Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Minh ở trại tâm thần được gần 1 tháng, ở đây càng lâu cô mới hiểu rõ bản chất thật sự của cái bệnh viện tâm thần này. Đây nào phải là bệnh viện thật sự vì số người điên trong đây quá ít đi. Gần như 100 người thì chỉ có 20 người bị điên, còn lại 80 người là người bình thường. Vì sao cô biết như thế, là vì cô quan sát được.
Bệnh viện này to lắm, chia ra làm 3 khu ABC, chỗ cô đang ở là khu C, chắc là khu chứa nhiều người người điên thật sự nhất. Hai khu còn lại cô chưa từng qua nhưng cô thấy được bọn họ sinh hoạt, có những người giống cô còn có những người mạnh hơn cô. Hóa ra đây chính là nhà tù " đen " dùng để giam giữ những người vốn bình thường một cách hợp lý và hợp pháp nhất. Thật là kinh khủng và đáng sợ!
Bác sĩ Kha Nam là bác sĩ chính ở đây, anh không thường đến bệnh viện nhưng mỗi lần đến sẽ đi thăm cô một chút. Anh bảo cô không nên quá bình thường lâu lâu hóa điên hóa rồ một chút sẽ tốt hơn. Từ ngày anh ra mặt bảo vệ cho cô, cô cư nhiên không bị xếp sinh hoạt chung với "người điên" thật sự nữa. Chỗ cô đang ở là khu nặng, số người điên thật cũng rất nhiều, ban đầu cô được xếp ở chung phòng với hai lão bà bà nhưng sau đó bác sĩ Nam lại xếp cho cô vào ở riêng với một người phụ nữ trung niên ít nói, bà ta không biết điên thật hay giả nhưng suốt ngày cứ đọc sách, sách của bà ta chất đống nhưng lại có chẳng cho ai động vào.
Hôm nay bệnh viện cho tất cả bệnh nhân đi tiêm chủng phòng bệnh, Minh cũng phải đi. Lúc ở hội trường cô cũng ra vẻ ngáo ngơ để không ai để ý đến. Nghe bác sĩ Minh bảo hôm nay có sở y tế về kiểm tra bệnh nhân ở bệnh viện nhưng chỉ kiểm tra vài người, đa số khu C còn khu AB vẫn không ai dám đụng đến.
Vừa tiêm xong, Minh gặp được bác sĩ Nam, anh đang xem hồ sơ với mấy người trên sở y tế. Cô thấy người lạ liền ra về ngáo ngáo ôm lấy tay bác sĩ Nam.
- Bác sĩ, hôm nay đông quá đông quá vui quá.
Bác sĩ Nam cũng phụ họa theo cô:
- Vui không, cô ra chỗ kia chơi đi lát tôi đưa cô đi chơi nha, chịu không?
Vi Minh gật đầu, cô cười khúc khích:
- Được được nha.
Đợi cô đi rồi, hai ba vị bác sĩ đang viết hồ sơ mới vui vẻ cười đùa với nhau.
- Ai cô gái đó xinh quá mà tiếc thật...người thế mà lại bị điên.
Bác sĩ Nam cũng gật đầu cho có, anh lại quay mắt nhìn về phía Minh, trong mắt chứa nhiều tia vui mừng.
Đợi đoàn bác sĩ khám xong, bác sĩ Nam tìm Minh, lúc cô đến, gương mặt anh khá căng thẳng. Minh lấy cái cốc trên bàn, cô ấn lấy một chút nước lọc vừa uống vừa hỏi:
- Anh tìm tôi có chuyện gì sao?
Bác sĩ Nam gật đầu, anh nghiêm túc nói:
- Tôi tìm được cơ hội cho cô thoát ra ngoài....
Minh nghe đến đây liền bị sặc nước, cô vui mừng ra mặt:
- Thật sao bác sĩ... thật sao?
Cô ôm chầm lấy hai tay bác sĩ Nam khiến cho anh có chút ngạc nhiên, lại ngại ngùng ho than vài tiếng. Minh thấy anh không nhìn thẳng cô, cô cũng biết mình thất thố nhưng vì vui quá cô không kìm chế được.
- Xin lỗi anh tại tôi vui quá.
Bác sĩ Nam cũng không bắt lỗi của cô, anh uống mỗi ít cà phê để sẵn trên bàn, sau đó nghiêm trọng nhìn cô, nói:
- Ừ không sao, hôm nay trên sở về kiểm tra muốn lấy bệnh nhân của viện lên làm nghiên cứu chuyên khoa cho thực tập sinh của bệnh viện quốc tế vừa mở. Tôi nghĩ cô có thể dùng cách này để trốn ra nhưng...
Minh thật sự quá đỗi vui mừng, cô lại có quên mất phía sau vẫn còn một chữ "nhưng".
- Được được....vậy anh giúp tôi đi, nếu tôi ra bên ngoài được tôi sẽ trả công cho anh.
Bác sĩ Nam nhíu mày:
- Nhưng mà...
- Nhưng mà sao hả bác sĩ?
Anh nhìn cô, giọng điệu rất nghiêm túc:
- Khu C đã tìm được người, khu B cũng đủ chỉ có khu A là không ai muốn đi. Nếu cô muốn đi bắt buộc phải chuyển lên khu A, khu nguy hiểm nhất bệnh viện này.
Minh sững sờ, khu A là khu người bình thường, bình thường đến nỗi có chút đáng sợ vì họ không điên nên họ rất tàn bạo. Cô từng nghe nói người ở khu C đến đó đều bị đánh, có người còn bị đánh đến sắp chết may là mấy bác sĩ phát hiện kịp thời. Cô nếu đến đó liệu có được an toàn như ở đây không? Nhưng nếu không đi thì cơ hội được ra ngoài, cơ hội trả thù của cô dường nhưng chỉ còn là con số O.
Hít một hơi sâu, cô gật đầu chắc chắn:
- Tôi đồng ý, bác sĩ anh chuyển tôi đến đó đi.
Bác sĩ Nam phiền muộn:
- Cô chắc chứ, tôi không có quyền quản lý ở đó sẽ không bảo vệ được cô.
Minh không ngần ngại gật đầu, cô rất cương quyết:
- Tôi biết rồi bác sĩ nhưng xin anh giúp tôi, đây là cơ hội hiếm hoi mà tôi có thể ra ngoài để trả thù cho con gái tôi. Xin bác sĩ... xin anh giúp tôi.
