Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Hôm nay đã qua mười ngày sau khi Đoạn Vân quyết đấu với Ốc Nhĩ Tây, cũng là ngày mà Đoạn Vân phải đi quân doanh ở Tây thành nhận giao ban, bắt đầu đảm nhiệm chức vụ Đoàn trưởng của Hoàng gia kỵ sĩ đoàn, một quân đoàn có quân số lên tới một vạn người.
Sáng sớm hôm nay, Đoạn Vân kêu Diệp Cô Thành và Ngưu Ma Vương theo mình đi đến quân doanh của Hoàng gia kỵ sĩ đoàn- đơn vị tinh anh của Đế quốc.
Nói thật ra thì Đoạn Vân không hài lòng lắm khi nhận đội quân này. Đi tới trước đại môn của quân doanh mà ngay cả một tên vệ binh gác cửa cũng không thấy. Đi thẳng vào trong thì thấy cảnh tượng bày ra quả thực làm cho Đoạn Vân giận đến nỗi suýt nữa thì ngất xỉu. Chỉ thấy người người tấp nập, chỗ này ba binh, chỗ kia năm lính tụ tập nhàn tản trong cả khu huấn luyện rộng lớn. Cái làm cho Đoạn Vân nổi điên hơn là toàn bộ quân trang quân dụng lại đủ hình đủ vẻ, hơn nữa lại có gần nửa số binh lính chỉ mặc thường phục, không ra cái thể thống gì cả. Hiển nhiên cái lão bất tử Tra Lí đó chắc chắn tìm cách gây khó xử cho mình, hắn chắc nghĩ ra việc đẩy cho mình một đám binh cấp bụi đời để mình huấn luyện, nếu như không có thành tích gì thì hắn lập tức sẽ thu hồi binh quyền hoặc hành tội mình. Nhìn một đám lính tráng quần áo xốc xa xốc xếch, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không hề có tẹo nào gọi là kỉ luật nhà binh, Đoạn Vân quả thật rất đau đầu. Chẳng lẽ cứ để như vậy thỏa hiệp với lão Tra Lí đáng chết ư? Không được! Tuyệt đối không được! Tới đâu hay tới đó thôi!
"Thiếu gia, đám binh lính này xem ra không chuyên nghiệp lắm." Diệp Cô Thành đứng phía sau lướt mắt vài lần rồi phun ra một câu như vậy với Đoạn Vân.
Đoạn Vân trợn trắng mắt, vẻ rất tức giận: "Còn cần ngươi phải nói sao? Đám này có thể xem là binh lính không? Đám này quả thực là một đám bụi đời du thủ du thực mà! Một vạn binh lính này thì có đến thất bính bát thấu. Tám phần là một đám cô hồn tập hợp lại để làm ta khó xử đây mà! Đây là ý gì đây hỡi cái lão già Tra Lí kia? Lại dám dùng thủ đoạn hạ tiện này với ta hả?" Truyện được copy tại Truyện FULL
"Thiếu gia, Ngài nói không chính xác lắm! Đám binh lính này tuyệt đối là bộ đội tinh anh, hơn nữa là cao thủ trong tinh anh nữa kìa. Thiếu gia, Ngài có thể nhìn không ra, chứ thực lực của bọn họ đều tương đương với các cao thủ. Theo ta thấy, trong một vạn người này, thì có gần trăm Cao Cấp Kiếm Sư loại thất cấp, hơn một ngàn người là Trung Cấp Kiếm Sư bậc lục cấp, hơn nữa cơ bản còn lại đều là ngũ cấp cả. Binh lính bình thường không có thực lực cường hãn như vậy đâu! Chỉ có điều bọn họ nhìn qua đều là kiệt ngao bất tuân (chó dữ khó dạy – ý nói ngựa bất kham), rất khó khống chế đó!" Diệp Cô Thành phân tích cẩn thận cho Đoạn Vân thấy.
Đoạn Vân cố vắt óc nghĩ ngợi, nhưng cũng không rõ mục đích của Tra Lí. Chẳng lẽ hắn có thể yên tâm đưa một đám binh lính tài năng như vậy giao cho ta? Theo như tính toán ban đầu, đám bộ đội này tương đương với năm vạn binh lính bình thường. Đã không nghĩ ra thì Đoạn Vân cũng chẳng thèm nghĩ nữa làm gì cho mệt người đau đầu khổ óc. Đoạn Vân đi đến trước trường huấn luyện gầm lên: "Ai là người phụ trách nơi này? Mau lăn ra đây cho ta!"
Lúc này một tên bề ngoài như là một Tiểu Đội trưởng ăn mặc bộ quân phục xộc xệch vặn người oể oải đứng dậy, hắn dùng một giọng quái đản oe óe nói với Đoạn Vân: "Ngươi nào đó? Ta không rảnh tiếp đón ngươi, đây là quân doanh trọng địa, ai cho phép các ngươi vào đây?"
