Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 244-248
Chương 244
Chu Chính Hà càng tức giận hơn, tại sao ngay cả một tiền bối đức cao vọng trọng như ông Charlie cũng nói giúp cho Diệp Mộc Châu.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Ông Charlie, ông không biết trước kia bạn học Diệp này từng gian lận rồi sao? Rõ ràng cô ta đến từ vùng quê, sao biết tiếng Pháp được? Nếu như lần này không phán cô ta gian lận, tôi không phục!”
Nhưng ông Charlie chỉ nở nụ cười lạnh lùng: “Đến từ vùng quê là không thể biết phiên dịch sao? Bởi vì có quá nhiều người không coi ai ra gì như ông, cho nên mới để lỡ bao nhiêu mầm giống tốt thế này”
Nói xong, ông ta không thèm để ý đến vẻ mặt tái nhợt của Chu Chính Hà: “Tôi nói cho ông biết tại sao cô ấy không gian lận”
Sau đó màn hình lớn loé lên, chợt hiện lên vài đoạn video.
Có thể thấy những video này được quay lại từ những cuộc thi Phiên dịch trước đó. Ông Charlie vẫy tay, video đầu tiên được mở lên. Khi đó vẻ ngoài của cô gái trên bục vẫn còn ngây thơ, nhưng lại mơ hồ giống một người nào đó…
Tất cả mọi người đều không kìm được mà nhìn sang Diệp Mộc Châu.
Sau đó video thứ hai, thứ ba mà mãi đến video thứ năm…
Vẻ ngoài của cô nữ sinh trong video càng ngày càng xinh đẹp, nét mặt càng lạnh lùng hơn. Điều duy nhất không thay đổi là khi đối diện với ban giám khảo, góc bên phải trên bộ đồ của cô đều kẹp một thẻ tên nho nhỏ.
Diệp Mộc Châu!
Cô thiểu nữ này đã tham gia liên tiếp năm kỳ của Cuộc thi Phiên dịch?
Hơn nữa những video này rõ ràng được ghi lại khi ban giám khảo trao giải cho quán quân, có thể nói cô tham gia năm kỳ…
Đều đạt giải quán quân cả năm?
Diệp Mộc Châu liên tục giành giải quán quân trong năm kỳ Cuộc thi Phiên dịch!
Nếu như nói vừa nãy mọi người chỉ ngạc nhiên, vậy thì bây giờ chính là ngỡ ngàng.
Một cô bé mười bốn mười lăm tuổi bộc lộ tài năng trong giới phiên dịch, trở thành quán quân trẻ tuổi nhất trong lịch sử Cuộc thi Phiên dịch.
Không chỉ như vậy, cô liên tiếp là quán quân trong suốt năm kỳ, tổ chức phiên dịch quốc tế và
những nhóm thi đều gửi lời mời cho cô, mong cô đến làm ban giám khảo…
Chu Chính Hà còn chưa có tư cách làm ban giám khảo, nhưng Diệp Mộc Châu lại được nhóm thi mời mấy năm rồi.
Ông Charlie lạnh lùng nói: “Thực lực chính là bằng chứng tốt nhất. Tất cả mọi người đều đã thấy rõ ràng thực lực của cô Diệp, cô ấy có thể liên tiếp giành quán quân trong năm kỳ, cánh cửa lớn của tổ chức phiên dịch luôn mở rộng với cô ấy bất cứ lúc nào. Ông Chu, xin hỏi cô ấy cần gì phải gian lận? Ông cũng xứng để bảo cô ấy gian lận sao?”
Ông cũng xứng để bảo cô ấy gian lận sao?
Chương 245
Một người liên tiếp giành quán quân trong năm năm của Cuộc thi Phiên dịch cần để ý đến Chu Chính Hà sao? Cô muốn thắng Chu Chính Hà là chuyện hết sức đơn giản, cần gì phải gian lớn?
Vẻ mặt của Chu Chính Hà bỗng tái nhợt.
Diệp Khánh Thy ở dưới bục phải cắn chặt vào môi mới không để mình gào thét lên.
Diệp Mộc Châu… Diệp Mộc Châu mà lại là quán quân thiên tài đầu tiên được ca tụng đó sao? Không thể nào, không thể nào…
Cả đời này cô ta đều phải giẫm lên đầu Diệp Mộc Châu, tại sao mình lại thua được, tại sao…
Từ đầu đến cuối ánh mắt của Diệp Mộc Châu đều vô cùng bình tĩnh và thờ ơ, trong treo nhưng vẫn lạnh lùng, hờ hững.
Cô nhìn Chu Chính Hà, người đó cứ như bị sét đánh mà loạng choạng lùi về sau vài bước.
