Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 463
Quan Hạo Lê – Giai Ny________ tôi nghỉ tôi sẽ không thích anh 54
“Khốn kiếp, buông em ra nhanh lên!!” Tiết Giai Ny hết đánh rồi lại nhéo lên người anh.
Quan Hạo Lê ngồi ở trên ghế sô fa, giam cầm cô ở trong lồng ngực của anh, phòng ngừa cô lộn xộn, “Ny Ny, chẳng lẽ em cảm thấy tình cảm ba năm nay của chúng ta từng chút từng chút chỉ là giả dối thôi sao? Em cảm thấy anh có cần phải đùa giỡn tình cảm với em ba năm nay sao? Còn nói, anh thần kinh không được bình thường như người khác nữa?”
Câu nói sau cùng có chút tự giễu, nếu như lấy cái này so sánh với trò chơi tình yêu thì anh đã sớm đưa bản thân vào trò chơi rồi.
“Đừng có nói xạo nữa! Chính anh thừa nhận lúc trước tiếp cận em là có mục đích riêng đó thôi, tình cảm ba năm nay? Hừ, vốn chẳng qua chỉ là một âm mưu! Nhớ tới sẽ khiến em cảm thấy buồn nôn, ghê tởm!” Tiết Giai Ny lạnh giọng trách mắng.
“Không sai. Lúc trước tiếp cận em quả thật là có mục đích, có thể là do lòng hiếu kỳ, anh muốn biết em là dạng người con giái như thế nào, đáng giá để A Duyệt yêu mến như vậy. Thời gian dần tiếp xúc với em, anh phát hiện mình không còn thuốc chữa lại bị em hấp dẫn, cho đến khi yêu em.”
Ngừng lại một chút, anh nói tiếp: “Còn nhớ rõ lần trước em hỏi chuyện của anh không? Anh không trả lời ngay, chính là nghĩ đến thái độ làm sao phụ trách với em, sao hai ngày suy nghĩ, anh phát hiện mình đã yêu em thật nhiều, cũng là một lần duy nhất, trong lòng có một ý nghĩ đang nảy mần, là muốn cùng em đi hết cả cuộc đời.”
“Nếu như bây giờ, em không tin lời nói của anh, có thể như trước đây? Anh có cần phải nói ra những lời này để lừa gạt em sao?
Quan Hạo Lê nói mỗi câu mỗi chữ, đôi mắt màu đen luốn khóa trên người cô.
Anh nói để cho Tiết Giai Ny tỉnh táo lại một chút, cẩn thận nhớ lại, anh đối với mình quả thật rất tốt, trong sinh hoạt việc lớn việc nhỏ, đều biết tròn biết méo, có đôi khi còn có thể làm ra một ít chuyện rất lãng mạn khiến cho mình cảm động.
Cẩn thận mà nói, thật sự rất nhiều...
Nhưng mà, vừa nghĩ tới đã mất A Duyệt, nhưng trong lòng cô , liền mơ hồ đau đớn, cảm giác giống như ông trời đang trêu đùa cô, cái này căn bản cũng không phải là thật sự!
"Coi như những gì anh nói đều thật sự, vậy anh vì cái gì gạt em, không nói chuyện của A Duyệt cho em biết?" Tiết Giai Ny chất vấn.
"Anh cũng có nghĩ tới là cho em biết, nhưng luôn không có tìm được cơ hội thích hợp."
Quan Hạo Lê nói thật, nhưng bây giờ nghe được, một chút cũng không giống là lời nói thật.
"Lấy cớ!" Tiết Giai Ny không tin.
"Anh biết rõ em không tin, nhưng đó chính là sự thật. Anh là từ cuốn nhật ký của A Duyệt hiểu rõ con người em, ở trong đó vẫn kẹp một tấm hình của em, mỗi một năm ngày giỗ của A Duyệt, anh lại một lần sữa sang lại di vật của anh ta, vô ý nhìn thấy nhật ký của anh ta và tấm hình, mới biết được em đã từng là bạn gái của anh ta. Hơn nữa, anh ta không hy vọng em biết anh ta đã không còn ở trên đời, tình nguyện để em luôn hận anh ta."
"Anh ấy... Tại sao lại qua đời?" giọng nói Tiết Giai Ny có chút run rẩy.
"Não có khối u, lúc phát hiện đã là giai đoạn cuối rồi, giải phẫu xác xuất thành công chỉ có 5%, cực kỳ nhỏ."
