Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Chương 9: Quái thai từ đâu đến?
Nhìn thấy Tiêu Dương có chút muốn từ chối, Lam Hinh Nhụy mới ý thức được lời nói của mình dễ dàng làm cho người khác hiểu lầm, sau đó nhanh chóng giải thích: “Ồ, không phải như cậu nghĩ đâu, tôi chỉ là muốn cậu đến bệnh viện chăm sóc ông nội tôi một chút.”
“Ông nội cậu?” Tiêu Dương vô cùng ngạc nhiên nói.
“Là thế này, tối qua bệnh tim của ông tôi tái phát, bố mẹ tôi lại không có nhà, y tá của bệnh viện thì cũng không đủ, nên tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ. Cậu cũng biết đấy, dù gì ông nội tôi cũng là đàn ông, bây giờ ông nằm ở bệnh viện không thể cử động được, có một vài chuyện, tôi là con gái.” Lam Hinh Nhụy nhìn Tiêu Dương, nhỏ giọng nói.
Chẳng trách buổi sáng cô không đến lớp, hóa ra là ông nội cô ấy nhập viện.
Tiêu Dương cười hi hi nói: “Chúng ta là bạn học, ông nội cậu cũng là ông nội của tôi, việc này tôi nhất định sẽ giúp cậu.”
Câu nói này, rất dễ gây hiểu nhầm cho người khác.
Lam Hinh Nhụy nhìn anh, có điều là ánh mắt biết ơn, nhìn thấy ánh mắt tuyệt đẹp đó của cô, Tiêu Dương cảm thấy bản thân phải lên núi đao xuống biển lửa cũng cam lòng.
“Đông Tử, cậu về lớp học trước đi, tôi với hoa khôi đến bệnh viện có chút việc.” Tiêu Dương nháy nháy mắt với Trương Đông, trên mặt nở nụ cười thần bí.
Trương Đông không hề biết giao hẹn giữa Tiêu Dương với Lam Hinh Nhụy, vẻ mặt sùng bái nhìn anh: “Ôi, Dương Tử cậu được đó, nhanh như vậy đã hẹn hò với hoa khôi rồi.”
“Ai hẹn hò với cậu ấy? Đừng có ăn nói linh tinh.” Lam Hinh Nhụy trừng mắt với trương Đông, mặt hồng hồng.
Trương Đông nhìn thấy Tiêu Dương nháy mắt với mình, bày ra dáng vẻ mình hiểu rồi, sau đó cười cười nói: “Cái đó, tôi không làm hai người chậm trễ nữa, hai người bận đi, hai người bận đi, tôi về trường trước.”
Nói xong, Trương Đông không quan tâm đến ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ của Lam Hinh Nhụy, nhanh chóng rời đi.
“Đi thôi, hoa khôi.” Tiêu Dương cười với Lam Hinh Nhụy, làm ra động tác mời khách một cách cung kính.
Lam Hinh Nhụy trừng mắt, “Hoa khôi hoa khôi cái gì, tôi có tên đó, được không?”
Nói xong, cô xoay người đi ra cửa của cửa hàng, một mùi thơm của thiếu nữ bay vào mũi Tiêu Dương.
Nhìn thấy thân hình của hoa khôi đã phát triển toàn diện, trong lòng Tiêu Dương đột nhiên tràn đầy phấn chấn.
Lam Hinh Nhụy trực tiếp đi đến bãi đỗ xe để lấy xe Porsche 911 màu xanh của mình.
Đây là món quà sinh nhật mà bố cô tặng cho cô lúc cô tròn mười sáu tuổi.
Mà đúng lúc Lam Hinh Nhụy bước xuống cầu thang, thì đột nhiên có một chiếc BMW X6 màu đỏ rực phóng tới, với tốc độ ít nhất là 120 km/h, bốn ống xả thả ra một làn khói.
Chiếc BMW X6 đó hoàn toàn không quan tâm đến người ở đó, đi đến cửa khách sạn, không hề giảm tốc độ, mà lao thẳng về phía Lam Hinh Nhụy và Tiêu Dương.