Đoạn Vân giận dữ cười nói: "Ta cứ thẳng một đường từ ngoài vào! Rồi sao? Ngươi còn định bắt ta xử phạt hả?"
"A, tiểu tử này láo! Thằng điên này! Các huynh đệ, đem ba tên gia hỏa này ném ra ngoài cho ta!" Tên Tiểu Đội trưởng đó thấy thái độ khiêu khích của Đoạn Vân như vậy rất tức giận, sau đó phất tay ra hiệu cho thủ hạ bắt giữ bọn Đoạn Vân.
Diệp Cô Thành đang muốn tiến lên giáo huấn bọn họ, thì Đoạn Vân đứng phía trước hắn phất tay ngăn lại. Chỉ thấy Đoạn Vân tiến lên một bước, vận khởi Thái Cực chân khí, dùng tay của mình thi triển một Vân thủ đón lấy một tay quyền đang đánh tới, đẩy mạnh đi, tiếp theo liên tục dùng chiêu Tước vĩ đem tất cả lực đạo chuyển qua trên người ba bốn binh lính khác. Trong tích tắc, hàng loạt binh lính đã dính đòn của đồng bạn, tới tấp lảo đảo ngã gục xuống trên mặt đất. Còn những binh lính khác thấy Đoạn Vân chỉ thoáng cái đã thu thập xong đám đông kiếm sĩ cấp bốn năm thì tranh nhau giật nảy mình, vội vã hấp tấp lùi lại đề phòng. Kỳ thật thì thực lực của Đoạn Vân cũng khoảng cấp sáu thôi, chỉ có điều nguyên lý của Thái Cực chính là tá lực đả lực, đối với quần ẩu đặc biệt có hiệu quả.
Đoạn Vân đi nhanh về phía trước, móc ra một khối lệnh bài từ trong ngực, vận hành chân khí há miệng nói lớn: "Ta là Đoàn trưởng mới của các ngươi, các ngươi ai dám bất kính với ta?" Thanh âm của Đoạn Vân là do vận dụng chân khí phát ra, theo như những gì được nói trong các quyển tiểu thuyết kiếm hiệp chính là thiên lý truyền âm, mặc dù thanh âm không lớn, nhưng lại làm cho từng binh lính trong doanh trại đều nghe thấy được. Cả bọn giật nảy người, tới tấp quay đầu nhìn về phía Đoạn Vân. Đoạn Vân không thèm để ý đến ánh mắt kinh dị của bọn chúng, đi thẳng đến đầu quân doanh, bước lên một bệ đất bằng được đắp cao lên ở giữa quân trường. Bệ đất cao này có thể là nơi binh lính quyết đấu.
Nhìn trước mắt một đám người ồn ào hỗn loạn, Đoạn Vân rốt cục hiểu được những phiền toái mà Tra Lí để lại cho mình lớn đến đâu! Nói về thực lực, một vạn người này tuyệt đối là những cao thủ trong đám tinh anh. Nhưng những người này căn bản là không giống một đội quân, có vẻ còn giống một đám thổ phỉ hơn. Bọn họ cơ hồ không hề biết cái gì gọi là quân kỷ cả. Tra Lí chính là muốn đưa cho mình một đám binh lính mà hắn không cách nào quản được, để cho mình biết khó mà lui đây! Đáng tiếc a, người tính không bằng Trời tính, cho hắn lần này bàn tính gảy không kêu rồi!
Đoạn Vân một lần nữa vận khí hô to: " Mọi người nghe đây!"
Nhưng những tiếng ồn ào như cái chợ vỡ vẫn giữ nguyên như trước! Đoạn Vân giận xịt khói lên đầu, hít sâu một hơi, một lần nữa vận chuyển chân khí, sau khi đã lưu chuyển khí chạy khắp một vòng chu thiên trong cơ thể, Đoạn Vân mở rộng miệng gầm lên: "Hống!"
Một tiếng gầm thật lớn làm cho khắp nơi im thin thít! Trước mắt một vạn binh lính chỉ thấy Đoạn Vân hít một hơi dài, hơi thóp bụng lại, sau đó bỗng nghe một tiếng gầm lớn điếc tai nhức óc phát ra! Tiếng vang thật lớn làm cho tất cả các binh lính phải đờ đẫn người ngậm miệng lại. Đến ngay cả Diệp Cô Thành và Ngưu Ma Vương cũng giật mình! Một tiếng gầm này là do Đoạn Vân nhịn không được tức giận mới sinh ra ý niệm trong đầu - dùng "Sư tử hống" để trấn trụ bọn họ. Kỳ thật tiếng gầm của Đoạn Vân tuyệt đối không phải Phật môn Sư tử hống, phải nói thật chứ uy lực cũng chỉ giới hạn ở mức làm cho người nghe có cảm giác bị chấn động thôi, còn khuya mới đạt tới cảnh giớ dùng sóng âm thanh công kích người! "Sư tử hống" hả? Đừng có nằm mơ, Đoạn Vân còn lâu mới học được!