“Cô là quán quân, cô mà lại là quán quân… Tại sao nhà họ Diệp không biết, tại sao nhà họ Diệp đều nói cô là đồ bỏ đi, tại sao.”
Chu Chính Hà biết mình đã thua rồi, ngày hôm nay thể diện cả đời ông ta đã mất sạch sẽ.
Ông ta không dám nghe những lời người xung quanh nói, chỉ biết trốn chui trốn nhủi.
“Ông Chu Chính Hà, đợi đã, ông tưởng chuyện này đã xong rồi sao?”
Charlie sai người chặn ông ta lại, đột nhiên quát lớn: “Ông nói đúng, hôm nay thật sự có người đã gian lận. Mà người gian lận đó cũng chính là ông”.
Lúc này trên màn hình lớn phía sau chợt hiện lên một đoạn video của camera giám sát, trên. đó có một người đang lén lén lút lút lẻn vào văn phòng của nhóm ra đề…
Chu Chính Hà không dám tin, trợn tròn mắt.
Tất cả mọi người dưới bục đều kinh ngạc.
Người ở trong camera không phải là Chu Chính Hà thì còn có thể là ai?
Ông ta đứng trong bóng tối, trộm được đề bài của cuộc thi. Sau khi lấy điện thoại ra chụp ông ta liền rời đi.
Tất cả mọi thứ đều được camera ghi lại…
“Như vậy chẳng phải là vừa ăn cướp vừa la làng sao? Ông ta mới là người gian lận, vậy mà còn vu khống cho Diệp Mộc Châu?”
“Bên ngoài thì ông ta ra vẻ trang nghiêm, nói cái gì mà mình là Bậc thầy phiên dịch. Nhưng thật ra chỉ là một kẻ phế vật đố kỵ với Diệp Mộc Châu”
“Đợi đã, Chu Chính Hà gian lận mới được 8.6 điểm, Diệp Mộc Châu không gian lận nhưng lại được 10 điểm… Điều đó chứng tỏ thực lực của hai người họ đúng là một người là trời, một người là đất”
“Sau này có lẽ Chu Chính Hà phải rút khỏi giới phiên dịch rồi, mất mặt quá…”
Chu Chính Hà choáng váng, có vô số người đang khinh thường, châm biếm và chửi rủa ông ta giống như thuỷ triều dâng cao. Ông ta cảm thấy hoa mắt chóng mặt, ngón tay run rẩy chỉ vào Diệp Mộc Châu nhưng lại không có dũng khí để nói ra bất kỳ lời uy hiếp nào.
Đầu ông ta đột nhiên trở nên trống rỗng, cơ thể mềm nhũn cứ như vậy mà ngất xỉu.
Nhưng không có ai đồng cảm với ông ta, nhóm tổ chức cuộc thi cũng chỉ cho nhân viên y tế khiêng ông ta đi, sau đó tiếp tục tiến hành cuộc thi.
Một Bậc thầy phiên dịch nổi tiếng trong nước không chỉ thua bởi một sinh viên, điều đáng xấu hổ hơn là ông ta còn gian lận.
Chương 246
Điều này không khỏi khiến người ta nghi ngờ rằng, trong những cuộc thi trước đó, liệu Chu Chính Hà có phải cũng thông qua việc gian lận nên mới có được thành tích tốt?
Bởi vì đố kỵ với Diệp Mộc Châu mà ông ta đã vu khống cố, suýt chút nữa huỷ hoại một mầm mống tốt. Vậy những năm qua đã có biết bao nhiêu người bị huỷ hoại dưới tay ông ta?
Trước khi rời đi, Diệp Mộc Châu liếc mắt về phía Diệp Khánh Thy..
Cô chỉ thản nhiên nhìn cô ta, nhưng lại khiến Diệp Khánh Thy run rẩy cả người.
“Anh Ngạn Lâm, không ngờ thầy Chu lại là người như vậy. Lần này em và ba đã hiểu lầm chị rồi, liệu chị ấy có càng hận bọn em thêm hay không…”
Hoắc Ngạn Lâm buông bỏ vẻ mặt nghi ngờ, Khánh Thy cũng chỉ có lòng tốt, sợ Mộc Châu đi nhầm đường nên không thể trách cô ta được.
“Em đừng lo lắng, anh đi giải thích rõ với Mộc Châu. Em cũng chỉ muốn tốt cho cô ấy, cô ấy sẽ hiểu được thôi.”
Bên ngoài hội trường thi đấu.
Hoắc Việt Bách thu ánh mắt hài lòng về: “Ừm, không tồi”
Lâm Khiếu Phương toát mồ hôi, trong mắt ngài Cửu biểu hiện của bà chủ chỉ là không tồi thôi sao?
