Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Chương 6: Cậu có thể cút đi rồi.
Dứt lời, Tiêu Dương một cước đá văng bàn học phía trước. Cả người Quách Lăng Phong cùng bàn học đều lăn quay trên mặt đất.
“Mẹ nó, dám đánh tao? Mày có tin tao tìm người đến đánh chết mày không tên nghèo kia.” Quách Lăng Phong chật vật từ dưới mặt đất bò dậy, chỉ tay về phía Tiêu Dương hung ác nói.
“Bốp!” Vừa mới nói dứt lời, má phải hắn liền in thêm dấu năm ngón tay.
“Mẹ kiếp, mày còn dám đánh tao!” Quách Lăng Phong sững sờ.
“Bốp!” Má phải hắn in thêm năm ngón tay. Tên tiểu tử Tiêu Dương này quả là bá đạo, Quách Lăng Phong lần này đã bị đánh lăn một vòng trên mặt đất.
“Quách Lăng Phong, chắc cậu vẫn còn nhớ những chuyện mà tôi đã nói, cậu từng làm gì đối với tôi, tôi nhất định sẽ trả lại gấp mười lần!” Tiêu Dương chầm chậm đi đến chỗ Quách Lăng Phong, đột nhiên nhấc một chân lên, mạnh mẽ dẫm lên tay trái của Quách Lăng Phong.
“A!” Âm thanh đáng sợ giống như tiếng heo bị giết vang lên, Quách Lăng Phong đau đến mức chảy cả nước mắt.
Tiêu Dương cười lạnh nhìn Quách Lăng Phong, trong lòng không hề có chút thương hại, anh nhảy qua người Quách Lăng Phong, sau đó dẫm lên tay phải của hắn.
“A!”. Quách Lăng Phong ,…….
Cho đến khi Quách Lăng Phong đau đến muốn ngất đi, Tiêu Dương mới dừng lại.
“Quách Lăng Phong, đây coi như là quà đáp lễ của tôi, cậu đã từng làm gãy ba cái xương sườn, nhưng ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, hôm nay, tôi trả lại cho cậu.” Giọng nói của anh rất bình thản, nhưng ánh mắt nhìn về phía Quách Lăng Phong lại vô cùng đáng sợ.
“Được lắm, mày chờ đó. Tao sẽ không để mày sống yên!” Quách Lăng Phong vừa mới đau đớn kêu cha gọi mẹ, nhưng khi nghĩ đến mình là lão đại của Thái tử, cuối cùng hắn cũng cố nén lại đau đớn nói.
Hắn nhìn mấy tên tay sai đang nằm trên mặt đất, tất cả giống như một đám chó chết nằm rên rỉ.
“Mẹ nó, hôm nay vậy mà lại dám làm như vậy.” Quách Lăng Phong tức giận nhìn Sở Nam, nghiêng đầu rời khỏi phòng học.
“Chờ một chút.” Tiếng nói của Tiêu Dương vang lên, khiến Quách Lăng Phong toàn thân run rẩy: ” Cậu cứ như vậy mà đi? Hình như không được hợp lý cho lắm.”
“Sao vậy?” Rõ ràng sự kiêu căng phách lối của Quách Lăng Phong đã không còn, hắn nhìn về phía Tiêu Dương với ánh mắt kiêng dè. Tên tiểu tử này trong mắt hắn bây giờ, là một tên biến thái.
Tiêu Dương nhìn bài thi và dụng cụ học tập của mình bị hắn giẫm hỏng nói: ” Cậu làm hỏng đồ rồi, có phải nên bồi thường chút tiền không?”
“Mày muốn bao nhiêu?” Quách Lăng Phong không dám phản bác.
“Không nhiều, năm vạn tệ.” Tiêu Dương cười cười xòe bàn tay ra. Vừa rồi Quách Lăng Phong cũng dọa nạt bắt anh giao năm vạn tệ, bây giờ anh cũng như vậy bắt hắn giao ra năm vạn tệ
“Mẹ, mày cướp tiền à, mấy cái đồ kia của mày năm trăm tệ cũng không đáng” Quách Lăng Phong cảm thấy mình bị đùa bỡn.
“Cậu đưa hay là không đưa?” Tiêu Dương xảo quyệt nhìn hắn, Quách Lăng Phong cảm thấy mình như đang bị một con chó sói nhìn chằm chằm, toàn thân khó chịu.
