Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bà Xã, Anh Ở Đây! - Chương 28: Cơm hộp
Hôm sau Lăng Mặc mang tâm trạng vô cùng vui vẻ đi làm. Thậm chí suốt từ đoạn đường đến Hoàng Đằng anh đều mỉm cười hạnh phúc khiến đám nhân viên lại được dịp bàn tán xôn xao. Bọn họ làm việc ở đây lâu như vậy cũng chưa từng một lần thấy anh cười.
"Lăng Mặc, hôm nay tâm trạng của cậu tốt thật đấy." Lâm Triết thấy vậy liền cười nói.
"Tất nhiên."
"Lăng Mặc, cho tôi cốc này được không?"
"Được."
Lâm Triết ngạc nhiên, tâm trạng thật sự tốt đến như vậy sao? Bình thường xin có cây bút cũng kẹt xỉ không muốn cho anh ta mà.
"Cho tôi bộ mô hình này được không?"
"Được."
"Vậy cho tôi nghỉ nửa ngày nhé."
"Không được."
"Tại sao chứ? Không thì tăng lương cho tôi cũng được."
"......"
Một lúc sau đã có người thấy Lâm Triết đang cọ nhà vệ sinh, bác lao công lại đang đứng một bên ai oán nhìn anh ta. Người ta kiếm mãi mới được công việc này vậy mà cứ thỉnh thoảng xuống giành mất.
Trên tầng 48, Lăng Mặc vẫn vui vẻ làm việc. Đừng thấy anh cười mà tưởng anh dễ dãi, anh rất tỉnh và đẹp trai.
Ngược với Lăng Mặc xung quanh đều là màu hồng, Thẩm Ninh lại u ám không dậy nổi. Đêm qua anh như sói đói ăn mãi không no, đòi hỏi cô đến một chút sức lực cũng không còn, sáng nay anh đi làm lúc nào cũng không biết.
"Chị Lăng Y." Thẩm Ninh với lấy điện thoại nghe, bình thường Lăng Y luôn bận sao hôm nay lại gọi điện cho cô?
"Em có rảnh không? Cùng chị đi mua sắm được không?"
"Được, em rảnh mà."
"Vậy em chuẩn bị đi, 30 phút nữa chị qua đón em."
Lăng Y đến đón Thẩm Ninh, vừa nhìn thấy cô, cô ta đã nhướng mày hỏi.
"Sao em mặc áo kín cổ vậy? Trời nóng mà."
"Khụ... em sợ đen da."
Nếu không mặc áo kín cổ cô làm sao dám ra đường chứ? Tối qua anh hăng say như vậy, trên cổ cô toàn là dấu hôn.
Lăng Y tinh mắt nhìn là nhận ra ngay, cũng không cố hỏi tiếp. Hai người đi đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.
"Bác sĩ bình thường làm việc đều rất áp lực, hôm nay chị mới được nghỉ ngơi có nửa ngày thôi đấy, tranh thủ rủ em đi mua sắm xả stress."
Thẩm Ninh nghe xong liền trực tiếp kéo Lăng Y đến khu vui chơi rồi lại kéo nhau đến khu ăn uống. Hai người nói chuyện bất ngờ lại hợp cạ, vô cùng vui vẻ. Thẩm Ninh nhìn Lăng Y, đều là song sinh mà sao anh không có một chút nào giống chị gái mình vậy.
"Trưa nay chúng ta ăn cơm ở đây luôn nhé. Tầng dưới có một nhà hàng ăn cũng được lắm."
"Được."
Nhà hàng 5 sao duy nhất được mở trong trung tâm thương mại. Thẩm Ninh nhìn những món ăn trên bàn, hai mắt liền sáng lên. Ngoài những món được ăn ở Lăng gia ra, cô chưa từng ăn ở nơi sang trọng như này.
"Thẩm Ninh."
Lệ Tử Ngôn trùng hợp hôm nay cũng đến đây ăn, vừa nhìn thấy Thẩm Ninh, anh ta đã vui vẻ lại gần.
"Tử Ngôn? Anh cũng đến đây ăn trưa sao? Trùng hợp quá. A, giới thiệu với chị đây là Tử Ngôn, hàng xóm đối diện nhà em, cũng là người cứu em hôm trước. Chị còn nhớ không?"