Nhìn thấy tất cả binh lính đều chú ý tới mình, Đoạn Vân bắt đầu lên tiếng: " Các ngươi nghe cho kỹ đây, ta tên là Đoạn Vân, Đoàn trưởng của các ngươi! Bây giờ nghe lệnh của ta, mọi người lập tức tập hợp theo đội ngũ đơn vị của mình!" Nhưng cả đám cù bơ cù bất đó vẫn bình thản chẳng hề động đậy. Còn lúc này một tên binh lính đứng ở hnàg đầu tiên nói: "Đại nhân, chúng ta đều bị tống cổ ra từ các quân doanh khác nhau. Chúng ta chỉ biết phiên hào của chúng ta là Đế quốc Hoàng gia kỵ sĩ đoàn, Sư đoàn 11. Chúng ta còn chưa có chia làm đội ngũ gì cả?"
Đoạn Vân ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: "Nói như vậy, các ngươi không có cả đến một thủ lĩnh hả? Được rồi, đã là như vậy, hôm nay ta chủ yêú sẽ tuyển chọn các chức vụ phụ trách. Mọi người nghe đây, chúng ta bây giờ bắt đầu phân phối chức vụ. Diệp Cô Thành đem giấy ra ghi lại: tất cả mọi người, vô luận ngươi là ai, đều có trở thành có thể sĩ quan. Bây giờ ta ra lệnh, các ngươi tự do tổ hợp, trước tiên chia đều chia làm ba lữ, mỗi một lữ ba ngàn ba trăm người, mỗi lữ tự đề cử Chánh Phó Lữ trưởng; mỗi một lữ tự chia làm ba đoàn, một đoàn khoảng một ngàn người, mỗi một đoàn tự tuyển xuất Chánh Phó Đoàn trưởng; mỗi đoàn lại chia đều làm ba doanh, phân biệt tuyển ra Chánh Phó Doanh trường; mỗi doanh chia làm ba đại đội, mỗi một đại đội chia làm ba bài. Các cấp Đội trưởng cho từng loại cũng vẫn do các ngươi tự tuyển lấy. Ta cho các ngươi thời gian một giờ đại lục. Vô luận các ngươi dùng bất kỳ loại phương thức nào, chỉ cần không ảnh hưởng đến nhân mạng là được. Thôi! Bây giờ bắt đầu!" Đoạn Vân không hiểu rõ ràng lắm về chế độ quân hàm ở đây, vì vậy cứ dùng chế độ của quân đội hiện đại mà ép xuống.
Nhưng sau mệnh lệnh của Đoạn Vân, đại bộ phận binh lính đều không có cử động gì! Có vài binh lính lỗ mãng bắt đầu rục rịch, nhưng phần đông vẫn giữ nguyên ánh mắt bất phục. "Chúng ta tại sao phải nghe lệnh của ngươi hả? Dựa vào cái gì chứ?"
Đoạn Vân rốt cục hiểu ra dụng tâm thô bỉ của Tra Lí! Hắn cười cười: " Không trăng với sao gì cả! Chỉ bằng vào việc ta là chỉ huy của các ngươi thôi! Các ngươi bây giờ muốn thế nào đây? Có tin ta bây giờ tiêu diệt hết các ngươi không?" Sau khi liếc mắt nhìn quanh, Đoạn Vân dùng hết sức gào lên: "Diệp Cô Thành, đem cái tên vừa nói chuyện lên đây cho ta, đánh nó! Đánh cho nó mềm xìu như cọng bún thiu, đánh cho nó xì khói ói mật ra! Đánh cho cha mẹ đẻ ra nó cũng không nhận ra được con mình, đánh cho vợ nó cũng tưởng nó là thằng hàng xóm! Hừ, xem các ngươi muốn phản đối nữa không?"
Đoạn Vân vừa dứt lời, Diệp Cô Thành chỉ lưu lại một tàn ảnh, rồi lập tức tên lên tiếng vừa rồi đang đứng tại chỗ bỗng nhiên biến mất, một lát sau một thân ảnh te tua như cái giẻ rách từ trên trời "giáng" xuống. Tên lính đáng thương đó vốn trước giờ vẫn được những người khác xem là rất tuấn tú và bảnh choẹ, bây giờ ngã huỵch trên mặt đất, làm bốc lên một đám bụi mù mịt lan ra khắp bốn phía, đám bụi nhiều đến mức che mờ cả mắt mọi người!