Chuyên gia tình yêu Lâm phó quan lại sắp online rồi.
Anh ta tận tình khuyên bảo: “Ngài Cửu, đợi lát nữa bà chủ ra ngoài thì anh không được chỉ nói mỗi một câu “không tồi” thôi đâu. Anh phải khen cô ấy, khen cho bà chủ cảm thấy hài lòng. Như vậy bà chủ mới vui vẻ!
Hoắc Việt Bách chậm rãi liếc mắt nhìn anh ta.
Lâm Khiếu Phương giống như bị uy hiếp: “Lần trước cái người Tạ Lâm đó không đẹp trai bằng anh, cũng không giàu có bằng anh, nhưng tại sao bà chủ lại nói chuyện với anh ta? Chẳng phải là vì anh ta có cái miệng biết ăn nói hay sao? Lỡ như anh ta đào góc tường của anh đi thì phải làm sao bây giờ? Ngài Cửu, anh phải học tập cho tử tế”
Tạ Lâm…
Hoắc Việt Bách đột nhiên nhíu mày, tại sao lần trước Diệp Mộc Châu lại nói chuyện với Tạ Lâm?
Cô và Tạ Lâm không quen biết nhau mới đúng.
Nhưng mấy lời của Lâm Khiếu Phương cũng rất đúng, đúng là có vài người thật sự muốn đào góc tường nhà anh.
Anh nhếch môi, nở nụ cười đầy ẩn ý.
Diệp Mộc Châu vừa mới ra khỏi sảnh lớn của cuộc thi đã nhìn thấy Hoắc Việt Bách đứng đợi trước cửa.
Hôm nay tâm trạng của cô rất tốt, nhanh chóng ngồi vào ghế sau.
Lâm Khiếu Phương nháy mắt với Hoắc Việt Bách: Khen đi, mau khen đi ngài Cửu!
Hoắc Việt Bách nói chậm rãi: “Trong lúc dịch em dùng một từ không được hợp cho lắm, đổi thành bốn chữ “chung sống đến già” sẽ hợp với cảm xúc hơn.”
Lâm Khiếu Phương: “..”
Tôi bảo anh khen, khen! Chứ đâu có bảo anh chỉ ra lỗi sai của bà chủ! Ngài Cửu, rốt cuộc anh có làm được không vậy?
Chương 247
Không ngờ Diệp Mộc Châu lại chăm chú suy nghĩ, sau đó nói: “Ngài Cửu, anh giỏi quá! Anh nói như vậy làm em thật sự cảm thấy đổi thành “chung sống đến già” sẽ hay hơn”
Hoắc Việt Bách: “Ừm, anh biết em muốn chung sống đến già với anh”
Lâm Khiếu Phương đang lái xe, suýt chút nữa đã đạp nhầm chân ga.
Tôi thua rồi, nói đến chòng ghẹo thì ngài Cửu anh là nhất, anh đây là đang tỏ tình sao?
Diệp Mộc Châu không nghe rõ lắm: “Ngài Cửu, anh nói cái gì cơ?”
Hoắc Việt Bách hờ hững đưa mắt nhìn ra cửa sổ: “Không có gì”
Vừa nãy Diệp Mộc Châu không nghe rõ, tưởng Hoắc Việt Bách thật sự không nói gì nên cũng không hỏi nhiều.
Nhìn từ kính chiếu hậu, Lâm Khiếu Phương nhìn thấy hai tại của anh đã đỏ bừng lên: “…”
Ngài Cửu, tôi ghét anh thật đấy! Sao anh lại nhút nhát như vậy? Chẳng phải bây giờ nên ôm bà chủ rồi hôn mãnh liệt trong vòng năm phút sao?
Hoắc Việt Bách hờ hững ẩn lên màn hình điện thoại, gửi tin nhắn cho Giang Bắc Minh, sau đó anh đặt điện thoại xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không lâu sau, điện thoại của Diệp Mộc Châu vang lên.
Giang Bắc Minh khẽ nói: “Alo, đàn em à, có muốn đi xem buổi tuyển diễn viên cho kịch bản của em vào ngày kia không?”
Diệp Mộc Châu kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao? Chẳng phải nói phải xếp hàng à?”
Năm ngoái cô tiện tay viết một kịch bản, gửi cho công ty điện ảnh và truyền hình có nhiều tài nguyên nhất. Mặc dù bên phía công ty đã nhận kịch bản của cô, nhưng chỉ mới báo lại cho cô gần đây rằng có rất nhiều kịch bản, kịch bản của cô nhanh nhất cũng phải cuối năm thứ hai mới có thể sắp xếp tuyển diễn viên được.
