Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 914
Lần này tới Hương Thành công tác, cô còn cố ý mang lại đây.
Rất tốt! Chính là mày!
Trước đó cô tắm rửa xong trực tiếp mặc quần áo khách sạn ngã đầu liền ngủ, ngay cả áo ngủ của mình cũng không có tâm tư thay, lúc này quyết đoán cởi áo ngủ khách sạn ra, đem “Thần Khí” mình mang theo nhanh chóng thay.
Mọi thứ chuẩn bị thỏa đáng, hít sâu vài lần, ngay sau đó ôm tâm tình sớm chết sớm siêu sinh kéo cửa phòng ra.
Tập trung nhìn vào, được rồi, biển số phòng ánh vàng rực rỡ kia quả nhiên là ba con số 808!
Hạ Úc Huân đầu tiên lén lút chú ý một chút hành lang có người hay không, đặc biệt là sau khi xác định phòng chếch bên cạnh 809 của Nghiêm Tử Hoa không có động tĩnh, lúc này mới vèo một tiếng lẻn đến đối diện, mang một viên tâm bà cụ bảy tám mươi tuổi ấn chuông cửa phòng 808.
Đợi khoảng gần mười giây đồng hồ, quả thực là như qua mười thế kỷ.
Hạ Úc Huân thỉnh thoảng ngó trái ngó phải, sợ có người qua sẽ thấy, càng sợ Nghiêm Tử Hoa đột nhiên có chuyện gì từ bên cạnh đi ra, vậy có thể thảm……
Nôn nóng, đang chuẩn bị gọi cho Lãnh Tư Thần, cửa phòng trước mắt đột nhiên cạch một tiếng mở ra.
Ánh vào mi mắt chính là một lồng ngực mờ mịt còn dính hơi nước……
Hạ Úc Huân theo một mảnh màu da trước mắt chậm rãi ngẩng đầu, quả nhiên thấy được một khuôn mặt quen thuộc đến mức khiến cô vừa thấy liền sẽ phản xạ có điều kiện mà nghiến răng nghiến lợi.
Anh cư nhiên thật sự vẫn luôn ở cùng khách sạn với cô, còn ngay đối diện cô, mà cô cư nhiên đến bây giờ mới biết được.
Khó trách mấy ngày nay cảm thấy lưng như kim chích, thì ra không phải ảo giác, mà là cảm giác của cô quá nhạy bén!
Người đàn ông nhìn dáng vẻ là vừa tắm rửa xong từ trong phòng tắm ra, tóc ướt dầm dề nhỏ nước, bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng lỏng lẻo.
Nếu không phải nội tâm của chủ nhân thân thể này thật sự quá đáng đánh đòn, chỉ nhìn thân thể này vẫn là cô cùng cực kỳ và đặc biệt cảnh đẹp ý vui cùng sắc đẹp thay cơm!
Đáng tiếc, không có nếu.
Lãnh Tư Thần trên dưới quét mắt nhìn bộ quần áo của cô, mày nhíu lại một chút, tựa hồ là có chút vô ngữ……
“Hạ Úc Huân, em……”
Hạ Úc Huân chỉ liếc anh một cái, đương nhiên không kịp quan sát vẻ mặt của anh thế nào, không kịp chờ Lãnh Tư Thần nói ra, nhanh chóng như mùi tên đẩy anh ra chui vào trong phòng.
Thấy tư thái như ăn trộm này của cô, mặt Lãnh Tư Thần lập tức đen hơn phân nửa.
Sao khi vào trong phòng, Hạ Úc Huân tùy ý đánh giá một cái, gian phòng này và phòng cô ở bố cục và kích thước không sai biệt lắm, bất quá hơn một cái là có ban công nhìn ra biển.
Điểm khác nhau lớn nhất là, so với phòng cô chỉ ở một đêm cũng đã loạn thành một đoàn, phòng của Lãnh Tư Thần vẫn chỉnh chỉnh tề tề, chỉnh tề như chưa từng có người ở qua.
Tên vách đá cheo leo này là có chứng cưỡng bách……
Không nghĩ là đã nghĩ quá xa rồi……
Hạ Úc Huân vội vàng rút suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên về, trực tiếp nhảy vào ngồi trên giường lớn, nói: “Muốn đòi thì nhanh lên! Đòi xong tôi còn phải về ngủ! Ngày mai còn phải dậy sớm kịp chuyến bay……”
Lãnh Tư Thần đóng cửa phòng đi vào tới nhìn thấy chính là hình ảnh cô gái đáng chết nào đó người xếp thành hình chữ đại (大) nằm trên giường.
Lãnh Tư Thần khoanh tay trước ngực đứng ở trước giường, đen mặt, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn cô, nói: “Nhìn bộ dạng em đi, cho rằng anh có thể đòi được à?”
Trên người cô ăn mặc…… Đây là cái gì? Bộ quàn áo kỳ cục này, vừa nhìn khiến anh thiếu chút nữa không nhận ra cô……
“Tôi làm sao vậy? Chẳng lẽ tôi nợ tiền của người ta còn phải nợ cả người ta sao?” Hạ Úc Huân một bộ anh thích đòi hay không đòi.