"Tất nhiên là nhớ." Lăng Y nhướng mày nhìn Lệ Tử Ngôn, người đặc biệt như vậy làm sao cô ta quên được chứ?
"Đây là Lăng Y, chị chồng của em."
Lệ Tử Ngôn gật đầu với Lăng Y một cái rồi không để ý đến cô ta nữa. Lăng Y này nhiều lần lén lút nhìn trộm anh ta, nếu không phải là chị gái của Lăng Mặc, anh ta đã nghĩ cô ta có ý đồ bất chính rồi.
"Thẩm Ninh, vậy anh ngồi đây ăn cùng em nhé."
Thẩm Ninh nhìn ánh mắt mong chờ của anh ta chỉ có thể đồng ý cho ngồi cùng. Lăng Y ngồi đối diện nhìn Lệ Tử Ngôn chỉ chuyên tâm vào Thẩm Ninh thì hơi nhíu mày. Lần trước cô ta còn cho rằng bản thân đã suy nghĩ quá nhiều nhưng xem ra không phải, Lệ Tử Ngôn này thật sự có ý với Thẩm Ninh. Em trai không biết làm ăn kiểu gì lại để hàng xóm dòm ngó vợ mình thế này.
Lúc này ở Hoàng Đằng, Lâm Triết nói gần đây có một nhà hàng mới mở, muốn cùng ăn đến ăn thử. Lăng Mặc đi xuống tầng, lại bắt gặp một nhân viên nam được vợ đưa cho hộp gì đó.
"Đây là gì vậy?" lúc nhân viên đó cúi chào anh, Lăng Mặc liền hỏi.
"Cái này sao? Đây là cơm hộp vợ tôi làm cho tôi ăn trưa." nhân viên đó ôm cơm hộp vào lòng, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
Lăng Mặc nhìn theo hộp cơm trong lòng nhân viên đến khi khuất dạng mới rời mắt sang Lâm Triết, suy nghĩ một chút liền đi tiếp. Lâm Triết khó hiểu đi theo sau, người ta nói cấm có sai, bình thường yêu vào cũng thành bất thường hết.
Tối về, Lăng Mặc chốc chốc lại nhìn cô, thấy cô quay lại nhìn mình thì lập tức nhìn sang chỗ khác. Thẩm Ninh ngốc như vậy, nói bóng gió chưa chắc cô đã hiểu được mà nói thẳng ra thì liệu cô có nghĩ anh trẻ con không?
"Thẩm Ninh."
"Sao vậy?"
"Anh...."
"Có chuyện gì sao?"
"Ngày mai Hoàng Đằng tổ chức hoạt động mang cơm hộp ở nhà đến ăn trưa. Anh lại không biết làm cơm hộp nên muốn nhờ em...." Lăng Mặc nghiêm túc nói, hoàn toàn không nhìn ra chút sơ hở nào.
"Có cả hoạt động đấy sao?" Thẩm Ninh bán tin bán nghi hỏi. Hoạt động này bình thường chỉ ở nhà trẻ mới có thôi.
Lăng Mặc gật đầu chắc nịch, mặt vô cùng uy tín.
"Vậy ngày mai em làm rồi sẽ mang đến cho anh."
Trong lòng Lăng Mặc như nở hoa, anh vui vẻ đứng dậy đi vào phòng.
Thang máy vừa mở ra, Lâm Triết đã nhìn thấy khuôn mặt tươi tỉnh của Lăng Mặc, thậm chí nhìn thấy anh ta đến còn chào một tiếng. Không biết Thẩm Ninh dùng cách gì lại khiến tên ác ma này vui vẻ đến như vậy.
"Lăng Mặc, em mang cơm hộp đến cho anh."
"Em vất vả rồi."
Lăng Mặc hớn hở nhận lấy cơm hộp, lại nhướng mày liếc Lâm Triết một cái khoe khoang, tôi có vợ mang cơm trưa đến cho, cậu ghen tị không? Khóe miệng Lâm Triết khẽ giật giật, cái vẻ mặt khoa trương thật đáng ghét.
"Lâm Triết, tôi cũng mang một phần cho anh này."
