Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-10
Chương 3.3
Chương 3.3
Hoắc Hi cười như không cười: " Cô bây giờ và trước kia không giống nhau."
Bả vai Thịnh Kiều run lên, làm bộ như không có việc gì: "Em thay đổi. Con người là giống loài không ngừng thay đổi."
"...."
Xe rất nhanh đã đến khu nhà cô, Hoắc Hi dừng xe lại, đạm mạc nói: "Không tiễn cô lên được, gặp lại sau."
"Không cần tiễn không cần tiễn, hẹn gặp lại." Cô lén nhìn một vòng ra ngoài cửa sổ, xác định không có vấn đề gì mới đẩy cửa xe ra, dừng một chút lại xoay người hỏi: "Hoắc Hi, tháng sau anh bắt đầu chuẩn bị cho tuần diễn tập đúng không?"
Cô đối với hành trình công tác của anh tỏ ra rất hiểu biết.
Hoắc Hi gật đầu: "Làm sao?"
"Cố lên! Tuần diễn em sẽ đi, em cướp được vé." Dứt lời, sau gáy như bị vỗ một cái. Cô có vé cái rắm, cướp được vé là Kiều Tiều! Trời mới biết vé vào cửa buổi tuần diễn của Hoắc Hi khó kiếm biết bao nhiêu, fans của anh ấy đều có tốc độ ma quỷ!
Vì thế Thịnh Kiều chưa xuống xe, ngồi trở lại, ho khan hai tiếng: "Cái đó.....Hoắc Hi, anh có vé vào cửa buổi tuần diễn của mình chứ?"
Hoắc Hi sờ tay lái: "Đương nhiên."
"Vậy....em có thể mua một vé của anh không?" Sợ anh cự tuyệt, lại nhanh chóng bổ sung một câu: "Em có thể ra giá gấp năm lần, muốn vé trong hội trường, hàng ghế tốt nhất ở đầu."
Hơn nửa ngày, nghe thấy Hoắc Hi lạnh lùng hỏi: "Tôi là bò sao?"
Thịnh Kiều muốn khóc: "Hoắc Hi, cầu xin anh, cho em một vé vào cửa đi."
Hoắc Hi nói: "Xuống xe."
Thịnh Kiều: "Thật sự không được, vậy khán đài cũng có thể. Nếu em vào không được sẽ khóc nháo ở ngoài sân vận động, đập chết người thì không tốt."
Cô cho rằng cô là Mạnh Khương Nữ à?
Hoắc Hi muốn cười, xoay người nhìn cô: "Thịnh Kiều, cô muốn đi đến tuần diễn của tôi làm gì? Quay video phát Weibo tạo scandal sao?"
Cô sửng sốt, nhìn anh không chớp mắt.
Không gian trong xe nhỏ, bọn họ cũng cách nhau rất gần, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt anh rất rõ ràng. Từng nét đều là dáng vẻ được miêu tả khi cô chụp hình sửa hình phóng đại lên.
Hơn nửa ngày, cô nhẹ nhàng mở miệng: "Hoắc Hi, em chỉ là muốn đi xem anh. Mỗi lần anh diễn xuất em đều muốn tận mắt nhìn thấy."
Em cách anh quá xa, không thể trở thành bạn bè, cũng không thể làm người yêu, em chỉ muốn trở thành một trong hàng vạn fans của anh. Đây là cách duy nhất để em có tham dự vào sinh mệnh của anh, được chứng kiến mỗi lần trưởng thành của anh, nhìn anh tỏa sáng trên sân khấu, từng bước đi đến nơi cao hơn.
Em sẽ vì anh mà phất cờ hò reo, khàn cả giọng cũng không tiếc.
______☆______
Tác giả có lời muốn nói:
Không biết mọi người có truy tinh không, nếu có cũng giống như Tiểu Kiều dùng toàn lực thích một người, mới có thể hiểu được tâm tình đó.
Trong xe có hương bạc hà nhàn nhạt.
Hoắc Hi khẽ nhíu mày, quay người lại, hơn nửa ngày, đạm mạc nói: "Mấy ngày nữa sẽ đưa cho cô."
"Mỗi buổi diễn đều phải đưa!"
"Có thể xuống xe chưa?"