Tiết Giai Ny cắn chặt bờ môi, tại sao chuyện lại như vậy?
Cô hận anh ấy lâu như vậy, cuối cùng lại phát hiện những thứ này toàn bộ là công dã tràng! Cô giống như từ đầu tới cuối chỉ là kẻ đần!
"Tại sao lại như vậy? Anh ấy luôn khỏe mạnh, ưu tú như vậy...tại sao sẽ..." Tiết Giai Ny nhịn không được nghẹn ngào, trong lòng dâng lên lòng dâng lên cảm giác phức tạp.
Nguyên lai, chân tướng tàn khốc như vậy!
Anh ấy làm tất cả chỉ vì giấu giếm bản thân!
Tất cả mọi người biết rõ anh ấy không còn trên đời, chỉ có cô, vẫn như cũ bị mơ mơ màng màng.
Trách không được Kim Hà nhanh như vậy đã đổi bạn trai mới, lúc trước cô ấy, đến tột cùng làm sao để tiếp nhận sự thật này đây?
A Duyệt, anh thật ngốc!
Khóe miệng của Tiết Giai Nycười khổ, cô không biết mình nên may mắn hay là bi thương?
Mối tình đầu, người bạn trai cũng không có yêu người khác, chẳng qua là bệnh nặng không trị được, đã rời xa bản thân, biểu hiện giả dối để mình thấy mà thôi.
"Giai Ny, chuyện cũ đã qua, A Duyệt, hy vọng em sẽ được hạnh phúc." Quan Hạo Lê biết rõ cô trong thời gian ngắn không cách nào tiếp nhận được sự thật này.
Đã thấy bộ tháng thương tâm của cô vì A Duyệt, trong lòng của anh có chút ghen ghét, nhưng vừa nghĩ tới A Duyệt đã không còn trên đời, anh chỉ có thể thở dài một tiếng. Mỗi người đều có quá khứ thuộc về mình, anh sẽ tôn trọng, càng sẽ cho cô đủ thời gian để quên đi..
"Lừa gạt! Mấy người đều là lừa gạt.” Tiết Giai Ny khóc ròng nói.
Một người lừa gạt tuổi thanh xuân của cô, một người hiện tại lừa gạt cô.
"Thật xin lỗi, là lỗi của anh, đều là lỗi của anh." Quan Hạo Lê kéo cô lại, tùy ý nước mắt của cô làm ướt áo sơ mi của mình, lạnh buốt thẩm thấu sâu đến trong lòng.
Sau khi khóc, tâm tình của Tiết Giai Ny ổn định rất nhiều, vừa rồi cô, hoàn toàn bị câu nói kia đập vào đầu muốn hôn mê, bây giờ, trên cơ bản cô nghĩ thông suốt.
Nhưng, cũng không có nghĩa là cứ như vậy tha thứ cho người nào đó!
"Em muốn một mình yên lặng một chút."
Bây giờ cô, thầm nghĩ một người ở lại đó.
“Ny Ny, anh….."
Quan Hạo Lê thấy cô bình tĩnh trở lại rồi, chuẩn bị nhân cơ hội này tiến thêm một bước cải thiện mối quan hệ của hai người, nhưng trong tình huống quan trọng này , chuông điện thoại di động chợt vang, đã cắt đứt lời nói của anh.
Khi thấy số hiện trên điện thoại, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, lập tức nhấn xuống từ chối không nhận.
Tiết Giai Ny đang cúi đầu, cũng không có chú ý tới anh khác thường, đêm nay cô cần tiêu hóa rất nhiều chuyện.
"Cái gì cũng không cần nói nữa, em muốn yên tĩnh một chút." Giọng nói của cô vang lên, ý rõ rang ra lệnh đuổi khách.
"Được rồi."
Quan Hạo Lê biết rõ đêm nay khẳng định không có cách nào khác nói chuyện, người nhà bên kia đột nhiên điện thoại tới, nhất định không phải là chuyện tốt gì, phòng bị dột mà trời mưa cả đêm!
Tiết Giai Ny không có ngờ tới anh sảng khoái đồng ý như vậy, cũng không có nói gì, dù sao đại não một người có dung lượng có hạn, đã bị chuyện khác chiếm giữ, chuyển không ra chỗ khác.
