấu ăn ngon như vậy đấy”
Thư Di bên này kiêu ngạo một phen, nhẹ nhàng nói.
“Em vốn là người thông minh mà, không làm được thì tất nhiên là phải học, làm nhiều sẽ thành quen thôi”
Tâm Dao nghe mẹ đắc ý như vậy liền phun nhẹ hai chữ: “Khoác lác” rồi tiếp tục ăn.
Thư Di lườm yêu cô bé, chả nể mặt mẹ con gì cả. Sau cùng vẫn bỏ qua mà tiếp tục ăn. Cận Thiếu Phong nhìn bộ dạng hiện tại của cô, không khỏi đau lòng. Rốt cuộc, cô từng là thiên kim hào môn từ khi nào mà chính mình phải tự thân xuống bếp chứ?
Nhớ lại hồi trước khi Cận Thiếu Phong rời đi, Thư Di vì muốn theo đuổi Sở Trạch Hiên mà học làm mấy món ăn nhưng tất cả đều thất bại, sau đó chỉ có thể giao lại cho bà Phương giúp việc làm lại, nhưng cô lại mặt dày mày dạn nói mình làm chỉ để lấy lòng Sở Trạch Hiên.
Cận Thiếu Phong cười tự giễu, anh ta đối với Thư Di thâm tình như vậy, rốt cuộc vẫn thấu hiểu cô hơn là tên họ Sở kia.
Sau bữa ăn, trợ lý Phi Phàm lái xe chở hai lớn một nhỏ đi về phía trung tâm thành phố A. Thư Di ngồi cạnh Cận Thiếu Phong dường như đã cảm nhận được điều gì đó, anh ta biết cô đã đoán được liền gật đầu mỉm cười nhẹ với cô.
Đúng như cô dự đoán, xe dừng trước khuôn viên vườn nho của Hạ gia. Đã nhiều năm như vậy, cô không còn trở lại nơi này, không phải vì cô sợ không có khả năng mà vì mỗi khi về đây tâm tình cô liền rối loạn, nhớ đến cảnh tượng không thể gặp mặt ba mẹ lần cuối, cô lại càng trở nên yếu đuối.
Trái với tâm tình phức tạp của cô, Tâm Dao lại rất thích thú với những chùm nho ở đây, cô bé mắt sáng rực, có vẻ như dạ dày không đáy của cô bé lại réo gọi rồi đây. Tâm Dao nhảy nhót tới một cây nho gần đó, không kiêng nể gì liền nhét ngay một quả vào miệng, nhưng cô bé lại không ngờ nho ở đây chính là để làm rượu nên căn bản đã rất chua, cần lên men thì mới ngọt được. Thư Di nhìn khuôn mặt Tâm Dao nhăn nhó như khỉ đột liền phụt cười.
Cận Thiếu Phong bước tới cầm khăn tay lau qua khoé miệng của Tâm Dao, lên tiếng đả thông tư tưởng giúp cô bé.
“Nho ở vườn này là để ủ rượu, cho nên sẽ rất chua. Nhưng mà cháu đừng lo, phía bên trong có một mảnh vườn nhỏ trồng nho chuyên để ăn đó nha”
“Chú nói thật sao?”
“Chú có nói dối bao giờ đâu”
Tâm Dao giang hai tay câu chặt lấy cổ Cận Thiếu Phong xuống mà ôm, nhìn giống như hai bố con đang thắm thiết vậy. Sau đó, Cận Thiếu Phong cho Phi Phàm đi theo canh chừng Tâm Dao, còn anh ta câu nệ đi chậm lại bước cùng Thư Di. Cô liền hướng ánh mắt nhìn xa xăm hỏi.
“Tại sao lại không nói với em rằng anh đã mua lại vườn nho này?”
Cận Thiếu Phong dừng bước chân, ánh mắt lộ rõ thâm tình nhìn Thư Di rồi cất lời.
”Anh muốn tạo bất ngờ cho em”
“Hơn nữa bởi vì nơi này chứa đầy ắp kỉ niệm của chúng ta, anh không cam tâm nhìn nơi này bị phá huỷ, càng không muốn nhìn thấy nơi này bị đem đi đấu giá trở thành khu công nghiệp”
Thư Di chuyển hướng ánh mắt nhìn Cận Thiếu Phong, dường như sâu trong đôi mắt cô có chút gì đó cảm kích đối với anh ta mà không nói được thành lời…
Và từ đêm hôm đó, Thư Di cũng không đụng mặt Sở Trạch Hiên thêm lần nào nữa.