Chương 3.3
Hoắc Hi cười như không cười: " Cô bây giờ và trước kia không giống nhau."
Bả vai Thịnh Kiều run lên, làm bộ như không có việc gì: "Em thay đổi. Con người là giống loài không ngừng thay đổi."
"...."
Xe rất nhanh đã đến khu nhà cô, Hoắc Hi dừng xe lại, đạm mạc nói: "Không tiễn cô lên được, gặp lại sau."
"Không cần tiễn không cần tiễn, hẹn gặp lại." Cô lén nhìn một vòng ra ngoài cửa sổ, xác định không có vấn đề gì mới đẩy cửa xe ra, dừng một chút lại xoay người hỏi: "Hoắc Hi, tháng sau anh bắt đầu chuẩn bị cho tuần diễn tập đúng không?"
Cô đối với hành trình công tác của anh tỏ ra rất hiểu biết.
Hoắc Hi gật đầu: "Làm sao?"
"Cố lên! Tuần diễn em sẽ đi, em cướp được vé." Dứt lời, sau gáy như bị vỗ một cái. Cô có vé cái rắm, cướp được vé là Kiều Tiều! Trời mới biết vé vào cửa buổi tuần diễn của Hoắc Hi khó kiếm biết bao nhiêu, fans của anh ấy đều có tốc độ ma quỷ!
Vì thế Thịnh Kiều chưa xuống xe, ngồi trở lại, ho khan hai tiếng: "Cái đó.....Hoắc Hi, anh có vé vào cửa buổi tuần diễn của mình chứ?"
Hoắc Hi sờ tay lái: "Đương nhiên."
"Vậy....em có thể mua một vé của anh không?" Sợ anh cự tuyệt, lại nhanh chóng bổ sung một câu: "Em có thể ra giá gấp năm lần, muốn vé trong hội trường, hàng ghế tốt nhất ở đầu."
Hơn nửa ngày, nghe thấy Hoắc Hi lạnh lùng hỏi: "Tôi là bò sao?"
Thịnh Kiều muốn khóc: "Hoắc Hi, cầu xin anh, cho em một vé vào cửa đi."
Hoắc Hi nói: "Xuống xe."
Thịnh Kiều: "Thật sự không được, vậy khán đài cũng có thể. Nếu em vào không được sẽ khóc nháo ở ngoài sân vận động, đập chết người thì không tốt."
Cô cho rằng cô là Mạnh Khương Nữ à?
Hoắc Hi muốn cười, xoay người nhìn cô: "Thịnh Kiều, cô muốn đi đến tuần diễn của tôi làm gì? Quay video phát Weibo tạo scandal sao?"
Cô sửng sốt, nhìn anh không chớp mắt.
Không gian trong xe nhỏ, bọn họ cũng cách nhau rất gần, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt anh rất rõ ràng. Từng nét đều là dáng vẻ được miêu tả khi cô chụp hình sửa hình phóng đại lên.
Hơn nửa ngày, cô nhẹ nhàng mở miệng: "Hoắc Hi, em chỉ là muốn đi xem anh. Mỗi lần anh diễn xuất em đều muốn tận mắt nhìn thấy."
Em cách anh quá xa, không thể trở thành bạn bè, cũng không thể làm người yêu, em chỉ muốn trở thành một trong hàng vạn fans của anh. Đây là cách duy nhất để em có tham dự vào sinh mệnh của anh, được chứng kiến mỗi lần trưởng thành của anh, nhìn anh tỏa sáng trên sân khấu, từng bước đi đến nơi cao hơn.
Em sẽ vì anh mà phất cờ hò reo, khàn cả giọng cũng không tiếc.
______☆______
Tác giả có lời muốn nói:
Không biết mọi người có truy tinh không, nếu có cũng giống như Tiểu Kiều dùng toàn lực thích một người, mới có thể hiểu được tâm tình đó.
Trong xe có hương bạc hà nhàn nhạt.
Hoắc Hi khẽ nhíu mày, quay người lại, hơn nửa ngày, đạm mạc nói: "Mấy ngày nữa sẽ đưa cho cô."
"Mỗi buổi diễn đều phải đưa!"
"Có thể xuống xe chưa?"