Bác sĩ Nam nhìn cô, mặt anh không có biểu cảm nào quá đáng nhưng ánh mắt lại có vài phần chua xót không nỡ.
Mãi lâu sau anh mới gật đầu, trả lời một câu chắc chắn:
- Được, tôi sẽ giúp cô.
Minh mỉm cười, bao nhiêu đau khổ cô cũng chịu được thì một chút này đã là gì. Nếu lần này cô không thoát được thì đừng mong có cơ hội nào thứ hai cho cô.
Đợi Minh đi rồi, bác sĩ Nam vẫn mãi nhìn theo bóng dáng của cô ngoài cửa, chẳng hiểu sao anh lại sinh ra lo lắng cho cô gái tâm thần phân liệt giả này?!
Sáng hôm sau cô được lệnh chuyển đến khu A, nhờ bác sĩ Nam gửi gắm nên cô được đưa vào phòng 3 người. Ở cùng cô là 2 người phụ một già một trẻ, già thì ngông nghênh còn trẻ lại khá hổ báo. Nhưng sự thật cũng không quá nguy hiểm vì Minh ra vẻ như bị điên thật, cô suốt ngày ca hát lại chơi một mình với hoa với gấu bông nên bọn họ cũng không tìm cô gây chuyện làm gì.
Bác sĩ Nam nói cuối tuần trên sở sẽ cho người xuống đưa bệnh nhân đi, tức là cô còn phải ở lại khu A thêm 2 ngày nữa. Lần này mượn người làm nghiên cứu cũng không phải mượn luôn, trên sở chỉ mượn 2 ngày nên cô phải tranh thủ và cẩn thận. Trốn được thì không nói, nếu trốn không được mà còn bị bắt lại thì chỉ có chết mà thôi.
Sáng hôm sau cô vẫn sinh hoạt nhưng bình thường nhưng đến giữa trưa lại có sự cố....
Bên trên thông báo là cô có người đến thăm, cô báo lại là không muốn gặp vì cô biết chắc chỉ có thể là bọn người man rợ đó chứ chẳng phải ai khác. Tưởng như thế là sẽ thoát nhưng không ngờ khi quay trở lại phòng bệnh, cô lại bị đánh. Đúng, cô bị bạo hành như những người trước đây đã đến.
"Bốp" " Đùng", một đám phụ nữ vay quanh cô, mỗi người tát cô một cái, lại có người dùng thau thiếc đánh liên tục vào đầu cô. Cô không hiểu vì sao bị đánh nhưng lại không dám mở miệng hỏi chỉ có thể giả vờ điên điên khùng khùng ôm đầu mà khóc.
- Tha đi mà... huhu...đau mà...
Đám người đánh cô vẫn không buông tha, một tên cầm đầu dùng đèn cầy nhả sáp nóng vào người cô. Minh đau đớn, mỗi lần nhả sáp là mỗi lần khiến cô đau như điên dại. Hai tên giữ tay, hai tay giữ chân khống chế lấy cô, một tên lại dùng điện thoại quay lại, cứ giống như là quay cho ai xem vậy.
Sáp nóng chạm vào da thịt cô khiến da cô ửng đỏ bỏng ráp. Cô gồng mình lên chịu đựng, chỉ cầu xin chứ không dám khóc cũng không dám hét lên.
- Mày biết gì không đáng lý bọn tao cũng không rảnh nhưng ai biểu mày có thể giúp bọn tao kiếm ra tiền. Haha..
Minh cắn răng, cô vừa đau đớn lại vừa sợ hãi nhưng lại không thể quật cường chống trả. Bác sĩ Nam đã nói nếu cô không có biểu hiện của người điên bọn họ sẽ không cho cô đi, buộc lòng bây giờ cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Minh vùng vẫy, sáp đèn cầy nóng chảy lên trên mặt cô, cái nóng như thiêu đốt da thịt khiến cô quằng mình trong đau đớn. Từ chiếc điện thoại truyền ra giọng cười vang thuộc, cái giọng cười này đến chết cô cũng không quên.
Người đàn bà nọ đang dùng tay cởi từng cúc áo cô ra, cởi đến đây sáp đèn cầy đi đến đó. Đến đây Minh đã không thể chịu đựng nổi nữa, cô vùng vẫy la hét:
- Đừng mà nóng... nóng lắm...
Bọn người kia cười ranh mãnh như thích thú lắm, bọn họ chẳng hề có ý định sẽ dừng lại. Người phụ nữ kia lại cởi từng cái cúc áo tiếp tục, sáp đèn cầy cũng đi lên da thịt của cô khônh ngừng.
- Dừng lại.
Tiếng bác sĩ Nam vang lên, bọn người kia vẫn chẳng mảy may sợ hãi, chỉ có điều hành động của họ dừng lại, chiếc điện thoại đang quay cũng được tắt đi quăng vào góc trong cùng.
Minh ngước đôi mắt đục ngầu lên nhìn anh, ánh mắt của sự cầu cứu:
- Bác...sĩ...
Bác sĩ Nam đến đỡ cô nhưng lại bị tên cầm đầu gằng lại, bà ta nhìn Nam, hóng hách hỏi:
- Bác sĩ Nam đâu phải quản lý ở khu này?
Nam dùng sức kéo Minh về phía anh, gương mặt anh lạnh lẽo:
- Tôi là bác sĩ, tôi có quyền đưa bệnh nhân đi.
Ả kia để cho Minh được kéo lên nhưng lúc bác sĩ Nam định dìu Minh đi thì ả ta lại không cho.
- Bác sĩ ở lâu trong bệnh viện này phải biết người nào đụng vào được người nào không đụng vào được chứ?
Nam nheo mắt, anh vẫn dìu Minh đi từng bước ra ngoài cũng không quên ngoái đầu nói với người phụ nữ kia:
- Tôi không đủ quyền tôi sẽ không làm, bệnh viện này nếu tôi muốn ai sống không tốt nhất định người đó sẽ sống rất tệ. Ô dù to cỡ nào vào đây cũng là người điên, còn tôi...tôi là bác sĩ.
