Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 952
Vốn chuẩn bị ly hôn, kết quả được rồi, lu hôn không thành, ngược lại còn phải công khai nữa!
Ông trời ông muốn chơi tôi à!
"Được, em bình tĩnh một chút đi." Lãnh Tư Thần đồng ý không nói nữa.
Bình tĩnh hồi lâu mà không an tĩnh được Hạ Úc Huân giơ tay lên thử thăm dò hỏi: "Ưm, tôi có thể tìm kiếm sự trợ giúp bên ngoài được chứ?"
Khóe miệng Lãnh Tư Thần khẽ nhếch, nói: "Tìm Âu Minh Hiên cái tên quân sư quạt mo kia sao?"
"Không phải, tôi tìm chị Mộng Oanh của tôi!" Hạ Úc Huân lẩm bẩm.
Lãnh Tư Thần nghĩ nghĩ trả lời: "Có thể."
Hạ Úc Huân lập tức kín đáo lấy điện thoại bấm số chị Mộng Oanh.
"Alo, Úc Huân?"
Điện thoại vừa được nhận cuộc gọi Hạ Úc Huân lập tức bắt đầu khóc: "Alo chị Mộng Oanh hu hu hu... Lãnh phúc hắc anh ta lừa em! Em chơi không lại anh ta! Cứu mạng!"
Lãnh Tư Thần bên cạnh: "..."
"Sao lại thế này? Úc Huân, em từ từ nói!" Tần Mộng Oanh lo lắng nói.
"Chính là... Chính là... Tối hôm nay em đi tham gia tiệc từ thiện đó mà? Nào biết đụng phải Bạch Thiên Ngưng, gọi một đám phóng viên, ngay tại chỗ mắng em thông đồng với chồng cô ta, sau đó Lãnh Tư Thần tên không đáng tin kia cư nhiên..." Hạ Úc Huân đứt quãng mà đem chuyện đêm nay thuật lại cho Tần Mộng Oanh, thi thoảng lại oán giận trừng mắt nhìn Lãnh Tư Thần một cái.
Tần Mộng Oanh sau khi nghe xong trầm ngâm một lúc, hỏi: "Úc Huân, lý do em từ chối anh ấy là gì?"
"A? Lý do em từ chối anh ta..." Hạ Úc Huân vò đầu bứt tai, nói: "Em cũng không biết a, em rất rối!"
Tần Mộng Oanh thở dài, đáp: "Chị nhớ lo lắng lớn nhất của em là sợ sau khi công khai quan hệ, ly hôn sẽ không dễ dàng."
"Đúng đúng đúng! Em chính là lo lắng cái này!" Hạ Úc Huân gật đầu như tỏi.
"Nhưng không dễ dàng, vậy hiện tại với em cũng không dễ dàng đúng không?" Tần Mộng Oanh hỏi.
"Ách..." Hạ Úc Huân không phản đối.
"Đề nghị của chị là, đề xuất này của Lãnh Tư Thần, co có thể suy xét. Bất quá chỉ là một vụ hợp tác thành lập dựa trên lợi ích mà thôi, anh ấy muốn bù đắp cho em, em có thể giải trừ khốn cảnh hiện tại, nhất cử lưỡng tiện. Ba nắm nữa em đứng vững vị trí trong Thiên Lâm, hoặc là nửa năm sau chuyện này nhạt đi, em thấy anh ấy phiền phức, không muốn cùng anh ta chung dưới một mái hiên nữa, đến lúc đó lại ly hôn, kỳ thật so với bây giờ cũng còn dễ dàng hơn."
Lời khuyên này khiến Hạ Úc Huân nghe được nhất thời có dũng khí vén mây mù thấy trời xanh, cảm động không thôi ôm di động hôn một cái, nói: "Chị Mộng Oanh, không có chị em biết làm sao bây giờ a..."
"Em a..." Tần Mộng Oanh bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng, lập tức lại lo lắng thở dài nói: "Kỳ thật chị biết, lo lắng lớn nhất của em là sợ thủ không được tim mình."
Nghe một câu này, Hạ Úc Huân trầm mặc, sau một lúc lâu kiên định thì thào: "Em sẽ thủ được."
Tần Mộng Oanh cũng không vạch trần cô.
Trước đó Lãnh Tư Thần chỉ là theo đuổi cô nhanh hơn chút, cô đã bắt đầu gấp đến độ ngay cả biện pháp đi xem mắt cũng đã sử dụng, lần này công khai quan hệ, một đoạn thời gian rất dài phải cùng sống dưới một mái nhà, bên ngoài còn phải diễn một cặp vợ chồng ân ái. Cô làm sao có thể không hoảng hốt?
"Chị biết, cho tới nay, em vì bản thân mình dao động và ý nghĩ cá nhân cảm thấy thống khổ, thậm chí đối với Lãnh Tư Thần có một tia động tâm liền tự trách, cảm thấy bản thân mình có lỗi với người cha đã mất phải không?"
Hơi thở Hạ Úc Huân bị kiềm hãm, hai đấm bỗng nhiên xiết chặt.
"Tiểu Huân, nếu em vẫn ôm ý nghĩ như vậy, không chỉ có thương tổn chính mình, càng sẽ làm người bên cạnh em tổn thương nữa. Đừng đợi sau khi mất đi mới đau khổ, sự việc của ba em dạy cho em, không phải là cự tuyệt toàn bộ tốt đẹp để trả thù bản thân mình, mà là càng thêm quý trọng hiện tại. Lần này chị sở dĩ đề nghị em đồng ý, là muốn nói cho em biết, cho dù lần này em thủ không được, chống cự không được cũng không có vấn đề gì. Thuận theo tự nhiên, thật sự sẽ không đáng sợ như trong tưởng tượng của em đâu..."
