Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 960
"Còn không phải sao! Mặt mũi thật là xinh đẹp!"
"Xinh đẹp có ích lợi gì? Đến bây giờ ngay cả con ai cũng không biết!"
"Cô nhỏ tiếng chút!"
"Cô gái kia dám làm còn không cho phép người khác nói sao? Nghe nói cô ta và rất nhiều lão tổng đều rất mập mờ, ngay cả Lãnh Tư Thần đều cùng cô ta léng phéng a..."
...
...
Nghe những lời nghị luận này, Tần Mộng Oanh cau chặt mày, Âu Minh Hiên có chút nhịn không được, vừa muốn đứng lên, Tần Mộng Oanh đè tay anh lại, lắc lắc đầu.
Nơi này là trường học, quậy lớn chuyện chỉ tạo thành thương tổn lớn hơn với con trẻ mà thôi.
Lại nói lời đồn như vậy cũng truyền không được bao lâu nữa.
Âu Minh Hiên đành phải nén giận ngồi xuống, ánh mắt không nhịn được rơi vào Tiểu Bạch, tiểu tử kia kỳ thật không tệ, còn tuổi nhỏ đã trầm ổn như vậy, trưởng thành khẳng định lại là một đại họa của thương giới!
Rốt cục, đến phiên tổ ba mẹ của Tiểu Bạch và Niếp Niếp lên sân khấu rồi.
Âu Minh Hiên sửa sang lại tây trang đứng lên, thần thái tự nhiên đi lên sân khấu.
Tần Mộng Oanh không thích ứng với tình huống như vậy, loại chuyện này tất nhiên là chờ vào anh.
Hai mẹ con đều còn đang giận anh, vừa lúc nhân cơ hội này biểu hiện một chút.
Ngay lúc Hạ Úc Huân và Lãnh Tư Thần vội vàng đuổi tới, đi đến cửa sổ lễ đường, Âu Minh Hiên hướng Microphone thâm tình hát: "babysosorry, baby đừng thương tâm, anh vẫn yêu em, vẫn nhớ em, xa cách, những ngày không có em thật sự trống rỗng, baby ở bên nhau, baby đừng khóc, anh vẫn yêu em, nhớ ngươi, trái tim anh vĩnh viễn thuộc về em..."
Bên dưới tất cả tiểu nữ sinh đều đang điên cuồng thét chói tai...
Không nghĩ tới vừa đến liền nhìn thấy một màn rung động như vậy, Hạ Úc Huân không nói gì an ủi: "Học trưởng quá vô sỉ, ngay cả tiểu nữ sinh đều không buông tha! Hát loại bài hát này cũng không sợ dạy hư trẻ con! Chẳng lẽ không biết hát khúc quân hành vì chính nghĩa và hợp xướng Hoàng Hà hăng hái tiến về phía trước à?"
"ohbabyiknowyoustillloveme, comebackmylovermylover..."
Nghe đến đó, Hạ Úc Huân không thể nào nhìn thẳng, nói: "Thôi đi! Ai còn yêu anh chứ! Cái đồ tự kỷ! Bất quá, không thể không nói, học trưởng hát vẫn dễ nghe trước sau như một, lúc ở trường, dựa vào tài lẻ đó không biết mê đảo bao nhiêu tiểu cô nương a!"
Không giống người nào đó, một chút tài nghệ đều không có, xem ra chỉ có thể dựa vào chính cô thôi.
Lãnh Tư Thần nhìn Âu Minh Hiên trên sân khấu với một ca khúc “Tha thứ anh một lần” giành được tiếng reo hò cả lễ đường, ánh mắt khinh thường, biết ca hát mà thôi, giỏi lắm à?
"Tiểu Bạch ơi..." Hạ Úc Huân trông mong ngóng chờ, rốt cục bên cạnh Niếp Niếp thấy được Tiểu Bạch đang lẳng lặng cầm một quyển sách ngồi đó.
Mặc kệ bốn phía náo nhiệt như thế nào, cậu nhóc tựa như không chút cảm giác nào, an tĩnh đến mức... Khiến cho lòng cô đau như bị kim đâm...
Kế tiếp, năm vị giám khảo đều cho Âu Minh Hiên tròn điểm, Âu Minh Hiên hăng hái đi xuống.
Niếp Niếp tuy mặt ngoài không nói, nhưng trong ánh mắt đầy sùng bái đã khiến Âu Minh Hiên lên mặt rồi.
Sau đó người chủ trì ở phía trên tuyên bố: "Tiếp theo tổ gia đình, Hạ Nặc Bạch, mọi người hoan nghênh."
Lần lữa không ai lên sân khấu, phía dưới không biết người nào nói một câu: "Cô giáo, ba mẹ Hạ Nặc Bạch chưa tới."
Dựa theo quy định, biểu diễn tài nghệ phải là một nhà ba người tất cả đều tham dự.
Âu Minh Hiên là lọt vào khe hở, bày tỏ chuyện mình trêu chọc vợ và con gái không vui, cho nên mượn cơ hội hôm nay hát một bài hi vọng hai mẹ con không giận mình nữa, cái này xem như một nhà ba người đều đã tham dự rồi.
Mà Tiểu Bạch bên này ba mẹ cũng chưa tới, vậy thì không có biện pháp rồi.