Ả kia cau mày, bàn tay đang giữ lấy Minh cũng buông ra hẳn. Ả ta biết bác sĩ Nam không phải là bác sĩ bình thường nhưng đây cũng là lần đầu tiên mà anh ta ra mặt đưa ai đó đi trắng trợn như vậy ở khu A. Ả ta nheo mắt, ý nghĩ có chút sâu xa.
Mà Minh ở đây khi đi được ra ngoài đã trực tiếp ngất đi, bác sĩ Nam phải bồng cô về phòng nghỉ.
Trong đêm tối, trong phòng nghỉ sạch sẽ ngăn nắp không có mùi thuốc khử trùng, trên giường bệnh Minh đang nằm ngủ, mắt cô khép chặt tựa hồ như không muốn tỉnh dậy. Mà phía kia, bác sĩ Nam đang nhìn cô, anh nhìn với ánh mắt lo lắng và đăm chiêu..
Mãi một lát sau, vị bác sĩ điển trai mới thở dài mệt mỏi, môi anh mím lại, giọng nói có chút bất đắc dĩ:
- Cô...phải thành công nhé Minh!
Sáng hôm sau bác sĩ Nam đánh thức Minh dậy, lúc cô mở mắt bên ngoài nắng cũng vừa lên. Minh từ từ ngồi dậy, toàn thân cô đau rát ê ẩm cả người, nhịn không được cô khẽ rên hừ hừ mấy tiếng.
- Đau lắm không, cô dậy vệ sinh đi, tôi đưa thuốc cho cô thoa.
Minh gật đầu, cô nhớ lại hôm qua bị hành hạ mà tim vẫn còn đập liên hồi vì sợ... cô thật sự quá khổ rồi.
Đi vào nhà vệ sinh, Minh tắm sơ qua một lần sau đó lau nhẹ nhàng cho khô người. Sáp đèn cầy không tính là quá nóng nhưng mà trực tiếp nhỏ lên người thì cảm giác cũng chẳng khác bị bỏng là bao nhiêu. Trên người cô từng vùng da hồng hồng đỏ đỏ nhìn đến rợn người, không sờ vào thì thôi mà sờ vào thì lại đau đến muốn chảy nước mắt. Minh cắn môi, cô thoa thuốc bác sĩ Nam cho, thoa nhẹ nhàng từ từ, mãi đến khi bên ngoài có tiếng bác sĩ Nam gọi cô mới chịu ra ngoài.
Thấy cô tinh thần phấn chấn hơn một chút, bác sĩ Nam nhẹ nhàng nói:
- Một lát đám người bọn cô bị trói lại để đưa đi vì đề phòng chạy lung tung, tôi không trói cô chặt, cô xem xét tình hình rồi tìm cách bỏ đi. Tôi cho cô số điện thoại và một ít tiền nhét vào trong đồ lót, khi nào thoát được gọi cho tôi, tôi giúp cô có chỗ ngủ nghỉ.
Minh gật đầu, bản thân cô hơi run run vì lo sợ, từ nhỏ đến lớn cô sợ nhất là mấy trò vận động, lần này bỏ trốn cô sợ thể lực cô không đủ tốt...
- Minh....nếu không được thì chờ lần sau..tôi..
Nghe bác sĩ Nam e ấp lo ngại, cô vội vàng nói:
- Không...không tôi ổn, tôi ở lại đây lâu ngày tôi sẽ bị điên mất, anh đừng lo tôi sẽ làm được, tôi nhất định trốn ra được.
Bác sĩ Nam nhìn cô, sự quyết tâm của cô khiến anh không nỡ từ chối nữa. Lại thở dài đưa cho cô một tờ giấy nhỏ và tờ tiền 500.000 đồng, anh nói:
- Giữ cái này, tôi không cho cô nhiều tiền được vì phòng bị kiểm tra. Cô giữ cho kỹ, thoát được thì gọi cho tôi.
Minh gật đầu lần nữa, cô quay lưng lại nhét tiền vào áo ngực.
Tầm 10 phút sau bên ngoài có lệnh tập hợp, Minh giả vờ ngây ngô đi theo bác sĩ Nam ra ngoài. Một đám bệnh nhân cười cười nói nói nhìn trông giống không phải bệnh nhân tâm thần mà giống như một đoàn người đang chuẩn bị đi du lịch.
Sau khi điểm danh đầu đủ, Minh và mấy người nữa bị trói tay lại sau lưng sau đó bị buộc chung một sợi dây thừng kéo dài. Bác sĩ Nam cố ý buộc Minh ở cuối cùng, cũng gần như không buộc chỉ là thắt thắt vào cho có.
Canh lúc không có người, anh nói nhỏ vào tai cô:
- Cẩn thận.
Minh vẫn tỏ vẻ lơ đễnh không hiểu chuyện, cô cứ cười hì hì hát múa với đám người điên. Đến khi điểm danh tập hợp đầy đủ, mấy vị bác sĩ đưa đám người bọn cô lên xe, sau khi ổn định vị trí thì xe lăn bánh. Minh quay đầu nhìn về đằng sau thấy bác sĩ Nam vẫn nhìn về phía cô, vô thức cô gật đầu như là bảo anh hãy yên tâm cô sẽ làm được. Bọn người đi cùng cô cũng vẫy tay liên tục về phía bác sĩ Nam, cô cũng mỉm cười làm theo.
Chiếc xe chạy bon bon trên đường, vì là xe của bệnh viện được ưu tiên nên tài xế chạy rất nhanh. Minh ngồi trên xe quan sát khung cánh xung quanh, cô thầm nghĩ nếu cứ chạy mãi như vậy thì làm sao cô bỏ trốn được chứ, phải tìm cách thôi.
Ngồi bên cạnh cô là "người quen" ở khu C, cô kề vai nói nhỏ với anh ta:
- Đi tiểu đi, mắc tiểu quá.
Anh chàng bên cạnh nghe như hiểu rõ lắm, anh ta gật gù sau đó lấy tay bụm chỗ kia lại, vừa bụm vừa hét:
- Đi tiểu, mắc tiểu quá nè.
Đám người đang chơi đùa trên xe nghe anh chàng bảo mắc tiểu cũng hùa theo bảo là mắc tiểu quá, có người còn vạch quần định tiểu luôn trên xe. Minh ngồi im trong góc, cô cũng hùa theo đám người la hét ỏm tỏi khiến mấy vị bác sĩ thực tập đau đầu không biết làm sao.