Sao lại nhanh như vậy?
Giang Bắc Minh: “…”
Đàn anh làm ông chủ của công ty điện ảnh và truyền hình, đích thân gọi điện thoại đến dặn dò có thể chạm được sao?
Hơn nữa kịch bản này đúng là rất xuất sắc, được một trong ba đạo diễn lớn để mắt đến. Công ty sao có thể không coi trọng? Nên đã lập tức chiêu mộ nhà đầu tư và tuyển chọn diễn viên sớm.
Giang Bắc Minh cũng là nhận được điện thoại của đàn anh nên mới nhớ ra phải để đàn em viết ra kịch bản này đến xem xét.
“Đúng rồi, đàn em à, đàn anh cũng sẽ đến buổi tuyển chọn diễn viên. Đến khi đấy anh sắp xếp cho hai người gặp nhau nhé?”
Đây là lần thứ n Giang Bắc Minh nhắc đến chuyện muốn đưa cô đến gặp đàn anh.
Diệp Mộc Châu do dự hai giây liền đồng ý.
Chương 248
Dù sao quen biết nhau đã mười năm, cho dù đàn anh có hói đầu thì cô cũng phải gặp.
Nhưng đàn anh đến buổi tuyển chọn diễn viên để làm gì? Trước kia cô chưa từng nghe ở ngoài đời đàn anh làm việc trong mảng điện ảnh.
Lẽ nào là diễn viên sao?
Cũng có thể đàn anh đã kết hôn, đã có tiền. Diễn viên khoảng bốn mươi tuổi, đã kết hôn còn giàu có là điều bình thường.
Cô và Giang Bắc Minh hẹn thời gian xong thì đặt điện thoại xuống, lúc này mới nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hoắc Việt Bách, đây không phải là đường về nhà”
Người đàn ông vô cùng bình tĩnh: “Trước tiên không về nhà”
Lâm Khiếu Phương dừng xe ở dưới tầng hầm của một trung tâm thương mại. Hoắc Việt Bách đưa cô vào một cửa hàng đồng hồ cao cấp, hờ hững nói: “Bà Hoắc thắng Chu Chính Hà, như thế nào cũng phải thưởng”.
Đó là một chiếc đồng hồ nữ vô cùng xa xỉ, được tô điểm bởi mấy chục viên kim cương. Mặc dù nhiều kim cương nhưng lại được giấu ở tầng thứ hai, nhìn bên ngoài chiếc đồng hồ này vẫn còn khá khiêm tốn.
Hoắc Việt Bách đeo lên cho cô: “Được rồi, đi thôi.”
Diệp Mộc Châu nghi ngờ.
Đi rồi sao?
Đến đây chỉ để mua một chiếc đồng hồ cho cô? Như vậy thôi?
Mặc dù chiếc đồng hồ này rất đắt, nhưng không là gì đối với Hoắc Việt Bách. Anh muốn tặng thì cần gì phải phô trương như thế?
Lâm Khiểu Phương: “…” Chẳng phải còn một chiếc đồng hồ nam nữa sao?
Ngài Cửu à, tại sao anh không nói rõ đây là đồng hồ tình nhân, anh mau nói đi chứ!
Mấy ngày sau.
Vào hôm tuyển chọn diễn viên, Diệp Mộc Châu không nói cho đoàn làm phim biết mình sẽ đến xem, nên chỉ có mấy người đạo diễn biết.
Cô ăn sáng xong, đang chuẩn bị ra ngoài thì Hoắc Việt Bách bỗng nhiên kéo tay cô lại.
Có một thứ gì đó lành lạnh dán lên tay cô.
“Đeo đồng hồ lên”
Diệp Mộc Châu liếc nhìn chiếc đồng hồ rồi lại nhìn Hoắc Việt Bách, thật sự không hiểu được.
Tại sao anh lại cố chấp với cái đồng hồ này như vậy?
Sau khi Diệp Mộc Châu ra ngoài, Lâm Khiểu Phương mới cung kính đưa một cái khác ra cho anh:
“Ngài Cửu, đồng hồ tình nhân của anh”
Hoắc Việt Bách: “Ừm”
Lâm Khiếu Phương: “..” Cần gì phải ra vẻ vậy chứ? Anh kiêu ngạo lạnh lùng làm cái gì? Anh còn không bằng tôi đâu!
Buổi casting diễn ra tại tầng một của khách sạn bên cạnh trường quay.
Hoắc Việt Bách đưa Diệp Mộc Châu đến, nhưng anh không vội xuống xe.