Thư Di vừa đi cùng Hứa Chiếu đến Hoa Khang để xem tiến độ làm việc ra sao, hầu như thời gian qua cô cũng chỉ làm việc với nhân viên của công ty bên đó là chính. Đang chuẩn bị đi về, cô liền nghe thấy tiếng Viên Viên gọi mình đằng sau.
“Thư Di… cậu có còn trở lại bệnh viện không? Nếu không thì chúng ta cùng về?”
Hứa Chiếu nghe loáng thoáng như vậy cũng quay sang nói với Thư Di.
“Bác sĩ Hạ, cô cứ về trước đi, tôi sẽ về bệnh viện xem lại báo cáo. Thời gian gần đây cô cũng vất vả nhiều rồi”
“Được thôi, cảm ơn anh nhiều” Thư Di gật đầu.
Hứa Chiếu và Viên Viên gật đầu qua loa coi như chào hỏi nhau, sau đó anh ta liền xoay người rời đi.
Viên Viên nhanh nhảu nói với Thư Di.
“Vậy chúng ta cùng đi đón Tâm Dao, sau đó buổi tối sẽ đi càn quét chợ đêm một phen. Cậu thấy có được không?”
Thư Di nhìn gương mặt Viên Viên hào hứng như vậy cũng không có ý kiến gì, sau đó hai người cùng nhau hướng cửa chính công ty dược phẩm Hoa Khang mà đi ra.
Hai người mới bước chân ra khỏi cổng liền nhìn thấy Sở Trạch Hiên đi cùng người quản lý của khu chế tác dược phẩm Vương Chí Khanh. Hai người họ đang từ từ tiến dần về phía này, Thư Di và Viên Viên theo phản xạ dừng chân. Viên Viên vốn là bác sĩ chính của bệnh viện Hoa Khang nên cô ấy không thể làm lơ người quản lý này được mà Thư Di thì lại theo bản năng nhìn thấy Sở Trạch Hiên nên mới dừng bước.
Sở Trạch Hiên cũng phát hiện ra Thư Di và Viên Viên đang đứng trước mặt, tầm mắt anh dừng trên người của cô, đáy mắt dần nổi lên những xúc cảm phức tạp.
“Bác sĩ Sở, quản lý Vương, chào hai người” Viên Viên vội vàng lên tiếng.
Sở Trạch Hiên không để ý đến lời chào của Viên Viên, tầm mắt vẫn nhìn chăm chăm Thư Di nhưng chỉ một lúc sau liền thu hồi, không biểu lộ bất kì biểu tình nào, dường như đối với cô giống như người xa lạ!
Tâm tình Thư Di không khống chế được trước cái nhìn của Sở Trạch Hiên, đột ngột chuyển dời tầm nhìn nhưng phía dưới bàn tay cô lại khít khao nắm chặt lại như đang cố kìm nén gì đó. Viên Viên theo bản năng ngoảnh lại nhìn theo hướng Sở Trạch Hiên đang đi chỉ thấy anh vẫn đang bước những bước chân trầm ổn, cả người quản lý Vương Chí Khanh kia nữa. Hai người họ sánh bước cạnh nhau liền toả ra một loại khí thế áp bức đến kì lạ.
Viên Viên thu hồi tầm mắt, hơi hơi nhíu mày nói.
“Có chuyện gì xảy ra sao? Sở Trạch Hiên có biểu hiện gì đó lạ lắm nha. Giống như không để chúng ta vào mắt vậy đấy”
Thư Di rũ mắt, đáy mắt có chút phức tạp mà tự nhiên biến thành tự giễu, chậm rãi mở miệng.
“Chẳng lẽ như vậy không tốt sao? Dù sao quá khứ đã qua rồi, hiện tại cũng đều không có kết quả chi bằng cứ coi như không quen biết cũng tốt”
Viên Viên khoé môi có chút giật giật nhìn Thư Di.
“Ôi cô nương của tôi ơi, chẳng lẽ cậu cũng như thế à? Sao tự dưng lại đa sầu đa cảm vậy chứ?”
Thư Di hồi phục lại tâm tình, ngước mặt nở nụ cười tươi, khoác tay Viên Viên đi về phía trước.