Nụ cười trên môi Lăng Mặc lập túc cứng lại. Cô làm cơm hộp cho anh là điều đương nhiên nhưng mắc gì phải làm cho cả Lâm Triết nữa chứ. Nhìn Lâm Triết vui vẻ ôm cơm hộp trong lòng, Lăng Mặc thầm rủa một tiếng.
"Vậy em về đây, chúc hai người ăn ngon miệng nhé." Thẩm Ninh vẫy vẫy tay cười nói.
"Tất nhiên rồi, đồ ăn thơm như này nhất định sẽ rất ngon." Lâm Triết hít một hơi vui vẻ nói.
"......."
5 phút sau....
"Này, vừa nãy nghe đám đàn ông nói chuyện, trợ lý Lâm lại vào phòng vệ sinh ăn cơm đấy." nhân viên A thì thầm nói.
"Dạo này trợ lý Lâm tích cực giúp đỡ các cô lao công dọn vệ sinh, không ngờ ngay cả ăn cơm mà cũng...." nhân viên B tiếp lời.
"Nghe nói còn là cảm động đến mức vừa ăn vừa khóc đấy, nước mắt đủ để chan cơm luôn." nhân viên C cũng ghé vào bàn tán.
Số Lâm Triết cũng thật khổ, bản thân có nhờ Thẩm Ninh làm cơm hộp đâu, là cô tự làm rồi đưa cho anh ta, vậy mà Lăng Mặc cũng ghen được, còn nhẫn tâm bắt anh ta vào phòng vệ sinh ăn, cơm có ngon đến đâu cũng không nuốt được, đã vậy còn bị nhìn thấy đồn ra ngoài, sau này biết giấu mặt vào đâu. Thẩm Ninh hại chết anh ta rồi.
Đợi khi Lâm Triết uể oải quay lại, Lăng Mặc đã sớm ăn xong phần của mình, vẻ mặt thoả mãn khiến Lâm Triết chỉ biết lườm một cái.
"Ăn xong rồi à?"
"Xong rồi."
"Vậy thì bắt đầu vào công việc đi."
"Chiều nay Cố tổng muốn mời cậu đến nhà hàng, nghe nói là để giới thiệu con trai nuôi."
Lăng Mặc khẽ nhíu mày, Cố tổng này thật sự muốn giao lại Cố thị cho người ngoài sao?
"Lăng Mặc, hôm nay tâm trạng của cậu tốt thật đấy." Lâm Triết thấy vậy liền cười nói.
"Tất nhiên."
"Lăng Mặc, cho tôi cốc này được không?"
"Được."
Lâm Triết ngạc nhiên, tâm trạng thật sự tốt đến như vậy sao? Bình thường xin có cây bút cũng kẹt xỉ không muốn cho anh ta mà.
"Cho tôi bộ mô hình này được không?"
"Được."
"Vậy cho tôi nghỉ nửa ngày nhé."
"Không được."
"Tại sao chứ? Không thì tăng lương cho tôi cũng được."
"......"
Một lúc sau đã có người thấy Lâm Triết đang cọ nhà vệ sinh, bác lao công lại đang đứng một bên ai oán nhìn anh ta. Người ta kiếm mãi mới được công việc này vậy mà cứ thỉnh thoảng xuống giành mất.
Trên tầng 48, Lăng Mặc vẫn vui vẻ làm việc. Đừng thấy anh cười mà tưởng anh dễ dãi, anh rất tỉnh và đẹp trai.
Ngược với Lăng Mặc xung quanh đều là màu hồng, Thẩm Ninh lại u ám không dậy nổi. Đêm qua anh như sói đói ăn mãi không no, đòi hỏi cô đến một chút sức lực cũng không còn, sáng nay anh đi làm lúc nào cũng không biết.
"Chị Lăng Y." Thẩm Ninh với lấy điện thoại nghe, bình thường Lăng Y luôn bận sao hôm nay lại gọi điện cho cô?
"Em có rảnh không? Cùng chị đi mua sắm được không?"
"Được, em rảnh mà."
"Vậy em chuẩn bị đi, 30 phút nữa chị qua đón em."
Lăng Y đến đón Thẩm Ninh, vừa nhìn thấy cô, cô ta đã nhướng mày hỏi.