Tiêu Dương bất ngờ, trong phút chốc, theo bản năng ôm lấy vai Lam Hinh Nhụy kéo cô về phía sau bản thân mình.
Đồng thời lúc đó, chiếc xe đỏ rực đó cũng lướt qua người Tiêu Dương.
Bởi vì từ nhỏ đã học múa, nên thân thể của Lam Hinh Nhụy rất mềm mại, mà lúc này Tiêu Dương đang ôm lấy thân thể mềm mại đó của cô, ngửi mùi thơm từ trên người cô tỏa ra, có chút say đắm.
“Này, buông tôi ra.” Lam Hinh Nhụy đỏ bừng mặt nói.
Tiêu Dương ngây người ra, mới phát hiện ra tay của mình không biết từ khi nào đặt lên chỗ đầy đặn nhất của hoa khôi, chẳng trách lúc nãy có chút khó hiểu, sao tay lại có sức đàn hồi như vậy.
Anh không nỡ nhưng vẫn phải rút tay về, cười cười nói: “Hiểu nhầm, hiểu nhầm. Cậu không sao chứ?”
Lam Hinh Nhụy nhìn anh một cái, chu miệng lên nói: “Tôi không sao, có điều người lái xe lúc nãy thật là điên cuồng, lái xe như vậy sẽ đâm vào người khác đó.”
Nói đến đây, Tiêu Dương cũng cảm thấy không thoải mái, chiếc xe vừa nãy, căn bản không đặt người khác trong mắt, mười phần bá đạo.
Mà trong lúc Tiêu Dương với Lam Hinh Nhụy nói chuyện, chiếc xe BMW X6 màu đỏ đó đột nhiên phanh gấp lại ngay trước cổng lớn Vọng Giang Thành.
Hai người đàn ông từ trên xe bước xuống, một người cao gầy, một người thấp béo, bề ngoài có chút tươi mới, nhìn có chút chọc cười. Nhưng trên người cả hai người âm ỉ tỏa ra sát khí, vô cùng nguy hiểm.
“Vị tiên sinh này, có thể đỗ xe vào bãi đỗ xe được không, đỗ xe ở đây sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của khách sạn.” Chú bảo vệ dè dặt cẩn thận nói với hai người đó.
Người đàn ông thấp béo đó không nói gì, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chú bảo vệ.
Chú bảo vệ bị ánh mắt đó dọa đến ngây người, giống như bị rơi vào núi đao biển lửa vậy, lại nghĩ đến chiếc xe hơn một trăm vạn X6 mà hai người đó lái, đương nhiên sẽ không phải người bình thường, vì vậy đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại không dám nói gì.
Người đàn ông thấp béo đó nhìn về phía Tiêu Dương và Lam Hinh Nhụy, hắn ta cau mày lại, sau đó đi về phía hai người họ.
“Hai người vừa nãy đứng ở phía trước xe của tôi phải không?” Người đàn ông đó nhìn Tiêu Dương và Lam Hinh Nhụy rồi nói. “Hai người có phải là muốn ăn vạ không?”
“Ăn vạ?” Tiêu Dương và Lam Hinh Nhụy ngây người ra. Rõ ràng vừa nãy hắn ta lái xe điên cuồng như vậy, vậy mà bây giờ lại nói họ muốn ăn vạ, thật là buồn cười!
Tiêu Dương có chút giận dữ, nhìn tên thấp béo đó nói: “Vừa nãy rõ ràng là anh lái xe không nhìn đường, suýt chút nữa thì đâm vào chúng tôi, bây giờ lại nói chúng tôi muốn ăn vạ, anh không xấu hổ à?”
“Đúng vậy, ở đây có rất nhiều người nhìn thấy, họ có thể làm chứng.” Lam Hinh Nhụy cũng phụ họa theo Tiêu Dương nói.
Sắc mặt tên béo trở nên khó coi, trong mắt chứa đầy sự lạnh lùng.
Hắn ta nhìn tên gầy, ra hiệu gì đó.
Tên gầy dường như hiểu ra điều gì đó, lập tức đi về phía đó.