Mẹ nó, năm vạn tệ thì năm vạn tệ, dù sao lão tử cũng không thiếu chút tiền này, hắn ở trong lòng mắng một tiếng ” Tao có thể cho mày tiền, chỉ là, tao không có nhiều tiền mặt như thế.”
“Ồ đúng rồi, tôi đột nhiên đổi ý, năm vạn tệ không đủ.” Tiêu Dương nhìn Quách Lăng Phong cười ha ha.
“Mày cố ý đùa giỡn tao.” Quách Lăng Phong mở to đôi mắt ngấn đỏ hét.
“Chính là cố ý đùa giỡn cậu, thế thì sao?” Tiêu Dương đi đến trước mặt, nhìn chằm chằm vào hắn.
Một áp lực vô hình ập đến, thâm tâm Quách Lăng Phong náo loạn hết lên, một chữ cũng không nói ra được.
“Cậu lấy thêm hai vạn tệ ra đây. Người của cậu lúc nãy đã ra tay đánh anh em của tôi, không chữa trị đúng có thể sẽ để lại di chứng, hai vạn tệ, không nhiều.” Tiêu Dương nói xong, trong phòng liền vang lên tiếng cười đùa. Ai cũng đều nhận ra Tiêu Dương đang cố tình chọc tức Quách Lăng Phong làm hắn cho hắn khó chịu.
Quách Lăng Phong mặc dù đang hết sức tức giận, nhưng cũng không dám nói nhiều. Hắn lấy một tấm thẻ từ trong túi ra, đưa cho Tiêu Dương, ” Tao ở đây có một thẻ ngân hàng, trong này có năm vạn tệ mày tự đi rút đi.”
Tiêu Dương hừ một tiếng, chỉ vào điện thoại của hắn. “Thật quê mùa, đã là niên đại nào rồi còn dùng tiền mặt. Cậu ngay bây giờ dùng điện thoại chuyển bảy vạn tệ cho tôi.”
Quách Lăng Phong trong lòng mắng một tiếng, tên tiểu tử này rõ ràng đang làm nhục hắn. Có điều bây giờ hắn không dám phản kháng, vì vậy vội vàng chuyển tiền cho Tiêu Dương.
“Tinh tinh.” Có thông báo tin nhắn, bảy vạn tệ đã được truyền đến.
Tiêu Dương gật gật đầu, lạnh lùng nói với Quách Lăng Phong : ” Quách thiếu gia cậu có thể cút rồi.”
Quách Lăng Phong thâm độc nhìn anh một cái, sau đó đem những tên tiểu tệ từ dưới đất đứng lên, nhanh chóng rời khỏi phòng học.
Khi Quách Lăng Phong và bang Thái tử rời đi , phòng học lập tức xôn xao. Các bạn học nhìn vào Tiêu Dương, ánh mắt rõ ràng đã có sự thay đổi, trừ khiếp sợ còn có sung bái.
Tiêu Dương và Quách Lăng Phong dùng mắt đấu nhau lúc nãy thật quá kích thích, mấy học sinh trong lớp đều vô cùng hưng phấn, không thể tin vào mắt mình, cảnh tượng này thật sự là hiếm gặp, ác bá trung học Minh Đức cũng có lúc bị người ta bắt nạt, nói ra sợ rằng không ai tin.
Hơn nữa, người bắt nạt hắn lại là tên quái dị, gia cảnh nghèo nàn Tiêu Dương.
Lúc hình ảnh một mĩ nữ xuất hiện trước cửa lớp, tiếng náo loạn hò hét bên trong mới không còn, trong nháy mắt lớp học trở nên vô cùng yên lặng.
Tiêu Dương thò đầu ra cửa nhìn, rồi vội vàng cúi đầu.
Người vừa tới không phải ai khác mà chính là cô giáo chủ nhiệm lớp 12/6 _ Mục Thanh Thuyền.
Mục Thanh Thuyền tại trung học Minh Đức là một giáo viên có tiếng, Mục Thanh Thuyền nổi tiếng không chỉ là vì vẻ đẹp bên ngoài mà còn là vì cô là người đầu tiên trong lịch sử Minh Đức tốt nghiệp đại học Cambridge tại nước Y.