Một vị gõ gõ lên phía đầu cabin, nói vọng lên trước:
- Bệnh nhân mắc tiểu, muốn đi tiểu bác sĩ ơi.
Tên bác sĩ mập mạp cau có quát:
- Về bệnh viện rồi đi đang lên cầu làm sao dừng được.
Bên trong xe vẫn la hét không ngừng:
- Đi tiểu đi, mắc ỉ* luôn rồi nè... trời ơi đi tiểu không cho nữa...
Minh vừa hét theo lại vừa buồn cười, cô ở với người điên lâu ngày nên quen tập tính thích gây sự này của họ. Chỉ cần kích động đúng chỗ là sẽ thành bão ngay.
Tên bác sĩ mập nhìn lên phía trước, bực dọc:
- Gì đây mấy cha, lên cầu cũng kẹt xe nữa hả?
Tên tài xế bên cạnh phì phà điếu thuốc, nói:
- Chắc có tai nạn rồi, làn đường ngược lại cũng không kẹt xe gì mấy đâu.
Phía dưới này mấy vị lại hò hét muốn đi tiểu làm cho mấy thanh niên thực tập nhức hết cả đầu, tên bác sĩ mập không chịu nổi nữa sự ồn ào liền xua tay bảo cho cả đám ra ngoài đi tiểu.
Được xuống xe cả đám người "điên" phấn khích cực điểm, lại ngay đoạn lên cầu mát rười rượi, ai nấy đều chạy điên cuồng may là có dây trói lại không chắc lại có người nhảy luôn xuống cầu. Nhóm 6 người đi theo 2 bác sĩ thực tập còn non mặt, Minh vừa đi vừa quan sát, khi đi xuống gần đến dưới chân cầu Minh vội buông dây chạy đi mất. Cô lại nhanh trí trong lúc đi xuống cũng tháo lỏng dây "đồng bọn", nên khi cô chạy thì bọn họ cũng chạy theo. Mỗi tên mỗi hướng, có tên lao theo cô, có tên bị vướng lại vì chưa được tháo dây, có tên chạy được lao luôn lên thành cầu, quang cảnh sáng sớm kẹt xe trên cầu lại thêm phần náo loạn.
Minh quan sát một chút, cô luồng lách qua mấy chiếc xe đang đợi thông đường, chạy thẳng sang đường bên kia. Trên cầu lượng xe lưu thông rất nhiều vì tuyến này là tuyến đường huyết mạch để đi ra vào thành phố. Minh nhìn sơ từ xa vài chiếc xe con đang chạy lại, có cả xe tải, xe khách đủ loại phương tiện. Nhắm mắt cô lao ra đường, canh chuẩn xác chiếc xe con màu đen sang trọng đang lao đến. Phía sau cô, mấy người bác sĩ tóm gần được hết "đồng bọn" của cô, bây giờ có lẽ họ đang tìm cô rồi.
"Kít" tiếng thắng xe, Minh ngã vật ra đường, trên trán cô máu chảy tong tong mùi vị tanh tưởi.
- Cô này cô bị điên hả?
Giọng nam trầm nghe khá quen, Minh cố dựng người dậy, trong nổi sợ hãi cô vội túm lấy tay người đàn ông trước mặt, cầu xin với sự thành khẩn nhất:
- Lạy anh, anh đưa tôi đi đi được không, tôi lạy anh.
Phía bên kia đường, tên bác sĩ mập mạp đã nhìn thấy cô, ông ta hét:
- Cô kia đứng lại.
Minh nhìn thấy tên bác sĩ đang ì ạch chạy về bên này, cô sợ hãi đến mức quên luôn đầu mình đang chảy máu, cô ôm lấy người đàn ông, khóc lóc van nài:
- Tôi làm trâu làm ngựa cho anh cũng được, anh cứu tôi tôi không bị điên có người hại tôi, anh giúp tôi, ông Lâm hại tôi...anh cứu tôi đi, cứu tôi đi.
Người đàn ông nheo nheo mắt, anh ta nhìn cô, gương mặt tuấn lãng quen thuộc nhưng lại lạnh lẽo đến run người.
- Lâm nào, cô nói Lâm nào?
Minh vội vàng:
- Lâm gỗ là Lâm gỗ...
- Ồ...
Người đàn ông ồ lên một tiếng, Minh nhìn anh ta, cô hồi hộp sợ hãi đến quên cả bản thân gần kiệt sức.
- Cứu tôi đi...cứu tôi...
Người đàn ông nhìn cô, cô gái xanh xao ốm yếu mặc bộ quần áo của bệnh viện tâm thần, trên đầu máu chảy như nước, tay chân không chỗ nào là không vết thương trầy xước khi nãy va chạm. Môi người đàn ông mím lại sau lại giãn ra, anh kéo tay cô, nói rõ từng chữ:
- Lên xe đi nói sau.
Minh vội gật đầu, lúc cô leo lên xe cũng là lúc tên bác sĩ mập vừa qua đến bên đường. Người đàn ông thấy tên bác sĩ đi gần đến xe mình, anh vào số không khách khí đề ba chạy mất, để lại tên bác sĩ ú ớ đứng ngốc nhìn không biết chuyện gì.
Khóe môi người đàn ông khẽ cong lên, anh lấy từ hộc xe cái kính đen đeo vào, môi hừ mấy tiếng:
- Mập quá chạy lại ông à?
Minh nghe người đàn ông tự mãn, cô quay đầu lại nhìn... ồ hóa ra tên bác sĩ đang ì ạch chạy theo... đúng là ngu hết phần thiên hạ mà.
Chiếc xe đang chạy bon bon lại đột nhiên thắng gấp, Minh không kịp phản ứng cô liền nhào lên trước, đầu đập vào phía trước...khung cảnh mơ hồ.. cô quay sang người đàn ông thấy anh ta đang cau mày nhìn cô...gương mặt người đàn ông đẹp trai xuất thần... ánh mắt này, gương mặt này quen quá... cô gặp ở đâu rồi nhỉ... à là diễn viên mà... Tông Dân đúng không?
- Tông....
Người đàn ông vừa lái xe vừa đưa tay đỡ lấy cô, anh cong môi khẽ cười:
- Ngủ đi. À tôi là Tông Dân!