Hắn đi đến, cố ý nhìn Tiêu Dương một lúc, phát hiện tiểu tử này gầy gầy yếu yếu, vì vậy hắn không coi Tiêu Dương ra gì: “Nhóc con, nghe lời một chút, bây giờ lập tức xin lỗi chúng tao, thừa nhận mày muốn ăn vạ, chuyện này sẽ được giải quyết. Bằng không, đừng trách tao ra tay.”
Nói xong, hắn ta nhìn vào trong xe, hình như có một người quan trọng ngồi trong đó.
Tiêu Dương cười cười nhìn tên gầy đó: “Mày đang uy hiếp tao sao?”
Tên gầy cười lạnh lùng, “Đúng vậy đó thì làm sao? Mày tốt nhất đừng để tao phải ra tay.”
Nói xong hắn ta bẻ bẻ ngón tay, phát ra một hồi âm thanh.
Tiêu Dương cười lạnh lùng, trong mắt chứa đầy ý chí chiến đấu, “Thế mày thử xem!”
“Mẹ kiếp! Không biết sống chết!” Tên gầy mắng một tiếng, di chuyển thân thể, trong lúc đám đông còn chưa phản ứng kịp hắn đã hướng về phía Tiêu Dương tràn đầy sát khí.
Thật nhanh!
Tiêu Dương đẩy Lam Hinh Nhụy sang một bên, nhẹ giọng nói bên cạnh tai cô: “Trốn xa một chút, đừng để máu dính lên người cậu.”
Trong lúc nói chuyện, tên gầy đã giơ nắm đấm về phía Tiêu Dương, nhanh như tia chớp.
Tên thấp béo đó đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng, trong mắt hắn, dường như đã nhìn thấy Tiêu Dương bị đấm cho hộc máu mồm.
“Tiêu Dương cẩn thận!” Lam Hinh Nhụy kêu lên một tiếng, sợ đến nỗi nhắm mắt lại.
Mà Tiêu Dương hơi nghiêng người, tránh được cú đấm của hắn.
Tên gầy đó đầy ngạc nhiên, không ngờ rằng tên nhóc con này lại tránh được cú đấm đó. Nhưng động tác lúc đó vẫn không dừng lại, hắn thu lại nắm đấm của mình, rút dao ra, nhanh chóng lao về phía Tiêu Dương.
Tên này ra tay thật độc ác! Tiêu Dương hừ một tiếng, tay phải nắm chắc lấy cánh tay của hắn, còn tên gầy lúc này phát hiện ra mọi cử động của hắn đều bị Tiêu Dương nắm rõ trong lòng bàn tay.
Mà lúc này, đám đông nghe thấy một tiếng động lớn vang lên, chỉ nhìn thấy tên gầy đó bị Tiêu Dương đá ra ngoài. Còn về việc hắn ta bị đá văng ra ngoài như thế nào, tất cả mọi người đều nhìn không rõ ràng.
Lam Hinh Nhụy đứng một bên há hốc miệng, không ngờ Tiêu Dương lại lợi hại như vậy.
Tên béo giờ phút này cũng vô cùng ngạc nhiên.
Thực lực của tên gầy kia hắn hiểu rất rõ, hắn ta đã đạt đến trình độ cao nhất của võ giả ở cấp giữa, vậy mà không đánh nổi một tên học sinh, đây là điều không thể!
Tại Trung Quốc, võ đạo tổng cộng được chia ra làm sáu cấp, đó là võ giả, võ sư, võ tổ, võ thiêng, võ đế, võ thần, mỗi trình độ lại được chia ra làm cấp đầu tiên, cấp giữa và cấp cao nhất. Muốn trở thành người mạnh nhất của võ giả không phải là điều dễ dàng, hai nghìn vạn người ở Giang Thành, chỉ chọn ra một người.
Tên nhóc này, có thể đánh bại tên gầy trong nháy mắt, làm cho tên béo vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng kì quái nhất là, nhóc con này nhìn không giống với người luyện võ, nhưng năng lực với phản ứng của hắn thật sự rất mạnh.
Tên béo lau mấy giọt mồ hôi trên trán.