Anh nheo mắt lại: “Đi kiểm tra xem hôm nay có những ai đến”
Chu Chính Hà càng tức giận hơn, tại sao ngay cả một tiền bối đức cao vọng trọng như ông Charlie cũng nói giúp cho Diệp Mộc Châu.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Ông Charlie, ông không biết trước kia bạn học Diệp này từng gian lận rồi sao? Rõ ràng cô ta đến từ vùng quê, sao biết tiếng Pháp được? Nếu như lần này không phán cô ta gian lận, tôi không phục!”
Nhưng ông Charlie chỉ nở nụ cười lạnh lùng: “Đến từ vùng quê là không thể biết phiên dịch sao? Bởi vì có quá nhiều người không coi ai ra gì như ông, cho nên mới để lỡ bao nhiêu mầm giống tốt thế này”
Nói xong, ông ta không thèm để ý đến vẻ mặt tái nhợt của Chu Chính Hà: “Tôi nói cho ông biết tại sao cô ấy không gian lận”
Sau đó màn hình lớn loé lên, chợt hiện lên vài đoạn video.
Có thể thấy những video này được quay lại từ những cuộc thi Phiên dịch trước đó. Ông Charlie vẫy tay, video đầu tiên được mở lên. Khi đó vẻ ngoài của cô gái trên bục vẫn còn ngây thơ, nhưng lại mơ hồ giống một người nào đó…
Tất cả mọi người đều không kìm được mà nhìn sang Diệp Mộc Châu.
Sau đó video thứ hai, thứ ba mà mãi đến video thứ năm…
Vẻ ngoài của cô nữ sinh trong video càng ngày càng xinh đẹp, nét mặt càng lạnh lùng hơn. Điều duy nhất không thay đổi là khi đối diện với ban giám khảo, góc bên phải trên bộ đồ của cô đều kẹp một thẻ tên nho nhỏ.
Diệp Mộc Châu!
Cô thiểu nữ này đã tham gia liên tiếp năm kỳ của Cuộc thi Phiên dịch?
Hơn nữa những video này rõ ràng được ghi lại khi ban giám khảo trao giải cho quán quân, có thể nói cô tham gia năm kỳ…
Đều đạt giải quán quân cả năm?
Diệp Mộc Châu liên tục giành giải quán quân trong năm kỳ Cuộc thi Phiên dịch!
Nếu như nói vừa nãy mọi người chỉ ngạc nhiên, vậy thì bây giờ chính là ngỡ ngàng.
Một cô bé mười bốn mười lăm tuổi bộc lộ tài năng trong giới phiên dịch, trở thành quán quân trẻ tuổi nhất trong lịch sử Cuộc thi Phiên dịch.
Không chỉ như vậy, cô liên tiếp là quán quân trong suốt năm kỳ, tổ chức phiên dịch quốc tế và
những nhóm thi đều gửi lời mời cho cô, mong cô đến làm ban giám khảo…
Chu Chính Hà còn chưa có tư cách làm ban giám khảo, nhưng Diệp Mộc Châu lại được nhóm thi mời mấy năm rồi.
Ông Charlie lạnh lùng nói: “Thực lực chính là bằng chứng tốt nhất. Tất cả mọi người đều đã thấy rõ ràng thực lực của cô Diệp, cô ấy có thể liên tiếp giành quán quân trong năm kỳ, cánh cửa lớn của tổ chức phiên dịch luôn mở rộng với cô ấy bất cứ lúc nào. Ông Chu, xin hỏi cô ấy cần gì phải gian lận? Ông cũng xứng để bảo cô ấy gian lận sao?”
Ông cũng xứng để bảo cô ấy gian lận sao?
Chương 245
Một người liên tiếp giành quán quân trong năm năm của Cuộc thi Phiên dịch cần để ý đến Chu Chính Hà sao? Cô muốn thắng Chu Chính Hà là chuyện hết sức đơn giản, cần gì phải gian lớn?
Vẻ mặt của Chu Chính Hà bỗng tái nhợt.
Diệp Khánh Thy ở dưới bục phải cắn chặt vào môi mới không để mình gào thét lên.
Diệp Mộc Châu… Diệp Mộc Châu mà lại là quán quân thiên tài đầu tiên được ca tụng đó sao? Không thể nào, không thể nào…
Cả đời này cô ta đều phải giẫm lên đầu Diệp Mộc Châu, tại sao mình lại thua được, tại sao…
Từ đầu đến cuối ánh mắt của Diệp Mộc Châu đều vô cùng bình tĩnh và thờ ơ, trong treo nhưng vẫn lạnh lùng, hờ hững.
Cô nhìn Chu Chính Hà, người đó cứ như bị sét đánh mà loạng choạng lùi về sau vài bước.