Cả đêm, trong đầu cô đều là đần độn, không ngừng thoáng hiện những hình ảnh từ trường cấp 3 đến bây giờ, trong chốc lát là Quan Cảnh Duyệt, trong chốc lát lại là Quan Hạo Lê.
Giày vò đến cô trắng đêm khó ngủ.
****
Quan Hạo Lê vừa xuống lầu, điện thoại lại gọi tới rồi, anh chỉ có thể bắt máy.
"Mẹ."
Con trai, ba ba của con, ông ấy lúc họp đột nhiên té xỉu, thầy thuốc nói ông ấy... Sắp không được rồi.
Điện thoại truyền tới một giọng nói nghẹn ngào của người phụ nữ, tuổi chừng khoảng năm mươi tuổi, có thể được bảo dưỡng vô cùng tốt, thoạt nhìn tối đa khoảng bốn mươi tuổi.
Bà chính là mẹ của Quan Hạo Lê —— Trình Nhã Chi, một người tài trí, bởi vì sống ở hào môn thế gia, cũng dẫn đến bà đối với quan niệm dòng dõi rất coi trọng, chọn vợ yêu cầu cũng rất hà khắc.
"Cái gì? Không phải nói tình huống có chuyển biến tốt đẹp sao? Ba không có dựa theo yêu cầu của con uống thuốc sao?"
Quan Hạo Lê kinh ngạc cực kỳ, anh biết rõ thân thể của ba không tốt, nhưng cũng không trở thành nhanh như vậy a!
Ông ấy vẫn luôn là dựa theo yêu cầu của con, nhưng dùng vừa phải, A Lê, mẹ van con, về nhà đi, chơi nhiều năm như vậy, cũng đã đủ rồi, cơ thể ba con đã không tốt, chẳng lẽ con muốn trơ mắt nhìn cơ nghiệp ông cố con vất vả khổ cực dốc sức tạo dựng bị hủy sao?
Trình Nhã Chi vô cùng đau đớn nói, tính khí con trai cực kỳ giống chồng bà, chết cũng bướng bỉnh!
Lần này Quan Hạo Lê biết mình chạy không khỏi rồi, công ty Quan thị là ông cố, ông nội cùng ba cùng với tất cả tâm huyết của mỗi nguời Quan thị, mặc dù anh không thích, anh cũng trốn không thoát khỏi vận mệnh này. .
Đến đời này cảu Quan gia, cũng chỉ có anh và A Duyệt hai người, hết lần này tới lần khác A Duyệt vẫn...
Phần gánh nặng này liền không thể đổ trách nhiệm cho người khác, đã rơi vào trên người của anh, đẩy không thoát được.
"Vâng, con trở về."
Anh khó khăn gật đầu, một khi đã quyết định này, anh liền mất đi tự do.
Hiện tại mẹ đã chothư ký Trương phái chuyên cơ qua đón con, ba của con bệnh của ông ấy, vô cùng khẩn cấp, bác sĩ nói... Tùy thời cũng có thể sẽ...
Trình Nhã Chi nói qua, liền đau đớn khóc thành tiếng, bộ dáng rất thương tâm.
"Mẹ, co con thêm hai ngày nữa được không?" Quan Hạo Lê thỉnh cầu nói.
“A Lê , bệnh của ba con... “Trình Nhã Chi muốn nói lại thôi, có ý muốn gây áp lực cho con trai.
"Mẹ, người yên tâm, chuyện con đã đáp ứng thì nhất định sẽ làm được, một ngày được không? Con cũng cần xử lý một ít chuyện, xử lý xong sau đó con lập tức trở về."
Quan Hạo Lê biết mình đã không còn quyền lợi lựa chọn, từ ngày đó anh được sinh ra, gần như đã định trước có một ngày như vậy.
“được rồi, chúng ta ở nhà chờ con.”
Trình Nhã Chi hiểu rõ con của mình, tuy rằng biểu hiện ra bất cần đời, nhưng thực chất bên trong nói một không hai, nói thật.
Sau khi cúp điện thoại, Quan Hạo Lê ngẩng đầu ngắm nhìn cửa sổ nhà Tiết Giai Ny, đèn đã tắt.
Từ trong túi tiền anh móc ra một gói thuốc, lấy ra một điếu, đốt lên, từ từ phun ra vòng khói, chậm rãi tại trưowsc mặt anh mờ mịt tản ra, như là một đoàn sương mù mờ ảo.