“Haizz… thôi không suy nghĩ nhiều nữa, đi đón Tâm Dao thôi”
Viên Viên nhún nhún vai, cũng gạt Sở Trạch Hiên sang một bên mà tung tăng đi cùng Thư Di đến nhà trẻ. Dù sao Sở Trạch Hiên đối với Thư Di cũng không có tình cảm, suy nghĩ nhiều cũng sẽ rơi vào bế tắc.
Thời gian kế tiếp chính là đợi kết quả cuối cùng của Hoa Khang mà thôi.
______________
Cuối tuần, Thư Di nhàn nhã ở nhà đọc tin tức nóng hổi của thành phố A. Tin nóng hổi nhất chính là CEO của tập đoàn Dạ Hoàng - Cố Ngạn tái hôn với vợ cũ Mạc Tinh Tuyết, nhận lại con trai Mạc Tuấn Kiệt sau năm năm xa cách. Nhìn những tấm ảnh mà Cố Ngạn đang ra sức tuyên bố chủ quyền cùng Mạc Tinh Tuyết với giới truyền thông, khoé miệng Thư Di liền tràn ra một nụ cười chúc phúc, không chỉ riêng Mạc Tinh Tuyết mà còn chúc phúc cả Cố Ngạn.
Cuối cùng sau bao biến cố thăng trầm, nhìn Mạc Tinh Tuyết và Cố Ngạn có thể quay trở về hạnh phúc bên nhau, cô cảm thấy có chút vui vẻ lây. Thật tốt, tiểu Kiệt, Tinh Tuyết và Cố Ngạn đều đã được hạnh phúc nhưng cô chợt nhớ đến hoàn cảnh của mình… còn Tâm Dao thì sao đây?!
Thư Di quyết định không nghĩ nữa, cô buông điện thoại xuống, hướng chân đến phòng bếp tính làm trứng hấp, rồi chờ Tâm Dao ngủ dậy, hai người cùng nhau ăn.
Lúc sau, điện thoại cô liền vang lên một hồi chuông. Là Cận Thiếu Phong gọi đến.
“A Phong, có chuyện gì sao?”
“Thư Di, hiện giờ em có rảnh không?” Thanh âm vui vẻ của Cận Thiếu Phong truyền đến bên tai.
“Em đang đợi Tâm Dao ngủ trưa dậy, hiện tại em không có bận việc gì cả…”
“Vậy để anh qua thăm em và Tâm Dao được không? Sẵn tiện đưa em và Tâm Dao đến một nơi…”
“Bộ anh không bận gì sao? Anh định đưa em đi đâu vậy” Thư Di tò mò.
“Anh đã xử lý hết công việc rồi. Tý nữa em sẽ biết thôi”
Thư Di nhếch nhẹ môi, nghĩ đến tâm trạng hào hứng của Cận Thiếu Phong, cô lại cảm thấy có chút buồn cười. Cô ngắt điện thoại, tiếp tục chuẩn bị trứng hấp.
Sau khi chuẩn bị xong bữa ăn đơn giản thì cũng vừa đúng lúc Cận Thiếu Phong đến, Tâm Dao cũng đã tỉnh ngủ. Cận Thiếu Phong đi đến bàn ăn, nhìn bát trứng hấp của Thư Di liền hỏi.
“Nhiều năm như vậy rồi, em vẫn thích ăn trứng hấp sao?”
Thư Di liền nhún nhún vai đáp.
“Cũng không thể trách em được, nó đã là thói quen mất rồi, vốn không thể thay đổi được”
Cận Thiếu Phong hơi nhíu mày, nhìn sắc mặt Thư Di cũng rất bình thường, không có biểu hiện gì lạ, nhưng trong lòng anh ta lại có chút đắng chát. Chẳng lẽ bởi vì là thói quen, Thư Di mặc kệ đó không phải món cô yêu thích nhưng lại chính là món Sở Trạch Hiên thích nhất mà vẫn cố chấp ăn theo sao? Rốt cuộc trong lòng cô nghĩ gì anh ta đều không rõ!
Sau đó, cả ba người cùng nhau ăn, nhìn tựa qua giống như một gia đình. Cận Thiếu Phong say sưa ăn món trứng hấp do cô làm, không kiềm được liền cất giọng khen ngợi.
“Anh không ngờ em lại có thể nấu ăn ngon như vậy đấy”
Thư Di bên này kiêu ngạo một phen, nhẹ nhàng nói.
