Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Nam Cung Lâm nhếch khóe miệng, nói ra vẻ hiển nhiên:“Đương nhiên, bằng không, cậu cho là ai?”
“Tôi thấy, người nhàm chán là ông. Tôi lần trước liền nói, đừng đi trêu chọc cô ấy, cô ấy không nợ ông bất cứ thứ gì.” Lãnh Tư Thần mày nhăn lại. Đối với tên Nam Cung Lâm anh thật sự là không có biện pháp. Nếu ông ta thật sự đối với Hạ Úc Huân có tâm tư gì, vậy tuyệt đối rất khó làm.
Đối với thái độ đề phòng của Lãnh Tư Thần, Nam Cung Lâm không thèm để ý mà cười cười, nói: “Những người cô ấy đi xem mắt thật sự là quá kém, tôi đây là đang giúp cô ấy!”
“Ông rốt cuộc muốn làm cái gì?” Lãnh Tư Thần kìm nén cơn tức.
“Tiểu nha đầu kia tôi thực thích, cho nên không đành lòng để cô ấy hãm sâu vào vũng bùn.”
Lãnh Tư Thần lạnh lùng nói, “Cô ấy như thế nào, cùng ông càng không liên quan.”
“Vậy…… Tôi làm cô ấy cùng tôi có quan hệ có phải hay không liền có thể nhúng tay?” Nam Cung Lâm buồn bã nói.
Lãnh Tư Thần ánh mắt nheo lại, trong lòng bực bội không thôi, chọc phải Nam Cung Lâm, thật không biết là cứu cô, hay là hại cô.
Nam Cung Lâm khẽ cười một tiếng, “Nhìn đôi mắt nhỏ của cậu kìa, hệt như phi đao. Nếu khẩn trương để ý như vậy, vì cái gì còn muốn cô rời khỏi công ty? Nắm chặt cùng từ bỏ, không nhất định một hai phải lựa chọn cái sau. Có lẽ cậu cảm thấy hiện tại cách cậu làm là quyết định tốt nhất, nhưng, tôi dám cá, một ngày nào đó cậu sẽ hối hận.”
Nam Cung Lâm lại bắt đầu bày ra tư thái tiền bối.
Lãnh Tư Thần cuối cùng bỏ văn kiện trong tay xuống, nhìn về phía Nam Cung Lâm, gằn từng chữ một nói: “Tôi nghĩ ông hẳn là có chút chuyện nhầm lẫn, tôi không yêu Hạ Úc Huân, cho nên căn bản đừng nói tới từ bỏ.”
Nam Cung Lâm lập tức hưng phấn mà nói, “Tiểu Thần Thần, tôi phát hiện tôi càng ngày càng thích cậu, tính tình này quả thực cùng tôi năm đó không có sai biệt……”
“Bớt ghê tởm đi!” Lãnh Tư Thần nhanh chóng sụp đổ, không thể tưởng được ngoại trừ Hạ Úc Huân, trên đời này còn có người có thể làm anh mất khống chế.
“Ha ha! Bất quá, nhìn ra được, tiểu bảo bối thật ra rất thích cậu đấy! Nha đầu kia, tôi dám khẳng định, cô ấy còn chưa chết tâm.” Nam Cung Lâm chắc chắn nói.
Lãnh Tư Thần từ chối cho ý kiến, chỉ là, nghe được Nam Cung Lâm nói, trong lòng không hiểu sao hiện lên chút vui sướng.
“Tôi có thể cam đoan với cậu, tôi sẽ không thương tổn tiểu bảo bối. Tôi chỉ là cảm thấy cô rất giống một cố nhân của tôi, cho nên mới muốn quan tâm cô ấy một chút. Hơn nữa, cậu không cảm thấy chúng tôi rất có duyên sao?” Nam Cung Lâm nói.
“Có lẽ.” Lãnh Tư Thần tuy rằng hồ nghi thật giả trong lời nói của Nam Cung Lâm, nhưng vẫn tạm thời yên lòng.
“Đúng rồi, đêm nay là tiệc sinh nhật tôi, đến đây chơi đi!” Nam Cung Lâm mời nói.
“44, con số không tồi.”
Nam Cung Lâm đen mặt.
“Tôi sẽ đi, sinh nhật vui vẻ!” Cùng Nam Cung Lâm xây dựng mối quan hệ cũng không có gì xấu.