Hôm nay Mục Thanh Thuyền mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, thân hình càng thêm duyên dáng bởi sự kết hợp của áo sơ mi trắng cùng váy ngắn bó sát đến đầu gối. Phía dưới chân váy, cặp đùi thon trắng nõn nà như ngọc.
“Chân cô Mục thật là trắng, chậc chậc.” Tiêu Dương nhìn trộm thân hình yêu kiều của Mục Thanh Thiền, nhỏ giọng tự nhủ.
“Dương Tử, cậu là tên súc vật, ngay cả cô giáo của mình không không tha.” Trương Đông ném ánh mắt khinh người qua chỗ Tiêu Dương.
Tiêu Dương trợn mắt.” Cậu cũng có hơn chút nào đâu, cậu dám nhận buổi tối chưa từng nghĩ đến cô giáo Mục không?”
“Mình.” Trương Đông nhất thời không nói nên lời. Mục Thanh Thuyền có thể là tình nhân trong mộng của tất cả nam sinh trường trung học Minh Đức, buổi tối lúc cậu nằm trên giường cũng không ít lần ảo tưởng đến thân thể Mục Thanh Thuyền.
“Cả lớp, đừng nói chuyện nữa, bắt đầu vào học rồi.” Mục Thanh Thuyền không biết vừa rồi mới xảy ra chuyện gì, cầm bài thi đi lên bục giảng, môn cô dạy là tiếng anh, bởi vì tại nước ngoài định cư nhiều năm, trình độ tiếng anh của Mục Thanh Thuyền tương đối cao, khẩu ngữ lại lại chuẩn theo giọng gốc Luân Đôn.
“Các bạn chú ý, tuần trước trường đã tổ chức kiểm tra lần thứ nhất, bây giờ cô sẽ phát lại bài thi tiếng anh cho các em, các em xem lại bài thi của mình xem có sai sót chỗ nào không.” Mục Thanh Thiền đưa mắt nhìn cả lớp, rồi dừng lại ở chỗ Tiêu Dương, trong lòng không khỏi thở dài.
Bài thi tiếng anh đơn giản theo phom đề như này mà tên tiểu tử kia lại chỉ thi được 70 điểm. Điểm số này, xếp thứ 5 từ dưới lên.
Tiêu Dương ngơ ngác nhìn bài thi phát đến tay mình, hai con số đỏ rực 70 điểm, tinh thần chợt kích động.
Anh vò đầu, một trận đau nhức ập tới.
Tiếng anh là môn khiến anh đau đầu nhất từ trước đến nay, bởi vì tiếng anh của anh không tốt, cho nên thành tích tiếng anh của Tiêu Dương luôn không cao, sau đó dù anh có tốn không ít công sức, thì điểm tiếng anh vẫn không thể cao hơn.
” Ôi trời, 70 điểm, thấp nhất lớp?” Một giọng nam vang lên.
“Không phải nhất đằng đuôi, thì cũng là thứ hai đếm ngược, thành tích như này không bằng tìm một sợi dây tự treo ngược mình lên.” Lần này là một giọng nói chanh chua cay nghiệt của một bạn nữ.
Một nam một nữ này ngồi trước mặt Tiêu Dương, bạn nam tên Phùng Lỗi, bạn nữ tên Lý Yên, hai người đều có thành tích không tệ, tốp 5 của lớp.
Họ và Quách Lăng Phong giống y hệt nhau, đều xem thường Tiêu Dương, cảm thấy anh không chỉ học tập không tốt, nhà còn nghèo, cùng học một lớp với anh khiến bọn họ cảm thấy mất mặt. Hơn nữa buổi sáng Tiêu Dương còn dạy dỗ Quách Lăng Phong, Quách Lăng Phong với bọn họ quan hệ không tồi, cho nên bây giờ càng nhìn lại càng thấy Tiêu Dương không vừa mắt.
Tiêu Dương liếc nhìn bọn họ, Phùng Lỗi và Lý Yên chanh chua kia thật làm cho anh muốn nổi cáu.
Mẹ nó chứ, ỷ vào thành tích học tập tốt, là có thể công kích lão tử sao?
Lúc này, Mục Thanh Thuyền ở trên bục giảng đang làm đến câu phiên dịch thứ 5. Câu này rất khó, chỉ có vài học sinh làm được.