Đoạn Vân làm việc này chẳng khác gì dám chọc giận một đám binh sĩ vô thiên vô pháp đông tới cả vạn người. Cả đám người xôn xao rối loạn, những ánh mắt rực lửa nhìn Đoạn Vân một cách căm thù. Cũng có không ít người từ từ đi tới gần Đoạn Vân. Từ ánh mắt của họ, Đoạn Vân cơ hồ có thể thấy những luồng sát khí lóe lên như ánh chớp giữa trời giông.
Đoạn Vân không hề sợ hãi, hắn cũng không có gì mà sợ hãi. Dù sao cho dù cả đám cùng xông cả vào mình, bằng vào khinh công của mình cũng có thể thoát thân an toàn. Nhưng như vậy thì chẳng phải Đoạn Vân khuất phục Tra Lí sao?
Đoạn Vân cười rất quỷ dị, vận đủ chân khí, ngữ khí vẻ rất khinh thường: "Các ngươi lúc này tức giận hả? Muốn tạo phản sao? A! Các ngươi làm ơn nghĩ lại cho ta cái đi. Đừng tưởng rằng với bổn sự này mà có thể tự cho phép mình vô pháp vô thiên. Ngưu Ma Vương đâu, rống lên cho cả đám chết hết cho ta!"
Ngưu Ma Vương vừa nghe Đoạn Vân phân phó, tiếng rống đặc hữu của ma thú cấp chín chợt gầm lên. Tiếng rống mang theo uy áp kinh người, mang theo sát ý mãnh liệt chấn động tất cả mọi người. Cả một vạn người không trừ một ai đều cảm giác thấy mình hình như đang đứng trước bờ vực tử vong. Cơ hồ lưng áo của mọi người đều ướt đẫm mồ hôi, khối tên còn tè ra cả bãi lớn dưới chân, lúc này thì cả bọn đều sợ hãi khiếp vía thật rồi!
Thấy tiếng rống của Ngưu Ma Vương có hiệu quả như vậy, liên tưởng đến uy lực của mình, Đoạn Vân không thể không cảm thán thực lực của mình thật sự còn quá yếu.
"Được, được lắm! Bây giờ lập tức chia nhau ra làm những gì ta phân công! Nếu ai dám đảo loạn, đừng trách Bổn tướng quân vô tình! Bây giờ ta ban bố Quân lệnh số một: người nào không phục tòng mệnh lệnh, giết! Đoạn Vân ta không phải là người nhân từ gì đâu. Còn nữa, hôm nay tất cả những người được bầu làm sĩ quan sẽ có thưởng rất khá. Cứ theo chức vụ quản bao nhiêu người thì Đoạn Vân ta hôm nay sẽ căn cứ vào đầu người mà đưa cho các ngươi chừng đó kim tệ. Cơ hội rất hiếm có đó nha! Bây giờ bắt đầu đi!" Hắn áp dụng phương pháp vừa đấm vừa xoa, cái đạo lý "cây gậy và củ cải" cơ hồ là một việc mà mỗi người hiện đại đều hiểu được, Đoạn Vân tự nhiên đem ra áp dụng ngay tắp lự!
Lúc này một vạn người đã bắt đầu nghe lời. Dù sao thì ai mà không thích kim tệ? Hơn nữa, bọn họ cũng thấy rõ thực lực của Đoạn Vân. Mọi người tự động chạy tới chạy lui bắt đầu hoạt động phân nhóm. Các hoạt động đề cử Đội trưởng, hoặc thi đấu tuyển chọn, tất cả đều cứ thế được răm rắp tiến hành, đều như vắt chanh nhanh như bóp phanh.
Còn lúc này Đoạn Vân đem tên gia hỏa kiêu ngạo vừa rồi bị Diệp Cô Thành đánh cho biến thể rách nát lên. Đoạn Vân tự mình động thủ điều trị cho hắn và để hắn phục dụng một viên Hoàn Dương đan và hao phí hết một quyển trục, cái tên tiểu tử kiêu ngạo đó toàn thân trên dưới bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi. Hắn cố đứng lên vẻ rất sợ hãi, lấm lét nhìn Đoạn Vân! Vẻ mặt trắng bệch như ma của hắn làm cho Đoạn Vân khá là đắc ý.
Đoạn Vân chỉnh sắc nói: "Sau này phải nhớ kỹ, là quân nhân phải phục tòng mệnh lệnh! Nếu lần sau còn để ta xem thấy ngươi dám giỡn mặt với ta, ta sẽ làm ngươi sống không bằng chết! Thôi, niệm lần này ngươi mới phạm tội lần đầu, ta tha cho đó! Tự mình làm sao đó thì làm đi!"
Tên lính đó nghe Đoạn Vân nói vậy, tức thời vừa hưng phấn vừa hối hận, hắn thấp giọng trả lời: "Rõ!"
"Lớn tiếng một chút!" Đoạn Vân ra lệnh.