“Cô là quán quân, cô mà lại là quán quân… Tại sao nhà họ Diệp không biết, tại sao nhà họ Diệp đều nói cô là đồ bỏ đi, tại sao.”
Chu Chính Hà biết mình đã thua rồi, ngày hôm nay thể diện cả đời ông ta đã mất sạch sẽ.
Ông ta không dám nghe những lời người xung quanh nói, chỉ biết trốn chui trốn nhủi.
“Ông Chu Chính Hà, đợi đã, ông tưởng chuyện này đã xong rồi sao?”
Charlie sai người chặn ông ta lại, đột nhiên quát lớn: “Ông nói đúng, hôm nay thật sự có người đã gian lận. Mà người gian lận đó cũng chính là ông”.
Lúc này trên màn hình lớn phía sau chợt hiện lên một đoạn video của camera giám sát, trên. đó có một người đang lén lén lút lút lẻn vào văn phòng của nhóm ra đề…
Chu Chính Hà không dám tin, trợn tròn mắt.
Tất cả mọi người dưới bục đều kinh ngạc.
Người ở trong camera không phải là Chu Chính Hà thì còn có thể là ai?
Ông ta đứng trong bóng tối, trộm được đề bài của cuộc thi. Sau khi lấy điện thoại ra chụp ông ta liền rời đi.
Tất cả mọi thứ đều được camera ghi lại…
“Như vậy chẳng phải là vừa ăn cướp vừa la làng sao? Ông ta mới là người gian lận, vậy mà còn vu khống cho Diệp Mộc Châu?”
“Bên ngoài thì ông ta ra vẻ trang nghiêm, nói cái gì mà mình là Bậc thầy phiên dịch. Nhưng thật ra chỉ là một kẻ phế vật đố kỵ với Diệp Mộc Châu”
“Đợi đã, Chu Chính Hà gian lận mới được 8.6 điểm, Diệp Mộc Châu không gian lận nhưng lại được 10 điểm… Điều đó chứng tỏ thực lực của hai người họ đúng là một người là trời, một người là đất”
“Sau này có lẽ Chu Chính Hà phải rút khỏi giới phiên dịch rồi, mất mặt quá…”
Chu Chính Hà choáng váng, có vô số người đang khinh thường, châm biếm và chửi rủa ông ta giống như thuỷ triều dâng cao. Ông ta cảm thấy hoa mắt chóng mặt, ngón tay run rẩy chỉ vào Diệp Mộc Châu nhưng lại không có dũng khí để nói ra bất kỳ lời uy hiếp nào.
Đầu ông ta đột nhiên trở nên trống rỗng, cơ thể mềm nhũn cứ như vậy mà ngất xỉu.
Nhưng không có ai đồng cảm với ông ta, nhóm tổ chức cuộc thi cũng chỉ cho nhân viên y tế khiêng ông ta đi, sau đó tiếp tục tiến hành cuộc thi.
Một Bậc thầy phiên dịch nổi tiếng trong nước không chỉ thua bởi một sinh viên, điều đáng xấu hổ hơn là ông ta còn gian lận.
Chương 246
Điều này không khỏi khiến người ta nghi ngờ rằng, trong những cuộc thi trước đó, liệu Chu Chính Hà có phải cũng thông qua việc gian lận nên mới có được thành tích tốt?
Bởi vì đố kỵ với Diệp Mộc Châu mà ông ta đã vu khống cố, suýt chút nữa huỷ hoại một mầm mống tốt. Vậy những năm qua đã có biết bao nhiêu người bị huỷ hoại dưới tay ông ta?
Trước khi rời đi, Diệp Mộc Châu liếc mắt về phía Diệp Khánh Thy..
Cô chỉ thản nhiên nhìn cô ta, nhưng lại khiến Diệp Khánh Thy run rẩy cả người.
“Anh Ngạn Lâm, không ngờ thầy Chu lại là người như vậy. Lần này em và ba đã hiểu lầm chị rồi, liệu chị ấy có càng hận bọn em thêm hay không…”
Hoắc Ngạn Lâm buông bỏ vẻ mặt nghi ngờ, Khánh Thy cũng chỉ có lòng tốt, sợ Mộc Châu đi nhầm đường nên không thể trách cô ta được.
“Em đừng lo lắng, anh đi giải thích rõ với Mộc Châu. Em cũng chỉ muốn tốt cho cô ấy, cô ấy sẽ hiểu được thôi.”
Bên ngoài hội trường thi đấu.
Hoắc Việt Bách thu ánh mắt hài lòng về: “Ừm, không tồi”
Lâm Khiếu Phương toát mồ hôi, trong mắt ngài Cửu biểu hiện của bà chủ chỉ là không tồi thôi sao?