Nam Cung Lâm lúc này mới nhếch khóe miệng, nói: “Cám ơn!”
Chỉ là, nụ cười kia tựa hồ có vài phần ý vị gian trá.
-
Cùng lúc đó, trong văn phòng sáng sủa sạch sẽ, Âu Minh Hiên đang xoay ghế dựa, trầm ngâm tự hỏi.
Vừa rồi thủ hạ tới nói mấy ngày nay Hạ Úc Huân đi xem mắt không có một lần thành công, đều là đối phương ở trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xem có vẻ như trùng hợp, kỳ thật thực sự quỷ dị.
Rốt cuộc là ai thiếu đạo đức như vậy?
Cư nhiên ở phía trước anh làm chuyện thiếu đạo đức……
Chẳng lẽ là Lãnh Tư Thần? Trong ấn tượng anh ta thật sự là không giống người sẽ làm chuyện nhàm chán như vậy.
Khụ khụ, Âu Minh Hiên mới vừa nghĩ như vậy xong liền thầm mắng chính mình một câu, đây không phải chính mình nói mình nhàm chán sao. Tuy rằng, sự thật là như thế.
Nếu không phải Lãnh Tư Thần, vậy sẽ là ai? Cô gái nhỏ mê mê hồ hồ này rốt cuộc chọc bao nhiêu nhân vật khó chơi a.
-
Tinh võ quán.
Hạ Mạt Lâm hoang mang mà cầm một thiệp mời của một người đàn ông xa lạ khiêm tốn đưa tới.
Cái này…… Chẳng lẽ là từ hội ái hữu mà dì Vương sắp xếp cho Úc Huân?
Hẳn là vậy! Hạ Mạt Lâm không nghĩ nhiều, trực tiếp đem thiệp mời đưa cho Hạ Úc Huân gặm xong dưa chuột lại bắt đầu gặm bút, nói: “Úc huân, hội ái hữu, ngày mai mặc đẹp một chút đi tham gia.”
Hạ Úc Huân khiếp sợ đem đầu bút kia “Két” một tiếng cắn nát.
Không nghĩ tới chung quy vẫn là tránh không khỏi a……
“Tôi thấy, người nhàm chán là ông. Tôi lần trước liền nói, đừng đi trêu chọc cô ấy, cô ấy không nợ ông bất cứ thứ gì.” Lãnh Tư Thần mày nhăn lại. Đối với tên Nam Cung Lâm anh thật sự là không có biện pháp. Nếu ông ta thật sự đối với Hạ Úc Huân có tâm tư gì, vậy tuyệt đối rất khó làm.
Đối với thái độ đề phòng của Lãnh Tư Thần, Nam Cung Lâm không thèm để ý mà cười cười, nói: “Những người cô ấy đi xem mắt thật sự là quá kém, tôi đây là đang giúp cô ấy!”
“Ông rốt cuộc muốn làm cái gì?” Lãnh Tư Thần kìm nén cơn tức.
“Tiểu nha đầu kia tôi thực thích, cho nên không đành lòng để cô ấy hãm sâu vào vũng bùn.”
Lãnh Tư Thần lạnh lùng nói, “Cô ấy như thế nào, cùng ông càng không liên quan.”
“Vậy…… Tôi làm cô ấy cùng tôi có quan hệ có phải hay không liền có thể nhúng tay?” Nam Cung Lâm buồn bã nói.
Lãnh Tư Thần ánh mắt nheo lại, trong lòng bực bội không thôi, chọc phải Nam Cung Lâm, thật không biết là cứu cô, hay là hại cô.
Nam Cung Lâm khẽ cười một tiếng, “Nhìn đôi mắt nhỏ của cậu kìa, hệt như phi đao. Nếu khẩn trương để ý như vậy, vì cái gì còn muốn cô rời khỏi công ty? Nắm chặt cùng từ bỏ, không nhất định một hai phải lựa chọn cái sau. Có lẽ cậu cảm thấy hiện tại cách cậu làm là quyết định tốt nhất, nhưng, tôi dám cá, một ngày nào đó cậu sẽ hối hận.”
Nam Cung Lâm lại bắt đầu bày ra tư thái tiền bối.