Bầu trời màu sắc càng ngày càng tối, anh rầu rĩ hút thuốc đến ngẩn người, nghĩ đến phải nói như thế nào với Giai Ny cho tốt đây.
Cuộc đời chính là như thế này, tám chín phần mười là chuyện không như ý.
Tất cả bỗng nhiên đều chồng chất cùng một chỗ, vừa nghĩ tới bản thân có thoiwf gian một ngày sẽ giải quyết những chuyện này, anh liền cảm thấy sứt đầu mẻ trán.
****
Sáng sớm ngày thứ hai, Tiết Giai Ny kéo màn cửa sổ ra, liền nhìn xuống lầu dưới thấy chiếc xe thể thao Lamborghini màu trắng rất khiến người ta chú ý, trong lòng dâng lên một cảm xúc đặc biệt.
Anh cả đêm đều không có rời đi sao?
Hay là sáng sớm liền đã tới?
Buông bức màn, bắt buộc bản thân không thèm nghĩ nữa vấn đề này, cả đêm qua, trong đầu cô vần lộn xộn như trước, nghĩ không racái gì cả.
Bỗng nhiên, truyền đến tiếng đập cửa.
Cô đi qua, xuyên thấu qua mắt mèo thấy rõ người ở phía ngoài, trong lòng do dự không biết có nên mở cửa hay không.
"Giai Ny, mở cửa được không em?"
Giọng nói của Quan Hạo Lê rất tang thương, khàn khàn.
Hai giây sau, Tiết Giai Ny vẫn mở cửa, cô cảm thấy, lòng của mình mềm yếu rồi.
"Có chuyện gì sao?" Cô đứng ở cửa, mở miệng hỏi, cũng không có mời anh vào nhà.
"Anh vừa mua bữa sáng." Quan Hạo Lê cầm trong tay bữa sáng nóng hổi đưa cho cô.
Tiết Giai Ny ngước mắt nhìn anh, mắt thâm quần, mắt sâu, râu ria, trong vòng một đêm, anh giống như biến thành một ông chú lôi thôi nhếch nhác, trong lòng khó tránh khỏi có chút đau lòng.
Cự tuyệt đã đến bên miệng, vô luận như thế nào cũng nói không nên lời rồi, chỉ có thể thò tay nhận lấy.
Quan Hạo Lê vội vàng chen lấn tiến đến, tội nghiệp nói: "Anhh ngủ ở phía dưới một đêm, có thể cho anh ly nước ấm uống không?"
Yêu cầu đơn giản như vậy đương nhiên Tiết Giai Ny sẽ không cự tuyệt, vì vậy, cô yên tĩnh ăn điểm tâm, anh ngồi ở trên ghế sa lon uống nước, đợi cô ăn xong.
"Giai Ny, anh có chút việc gấp cần phải rời khỏi đây một đoạn thời gian, ngày về... không biết trước."
Tiết Giai Ny đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh một cái, khóe miệng bỗng nhiên cong lên nở nụ cười lạnh, "Bây giờ anh có thể đi!"
Giọng nói lạnh lùng mà lành lạnh, trong lòng xem thường mình được anh cho ơn huệ nhỏ mà đón nhận, thiếu chút nữa cô còn muốn tha thứ cho anh, kết quả... Người ta căn bản là không có đem mày trở thành chuyện quan trọng!
Nói yêu mình giả bộ đến tình thâm chân thành, lúc nói muốn rời đi giả bộ đến một bộ dáng không nỡ bỏ, tình si, đây là làm cho ai nhìn đây?
Cô không cần! Một chút đều không cần!
Quan Hạo Lê biết rõ cô lại đã hiểu lầm, chuyện phát sinh đến quá đúng lúc rồi, trùng hợp đến làm cho người không dám tin.
"Giai Ny, anh yêu em, Nhưng ba anh lại phát bệnh lần nữa, anh không thể không rời đi..."
"Thu hồi tình yêu rẻ mạt của anh đi! Cút! Hiện tại một khắc tôi cũng không muốn nhìn thấy anh! Anh luôn là kẻ lừa gạt!”
Trong lòng Tiết GIai Ny đã cho rằng anh là đang đùa bản thân, đối với anh nói là bất cứ cái gì cũng không muốn tin tưởng, buổi tối hôm qua nói tình thâm như vậy, sáng sớm hôm nay liền phải rời đi, vẫn là ngày về không biết trước?