Tông Dân...Tông Dân...trong mơ hồ cô ý thức được mình đang được người khác đỡ lấy... cảm giác rất tốt... rất tốt..
Bệnh viện này to lắm, chia ra làm 3 khu ABC, chỗ cô đang ở là khu C, chắc là khu chứa nhiều người người điên thật sự nhất. Hai khu còn lại cô chưa từng qua nhưng cô thấy được bọn họ sinh hoạt, có những người giống cô còn có những người mạnh hơn cô. Hóa ra đây chính là nhà tù " đen " dùng để giam giữ những người vốn bình thường một cách hợp lý và hợp pháp nhất. Thật là kinh khủng và đáng sợ!
Bác sĩ Kha Nam là bác sĩ chính ở đây, anh không thường đến bệnh viện nhưng mỗi lần đến sẽ đi thăm cô một chút. Anh bảo cô không nên quá bình thường lâu lâu hóa điên hóa rồ một chút sẽ tốt hơn. Từ ngày anh ra mặt bảo vệ cho cô, cô cư nhiên không bị xếp sinh hoạt chung với "người điên" thật sự nữa. Chỗ cô đang ở là khu nặng, số người điên thật cũng rất nhiều, ban đầu cô được xếp ở chung phòng với hai lão bà bà nhưng sau đó bác sĩ Nam lại xếp cho cô vào ở riêng với một người phụ nữ trung niên ít nói, bà ta không biết điên thật hay giả nhưng suốt ngày cứ đọc sách, sách của bà ta chất đống nhưng lại có chẳng cho ai động vào.
Hôm nay bệnh viện cho tất cả bệnh nhân đi tiêm chủng phòng bệnh, Minh cũng phải đi. Lúc ở hội trường cô cũng ra vẻ ngáo ngơ để không ai để ý đến. Nghe bác sĩ Minh bảo hôm nay có sở y tế về kiểm tra bệnh nhân ở bệnh viện nhưng chỉ kiểm tra vài người, đa số khu C còn khu AB vẫn không ai dám đụng đến.
Vừa tiêm xong, Minh gặp được bác sĩ Nam, anh đang xem hồ sơ với mấy người trên sở y tế. Cô thấy người lạ liền ra về ngáo ngáo ôm lấy tay bác sĩ Nam.
- Bác sĩ, hôm nay đông quá đông quá vui quá.
Bác sĩ Nam cũng phụ họa theo cô:
- Vui không, cô ra chỗ kia chơi đi lát tôi đưa cô đi chơi nha, chịu không?
Vi Minh gật đầu, cô cười khúc khích:
- Được được nha.
Đợi cô đi rồi, hai ba vị bác sĩ đang viết hồ sơ mới vui vẻ cười đùa với nhau.
- Ai cô gái đó xinh quá mà tiếc thật...người thế mà lại bị điên.
Bác sĩ Nam cũng gật đầu cho có, anh lại quay mắt nhìn về phía Minh, trong mắt chứa nhiều tia vui mừng.
Đợi đoàn bác sĩ khám xong, bác sĩ Nam tìm Minh, lúc cô đến, gương mặt anh khá căng thẳng. Minh lấy cái cốc trên bàn, cô ấn lấy một chút nước lọc vừa uống vừa hỏi:
- Anh tìm tôi có chuyện gì sao?
Bác sĩ Nam gật đầu, anh nghiêm túc nói:
- Tôi tìm được cơ hội cho cô thoát ra ngoài....
Minh nghe đến đây liền bị sặc nước, cô vui mừng ra mặt:
- Thật sao bác sĩ... thật sao?
Cô ôm chầm lấy hai tay bác sĩ Nam khiến cho anh có chút ngạc nhiên, lại ngại ngùng ho than vài tiếng. Minh thấy anh không nhìn thẳng cô, cô cũng biết mình thất thố nhưng vì vui quá cô không kìm chế được.
- Xin lỗi anh tại tôi vui quá.
Bác sĩ Nam cũng không bắt lỗi của cô, anh uống mỗi ít cà phê để sẵn trên bàn, sau đó nghiêm trọng nhìn cô, nói:
- Ừ không sao, hôm nay trên sở về kiểm tra muốn lấy bệnh nhân của viện lên làm nghiên cứu chuyên khoa cho thực tập sinh của bệnh viện quốc tế vừa mở. Tôi nghĩ cô có thể dùng cách này để trốn ra nhưng...
Minh thật sự quá đỗi vui mừng, cô lại có quên mất phía sau vẫn còn một chữ "nhưng".
- Được được....vậy anh giúp tôi đi, nếu tôi ra bên ngoài được tôi sẽ trả công cho anh.
Bác sĩ Nam nhíu mày:
- Nhưng mà...
- Nhưng mà sao hả bác sĩ?
Anh nhìn cô, giọng điệu rất nghiêm túc:
- Khu C đã tìm được người, khu B cũng đủ chỉ có khu A là không ai muốn đi. Nếu cô muốn đi bắt buộc phải chuyển lên khu A, khu nguy hiểm nhất bệnh viện này.
Minh sững sờ, khu A là khu người bình thường, bình thường đến nỗi có chút đáng sợ vì họ không điên nên họ rất tàn bạo. Cô từng nghe nói người ở khu C đến đó đều bị đánh, có người còn bị đánh đến sắp chết may là mấy bác sĩ phát hiện kịp thời. Cô nếu đến đó liệu có được an toàn như ở đây không? Nhưng nếu không đi thì cơ hội được ra ngoài, cơ hội trả thù của cô dường nhưng chỉ còn là con số O.
Hít một hơi sâu, cô gật đầu chắc chắn:
- Tôi đồng ý, bác sĩ anh chuyển tôi đến đó đi.
Bác sĩ Nam phiền muộn:
- Cô chắc chứ, tôi không có quyền quản lý ở đó sẽ không bảo vệ được cô.
Minh không ngần ngại gật đầu, cô rất cương quyết:
- Tôi biết rồi bác sĩ nhưng xin anh giúp tôi, đây là cơ hội hiếm hoi mà tôi có thể ra ngoài để trả thù cho con gái tôi. Xin bác sĩ... xin anh giúp tôi.