"Xinh đẹp có ích lợi gì? Đến bây giờ ngay cả con ai cũng không biết!"
"Cô nhỏ tiếng chút!"
"Cô gái kia dám làm còn không cho phép người khác nói sao? Nghe nói cô ta và rất nhiều lão tổng đều rất mập mờ, ngay cả Lãnh Tư Thần đều cùng cô ta léng phéng a..."
...
...
Nghe những lời nghị luận này, Tần Mộng Oanh cau chặt mày, Âu Minh Hiên có chút nhịn không được, vừa muốn đứng lên, Tần Mộng Oanh đè tay anh lại, lắc lắc đầu.
Nơi này là trường học, quậy lớn chuyện chỉ tạo thành thương tổn lớn hơn với con trẻ mà thôi.
Lại nói lời đồn như vậy cũng truyền không được bao lâu nữa.
Âu Minh Hiên đành phải nén giận ngồi xuống, ánh mắt không nhịn được rơi vào Tiểu Bạch, tiểu tử kia kỳ thật không tệ, còn tuổi nhỏ đã trầm ổn như vậy, trưởng thành khẳng định lại là một đại họa của thương giới!
Rốt cục, đến phiên tổ ba mẹ của Tiểu Bạch và Niếp Niếp lên sân khấu rồi.
Âu Minh Hiên sửa sang lại tây trang đứng lên, thần thái tự nhiên đi lên sân khấu.
Tần Mộng Oanh không thích ứng với tình huống như vậy, loại chuyện này tất nhiên là chờ vào anh.
Hai mẹ con đều còn đang giận anh, vừa lúc nhân cơ hội này biểu hiện một chút.
Ngay lúc Hạ Úc Huân và Lãnh Tư Thần vội vàng đuổi tới, đi đến cửa sổ lễ đường, Âu Minh Hiên hướng Microphone thâm tình hát: "babysosorry, baby đừng thương tâm, anh vẫn yêu em, vẫn nhớ em, xa cách, những ngày không có em thật sự trống rỗng, baby ở bên nhau, baby đừng khóc, anh vẫn yêu em, nhớ ngươi, trái tim anh vĩnh viễn thuộc về em..."
Bên dưới tất cả tiểu nữ sinh đều đang điên cuồng thét chói tai...
Không nghĩ tới vừa đến liền nhìn thấy một màn rung động như vậy, Hạ Úc Huân không nói gì an ủi: "Học trưởng quá vô sỉ, ngay cả tiểu nữ sinh đều không buông tha! Hát loại bài hát này cũng không sợ dạy hư trẻ con! Chẳng lẽ không biết hát khúc quân hành vì chính nghĩa và hợp xướng Hoàng Hà hăng hái tiến về phía trước à?"
"ohbabyiknowyoustillloveme, comebackmylovermylover..."
Nghe đến đó, Hạ Úc Huân không thể nào nhìn thẳng, nói: "Thôi đi! Ai còn yêu anh chứ! Cái đồ tự kỷ! Bất quá, không thể không nói, học trưởng hát vẫn dễ nghe trước sau như một, lúc ở trường, dựa vào tài lẻ đó không biết mê đảo bao nhiêu tiểu cô nương a!"
Không giống người nào đó, một chút tài nghệ đều không có, xem ra chỉ có thể dựa vào chính cô thôi.
Lãnh Tư Thần nhìn Âu Minh Hiên trên sân khấu với một ca khúc “Tha thứ anh một lần” giành được tiếng reo hò cả lễ đường, ánh mắt khinh thường, biết ca hát mà thôi, giỏi lắm à?
"Tiểu Bạch ơi..." Hạ Úc Huân trông mong ngóng chờ, rốt cục bên cạnh Niếp Niếp thấy được Tiểu Bạch đang lẳng lặng cầm một quyển sách ngồi đó.
Mặc kệ bốn phía náo nhiệt như thế nào, cậu nhóc tựa như không chút cảm giác nào, an tĩnh đến mức... Khiến cho lòng cô đau như bị kim đâm...
Kế tiếp, năm vị giám khảo đều cho Âu Minh Hiên tròn điểm, Âu Minh Hiên hăng hái đi xuống.
Niếp Niếp tuy mặt ngoài không nói, nhưng trong ánh mắt đầy sùng bái đã khiến Âu Minh Hiên lên mặt rồi.
Sau đó người chủ trì ở phía trên tuyên bố: "Tiếp theo tổ gia đình, Hạ Nặc Bạch, mọi người hoan nghênh."
Lần lữa không ai lên sân khấu, phía dưới không biết người nào nói một câu: "Cô giáo, ba mẹ Hạ Nặc Bạch chưa tới."
Dựa theo quy định, biểu diễn tài nghệ phải là một nhà ba người tất cả đều tham dự.
Âu Minh Hiên là lọt vào khe hở, bày tỏ chuyện mình trêu chọc vợ và con gái không vui, cho nên mượn cơ hội hôm nay hát một bài hi vọng hai mẹ con không giận mình nữa, cái này xem như một nhà ba người đều đã tham dự rồi.
Mà Tiểu Bạch bên này ba mẹ cũng chưa tới, vậy thì không có biện pháp rồi.