Anh, đến cùng có bao nhiêu chuyện gạt mình?
---------------------------
“Khốn kiếp, buông em ra nhanh lên!!” Tiết Giai Ny hết đánh rồi lại nhéo lên người anh.
Quan Hạo Lê ngồi ở trên ghế sô fa, giam cầm cô ở trong lồng ngực của anh, phòng ngừa cô lộn xộn, “Ny Ny, chẳng lẽ em cảm thấy tình cảm ba năm nay của chúng ta từng chút từng chút chỉ là giả dối thôi sao? Em cảm thấy anh có cần phải đùa giỡn tình cảm với em ba năm nay sao? Còn nói, anh thần kinh không được bình thường như người khác nữa?”
Câu nói sau cùng có chút tự giễu, nếu như lấy cái này so sánh với trò chơi tình yêu thì anh đã sớm đưa bản thân vào trò chơi rồi.
“Đừng có nói xạo nữa! Chính anh thừa nhận lúc trước tiếp cận em là có mục đích riêng đó thôi, tình cảm ba năm nay? Hừ, vốn chẳng qua chỉ là một âm mưu! Nhớ tới sẽ khiến em cảm thấy buồn nôn, ghê tởm!” Tiết Giai Ny lạnh giọng trách mắng.
“Không sai. Lúc trước tiếp cận em quả thật là có mục đích, có thể là do lòng hiếu kỳ, anh muốn biết em là dạng người con giái như thế nào, đáng giá để A Duyệt yêu mến như vậy. Thời gian dần tiếp xúc với em, anh phát hiện mình không còn thuốc chữa lại bị em hấp dẫn, cho đến khi yêu em.”
Ngừng lại một chút, anh nói tiếp: “Còn nhớ rõ lần trước em hỏi chuyện của anh không? Anh không trả lời ngay, chính là nghĩ đến thái độ làm sao phụ trách với em, sao hai ngày suy nghĩ, anh phát hiện mình đã yêu em thật nhiều, cũng là một lần duy nhất, trong lòng có một ý nghĩ đang nảy mần, là muốn cùng em đi hết cả cuộc đời.”
“Nếu như bây giờ, em không tin lời nói của anh, có thể như trước đây? Anh có cần phải nói ra những lời này để lừa gạt em sao?
Quan Hạo Lê nói mỗi câu mỗi chữ, đôi mắt màu đen luốn khóa trên người cô.
Anh nói để cho Tiết Giai Ny tỉnh táo lại một chút, cẩn thận nhớ lại, anh đối với mình quả thật rất tốt, trong sinh hoạt việc lớn việc nhỏ, đều biết tròn biết méo, có đôi khi còn có thể làm ra một ít chuyện rất lãng mạn khiến cho mình cảm động.
Cẩn thận mà nói, thật sự rất nhiều...
Nhưng mà, vừa nghĩ tới đã mất A Duyệt, nhưng trong lòng cô , liền mơ hồ đau đớn, cảm giác giống như ông trời đang trêu đùa cô, cái này căn bản cũng không phải là thật sự!
"Coi như những gì anh nói đều thật sự, vậy anh vì cái gì gạt em, không nói chuyện của A Duyệt cho em biết?" Tiết Giai Ny chất vấn.
"Anh cũng có nghĩ tới là cho em biết, nhưng luôn không có tìm được cơ hội thích hợp."
Quan Hạo Lê nói thật, nhưng bây giờ nghe được, một chút cũng không giống là lời nói thật.
"Lấy cớ!" Tiết Giai Ny không tin.
"Anh biết rõ em không tin, nhưng đó chính là sự thật. Anh là từ cuốn nhật ký của A Duyệt hiểu rõ con người em, ở trong đó vẫn kẹp một tấm hình của em, mỗi một năm ngày giỗ của A Duyệt, anh lại một lần sữa sang lại di vật của anh ta, vô ý nhìn thấy nhật ký của anh ta và tấm hình, mới biết được em đã từng là bạn gái của anh ta. Hơn nữa, anh ta không hy vọng em biết anh ta đã không còn ở trên đời, tình nguyện để em luôn hận anh ta."
"Anh ấy... Tại sao lại qua đời?" giọng nói Tiết Giai Ny có chút run rẩy.
"Não có khối u, lúc phát hiện đã là giai đoạn cuối rồi, giải phẫu xác xuất thành công chỉ có 5%, cực kỳ nhỏ."