Bác sĩ Nam nhìn cô, mặt anh không có biểu cảm nào quá đáng nhưng ánh mắt lại có vài phần chua xót không nỡ.
Mãi lâu sau anh mới gật đầu, trả lời một câu chắc chắn:
- Được, tôi sẽ giúp cô.
Minh mỉm cười, bao nhiêu đau khổ cô cũng chịu được thì một chút này đã là gì. Nếu lần này cô không thoát được thì đừng mong có cơ hội nào thứ hai cho cô.
Đợi Minh đi rồi, bác sĩ Nam vẫn mãi nhìn theo bóng dáng của cô ngoài cửa, chẳng hiểu sao anh lại sinh ra lo lắng cho cô gái tâm thần phân liệt giả này?!
Sáng hôm sau cô được lệnh chuyển đến khu A, nhờ bác sĩ Nam gửi gắm nên cô được đưa vào phòng 3 người. Ở cùng cô là 2 người phụ một già một trẻ, già thì ngông nghênh còn trẻ lại khá hổ báo. Nhưng sự thật cũng không quá nguy hiểm vì Minh ra vẻ như bị điên thật, cô suốt ngày ca hát lại chơi một mình với hoa với gấu bông nên bọn họ cũng không tìm cô gây chuyện làm gì.
Bác sĩ Nam nói cuối tuần trên sở sẽ cho người xuống đưa bệnh nhân đi, tức là cô còn phải ở lại khu A thêm 2 ngày nữa. Lần này mượn người làm nghiên cứu cũng không phải mượn luôn, trên sở chỉ mượn 2 ngày nên cô phải tranh thủ và cẩn thận. Trốn được thì không nói, nếu trốn không được mà còn bị bắt lại thì chỉ có chết mà thôi.
Sáng hôm sau cô vẫn sinh hoạt nhưng bình thường nhưng đến giữa trưa lại có sự cố....
Bên trên thông báo là cô có người đến thăm, cô báo lại là không muốn gặp vì cô biết chắc chỉ có thể là bọn người man rợ đó chứ chẳng phải ai khác. Tưởng như thế là sẽ thoát nhưng không ngờ khi quay trở lại phòng bệnh, cô lại bị đánh. Đúng, cô bị bạo hành như những người trước đây đã đến.
"Bốp" " Đùng", một đám phụ nữ vay quanh cô, mỗi người tát cô một cái, lại có người dùng thau thiếc đánh liên tục vào đầu cô. Cô không hiểu vì sao bị đánh nhưng lại không dám mở miệng hỏi chỉ có thể giả vờ điên điên khùng khùng ôm đầu mà khóc.
- Tha đi mà... huhu...đau mà...
Đám người đánh cô vẫn không buông tha, một tên cầm đầu dùng đèn cầy nhả sáp nóng vào người cô. Minh đau đớn, mỗi lần nhả sáp là mỗi lần khiến cô đau như điên dại. Hai tên giữ tay, hai tay giữ chân khống chế lấy cô, một tên lại dùng điện thoại quay lại, cứ giống như là quay cho ai xem vậy.
Sáp nóng chạm vào da thịt cô khiến da cô ửng đỏ bỏng ráp. Cô gồng mình lên chịu đựng, chỉ cầu xin chứ không dám khóc cũng không dám hét lên.
- Mày biết gì không đáng lý bọn tao cũng không rảnh nhưng ai biểu mày có thể giúp bọn tao kiếm ra tiền. Haha..
Minh cắn răng, cô vừa đau đớn lại vừa sợ hãi nhưng lại không thể quật cường chống trả. Bác sĩ Nam đã nói nếu cô không có biểu hiện của người điên bọn họ sẽ không cho cô đi, buộc lòng bây giờ cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Minh vùng vẫy, sáp đèn cầy nóng chảy lên trên mặt cô, cái nóng như thiêu đốt da thịt khiến cô quằng mình trong đau đớn. Từ chiếc điện thoại truyền ra giọng cười vang thuộc, cái giọng cười này đến chết cô cũng không quên.
Người đàn bà nọ đang dùng tay cởi từng cúc áo cô ra, cởi đến đây sáp đèn cầy đi đến đó. Đến đây Minh đã không thể chịu đựng nổi nữa, cô vùng vẫy la hét:
- Đừng mà nóng... nóng lắm...
Bọn người kia cười ranh mãnh như thích thú lắm, bọn họ chẳng hề có ý định sẽ dừng lại. Người phụ nữ kia lại cởi từng cái cúc áo tiếp tục, sáp đèn cầy cũng đi lên da thịt của cô khônh ngừng.
- Dừng lại.
Tiếng bác sĩ Nam vang lên, bọn người kia vẫn chẳng mảy may sợ hãi, chỉ có điều hành động của họ dừng lại, chiếc điện thoại đang quay cũng được tắt đi quăng vào góc trong cùng.
Minh ngước đôi mắt đục ngầu lên nhìn anh, ánh mắt của sự cầu cứu:
- Bác...sĩ...
Bác sĩ Nam đến đỡ cô nhưng lại bị tên cầm đầu gằng lại, bà ta nhìn Nam, hóng hách hỏi:
- Bác sĩ Nam đâu phải quản lý ở khu này?
Nam dùng sức kéo Minh về phía anh, gương mặt anh lạnh lẽo:
- Tôi là bác sĩ, tôi có quyền đưa bệnh nhân đi.
Ả kia để cho Minh được kéo lên nhưng lúc bác sĩ Nam định dìu Minh đi thì ả ta lại không cho.
- Bác sĩ ở lâu trong bệnh viện này phải biết người nào đụng vào được người nào không đụng vào được chứ?
Nam nheo mắt, anh vẫn dìu Minh đi từng bước ra ngoài cũng không quên ngoái đầu nói với người phụ nữ kia:
- Tôi không đủ quyền tôi sẽ không làm, bệnh viện này nếu tôi muốn ai sống không tốt nhất định người đó sẽ sống rất tệ. Ô dù to cỡ nào vào đây cũng là người điên, còn tôi...tôi là bác sĩ.
Ả kia cau mày, bàn tay đang giữ lấy Minh cũng buông ra hẳn. Ả ta biết bác sĩ Nam không phải là bác sĩ bình thường nhưng đây cũng là lần đầu tiên mà anh ta ra mặt đưa ai đó đi trắng trợn như vậy ở khu A. Ả ta nheo mắt, ý nghĩ có chút sâu xa.