“Em vốn là người thông minh mà, không làm được thì tất nhiên là phải học, làm nhiều sẽ thành quen thôi”
Tâm Dao nghe mẹ đắc ý như vậy liền phun nhẹ hai chữ: “Khoác lác” rồi tiếp tục ăn.
Thư Di lườm yêu cô bé, chả nể mặt mẹ con gì cả. Sau cùng vẫn bỏ qua mà tiếp tục ăn. Cận Thiếu Phong nhìn bộ dạng hiện tại của cô, không khỏi đau lòng. Rốt cuộc, cô từng là thiên kim hào môn từ khi nào mà chính mình phải tự thân xuống bếp chứ?
Nhớ lại hồi trước khi Cận Thiếu Phong rời đi, Thư Di vì muốn theo đuổi Sở Trạch Hiên mà học làm mấy món ăn nhưng tất cả đều thất bại, sau đó chỉ có thể giao lại cho bà Phương giúp việc làm lại, nhưng cô lại mặt dày mày dạn nói mình làm chỉ để lấy lòng Sở Trạch Hiên.
Cận Thiếu Phong cười tự giễu, anh ta đối với Thư Di thâm tình như vậy, rốt cuộc vẫn thấu hiểu cô hơn là tên họ Sở kia.
Sau bữa ăn, trợ lý Phi Phàm lái xe chở hai lớn một nhỏ đi về phía trung tâm thành phố A. Thư Di ngồi cạnh Cận Thiếu Phong dường như đã cảm nhận được điều gì đó, anh ta biết cô đã đoán được liền gật đầu mỉm cười nhẹ với cô.
Đúng như cô dự đoán, xe dừng trước khuôn viên vườn nho của Hạ gia. Đã nhiều năm như vậy, cô không còn trở lại nơi này, không phải vì cô sợ không có khả năng mà vì mỗi khi về đây tâm tình cô liền rối loạn, nhớ đến cảnh tượng không thể gặp mặt ba mẹ lần cuối, cô lại càng trở nên yếu đuối.
Trái với tâm tình phức tạp của cô, Tâm Dao lại rất thích thú với những chùm nho ở đây, cô bé mắt sáng rực, có vẻ như dạ dày không đáy của cô bé lại réo gọi rồi đây. Tâm Dao nhảy nhót tới một cây nho gần đó, không kiêng nể gì liền nhét ngay một quả vào miệng, nhưng cô bé lại không ngờ nho ở đây chính là để làm rượu nên căn bản đã rất chua, cần lên men thì mới ngọt được. Thư Di nhìn khuôn mặt Tâm Dao nhăn nhó như khỉ đột liền phụt cười.
Cận Thiếu Phong bước tới cầm khăn tay lau qua khoé miệng của Tâm Dao, lên tiếng đả thông tư tưởng giúp cô bé.
“Nho ở vườn này là để ủ rượu, cho nên sẽ rất chua. Nhưng mà cháu đừng lo, phía bên trong có một mảnh vườn nhỏ trồng nho chuyên để ăn đó nha”
“Chú nói thật sao?”
“Chú có nói dối bao giờ đâu”
Tâm Dao giang hai tay câu chặt lấy cổ Cận Thiếu Phong xuống mà ôm, nhìn giống như hai bố con đang thắm thiết vậy. Sau đó, Cận Thiếu Phong cho Phi Phàm đi theo canh chừng Tâm Dao, còn anh ta câu nệ đi chậm lại bước cùng Thư Di. Cô liền hướng ánh mắt nhìn xa xăm hỏi.
“Tại sao lại không nói với em rằng anh đã mua lại vườn nho này?”
Cận Thiếu Phong dừng bước chân, ánh mắt lộ rõ thâm tình nhìn Thư Di rồi cất lời.
”Anh muốn tạo bất ngờ cho em”
“Hơn nữa bởi vì nơi này chứa đầy ắp kỉ niệm của chúng ta, anh không cam tâm nhìn nơi này bị phá huỷ, càng không muốn nhìn thấy nơi này bị đem đi đấu giá trở thành khu công nghiệp”
Thư Di chuyển hướng ánh mắt nhìn Cận Thiếu Phong, dường như sâu trong đôi mắt cô có chút gì đó cảm kích đối với anh ta mà không nói được thành lời…