"Sao em mặc áo kín cổ vậy? Trời nóng mà."
"Khụ... em sợ đen da."
Nếu không mặc áo kín cổ cô làm sao dám ra đường chứ? Tối qua anh hăng say như vậy, trên cổ cô toàn là dấu hôn.
Lăng Y tinh mắt nhìn là nhận ra ngay, cũng không cố hỏi tiếp. Hai người đi đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.
"Bác sĩ bình thường làm việc đều rất áp lực, hôm nay chị mới được nghỉ ngơi có nửa ngày thôi đấy, tranh thủ rủ em đi mua sắm xả stress."
Thẩm Ninh nghe xong liền trực tiếp kéo Lăng Y đến khu vui chơi rồi lại kéo nhau đến khu ăn uống. Hai người nói chuyện bất ngờ lại hợp cạ, vô cùng vui vẻ. Thẩm Ninh nhìn Lăng Y, đều là song sinh mà sao anh không có một chút nào giống chị gái mình vậy.
"Trưa nay chúng ta ăn cơm ở đây luôn nhé. Tầng dưới có một nhà hàng ăn cũng được lắm."
"Được."
Nhà hàng 5 sao duy nhất được mở trong trung tâm thương mại. Thẩm Ninh nhìn những món ăn trên bàn, hai mắt liền sáng lên. Ngoài những món được ăn ở Lăng gia ra, cô chưa từng ăn ở nơi sang trọng như này.
"Thẩm Ninh."
Lệ Tử Ngôn trùng hợp hôm nay cũng đến đây ăn, vừa nhìn thấy Thẩm Ninh, anh ta đã vui vẻ lại gần.
"Tử Ngôn? Anh cũng đến đây ăn trưa sao? Trùng hợp quá. A, giới thiệu với chị đây là Tử Ngôn, hàng xóm đối diện nhà em, cũng là người cứu em hôm trước. Chị còn nhớ không?"
"Tất nhiên là nhớ." Lăng Y nhướng mày nhìn Lệ Tử Ngôn, người đặc biệt như vậy làm sao cô ta quên được chứ?
"Đây là Lăng Y, chị chồng của em."
Lệ Tử Ngôn gật đầu với Lăng Y một cái rồi không để ý đến cô ta nữa. Lăng Y này nhiều lần lén lút nhìn trộm anh ta, nếu không phải là chị gái của Lăng Mặc, anh ta đã nghĩ cô ta có ý đồ bất chính rồi.
"Thẩm Ninh, vậy anh ngồi đây ăn cùng em nhé."
Thẩm Ninh nhìn ánh mắt mong chờ của anh ta chỉ có thể đồng ý cho ngồi cùng. Lăng Y ngồi đối diện nhìn Lệ Tử Ngôn chỉ chuyên tâm vào Thẩm Ninh thì hơi nhíu mày. Lần trước cô ta còn cho rằng bản thân đã suy nghĩ quá nhiều nhưng xem ra không phải, Lệ Tử Ngôn này thật sự có ý với Thẩm Ninh. Em trai không biết làm ăn kiểu gì lại để hàng xóm dòm ngó vợ mình thế này.
Lúc này ở Hoàng Đằng, Lâm Triết nói gần đây có một nhà hàng mới mở, muốn cùng ăn đến ăn thử. Lăng Mặc đi xuống tầng, lại bắt gặp một nhân viên nam được vợ đưa cho hộp gì đó.
"Đây là gì vậy?" lúc nhân viên đó cúi chào anh, Lăng Mặc liền hỏi.
"Cái này sao? Đây là cơm hộp vợ tôi làm cho tôi ăn trưa." nhân viên đó ôm cơm hộp vào lòng, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
Lăng Mặc nhìn theo hộp cơm trong lòng nhân viên đến khi khuất dạng mới rời mắt sang Lâm Triết, suy nghĩ một chút liền đi tiếp. Lâm Triết khó hiểu đi theo sau, người ta nói cấm có sai, bình thường yêu vào cũng thành bất thường hết.