Mà Minh ở đây khi đi được ra ngoài đã trực tiếp ngất đi, bác sĩ Nam phải bồng cô về phòng nghỉ.
Trong đêm tối, trong phòng nghỉ sạch sẽ ngăn nắp không có mùi thuốc khử trùng, trên giường bệnh Minh đang nằm ngủ, mắt cô khép chặt tựa hồ như không muốn tỉnh dậy. Mà phía kia, bác sĩ Nam đang nhìn cô, anh nhìn với ánh mắt lo lắng và đăm chiêu..
Mãi một lát sau, vị bác sĩ điển trai mới thở dài mệt mỏi, môi anh mím lại, giọng nói có chút bất đắc dĩ:
- Cô...phải thành công nhé Minh!
Sáng hôm sau bác sĩ Nam đánh thức Minh dậy, lúc cô mở mắt bên ngoài nắng cũng vừa lên. Minh từ từ ngồi dậy, toàn thân cô đau rát ê ẩm cả người, nhịn không được cô khẽ rên hừ hừ mấy tiếng.
- Đau lắm không, cô dậy vệ sinh đi, tôi đưa thuốc cho cô thoa.
Minh gật đầu, cô nhớ lại hôm qua bị hành hạ mà tim vẫn còn đập liên hồi vì sợ... cô thật sự quá khổ rồi.
Đi vào nhà vệ sinh, Minh tắm sơ qua một lần sau đó lau nhẹ nhàng cho khô người. Sáp đèn cầy không tính là quá nóng nhưng mà trực tiếp nhỏ lên người thì cảm giác cũng chẳng khác bị bỏng là bao nhiêu. Trên người cô từng vùng da hồng hồng đỏ đỏ nhìn đến rợn người, không sờ vào thì thôi mà sờ vào thì lại đau đến muốn chảy nước mắt. Minh cắn môi, cô thoa thuốc bác sĩ Nam cho, thoa nhẹ nhàng từ từ, mãi đến khi bên ngoài có tiếng bác sĩ Nam gọi cô mới chịu ra ngoài.
Thấy cô tinh thần phấn chấn hơn một chút, bác sĩ Nam nhẹ nhàng nói:
- Một lát đám người bọn cô bị trói lại để đưa đi vì đề phòng chạy lung tung, tôi không trói cô chặt, cô xem xét tình hình rồi tìm cách bỏ đi. Tôi cho cô số điện thoại và một ít tiền nhét vào trong đồ lót, khi nào thoát được gọi cho tôi, tôi giúp cô có chỗ ngủ nghỉ.
Minh gật đầu, bản thân cô hơi run run vì lo sợ, từ nhỏ đến lớn cô sợ nhất là mấy trò vận động, lần này bỏ trốn cô sợ thể lực cô không đủ tốt...
- Minh....nếu không được thì chờ lần sau..tôi..
Nghe bác sĩ Nam e ấp lo ngại, cô vội vàng nói:
- Không...không tôi ổn, tôi ở lại đây lâu ngày tôi sẽ bị điên mất, anh đừng lo tôi sẽ làm được, tôi nhất định trốn ra được.
Bác sĩ Nam nhìn cô, sự quyết tâm của cô khiến anh không nỡ từ chối nữa. Lại thở dài đưa cho cô một tờ giấy nhỏ và tờ tiền 500.000 đồng, anh nói:
- Giữ cái này, tôi không cho cô nhiều tiền được vì phòng bị kiểm tra. Cô giữ cho kỹ, thoát được thì gọi cho tôi.
Minh gật đầu lần nữa, cô quay lưng lại nhét tiền vào áo ngực.
Tầm 10 phút sau bên ngoài có lệnh tập hợp, Minh giả vờ ngây ngô đi theo bác sĩ Nam ra ngoài. Một đám bệnh nhân cười cười nói nói nhìn trông giống không phải bệnh nhân tâm thần mà giống như một đoàn người đang chuẩn bị đi du lịch.
Sau khi điểm danh đầu đủ, Minh và mấy người nữa bị trói tay lại sau lưng sau đó bị buộc chung một sợi dây thừng kéo dài. Bác sĩ Nam cố ý buộc Minh ở cuối cùng, cũng gần như không buộc chỉ là thắt thắt vào cho có.
Canh lúc không có người, anh nói nhỏ vào tai cô:
- Cẩn thận.
Minh vẫn tỏ vẻ lơ đễnh không hiểu chuyện, cô cứ cười hì hì hát múa với đám người điên. Đến khi điểm danh tập hợp đầy đủ, mấy vị bác sĩ đưa đám người bọn cô lên xe, sau khi ổn định vị trí thì xe lăn bánh. Minh quay đầu nhìn về đằng sau thấy bác sĩ Nam vẫn nhìn về phía cô, vô thức cô gật đầu như là bảo anh hãy yên tâm cô sẽ làm được. Bọn người đi cùng cô cũng vẫy tay liên tục về phía bác sĩ Nam, cô cũng mỉm cười làm theo.
Chiếc xe chạy bon bon trên đường, vì là xe của bệnh viện được ưu tiên nên tài xế chạy rất nhanh. Minh ngồi trên xe quan sát khung cánh xung quanh, cô thầm nghĩ nếu cứ chạy mãi như vậy thì làm sao cô bỏ trốn được chứ, phải tìm cách thôi.
Ngồi bên cạnh cô là "người quen" ở khu C, cô kề vai nói nhỏ với anh ta:
- Đi tiểu đi, mắc tiểu quá.
Anh chàng bên cạnh nghe như hiểu rõ lắm, anh ta gật gù sau đó lấy tay bụm chỗ kia lại, vừa bụm vừa hét:
- Đi tiểu, mắc tiểu quá nè.
Đám người đang chơi đùa trên xe nghe anh chàng bảo mắc tiểu cũng hùa theo bảo là mắc tiểu quá, có người còn vạch quần định tiểu luôn trên xe. Minh ngồi im trong góc, cô cũng hùa theo đám người la hét ỏm tỏi khiến mấy vị bác sĩ thực tập đau đầu không biết làm sao.
Một vị gõ gõ lên phía đầu cabin, nói vọng lên trước:
- Bệnh nhân mắc tiểu, muốn đi tiểu bác sĩ ơi.