Dứt lời, Tiêu Dương một cước đá văng bàn học phía trước. Cả người Quách Lăng Phong cùng bàn học đều lăn quay trên mặt đất.
“Mẹ nó, dám đánh tao? Mày có tin tao tìm người đến đánh chết mày không tên nghèo kia.” Quách Lăng Phong chật vật từ dưới mặt đất bò dậy, chỉ tay về phía Tiêu Dương hung ác nói.
“Bốp!” Vừa mới nói dứt lời, má phải hắn liền in thêm dấu năm ngón tay.
“Mẹ kiếp, mày còn dám đánh tao!” Quách Lăng Phong sững sờ.
“Bốp!” Má phải hắn in thêm năm ngón tay. Tên tiểu tử Tiêu Dương này quả là bá đạo, Quách Lăng Phong lần này đã bị đánh lăn một vòng trên mặt đất.
“Quách Lăng Phong, chắc cậu vẫn còn nhớ những chuyện mà tôi đã nói, cậu từng làm gì đối với tôi, tôi nhất định sẽ trả lại gấp mười lần!” Tiêu Dương chầm chậm đi đến chỗ Quách Lăng Phong, đột nhiên nhấc một chân lên, mạnh mẽ dẫm lên tay trái của Quách Lăng Phong.
“A!” Âm thanh đáng sợ giống như tiếng heo bị giết vang lên, Quách Lăng Phong đau đến mức chảy cả nước mắt.
Tiêu Dương cười lạnh nhìn Quách Lăng Phong, trong lòng không hề có chút thương hại, anh nhảy qua người Quách Lăng Phong, sau đó dẫm lên tay phải của hắn.
“A!”. Quách Lăng Phong ,…….
Cho đến khi Quách Lăng Phong đau đến muốn ngất đi, Tiêu Dương mới dừng lại.
“Quách Lăng Phong, đây coi như là quà đáp lễ của tôi, cậu đã từng làm gãy ba cái xương sườn, nhưng ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, hôm nay, tôi trả lại cho cậu.” Giọng nói của anh rất bình thản, nhưng ánh mắt nhìn về phía Quách Lăng Phong lại vô cùng đáng sợ.
“Được lắm, mày chờ đó. Tao sẽ không để mày sống yên!” Quách Lăng Phong vừa mới đau đớn kêu cha gọi mẹ, nhưng khi nghĩ đến mình là lão đại của Thái tử, cuối cùng hắn cũng cố nén lại đau đớn nói.
Hắn nhìn mấy tên tay sai đang nằm trên mặt đất, tất cả giống như một đám chó chết nằm rên rỉ.
“Mẹ nó, hôm nay vậy mà lại dám làm như vậy.” Quách Lăng Phong tức giận nhìn Sở Nam, nghiêng đầu rời khỏi phòng học.
“Chờ một chút.” Tiếng nói của Tiêu Dương vang lên, khiến Quách Lăng Phong toàn thân run rẩy: ” Cậu cứ như vậy mà đi? Hình như không được hợp lý cho lắm.”
“Sao vậy?” Rõ ràng sự kiêu căng phách lối của Quách Lăng Phong đã không còn, hắn nhìn về phía Tiêu Dương với ánh mắt kiêng dè. Tên tiểu tử này trong mắt hắn bây giờ, là một tên biến thái.
Tiêu Dương nhìn bài thi và dụng cụ học tập của mình bị hắn giẫm hỏng nói: ” Cậu làm hỏng đồ rồi, có phải nên bồi thường chút tiền không?”
“Mày muốn bao nhiêu?” Quách Lăng Phong không dám phản bác.
“Không nhiều, năm vạn tệ.” Tiêu Dương cười cười xòe bàn tay ra. Vừa rồi Quách Lăng Phong cũng dọa nạt bắt anh giao năm vạn tệ, bây giờ anh cũng như vậy bắt hắn giao ra năm vạn tệ
“Mẹ, mày cướp tiền à, mấy cái đồ kia của mày năm trăm tệ cũng không đáng” Quách Lăng Phong cảm thấy mình bị đùa bỡn.
“Cậu đưa hay là không đưa?” Tiêu Dương xảo quyệt nhìn hắn, Quách Lăng Phong cảm thấy mình như đang bị một con chó sói nhìn chằm chằm, toàn thân khó chịu.