"Rõ! Thưa Trưởng quân!" Tên lính đó lớn tiếng trả lời.
Đoạn Vân rất vừa lòng, cười cười: "Tốt lắm, hãy đi xuống dưới đi!"
Sáng sớm hôm nay, Đoạn Vân kêu Diệp Cô Thành và Ngưu Ma Vương theo mình đi đến quân doanh của Hoàng gia kỵ sĩ đoàn- đơn vị tinh anh của Đế quốc.
Nói thật ra thì Đoạn Vân không hài lòng lắm khi nhận đội quân này. Đi tới trước đại môn của quân doanh mà ngay cả một tên vệ binh gác cửa cũng không thấy. Đi thẳng vào trong thì thấy cảnh tượng bày ra quả thực làm cho Đoạn Vân giận đến nỗi suýt nữa thì ngất xỉu. Chỉ thấy người người tấp nập, chỗ này ba binh, chỗ kia năm lính tụ tập nhàn tản trong cả khu huấn luyện rộng lớn. Cái làm cho Đoạn Vân nổi điên hơn là toàn bộ quân trang quân dụng lại đủ hình đủ vẻ, hơn nữa lại có gần nửa số binh lính chỉ mặc thường phục, không ra cái thể thống gì cả. Hiển nhiên cái lão bất tử Tra Lí đó chắc chắn tìm cách gây khó xử cho mình, hắn chắc nghĩ ra việc đẩy cho mình một đám binh cấp bụi đời để mình huấn luyện, nếu như không có thành tích gì thì hắn lập tức sẽ thu hồi binh quyền hoặc hành tội mình. Nhìn một đám lính tráng quần áo xốc xa xốc xếch, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không hề có tẹo nào gọi là kỉ luật nhà binh, Đoạn Vân quả thật rất đau đầu. Chẳng lẽ cứ để như vậy thỏa hiệp với lão Tra Lí đáng chết ư? Không được! Tuyệt đối không được! Tới đâu hay tới đó thôi!
"Thiếu gia, đám binh lính này xem ra không chuyên nghiệp lắm." Diệp Cô Thành đứng phía sau lướt mắt vài lần rồi phun ra một câu như vậy với Đoạn Vân.
Đoạn Vân trợn trắng mắt, vẻ rất tức giận: "Còn cần ngươi phải nói sao? Đám này có thể xem là binh lính không? Đám này quả thực là một đám bụi đời du thủ du thực mà! Một vạn binh lính này thì có đến thất bính bát thấu. Tám phần là một đám cô hồn tập hợp lại để làm ta khó xử đây mà! Đây là ý gì đây hỡi cái lão già Tra Lí kia? Lại dám dùng thủ đoạn hạ tiện này với ta hả?" Truyện được copy tại Truyện FULL
"Thiếu gia, Ngài nói không chính xác lắm! Đám binh lính này tuyệt đối là bộ đội tinh anh, hơn nữa là cao thủ trong tinh anh nữa kìa. Thiếu gia, Ngài có thể nhìn không ra, chứ thực lực của bọn họ đều tương đương với các cao thủ. Theo ta thấy, trong một vạn người này, thì có gần trăm Cao Cấp Kiếm Sư loại thất cấp, hơn một ngàn người là Trung Cấp Kiếm Sư bậc lục cấp, hơn nữa cơ bản còn lại đều là ngũ cấp cả. Binh lính bình thường không có thực lực cường hãn như vậy đâu! Chỉ có điều bọn họ nhìn qua đều là kiệt ngao bất tuân (chó dữ khó dạy – ý nói ngựa bất kham), rất khó khống chế đó!" Diệp Cô Thành phân tích cẩn thận cho Đoạn Vân thấy.
Đoạn Vân cố vắt óc nghĩ ngợi, nhưng cũng không rõ mục đích của Tra Lí. Chẳng lẽ hắn có thể yên tâm đưa một đám binh lính tài năng như vậy giao cho ta? Theo như tính toán ban đầu, đám bộ đội này tương đương với năm vạn binh lính bình thường. Đã không nghĩ ra thì Đoạn Vân cũng chẳng thèm nghĩ nữa làm gì cho mệt người đau đầu khổ óc. Đoạn Vân đi đến trước trường huấn luyện gầm lên: "Ai là người phụ trách nơi này? Mau lăn ra đây cho ta!"
Lúc này một tên bề ngoài như là một Tiểu Đội trưởng ăn mặc bộ quân phục xộc xệch vặn người oể oải đứng dậy, hắn dùng một giọng quái đản oe óe nói với Đoạn Vân: "Ngươi nào đó? Ta không rảnh tiếp đón ngươi, đây là quân doanh trọng địa, ai cho phép các ngươi vào đây?"
Đoạn Vân giận dữ cười nói: "Ta cứ thẳng một đường từ ngoài vào! Rồi sao? Ngươi còn định bắt ta xử phạt hả?"