Ông trời ông muốn chơi tôi à!
"Được, em bình tĩnh một chút đi." Lãnh Tư Thần đồng ý không nói nữa.
Bình tĩnh hồi lâu mà không an tĩnh được Hạ Úc Huân giơ tay lên thử thăm dò hỏi: "Ưm, tôi có thể tìm kiếm sự trợ giúp bên ngoài được chứ?"
Khóe miệng Lãnh Tư Thần khẽ nhếch, nói: "Tìm Âu Minh Hiên cái tên quân sư quạt mo kia sao?"
"Không phải, tôi tìm chị Mộng Oanh của tôi!" Hạ Úc Huân lẩm bẩm.
Lãnh Tư Thần nghĩ nghĩ trả lời: "Có thể."
Hạ Úc Huân lập tức kín đáo lấy điện thoại bấm số chị Mộng Oanh.
"Alo, Úc Huân?"
Điện thoại vừa được nhận cuộc gọi Hạ Úc Huân lập tức bắt đầu khóc: "Alo chị Mộng Oanh hu hu hu... Lãnh phúc hắc anh ta lừa em! Em chơi không lại anh ta! Cứu mạng!"
Lãnh Tư Thần bên cạnh: "..."
"Sao lại thế này? Úc Huân, em từ từ nói!" Tần Mộng Oanh lo lắng nói.
"Chính là... Chính là... Tối hôm nay em đi tham gia tiệc từ thiện đó mà? Nào biết đụng phải Bạch Thiên Ngưng, gọi một đám phóng viên, ngay tại chỗ mắng em thông đồng với chồng cô ta, sau đó Lãnh Tư Thần tên không đáng tin kia cư nhiên..." Hạ Úc Huân đứt quãng mà đem chuyện đêm nay thuật lại cho Tần Mộng Oanh, thi thoảng lại oán giận trừng mắt nhìn Lãnh Tư Thần một cái.
Tần Mộng Oanh sau khi nghe xong trầm ngâm một lúc, hỏi: "Úc Huân, lý do em từ chối anh ấy là gì?"
"A? Lý do em từ chối anh ta..." Hạ Úc Huân vò đầu bứt tai, nói: "Em cũng không biết a, em rất rối!"
Tần Mộng Oanh thở dài, đáp: "Chị nhớ lo lắng lớn nhất của em là sợ sau khi công khai quan hệ, ly hôn sẽ không dễ dàng."
"Đúng đúng đúng! Em chính là lo lắng cái này!" Hạ Úc Huân gật đầu như tỏi.
"Nhưng không dễ dàng, vậy hiện tại với em cũng không dễ dàng đúng không?" Tần Mộng Oanh hỏi.
"Ách..." Hạ Úc Huân không phản đối.
"Đề nghị của chị là, đề xuất này của Lãnh Tư Thần, co có thể suy xét. Bất quá chỉ là một vụ hợp tác thành lập dựa trên lợi ích mà thôi, anh ấy muốn bù đắp cho em, em có thể giải trừ khốn cảnh hiện tại, nhất cử lưỡng tiện. Ba nắm nữa em đứng vững vị trí trong Thiên Lâm, hoặc là nửa năm sau chuyện này nhạt đi, em thấy anh ấy phiền phức, không muốn cùng anh ta chung dưới một mái hiên nữa, đến lúc đó lại ly hôn, kỳ thật so với bây giờ cũng còn dễ dàng hơn."
Lời khuyên này khiến Hạ Úc Huân nghe được nhất thời có dũng khí vén mây mù thấy trời xanh, cảm động không thôi ôm di động hôn một cái, nói: "Chị Mộng Oanh, không có chị em biết làm sao bây giờ a..."
"Em a..." Tần Mộng Oanh bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng, lập tức lại lo lắng thở dài nói: "Kỳ thật chị biết, lo lắng lớn nhất của em là sợ thủ không được tim mình."
Nghe một câu này, Hạ Úc Huân trầm mặc, sau một lúc lâu kiên định thì thào: "Em sẽ thủ được."
Tần Mộng Oanh cũng không vạch trần cô.
Trước đó Lãnh Tư Thần chỉ là theo đuổi cô nhanh hơn chút, cô đã bắt đầu gấp đến độ ngay cả biện pháp đi xem mắt cũng đã sử dụng, lần này công khai quan hệ, một đoạn thời gian rất dài phải cùng sống dưới một mái nhà, bên ngoài còn phải diễn một cặp vợ chồng ân ái. Cô làm sao có thể không hoảng hốt?
"Chị biết, cho tới nay, em vì bản thân mình dao động và ý nghĩ cá nhân cảm thấy thống khổ, thậm chí đối với Lãnh Tư Thần có một tia động tâm liền tự trách, cảm thấy bản thân mình có lỗi với người cha đã mất phải không?"
Hơi thở Hạ Úc Huân bị kiềm hãm, hai đấm bỗng nhiên xiết chặt.
"Tiểu Huân, nếu em vẫn ôm ý nghĩ như vậy, không chỉ có thương tổn chính mình, càng sẽ làm người bên cạnh em tổn thương nữa. Đừng đợi sau khi mất đi mới đau khổ, sự việc của ba em dạy cho em, không phải là cự tuyệt toàn bộ tốt đẹp để trả thù bản thân mình, mà là càng thêm quý trọng hiện tại. Lần này chị sở dĩ đề nghị em đồng ý, là muốn nói cho em biết, cho dù lần này em thủ không được, chống cự không được cũng không có vấn đề gì. Thuận theo tự nhiên, thật sự sẽ không đáng sợ như trong tưởng tượng của em đâu..."