Mẹ nó, năm vạn tệ thì năm vạn tệ, dù sao lão tử cũng không thiếu chút tiền này, hắn ở trong lòng mắng một tiếng ” Tao có thể cho mày tiền, chỉ là, tao không có nhiều tiền mặt như thế.”
“Ồ đúng rồi, tôi đột nhiên đổi ý, năm vạn tệ không đủ.” Tiêu Dương nhìn Quách Lăng Phong cười ha ha.
“Mày cố ý đùa giỡn tao.” Quách Lăng Phong mở to đôi mắt ngấn đỏ hét.
“Chính là cố ý đùa giỡn cậu, thế thì sao?” Tiêu Dương đi đến trước mặt, nhìn chằm chằm vào hắn.
Một áp lực vô hình ập đến, thâm tâm Quách Lăng Phong náo loạn hết lên, một chữ cũng không nói ra được.
“Cậu lấy thêm hai vạn tệ ra đây. Người của cậu lúc nãy đã ra tay đánh anh em của tôi, không chữa trị đúng có thể sẽ để lại di chứng, hai vạn tệ, không nhiều.” Tiêu Dương nói xong, trong phòng liền vang lên tiếng cười đùa. Ai cũng đều nhận ra Tiêu Dương đang cố tình chọc tức Quách Lăng Phong làm hắn cho hắn khó chịu.
Quách Lăng Phong mặc dù đang hết sức tức giận, nhưng cũng không dám nói nhiều. Hắn lấy một tấm thẻ từ trong túi ra, đưa cho Tiêu Dương, ” Tao ở đây có một thẻ ngân hàng, trong này có năm vạn tệ mày tự đi rút đi.”
Tiêu Dương hừ một tiếng, chỉ vào điện thoại của hắn. “Thật quê mùa, đã là niên đại nào rồi còn dùng tiền mặt. Cậu ngay bây giờ dùng điện thoại chuyển bảy vạn tệ cho tôi.”
Quách Lăng Phong trong lòng mắng một tiếng, tên tiểu tử này rõ ràng đang làm nhục hắn. Có điều bây giờ hắn không dám phản kháng, vì vậy vội vàng chuyển tiền cho Tiêu Dương.
“Tinh tinh.” Có thông báo tin nhắn, bảy vạn tệ đã được truyền đến.
Tiêu Dương gật gật đầu, lạnh lùng nói với Quách Lăng Phong : ” Quách thiếu gia cậu có thể cút rồi.”
Quách Lăng Phong thâm độc nhìn anh một cái, sau đó đem những tên tiểu tệ từ dưới đất đứng lên, nhanh chóng rời khỏi phòng học.
Khi Quách Lăng Phong và bang Thái tử rời đi , phòng học lập tức xôn xao. Các bạn học nhìn vào Tiêu Dương, ánh mắt rõ ràng đã có sự thay đổi, trừ khiếp sợ còn có sung bái.
Tiêu Dương và Quách Lăng Phong dùng mắt đấu nhau lúc nãy thật quá kích thích, mấy học sinh trong lớp đều vô cùng hưng phấn, không thể tin vào mắt mình, cảnh tượng này thật sự là hiếm gặp, ác bá trung học Minh Đức cũng có lúc bị người ta bắt nạt, nói ra sợ rằng không ai tin.
Hơn nữa, người bắt nạt hắn lại là tên quái dị, gia cảnh nghèo nàn Tiêu Dương.
Lúc hình ảnh một mĩ nữ xuất hiện trước cửa lớp, tiếng náo loạn hò hét bên trong mới không còn, trong nháy mắt lớp học trở nên vô cùng yên lặng.
Tiêu Dương thò đầu ra cửa nhìn, rồi vội vàng cúi đầu.
Người vừa tới không phải ai khác mà chính là cô giáo chủ nhiệm lớp 12/6 _ Mục Thanh Thuyền.
Mục Thanh Thuyền tại trung học Minh Đức là một giáo viên có tiếng, Mục Thanh Thuyền nổi tiếng không chỉ là vì vẻ đẹp bên ngoài mà còn là vì cô là người đầu tiên trong lịch sử Minh Đức tốt nghiệp đại học Cambridge tại nước Y.
