Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 924
Bà nội nó, cô bận đến xuất huyết, bên này anh còn gây ra loại vấn đề này cho cô!
Âu Minh Hiên nản lòng nói: “Úc huân, em ít nói vài câu được không? Hiện tại quan trọng là phải tìm được Mộng Oanh và Niếp Niếp trước!”
Âu Minh Hiên đầy ủy khuất, trời biết, anh kỳ thật thật sự thuần khiết, là cô gái kia đột nhiên tập kích, anh khó lòng phòng bị mới bị cợt nhã.
Nhưng, anh biết nói Hạ Úc Huân cũng sẽ không tin tưởng, vì thế đành phải im lặng.
Đáng thương cho sự trong sạch của anh, đều bị huỷ hoại……
-
Hai người tìm hơn một giờ vẫn không thấy bóng người, vì thế Hạ Úc Huân suy đoán: “Có thể chị ấy đã trở về hay không?”
“Anh cảm thấy hẳn là không thể nào?” Âu Minh Hiên nói.
Hạ Úc Huân gật gật đầu: “Em cũng khĩ vậy, tưởng tượng đến anh cũng cô gái khác ở nhà làm loại chuyện này, phụ nữ nào còn ở nổi nhà chứ.”
Nhìn Âu Minh Hiên ngày thường thần thái phấn khởi giờ phút này mặt như bụi đất, khơi dậy sự đồng tình cuối cùng trong lòng cô, Hạ Úc Huân rốt cuộc hảo tâm không đả kích anh, nói: “Mặc kệ như thế nào, đi về nhà xem trước đã.”
Lúc hai người đuổi tới hạnh hoa thôn, nhìn thấy trong sân đèn sáng, nhìn nhau, sau đó lập tức vọt vào.
Mới vừa đi vào liền nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ đang ngồi trước bàn phòng khách, Mộng Oanh đang dạy Niếp Niếp làm bài tập, di động sạc pin để ở bên cạnh.
“Mẹ ơi, con thật sự không có tâm tình làm bài tập!”
Tiểu Bạch hiện tại không ở nơi này, baba lại…… Lại đáng giận như vậy! Bé hiện tại ngay cả người nói chuyện đều không có!
“Niếp Niếp, lại không ngoan mẹ sẽ tức giận đó, hôm nay đã phá lệ mang con đi chơi, trễ như vậy còn chưa viết xong, ngày mai sẽ bị cô giáo mắng!” Tần Mộng Oanh trách nói.
Niếp Niếp thở dài, uể oải ỉu xìu mà một lần nữa cầm bút chì, nói: “Được rồi! Đề này Tiểu Bạch đã nói qua một lần với con, nhưng con vẫn không biết, mẹ, mẹ dạy con lại lần nữa đi! Nếu ngày mai con đến trường lại hỏi Tiểu Bạch, nhất định lại sẽ bị em ấy mắng!”
“Đề này à! Là đề suy luận, hình như rất khó nha……” Tần Mộng Oanh trêu ghẹo mà ra vẻ học sinh tiểu học hiện ra vài phần đáng yêu khác hẳn vẻ đạm mạc ngày thường.
“Mẹ! Hẳn là không phải mẹ cũng không biết đó chứ!”
Tần Mộng Oanh sắc mặt ửng đỏ, nói: “Nếu không, chờ ba con trở về, con hỏi ba?”
Có chuyên môn về nghề nghiệp, cô cũng không phải cái gì đều hiểu, hơn nữa, hiện tại đề bài học sinh tiểu học, thật sự đúng là rất khó!
Niếp Niếp nghe vậy đem khuôn mặt nhỏ quay đi, đáp: “Hừ! Mới không cần hỏi! Ba ba là hoa tâm đại củ cải ~”
Một màn này tuy rằng nhìn rất ấm áp, nhưng thật sự có chút quỷ dị.
Chỗ quỷ dị không gì hơn, vì cái gì Tần Mộng Oanh một chút dấu hiệu tức giận đều không có? Mà Niếp Niếp thì ngược lại.
Trong lúc vô tình Niếp Niếp nhìn thấy người trong sân, đôi mắt chớp chớp, sửng sốt một chút, sau đó trực tiếp làm lơ Âu Minh Hiên, hướng Hạ Úc Huân bay qau, nói: “Dì Hoa —— dì đã về rồi! Nhanh lại đây dạy con làm bài tập!”
“Đã trở lại.” Tần Mộng Oanh nhìn Âu Minh Hiên, nhàn nhạt nói một câu, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Sau đó, cô chuyển hướng Hạ Úc Huân, nói: “Úc huân? Em hôm nay sao lại về rồi? Biểu cảm này là như thế nào, xảy ra chuyện gì sao?”
Hạ Úc Huân mặt vô pháp lý giải, đi qua cầm bả vai cô, nói: “Cái kia, chị Mộng Oanh, chị không lầm chứ? Không phải em có việc, người xảy ra chuyện chính là chị mà!”
“Chị?” Tần Mộng Oanh khó hiểu.
“Đương nhiên rồi! Em và học trưởng tìm chị cả đêm, em còn tưởng rằng chị phải tức giận đến mức mang Niếp Niếp bỏ nhà đi a!” Hạ Úc Huân kéo Tần Mộng Oanh ngồi xuống ghế.