Lãnh Tư Thần cuối cùng bỏ văn kiện trong tay xuống, nhìn về phía Nam Cung Lâm, gằn từng chữ một nói: “Tôi nghĩ ông hẳn là có chút chuyện nhầm lẫn, tôi không yêu Hạ Úc Huân, cho nên căn bản đừng nói tới từ bỏ.”
Nam Cung Lâm lập tức hưng phấn mà nói, “Tiểu Thần Thần, tôi phát hiện tôi càng ngày càng thích cậu, tính tình này quả thực cùng tôi năm đó không có sai biệt……”
“Bớt ghê tởm đi!” Lãnh Tư Thần nhanh chóng sụp đổ, không thể tưởng được ngoại trừ Hạ Úc Huân, trên đời này còn có người có thể làm anh mất khống chế.
“Ha ha! Bất quá, nhìn ra được, tiểu bảo bối thật ra rất thích cậu đấy! Nha đầu kia, tôi dám khẳng định, cô ấy còn chưa chết tâm.” Nam Cung Lâm chắc chắn nói.
Lãnh Tư Thần từ chối cho ý kiến, chỉ là, nghe được Nam Cung Lâm nói, trong lòng không hiểu sao hiện lên chút vui sướng.
“Tôi có thể cam đoan với cậu, tôi sẽ không thương tổn tiểu bảo bối. Tôi chỉ là cảm thấy cô rất giống một cố nhân của tôi, cho nên mới muốn quan tâm cô ấy một chút. Hơn nữa, cậu không cảm thấy chúng tôi rất có duyên sao?” Nam Cung Lâm nói.
“Có lẽ.” Lãnh Tư Thần tuy rằng hồ nghi thật giả trong lời nói của Nam Cung Lâm, nhưng vẫn tạm thời yên lòng.
“Đúng rồi, đêm nay là tiệc sinh nhật tôi, đến đây chơi đi!” Nam Cung Lâm mời nói.
“44, con số không tồi.”
Nam Cung Lâm đen mặt.
“Tôi sẽ đi, sinh nhật vui vẻ!” Cùng Nam Cung Lâm xây dựng mối quan hệ cũng không có gì xấu.
Nam Cung Lâm lúc này mới nhếch khóe miệng, nói: “Cám ơn!”
Chỉ là, nụ cười kia tựa hồ có vài phần ý vị gian trá.
-
Cùng lúc đó, trong văn phòng sáng sủa sạch sẽ, Âu Minh Hiên đang xoay ghế dựa, trầm ngâm tự hỏi.
Vừa rồi thủ hạ tới nói mấy ngày nay Hạ Úc Huân đi xem mắt không có một lần thành công, đều là đối phương ở trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xem có vẻ như trùng hợp, kỳ thật thực sự quỷ dị.
Rốt cuộc là ai thiếu đạo đức như vậy?
Cư nhiên ở phía trước anh làm chuyện thiếu đạo đức……
Chẳng lẽ là Lãnh Tư Thần? Trong ấn tượng anh ta thật sự là không giống người sẽ làm chuyện nhàm chán như vậy.
Khụ khụ, Âu Minh Hiên mới vừa nghĩ như vậy xong liền thầm mắng chính mình một câu, đây không phải chính mình nói mình nhàm chán sao. Tuy rằng, sự thật là như thế.
Nếu không phải Lãnh Tư Thần, vậy sẽ là ai? Cô gái nhỏ mê mê hồ hồ này rốt cuộc chọc bao nhiêu nhân vật khó chơi a.
-
Tinh võ quán.
Hạ Mạt Lâm hoang mang mà cầm một thiệp mời của một người đàn ông xa lạ khiêm tốn đưa tới.
Cái này…… Chẳng lẽ là từ hội ái hữu mà dì Vương sắp xếp cho Úc Huân?
Hẳn là vậy! Hạ Mạt Lâm không nghĩ nhiều, trực tiếp đem thiệp mời đưa cho Hạ Úc Huân gặm xong dưa chuột lại bắt đầu gặm bút, nói: “Úc huân, hội ái hữu, ngày mai mặc đẹp một chút đi tham gia.”
Hạ Úc Huân khiếp sợ đem đầu bút kia “Két” một tiếng cắn nát.
Không nghĩ tới chung quy vẫn là tránh không khỏi a……