Tiết Giai Ny cắn chặt bờ môi, tại sao chuyện lại như vậy?
Cô hận anh ấy lâu như vậy, cuối cùng lại phát hiện những thứ này toàn bộ là công dã tràng! Cô giống như từ đầu tới cuối chỉ là kẻ đần!
"Tại sao lại như vậy? Anh ấy luôn khỏe mạnh, ưu tú như vậy...tại sao sẽ..." Tiết Giai Ny nhịn không được nghẹn ngào, trong lòng dâng lên lòng dâng lên cảm giác phức tạp.
Nguyên lai, chân tướng tàn khốc như vậy!
Anh ấy làm tất cả chỉ vì giấu giếm bản thân!
Tất cả mọi người biết rõ anh ấy không còn trên đời, chỉ có cô, vẫn như cũ bị mơ mơ màng màng.
Trách không được Kim Hà nhanh như vậy đã đổi bạn trai mới, lúc trước cô ấy, đến tột cùng làm sao để tiếp nhận sự thật này đây?
A Duyệt, anh thật ngốc!
Khóe miệng của Tiết Giai Nycười khổ, cô không biết mình nên may mắn hay là bi thương?
Mối tình đầu, người bạn trai cũng không có yêu người khác, chẳng qua là bệnh nặng không trị được, đã rời xa bản thân, biểu hiện giả dối để mình thấy mà thôi.
"Giai Ny, chuyện cũ đã qua, A Duyệt, hy vọng em sẽ được hạnh phúc." Quan Hạo Lê biết rõ cô trong thời gian ngắn không cách nào tiếp nhận được sự thật này.
Đã thấy bộ tháng thương tâm của cô vì A Duyệt, trong lòng của anh có chút ghen ghét, nhưng vừa nghĩ tới A Duyệt đã không còn trên đời, anh chỉ có thể thở dài một tiếng. Mỗi người đều có quá khứ thuộc về mình, anh sẽ tôn trọng, càng sẽ cho cô đủ thời gian để quên đi..
"Lừa gạt! Mấy người đều là lừa gạt.” Tiết Giai Ny khóc ròng nói.
Một người lừa gạt tuổi thanh xuân của cô, một người hiện tại lừa gạt cô.
"Thật xin lỗi, là lỗi của anh, đều là lỗi của anh." Quan Hạo Lê kéo cô lại, tùy ý nước mắt của cô làm ướt áo sơ mi của mình, lạnh buốt thẩm thấu sâu đến trong lòng.
Sau khi khóc, tâm tình của Tiết Giai Ny ổn định rất nhiều, vừa rồi cô, hoàn toàn bị câu nói kia đập vào đầu muốn hôn mê, bây giờ, trên cơ bản cô nghĩ thông suốt.
Nhưng, cũng không có nghĩa là cứ như vậy tha thứ cho người nào đó!
"Em muốn một mình yên lặng một chút."
Bây giờ cô, thầm nghĩ một người ở lại đó.
“Ny Ny, anh….."
Quan Hạo Lê thấy cô bình tĩnh trở lại rồi, chuẩn bị nhân cơ hội này tiến thêm một bước cải thiện mối quan hệ của hai người, nhưng trong tình huống quan trọng này , chuông điện thoại di động chợt vang, đã cắt đứt lời nói của anh.
Khi thấy số hiện trên điện thoại, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, lập tức nhấn xuống từ chối không nhận.
Tiết Giai Ny đang cúi đầu, cũng không có chú ý tới anh khác thường, đêm nay cô cần tiêu hóa rất nhiều chuyện.
"Cái gì cũng không cần nói nữa, em muốn yên tĩnh một chút." Giọng nói của cô vang lên, ý rõ rang ra lệnh đuổi khách.
"Được rồi."
Quan Hạo Lê biết rõ đêm nay khẳng định không có cách nào khác nói chuyện, người nhà bên kia đột nhiên điện thoại tới, nhất định không phải là chuyện tốt gì, phòng bị dột mà trời mưa cả đêm!
Tiết Giai Ny không có ngờ tới anh sảng khoái đồng ý như vậy, cũng không có nói gì, dù sao đại não một người có dung lượng có hạn, đã bị chuyện khác chiếm giữ, chuyển không ra chỗ khác.
Cả đêm, trong đầu cô đều là đần độn, không ngừng thoáng hiện những hình ảnh từ trường cấp 3 đến bây giờ, trong chốc lát là Quan Cảnh Duyệt, trong chốc lát lại là Quan Hạo Lê.