Nhóc con này là quái thai từ đâu đến!
Nhìn thấy Tiêu Dương có chút muốn từ chối, Lam Hinh Nhụy mới ý thức được lời nói của mình dễ dàng làm cho người khác hiểu lầm, sau đó nhanh chóng giải thích: “Ồ, không phải như cậu nghĩ đâu, tôi chỉ là muốn cậu đến bệnh viện chăm sóc ông nội tôi một chút.”
“Ông nội cậu?” Tiêu Dương vô cùng ngạc nhiên nói.
“Là thế này, tối qua bệnh tim của ông tôi tái phát, bố mẹ tôi lại không có nhà, y tá của bệnh viện thì cũng không đủ, nên tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ. Cậu cũng biết đấy, dù gì ông nội tôi cũng là đàn ông, bây giờ ông nằm ở bệnh viện không thể cử động được, có một vài chuyện, tôi là con gái.” Lam Hinh Nhụy nhìn Tiêu Dương, nhỏ giọng nói.
Chẳng trách buổi sáng cô không đến lớp, hóa ra là ông nội cô ấy nhập viện.
Tiêu Dương cười hi hi nói: “Chúng ta là bạn học, ông nội cậu cũng là ông nội của tôi, việc này tôi nhất định sẽ giúp cậu.”
Câu nói này, rất dễ gây hiểu nhầm cho người khác.
Lam Hinh Nhụy nhìn anh, có điều là ánh mắt biết ơn, nhìn thấy ánh mắt tuyệt đẹp đó của cô, Tiêu Dương cảm thấy bản thân phải lên núi đao xuống biển lửa cũng cam lòng.
“Đông Tử, cậu về lớp học trước đi, tôi với hoa khôi đến bệnh viện có chút việc.” Tiêu Dương nháy nháy mắt với Trương Đông, trên mặt nở nụ cười thần bí.
Trương Đông không hề biết giao hẹn giữa Tiêu Dương với Lam Hinh Nhụy, vẻ mặt sùng bái nhìn anh: “Ôi, Dương Tử cậu được đó, nhanh như vậy đã hẹn hò với hoa khôi rồi.”
“Ai hẹn hò với cậu ấy? Đừng có ăn nói linh tinh.” Lam Hinh Nhụy trừng mắt với trương Đông, mặt hồng hồng.
Trương Đông nhìn thấy Tiêu Dương nháy mắt với mình, bày ra dáng vẻ mình hiểu rồi, sau đó cười cười nói: “Cái đó, tôi không làm hai người chậm trễ nữa, hai người bận đi, hai người bận đi, tôi về trường trước.”
Nói xong, Trương Đông không quan tâm đến ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ của Lam Hinh Nhụy, nhanh chóng rời đi.
“Đi thôi, hoa khôi.” Tiêu Dương cười với Lam Hinh Nhụy, làm ra động tác mời khách một cách cung kính.
Lam Hinh Nhụy trừng mắt, “Hoa khôi hoa khôi cái gì, tôi có tên đó, được không?”
Nói xong, cô xoay người đi ra cửa của cửa hàng, một mùi thơm của thiếu nữ bay vào mũi Tiêu Dương.
Nhìn thấy thân hình của hoa khôi đã phát triển toàn diện, trong lòng Tiêu Dương đột nhiên tràn đầy phấn chấn.
Lam Hinh Nhụy trực tiếp đi đến bãi đỗ xe để lấy xe Porsche 911 màu xanh của mình.
Đây là món quà sinh nhật mà bố cô tặng cho cô lúc cô tròn mười sáu tuổi.
Mà đúng lúc Lam Hinh Nhụy bước xuống cầu thang, thì đột nhiên có một chiếc BMW X6 màu đỏ rực phóng tới, với tốc độ ít nhất là 120 km/h, bốn ống xả thả ra một làn khói.
Chiếc BMW X6 đó hoàn toàn không quan tâm đến người ở đó, đi đến cửa khách sạn, không hề giảm tốc độ, mà lao thẳng về phía Lam Hinh Nhụy và Tiêu Dương.