"A, tiểu tử này láo! Thằng điên này! Các huynh đệ, đem ba tên gia hỏa này ném ra ngoài cho ta!" Tên Tiểu Đội trưởng đó thấy thái độ khiêu khích của Đoạn Vân như vậy rất tức giận, sau đó phất tay ra hiệu cho thủ hạ bắt giữ bọn Đoạn Vân.
Diệp Cô Thành đang muốn tiến lên giáo huấn bọn họ, thì Đoạn Vân đứng phía trước hắn phất tay ngăn lại. Chỉ thấy Đoạn Vân tiến lên một bước, vận khởi Thái Cực chân khí, dùng tay của mình thi triển một Vân thủ đón lấy một tay quyền đang đánh tới, đẩy mạnh đi, tiếp theo liên tục dùng chiêu Tước vĩ đem tất cả lực đạo chuyển qua trên người ba bốn binh lính khác. Trong tích tắc, hàng loạt binh lính đã dính đòn của đồng bạn, tới tấp lảo đảo ngã gục xuống trên mặt đất. Còn những binh lính khác thấy Đoạn Vân chỉ thoáng cái đã thu thập xong đám đông kiếm sĩ cấp bốn năm thì tranh nhau giật nảy mình, vội vã hấp tấp lùi lại đề phòng. Kỳ thật thì thực lực của Đoạn Vân cũng khoảng cấp sáu thôi, chỉ có điều nguyên lý của Thái Cực chính là tá lực đả lực, đối với quần ẩu đặc biệt có hiệu quả.
Đoạn Vân đi nhanh về phía trước, móc ra một khối lệnh bài từ trong ngực, vận hành chân khí há miệng nói lớn: "Ta là Đoàn trưởng mới của các ngươi, các ngươi ai dám bất kính với ta?" Thanh âm của Đoạn Vân là do vận dụng chân khí phát ra, theo như những gì được nói trong các quyển tiểu thuyết kiếm hiệp chính là thiên lý truyền âm, mặc dù thanh âm không lớn, nhưng lại làm cho từng binh lính trong doanh trại đều nghe thấy được. Cả bọn giật nảy người, tới tấp quay đầu nhìn về phía Đoạn Vân. Đoạn Vân không thèm để ý đến ánh mắt kinh dị của bọn chúng, đi thẳng đến đầu quân doanh, bước lên một bệ đất bằng được đắp cao lên ở giữa quân trường. Bệ đất cao này có thể là nơi binh lính quyết đấu.
Nhìn trước mắt một đám người ồn ào hỗn loạn, Đoạn Vân rốt cục hiểu được những phiền toái mà Tra Lí để lại cho mình lớn đến đâu! Nói về thực lực, một vạn người này tuyệt đối là những cao thủ trong đám tinh anh. Nhưng những người này căn bản là không giống một đội quân, có vẻ còn giống một đám thổ phỉ hơn. Bọn họ cơ hồ không hề biết cái gì gọi là quân kỷ cả. Tra Lí chính là muốn đưa cho mình một đám binh lính mà hắn không cách nào quản được, để cho mình biết khó mà lui đây! Đáng tiếc a, người tính không bằng Trời tính, cho hắn lần này bàn tính gảy không kêu rồi!
Đoạn Vân một lần nữa vận khí hô to: " Mọi người nghe đây!"
Nhưng những tiếng ồn ào như cái chợ vỡ vẫn giữ nguyên như trước! Đoạn Vân giận xịt khói lên đầu, hít sâu một hơi, một lần nữa vận chuyển chân khí, sau khi đã lưu chuyển khí chạy khắp một vòng chu thiên trong cơ thể, Đoạn Vân mở rộng miệng gầm lên: "Hống!"
Một tiếng gầm thật lớn làm cho khắp nơi im thin thít! Trước mắt một vạn binh lính chỉ thấy Đoạn Vân hít một hơi dài, hơi thóp bụng lại, sau đó bỗng nghe một tiếng gầm lớn điếc tai nhức óc phát ra! Tiếng vang thật lớn làm cho tất cả các binh lính phải đờ đẫn người ngậm miệng lại. Đến ngay cả Diệp Cô Thành và Ngưu Ma Vương cũng giật mình! Một tiếng gầm này là do Đoạn Vân nhịn không được tức giận mới sinh ra ý niệm trong đầu - dùng "Sư tử hống" để trấn trụ bọn họ. Kỳ thật tiếng gầm của Đoạn Vân tuyệt đối không phải Phật môn Sư tử hống, phải nói thật chứ uy lực cũng chỉ giới hạn ở mức làm cho người nghe có cảm giác bị chấn động thôi, còn khuya mới đạt tới cảnh giớ dùng sóng âm thanh công kích người! "Sư tử hống" hả? Đừng có nằm mơ, Đoạn Vân còn lâu mới học được!