Giày vò đến cô trắng đêm khó ngủ.
****
Quan Hạo Lê vừa xuống lầu, điện thoại lại gọi tới rồi, anh chỉ có thể bắt máy.
"Mẹ."
Con trai, ba ba của con, ông ấy lúc họp đột nhiên té xỉu, thầy thuốc nói ông ấy... Sắp không được rồi.
Điện thoại truyền tới một giọng nói nghẹn ngào của người phụ nữ, tuổi chừng khoảng năm mươi tuổi, có thể được bảo dưỡng vô cùng tốt, thoạt nhìn tối đa khoảng bốn mươi tuổi.
Bà chính là mẹ của Quan Hạo Lê —— Trình Nhã Chi, một người tài trí, bởi vì sống ở hào môn thế gia, cũng dẫn đến bà đối với quan niệm dòng dõi rất coi trọng, chọn vợ yêu cầu cũng rất hà khắc.
"Cái gì? Không phải nói tình huống có chuyển biến tốt đẹp sao? Ba không có dựa theo yêu cầu của con uống thuốc sao?"
Quan Hạo Lê kinh ngạc cực kỳ, anh biết rõ thân thể của ba không tốt, nhưng cũng không trở thành nhanh như vậy a!
Ông ấy vẫn luôn là dựa theo yêu cầu của con, nhưng dùng vừa phải, A Lê, mẹ van con, về nhà đi, chơi nhiều năm như vậy, cũng đã đủ rồi, cơ thể ba con đã không tốt, chẳng lẽ con muốn trơ mắt nhìn cơ nghiệp ông cố con vất vả khổ cực dốc sức tạo dựng bị hủy sao?
Trình Nhã Chi vô cùng đau đớn nói, tính khí con trai cực kỳ giống chồng bà, chết cũng bướng bỉnh!
Lần này Quan Hạo Lê biết mình chạy không khỏi rồi, công ty Quan thị là ông cố, ông nội cùng ba cùng với tất cả tâm huyết của mỗi nguời Quan thị, mặc dù anh không thích, anh cũng trốn không thoát khỏi vận mệnh này. .
Đến đời này cảu Quan gia, cũng chỉ có anh và A Duyệt hai người, hết lần này tới lần khác A Duyệt vẫn...
Phần gánh nặng này liền không thể đổ trách nhiệm cho người khác, đã rơi vào trên người của anh, đẩy không thoát được.
"Vâng, con trở về."
Anh khó khăn gật đầu, một khi đã quyết định này, anh liền mất đi tự do.
Hiện tại mẹ đã chothư ký Trương phái chuyên cơ qua đón con, ba của con bệnh của ông ấy, vô cùng khẩn cấp, bác sĩ nói... Tùy thời cũng có thể sẽ...
Trình Nhã Chi nói qua, liền đau đớn khóc thành tiếng, bộ dáng rất thương tâm.
"Mẹ, co con thêm hai ngày nữa được không?" Quan Hạo Lê thỉnh cầu nói.
“A Lê , bệnh của ba con... “Trình Nhã Chi muốn nói lại thôi, có ý muốn gây áp lực cho con trai.
"Mẹ, người yên tâm, chuyện con đã đáp ứng thì nhất định sẽ làm được, một ngày được không? Con cũng cần xử lý một ít chuyện, xử lý xong sau đó con lập tức trở về."
Quan Hạo Lê biết mình đã không còn quyền lợi lựa chọn, từ ngày đó anh được sinh ra, gần như đã định trước có một ngày như vậy.
“được rồi, chúng ta ở nhà chờ con.”
Trình Nhã Chi hiểu rõ con của mình, tuy rằng biểu hiện ra bất cần đời, nhưng thực chất bên trong nói một không hai, nói thật.
Sau khi cúp điện thoại, Quan Hạo Lê ngẩng đầu ngắm nhìn cửa sổ nhà Tiết Giai Ny, đèn đã tắt.
Từ trong túi tiền anh móc ra một gói thuốc, lấy ra một điếu, đốt lên, từ từ phun ra vòng khói, chậm rãi tại trưowsc mặt anh mờ mịt tản ra, như là một đoàn sương mù mờ ảo.
Bầu trời màu sắc càng ngày càng tối, anh rầu rĩ hút thuốc đến ngẩn người, nghĩ đến phải nói như thế nào với Giai Ny cho tốt đây.