Tiêu Dương bất ngờ, trong phút chốc, theo bản năng ôm lấy vai Lam Hinh Nhụy kéo cô về phía sau bản thân mình.
Đồng thời lúc đó, chiếc xe đỏ rực đó cũng lướt qua người Tiêu Dương.
Bởi vì từ nhỏ đã học múa, nên thân thể của Lam Hinh Nhụy rất mềm mại, mà lúc này Tiêu Dương đang ôm lấy thân thể mềm mại đó của cô, ngửi mùi thơm từ trên người cô tỏa ra, có chút say đắm.
“Này, buông tôi ra.” Lam Hinh Nhụy đỏ bừng mặt nói.
Tiêu Dương ngây người ra, mới phát hiện ra tay của mình không biết từ khi nào đặt lên chỗ đầy đặn nhất của hoa khôi, chẳng trách lúc nãy có chút khó hiểu, sao tay lại có sức đàn hồi như vậy.
Anh không nỡ nhưng vẫn phải rút tay về, cười cười nói: “Hiểu nhầm, hiểu nhầm. Cậu không sao chứ?”
Lam Hinh Nhụy nhìn anh một cái, chu miệng lên nói: “Tôi không sao, có điều người lái xe lúc nãy thật là điên cuồng, lái xe như vậy sẽ đâm vào người khác đó.”
Nói đến đây, Tiêu Dương cũng cảm thấy không thoải mái, chiếc xe vừa nãy, căn bản không đặt người khác trong mắt, mười phần bá đạo.
Mà trong lúc Tiêu Dương với Lam Hinh Nhụy nói chuyện, chiếc xe BMW X6 màu đỏ đó đột nhiên phanh gấp lại ngay trước cổng lớn Vọng Giang Thành.
Hai người đàn ông từ trên xe bước xuống, một người cao gầy, một người thấp béo, bề ngoài có chút tươi mới, nhìn có chút chọc cười. Nhưng trên người cả hai người âm ỉ tỏa ra sát khí, vô cùng nguy hiểm.
“Vị tiên sinh này, có thể đỗ xe vào bãi đỗ xe được không, đỗ xe ở đây sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của khách sạn.” Chú bảo vệ dè dặt cẩn thận nói với hai người đó.
Người đàn ông thấp béo đó không nói gì, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chú bảo vệ.
Chú bảo vệ bị ánh mắt đó dọa đến ngây người, giống như bị rơi vào núi đao biển lửa vậy, lại nghĩ đến chiếc xe hơn một trăm vạn X6 mà hai người đó lái, đương nhiên sẽ không phải người bình thường, vì vậy đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại không dám nói gì.
Người đàn ông thấp béo đó nhìn về phía Tiêu Dương và Lam Hinh Nhụy, hắn ta cau mày lại, sau đó đi về phía hai người họ.
“Hai người vừa nãy đứng ở phía trước xe của tôi phải không?” Người đàn ông đó nhìn Tiêu Dương và Lam Hinh Nhụy rồi nói. “Hai người có phải là muốn ăn vạ không?”
“Ăn vạ?” Tiêu Dương và Lam Hinh Nhụy ngây người ra. Rõ ràng vừa nãy hắn ta lái xe điên cuồng như vậy, vậy mà bây giờ lại nói họ muốn ăn vạ, thật là buồn cười!
Tiêu Dương có chút giận dữ, nhìn tên thấp béo đó nói: “Vừa nãy rõ ràng là anh lái xe không nhìn đường, suýt chút nữa thì đâm vào chúng tôi, bây giờ lại nói chúng tôi muốn ăn vạ, anh không xấu hổ à?”
“Đúng vậy, ở đây có rất nhiều người nhìn thấy, họ có thể làm chứng.” Lam Hinh Nhụy cũng phụ họa theo Tiêu Dương nói.
Sắc mặt tên béo trở nên khó coi, trong mắt chứa đầy sự lạnh lùng.
Hắn ta nhìn tên gầy, ra hiệu gì đó.
Tên gầy dường như hiểu ra điều gì đó, lập tức đi về phía đó.