Nhìn thấy tất cả binh lính đều chú ý tới mình, Đoạn Vân bắt đầu lên tiếng: " Các ngươi nghe cho kỹ đây, ta tên là Đoạn Vân, Đoàn trưởng của các ngươi! Bây giờ nghe lệnh của ta, mọi người lập tức tập hợp theo đội ngũ đơn vị của mình!" Nhưng cả đám cù bơ cù bất đó vẫn bình thản chẳng hề động đậy. Còn lúc này một tên binh lính đứng ở hnàg đầu tiên nói: "Đại nhân, chúng ta đều bị tống cổ ra từ các quân doanh khác nhau. Chúng ta chỉ biết phiên hào của chúng ta là Đế quốc Hoàng gia kỵ sĩ đoàn, Sư đoàn 11. Chúng ta còn chưa có chia làm đội ngũ gì cả?"
Đoạn Vân ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: "Nói như vậy, các ngươi không có cả đến một thủ lĩnh hả? Được rồi, đã là như vậy, hôm nay ta chủ yêú sẽ tuyển chọn các chức vụ phụ trách. Mọi người nghe đây, chúng ta bây giờ bắt đầu phân phối chức vụ. Diệp Cô Thành đem giấy ra ghi lại: tất cả mọi người, vô luận ngươi là ai, đều có trở thành có thể sĩ quan. Bây giờ ta ra lệnh, các ngươi tự do tổ hợp, trước tiên chia đều chia làm ba lữ, mỗi một lữ ba ngàn ba trăm người, mỗi lữ tự đề cử Chánh Phó Lữ trưởng; mỗi một lữ tự chia làm ba đoàn, một đoàn khoảng một ngàn người, mỗi một đoàn tự tuyển xuất Chánh Phó Đoàn trưởng; mỗi đoàn lại chia đều làm ba doanh, phân biệt tuyển ra Chánh Phó Doanh trường; mỗi doanh chia làm ba đại đội, mỗi một đại đội chia làm ba bài. Các cấp Đội trưởng cho từng loại cũng vẫn do các ngươi tự tuyển lấy. Ta cho các ngươi thời gian một giờ đại lục. Vô luận các ngươi dùng bất kỳ loại phương thức nào, chỉ cần không ảnh hưởng đến nhân mạng là được. Thôi! Bây giờ bắt đầu!" Đoạn Vân không hiểu rõ ràng lắm về chế độ quân hàm ở đây, vì vậy cứ dùng chế độ của quân đội hiện đại mà ép xuống.
Nhưng sau mệnh lệnh của Đoạn Vân, đại bộ phận binh lính đều không có cử động gì! Có vài binh lính lỗ mãng bắt đầu rục rịch, nhưng phần đông vẫn giữ nguyên ánh mắt bất phục. "Chúng ta tại sao phải nghe lệnh của ngươi hả? Dựa vào cái gì chứ?"
Đoạn Vân rốt cục hiểu ra dụng tâm thô bỉ của Tra Lí! Hắn cười cười: " Không trăng với sao gì cả! Chỉ bằng vào việc ta là chỉ huy của các ngươi thôi! Các ngươi bây giờ muốn thế nào đây? Có tin ta bây giờ tiêu diệt hết các ngươi không?" Sau khi liếc mắt nhìn quanh, Đoạn Vân dùng hết sức gào lên: "Diệp Cô Thành, đem cái tên vừa nói chuyện lên đây cho ta, đánh nó! Đánh cho nó mềm xìu như cọng bún thiu, đánh cho nó xì khói ói mật ra! Đánh cho cha mẹ đẻ ra nó cũng không nhận ra được con mình, đánh cho vợ nó cũng tưởng nó là thằng hàng xóm! Hừ, xem các ngươi muốn phản đối nữa không?"
Đoạn Vân vừa dứt lời, Diệp Cô Thành chỉ lưu lại một tàn ảnh, rồi lập tức tên lên tiếng vừa rồi đang đứng tại chỗ bỗng nhiên biến mất, một lát sau một thân ảnh te tua như cái giẻ rách từ trên trời "giáng" xuống. Tên lính đáng thương đó vốn trước giờ vẫn được những người khác xem là rất tuấn tú và bảnh choẹ, bây giờ ngã huỵch trên mặt đất, làm bốc lên một đám bụi mù mịt lan ra khắp bốn phía, đám bụi nhiều đến mức che mờ cả mắt mọi người!
Đoạn Vân làm việc này chẳng khác gì dám chọc giận một đám binh sĩ vô thiên vô pháp đông tới cả vạn người. Cả đám người xôn xao rối loạn, những ánh mắt rực lửa nhìn Đoạn Vân một cách căm thù. Cũng có không ít người từ từ đi tới gần Đoạn Vân. Từ ánh mắt của họ, Đoạn Vân cơ hồ có thể thấy những luồng sát khí lóe lên như ánh chớp giữa trời giông.