Cuộc đời chính là như thế này, tám chín phần mười là chuyện không như ý.
Tất cả bỗng nhiên đều chồng chất cùng một chỗ, vừa nghĩ tới bản thân có thoiwf gian một ngày sẽ giải quyết những chuyện này, anh liền cảm thấy sứt đầu mẻ trán.
****
Sáng sớm ngày thứ hai, Tiết Giai Ny kéo màn cửa sổ ra, liền nhìn xuống lầu dưới thấy chiếc xe thể thao Lamborghini màu trắng rất khiến người ta chú ý, trong lòng dâng lên một cảm xúc đặc biệt.
Anh cả đêm đều không có rời đi sao?
Hay là sáng sớm liền đã tới?
Buông bức màn, bắt buộc bản thân không thèm nghĩ nữa vấn đề này, cả đêm qua, trong đầu cô vần lộn xộn như trước, nghĩ không racái gì cả.
Bỗng nhiên, truyền đến tiếng đập cửa.
Cô đi qua, xuyên thấu qua mắt mèo thấy rõ người ở phía ngoài, trong lòng do dự không biết có nên mở cửa hay không.
"Giai Ny, mở cửa được không em?"
Giọng nói của Quan Hạo Lê rất tang thương, khàn khàn.
Hai giây sau, Tiết Giai Ny vẫn mở cửa, cô cảm thấy, lòng của mình mềm yếu rồi.
"Có chuyện gì sao?" Cô đứng ở cửa, mở miệng hỏi, cũng không có mời anh vào nhà.
"Anh vừa mua bữa sáng." Quan Hạo Lê cầm trong tay bữa sáng nóng hổi đưa cho cô.
Tiết Giai Ny ngước mắt nhìn anh, mắt thâm quần, mắt sâu, râu ria, trong vòng một đêm, anh giống như biến thành một ông chú lôi thôi nhếch nhác, trong lòng khó tránh khỏi có chút đau lòng.
Cự tuyệt đã đến bên miệng, vô luận như thế nào cũng nói không nên lời rồi, chỉ có thể thò tay nhận lấy.
Quan Hạo Lê vội vàng chen lấn tiến đến, tội nghiệp nói: "Anhh ngủ ở phía dưới một đêm, có thể cho anh ly nước ấm uống không?"
Yêu cầu đơn giản như vậy đương nhiên Tiết Giai Ny sẽ không cự tuyệt, vì vậy, cô yên tĩnh ăn điểm tâm, anh ngồi ở trên ghế sa lon uống nước, đợi cô ăn xong.
"Giai Ny, anh có chút việc gấp cần phải rời khỏi đây một đoạn thời gian, ngày về... không biết trước."
Tiết Giai Ny đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh một cái, khóe miệng bỗng nhiên cong lên nở nụ cười lạnh, "Bây giờ anh có thể đi!"
Giọng nói lạnh lùng mà lành lạnh, trong lòng xem thường mình được anh cho ơn huệ nhỏ mà đón nhận, thiếu chút nữa cô còn muốn tha thứ cho anh, kết quả... Người ta căn bản là không có đem mày trở thành chuyện quan trọng!
Nói yêu mình giả bộ đến tình thâm chân thành, lúc nói muốn rời đi giả bộ đến một bộ dáng không nỡ bỏ, tình si, đây là làm cho ai nhìn đây?
Cô không cần! Một chút đều không cần!
Quan Hạo Lê biết rõ cô lại đã hiểu lầm, chuyện phát sinh đến quá đúng lúc rồi, trùng hợp đến làm cho người không dám tin.
"Giai Ny, anh yêu em, Nhưng ba anh lại phát bệnh lần nữa, anh không thể không rời đi..."
"Thu hồi tình yêu rẻ mạt của anh đi! Cút! Hiện tại một khắc tôi cũng không muốn nhìn thấy anh! Anh luôn là kẻ lừa gạt!”
Trong lòng Tiết GIai Ny đã cho rằng anh là đang đùa bản thân, đối với anh nói là bất cứ cái gì cũng không muốn tin tưởng, buổi tối hôm qua nói tình thâm như vậy, sáng sớm hôm nay liền phải rời đi, vẫn là ngày về không biết trước?
Anh, đến cùng có bao nhiêu chuyện gạt mình?
---------------------------