Hắn đi đến, cố ý nhìn Tiêu Dương một lúc, phát hiện tiểu tử này gầy gầy yếu yếu, vì vậy hắn không coi Tiêu Dương ra gì: “Nhóc con, nghe lời một chút, bây giờ lập tức xin lỗi chúng tao, thừa nhận mày muốn ăn vạ, chuyện này sẽ được giải quyết. Bằng không, đừng trách tao ra tay.”
Nói xong, hắn ta nhìn vào trong xe, hình như có một người quan trọng ngồi trong đó.
Tiêu Dương cười cười nhìn tên gầy đó: “Mày đang uy hiếp tao sao?”
Tên gầy cười lạnh lùng, “Đúng vậy đó thì làm sao? Mày tốt nhất đừng để tao phải ra tay.”
Nói xong hắn ta bẻ bẻ ngón tay, phát ra một hồi âm thanh.
Tiêu Dương cười lạnh lùng, trong mắt chứa đầy ý chí chiến đấu, “Thế mày thử xem!”
“Mẹ kiếp! Không biết sống chết!” Tên gầy mắng một tiếng, di chuyển thân thể, trong lúc đám đông còn chưa phản ứng kịp hắn đã hướng về phía Tiêu Dương tràn đầy sát khí.
Thật nhanh!
Tiêu Dương đẩy Lam Hinh Nhụy sang một bên, nhẹ giọng nói bên cạnh tai cô: “Trốn xa một chút, đừng để máu dính lên người cậu.”
Trong lúc nói chuyện, tên gầy đã giơ nắm đấm về phía Tiêu Dương, nhanh như tia chớp.
Tên thấp béo đó đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng, trong mắt hắn, dường như đã nhìn thấy Tiêu Dương bị đấm cho hộc máu mồm.
“Tiêu Dương cẩn thận!” Lam Hinh Nhụy kêu lên một tiếng, sợ đến nỗi nhắm mắt lại.
Mà Tiêu Dương hơi nghiêng người, tránh được cú đấm của hắn.
Tên gầy đó đầy ngạc nhiên, không ngờ rằng tên nhóc con này lại tránh được cú đấm đó. Nhưng động tác lúc đó vẫn không dừng lại, hắn thu lại nắm đấm của mình, rút dao ra, nhanh chóng lao về phía Tiêu Dương.
Tên này ra tay thật độc ác! Tiêu Dương hừ một tiếng, tay phải nắm chắc lấy cánh tay của hắn, còn tên gầy lúc này phát hiện ra mọi cử động của hắn đều bị Tiêu Dương nắm rõ trong lòng bàn tay.
Mà lúc này, đám đông nghe thấy một tiếng động lớn vang lên, chỉ nhìn thấy tên gầy đó bị Tiêu Dương đá ra ngoài. Còn về việc hắn ta bị đá văng ra ngoài như thế nào, tất cả mọi người đều nhìn không rõ ràng.
Lam Hinh Nhụy đứng một bên há hốc miệng, không ngờ Tiêu Dương lại lợi hại như vậy.
Tên béo giờ phút này cũng vô cùng ngạc nhiên.
Thực lực của tên gầy kia hắn hiểu rất rõ, hắn ta đã đạt đến trình độ cao nhất của võ giả ở cấp giữa, vậy mà không đánh nổi một tên học sinh, đây là điều không thể!
Tại Trung Quốc, võ đạo tổng cộng được chia ra làm sáu cấp, đó là võ giả, võ sư, võ tổ, võ thiêng, võ đế, võ thần, mỗi trình độ lại được chia ra làm cấp đầu tiên, cấp giữa và cấp cao nhất. Muốn trở thành người mạnh nhất của võ giả không phải là điều dễ dàng, hai nghìn vạn người ở Giang Thành, chỉ chọn ra một người.
Tên nhóc này, có thể đánh bại tên gầy trong nháy mắt, làm cho tên béo vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng kì quái nhất là, nhóc con này nhìn không giống với người luyện võ, nhưng năng lực với phản ứng của hắn thật sự rất mạnh.
Tên béo lau mấy giọt mồ hôi trên trán.
Nhóc con này là quái thai từ đâu đến!