Tối về, Lăng Mặc chốc chốc lại nhìn cô, thấy cô quay lại nhìn mình thì lập tức nhìn sang chỗ khác. Thẩm Ninh ngốc như vậy, nói bóng gió chưa chắc cô đã hiểu được mà nói thẳng ra thì liệu cô có nghĩ anh trẻ con không?
"Thẩm Ninh."
"Sao vậy?"
"Anh...."
"Có chuyện gì sao?"
"Ngày mai Hoàng Đằng tổ chức hoạt động mang cơm hộp ở nhà đến ăn trưa. Anh lại không biết làm cơm hộp nên muốn nhờ em...." Lăng Mặc nghiêm túc nói, hoàn toàn không nhìn ra chút sơ hở nào.
"Có cả hoạt động đấy sao?" Thẩm Ninh bán tin bán nghi hỏi. Hoạt động này bình thường chỉ ở nhà trẻ mới có thôi.
Lăng Mặc gật đầu chắc nịch, mặt vô cùng uy tín.
"Vậy ngày mai em làm rồi sẽ mang đến cho anh."
Trong lòng Lăng Mặc như nở hoa, anh vui vẻ đứng dậy đi vào phòng.
Thang máy vừa mở ra, Lâm Triết đã nhìn thấy khuôn mặt tươi tỉnh của Lăng Mặc, thậm chí nhìn thấy anh ta đến còn chào một tiếng. Không biết Thẩm Ninh dùng cách gì lại khiến tên ác ma này vui vẻ đến như vậy.
"Lăng Mặc, em mang cơm hộp đến cho anh."
"Em vất vả rồi."
Lăng Mặc hớn hở nhận lấy cơm hộp, lại nhướng mày liếc Lâm Triết một cái khoe khoang, tôi có vợ mang cơm trưa đến cho, cậu ghen tị không? Khóe miệng Lâm Triết khẽ giật giật, cái vẻ mặt khoa trương thật đáng ghét.
"Lâm Triết, tôi cũng mang một phần cho anh này."
Nụ cười trên môi Lăng Mặc lập túc cứng lại. Cô làm cơm hộp cho anh là điều đương nhiên nhưng mắc gì phải làm cho cả Lâm Triết nữa chứ. Nhìn Lâm Triết vui vẻ ôm cơm hộp trong lòng, Lăng Mặc thầm rủa một tiếng.
"Vậy em về đây, chúc hai người ăn ngon miệng nhé." Thẩm Ninh vẫy vẫy tay cười nói.
"Tất nhiên rồi, đồ ăn thơm như này nhất định sẽ rất ngon." Lâm Triết hít một hơi vui vẻ nói.
"......."
5 phút sau....
"Này, vừa nãy nghe đám đàn ông nói chuyện, trợ lý Lâm lại vào phòng vệ sinh ăn cơm đấy." nhân viên A thì thầm nói.
"Dạo này trợ lý Lâm tích cực giúp đỡ các cô lao công dọn vệ sinh, không ngờ ngay cả ăn cơm mà cũng...." nhân viên B tiếp lời.
"Nghe nói còn là cảm động đến mức vừa ăn vừa khóc đấy, nước mắt đủ để chan cơm luôn." nhân viên C cũng ghé vào bàn tán.
Số Lâm Triết cũng thật khổ, bản thân có nhờ Thẩm Ninh làm cơm hộp đâu, là cô tự làm rồi đưa cho anh ta, vậy mà Lăng Mặc cũng ghen được, còn nhẫn tâm bắt anh ta vào phòng vệ sinh ăn, cơm có ngon đến đâu cũng không nuốt được, đã vậy còn bị nhìn thấy đồn ra ngoài, sau này biết giấu mặt vào đâu. Thẩm Ninh hại chết anh ta rồi.
Đợi khi Lâm Triết uể oải quay lại, Lăng Mặc đã sớm ăn xong phần của mình, vẻ mặt thoả mãn khiến Lâm Triết chỉ biết lườm một cái.
"Ăn xong rồi à?"
"Xong rồi."
"Vậy thì bắt đầu vào công việc đi."
"Chiều nay Cố tổng muốn mời cậu đến nhà hàng, nghe nói là để giới thiệu con trai nuôi."
Lăng Mặc khẽ nhíu mày, Cố tổng này thật sự muốn giao lại Cố thị cho người ngoài sao?