Đoạn Vân không hề sợ hãi, hắn cũng không có gì mà sợ hãi. Dù sao cho dù cả đám cùng xông cả vào mình, bằng vào khinh công của mình cũng có thể thoát thân an toàn. Nhưng như vậy thì chẳng phải Đoạn Vân khuất phục Tra Lí sao?
Đoạn Vân cười rất quỷ dị, vận đủ chân khí, ngữ khí vẻ rất khinh thường: "Các ngươi lúc này tức giận hả? Muốn tạo phản sao? A! Các ngươi làm ơn nghĩ lại cho ta cái đi. Đừng tưởng rằng với bổn sự này mà có thể tự cho phép mình vô pháp vô thiên. Ngưu Ma Vương đâu, rống lên cho cả đám chết hết cho ta!"
Ngưu Ma Vương vừa nghe Đoạn Vân phân phó, tiếng rống đặc hữu của ma thú cấp chín chợt gầm lên. Tiếng rống mang theo uy áp kinh người, mang theo sát ý mãnh liệt chấn động tất cả mọi người. Cả một vạn người không trừ một ai đều cảm giác thấy mình hình như đang đứng trước bờ vực tử vong. Cơ hồ lưng áo của mọi người đều ướt đẫm mồ hôi, khối tên còn tè ra cả bãi lớn dưới chân, lúc này thì cả bọn đều sợ hãi khiếp vía thật rồi!
Thấy tiếng rống của Ngưu Ma Vương có hiệu quả như vậy, liên tưởng đến uy lực của mình, Đoạn Vân không thể không cảm thán thực lực của mình thật sự còn quá yếu.
"Được, được lắm! Bây giờ lập tức chia nhau ra làm những gì ta phân công! Nếu ai dám đảo loạn, đừng trách Bổn tướng quân vô tình! Bây giờ ta ban bố Quân lệnh số một: người nào không phục tòng mệnh lệnh, giết! Đoạn Vân ta không phải là người nhân từ gì đâu. Còn nữa, hôm nay tất cả những người được bầu làm sĩ quan sẽ có thưởng rất khá. Cứ theo chức vụ quản bao nhiêu người thì Đoạn Vân ta hôm nay sẽ căn cứ vào đầu người mà đưa cho các ngươi chừng đó kim tệ. Cơ hội rất hiếm có đó nha! Bây giờ bắt đầu đi!" Hắn áp dụng phương pháp vừa đấm vừa xoa, cái đạo lý "cây gậy và củ cải" cơ hồ là một việc mà mỗi người hiện đại đều hiểu được, Đoạn Vân tự nhiên đem ra áp dụng ngay tắp lự!
Lúc này một vạn người đã bắt đầu nghe lời. Dù sao thì ai mà không thích kim tệ? Hơn nữa, bọn họ cũng thấy rõ thực lực của Đoạn Vân. Mọi người tự động chạy tới chạy lui bắt đầu hoạt động phân nhóm. Các hoạt động đề cử Đội trưởng, hoặc thi đấu tuyển chọn, tất cả đều cứ thế được răm rắp tiến hành, đều như vắt chanh nhanh như bóp phanh.
Còn lúc này Đoạn Vân đem tên gia hỏa kiêu ngạo vừa rồi bị Diệp Cô Thành đánh cho biến thể rách nát lên. Đoạn Vân tự mình động thủ điều trị cho hắn và để hắn phục dụng một viên Hoàn Dương đan và hao phí hết một quyển trục, cái tên tiểu tử kiêu ngạo đó toàn thân trên dưới bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi. Hắn cố đứng lên vẻ rất sợ hãi, lấm lét nhìn Đoạn Vân! Vẻ mặt trắng bệch như ma của hắn làm cho Đoạn Vân khá là đắc ý.
Đoạn Vân chỉnh sắc nói: "Sau này phải nhớ kỹ, là quân nhân phải phục tòng mệnh lệnh! Nếu lần sau còn để ta xem thấy ngươi dám giỡn mặt với ta, ta sẽ làm ngươi sống không bằng chết! Thôi, niệm lần này ngươi mới phạm tội lần đầu, ta tha cho đó! Tự mình làm sao đó thì làm đi!"
Tên lính đó nghe Đoạn Vân nói vậy, tức thời vừa hưng phấn vừa hối hận, hắn thấp giọng trả lời: "Rõ!"
"Lớn tiếng một chút!" Đoạn Vân ra lệnh.
"Rõ! Thưa Trưởng quân!" Tên lính đó lớn tiếng trả lời.
Đoạn Vân rất vừa lòng, cười cười: "Tốt lắm, hãy đi xuống dưới đi!"
Bình luận facebook