Tên bác sĩ mập mạp cau có quát:
- Về bệnh viện rồi đi đang lên cầu làm sao dừng được.
Bên trong xe vẫn la hét không ngừng:
- Đi tiểu đi, mắc ỉ* luôn rồi nè... trời ơi đi tiểu không cho nữa...
Minh vừa hét theo lại vừa buồn cười, cô ở với người điên lâu ngày nên quen tập tính thích gây sự này của họ. Chỉ cần kích động đúng chỗ là sẽ thành bão ngay.
Tên bác sĩ mập nhìn lên phía trước, bực dọc:
- Gì đây mấy cha, lên cầu cũng kẹt xe nữa hả?
Tên tài xế bên cạnh phì phà điếu thuốc, nói:
- Chắc có tai nạn rồi, làn đường ngược lại cũng không kẹt xe gì mấy đâu.
Phía dưới này mấy vị lại hò hét muốn đi tiểu làm cho mấy thanh niên thực tập nhức hết cả đầu, tên bác sĩ mập không chịu nổi nữa sự ồn ào liền xua tay bảo cho cả đám ra ngoài đi tiểu.
Được xuống xe cả đám người "điên" phấn khích cực điểm, lại ngay đoạn lên cầu mát rười rượi, ai nấy đều chạy điên cuồng may là có dây trói lại không chắc lại có người nhảy luôn xuống cầu. Nhóm 6 người đi theo 2 bác sĩ thực tập còn non mặt, Minh vừa đi vừa quan sát, khi đi xuống gần đến dưới chân cầu Minh vội buông dây chạy đi mất. Cô lại nhanh trí trong lúc đi xuống cũng tháo lỏng dây "đồng bọn", nên khi cô chạy thì bọn họ cũng chạy theo. Mỗi tên mỗi hướng, có tên lao theo cô, có tên bị vướng lại vì chưa được tháo dây, có tên chạy được lao luôn lên thành cầu, quang cảnh sáng sớm kẹt xe trên cầu lại thêm phần náo loạn.
Minh quan sát một chút, cô luồng lách qua mấy chiếc xe đang đợi thông đường, chạy thẳng sang đường bên kia. Trên cầu lượng xe lưu thông rất nhiều vì tuyến này là tuyến đường huyết mạch để đi ra vào thành phố. Minh nhìn sơ từ xa vài chiếc xe con đang chạy lại, có cả xe tải, xe khách đủ loại phương tiện. Nhắm mắt cô lao ra đường, canh chuẩn xác chiếc xe con màu đen sang trọng đang lao đến. Phía sau cô, mấy người bác sĩ tóm gần được hết "đồng bọn" của cô, bây giờ có lẽ họ đang tìm cô rồi.
"Kít" tiếng thắng xe, Minh ngã vật ra đường, trên trán cô máu chảy tong tong mùi vị tanh tưởi.
- Cô này cô bị điên hả?
Giọng nam trầm nghe khá quen, Minh cố dựng người dậy, trong nổi sợ hãi cô vội túm lấy tay người đàn ông trước mặt, cầu xin với sự thành khẩn nhất:
- Lạy anh, anh đưa tôi đi đi được không, tôi lạy anh.
Phía bên kia đường, tên bác sĩ mập mạp đã nhìn thấy cô, ông ta hét:
- Cô kia đứng lại.
Minh nhìn thấy tên bác sĩ đang ì ạch chạy về bên này, cô sợ hãi đến mức quên luôn đầu mình đang chảy máu, cô ôm lấy người đàn ông, khóc lóc van nài:
- Tôi làm trâu làm ngựa cho anh cũng được, anh cứu tôi tôi không bị điên có người hại tôi, anh giúp tôi, ông Lâm hại tôi...anh cứu tôi đi, cứu tôi đi.
Người đàn ông nheo nheo mắt, anh ta nhìn cô, gương mặt tuấn lãng quen thuộc nhưng lại lạnh lẽo đến run người.
- Lâm nào, cô nói Lâm nào?
Minh vội vàng:
- Lâm gỗ là Lâm gỗ...
- Ồ...
Người đàn ông ồ lên một tiếng, Minh nhìn anh ta, cô hồi hộp sợ hãi đến quên cả bản thân gần kiệt sức.
- Cứu tôi đi...cứu tôi...
Người đàn ông nhìn cô, cô gái xanh xao ốm yếu mặc bộ quần áo của bệnh viện tâm thần, trên đầu máu chảy như nước, tay chân không chỗ nào là không vết thương trầy xước khi nãy va chạm. Môi người đàn ông mím lại sau lại giãn ra, anh kéo tay cô, nói rõ từng chữ:
- Lên xe đi nói sau.
Minh vội gật đầu, lúc cô leo lên xe cũng là lúc tên bác sĩ mập vừa qua đến bên đường. Người đàn ông thấy tên bác sĩ đi gần đến xe mình, anh vào số không khách khí đề ba chạy mất, để lại tên bác sĩ ú ớ đứng ngốc nhìn không biết chuyện gì.
Khóe môi người đàn ông khẽ cong lên, anh lấy từ hộc xe cái kính đen đeo vào, môi hừ mấy tiếng:
- Mập quá chạy lại ông à?
Minh nghe người đàn ông tự mãn, cô quay đầu lại nhìn... ồ hóa ra tên bác sĩ đang ì ạch chạy theo... đúng là ngu hết phần thiên hạ mà.
Chiếc xe đang chạy bon bon lại đột nhiên thắng gấp, Minh không kịp phản ứng cô liền nhào lên trước, đầu đập vào phía trước...khung cảnh mơ hồ.. cô quay sang người đàn ông thấy anh ta đang cau mày nhìn cô...gương mặt người đàn ông đẹp trai xuất thần... ánh mắt này, gương mặt này quen quá... cô gặp ở đâu rồi nhỉ... à là diễn viên mà... Tông Dân đúng không?
- Tông....
Người đàn ông vừa lái xe vừa đưa tay đỡ lấy cô, anh cong môi khẽ cười:
- Ngủ đi. À tôi là Tông Dân!
Tông Dân...Tông Dân...trong mơ hồ cô ý thức được mình đang được người khác đỡ lấy... cảm giác rất tốt... rất tốt..