Âu Minh Hiên nản lòng nói: “Úc huân, em ít nói vài câu được không? Hiện tại quan trọng là phải tìm được Mộng Oanh và Niếp Niếp trước!”
Âu Minh Hiên đầy ủy khuất, trời biết, anh kỳ thật thật sự thuần khiết, là cô gái kia đột nhiên tập kích, anh khó lòng phòng bị mới bị cợt nhã.
Nhưng, anh biết nói Hạ Úc Huân cũng sẽ không tin tưởng, vì thế đành phải im lặng.
Đáng thương cho sự trong sạch của anh, đều bị huỷ hoại……
-
Hai người tìm hơn một giờ vẫn không thấy bóng người, vì thế Hạ Úc Huân suy đoán: “Có thể chị ấy đã trở về hay không?”
“Anh cảm thấy hẳn là không thể nào?” Âu Minh Hiên nói.
Hạ Úc Huân gật gật đầu: “Em cũng khĩ vậy, tưởng tượng đến anh cũng cô gái khác ở nhà làm loại chuyện này, phụ nữ nào còn ở nổi nhà chứ.”
Nhìn Âu Minh Hiên ngày thường thần thái phấn khởi giờ phút này mặt như bụi đất, khơi dậy sự đồng tình cuối cùng trong lòng cô, Hạ Úc Huân rốt cuộc hảo tâm không đả kích anh, nói: “Mặc kệ như thế nào, đi về nhà xem trước đã.”
Lúc hai người đuổi tới hạnh hoa thôn, nhìn thấy trong sân đèn sáng, nhìn nhau, sau đó lập tức vọt vào.
Mới vừa đi vào liền nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ đang ngồi trước bàn phòng khách, Mộng Oanh đang dạy Niếp Niếp làm bài tập, di động sạc pin để ở bên cạnh.
“Mẹ ơi, con thật sự không có tâm tình làm bài tập!”
Tiểu Bạch hiện tại không ở nơi này, baba lại…… Lại đáng giận như vậy! Bé hiện tại ngay cả người nói chuyện đều không có!
“Niếp Niếp, lại không ngoan mẹ sẽ tức giận đó, hôm nay đã phá lệ mang con đi chơi, trễ như vậy còn chưa viết xong, ngày mai sẽ bị cô giáo mắng!” Tần Mộng Oanh trách nói.
Niếp Niếp thở dài, uể oải ỉu xìu mà một lần nữa cầm bút chì, nói: “Được rồi! Đề này Tiểu Bạch đã nói qua một lần với con, nhưng con vẫn không biết, mẹ, mẹ dạy con lại lần nữa đi! Nếu ngày mai con đến trường lại hỏi Tiểu Bạch, nhất định lại sẽ bị em ấy mắng!”
“Đề này à! Là đề suy luận, hình như rất khó nha……” Tần Mộng Oanh trêu ghẹo mà ra vẻ học sinh tiểu học hiện ra vài phần đáng yêu khác hẳn vẻ đạm mạc ngày thường.
“Mẹ! Hẳn là không phải mẹ cũng không biết đó chứ!”
Tần Mộng Oanh sắc mặt ửng đỏ, nói: “Nếu không, chờ ba con trở về, con hỏi ba?”
Có chuyên môn về nghề nghiệp, cô cũng không phải cái gì đều hiểu, hơn nữa, hiện tại đề bài học sinh tiểu học, thật sự đúng là rất khó!
Niếp Niếp nghe vậy đem khuôn mặt nhỏ quay đi, đáp: “Hừ! Mới không cần hỏi! Ba ba là hoa tâm đại củ cải ~”
Một màn này tuy rằng nhìn rất ấm áp, nhưng thật sự có chút quỷ dị.
Chỗ quỷ dị không gì hơn, vì cái gì Tần Mộng Oanh một chút dấu hiệu tức giận đều không có? Mà Niếp Niếp thì ngược lại.
Trong lúc vô tình Niếp Niếp nhìn thấy người trong sân, đôi mắt chớp chớp, sửng sốt một chút, sau đó trực tiếp làm lơ Âu Minh Hiên, hướng Hạ Úc Huân bay qau, nói: “Dì Hoa —— dì đã về rồi! Nhanh lại đây dạy con làm bài tập!”
“Đã trở lại.” Tần Mộng Oanh nhìn Âu Minh Hiên, nhàn nhạt nói một câu, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Sau đó, cô chuyển hướng Hạ Úc Huân, nói: “Úc huân? Em hôm nay sao lại về rồi? Biểu cảm này là như thế nào, xảy ra chuyện gì sao?”
Hạ Úc Huân mặt vô pháp lý giải, đi qua cầm bả vai cô, nói: “Cái kia, chị Mộng Oanh, chị không lầm chứ? Không phải em có việc, người xảy ra chuyện chính là chị mà!”
“Chị?” Tần Mộng Oanh khó hiểu.
“Đương nhiên rồi! Em và học trưởng tìm chị cả đêm, em còn tưởng rằng chị phải tức giận đến mức mang Niếp Niếp bỏ nhà đi a!” Hạ Úc Huân kéo Tần Mộng Oanh ngồi xuống ghế.