Chuyên gia tình yêu Lâm phó quan lại sắp online rồi.
Anh ta tận tình khuyên bảo: “Ngài Cửu, đợi lát nữa bà chủ ra ngoài thì anh không được chỉ nói mỗi một câu “không tồi” thôi đâu. Anh phải khen cô ấy, khen cho bà chủ cảm thấy hài lòng. Như vậy bà chủ mới vui vẻ!
Hoắc Việt Bách chậm rãi liếc mắt nhìn anh ta.
Lâm Khiếu Phương giống như bị uy hiếp: “Lần trước cái người Tạ Lâm đó không đẹp trai bằng anh, cũng không giàu có bằng anh, nhưng tại sao bà chủ lại nói chuyện với anh ta? Chẳng phải là vì anh ta có cái miệng biết ăn nói hay sao? Lỡ như anh ta đào góc tường của anh đi thì phải làm sao bây giờ? Ngài Cửu, anh phải học tập cho tử tế”
Tạ Lâm…
Hoắc Việt Bách đột nhiên nhíu mày, tại sao lần trước Diệp Mộc Châu lại nói chuyện với Tạ Lâm?
Cô và Tạ Lâm không quen biết nhau mới đúng.
Nhưng mấy lời của Lâm Khiếu Phương cũng rất đúng, đúng là có vài người thật sự muốn đào góc tường nhà anh.
Anh nhếch môi, nở nụ cười đầy ẩn ý.
Diệp Mộc Châu vừa mới ra khỏi sảnh lớn của cuộc thi đã nhìn thấy Hoắc Việt Bách đứng đợi trước cửa.
Hôm nay tâm trạng của cô rất tốt, nhanh chóng ngồi vào ghế sau.
Lâm Khiếu Phương nháy mắt với Hoắc Việt Bách: Khen đi, mau khen đi ngài Cửu!
Hoắc Việt Bách nói chậm rãi: “Trong lúc dịch em dùng một từ không được hợp cho lắm, đổi thành bốn chữ “chung sống đến già” sẽ hợp với cảm xúc hơn.”
Lâm Khiếu Phương: “..”
Tôi bảo anh khen, khen! Chứ đâu có bảo anh chỉ ra lỗi sai của bà chủ! Ngài Cửu, rốt cuộc anh có làm được không vậy?
Chương 247
Không ngờ Diệp Mộc Châu lại chăm chú suy nghĩ, sau đó nói: “Ngài Cửu, anh giỏi quá! Anh nói như vậy làm em thật sự cảm thấy đổi thành “chung sống đến già” sẽ hay hơn”
Hoắc Việt Bách: “Ừm, anh biết em muốn chung sống đến già với anh”
Lâm Khiếu Phương đang lái xe, suýt chút nữa đã đạp nhầm chân ga.
Tôi thua rồi, nói đến chòng ghẹo thì ngài Cửu anh là nhất, anh đây là đang tỏ tình sao?
Diệp Mộc Châu không nghe rõ lắm: “Ngài Cửu, anh nói cái gì cơ?”
Hoắc Việt Bách hờ hững đưa mắt nhìn ra cửa sổ: “Không có gì”
Vừa nãy Diệp Mộc Châu không nghe rõ, tưởng Hoắc Việt Bách thật sự không nói gì nên cũng không hỏi nhiều.
Nhìn từ kính chiếu hậu, Lâm Khiếu Phương nhìn thấy hai tại của anh đã đỏ bừng lên: “…”
Ngài Cửu, tôi ghét anh thật đấy! Sao anh lại nhút nhát như vậy? Chẳng phải bây giờ nên ôm bà chủ rồi hôn mãnh liệt trong vòng năm phút sao?
Hoắc Việt Bách hờ hững ẩn lên màn hình điện thoại, gửi tin nhắn cho Giang Bắc Minh, sau đó anh đặt điện thoại xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không lâu sau, điện thoại của Diệp Mộc Châu vang lên.
Giang Bắc Minh khẽ nói: “Alo, đàn em à, có muốn đi xem buổi tuyển diễn viên cho kịch bản của em vào ngày kia không?”
Diệp Mộc Châu kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao? Chẳng phải nói phải xếp hàng à?”
Năm ngoái cô tiện tay viết một kịch bản, gửi cho công ty điện ảnh và truyền hình có nhiều tài nguyên nhất. Mặc dù bên phía công ty đã nhận kịch bản của cô, nhưng chỉ mới báo lại cho cô gần đây rằng có rất nhiều kịch bản, kịch bản của cô nhanh nhất cũng phải cuối năm thứ hai mới có thể sắp xếp tuyển diễn viên được.