Hôm nay Mục Thanh Thuyền mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, thân hình càng thêm duyên dáng bởi sự kết hợp của áo sơ mi trắng cùng váy ngắn bó sát đến đầu gối. Phía dưới chân váy, cặp đùi thon trắng nõn nà như ngọc.
“Chân cô Mục thật là trắng, chậc chậc.” Tiêu Dương nhìn trộm thân hình yêu kiều của Mục Thanh Thiền, nhỏ giọng tự nhủ.
“Dương Tử, cậu là tên súc vật, ngay cả cô giáo của mình không không tha.” Trương Đông ném ánh mắt khinh người qua chỗ Tiêu Dương.
Tiêu Dương trợn mắt.” Cậu cũng có hơn chút nào đâu, cậu dám nhận buổi tối chưa từng nghĩ đến cô giáo Mục không?”
“Mình.” Trương Đông nhất thời không nói nên lời. Mục Thanh Thuyền có thể là tình nhân trong mộng của tất cả nam sinh trường trung học Minh Đức, buổi tối lúc cậu nằm trên giường cũng không ít lần ảo tưởng đến thân thể Mục Thanh Thuyền.
“Cả lớp, đừng nói chuyện nữa, bắt đầu vào học rồi.” Mục Thanh Thuyền không biết vừa rồi mới xảy ra chuyện gì, cầm bài thi đi lên bục giảng, môn cô dạy là tiếng anh, bởi vì tại nước ngoài định cư nhiều năm, trình độ tiếng anh của Mục Thanh Thuyền tương đối cao, khẩu ngữ lại lại chuẩn theo giọng gốc Luân Đôn.
“Các bạn chú ý, tuần trước trường đã tổ chức kiểm tra lần thứ nhất, bây giờ cô sẽ phát lại bài thi tiếng anh cho các em, các em xem lại bài thi của mình xem có sai sót chỗ nào không.” Mục Thanh Thiền đưa mắt nhìn cả lớp, rồi dừng lại ở chỗ Tiêu Dương, trong lòng không khỏi thở dài.
Bài thi tiếng anh đơn giản theo phom đề như này mà tên tiểu tử kia lại chỉ thi được 70 điểm. Điểm số này, xếp thứ 5 từ dưới lên.
Tiêu Dương ngơ ngác nhìn bài thi phát đến tay mình, hai con số đỏ rực 70 điểm, tinh thần chợt kích động.
Anh vò đầu, một trận đau nhức ập tới.
Tiếng anh là môn khiến anh đau đầu nhất từ trước đến nay, bởi vì tiếng anh của anh không tốt, cho nên thành tích tiếng anh của Tiêu Dương luôn không cao, sau đó dù anh có tốn không ít công sức, thì điểm tiếng anh vẫn không thể cao hơn.
” Ôi trời, 70 điểm, thấp nhất lớp?” Một giọng nam vang lên.
“Không phải nhất đằng đuôi, thì cũng là thứ hai đếm ngược, thành tích như này không bằng tìm một sợi dây tự treo ngược mình lên.” Lần này là một giọng nói chanh chua cay nghiệt của một bạn nữ.
Một nam một nữ này ngồi trước mặt Tiêu Dương, bạn nam tên Phùng Lỗi, bạn nữ tên Lý Yên, hai người đều có thành tích không tệ, tốp 5 của lớp.
Họ và Quách Lăng Phong giống y hệt nhau, đều xem thường Tiêu Dương, cảm thấy anh không chỉ học tập không tốt, nhà còn nghèo, cùng học một lớp với anh khiến bọn họ cảm thấy mất mặt. Hơn nữa buổi sáng Tiêu Dương còn dạy dỗ Quách Lăng Phong, Quách Lăng Phong với bọn họ quan hệ không tồi, cho nên bây giờ càng nhìn lại càng thấy Tiêu Dương không vừa mắt.
Tiêu Dương liếc nhìn bọn họ, Phùng Lỗi và Lý Yên chanh chua kia thật làm cho anh muốn nổi cáu.
Mẹ nó chứ, ỷ vào thành tích học tập tốt, là có thể công kích lão tử sao?
Lúc này, Mục Thanh Thuyền ở trên bục giảng đang làm đến câu phiên dịch thứ 5. Câu này rất khó, chỉ có vài học sinh làm được.