Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-18
Chương 8.2: Bánh bao nhỏ sẽ không nói
Chương 8.2: Bánh bao nhỏ sẽ không nói
Không được, Lục Diệp còn muốn đi xé mặt kĩ nữ kia nữa, ổn định, ổn định.
“Cái đó… Là như vậy, nhà cô có nuôi hai con chó nhỏ, nhưng từ hôm qua cô ra khỏi nhà đến giờ chúng đều chưa được ăn gì, chúng nó sẽ chết vì đói. Vậy nên cô muốn về nhà cho chó ăn trước, chờ cô hết bận sẽ quay lại thăm con được không?”.
Thành thật mà nói, cô cũng không tính là nói dối, vì trong nhà cô thực sự có hai con chó, một con tên Giang Văn Thăng, một con tên Lục Lăng Tuyết, hơn nữa hai con chó này bây giờ đích thực vô cùng mong ngóng cô trở về.
Chiến Vân Kỳ ở một bên nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ mặt không quá tin tưởng, gây sự hỏi, “Nhà cô nuôi chó gì?”.
“Teddy.”.Lục Diệp không hề nghĩ ngợi buột miệng thốt ra.
Sau khi nói xong mới phát hiện, chính mình hình dung thật sự quá đặc sắc, không biết là tật xấu gì nữa.
Lục Diệp hiện tại lo lắng nhất chính là bánh bao nhỏ sẽ buồn, cũng không biết cô bị làm sao, hoàn toàn không có chút sức chống cự nào đối với đứa bé này.
Một ánh mắt lúng túng của bé cũng có thể khiến cô lúng túng.
Cũng may bánh bao nhỏ nghe cô nói xong cũng không có phản ứng gì, chỉ là ngơ ngác nhìn chằm chằm băng gạc quấn trên tay cô.
Lục Diệp nhìn tay mình, đột nhiên phản ứng lại, hiểu ý nở nụ cười. “Hữu Hữu không cần lo lắng, tay cô không sao đâu, chỉ cần thay thuốc đúng giờ, vết thương rất nhanh sẽ lành lại.”.
Nói xong còn nhẹ nhàng đập tay với bánh bao nhỏ, bàn tay nhỏ nhắm mềm mại chạm vào lòng bàn tay cô, có loại cảm giác tê tê dại dại, miệng vết thương vậy mà bớt đau một chút.
Bánh bao nhỏ nhìn chằm chằm tay cô một hồi, đôi mắt to đen bóng như đang nghĩ ngợi điều gì, rồi mới xoay người bò đến mép giường, lấy giấy và bút mực ở trên bàn nghiêm túc viết gì đó, viết xong liền đưa cho cô.
Lục Diệp cầm lên xem, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hơi kinh ngạc, trên giấy ngay ngắn viết một từ tiếng Anh: “phone”.
Bánh bao nhỏ mới năm tuổi mà đã viết tiếng Anh?Còn viết tốt như vậy.
“Hữu Hữu không chỉ có như vậy đâu, sau này cô sẽ từ từ biết.”.Chiến Vân Kỳ kiêu ngạo nhướng mày, cái đuôi muốn vẫy cao đến tận trời.
Có điều cũng không có gì lạ, gen của Chiến Đình Kiêu mạnh mẽ như vậy, con trai sinh ra đương nhiên bỏ xa nhưng đứa trẻ bình thường vài con phố.
Chỉ là đứa trẻ này đã năm tuổi, vì sao từ tối qua đến giờ vẫn chưa từng thấy bé mở miệng nói chuyện?
(*)
“Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ
Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.”.
Trích hai câu đầu bài thơ “Ly tư kì tứ” của nhà thơ Nguyên Chẩn, nhà thơ nổi tiếng thời Đường, cùng thời với Bạch Cư Dị. Tương truyền bài thơ này được ông viết để tưởng nhớ người vợ đã khuất của mình.