Sao lại nhanh như vậy?
Giang Bắc Minh: “…”
Đàn anh làm ông chủ của công ty điện ảnh và truyền hình, đích thân gọi điện thoại đến dặn dò có thể chạm được sao?
Hơn nữa kịch bản này đúng là rất xuất sắc, được một trong ba đạo diễn lớn để mắt đến. Công ty sao có thể không coi trọng? Nên đã lập tức chiêu mộ nhà đầu tư và tuyển chọn diễn viên sớm.
Giang Bắc Minh cũng là nhận được điện thoại của đàn anh nên mới nhớ ra phải để đàn em viết ra kịch bản này đến xem xét.
“Đúng rồi, đàn em à, đàn anh cũng sẽ đến buổi tuyển chọn diễn viên. Đến khi đấy anh sắp xếp cho hai người gặp nhau nhé?”
Đây là lần thứ n Giang Bắc Minh nhắc đến chuyện muốn đưa cô đến gặp đàn anh.
Diệp Mộc Châu do dự hai giây liền đồng ý.
Chương 248
Dù sao quen biết nhau đã mười năm, cho dù đàn anh có hói đầu thì cô cũng phải gặp.
Nhưng đàn anh đến buổi tuyển chọn diễn viên để làm gì? Trước kia cô chưa từng nghe ở ngoài đời đàn anh làm việc trong mảng điện ảnh.
Lẽ nào là diễn viên sao?
Cũng có thể đàn anh đã kết hôn, đã có tiền. Diễn viên khoảng bốn mươi tuổi, đã kết hôn còn giàu có là điều bình thường.
Cô và Giang Bắc Minh hẹn thời gian xong thì đặt điện thoại xuống, lúc này mới nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hoắc Việt Bách, đây không phải là đường về nhà”
Người đàn ông vô cùng bình tĩnh: “Trước tiên không về nhà”
Lâm Khiếu Phương dừng xe ở dưới tầng hầm của một trung tâm thương mại. Hoắc Việt Bách đưa cô vào một cửa hàng đồng hồ cao cấp, hờ hững nói: “Bà Hoắc thắng Chu Chính Hà, như thế nào cũng phải thưởng”.
Đó là một chiếc đồng hồ nữ vô cùng xa xỉ, được tô điểm bởi mấy chục viên kim cương. Mặc dù nhiều kim cương nhưng lại được giấu ở tầng thứ hai, nhìn bên ngoài chiếc đồng hồ này vẫn còn khá khiêm tốn.
Hoắc Việt Bách đeo lên cho cô: “Được rồi, đi thôi.”
Diệp Mộc Châu nghi ngờ.
Đi rồi sao?
Đến đây chỉ để mua một chiếc đồng hồ cho cô? Như vậy thôi?
Mặc dù chiếc đồng hồ này rất đắt, nhưng không là gì đối với Hoắc Việt Bách. Anh muốn tặng thì cần gì phải phô trương như thế?
Lâm Khiểu Phương: “…” Chẳng phải còn một chiếc đồng hồ nam nữa sao?
Ngài Cửu à, tại sao anh không nói rõ đây là đồng hồ tình nhân, anh mau nói đi chứ!
Mấy ngày sau.
Vào hôm tuyển chọn diễn viên, Diệp Mộc Châu không nói cho đoàn làm phim biết mình sẽ đến xem, nên chỉ có mấy người đạo diễn biết.
Cô ăn sáng xong, đang chuẩn bị ra ngoài thì Hoắc Việt Bách bỗng nhiên kéo tay cô lại.
Có một thứ gì đó lành lạnh dán lên tay cô.
“Đeo đồng hồ lên”
Diệp Mộc Châu liếc nhìn chiếc đồng hồ rồi lại nhìn Hoắc Việt Bách, thật sự không hiểu được.
Tại sao anh lại cố chấp với cái đồng hồ này như vậy?
Sau khi Diệp Mộc Châu ra ngoài, Lâm Khiểu Phương mới cung kính đưa một cái khác ra cho anh:
“Ngài Cửu, đồng hồ tình nhân của anh”
Hoắc Việt Bách: “Ừm”
Lâm Khiếu Phương: “..” Cần gì phải ra vẻ vậy chứ? Anh kiêu ngạo lạnh lùng làm cái gì? Anh còn không bằng tôi đâu!
Buổi casting diễn ra tại tầng một của khách sạn bên cạnh trường quay.
Hoắc Việt Bách đưa Diệp Mộc Châu đến, nhưng anh không vội xuống xe.
Anh nheo mắt lại: “Đi kiểm tra xem hôm nay có những ai đến”