Rất tốt! Chính là mày!
Trước đó cô tắm rửa xong trực tiếp mặc quần áo khách sạn ngã đầu liền ngủ, ngay cả áo ngủ của mình cũng không có tâm tư thay, lúc này quyết đoán cởi áo ngủ khách sạn ra, đem “Thần Khí” mình mang theo nhanh chóng thay.
Mọi thứ chuẩn bị thỏa đáng, hít sâu vài lần, ngay sau đó ôm tâm tình sớm chết sớm siêu sinh kéo cửa phòng ra.
Tập trung nhìn vào, được rồi, biển số phòng ánh vàng rực rỡ kia quả nhiên là ba con số 808!
Hạ Úc Huân đầu tiên lén lút chú ý một chút hành lang có người hay không, đặc biệt là sau khi xác định phòng chếch bên cạnh 809 của Nghiêm Tử Hoa không có động tĩnh, lúc này mới vèo một tiếng lẻn đến đối diện, mang một viên tâm bà cụ bảy tám mươi tuổi ấn chuông cửa phòng 808.
Đợi khoảng gần mười giây đồng hồ, quả thực là như qua mười thế kỷ.
Hạ Úc Huân thỉnh thoảng ngó trái ngó phải, sợ có người qua sẽ thấy, càng sợ Nghiêm Tử Hoa đột nhiên có chuyện gì từ bên cạnh đi ra, vậy có thể thảm……
Nôn nóng, đang chuẩn bị gọi cho Lãnh Tư Thần, cửa phòng trước mắt đột nhiên cạch một tiếng mở ra.
Ánh vào mi mắt chính là một lồng ngực mờ mịt còn dính hơi nước……
Hạ Úc Huân theo một mảnh màu da trước mắt chậm rãi ngẩng đầu, quả nhiên thấy được một khuôn mặt quen thuộc đến mức khiến cô vừa thấy liền sẽ phản xạ có điều kiện mà nghiến răng nghiến lợi.
Anh cư nhiên thật sự vẫn luôn ở cùng khách sạn với cô, còn ngay đối diện cô, mà cô cư nhiên đến bây giờ mới biết được.
Khó trách mấy ngày nay cảm thấy lưng như kim chích, thì ra không phải ảo giác, mà là cảm giác của cô quá nhạy bén!
Người đàn ông nhìn dáng vẻ là vừa tắm rửa xong từ trong phòng tắm ra, tóc ướt dầm dề nhỏ nước, bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng lỏng lẻo.
Nếu không phải nội tâm của chủ nhân thân thể này thật sự quá đáng đánh đòn, chỉ nhìn thân thể này vẫn là cô cùng cực kỳ và đặc biệt cảnh đẹp ý vui cùng sắc đẹp thay cơm!
Đáng tiếc, không có nếu.
Lãnh Tư Thần trên dưới quét mắt nhìn bộ quần áo của cô, mày nhíu lại một chút, tựa hồ là có chút vô ngữ……
“Hạ Úc Huân, em……”
Hạ Úc Huân chỉ liếc anh một cái, đương nhiên không kịp quan sát vẻ mặt của anh thế nào, không kịp chờ Lãnh Tư Thần nói ra, nhanh chóng như mùi tên đẩy anh ra chui vào trong phòng.
Thấy tư thái như ăn trộm này của cô, mặt Lãnh Tư Thần lập tức đen hơn phân nửa.
Sao khi vào trong phòng, Hạ Úc Huân tùy ý đánh giá một cái, gian phòng này và phòng cô ở bố cục và kích thước không sai biệt lắm, bất quá hơn một cái là có ban công nhìn ra biển.
Điểm khác nhau lớn nhất là, so với phòng cô chỉ ở một đêm cũng đã loạn thành một đoàn, phòng của Lãnh Tư Thần vẫn chỉnh chỉnh tề tề, chỉnh tề như chưa từng có người ở qua.
Tên vách đá cheo leo này là có chứng cưỡng bách……
Không nghĩ là đã nghĩ quá xa rồi……
Hạ Úc Huân vội vàng rút suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên về, trực tiếp nhảy vào ngồi trên giường lớn, nói: “Muốn đòi thì nhanh lên! Đòi xong tôi còn phải về ngủ! Ngày mai còn phải dậy sớm kịp chuyến bay……”
Lãnh Tư Thần đóng cửa phòng đi vào tới nhìn thấy chính là hình ảnh cô gái đáng chết nào đó người xếp thành hình chữ đại (大) nằm trên giường.
Lãnh Tư Thần khoanh tay trước ngực đứng ở trước giường, đen mặt, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn cô, nói: “Nhìn bộ dạng em đi, cho rằng anh có thể đòi được à?”
Trên người cô ăn mặc…… Đây là cái gì? Bộ quàn áo kỳ cục này, vừa nhìn khiến anh thiếu chút nữa không nhận ra cô……
“Tôi làm sao vậy? Chẳng lẽ tôi nợ tiền của người ta còn phải nợ cả người ta sao?” Hạ Úc Huân một bộ anh thích đòi hay không đòi.