Dịch nghĩa:
Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước,
Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây.
Chương 8.2: Bánh bao nhỏ sẽ không nói
Không được, Lục Diệp còn muốn đi xé mặt kĩ nữ kia nữa, ổn định, ổn định.
“Cái đó… Là như vậy, nhà cô có nuôi hai con chó nhỏ, nhưng từ hôm qua cô ra khỏi nhà đến giờ chúng đều chưa được ăn gì, chúng nó sẽ chết vì đói. Vậy nên cô muốn về nhà cho chó ăn trước, chờ cô hết bận sẽ quay lại thăm con được không?”.
Thành thật mà nói, cô cũng không tính là nói dối, vì trong nhà cô thực sự có hai con chó, một con tên Giang Văn Thăng, một con tên Lục Lăng Tuyết, hơn nữa hai con chó này bây giờ đích thực vô cùng mong ngóng cô trở về.
Chiến Vân Kỳ ở một bên nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ mặt không quá tin tưởng, gây sự hỏi, “Nhà cô nuôi chó gì?”.
“Teddy.”.Lục Diệp không hề nghĩ ngợi buột miệng thốt ra.
Sau khi nói xong mới phát hiện, chính mình hình dung thật sự quá đặc sắc, không biết là tật xấu gì nữa.
Lục Diệp hiện tại lo lắng nhất chính là bánh bao nhỏ sẽ buồn, cũng không biết cô bị làm sao, hoàn toàn không có chút sức chống cự nào đối với đứa bé này.
Một ánh mắt lúng túng của bé cũng có thể khiến cô lúng túng.
Cũng may bánh bao nhỏ nghe cô nói xong cũng không có phản ứng gì, chỉ là ngơ ngác nhìn chằm chằm băng gạc quấn trên tay cô.
Lục Diệp nhìn tay mình, đột nhiên phản ứng lại, hiểu ý nở nụ cười. “Hữu Hữu không cần lo lắng, tay cô không sao đâu, chỉ cần thay thuốc đúng giờ, vết thương rất nhanh sẽ lành lại.”.
Nói xong còn nhẹ nhàng đập tay với bánh bao nhỏ, bàn tay nhỏ nhắm mềm mại chạm vào lòng bàn tay cô, có loại cảm giác tê tê dại dại, miệng vết thương vậy mà bớt đau một chút.
Bánh bao nhỏ nhìn chằm chằm tay cô một hồi, đôi mắt to đen bóng như đang nghĩ ngợi điều gì, rồi mới xoay người bò đến mép giường, lấy giấy và bút mực ở trên bàn nghiêm túc viết gì đó, viết xong liền đưa cho cô.
Lục Diệp cầm lên xem, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hơi kinh ngạc, trên giấy ngay ngắn viết một từ tiếng Anh: “phone”.
Bánh bao nhỏ mới năm tuổi mà đã viết tiếng Anh?Còn viết tốt như vậy.
“Hữu Hữu không chỉ có như vậy đâu, sau này cô sẽ từ từ biết.”.Chiến Vân Kỳ kiêu ngạo nhướng mày, cái đuôi muốn vẫy cao đến tận trời.
Có điều cũng không có gì lạ, gen của Chiến Đình Kiêu mạnh mẽ như vậy, con trai sinh ra đương nhiên bỏ xa nhưng đứa trẻ bình thường vài con phố.
Chỉ là đứa trẻ này đã năm tuổi, vì sao từ tối qua đến giờ vẫn chưa từng thấy bé mở miệng nói chuyện?
(*)
“Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ
Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.”.
Trích hai câu đầu bài thơ “Ly tư kì tứ” của nhà thơ Nguyên Chẩn, nhà thơ nổi tiếng thời Đường, cùng thời với Bạch Cư Dị. Tương truyền bài thơ này được ông viết để tưởng nhớ người vợ đã khuất của mình.
Dịch nghĩa:
Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước,
Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây.