Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47-48
Lục Thành nhìn chằm chằm bức tường, đáy mắt run rẩy. T
“Không phải là anh đang theo đuổi tôi đó chứ?”
Lãnh đạm, còn có chút khinh thường.
Hắn không cần nhìn cô cũng có thể đoán được lúc cô nói những lời này biểu tình của cô ra sao.
Lục Thành hít sâu, hít sâu hai lần, rốt cuộc dù run rẩy vẫn ung dung nhìn về phía cô.
“Đừng nghĩ nhiều.”
Tạ Thanh cúi thấp mắt, ừ một tiếng, tiếp tục rửa rau.
Lục Thành như nghẹn ở cổ, tâm tình khó có thể nói thành lời.
May mắn bản thân mình không có nói thẳng, bằng không có thể cô sẽ không bình tĩnh được như bây giờ, khả năng chính là liền sẽ bỏ của chạy lấy người.
Nhưng lại cảm thấy mất mát với phản ứng của cô.
Cô một chút cũng không thích hắn sao?
Hắn cho rằng bọn họ không còn gì để nói.
Sau đó lúc hai người nấu cơm đều vô cùng yên tĩnh, không nói chuyện với nhau nhiều lắm, lại có loại ăn ý làm cho người ta không biết là nên xấu hổ hay nên vui sướng.
Cô cắt xong đồ ăn đặt ở bên cạnh, hắn liền đi làm.
Hắn nấu xong canh múc một chén nhỏ đưa đến tầm tay cô, cô liền bưng lên nếm.
Nếm xong gật gật đầu, để nói với hắn đã vừa ăn.
Sau khi làm xong đồ ăn, Lục Thành chuẩn bị nhân sủi cảo.
Dựa theo phong tục của phương Bắc, vào lúc 0 giờ, sủi cảo phải đang ở trong nồi, nhưng bọn họ chỉ có ba người, hơn nữa vào nửa đêm cũng không quá đói, cũng chỉ làm tượng trưng một ít.
Trầm mặc nấu cơm xong, trầm mặc ăn cơm.
Trầm mặc đến mức Sở Tụng buồn bực thiếu chút nữa muốn viết bản kiểm điểm mà đưa cho hai người.
Sau đó bạn gái gọi video đến, cậu liền nhân cơ hội chuồn đến thư phòng.
Lúc trở ra, tìm một đề tài không gây ra xấu hổ mà đánh vỡ sự im lặng đáng sợ này: “Ai, anh, cái chương trình<văn thải=”” phong=”” lưu=””>đang hot trên mạng gần đây là do công ty anh làm à?”
Lục Thành nâng lên mí mắt đang hạ: “Ừ.”
Sở Tụng đầy mặt tươi cười mà ngồi xuống: “Anh thấy Tử Nam thế nào?”
“?” Với đại đa số người chơi hắn chỉ quen biết xã giao, nhất thời hoàn toàn không biết người cậu nói đến ai, “Cái gì Tử Nam?”
Ngược lại, lúc này Tạ Thanh quay sang: “Mộc Tử Nam sao?”
Tươi cười của Sở Tụng càng tăng lên: “Đúng vậy.”
Đầu tiên Tạ Thanh quay qua giải thích với Lục Thành một câu: “Nhóm của em, B Đại hệ Tiếng Trung.”
Lục Thành à một tiếng, tiếp theo nghe được Sở Tụng nói: “Đó chính là bạn gái của em ha ha ha ha!”
“…” Tâm tình của một Lục Thành FA càng thêm phức tạp, cắm đầu ăn cơm, không trả lời.
Tạ Thanh kinh ngạc một chút: “Bạn gái em?” Rồi sau đó khen, “Cô ấy rất thông minh! Vòng đầu tiên nếu không có cô ấy giúp bọn họ có khả năng sẽ làm một bộ huyền huyễn kèm theo kỹ xảo ba xu.”
Sở Tụng có chung vinh dự, vui vẻ mà gửi tin nhắn WeChat nói chuyện này cô bạn gái.
*******
Kể từ đêm Giao thừa, mấy ngày liền Tạ Thanh cùng Lục Thành không gặp lại nhau, ngay cả qua WeChat cũng liên lạc rất ít. Nếu không có gì cần thiết, hai người liền làm như không tồn tại.
Tạ Thanh nghĩ, có khả năng là hắn cố ý tránh cô, cô đã hỏi thẳng như vậy làm cho không khí trở nên xấu hổ.
Lẽ ra cô không nên hỏi.
Nếu chỉ là mong muốn đơn phương, tốt nhất vẫn là nên im lặng.
Ngày 7 tháng 2, bắt đầu ghi hình tập hai.
Phần đầu tiên của tiết mục chính mở công bố kết quả bỏ phiếu các phân đoạn.
Màn hình lớn hiện ra một biểu đồ có năm cột, xếp từ cao xuống thấp nhưng không hiển thị thông tin nhóm cũng như con số cụ thể. Nhưng chỉ cần nhìn cao thấp cũng có thể nhìn ra hai phim ngắn xếp cuối có số bình chọn không cao, đều bị vị trí thứ ba bỏ xa một đoạn.
Kết quả này không có gì đáng ngạc nhiên, nhìn từ chất lượng của phim ngắn thành phẩm mà xem, phim của nhóm thứ ba căn bản không nói ra được câu chuyện hoàn toàn không có tính cạnh tranh.
Đến nhóm thứ hai với ‘kỹ xảo 3 xu’, khách mời dựa vào góc độ tình tiết câu chuyện cùng tiết tấu cho điểm khá cao nhưng ở góc độ của người xem, cái trực quan nhất chính là kỹ xảo không được.
Theo sau giọng nói của MC, tên hai nhóm xếp cuối cùng với số phiếu cụ thể công bố ra, quả nhiên chính là hai tổ này.
“Hiện nay chúng ta xem số phiếu cụ thể của vị trí thứ ba —–“
44723 phiếu.
Cao gần gấp đôi vị trí thứ tư.
Tên nhóm cùng tên tác phẩm cũng được hiện lên, nhóm E,<tổng tài=”” không=”” lạnh=”” mạc=””>.
Chính là nhóm của Đào Nhiên cùng với tác phẩm vô tuyến văn.
Đúng là cái cảm giác thoải mái sảng khoái một cách đơn giản thô bạo này quả nhiên là có thể đánh vào lòng người.
Chỉ còn hai hai nhóm chưa được công bố.
Biểu đồ của nhóm thứ hai chỉ cao hơn nhóm thứ ba một chút.
Nhưng nhóm dẫn đầu lại cao hơn nhóm thứ hai rất nhiều.
Tâm Tạ Thanh lặng như nước.
Trong rất nhiều việc, cô đều cố gắng hết mức có phần hơi liều lĩnh, nhưng không phải lúc nào cũng muốn giành vị trí đầu tiên. Lúc này, có thể giành được vị trí thứ hai cô cảm thấy đủ rồi, huống chi bộ phim trinh thám kinh dị kia còn có biên kịch chuyên nghiệp ở trong tổ.
Rất nhanh, MC tình cảm mãnh liệt mà công bố số phiếu của vị trí thứ hai.
46892 phiếu.
“Như vậy nhóm giành được vị trí thứ hai là —-“ Giọng nói của MC dừng lại.
Trên màn hình bắn ra một hàng chữ to, ba giây sau thu nhỏ lại, dừng ở dưới biểu đồ.
Nhóm A,<giáo oán=””>.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc một chút, kinh ngạc với bộ phim trinh thám kinh dị được khách mời khen ngợi thế kia lại không đạt được vị trí đầu tiên.
MC cũng thực sự nắm bắt được tiết tấu, đúng lúc này cũng công bố luôn vị trí đầu tiên.
Nhóm D,<vấn đỉnh=”” cung=”” khuyết=””>, 86374 phiếu.
Lúc này khách mời cũng cảm thấy mông lung.
Nữ sản xuất kinh ngạc cảm thán: “Cao như vậy?”
Các thành viên trong nhóm của Tạ Thanh càng kinh ngạc hơn, Mộc Tử Năm thậm chí còn vô thức hỏi MC: “Có phải là thống kê sai rồi không?”
“Ha ha ha ha bạn học à, em không có lòng tin như vậy sao?” MC trêu ghẹo nói, Mộc Tử Năm mặt đỏ, nhỏ giọng nói: “Không phải… Chỉ là em cảm thấy<giáo oán=””>kia cũng rất đẹp.”
MC cười không nói, đem micro đưa tới trước Tạ Thanh người đang đeo mặt nạ kiểu Châu u: “Đến đây, Nhóm trưởng nhóm D, cô cảm thấy<giáo oán=””>đẹp hay<vấn đỉnh=”” cung=”” khuyết=””>của các bạn đẹp?”
“…” Tạ Thanh quẫn bách, “Tôi không dám xem phim kinh dị…”
Những người chơi một mảnh cười vang, vị biên kịch nhóm A cầm lấy micro: “Tôi biết rồi, lần tới nếu muốn thắng nhóm của các bạn chúng tôi cứ hóa quỷ ban đêm đi nhát ma là được.”
Một tràng cười cùng với tán gẫu là không khí nóng lên, tiếng cười qua đi, MC mời chuyên gia lên tiếng.
Lúc này Giáo sư Trịnh làm đại biểu phát ngôn, tổng kết nói: “Tôi cảm thấy nhóm A có chút đáng tiếc, nhưng mà kết quả này cũng dễ hiểu.”
Ông nói: “Thật ra thể loại Trinh thám kinh dị vẫn chỉ hướng đến một nhóm khán giả nhỏ thôi, có thể nhìn ra được từ doanh thu phòng vé của các quốc gia. Xác thật cũng có một vài bộ phim kinh dị đạt được doanh thu phòng vé cao cũng như danh tiếng tốt, nhưng nếu đem so với những thể loại khác mà nói khó mà vượt qua được. Bởi vì thể loại này bản thân nó đã là ngăn trở, những người nhát gan — như nhóm trưởng nhóm D đây, căn bản không dám xem.”
Tạ Thanh: “…”
Nhóm trưởng nhóm A suy tư gật đầu: “Thầy nói đúng.”
“Mặt khác các bạn còn có một điểm thua thiệt, đó là các bạn đã kể xong câu chuyện.” Giáo sư Trịnh nói tiếp.
Lời này làm cho nhóm A sửng sốt.
Giáo sư Trịnh: “Bốn tổ còn lại căn bản chỉ đưa ra phần mở đầu hoặc một phần của câu chuyện, chỉ có các bạn đã làm xong. Làm như vậy thực ra là hoàn chỉnh nhưng lại không có gì trì hoãn, không giống như phim ngắn của những nhóm khác khiến cho người xem chờ mong.”
Nam sản xuất lúc này mới từ từ chen vào nói: “Nhóm trưởng nhóm A vẫn luôn am hiểu cách làm một phim ngắn hoàn chỉnh cái này tôi biết, nhưng những người trong nhóm khác đều chỉ là tác giả viết truyện dài kỳ, cái này mọi người chắc hẳn trong lòng đều hiểu rõ — tôi nhìn thấy văn học mạng của các bạn cập nhật chương mới mỗi ngày làm tôi giận không ngừng.”
Nữ sản xuất vui vẻ: “Anh đã bị ‘lọt hố’ rồi sao?”
“Cũng không hẳn, nhưng đó quả thực là kỹ năng nghề nghiệp, bạn hiểu không?” Khuôn mặt nam sản xuất khổ sở, “Mỗi ngày viết ba ngàn chữ, nhất định sẽ dẫn bạn vào một vị trí nửa vời, buộc bạn ngày mai phải tiếp tục vào xem. Về sau tôi liền dặn lòng sẽ không xem cập nhật mỗi người chỉ vỏn vẹn ba ngàn chữ chữ, tôi chờ đến khi có một hai vạn chữ mới xem, còn có kết quả này.”
Ông lại khịt mũi một cái: “Vào thời điểm các bạn viết văn làm sao có thể lãnh khốc vô tình với người đọc như vậy chứ. Vậy sao lúc làm phim quên chiêu này rồi?”
Các người chơi đỏ mặt, có người còn đùa: “Cắt bỏ đoạn này đừng phát sóng nha, ảnh hưởng đến chén cơm của chúng tôi!”
Vòng thứ nhất, nhóm của Tạ Thanh tạm thời dẫn đầu.
Sau đó, lại bắt đầu phân nhóm, một lần nữa ra đề thi.
Dựa vào quy tắc của tiết mục, mỗi một tập đều bắt đầu phân nhóm mới, xếp hạng cuối cùng dựa vào điểm tổng cộng mà mỗi cá nhân đạt được, để tránh khỏi tình trạng có người dựa vào thành viên nhóm lợi hại mà nằm im kiếm điểm.
Lúc này, chuyển thành hai người một tổ, làm phim ngắn trong năm phút.
Đề tài không còn là “Tự chọn” nữa mà chuyển thành rút thăm chọn đề tài.
Bạn chơi được chọn ngẫu nhiên từ hệ thống, lúc nhìn vào kết quả, trong đầu Tạ Thanh hiện lên một câu “Không phải oan gia không gặp gỡ.”
Trên sàn đấu, ngoại trừ cô, tổng cộng có 39 người chơi khác, cô sửng sốt rút được người đã từng có khúc mắc trước đây Đào Nhiên.
Cũng may là Đào Nhiên đã thực sự buông bỏ những thứ lung tung rối loạn, buổi tối nghiêm túc thảo luận trận này làm sao bây giờ.
“Không phải vừa vặn bốc thăm trúng cung đấu hay sao? Tiếp tục viết thiên văn mà cô đã viết vòng trước không tốt sao?” Đào Nhiên nói.
Tạ Thanh cũng nghĩ như vậy.
Nếu<vấn Đỉnh=”” cung=”” khuyết=””>đã đạt được tán thành thì tiếp tục làm thêm một kỳ nữa.
Cô cũng suy xét rồi muốn chiếu cố vấn đề tự tôn của Đào Nhiên, cô nói với Đào Nhiên: “Tôi chuẩn bị cốt truyện với nhân thiết, cô viết truyện?”
“Được.” Đào Nhiên đồng ý đầy hứa hẹn.
Khâu văn bản viết được vô cùng thuận lợi, tuy rằng bình thường Đào Nhiên viết vô tuyến văn với Tạ Thanh người viết truyện có suy luận chặt chẽ, mỗi tình tiết đều có sự tính toán kỹ càng không hợp nhau, nhưng bởi vì cốt truyện đã được viết tốt, cho nên thành phẩm viết ra cũng không quá đi chệch.
Thời điểm hai người đưa ra thành phẩm, các nhóm khác còn chưa viết kịp. Đinh Nhất Phàm nghe hai người viết xong, ôm đầu: “Chúng tôi ngay cả cốt truyện còn chưa quyết định xong! Loại tổ hợp liên thủ cường-cường này cũng thật là đáng sợ.”
Sau khi đã viết xong bản thảo, rất nhanh sẽ kết nối với bên Hoành Điếm.
Lần này là cốt truyện về cuộc sống hàng ngày của nữ chính Hạ Vân Tự sau khi vào cung. Hạ Văn Tự đi bái kiến một vị phi tần được sủng ái, Hứa Chiêu nghi.
Nhưng lần này không phải chỉ là một lần bái kiến tầm thường, không phải kiểu một người mới tỏ ra lấy lòng hoặc quy phục một người quyền cao chức trọng.
Hứa Chiêu nghi từng là nô tỳ hồi môn của Hạ Vân Chước, tỷ tỷ của nữ chính. Trong năm phút này, chủ yếu muốn làm rõ mối quan hệ thiên ti vạn lũ [1] của Hứa Chiêu Nghi cùng với Hạ gia.
[1] 千丝万缕 – Thành ngữ, dùng để chỉ một mối quan hệ chặt chẽ và phức tạp. (Theo Baidu)
Tạ Thanh không muốn trêu chọc Đào Nhiên, trong quá trình làm việc với Hoành Điếm, cô chỉ như không khí ở bên cạnh Đào Nhiên, nhường cô ấy thi triển quyền cước.
Đào Nhiên làm việc rất nghiêm túc, cùng diễn viên giao lưu rất nhiều thứ. Cô ấy còn tiến hành chỉnh sửa nguyên văn rất nhiều thứ dựa vào hiệu quả diễn xuất.
Tối ngày thứ ba, đại khái thành phẩm đã cơ bản hoàn thành, chỉ còn chờ cắt nối biên tập cùng hậu kỳ.
Hai người ngồi với nhau nhìn qua một lần, sau khi xem xong, cả hai đều trầm tư.
Phim ảnh cùng tiểu thuyết thực sự là hai phương thức kể chuyện khác nhau. Theo cốt truyện này, khi đọc nguyên văn cảm thấy không có vấn đề, hiệu quả diễn xuất cùng nguyên văn cơ bản tương đồng, nhưng lại thiếu đi một chút ấn tượng.
Đào Nhiên cũng nói: “Diễn lên có phải là rất bình…”
“Ừ.” Tạ Thanh gật đầu.
Hạ Văn Tự giống như là chào hỏi Hứa Chiêu Nghi, sau đó hai người cùng nhau nhớ lại tình cảm trong quá khứ.
Phần này chắc chắn có thể phản ánh được thông tin quan trọng bọn họ muốn thể hiện, nhưng lại bình đạm đến mức không thể bình đạm hơn.
Loại tình tiết nói chuyện phiếm này xuất hiện trong tiểu thuyết cũng chỉ khoảng mấy trăm chữ, mỗi cuốn tiểu thuyết không thể tránh khỏi sự xuất hiện của những cuộc trò chuyện bình đạm như vậy, độc giả xem cũng không có bất kỳ dị nghị nào.
Nhưng khi lên phim, chính là năm phút đồng hồ từ đầu đến cuối đều nhạt nhẽo, thực sự không hề có chút thú vị.
Cái sự vô vị này có thể làm cho khán giả nhàm chán không muốn xem.
“Nhưng tôi cảm thấy diễn viên diễn khá tốt.” Đào Nhiên nhíu nhíu mày, suy tư nói, “Nếu không chúng ta làm cảnh trí phô trương một chút, bù đắp lại bằng thị giác?”
Tạ Thanh tự tưởng tượng một chút, lắc đầu: “Không được, Chiêu nghi cũng không tính là phi tần có vị trí đặc biệt cao, nếu làm quá phô trương, phô trương quá có thể ảnh hưởng đến những cái khác.”
“Như vậy làm sao bây giờ.” Đào Nhiên chậc lưỡi, “Chỉ còn mỗi ngày mai, nếu chỉnh sửa quá lớn khẳng định quay phim không kịp, nhiều nhất cũng chỉ thêm thắt những chi tiết nhỏ nhặt thôi.”
Nói xong đưa bản thảo cho cô: “Nếu không cô nhìn xem có khả năng thêm vào bản thảo một chút điểm nhấn?”
Tạ Thanh nhận được, nhìn từ đầu đến cuối hai lần: “Để tôi nghĩ xem… Đêm nay liền sửa xong.”
“Được, vậy thì ngày mai lại nói chuyện với bên Hoành Điếm.” Đào Nhiên nói.
Nói xong, hai người liền tính toán về phòng ngủ của mỗi người.
Đã hơn mười một giờ.
Tạ Thanh về phòng nhìn thấy cái giường thôi liền thấy mí mắt đánh nhau, nhưng lúc rửa mặt phát hiện đã hết sữa rửa mặt. Cô không thể không đi ra khỏi cửa thêm chuyến nữa, ra cửa hàng tiện lợi 24h bên cạnh khách sạn mua tạm sữa rửa mặt dùng.
Mua xong khi đi lên lầu, nhìn Mộc Tử Nam đang đứng trước cửa phòng mình gõ cửa.
“Tử Nam?” Tạ Thanh gọi cô nàng một tiếng, Mộc Tử Nam quay đầu: “Chị Thanh.”
Tạ Thanh: “Có việc?” Quét thẻ mở cửa, cô mời Mộc Tử Nam vào phòng.
Mộc Tử Nam lộ ra vẻ mặt thần thần bí bí, hạ giọng hỏi cô: “Chị Thanh, chị có quen biết với biên tập bên Xuất bản Khởi Văn không?”
Tạ Thanh cứng người.
Nhíu nhíu mày, không nói nhiều lời khác: “Có chuyện gì? Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Hôm nay có người đột nhiên đến gặp em hỏi về chị.” Mộc Tử Nam liếm liếm môi, “Hôm nay em đi ăn cơm với mấy tác giả đại đại, có người bước lại hỏi bọn em, ‘Tác giả mang mặt nạ của<văn thải=”” phong=”” lưu=””>có phải tên thật là Tạ Thanh không?’.”
Tạ Thanh lập tức khẩn trương, truy hỏi: “Mọi người trả lời thế nào?”
“Tất cả mọi người đều cảm thấy hỏi như vậy quá kỳ quái, liền hàm hồ nói cho qua chuyện.” Mộc Tử Nam dừng lại, “Sau đó hắn gần như còn muốn dụ dỗ bọn em, nói nếu muốn xuất bản sách có thể liên lạc với hắn, còn đưa danh thiếp nữa.”
Nói xong, cô nàng móc ra danh thiếp đưa cho Tạ Thanh.
Tạ Thanh nhận lấy vừa thấy, người này cô không quen viết nhưng xác thật trên danh thiếp là logo nền trắng chữ đen của Xuất bản Khởi Văn.
Bất tri bất giác, trán Tạ Thanh tuôn mồ hôi lạnh.
Cô không biết Khởi Văn muốn làm gì, nhưng khẳng định không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Quả thật, tòa án đã đưa ra phán quyết, thời gian kháng án cũng đã qua, bản án sẽ không thay đổi. Nhưng Khởi Văn bởi vì chuyện này mà bị lăn lộn đến mức thảm hại như vậy. Chỉ nghĩ đến thôi cũng làm cho cô cảm thấy ghê tởm, những suy luận của cô cũng hợp lý.
Trong nhất thời đầu óc cô cảm thấy trống rỗng, không rảnh lo lắng nhiều, cô gọi video cho Lục Thành.
Hình như cô chưa bao giờ gọi video cho hắn, Lục Thành nhìn đến cuộc gọi video, sửng sốt một chút.
Chính bản thân cô vào khoảnh khắc nhấn nút gọi cũng sửng sốt một chút, không hiểu vì cái gì mình lại gọi điện thoại, mà lại là gọi video.
Nghĩ nghĩ, có lẽ bởi vì hiện tại muốn nhanh chóng nhìn thấy hắn.
Trong giây lát video kết nối, Lục Thành có điểm mờ mịt: “Tạ Thanh? Có chuyện gì vậy?”
Tiếp theo chú ý đến Mộc Tử Nam ngồi bên cạnh: “A, tôi nghe Sở Tụng nói em là…”
Hai má Mộc Tử Nam đỏ lên, thẹn thùng cúi thấp đầu: “Chào học trưởng.”
Lục Thành cười nhạt, ánh mắt dời về lại trên mặt Tạ Thanh, nhanh chóng nhìn ra biểu tình của Tạ Thanh không đúng.
“Lục Thành…” Tạ Thanh ổn định hơi thở, “Tử Nam nói người của Khởi Văn hỏi thăm tôi.”
Thần sắc Lục Thành chấn động: “Cái gì?”
“Cô ấy nói bọn họ hỏi thăm những người cùng chơi, người đeo mặt nạ có phải tên Tạ Thanh không.” Tạ Thanh càng nói sợ hãi càng nhiều giọng nói không kiềm chế được mà run rẩy.
Trong lòng anh cũng có chút luống cuống.
Hắn không nghĩ tới sẽ có chuyện này xảy ra, vì đảm bảo tập một không xảy ra lỗi, sau khi ghi hình tập một hắn đưa video cho những người quen và người đã gặp qua Tạ Thanh nhưng không biết cô tham gia chương trình giải trí xem qua. T
Cô mang mặt nạ che toàn khuôn mặt, giọng nói cũng đã bị biến âm sau khi qua hậu kỳ, hoàn toàn chưa có ai nhận ra cô là ai.
Ngay cả Nhất Sinh Thư cũng không nhận ra được.
Nhất Sinh Thư còn khó hiểu hỏi hắn: “Tôi nghĩ các người làm lớn như vậy là để ‘thổi phồng’ cho Người thần bí?”
Nhưng mà Khởi Văn lại có thể nhìn ra.
Đại khái chỉ có thể là sức mạnh của sự thù hận.
Lục Thành nghĩ nghĩ, trầm giọng: “Em đừng vội, tôi sẽ lập tức yêu cầu bên Pháp vụ soạn ra một thỏa thuận bảo mật, suốt đêm để cho tổ tiết mục yêu cầu tất cả người chơi ký.”
Tạ Thanh bình tĩnh lại hai phần.
Phòng Pháp vụ của Văn hóa Thành Thư đúng là đáng tin cậy, khẳng định có thể soạn ra được một thư thỏa thuận bảo mật đầy đủ, chi tiết.
Nhưng cô vẫn không ngăn được bản thân mà cảm thấy bất an, Lục Thành lại nói: “Buổi ghi hình ngày kia em đừng tham gia.”
“Được.” Tạ Thanh gật đầu.
Cô cũng cảm thấy vậy. Nếu như người của Khởi Văn nhìn chằm chằm cô, cô không cần phải xuất hiện liên tục lắc lư trước mặt bọn họ, để cho bọn họ có cơ hội nhìn thêm rõ ràng như vậy được.
Lại như đêm Giao thừa hôm ấy, Sở Tụng chơi game nhìn Lục Thành điên cuồng hét lên: “Anh, đừng có cho đi như vậy chứ!!!”
******
Vì thế ngày hôm đó tại studio ghi hình, MC thoái thác nói “Cô gái đeo mặt nạ của chúng ta bị bệnh” để cho Đào Nhiên chính mình giới thiệu thành phẩm.
Bản thảo đã được Tạ Thanh sửa qua, trong cuộc gặp gỡ của hai người bỏ thêm một số tình tiết nhỏ, không còn là Hạ Vân Tự sau khi hành lễ xong hai người ngồi xuống nói chuyện với nhau, ấm áp mà ôn lại quá khứ.
Hứa Chiêu nghi yêu cầu cho các cung nhân lui xuống: “Các ngươi lui xuống hết đi.”
Các cung nhân đồng loạt thi lễ, an tĩnh không tiếng động mà cáo lui ra ngoài.
Hứa Chiêu Nghi dựa vào tay vịn đứng lên, buông xuống mi mắt đi về phía Hạ Vân Tự.
Nữ sản xuất nhỏ giọng nói chuyện cùng với nam sản xuất: “Nàng ta sẽ không muốn đánh nữ chính chứ…”
Vừa dứt lời, liền thấy Hứa Chiêu nghi đoan đoan chính chính mà quỳ xuống trước mặt Hạ Vân Tự: “Tứ tiểu thư vạn phúc.”
Nữ sản xuất sững sờ, lòng hiếu kỳ bị kích động, không hề nói chuyện với nhau nữa, tập trung tinh thần mà quay về phía màn hình.
Hạ Vân Tự gật đầu, thần sắc khiêm tốn ôn hòa, trên tay chỉ là không nóng không vội đưa tay đỡ người: “Chiêu nghi nương nương làm gì vậy? Đây là trong cung, tần thiếp là hướng nương nương thỉnh an.”
Hứa Chiêu nghi đứng dậy: “Trước mặt mọi người, bổn cung là Hứa Chiêu nghi, ngài là Hạ Tài tử, người mới tiến cung; sau lưng mọi người, nô tỳ là nô tỳ của Hạ gia Đại tiểu thư, ngài là Tứ tiểu thư.”
Hạ Vân Tự bình đạm mà cười cười, mắt đẹp khẽ nâng, tầm mắt định ở trên mặt Hứa Chiêu nghi: “Ngồi đi.”
Lúc này Hứa Chiêu nghi mới dám ngồi.
Sau đó, tiến vào nhàn thoại tình tiết chuyện nhà.
Hai người đề cập đến chút bí mật chốn cung đình, nhắc tới cái chết của Quý Phi, nhưng bởi vì chỉ nói mơ mơ hồ hồ, người xem cũng có thể phỏng đoán không ra được cái gì.
Phần còn lại nói đến những chủ đề không liên quan, đơn giản là nói về nhà họ Hạ, nói về chuyện trong cung bây giờ.
Nhưng sau khi phim ngắn kết thúc, trên sân khấu vẫn im lặng trong chốc lát.
MC không thể không mở miệng nhắc nhở: “Ba vị lão sư? Mời các vị nhận xét.”
Người nói đầu tiên là nữ sản xuất có phản ứng một chút, bật cười: “Thật xin lỗi, tôi vẫn còn dư vị ở tình tiết phần mở đầu đoạn phim… Phi tần là do Hoàng đế sắc phong, Chiêu nghi so với nữ chính địa vị cao hơn nhiều như vậy. Thế nhưng lại còn phải hướng đến nữ chính hành lễ, tôi liền suy nghĩ có phải là bị nữ chính áp chế không.”
Giáo sư Trinh nói chen vào: “Ít nhất là trong nhà nữ chính áp chế rất tốt.”
“Đúng, đúng.” Nữ sản xuất gật gật đầu, “Câu chuyện của các bạn làm cho tôi thực sự thực sự tò mò…” Nói xong chắp tay trước ngực, “Thật muốn yêu cầu các vị tuyển thủ sau này cho dù ai ở chung nhóm với cô gái đeo mặt nạ đều tiếp tục kể câu chuyện này.”
MC cười rộ lên: “Ha ha ha ha cái khả năng này không được rồi, bọn họ không thể vòng nào cũng có khả năng bắt được cung đấu.”
Nữ sản xuất nghiêm mặt: “Cái tiết mục này không thể mờ ám một chút được à.”
Không khí sôi động lên, kế tiếp nam sản xuất lên tiếng: “Điểm chú ý của tôi cũng không sai biệt lắm, cảm thấy giả thiết này đặc biệt có ý tứ.”
Dừng một chút, ông nói tiếp: “Bởi vì cái giả thuyết thị nữ bên người phi tần được sủng ái thành phi tần thường thấy trong cung đấu, đối với nguyên chủ vẫn trung thành cũng có, nhưng xử lý thành mức độ như Hứa Chiêu nghi tôi cũng chưa từng gặp. Tôi liền rất tò mò…Nàng ta hoặc là bằng mặt không bằng lòng, hay thật sự là liên minh đặc biệt kiên cố? Mặt khác, giống như Dương lão sư vừa rồi có nói có vẻ nữ chính đã áp chế cũng là một chút, xem qua liền cảm thấy phỏng chừng sức chiến đấu của nữ chính rất cường.”
Giáo sư Trịnh lại nhắc đến một điểm bất đồng: “Tôi nghĩ không biết Hứa Chiêu nghi với cái chết của Quý Phi có phải là có liên quan không.”
Ông cúi đầu xem bản thảo trong tay: “Có chút tình tiết trong phim ngắn không quá rõ ràng nhưng khi đọc nguyên văn lại đặc biệt có ý tứ. Lúc hai người nói chuyện về Quý Phi, thần sắc đều có chút vi diệu biến hóa, tôi cảm thấy cái này có phải là một điểm nhấn.”
“Ba vị khách mời.” MC cười nói: “Các vị đem tiết mục giải trí biến thành tra án rồi.”
Ba người hơi có vẻ bứt rứt cười một trận, nữ sản xuất xua tay: “Các cô ấy cho ra quá nhiều nghi vấn.”
Trên sân khấu, Đào Nhiên không dấu vết mà hít sâu vài hơi.
Chất lượng của phim thành phẩm không tồi, có thể sẽ lấy được điểm cao.
Mỗi phân đoạn đều dựa vào sự chăm chút của cô, bản thảo cũng do cô viết, phần góp sức của Tạ Thanh cũng hữu hạn.
Nhưng cái mọi người chú ý vào, đều là chỗ Tạ Thanh chỉnh sửa.
Cô ta khổ sở trong lòng, khổ sở như bị dao cắt.
Mỗi câu của khách mời đều trở nên bén nhọn chói tai, đều như là nói cho cô ta, cô ta chính là tài nghệ không bằng người.
Mặc dù cô ta đã đã được thành công thuộc về chính mình.
Vẫn là tài nghệ của cô ta không bằng người.
*******
Trận này, Tạ Thanh cùng Đào Nhiên nhận được điểm cao nhất 92,5 điểm. Phân đoạn bỏ phiếu trên internet cũng không quá bất ngờ.
Mấy năm tới, cho dù là văn học mạng hay phim truyền hình, cung đấu vẫn là một cái đề tài có độ nóng không hề giảm sút —- nhưng đề tài hot lâu không có nghĩ sẽ không bị vùi dập giữa chợ, nhưng ít ra có nghĩa là miễn bạn vượt qua được tiêu chuẩn căn bản, dễ dàng đạt được thành tích tốt. T
Nếu bản thân có trình độ ưu tú, khả năng ‘bùng nổ’ gần trong gang tấc.
Sau khi tập thứ hai phát sóng, Weibo thậm chí còn xuất hiện chủ đề xem<vấn Đỉnh=”” cung=”” khuyết=””>#.
Không biết những khán giả nhiệt tâm tiến hành thảo luận ở đâu, nhưng rất nhất trí mà spam Weibo:
[Nữ vương vấn đỉnh, thiên hạ đã thành!
Ngồi yên cung khuyết, tứ hải đều bình!]
– — Một bộ ngay cả sách lẫn phim đều chưa có nhưng thế mà lại có slogan của fan.
Ngay cả Cố Văn người vào vai Hạ Vân Tự cũng vì vậy mà nổi tiếng một phen.
Trước đây, cô ấy cũng diễn qua hai ba bộ phim cổ trang, nhưng không tạo ra được bất kỳ hiệu ứng gì, nhưng lúc này đây lại vì đóng một đoạn phim ngắn chỉ 20 phút mà lên hot search Weibo, Cố Văn có chút hoảng hốt.
Cô nói với Tạ Thanh: “Tôi sẽ mời cô đi ăn tối!!”
******
Lại qua thêm bảy tám ngày, chính là buổi ghi hình tập 3.
Ngày đầu tiên, vẫn là sẽ quay tại studio công bố thành tích của tập trước.
Lần này Tạ Thanh cũng như cũng không lên sân khấu mà ngồi ở hậu đài cắn hạt dưa, cầm tới vị trí thứ nhất theo như dự kiến.
Tập trước trong quá trình bỏ phiếu trên internet, ngay cả giao diện bỏ phiếu cô cũng không dám xem. Lần này tâm lặng như nước mà vào nhìn vài lần, mỗi lần nhìn đến đều thấy số phiếu của mình lại dần dần dẫn đầu.
Lần này có tổng cộng hai mươi nhóm, công bố thành tích từ nhóm cuối cùng, công bố đến nhóm đầu tiên thực sự tốn chút thời gian.
Nhưng trong khoảnh khắc công bố, khách mời cùng những người chơi khác đều vẫn thực nể tình mà vỗ tay.
Đào Nhiên bước lên sân khấu từ chỗ ngồi của người chơi, MC đưa micro tới trước mặt cô: “Tập một tôi nhớ xếp hạng của cô không cao, lần này giành vị trí đầu tiên, có vui không?”
Ở hậu trường Tạ Thanh nhìn vào màn hình thấy khuôn mặt hơi đơ một chút, tiếp nhận micro: “Vui chứ khẳng định là vui, tôi cảm thấy nếu tôi tiếp tục làm cộng sự của cô ấy, thành tích sẽ càng tốt. Nhưng sau khi suy nghĩ cặn kẽ, tôi còn có một quyết định làm một chuyện quan trọng.”
Cái này không có trong kịch bản.
MC chần chừ một chút, vẫn là hỏi: “Chuyện gì?”
Đào Nhiên móc di động ra, vừa mở Weibo vừa nói: “Liên quan đến vấn đề đạo đức nghề nghiệp. Thật ra từ trước khi bắt đầu tập hôm nay tôi đã chia sẻ một Weibo cho mọi người biết, hiện tại đứng đây chính là muốn nói cho các vị lão sư cùng các người chơi khác một chuyện.”
Dứt lời, cô nhìn về phía hậu trường, nơi đó có một máy quay:
“Tạ Thanh, cô gái đeo mặt nạ của chúng ta, ‘Người thần bí của Văn hóa Thành Thư’, cô chính là tác giả đạo văn mà phải rút lui khỏi ngành Ngọc Ly đúng không?”
Lập tức tất cả người chơi đều ồn ào nghị luận.
Ba vị khách mới cũng lộ ra ngạc nhiên, Giáo sư Trịnh cũng nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: “Ngọc Ly nào?”
Nữ sản xuất cũng nhỏ giọng: “Một tác giả, trước kia nổi tiếng. Tác phẩm tiêu biểu là, có khả năng ngài đã nghe qua.”
Giáo sư Trịnh gật gật đầu.
Đào Nhiên hướng về hậu trường, lại hỏi một lần nữa: “Có phải không?”
“Cô có có phải là tác giả bị nghi ngờ liên quan đến đạo văn trong<xích ngọc=”” lục=””>không, Ngọc Ly?”
Ngồi trong hậu trường, Tạ Thanh đờ đẫn nhìn màn hình tiếp sóng gần trong gang tấc. T
Màn hình Đào Nhiên phảng phất cũng có thể nhìn thấy cô, mắt sáng như đuốc mà nhìn màn ảnh.
Chính nghĩa lẫm nhiên [1] như vậy.
Studio xuất hiện một trận xôn xao, khách mời cũng đều phát ngốc.
MC đè tài nghe nghe ý tứ của đạo diễn, rất nhanh, tuyên bố tạm dừng buổi ghi hình. T
Hậu trường, Tạ Thanh vẫn sững sờ trước màn hình, không biết nên làm sao bây giờ.
Tay chân lạnh ngắt, đầu óc ong ong không ngừng. Một dòng cảm xúc mạnh mẽ nổi lên từ tận đáy lòng giống như một trận lở đất, nhưng ngay cả bản thân cô cũng không rõ rốt cuộc là cảm xúc này là như thế nào.
Thậm chí là trong nháy mắt, cô còn có một suy nghĩ muốn đẩy cửa sổ ra nhảy xuống để kết thúc tất cả những thứ hỗn loạn nực cười này ngay tại đây.
Hôm nay Lục Thành có mở họp bên ngoài, không có tới studio.
Nhưng trước tiên Ngô Mẫn tới tìm cô: “Tạ tiểu thư!”
Nhìn đến khuôn mặt đang tái nhợt nhìn chằm chằm màn hình, dưới chân Ngô Mẫn trì trệ, tiến lên kéo cô: “Đừng nhìn, chúng ta về khách sạn trước.”
Tạ Thanh không có đáp lại, Ngô Mẫn nhìn đôi môi đang mím lại gắt gao, thấy rõ ràng nước mắt đã tràn ra hốc mắt nhưng vẫn cố gắng khống chế để không rơi.
“Tạ tiểu thư.” Cô lại kêu một tiếng, giây tiếp theo Tạ Thanh giật mình hoàn hồn, không có quay lại nhìn cô, mà xoay người chính mình lao ra khỏi cửa phòng.
Ngô Mẫn vội vàng đuổi theo, trên đường, chạm mặt với những người chơi khác đang quay lại hậu trường.
Dưới chân Tạ Thanh không ngừng, bọn họ đành tránh sang một bên, cô đi xuyên qua đám người, giống như vô tri vô giác với hết thảy những chỉ trỏ của mọi người.
“Chị Thanh!” Mộc Tử Nam chần chờ một chút, xoay người cũng đuổi theo cô, cùng Ngô Mẫn cùng nhau đuổi kịp, che chở Tạ Thanh về lại khách sạn.
Tầng một của khách sạn có một quầy bán rượu, khi vào đến cửa khách sạn liền trực tiếp quẹo vào.
Xanh mặt cầm chai Whiskey, cô móc thẻ tín dụng đập lên quầy, nhân viên cửa hàng sửng sốt, nhìn thấy sắc mặt của cô nhân viên sững sờ không dám nói lời nào, im lặng mà quẹt thẻ tính tiền.
Trở về phòng, Tạ Thanh mở nắp chai rượu, ngửa đầu uống.
Ngô Mẫn không dám cản, Mộc Tử Nam kêu lên một tiếng, “Chị Thanh…” Lúc sau cũng im bặt, hai người tay chân luống cuống mà nhìn cô.
Nửa tiếng sau Lục Thành cũng vội vàng đuổi tới, cùng đi với hắn còn có người đang hợp tác với hắn, Tống Mặc.
Dọc đường đi Lục Thành im lặng đến đáng sợ, khi lái xe khí thế cũng rất dọa người. Tống Mặc cũng bị hắn dọa, cho đến khi vào thang máy, mới do dự mà mở miệng: “Xin bớt giận… xin bớt giận, cậu bình tĩnh một chút, Tạ Thanh còn phải trông cậy vào cậu để giải quyết vấn đề.”
Biểu tình của Lục Thành cứng đờ nhìn chằm chằm cửa, phảng phất như hắn không hề tồn tại.
Tống Mặc nghẹn họng, ho nhẹ, “Còn có, người anh em à, cậu nghĩ kỹ đi… Tôi cảm thấy cậu không thổ lộ là không được rồi.”
“….” Rốt cuộc Lục Thành cũng cho hắn một chút phản ứng, nhẹ nhăn lông mày, liếc mắt nhìn hắn.
Ý tứ rõ ràng nơi đáy mắt: Cậu điên rồi?
Trong lúc mấu chốt thế này mà cậu để cho tôi thổ lộ?
Tống Mặc tận tình khuyên bảo: “Cậu nghĩ lại xem, lỡ như cô ấy chịu đựng không nổi thì làm sao bây giờ? Nếu cậu không thổ lộ, không chừng cô ấy thu dọn đồ đạc về lại Hồ Nam! Lúc ấy cậu chẳng còn cơ hội nữa!”
“Với cái tính cách đó của cô ấy, cậu xác định trước khi đi cô ấy sẽ thông báo với cậu hay sao?”
Sau giây phút hoảng hốt ngắn ngủi, Lục Thành vẫn không cho hắn bất kỳ phản ứng nào.
Thang máy “ting” một tiếng mở ra, Lục Thành sải bước đi ra ngoài.
“Này… Lục Thành!” Tống Mặc khổ sở mà đuổi theo hắn.
Cửa phòng của Tạ Thanh không khóa, hai người một trước một sau bước vào. Trước mắt còn thấy hai người đang ở đó là Ngô Mẫn cùng Mộc Tử Nam.
“Lục tổng.” Ngô Mẫn nghe được động tĩnh quay người lại, lại lôi kéo Lục Thành đưa ánh mắt nhìn qua.
Phòng ở của các người chơi đều giống nhau, chỗ Tạ Thanh ở cũng chủ là một căn phòng bình thường có một giường đôi. Cô đã ngã trên giường, giày cao gót bị đá sang một bên.
Trên tủ đầu giường còn cho một chai rượu Whiskey đã vơi đi phân nửa.
Trong phòng đều ngập trong mùi rượu.
Lục Thành ổn định tinh thần, nhìn bọn họ gật đầu một cái: “Mọi người về trước đi, tôi tới giải quyết.”
Mộc Tử Nam cùng Tống Mặc gật đầu, Ngô Mẫn nói: “Tôi ngồi quán cà phê dưới lầu chờ anh?”
Lục Thành lắc đầu: “Cô về công ty, đem những tư liệu về những hạng mục hợp tác có liên quan đến Đào Nhiên sửa sang lại, gửi vào mail cho tôi.”
Ngô Mẫn sửng sốt, chợt đồng ý: “Được.”
Bọn họ đều rời đi, trong phòng yên tĩnh lại, chỉ còn lại hắn cùng mùi rượu làm bạn với cô.
Lục Thành đóng cửa, đi đến mép giường. Đi đến gần, cuối cùng mới nhìn vào khuôn mặt cô.
Cô chính làm nằm xuống lung tung kéo chăn bao bọc mình lại, mặt chôn trong đống chăn nệm trắng tinh xõa tung. Không quan tâm đến việc tẩy trang, trang điểm khi quay phim đậm hơn so với trang điểm hàng ngày một chút, hiện tại biến thành một mảng.
Biến thành một mảng nản lòng uể oải.
Nhưng cô ngủ rất sâu, hai mắt bình tĩnh nhắm lại, chỉ có ấn đường hơi hơi nhăn.
Cũng đúng, với tửu lượng của cô như vậy, làm sao có thể chịu được hơn nửa chai Whiskey cơ chứ.
Trên đường Lục Thành cơ bản suy nghĩ làm cách nào để có thể an ủi cô, cô lại rất dứt khoát, toàn giúp hắn bớt lo.
Không tiếng động nhìn cô trong chốc lát, Lục Thành duỗi tay túm người trên chăn.
Đúng là bọc chăn lung tung rối loạn, hắn túm đằng trước đằng sau hơn một lúc lâu mới có thể kéo cô ra khỏi. Sau đó khắc chế cảm xúc, hắn tận lực bình tĩnh mà bế cô lên.
Đây là lần đầu tiên hắn với cô thân mật tiếp xúc, không nghĩ là trong tình cảnh như vậy.
Hắn đặt cô vào trong chăn, đặt đầu trên gối. Nghĩ nghĩ lại giúp cô cởi cái áo khoác rõ ràng sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô ra.
Sau đó lại đỡ cô nằm trở lại, đắp chăn đàng hoàng, cô ngủ càng an ổn hơn.
Ấn đường giãn ra, an an ổn ổn.
Hiện tại muốn chọc cô tỉnh cũng không phải việc dễ dàng.
Trong vài giây, tư tâm của Lục Thành quấy phá, muốn hôn cô. Dù sao thì bây giờ cô đang ở gần hắn như vậy, chỉ cần vươn tay là có thể chạm được.
Nhưng cuối cùng nhịn xuống.
Hắn vừa bình ổng cảm xúc vừa tìm kiếm trong phòng, tìm được giấy ô vuông cô thường viết bản thỏa, viết lời nhắn lên trang đầu tiên:
Tôi ở phòng bên cạnh, nếu có việc gì có thể gõ cửa bất kỳ lúc nào.
– —- Lục Thành.
Viết xong sợ cô không nhìn thấy, lại gửi thêm một tin nhắn tương tự cho cô.
Sau đó đi khỏi phòng.
Hắn xuống sảnh khách sạn lấy một phòng, sau đó tìm tác giả ở phòng bên cạnh, yêu cầu đổi phòng.
Người ở cách vách chính là Trâu Tiểu Doanh, biết Lục Thành muốn giải quyết sự tình, lập tức đồng ý, nhanh chóng thu thập hành lý, xách vali rời đi.
Lục Thành vào phòng liền mở ra máy tính, bất tri bất giác, mỗi một dây thần kinh đều đi vào trạng thái cực kỳ thanh tỉnh.
Không ngừng phát Weibo, không ngừng tiếp điện thoại, hắn xem từng lời bình luận, từng chia sẻ bên dưới bài viết của Đào Nhiên, sau đó lại đi xem hot search.
Trong top mười hot search có ba hot search liên quan đến chuyện này.
Thời gian này, điện thoại cũng không ngừng vang lên, cũng có những bên hợp tác quan tâm đến chuyện này, cũng có những công ty quan hệ công chúng.
Hầu hết những công ty quan hệ công chúng đều tự mình đề cử, họ nói là chính mình có thể giải quyết ổn thoả việc này, cũng có chút ý tứ là xóa topic này trên toàn mạng vân vân mây mây…
Mấy cuộc điện thoại sau, Lục Thành bỏ qua những dãy số lạ.
Thẳng cho đến khi Nhất Sinh Thư gọi đến.
Do dự một chút, hắn nghe máy: “A lô, Thư Đại.”
“… Lục tổng.” Ngữ khí của Nhất Sinh Thư cũng thật do dự, dừng một chút nói, “Chuyện của Tạ Thanh, tôi muốn phát một cái Weibo, anh nhìn qua một chút được không?”
Lục Thành giật mình, gật gật đầu, “Được, gửi WeChat giúp tôi.”
Nhất Sinh Thư không có thói quen hỏi ý kiến người khác trước khi làm gì, nhìn từ chuyện hắn gửi tiền thưởng cho Tạ Thanh lúc trước có thể nhìn ra được.
Nhưng hiện tại, hắn rất cẩn thận.
Tất cả mọi người ý thức được chuyện này sẽ gây ra một trận phong ba không nhỏ.
Ngắt điện thoại, Nhất Sinh Thư nhanh chóng gửi đến hình ảnh chia sẻ Weibo đã được chuẩn bị tốt. Lục Thành click mở nhìn thoáng qua, có hai câu nói.
“Chuyện trên hot search, người khác nói như thế nào tôi mặc kệ, chỉ hy vọng độc giả của tôi bình tĩnh một chút.”
“Chuyện đạo văn không phải như mọi người nghĩ, tôi chưa hề hối hận vì bản thân mình thích Ngọc Ly.”
Tôi cũng không hối hận bản thân mình thích Ngọc Ly.
Khi xem những lời này Lục Thành cảm thấy thật sự chói mắt, nhưng hiện tại, những cái này không nên so đo.
Hắn trả lời cho Nhất Sinh Thư: Chia sẻ đi, cảm ơn.
Nhất Sinh Thư lại hỏi: Có thể tìm người xóa cái topic đó được không?
“Lục Thành”: Không cần, tôi sẽ xử lý.
Hiện tại xóa topic không phải là biện pháp.
Trên Weibo, khi có được số lượt chia sẻ nhất định, nếu cưỡng chế xóa bỏ chỉ có tác dụng ngược lại. Cơ bản<văn thải=”” phong=”” lưu=””>nhận được nhiều sự chú ý. Sau khi Đào Nhiên phát cái Weibo kia, nó lập tức tạo ra hiệu ứng marketing cho chương trình. Những người làm cho lượt chia sẻ tăng vọt chính là những blogger nổi tiếng. T
Đã đến nước này, khẳng định là người ta đã chụp lại màn hình và người lưu giữ screenshot rất nhiều. Nếu topic chính không xóa, điểm chú ý của mọi người sẽ nằm ở đây; topic chính bị xóa, chỉ tổ làm cho mọi người sôi nổi mà phát lại chuyện này lên blog của họ.
Huống hồ bản thân của việc xóa topic chính cũng là một hành động nhận được không ít trào phúng. Sau khi tìm người xóa topic chính bước tiếp theo chính là tạo nên những ngôn luận linh tinh như “Chột dạ” “Ngầm thừa nhận”.
Không bằng thoải mái chấp nhận chuyện này.
Sau đó thẳng thắn đối mặt.
Weibo của Nhất Sinh Thư có thể giúp được một ít, tuy rằng nhất định cũng sẽ có người tỏ ra nghi ngờ chất vấn, nhưng lực ảnh hưởng của hắn vẫn có thể tạo ra được một số ảnh hưởng tích cực.
Sau khi đã triệt để nghiên cứu hiểu rõ ràng những ngôn luận trên Weibo, Lục Thành mới nhìn đến email Ngô Mẫn gửi qua.
Lúc này hắn mới chú ý đến thời gian, đã là 7 giờ sáng.
Email cũng không quá phức tạp, hắn căn cứ vào những hạng mục liệt kê trong danh sách, danh sách đề cập đến những công ty lớn lớn bé bé.
Sửa sang lại những cái này xong, Lục Thành gửi email cho những nhà này dưới danh nghĩa Văn hóa Thành Thư, yêu cầu chỉnh lý lại thành tích của những tác phẩm nữ tần, địa chỉ phát đăng truyện nhiều kỳ, số liệu và tóm tắt gửi về email cho hắn.
Tất cả mọi thứ đã xong, bất tri bất giác đã đến 11 giờ sáng, phòng bên cạnh vẫn không có chút động tĩnh nào như cũ. Xem ra bình Whiskey với cô mà nói là rất mạnh.
Khi hắn rời khỏi phòng cô, đã để đèn miễn quấy rầy, phòng trường hợp người phục vụ của khách sạn đi vào quét tước phòng sẽ quấy rầy cô.
Tỉnh lại liền phải đối mặt với những chuyện phiền lòng, hắn thà rằng để cô ngủ nhiều hơn chút nữa.
11 giờ, có người gõ cửa phòng bên cạnh.
Hắn phản xạ có điều kiện mà giật bắn người, mở cửa ra xem, nhìn thấy Đinh Nhất Phàm.
“…Lục tổng.” Đinh Nhất Phàm nhìn hắn, sửng sốt, giải thích nói: “Tôi nghe nói hôm nay cô ấy vẫn chưa dậy, sợ cô ấy có chuyện gì.”
Lục Thành: “Hôm qua cô ấy uống rượu.”
Lời nói chưa dứt, cánh cửa trước mặt Đinh Nhất Phàm mở ra.
Hai người đều ngơ ngẩn, đồng thời nhìn sang. Cô nâng lên mi mắt, cũng nhìn bọn họ: “Chào.” Sau đó hiển nhiên là không có quá nhiều lời, cô mở cửa, xoay người vào phòng.
Hai người lấy lại tinh thần, trước sau đều đi vào.
Cô đã rửa mặt sạch sẽ, cũng thay một bộ quần áo sạch sẽ, tóc cột lên thành đuôi ngựa, thoạt nhìn sạch sẽ thoải mái.
Người dọn phòng không có vào quét tước, nhưng cô đã chỉnh sửa lại chăn mền, màn cửa hoàn toàn mở ra, mở cửa sổ làm thông gió để tản bớt mùi rượu.
Ngồi trở lại bàn làm việc, cô cầm bút, tiếp tục làm việc đang dang dở.
Lục Thành cùng Đinh Nhất Phàm không hẹn mà cùng nhìn vào bàn làm việc ở xa xa.
Hai người nhìn nhau, sau một hồi lâu im lặng, Lục Thành mới mở miệng: “Tạ Thanh?” Lại im lặng, hỏi, “Cô đang viết bản thảo sao?”
Cô nghiêng đầu nhìn hắn, sau một trận say, sắc mặt cũng có vẻ vẫn còn chút tái nhợt, nhưng ngữ khí khá trầm tĩnh: “Bằng không thì sao?” Cằm khẽ nâng, cô lại toát lên khí chất quật cường mà bọn họ đều quen thuộc, “Tôi là nhà văn, đây chính là thời gian tôi viết bản thảo, các anh cảm thấy tôi nên làm gì?”
Cũng là cảm giác dựng thẳng gai nhọn đối mặt với cả thế giới mà Lục Thành quen thuộc.
*******
Tạm dừng ghi hình nửa chừng, vào ngày hôm đó Pineapple TV để các người chơi trước mắt quay về phòng, ai về phòng người đó, thời gian tiếp tục ghi hình sẽ báo lại sau. Nhưng thực ra trong lòng mọi người đều có nghi hoặc không biết còn có thể tiếp tục hay không.
Ba ngày sau đó, dư luận trên internet lại tiếp tục lên men, nhưng Pineapple TV cùng với Văn hóa Thành Thư cũng không ra bất luận thông báo chính thức nào.
Mấy ngày này, Tạ Thanh phá lệ trầm mê viết bản thảo.
Đối với tác giả mà nói, viết bản thảo có đôi khi thật sự là một hình thức trốn tránh hiện thực cực kỳ tốt. Mặc kệ bên ngoài có bao nhiêu hỗn loạn, tập trung vào kể chuyện, toàn bộ đầu óc đều chỉ xoay quanh thế giới của câu chuyện đang kể.
Cho dù ngoài cửa sổ là hỏa chiến liên miên, cũng không ngăn được thế giới bên trong của tác giả nghe được tiếng ếch kêu ồm ộp.
Ngược lại, so với cô tâm tình của Lục Thành dao động lớn hơn.
Ba ngày này, cơ hồ cô không gặp lại Lục Thành. Nhưng kỳ thật hắn đang ở công ty, chỉ là vẫn luôn ở trong văn phòng, khóa trái cửa, ai đi gõ cửa cũng chưa từng mở.
Cô cũng đi gõ qua, còn nhắn tin WeChat cho hắn, nhưng đều cũng không có bất kỳ hồi âm.
Nếu không phải bên trong thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng gọi điện thoại, nhóm nhân viên khẳng định sẽ lo lắng đến vấn đề an toàn của hắn.
Ngày thứ tư, ở trong khu vực làm việc chung gặp được Đào Nhiên.
Cô vốn dĩ là ở trong phòng mình viết chữ, nhưng nghe được bên ngoài có chút ồn ào mới đi ra ngoài xem rốt cuộc là có chuyện gì. Có biên tập nhìn thấy cô sợ sẽ có xung đột chính diện, đẩy cô trở về phòng.
Sau đó biên tập nhỏ giọng nói với cô: “Đào Nhiên đến giao tiền vi phạm hợp đồng.”
Tạ Thanh giật mình một cái: “Tiền vi phạm hợp đồng gì?”
“Tiền vi phạm thỏa thuận bảo mật đã ký.” Biên tập viên hừ một tiếng nói, “Con số bộ phận Pháp lý đưa ra, ngoại trừ chị cùng mấy đại thần cùng chơi, đối với người khác hẳn là không thể trả nổi, không nghĩ tới cô ta nói giao liền tới giao…”
Ý tại ngôn ngoại, đằng sau lưng của Đào Nhiên có người chống lưng.
Tạ Thanh không cần hỏi cũng biết đó là ai.
Khu làm việc chung, tài vụ lạnh mặt cho cô ta xem tin chuyển khoản, Đào Nhiên bình bình đạm đạm mà đứng bên cạnh chờ.
Cô ta nói với chính mình, mình không có làm gì sai, nói thật nhiều lần.
Một người từng có lịch sử đạo văn ác liệt như vậy, dựa vào cái gì mà đứng ở đây hô mưa gọi gió.
Cô ta không có làm gì sai, cô ta chỉ là đang giữ gìn đạo đức nghề nghiệp.
Hơn nữa, Văn hóa Thành Thư cũng không thể làm gì được cô ta. Trong thỏa thuận bảo mật, đề cập đến hai điều khoản đơn giản, một là bồi thường một khoản kếch xù, hai là hủy hợp đồng.
Khoản tiền kếch xù bồi thường hợp đồng kia bên Khởi Văn đã gửi cho cô ta.
Hủy hợp đồng… Cô ta không cho rằng Văn hóa Thành Thư sẽ vì cái này mà thực sự hủy hợp đồng với ả.
Hạng mục điện ảnh, trò chơi, anime của cô ta cũng đã được đồng bộ tiến hành, nếu hủy hợp đồng lúc này, Văn hóa Thành Thư sẽ phải gánh chịu không ít tổn thất.
Huống hồ, cô ta cũng hoàn toàn không sợ bị hủy hợp đồng.
Cô ta cũng là một tác giả có danh tiếng. Tác giả có tên tuổi, bút danh tựa như chiêu bài.
Hai chữ “Đào Diệp” này lấy đi ra ngoài chính là chiêu bài của cô ta.
Cô ta không có gì phải sợ.
“Tôi đem screenshot chuyển khoản gửi cho Lục tổng, để Lục tổng xem qua. Sau đó sẽ nhờ bên pháp vụ làm ra cho cô một biên bản chứng minh.”
Tài vụ theo lẽ thường mà nói cho cô ta.
Đào Nhiên gật gật đầu, ngay sau đó, cửa văn phòng Tổng giám đốc đột nhiên mở ra.
Suốt ba ngày, Lục Thành không lộ mặt. Trong nháy mắt, khu làm việc chung ồ lên một trận, tất cả mọi người đều nhìn qua.
Tạ Thanh nghe được động tĩnh, cũng lại lần nữa mở cửa ra xem bên ngoài, biên tập còn muốn túm cô, nhưng thấy rõ tình huống cũng sửng sốt chung với cô.
Ba ngày này hắn không ăn uống đàng hoàng, gầy đi không ít, sắc mặt trắng bệch thập phần trầm lãnh.
Nâng nâng mắt, hắn liếc mắt nhìn Đào Nhiên, lại nhìn về phía tài vụ: “Trả tiền vi phạm hợp đồng về.”
“…Được.” Tài vụ tuy rằng không hiểu cái gì, nhưng cũng không lên tiếng hỏi.
Lục Thành đem mấy cái hợp đồng trong tay ném lên bàn làm việc của những nhân viên gần đó: “Những kênh viết vô tuyến văn của Đào Nhiên, triệt hết cho tôi. Liên hệ với những trang web xóa hết những gì đã đăng lên.”
“Những hạng mục đang xuất bản ngừng hẳn. Những tác phẩm đang ra ở Thành Duyệt phường triệt tiêu; liên quan đến những hạng mục hợp tác chúng ta đền tiền vi phạm hợp đồng.”
“Ngưng luôn web drama tháng sau quay, gửi lời xin lỗi đến những công ty của những nghệ sĩ sẽ tham gia, để bọn họ tùy chọn những hạng mục khác trong tay chúng ta làm thay thế, lớn bao nhiêu cũng được.”
Dưới cờ của Văn hóa Thành Thư đang có mấy bộ phim của đại thần đang trong giai đoạn khai thác, phần lớn đều chưa có định diễn viên. Đối với những nghệ sĩ nhỏ mà nói, nếu có thể góp mặt trong những tác phẩm như vậy, so với phim của Đào Nhiên vẫn mạnh hơn nhiều.
Sẽ không ai có ý kiến gì.
“Trò chơi cùng anime, nếu có thể đổi sang tác phẩm khác liền đổi. Không đổi được, chúng ta đền.” Lục Thành nói tiếp.
Theo những lời hắn nói, huyết sắc trên mặt Đào Nhiên một phần lại một phần bị rút đi.
Cô ta không nghĩ tới Lục Thành có thể làm ra được quyết định như vậy.
Những hạng mục trong tay cô ta phần lớn đều là những hạng mục do chính Văn hóa Thành Thư đầu tư chế tác, không tính là hạng mục lớn lao gì, có thêm cũng chỉ quăng thêm khoảng mấy vạn thôi. Quả thật phần lớn vẫn còn nằm trong giai đoạn trù bị, còn có thể thử thay thế đồng loạt các hạng mục để giảm bớt tổn thất… Nhưng chỉ vì một con chó đạo văn, có đáng sao?
“…Lục tổng!” Đào Nhiên rốt cuộc cũng đã lên tiếng.
Hắn dừng bước chân.
Cô ta nhìn hắn từ xa xa, không thể tin tưởng, môi mỏng run rẩy không ngừng: “Các hạng mục đều đang trong giai đoạn thực hiện, ngài thực sự muốn hủy hợp đồng với tôi?”
Lục Thành cười một tiếng cười nhạo.
Hắn lại một lần nữa đi tới, mỗi bước đi như đang ép cô ta.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hắn có một cơn giận không thể khắc chế.
Nhìn tình hình trước mắt, cơn giận này hắn đã nhịn vài ngày rồi.
Cảm giác áp bách to lớn làm cho Đào Nhiên lui về phía sau theo bản năng, lui lại hai bước, lại mạnh mẽ đứng vững, miệng cọp gan thỏ mà giằng co với hắn: “Anh muốn làm gì…”
Lục Thành cũng dừng chân lại, trên cao nhìn xuống mà liếc cô ta.
Phun ra một tiếng cười nhạo, hắn nói: “Cô cho rằng tôi làm như vậy là muốn hủy hợp đồng với cô?”
Đào Nhiên không rõ ngọn nguồn, sinh ra một tia sợ hãi, đồng tử co lại, ả hỏi lại một lần nữa: “Anh muốn làm gì…”
“Tháng sáu năm năm trước cô ký một hợp đồng hợp tác mười năm.” Hắn lạnh giọng mà cười, “Chúng ta lại tiếp tục ký hợp đồng mười năm đi.”
Đào Nhiên hít thở không thông.
Trong ngành này, loại hợp đồng này rất thường thấy. Nhưng trên thực tế, mọi người sẽ chọn một nơi thích hợp với bản thân mới tái ký hợp đồng. Trên thực tế, cho dù bạn có lén lút vi phạm hợp đồng, thường thì cũng không có người biết. T
Nhưng lúc này Lục Thành nhắc tới chuyện này làm cho cô ta không rét mà run.
Câu nói tiếp theo càng làm cho cô thêm sợ hãi:
“Nếu cô dám vi phạm hợp đồng, tôi sẽ để cho bộ phận pháp vụ bỏ hết công việc để tập trung vào kiện tụng với cô.”
Không có bất kỳ tài nguyên nào từ Văn hóa Thành Thư nhưng đồng thời không thể thay đổi công ty.
“Cho nên, không cần hủy hợp đồng.” Hắn đạm thanh nói.
Là đóng băng [1].
[1] Từ gốc – Tuyết tàn (雪藏) Nghĩa đen là che giấu, chôn vùi cái gì đó dưới tuyết. Nghĩa bóng là vùi dập, che giấu không để cho người khác chú ý đến, làm tê liệt lẫn nhau. Từ này còn được dùng nhiều trong lĩnh vực giải trí. (Theo Baidu)
Đào Nhiên bối rối, Tạ Thanh cũng bối rối.
Không ai có thể nghĩ được còn có loại thao tác này.
“Lục tổng…” Đào Nhiên đờ đẫn lắc đầu, nhìn về phía hắn gọi, muốn lên tiếng chất vấn hắn tại sao có thể vì một con chó đạo văn mà làm đến mức như vậy, nhưng lại không nói được chữ nào.
Sau một hồi hoảng hốt, Tạ Thanh buông khiếp sợ, bước ra cửa: “Lục Thành.”
Cô muốn chạy đến trước mặt nói với hắn, hiện tại sắc mặt của hắn cực kỳ xấu, nghỉ ngơi một chút đi.
Chuyện của Đào Nhiên làm như vậy là được rồi. So với Đào Nhiên, cô để ý đến hắn hơn.
Nhưng hắn càng đi tới lại càng bước nhanh hơn, đôi tay đỡ lấy đầu vai cô.
Trong đầu cô ong ong. Bốn mắt nhìn nhau, cô có thể nhìn rõ ràng tơ máu trong mắt hắn, sững sờ hết thảy những lời muốn khuyên cũng quên mất tiêu.
Lúc sau, hắn mở miệng liền nói: “Làm bạn gái anh [2] được không?”
[2] Nam chính tỏ tình với nữ chính rồi nên từ đây xưng hô giữa Lục Thành và Tạ Thanh sẽ chuyển thành anh – em.
“…”
Không mảy may có nói tiếng nào, thực sự là cô hoàn toàn không có chút phản ứng.
Tất cả những nơ ron thần kinh trên não giống như bị khóa chặt bởi một phép thuật hắc ám nào đó, cô ngơ ngác mà nhìn hắn.
“Làm bạn gái anh.” Hắn lặp lại một lần nữa.
Trong nháy mắt đại não đang phát ngốc của Tạ Thanh trở nên vô cùng thanh tỉnh, khiến cho cô nghe hiểu từng chữ hắn đang nói.
Cũng làm cho cô chú ý đến những nhóm nhân viên đang trợn mắt há mồm xung quanh.
“Anh…” Cô há miệng, giọng nói nghẹn trong cổ họng, “Vì sao anh…”
Cô kinh hoảng thất thố, cũng không biết chính mình muốn nói cái gì.
Sau một chút kinh hoảng thất thố, cô đột nhiên mạnh mẽ lắc đầu: “Không.. anh sẽ không thích tôi!”
Dưới chân dùng lực theo bản năng, cô không kìm chế được mà quay người muốn chạy trốn. T
Nhưng hai bàn tay hắn đặt trên đôi vai cô dùng quá nhiều lực, giữ cô lại.
“Nhưng anh thích em.” Anh gằn từng chữ một, mang theo cái trầm ổn mà cô si mê, “Tạ Thanh, anh thích em, lâu rồi.”
Thật lâu, giấu giấu diếm diếm mà thật lâu.
So sánh với thời khắc giấu giấu diếm diếm lúc trước, đại khái bây giờ là thời khắc không thích hợp để thổ lộ nhất.
Sự tình hiện tại, làm cho bọn hắn sứt đầu mẻ trán.
Nhưng trong nháy mắt cô bước ra, hắn đột nhiên không thể nhịn được nữa.
Hắn chẳng khác nào kẻ điên muốn đem hết thảy mọi chuyện làm rõ, không rảnh lo thời gian có thích hợp hay không.
Sau đó, buột miệng thốt ra câu nói ẩn dấu thật lâu kia.
“Không…” Cảm giác tự ti ở đáy lòng Tạ Thanh bỗng nhiên lan tràn đến mức tận cùng.
Tự ti kích thích hồi ức quá khứ, như ác mộng đang gào thét trong lòng cô, hết lần này đến lần khác nhắc nhở cô: Không có một ai thích mày.
Mày vẫn luôn không được yêu, không có người nào thích mày.
“Anh sẽ không thích tôi…” Cô nhỏ giọng nỉ non.
Lục Thành hơi giật mình, ý thức được cảm xúc của cô không đúng.
Nhưng hắn không cưỡng ép giải thích. Đôi mắt híp lại, biểu tình của hắn không có chút nào là ác ý nghiền ngẫm: “Nếu không đồng ý, vì sao em không nói em không thích anh?”
“Tôi…” Hắn nghiền ngẫm từng chữ một như một kích đánh vào trong lòng cô, tim đột nhiên đập mạnh. T
Cô muốn nói như vậy, nhưng câu nói chưa kẹt cứng ở cổ họng.
Làm sao cô có thể nói cô không thích hắn được chứ.
Nghiền ngẫm tan đi, ánh mắt hắn một lần nữa trở nên nhu hòa ấm áp.
Ngón tay hắn đang mơn trớn trên má cô: “Vậy anh có thể hứa với em.”
“Không phải là anh đang theo đuổi tôi đó chứ?”
Lãnh đạm, còn có chút khinh thường.
Hắn không cần nhìn cô cũng có thể đoán được lúc cô nói những lời này biểu tình của cô ra sao.
Lục Thành hít sâu, hít sâu hai lần, rốt cuộc dù run rẩy vẫn ung dung nhìn về phía cô.
“Đừng nghĩ nhiều.”
Tạ Thanh cúi thấp mắt, ừ một tiếng, tiếp tục rửa rau.
Lục Thành như nghẹn ở cổ, tâm tình khó có thể nói thành lời.
May mắn bản thân mình không có nói thẳng, bằng không có thể cô sẽ không bình tĩnh được như bây giờ, khả năng chính là liền sẽ bỏ của chạy lấy người.
Nhưng lại cảm thấy mất mát với phản ứng của cô.
Cô một chút cũng không thích hắn sao?
Hắn cho rằng bọn họ không còn gì để nói.
Sau đó lúc hai người nấu cơm đều vô cùng yên tĩnh, không nói chuyện với nhau nhiều lắm, lại có loại ăn ý làm cho người ta không biết là nên xấu hổ hay nên vui sướng.
Cô cắt xong đồ ăn đặt ở bên cạnh, hắn liền đi làm.
Hắn nấu xong canh múc một chén nhỏ đưa đến tầm tay cô, cô liền bưng lên nếm.
Nếm xong gật gật đầu, để nói với hắn đã vừa ăn.
Sau khi làm xong đồ ăn, Lục Thành chuẩn bị nhân sủi cảo.
Dựa theo phong tục của phương Bắc, vào lúc 0 giờ, sủi cảo phải đang ở trong nồi, nhưng bọn họ chỉ có ba người, hơn nữa vào nửa đêm cũng không quá đói, cũng chỉ làm tượng trưng một ít.
Trầm mặc nấu cơm xong, trầm mặc ăn cơm.
Trầm mặc đến mức Sở Tụng buồn bực thiếu chút nữa muốn viết bản kiểm điểm mà đưa cho hai người.
Sau đó bạn gái gọi video đến, cậu liền nhân cơ hội chuồn đến thư phòng.
Lúc trở ra, tìm một đề tài không gây ra xấu hổ mà đánh vỡ sự im lặng đáng sợ này: “Ai, anh, cái chương trình<văn thải=”” phong=”” lưu=””>đang hot trên mạng gần đây là do công ty anh làm à?”
Lục Thành nâng lên mí mắt đang hạ: “Ừ.”
Sở Tụng đầy mặt tươi cười mà ngồi xuống: “Anh thấy Tử Nam thế nào?”
“?” Với đại đa số người chơi hắn chỉ quen biết xã giao, nhất thời hoàn toàn không biết người cậu nói đến ai, “Cái gì Tử Nam?”
Ngược lại, lúc này Tạ Thanh quay sang: “Mộc Tử Nam sao?”
Tươi cười của Sở Tụng càng tăng lên: “Đúng vậy.”
Đầu tiên Tạ Thanh quay qua giải thích với Lục Thành một câu: “Nhóm của em, B Đại hệ Tiếng Trung.”
Lục Thành à một tiếng, tiếp theo nghe được Sở Tụng nói: “Đó chính là bạn gái của em ha ha ha ha!”
“…” Tâm tình của một Lục Thành FA càng thêm phức tạp, cắm đầu ăn cơm, không trả lời.
Tạ Thanh kinh ngạc một chút: “Bạn gái em?” Rồi sau đó khen, “Cô ấy rất thông minh! Vòng đầu tiên nếu không có cô ấy giúp bọn họ có khả năng sẽ làm một bộ huyền huyễn kèm theo kỹ xảo ba xu.”
Sở Tụng có chung vinh dự, vui vẻ mà gửi tin nhắn WeChat nói chuyện này cô bạn gái.
*******
Kể từ đêm Giao thừa, mấy ngày liền Tạ Thanh cùng Lục Thành không gặp lại nhau, ngay cả qua WeChat cũng liên lạc rất ít. Nếu không có gì cần thiết, hai người liền làm như không tồn tại.
Tạ Thanh nghĩ, có khả năng là hắn cố ý tránh cô, cô đã hỏi thẳng như vậy làm cho không khí trở nên xấu hổ.
Lẽ ra cô không nên hỏi.
Nếu chỉ là mong muốn đơn phương, tốt nhất vẫn là nên im lặng.
Ngày 7 tháng 2, bắt đầu ghi hình tập hai.
Phần đầu tiên của tiết mục chính mở công bố kết quả bỏ phiếu các phân đoạn.
Màn hình lớn hiện ra một biểu đồ có năm cột, xếp từ cao xuống thấp nhưng không hiển thị thông tin nhóm cũng như con số cụ thể. Nhưng chỉ cần nhìn cao thấp cũng có thể nhìn ra hai phim ngắn xếp cuối có số bình chọn không cao, đều bị vị trí thứ ba bỏ xa một đoạn.
Kết quả này không có gì đáng ngạc nhiên, nhìn từ chất lượng của phim ngắn thành phẩm mà xem, phim của nhóm thứ ba căn bản không nói ra được câu chuyện hoàn toàn không có tính cạnh tranh.
Đến nhóm thứ hai với ‘kỹ xảo 3 xu’, khách mời dựa vào góc độ tình tiết câu chuyện cùng tiết tấu cho điểm khá cao nhưng ở góc độ của người xem, cái trực quan nhất chính là kỹ xảo không được.
Theo sau giọng nói của MC, tên hai nhóm xếp cuối cùng với số phiếu cụ thể công bố ra, quả nhiên chính là hai tổ này.
“Hiện nay chúng ta xem số phiếu cụ thể của vị trí thứ ba —–“
44723 phiếu.
Cao gần gấp đôi vị trí thứ tư.
Tên nhóm cùng tên tác phẩm cũng được hiện lên, nhóm E,<tổng tài=”” không=”” lạnh=”” mạc=””>.
Chính là nhóm của Đào Nhiên cùng với tác phẩm vô tuyến văn.
Đúng là cái cảm giác thoải mái sảng khoái một cách đơn giản thô bạo này quả nhiên là có thể đánh vào lòng người.
Chỉ còn hai hai nhóm chưa được công bố.
Biểu đồ của nhóm thứ hai chỉ cao hơn nhóm thứ ba một chút.
Nhưng nhóm dẫn đầu lại cao hơn nhóm thứ hai rất nhiều.
Tâm Tạ Thanh lặng như nước.
Trong rất nhiều việc, cô đều cố gắng hết mức có phần hơi liều lĩnh, nhưng không phải lúc nào cũng muốn giành vị trí đầu tiên. Lúc này, có thể giành được vị trí thứ hai cô cảm thấy đủ rồi, huống chi bộ phim trinh thám kinh dị kia còn có biên kịch chuyên nghiệp ở trong tổ.
Rất nhanh, MC tình cảm mãnh liệt mà công bố số phiếu của vị trí thứ hai.
46892 phiếu.
“Như vậy nhóm giành được vị trí thứ hai là —-“ Giọng nói của MC dừng lại.
Trên màn hình bắn ra một hàng chữ to, ba giây sau thu nhỏ lại, dừng ở dưới biểu đồ.
Nhóm A,<giáo oán=””>.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc một chút, kinh ngạc với bộ phim trinh thám kinh dị được khách mời khen ngợi thế kia lại không đạt được vị trí đầu tiên.
MC cũng thực sự nắm bắt được tiết tấu, đúng lúc này cũng công bố luôn vị trí đầu tiên.
Nhóm D,<vấn đỉnh=”” cung=”” khuyết=””>, 86374 phiếu.
Lúc này khách mời cũng cảm thấy mông lung.
Nữ sản xuất kinh ngạc cảm thán: “Cao như vậy?”
Các thành viên trong nhóm của Tạ Thanh càng kinh ngạc hơn, Mộc Tử Năm thậm chí còn vô thức hỏi MC: “Có phải là thống kê sai rồi không?”
“Ha ha ha ha bạn học à, em không có lòng tin như vậy sao?” MC trêu ghẹo nói, Mộc Tử Năm mặt đỏ, nhỏ giọng nói: “Không phải… Chỉ là em cảm thấy<giáo oán=””>kia cũng rất đẹp.”
MC cười không nói, đem micro đưa tới trước Tạ Thanh người đang đeo mặt nạ kiểu Châu u: “Đến đây, Nhóm trưởng nhóm D, cô cảm thấy<giáo oán=””>đẹp hay<vấn đỉnh=”” cung=”” khuyết=””>của các bạn đẹp?”
“…” Tạ Thanh quẫn bách, “Tôi không dám xem phim kinh dị…”
Những người chơi một mảnh cười vang, vị biên kịch nhóm A cầm lấy micro: “Tôi biết rồi, lần tới nếu muốn thắng nhóm của các bạn chúng tôi cứ hóa quỷ ban đêm đi nhát ma là được.”
Một tràng cười cùng với tán gẫu là không khí nóng lên, tiếng cười qua đi, MC mời chuyên gia lên tiếng.
Lúc này Giáo sư Trịnh làm đại biểu phát ngôn, tổng kết nói: “Tôi cảm thấy nhóm A có chút đáng tiếc, nhưng mà kết quả này cũng dễ hiểu.”
Ông nói: “Thật ra thể loại Trinh thám kinh dị vẫn chỉ hướng đến một nhóm khán giả nhỏ thôi, có thể nhìn ra được từ doanh thu phòng vé của các quốc gia. Xác thật cũng có một vài bộ phim kinh dị đạt được doanh thu phòng vé cao cũng như danh tiếng tốt, nhưng nếu đem so với những thể loại khác mà nói khó mà vượt qua được. Bởi vì thể loại này bản thân nó đã là ngăn trở, những người nhát gan — như nhóm trưởng nhóm D đây, căn bản không dám xem.”
Tạ Thanh: “…”
Nhóm trưởng nhóm A suy tư gật đầu: “Thầy nói đúng.”
“Mặt khác các bạn còn có một điểm thua thiệt, đó là các bạn đã kể xong câu chuyện.” Giáo sư Trịnh nói tiếp.
Lời này làm cho nhóm A sửng sốt.
Giáo sư Trịnh: “Bốn tổ còn lại căn bản chỉ đưa ra phần mở đầu hoặc một phần của câu chuyện, chỉ có các bạn đã làm xong. Làm như vậy thực ra là hoàn chỉnh nhưng lại không có gì trì hoãn, không giống như phim ngắn của những nhóm khác khiến cho người xem chờ mong.”
Nam sản xuất lúc này mới từ từ chen vào nói: “Nhóm trưởng nhóm A vẫn luôn am hiểu cách làm một phim ngắn hoàn chỉnh cái này tôi biết, nhưng những người trong nhóm khác đều chỉ là tác giả viết truyện dài kỳ, cái này mọi người chắc hẳn trong lòng đều hiểu rõ — tôi nhìn thấy văn học mạng của các bạn cập nhật chương mới mỗi ngày làm tôi giận không ngừng.”
Nữ sản xuất vui vẻ: “Anh đã bị ‘lọt hố’ rồi sao?”
“Cũng không hẳn, nhưng đó quả thực là kỹ năng nghề nghiệp, bạn hiểu không?” Khuôn mặt nam sản xuất khổ sở, “Mỗi ngày viết ba ngàn chữ, nhất định sẽ dẫn bạn vào một vị trí nửa vời, buộc bạn ngày mai phải tiếp tục vào xem. Về sau tôi liền dặn lòng sẽ không xem cập nhật mỗi người chỉ vỏn vẹn ba ngàn chữ chữ, tôi chờ đến khi có một hai vạn chữ mới xem, còn có kết quả này.”
Ông lại khịt mũi một cái: “Vào thời điểm các bạn viết văn làm sao có thể lãnh khốc vô tình với người đọc như vậy chứ. Vậy sao lúc làm phim quên chiêu này rồi?”
Các người chơi đỏ mặt, có người còn đùa: “Cắt bỏ đoạn này đừng phát sóng nha, ảnh hưởng đến chén cơm của chúng tôi!”
Vòng thứ nhất, nhóm của Tạ Thanh tạm thời dẫn đầu.
Sau đó, lại bắt đầu phân nhóm, một lần nữa ra đề thi.
Dựa vào quy tắc của tiết mục, mỗi một tập đều bắt đầu phân nhóm mới, xếp hạng cuối cùng dựa vào điểm tổng cộng mà mỗi cá nhân đạt được, để tránh khỏi tình trạng có người dựa vào thành viên nhóm lợi hại mà nằm im kiếm điểm.
Lúc này, chuyển thành hai người một tổ, làm phim ngắn trong năm phút.
Đề tài không còn là “Tự chọn” nữa mà chuyển thành rút thăm chọn đề tài.
Bạn chơi được chọn ngẫu nhiên từ hệ thống, lúc nhìn vào kết quả, trong đầu Tạ Thanh hiện lên một câu “Không phải oan gia không gặp gỡ.”
Trên sàn đấu, ngoại trừ cô, tổng cộng có 39 người chơi khác, cô sửng sốt rút được người đã từng có khúc mắc trước đây Đào Nhiên.
Cũng may là Đào Nhiên đã thực sự buông bỏ những thứ lung tung rối loạn, buổi tối nghiêm túc thảo luận trận này làm sao bây giờ.
“Không phải vừa vặn bốc thăm trúng cung đấu hay sao? Tiếp tục viết thiên văn mà cô đã viết vòng trước không tốt sao?” Đào Nhiên nói.
Tạ Thanh cũng nghĩ như vậy.
Nếu<vấn Đỉnh=”” cung=”” khuyết=””>đã đạt được tán thành thì tiếp tục làm thêm một kỳ nữa.
Cô cũng suy xét rồi muốn chiếu cố vấn đề tự tôn của Đào Nhiên, cô nói với Đào Nhiên: “Tôi chuẩn bị cốt truyện với nhân thiết, cô viết truyện?”
“Được.” Đào Nhiên đồng ý đầy hứa hẹn.
Khâu văn bản viết được vô cùng thuận lợi, tuy rằng bình thường Đào Nhiên viết vô tuyến văn với Tạ Thanh người viết truyện có suy luận chặt chẽ, mỗi tình tiết đều có sự tính toán kỹ càng không hợp nhau, nhưng bởi vì cốt truyện đã được viết tốt, cho nên thành phẩm viết ra cũng không quá đi chệch.
Thời điểm hai người đưa ra thành phẩm, các nhóm khác còn chưa viết kịp. Đinh Nhất Phàm nghe hai người viết xong, ôm đầu: “Chúng tôi ngay cả cốt truyện còn chưa quyết định xong! Loại tổ hợp liên thủ cường-cường này cũng thật là đáng sợ.”
Sau khi đã viết xong bản thảo, rất nhanh sẽ kết nối với bên Hoành Điếm.
Lần này là cốt truyện về cuộc sống hàng ngày của nữ chính Hạ Vân Tự sau khi vào cung. Hạ Văn Tự đi bái kiến một vị phi tần được sủng ái, Hứa Chiêu nghi.
Nhưng lần này không phải chỉ là một lần bái kiến tầm thường, không phải kiểu một người mới tỏ ra lấy lòng hoặc quy phục một người quyền cao chức trọng.
Hứa Chiêu nghi từng là nô tỳ hồi môn của Hạ Vân Chước, tỷ tỷ của nữ chính. Trong năm phút này, chủ yếu muốn làm rõ mối quan hệ thiên ti vạn lũ [1] của Hứa Chiêu Nghi cùng với Hạ gia.
[1] 千丝万缕 – Thành ngữ, dùng để chỉ một mối quan hệ chặt chẽ và phức tạp. (Theo Baidu)
Tạ Thanh không muốn trêu chọc Đào Nhiên, trong quá trình làm việc với Hoành Điếm, cô chỉ như không khí ở bên cạnh Đào Nhiên, nhường cô ấy thi triển quyền cước.
Đào Nhiên làm việc rất nghiêm túc, cùng diễn viên giao lưu rất nhiều thứ. Cô ấy còn tiến hành chỉnh sửa nguyên văn rất nhiều thứ dựa vào hiệu quả diễn xuất.
Tối ngày thứ ba, đại khái thành phẩm đã cơ bản hoàn thành, chỉ còn chờ cắt nối biên tập cùng hậu kỳ.
Hai người ngồi với nhau nhìn qua một lần, sau khi xem xong, cả hai đều trầm tư.
Phim ảnh cùng tiểu thuyết thực sự là hai phương thức kể chuyện khác nhau. Theo cốt truyện này, khi đọc nguyên văn cảm thấy không có vấn đề, hiệu quả diễn xuất cùng nguyên văn cơ bản tương đồng, nhưng lại thiếu đi một chút ấn tượng.
Đào Nhiên cũng nói: “Diễn lên có phải là rất bình…”
“Ừ.” Tạ Thanh gật đầu.
Hạ Văn Tự giống như là chào hỏi Hứa Chiêu Nghi, sau đó hai người cùng nhau nhớ lại tình cảm trong quá khứ.
Phần này chắc chắn có thể phản ánh được thông tin quan trọng bọn họ muốn thể hiện, nhưng lại bình đạm đến mức không thể bình đạm hơn.
Loại tình tiết nói chuyện phiếm này xuất hiện trong tiểu thuyết cũng chỉ khoảng mấy trăm chữ, mỗi cuốn tiểu thuyết không thể tránh khỏi sự xuất hiện của những cuộc trò chuyện bình đạm như vậy, độc giả xem cũng không có bất kỳ dị nghị nào.
Nhưng khi lên phim, chính là năm phút đồng hồ từ đầu đến cuối đều nhạt nhẽo, thực sự không hề có chút thú vị.
Cái sự vô vị này có thể làm cho khán giả nhàm chán không muốn xem.
“Nhưng tôi cảm thấy diễn viên diễn khá tốt.” Đào Nhiên nhíu nhíu mày, suy tư nói, “Nếu không chúng ta làm cảnh trí phô trương một chút, bù đắp lại bằng thị giác?”
Tạ Thanh tự tưởng tượng một chút, lắc đầu: “Không được, Chiêu nghi cũng không tính là phi tần có vị trí đặc biệt cao, nếu làm quá phô trương, phô trương quá có thể ảnh hưởng đến những cái khác.”
“Như vậy làm sao bây giờ.” Đào Nhiên chậc lưỡi, “Chỉ còn mỗi ngày mai, nếu chỉnh sửa quá lớn khẳng định quay phim không kịp, nhiều nhất cũng chỉ thêm thắt những chi tiết nhỏ nhặt thôi.”
Nói xong đưa bản thảo cho cô: “Nếu không cô nhìn xem có khả năng thêm vào bản thảo một chút điểm nhấn?”
Tạ Thanh nhận được, nhìn từ đầu đến cuối hai lần: “Để tôi nghĩ xem… Đêm nay liền sửa xong.”
“Được, vậy thì ngày mai lại nói chuyện với bên Hoành Điếm.” Đào Nhiên nói.
Nói xong, hai người liền tính toán về phòng ngủ của mỗi người.
Đã hơn mười một giờ.
Tạ Thanh về phòng nhìn thấy cái giường thôi liền thấy mí mắt đánh nhau, nhưng lúc rửa mặt phát hiện đã hết sữa rửa mặt. Cô không thể không đi ra khỏi cửa thêm chuyến nữa, ra cửa hàng tiện lợi 24h bên cạnh khách sạn mua tạm sữa rửa mặt dùng.
Mua xong khi đi lên lầu, nhìn Mộc Tử Nam đang đứng trước cửa phòng mình gõ cửa.
“Tử Nam?” Tạ Thanh gọi cô nàng một tiếng, Mộc Tử Nam quay đầu: “Chị Thanh.”
Tạ Thanh: “Có việc?” Quét thẻ mở cửa, cô mời Mộc Tử Nam vào phòng.
Mộc Tử Nam lộ ra vẻ mặt thần thần bí bí, hạ giọng hỏi cô: “Chị Thanh, chị có quen biết với biên tập bên Xuất bản Khởi Văn không?”
Tạ Thanh cứng người.
Nhíu nhíu mày, không nói nhiều lời khác: “Có chuyện gì? Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Hôm nay có người đột nhiên đến gặp em hỏi về chị.” Mộc Tử Nam liếm liếm môi, “Hôm nay em đi ăn cơm với mấy tác giả đại đại, có người bước lại hỏi bọn em, ‘Tác giả mang mặt nạ của<văn thải=”” phong=”” lưu=””>có phải tên thật là Tạ Thanh không?’.”
Tạ Thanh lập tức khẩn trương, truy hỏi: “Mọi người trả lời thế nào?”
“Tất cả mọi người đều cảm thấy hỏi như vậy quá kỳ quái, liền hàm hồ nói cho qua chuyện.” Mộc Tử Nam dừng lại, “Sau đó hắn gần như còn muốn dụ dỗ bọn em, nói nếu muốn xuất bản sách có thể liên lạc với hắn, còn đưa danh thiếp nữa.”
Nói xong, cô nàng móc ra danh thiếp đưa cho Tạ Thanh.
Tạ Thanh nhận lấy vừa thấy, người này cô không quen viết nhưng xác thật trên danh thiếp là logo nền trắng chữ đen của Xuất bản Khởi Văn.
Bất tri bất giác, trán Tạ Thanh tuôn mồ hôi lạnh.
Cô không biết Khởi Văn muốn làm gì, nhưng khẳng định không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Quả thật, tòa án đã đưa ra phán quyết, thời gian kháng án cũng đã qua, bản án sẽ không thay đổi. Nhưng Khởi Văn bởi vì chuyện này mà bị lăn lộn đến mức thảm hại như vậy. Chỉ nghĩ đến thôi cũng làm cho cô cảm thấy ghê tởm, những suy luận của cô cũng hợp lý.
Trong nhất thời đầu óc cô cảm thấy trống rỗng, không rảnh lo lắng nhiều, cô gọi video cho Lục Thành.
Hình như cô chưa bao giờ gọi video cho hắn, Lục Thành nhìn đến cuộc gọi video, sửng sốt một chút.
Chính bản thân cô vào khoảnh khắc nhấn nút gọi cũng sửng sốt một chút, không hiểu vì cái gì mình lại gọi điện thoại, mà lại là gọi video.
Nghĩ nghĩ, có lẽ bởi vì hiện tại muốn nhanh chóng nhìn thấy hắn.
Trong giây lát video kết nối, Lục Thành có điểm mờ mịt: “Tạ Thanh? Có chuyện gì vậy?”
Tiếp theo chú ý đến Mộc Tử Nam ngồi bên cạnh: “A, tôi nghe Sở Tụng nói em là…”
Hai má Mộc Tử Nam đỏ lên, thẹn thùng cúi thấp đầu: “Chào học trưởng.”
Lục Thành cười nhạt, ánh mắt dời về lại trên mặt Tạ Thanh, nhanh chóng nhìn ra biểu tình của Tạ Thanh không đúng.
“Lục Thành…” Tạ Thanh ổn định hơi thở, “Tử Nam nói người của Khởi Văn hỏi thăm tôi.”
Thần sắc Lục Thành chấn động: “Cái gì?”
“Cô ấy nói bọn họ hỏi thăm những người cùng chơi, người đeo mặt nạ có phải tên Tạ Thanh không.” Tạ Thanh càng nói sợ hãi càng nhiều giọng nói không kiềm chế được mà run rẩy.
Trong lòng anh cũng có chút luống cuống.
Hắn không nghĩ tới sẽ có chuyện này xảy ra, vì đảm bảo tập một không xảy ra lỗi, sau khi ghi hình tập một hắn đưa video cho những người quen và người đã gặp qua Tạ Thanh nhưng không biết cô tham gia chương trình giải trí xem qua. T
Cô mang mặt nạ che toàn khuôn mặt, giọng nói cũng đã bị biến âm sau khi qua hậu kỳ, hoàn toàn chưa có ai nhận ra cô là ai.
Ngay cả Nhất Sinh Thư cũng không nhận ra được.
Nhất Sinh Thư còn khó hiểu hỏi hắn: “Tôi nghĩ các người làm lớn như vậy là để ‘thổi phồng’ cho Người thần bí?”
Nhưng mà Khởi Văn lại có thể nhìn ra.
Đại khái chỉ có thể là sức mạnh của sự thù hận.
Lục Thành nghĩ nghĩ, trầm giọng: “Em đừng vội, tôi sẽ lập tức yêu cầu bên Pháp vụ soạn ra một thỏa thuận bảo mật, suốt đêm để cho tổ tiết mục yêu cầu tất cả người chơi ký.”
Tạ Thanh bình tĩnh lại hai phần.
Phòng Pháp vụ của Văn hóa Thành Thư đúng là đáng tin cậy, khẳng định có thể soạn ra được một thư thỏa thuận bảo mật đầy đủ, chi tiết.
Nhưng cô vẫn không ngăn được bản thân mà cảm thấy bất an, Lục Thành lại nói: “Buổi ghi hình ngày kia em đừng tham gia.”
“Được.” Tạ Thanh gật đầu.
Cô cũng cảm thấy vậy. Nếu như người của Khởi Văn nhìn chằm chằm cô, cô không cần phải xuất hiện liên tục lắc lư trước mặt bọn họ, để cho bọn họ có cơ hội nhìn thêm rõ ràng như vậy được.
Lại như đêm Giao thừa hôm ấy, Sở Tụng chơi game nhìn Lục Thành điên cuồng hét lên: “Anh, đừng có cho đi như vậy chứ!!!”
******
Vì thế ngày hôm đó tại studio ghi hình, MC thoái thác nói “Cô gái đeo mặt nạ của chúng ta bị bệnh” để cho Đào Nhiên chính mình giới thiệu thành phẩm.
Bản thảo đã được Tạ Thanh sửa qua, trong cuộc gặp gỡ của hai người bỏ thêm một số tình tiết nhỏ, không còn là Hạ Vân Tự sau khi hành lễ xong hai người ngồi xuống nói chuyện với nhau, ấm áp mà ôn lại quá khứ.
Hứa Chiêu nghi yêu cầu cho các cung nhân lui xuống: “Các ngươi lui xuống hết đi.”
Các cung nhân đồng loạt thi lễ, an tĩnh không tiếng động mà cáo lui ra ngoài.
Hứa Chiêu Nghi dựa vào tay vịn đứng lên, buông xuống mi mắt đi về phía Hạ Vân Tự.
Nữ sản xuất nhỏ giọng nói chuyện cùng với nam sản xuất: “Nàng ta sẽ không muốn đánh nữ chính chứ…”
Vừa dứt lời, liền thấy Hứa Chiêu nghi đoan đoan chính chính mà quỳ xuống trước mặt Hạ Vân Tự: “Tứ tiểu thư vạn phúc.”
Nữ sản xuất sững sờ, lòng hiếu kỳ bị kích động, không hề nói chuyện với nhau nữa, tập trung tinh thần mà quay về phía màn hình.
Hạ Vân Tự gật đầu, thần sắc khiêm tốn ôn hòa, trên tay chỉ là không nóng không vội đưa tay đỡ người: “Chiêu nghi nương nương làm gì vậy? Đây là trong cung, tần thiếp là hướng nương nương thỉnh an.”
Hứa Chiêu nghi đứng dậy: “Trước mặt mọi người, bổn cung là Hứa Chiêu nghi, ngài là Hạ Tài tử, người mới tiến cung; sau lưng mọi người, nô tỳ là nô tỳ của Hạ gia Đại tiểu thư, ngài là Tứ tiểu thư.”
Hạ Vân Tự bình đạm mà cười cười, mắt đẹp khẽ nâng, tầm mắt định ở trên mặt Hứa Chiêu nghi: “Ngồi đi.”
Lúc này Hứa Chiêu nghi mới dám ngồi.
Sau đó, tiến vào nhàn thoại tình tiết chuyện nhà.
Hai người đề cập đến chút bí mật chốn cung đình, nhắc tới cái chết của Quý Phi, nhưng bởi vì chỉ nói mơ mơ hồ hồ, người xem cũng có thể phỏng đoán không ra được cái gì.
Phần còn lại nói đến những chủ đề không liên quan, đơn giản là nói về nhà họ Hạ, nói về chuyện trong cung bây giờ.
Nhưng sau khi phim ngắn kết thúc, trên sân khấu vẫn im lặng trong chốc lát.
MC không thể không mở miệng nhắc nhở: “Ba vị lão sư? Mời các vị nhận xét.”
Người nói đầu tiên là nữ sản xuất có phản ứng một chút, bật cười: “Thật xin lỗi, tôi vẫn còn dư vị ở tình tiết phần mở đầu đoạn phim… Phi tần là do Hoàng đế sắc phong, Chiêu nghi so với nữ chính địa vị cao hơn nhiều như vậy. Thế nhưng lại còn phải hướng đến nữ chính hành lễ, tôi liền suy nghĩ có phải là bị nữ chính áp chế không.”
Giáo sư Trinh nói chen vào: “Ít nhất là trong nhà nữ chính áp chế rất tốt.”
“Đúng, đúng.” Nữ sản xuất gật gật đầu, “Câu chuyện của các bạn làm cho tôi thực sự thực sự tò mò…” Nói xong chắp tay trước ngực, “Thật muốn yêu cầu các vị tuyển thủ sau này cho dù ai ở chung nhóm với cô gái đeo mặt nạ đều tiếp tục kể câu chuyện này.”
MC cười rộ lên: “Ha ha ha ha cái khả năng này không được rồi, bọn họ không thể vòng nào cũng có khả năng bắt được cung đấu.”
Nữ sản xuất nghiêm mặt: “Cái tiết mục này không thể mờ ám một chút được à.”
Không khí sôi động lên, kế tiếp nam sản xuất lên tiếng: “Điểm chú ý của tôi cũng không sai biệt lắm, cảm thấy giả thiết này đặc biệt có ý tứ.”
Dừng một chút, ông nói tiếp: “Bởi vì cái giả thuyết thị nữ bên người phi tần được sủng ái thành phi tần thường thấy trong cung đấu, đối với nguyên chủ vẫn trung thành cũng có, nhưng xử lý thành mức độ như Hứa Chiêu nghi tôi cũng chưa từng gặp. Tôi liền rất tò mò…Nàng ta hoặc là bằng mặt không bằng lòng, hay thật sự là liên minh đặc biệt kiên cố? Mặt khác, giống như Dương lão sư vừa rồi có nói có vẻ nữ chính đã áp chế cũng là một chút, xem qua liền cảm thấy phỏng chừng sức chiến đấu của nữ chính rất cường.”
Giáo sư Trịnh lại nhắc đến một điểm bất đồng: “Tôi nghĩ không biết Hứa Chiêu nghi với cái chết của Quý Phi có phải là có liên quan không.”
Ông cúi đầu xem bản thảo trong tay: “Có chút tình tiết trong phim ngắn không quá rõ ràng nhưng khi đọc nguyên văn lại đặc biệt có ý tứ. Lúc hai người nói chuyện về Quý Phi, thần sắc đều có chút vi diệu biến hóa, tôi cảm thấy cái này có phải là một điểm nhấn.”
“Ba vị khách mời.” MC cười nói: “Các vị đem tiết mục giải trí biến thành tra án rồi.”
Ba người hơi có vẻ bứt rứt cười một trận, nữ sản xuất xua tay: “Các cô ấy cho ra quá nhiều nghi vấn.”
Trên sân khấu, Đào Nhiên không dấu vết mà hít sâu vài hơi.
Chất lượng của phim thành phẩm không tồi, có thể sẽ lấy được điểm cao.
Mỗi phân đoạn đều dựa vào sự chăm chút của cô, bản thảo cũng do cô viết, phần góp sức của Tạ Thanh cũng hữu hạn.
Nhưng cái mọi người chú ý vào, đều là chỗ Tạ Thanh chỉnh sửa.
Cô ta khổ sở trong lòng, khổ sở như bị dao cắt.
Mỗi câu của khách mời đều trở nên bén nhọn chói tai, đều như là nói cho cô ta, cô ta chính là tài nghệ không bằng người.
Mặc dù cô ta đã đã được thành công thuộc về chính mình.
Vẫn là tài nghệ của cô ta không bằng người.
*******
Trận này, Tạ Thanh cùng Đào Nhiên nhận được điểm cao nhất 92,5 điểm. Phân đoạn bỏ phiếu trên internet cũng không quá bất ngờ.
Mấy năm tới, cho dù là văn học mạng hay phim truyền hình, cung đấu vẫn là một cái đề tài có độ nóng không hề giảm sút —- nhưng đề tài hot lâu không có nghĩ sẽ không bị vùi dập giữa chợ, nhưng ít ra có nghĩa là miễn bạn vượt qua được tiêu chuẩn căn bản, dễ dàng đạt được thành tích tốt. T
Nếu bản thân có trình độ ưu tú, khả năng ‘bùng nổ’ gần trong gang tấc.
Sau khi tập thứ hai phát sóng, Weibo thậm chí còn xuất hiện chủ đề xem<vấn Đỉnh=”” cung=”” khuyết=””>#.
Không biết những khán giả nhiệt tâm tiến hành thảo luận ở đâu, nhưng rất nhất trí mà spam Weibo:
[Nữ vương vấn đỉnh, thiên hạ đã thành!
Ngồi yên cung khuyết, tứ hải đều bình!]
– — Một bộ ngay cả sách lẫn phim đều chưa có nhưng thế mà lại có slogan của fan.
Ngay cả Cố Văn người vào vai Hạ Vân Tự cũng vì vậy mà nổi tiếng một phen.
Trước đây, cô ấy cũng diễn qua hai ba bộ phim cổ trang, nhưng không tạo ra được bất kỳ hiệu ứng gì, nhưng lúc này đây lại vì đóng một đoạn phim ngắn chỉ 20 phút mà lên hot search Weibo, Cố Văn có chút hoảng hốt.
Cô nói với Tạ Thanh: “Tôi sẽ mời cô đi ăn tối!!”
******
Lại qua thêm bảy tám ngày, chính là buổi ghi hình tập 3.
Ngày đầu tiên, vẫn là sẽ quay tại studio công bố thành tích của tập trước.
Lần này Tạ Thanh cũng như cũng không lên sân khấu mà ngồi ở hậu đài cắn hạt dưa, cầm tới vị trí thứ nhất theo như dự kiến.
Tập trước trong quá trình bỏ phiếu trên internet, ngay cả giao diện bỏ phiếu cô cũng không dám xem. Lần này tâm lặng như nước mà vào nhìn vài lần, mỗi lần nhìn đến đều thấy số phiếu của mình lại dần dần dẫn đầu.
Lần này có tổng cộng hai mươi nhóm, công bố thành tích từ nhóm cuối cùng, công bố đến nhóm đầu tiên thực sự tốn chút thời gian.
Nhưng trong khoảnh khắc công bố, khách mời cùng những người chơi khác đều vẫn thực nể tình mà vỗ tay.
Đào Nhiên bước lên sân khấu từ chỗ ngồi của người chơi, MC đưa micro tới trước mặt cô: “Tập một tôi nhớ xếp hạng của cô không cao, lần này giành vị trí đầu tiên, có vui không?”
Ở hậu trường Tạ Thanh nhìn vào màn hình thấy khuôn mặt hơi đơ một chút, tiếp nhận micro: “Vui chứ khẳng định là vui, tôi cảm thấy nếu tôi tiếp tục làm cộng sự của cô ấy, thành tích sẽ càng tốt. Nhưng sau khi suy nghĩ cặn kẽ, tôi còn có một quyết định làm một chuyện quan trọng.”
Cái này không có trong kịch bản.
MC chần chừ một chút, vẫn là hỏi: “Chuyện gì?”
Đào Nhiên móc di động ra, vừa mở Weibo vừa nói: “Liên quan đến vấn đề đạo đức nghề nghiệp. Thật ra từ trước khi bắt đầu tập hôm nay tôi đã chia sẻ một Weibo cho mọi người biết, hiện tại đứng đây chính là muốn nói cho các vị lão sư cùng các người chơi khác một chuyện.”
Dứt lời, cô nhìn về phía hậu trường, nơi đó có một máy quay:
“Tạ Thanh, cô gái đeo mặt nạ của chúng ta, ‘Người thần bí của Văn hóa Thành Thư’, cô chính là tác giả đạo văn mà phải rút lui khỏi ngành Ngọc Ly đúng không?”
Lập tức tất cả người chơi đều ồn ào nghị luận.
Ba vị khách mới cũng lộ ra ngạc nhiên, Giáo sư Trịnh cũng nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: “Ngọc Ly nào?”
Nữ sản xuất cũng nhỏ giọng: “Một tác giả, trước kia nổi tiếng. Tác phẩm tiêu biểu là, có khả năng ngài đã nghe qua.”
Giáo sư Trịnh gật gật đầu.
Đào Nhiên hướng về hậu trường, lại hỏi một lần nữa: “Có phải không?”
“Cô có có phải là tác giả bị nghi ngờ liên quan đến đạo văn trong<xích ngọc=”” lục=””>không, Ngọc Ly?”
Ngồi trong hậu trường, Tạ Thanh đờ đẫn nhìn màn hình tiếp sóng gần trong gang tấc. T
Màn hình Đào Nhiên phảng phất cũng có thể nhìn thấy cô, mắt sáng như đuốc mà nhìn màn ảnh.
Chính nghĩa lẫm nhiên [1] như vậy.
Studio xuất hiện một trận xôn xao, khách mời cũng đều phát ngốc.
MC đè tài nghe nghe ý tứ của đạo diễn, rất nhanh, tuyên bố tạm dừng buổi ghi hình. T
Hậu trường, Tạ Thanh vẫn sững sờ trước màn hình, không biết nên làm sao bây giờ.
Tay chân lạnh ngắt, đầu óc ong ong không ngừng. Một dòng cảm xúc mạnh mẽ nổi lên từ tận đáy lòng giống như một trận lở đất, nhưng ngay cả bản thân cô cũng không rõ rốt cuộc là cảm xúc này là như thế nào.
Thậm chí là trong nháy mắt, cô còn có một suy nghĩ muốn đẩy cửa sổ ra nhảy xuống để kết thúc tất cả những thứ hỗn loạn nực cười này ngay tại đây.
Hôm nay Lục Thành có mở họp bên ngoài, không có tới studio.
Nhưng trước tiên Ngô Mẫn tới tìm cô: “Tạ tiểu thư!”
Nhìn đến khuôn mặt đang tái nhợt nhìn chằm chằm màn hình, dưới chân Ngô Mẫn trì trệ, tiến lên kéo cô: “Đừng nhìn, chúng ta về khách sạn trước.”
Tạ Thanh không có đáp lại, Ngô Mẫn nhìn đôi môi đang mím lại gắt gao, thấy rõ ràng nước mắt đã tràn ra hốc mắt nhưng vẫn cố gắng khống chế để không rơi.
“Tạ tiểu thư.” Cô lại kêu một tiếng, giây tiếp theo Tạ Thanh giật mình hoàn hồn, không có quay lại nhìn cô, mà xoay người chính mình lao ra khỏi cửa phòng.
Ngô Mẫn vội vàng đuổi theo, trên đường, chạm mặt với những người chơi khác đang quay lại hậu trường.
Dưới chân Tạ Thanh không ngừng, bọn họ đành tránh sang một bên, cô đi xuyên qua đám người, giống như vô tri vô giác với hết thảy những chỉ trỏ của mọi người.
“Chị Thanh!” Mộc Tử Nam chần chờ một chút, xoay người cũng đuổi theo cô, cùng Ngô Mẫn cùng nhau đuổi kịp, che chở Tạ Thanh về lại khách sạn.
Tầng một của khách sạn có một quầy bán rượu, khi vào đến cửa khách sạn liền trực tiếp quẹo vào.
Xanh mặt cầm chai Whiskey, cô móc thẻ tín dụng đập lên quầy, nhân viên cửa hàng sửng sốt, nhìn thấy sắc mặt của cô nhân viên sững sờ không dám nói lời nào, im lặng mà quẹt thẻ tính tiền.
Trở về phòng, Tạ Thanh mở nắp chai rượu, ngửa đầu uống.
Ngô Mẫn không dám cản, Mộc Tử Nam kêu lên một tiếng, “Chị Thanh…” Lúc sau cũng im bặt, hai người tay chân luống cuống mà nhìn cô.
Nửa tiếng sau Lục Thành cũng vội vàng đuổi tới, cùng đi với hắn còn có người đang hợp tác với hắn, Tống Mặc.
Dọc đường đi Lục Thành im lặng đến đáng sợ, khi lái xe khí thế cũng rất dọa người. Tống Mặc cũng bị hắn dọa, cho đến khi vào thang máy, mới do dự mà mở miệng: “Xin bớt giận… xin bớt giận, cậu bình tĩnh một chút, Tạ Thanh còn phải trông cậy vào cậu để giải quyết vấn đề.”
Biểu tình của Lục Thành cứng đờ nhìn chằm chằm cửa, phảng phất như hắn không hề tồn tại.
Tống Mặc nghẹn họng, ho nhẹ, “Còn có, người anh em à, cậu nghĩ kỹ đi… Tôi cảm thấy cậu không thổ lộ là không được rồi.”
“….” Rốt cuộc Lục Thành cũng cho hắn một chút phản ứng, nhẹ nhăn lông mày, liếc mắt nhìn hắn.
Ý tứ rõ ràng nơi đáy mắt: Cậu điên rồi?
Trong lúc mấu chốt thế này mà cậu để cho tôi thổ lộ?
Tống Mặc tận tình khuyên bảo: “Cậu nghĩ lại xem, lỡ như cô ấy chịu đựng không nổi thì làm sao bây giờ? Nếu cậu không thổ lộ, không chừng cô ấy thu dọn đồ đạc về lại Hồ Nam! Lúc ấy cậu chẳng còn cơ hội nữa!”
“Với cái tính cách đó của cô ấy, cậu xác định trước khi đi cô ấy sẽ thông báo với cậu hay sao?”
Sau giây phút hoảng hốt ngắn ngủi, Lục Thành vẫn không cho hắn bất kỳ phản ứng nào.
Thang máy “ting” một tiếng mở ra, Lục Thành sải bước đi ra ngoài.
“Này… Lục Thành!” Tống Mặc khổ sở mà đuổi theo hắn.
Cửa phòng của Tạ Thanh không khóa, hai người một trước một sau bước vào. Trước mắt còn thấy hai người đang ở đó là Ngô Mẫn cùng Mộc Tử Nam.
“Lục tổng.” Ngô Mẫn nghe được động tĩnh quay người lại, lại lôi kéo Lục Thành đưa ánh mắt nhìn qua.
Phòng ở của các người chơi đều giống nhau, chỗ Tạ Thanh ở cũng chủ là một căn phòng bình thường có một giường đôi. Cô đã ngã trên giường, giày cao gót bị đá sang một bên.
Trên tủ đầu giường còn cho một chai rượu Whiskey đã vơi đi phân nửa.
Trong phòng đều ngập trong mùi rượu.
Lục Thành ổn định tinh thần, nhìn bọn họ gật đầu một cái: “Mọi người về trước đi, tôi tới giải quyết.”
Mộc Tử Nam cùng Tống Mặc gật đầu, Ngô Mẫn nói: “Tôi ngồi quán cà phê dưới lầu chờ anh?”
Lục Thành lắc đầu: “Cô về công ty, đem những tư liệu về những hạng mục hợp tác có liên quan đến Đào Nhiên sửa sang lại, gửi vào mail cho tôi.”
Ngô Mẫn sửng sốt, chợt đồng ý: “Được.”
Bọn họ đều rời đi, trong phòng yên tĩnh lại, chỉ còn lại hắn cùng mùi rượu làm bạn với cô.
Lục Thành đóng cửa, đi đến mép giường. Đi đến gần, cuối cùng mới nhìn vào khuôn mặt cô.
Cô chính làm nằm xuống lung tung kéo chăn bao bọc mình lại, mặt chôn trong đống chăn nệm trắng tinh xõa tung. Không quan tâm đến việc tẩy trang, trang điểm khi quay phim đậm hơn so với trang điểm hàng ngày một chút, hiện tại biến thành một mảng.
Biến thành một mảng nản lòng uể oải.
Nhưng cô ngủ rất sâu, hai mắt bình tĩnh nhắm lại, chỉ có ấn đường hơi hơi nhăn.
Cũng đúng, với tửu lượng của cô như vậy, làm sao có thể chịu được hơn nửa chai Whiskey cơ chứ.
Trên đường Lục Thành cơ bản suy nghĩ làm cách nào để có thể an ủi cô, cô lại rất dứt khoát, toàn giúp hắn bớt lo.
Không tiếng động nhìn cô trong chốc lát, Lục Thành duỗi tay túm người trên chăn.
Đúng là bọc chăn lung tung rối loạn, hắn túm đằng trước đằng sau hơn một lúc lâu mới có thể kéo cô ra khỏi. Sau đó khắc chế cảm xúc, hắn tận lực bình tĩnh mà bế cô lên.
Đây là lần đầu tiên hắn với cô thân mật tiếp xúc, không nghĩ là trong tình cảnh như vậy.
Hắn đặt cô vào trong chăn, đặt đầu trên gối. Nghĩ nghĩ lại giúp cô cởi cái áo khoác rõ ràng sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô ra.
Sau đó lại đỡ cô nằm trở lại, đắp chăn đàng hoàng, cô ngủ càng an ổn hơn.
Ấn đường giãn ra, an an ổn ổn.
Hiện tại muốn chọc cô tỉnh cũng không phải việc dễ dàng.
Trong vài giây, tư tâm của Lục Thành quấy phá, muốn hôn cô. Dù sao thì bây giờ cô đang ở gần hắn như vậy, chỉ cần vươn tay là có thể chạm được.
Nhưng cuối cùng nhịn xuống.
Hắn vừa bình ổng cảm xúc vừa tìm kiếm trong phòng, tìm được giấy ô vuông cô thường viết bản thỏa, viết lời nhắn lên trang đầu tiên:
Tôi ở phòng bên cạnh, nếu có việc gì có thể gõ cửa bất kỳ lúc nào.
– —- Lục Thành.
Viết xong sợ cô không nhìn thấy, lại gửi thêm một tin nhắn tương tự cho cô.
Sau đó đi khỏi phòng.
Hắn xuống sảnh khách sạn lấy một phòng, sau đó tìm tác giả ở phòng bên cạnh, yêu cầu đổi phòng.
Người ở cách vách chính là Trâu Tiểu Doanh, biết Lục Thành muốn giải quyết sự tình, lập tức đồng ý, nhanh chóng thu thập hành lý, xách vali rời đi.
Lục Thành vào phòng liền mở ra máy tính, bất tri bất giác, mỗi một dây thần kinh đều đi vào trạng thái cực kỳ thanh tỉnh.
Không ngừng phát Weibo, không ngừng tiếp điện thoại, hắn xem từng lời bình luận, từng chia sẻ bên dưới bài viết của Đào Nhiên, sau đó lại đi xem hot search.
Trong top mười hot search có ba hot search liên quan đến chuyện này.
Thời gian này, điện thoại cũng không ngừng vang lên, cũng có những bên hợp tác quan tâm đến chuyện này, cũng có những công ty quan hệ công chúng.
Hầu hết những công ty quan hệ công chúng đều tự mình đề cử, họ nói là chính mình có thể giải quyết ổn thoả việc này, cũng có chút ý tứ là xóa topic này trên toàn mạng vân vân mây mây…
Mấy cuộc điện thoại sau, Lục Thành bỏ qua những dãy số lạ.
Thẳng cho đến khi Nhất Sinh Thư gọi đến.
Do dự một chút, hắn nghe máy: “A lô, Thư Đại.”
“… Lục tổng.” Ngữ khí của Nhất Sinh Thư cũng thật do dự, dừng một chút nói, “Chuyện của Tạ Thanh, tôi muốn phát một cái Weibo, anh nhìn qua một chút được không?”
Lục Thành giật mình, gật gật đầu, “Được, gửi WeChat giúp tôi.”
Nhất Sinh Thư không có thói quen hỏi ý kiến người khác trước khi làm gì, nhìn từ chuyện hắn gửi tiền thưởng cho Tạ Thanh lúc trước có thể nhìn ra được.
Nhưng hiện tại, hắn rất cẩn thận.
Tất cả mọi người ý thức được chuyện này sẽ gây ra một trận phong ba không nhỏ.
Ngắt điện thoại, Nhất Sinh Thư nhanh chóng gửi đến hình ảnh chia sẻ Weibo đã được chuẩn bị tốt. Lục Thành click mở nhìn thoáng qua, có hai câu nói.
“Chuyện trên hot search, người khác nói như thế nào tôi mặc kệ, chỉ hy vọng độc giả của tôi bình tĩnh một chút.”
“Chuyện đạo văn không phải như mọi người nghĩ, tôi chưa hề hối hận vì bản thân mình thích Ngọc Ly.”
Tôi cũng không hối hận bản thân mình thích Ngọc Ly.
Khi xem những lời này Lục Thành cảm thấy thật sự chói mắt, nhưng hiện tại, những cái này không nên so đo.
Hắn trả lời cho Nhất Sinh Thư: Chia sẻ đi, cảm ơn.
Nhất Sinh Thư lại hỏi: Có thể tìm người xóa cái topic đó được không?
“Lục Thành”: Không cần, tôi sẽ xử lý.
Hiện tại xóa topic không phải là biện pháp.
Trên Weibo, khi có được số lượt chia sẻ nhất định, nếu cưỡng chế xóa bỏ chỉ có tác dụng ngược lại. Cơ bản<văn thải=”” phong=”” lưu=””>nhận được nhiều sự chú ý. Sau khi Đào Nhiên phát cái Weibo kia, nó lập tức tạo ra hiệu ứng marketing cho chương trình. Những người làm cho lượt chia sẻ tăng vọt chính là những blogger nổi tiếng. T
Đã đến nước này, khẳng định là người ta đã chụp lại màn hình và người lưu giữ screenshot rất nhiều. Nếu topic chính không xóa, điểm chú ý của mọi người sẽ nằm ở đây; topic chính bị xóa, chỉ tổ làm cho mọi người sôi nổi mà phát lại chuyện này lên blog của họ.
Huống hồ bản thân của việc xóa topic chính cũng là một hành động nhận được không ít trào phúng. Sau khi tìm người xóa topic chính bước tiếp theo chính là tạo nên những ngôn luận linh tinh như “Chột dạ” “Ngầm thừa nhận”.
Không bằng thoải mái chấp nhận chuyện này.
Sau đó thẳng thắn đối mặt.
Weibo của Nhất Sinh Thư có thể giúp được một ít, tuy rằng nhất định cũng sẽ có người tỏ ra nghi ngờ chất vấn, nhưng lực ảnh hưởng của hắn vẫn có thể tạo ra được một số ảnh hưởng tích cực.
Sau khi đã triệt để nghiên cứu hiểu rõ ràng những ngôn luận trên Weibo, Lục Thành mới nhìn đến email Ngô Mẫn gửi qua.
Lúc này hắn mới chú ý đến thời gian, đã là 7 giờ sáng.
Email cũng không quá phức tạp, hắn căn cứ vào những hạng mục liệt kê trong danh sách, danh sách đề cập đến những công ty lớn lớn bé bé.
Sửa sang lại những cái này xong, Lục Thành gửi email cho những nhà này dưới danh nghĩa Văn hóa Thành Thư, yêu cầu chỉnh lý lại thành tích của những tác phẩm nữ tần, địa chỉ phát đăng truyện nhiều kỳ, số liệu và tóm tắt gửi về email cho hắn.
Tất cả mọi thứ đã xong, bất tri bất giác đã đến 11 giờ sáng, phòng bên cạnh vẫn không có chút động tĩnh nào như cũ. Xem ra bình Whiskey với cô mà nói là rất mạnh.
Khi hắn rời khỏi phòng cô, đã để đèn miễn quấy rầy, phòng trường hợp người phục vụ của khách sạn đi vào quét tước phòng sẽ quấy rầy cô.
Tỉnh lại liền phải đối mặt với những chuyện phiền lòng, hắn thà rằng để cô ngủ nhiều hơn chút nữa.
11 giờ, có người gõ cửa phòng bên cạnh.
Hắn phản xạ có điều kiện mà giật bắn người, mở cửa ra xem, nhìn thấy Đinh Nhất Phàm.
“…Lục tổng.” Đinh Nhất Phàm nhìn hắn, sửng sốt, giải thích nói: “Tôi nghe nói hôm nay cô ấy vẫn chưa dậy, sợ cô ấy có chuyện gì.”
Lục Thành: “Hôm qua cô ấy uống rượu.”
Lời nói chưa dứt, cánh cửa trước mặt Đinh Nhất Phàm mở ra.
Hai người đều ngơ ngẩn, đồng thời nhìn sang. Cô nâng lên mi mắt, cũng nhìn bọn họ: “Chào.” Sau đó hiển nhiên là không có quá nhiều lời, cô mở cửa, xoay người vào phòng.
Hai người lấy lại tinh thần, trước sau đều đi vào.
Cô đã rửa mặt sạch sẽ, cũng thay một bộ quần áo sạch sẽ, tóc cột lên thành đuôi ngựa, thoạt nhìn sạch sẽ thoải mái.
Người dọn phòng không có vào quét tước, nhưng cô đã chỉnh sửa lại chăn mền, màn cửa hoàn toàn mở ra, mở cửa sổ làm thông gió để tản bớt mùi rượu.
Ngồi trở lại bàn làm việc, cô cầm bút, tiếp tục làm việc đang dang dở.
Lục Thành cùng Đinh Nhất Phàm không hẹn mà cùng nhìn vào bàn làm việc ở xa xa.
Hai người nhìn nhau, sau một hồi lâu im lặng, Lục Thành mới mở miệng: “Tạ Thanh?” Lại im lặng, hỏi, “Cô đang viết bản thảo sao?”
Cô nghiêng đầu nhìn hắn, sau một trận say, sắc mặt cũng có vẻ vẫn còn chút tái nhợt, nhưng ngữ khí khá trầm tĩnh: “Bằng không thì sao?” Cằm khẽ nâng, cô lại toát lên khí chất quật cường mà bọn họ đều quen thuộc, “Tôi là nhà văn, đây chính là thời gian tôi viết bản thảo, các anh cảm thấy tôi nên làm gì?”
Cũng là cảm giác dựng thẳng gai nhọn đối mặt với cả thế giới mà Lục Thành quen thuộc.
*******
Tạm dừng ghi hình nửa chừng, vào ngày hôm đó Pineapple TV để các người chơi trước mắt quay về phòng, ai về phòng người đó, thời gian tiếp tục ghi hình sẽ báo lại sau. Nhưng thực ra trong lòng mọi người đều có nghi hoặc không biết còn có thể tiếp tục hay không.
Ba ngày sau đó, dư luận trên internet lại tiếp tục lên men, nhưng Pineapple TV cùng với Văn hóa Thành Thư cũng không ra bất luận thông báo chính thức nào.
Mấy ngày này, Tạ Thanh phá lệ trầm mê viết bản thảo.
Đối với tác giả mà nói, viết bản thảo có đôi khi thật sự là một hình thức trốn tránh hiện thực cực kỳ tốt. Mặc kệ bên ngoài có bao nhiêu hỗn loạn, tập trung vào kể chuyện, toàn bộ đầu óc đều chỉ xoay quanh thế giới của câu chuyện đang kể.
Cho dù ngoài cửa sổ là hỏa chiến liên miên, cũng không ngăn được thế giới bên trong của tác giả nghe được tiếng ếch kêu ồm ộp.
Ngược lại, so với cô tâm tình của Lục Thành dao động lớn hơn.
Ba ngày này, cơ hồ cô không gặp lại Lục Thành. Nhưng kỳ thật hắn đang ở công ty, chỉ là vẫn luôn ở trong văn phòng, khóa trái cửa, ai đi gõ cửa cũng chưa từng mở.
Cô cũng đi gõ qua, còn nhắn tin WeChat cho hắn, nhưng đều cũng không có bất kỳ hồi âm.
Nếu không phải bên trong thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng gọi điện thoại, nhóm nhân viên khẳng định sẽ lo lắng đến vấn đề an toàn của hắn.
Ngày thứ tư, ở trong khu vực làm việc chung gặp được Đào Nhiên.
Cô vốn dĩ là ở trong phòng mình viết chữ, nhưng nghe được bên ngoài có chút ồn ào mới đi ra ngoài xem rốt cuộc là có chuyện gì. Có biên tập nhìn thấy cô sợ sẽ có xung đột chính diện, đẩy cô trở về phòng.
Sau đó biên tập nhỏ giọng nói với cô: “Đào Nhiên đến giao tiền vi phạm hợp đồng.”
Tạ Thanh giật mình một cái: “Tiền vi phạm hợp đồng gì?”
“Tiền vi phạm thỏa thuận bảo mật đã ký.” Biên tập viên hừ một tiếng nói, “Con số bộ phận Pháp lý đưa ra, ngoại trừ chị cùng mấy đại thần cùng chơi, đối với người khác hẳn là không thể trả nổi, không nghĩ tới cô ta nói giao liền tới giao…”
Ý tại ngôn ngoại, đằng sau lưng của Đào Nhiên có người chống lưng.
Tạ Thanh không cần hỏi cũng biết đó là ai.
Khu làm việc chung, tài vụ lạnh mặt cho cô ta xem tin chuyển khoản, Đào Nhiên bình bình đạm đạm mà đứng bên cạnh chờ.
Cô ta nói với chính mình, mình không có làm gì sai, nói thật nhiều lần.
Một người từng có lịch sử đạo văn ác liệt như vậy, dựa vào cái gì mà đứng ở đây hô mưa gọi gió.
Cô ta không có làm gì sai, cô ta chỉ là đang giữ gìn đạo đức nghề nghiệp.
Hơn nữa, Văn hóa Thành Thư cũng không thể làm gì được cô ta. Trong thỏa thuận bảo mật, đề cập đến hai điều khoản đơn giản, một là bồi thường một khoản kếch xù, hai là hủy hợp đồng.
Khoản tiền kếch xù bồi thường hợp đồng kia bên Khởi Văn đã gửi cho cô ta.
Hủy hợp đồng… Cô ta không cho rằng Văn hóa Thành Thư sẽ vì cái này mà thực sự hủy hợp đồng với ả.
Hạng mục điện ảnh, trò chơi, anime của cô ta cũng đã được đồng bộ tiến hành, nếu hủy hợp đồng lúc này, Văn hóa Thành Thư sẽ phải gánh chịu không ít tổn thất.
Huống hồ, cô ta cũng hoàn toàn không sợ bị hủy hợp đồng.
Cô ta cũng là một tác giả có danh tiếng. Tác giả có tên tuổi, bút danh tựa như chiêu bài.
Hai chữ “Đào Diệp” này lấy đi ra ngoài chính là chiêu bài của cô ta.
Cô ta không có gì phải sợ.
“Tôi đem screenshot chuyển khoản gửi cho Lục tổng, để Lục tổng xem qua. Sau đó sẽ nhờ bên pháp vụ làm ra cho cô một biên bản chứng minh.”
Tài vụ theo lẽ thường mà nói cho cô ta.
Đào Nhiên gật gật đầu, ngay sau đó, cửa văn phòng Tổng giám đốc đột nhiên mở ra.
Suốt ba ngày, Lục Thành không lộ mặt. Trong nháy mắt, khu làm việc chung ồ lên một trận, tất cả mọi người đều nhìn qua.
Tạ Thanh nghe được động tĩnh, cũng lại lần nữa mở cửa ra xem bên ngoài, biên tập còn muốn túm cô, nhưng thấy rõ tình huống cũng sửng sốt chung với cô.
Ba ngày này hắn không ăn uống đàng hoàng, gầy đi không ít, sắc mặt trắng bệch thập phần trầm lãnh.
Nâng nâng mắt, hắn liếc mắt nhìn Đào Nhiên, lại nhìn về phía tài vụ: “Trả tiền vi phạm hợp đồng về.”
“…Được.” Tài vụ tuy rằng không hiểu cái gì, nhưng cũng không lên tiếng hỏi.
Lục Thành đem mấy cái hợp đồng trong tay ném lên bàn làm việc của những nhân viên gần đó: “Những kênh viết vô tuyến văn của Đào Nhiên, triệt hết cho tôi. Liên hệ với những trang web xóa hết những gì đã đăng lên.”
“Những hạng mục đang xuất bản ngừng hẳn. Những tác phẩm đang ra ở Thành Duyệt phường triệt tiêu; liên quan đến những hạng mục hợp tác chúng ta đền tiền vi phạm hợp đồng.”
“Ngưng luôn web drama tháng sau quay, gửi lời xin lỗi đến những công ty của những nghệ sĩ sẽ tham gia, để bọn họ tùy chọn những hạng mục khác trong tay chúng ta làm thay thế, lớn bao nhiêu cũng được.”
Dưới cờ của Văn hóa Thành Thư đang có mấy bộ phim của đại thần đang trong giai đoạn khai thác, phần lớn đều chưa có định diễn viên. Đối với những nghệ sĩ nhỏ mà nói, nếu có thể góp mặt trong những tác phẩm như vậy, so với phim của Đào Nhiên vẫn mạnh hơn nhiều.
Sẽ không ai có ý kiến gì.
“Trò chơi cùng anime, nếu có thể đổi sang tác phẩm khác liền đổi. Không đổi được, chúng ta đền.” Lục Thành nói tiếp.
Theo những lời hắn nói, huyết sắc trên mặt Đào Nhiên một phần lại một phần bị rút đi.
Cô ta không nghĩ tới Lục Thành có thể làm ra được quyết định như vậy.
Những hạng mục trong tay cô ta phần lớn đều là những hạng mục do chính Văn hóa Thành Thư đầu tư chế tác, không tính là hạng mục lớn lao gì, có thêm cũng chỉ quăng thêm khoảng mấy vạn thôi. Quả thật phần lớn vẫn còn nằm trong giai đoạn trù bị, còn có thể thử thay thế đồng loạt các hạng mục để giảm bớt tổn thất… Nhưng chỉ vì một con chó đạo văn, có đáng sao?
“…Lục tổng!” Đào Nhiên rốt cuộc cũng đã lên tiếng.
Hắn dừng bước chân.
Cô ta nhìn hắn từ xa xa, không thể tin tưởng, môi mỏng run rẩy không ngừng: “Các hạng mục đều đang trong giai đoạn thực hiện, ngài thực sự muốn hủy hợp đồng với tôi?”
Lục Thành cười một tiếng cười nhạo.
Hắn lại một lần nữa đi tới, mỗi bước đi như đang ép cô ta.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hắn có một cơn giận không thể khắc chế.
Nhìn tình hình trước mắt, cơn giận này hắn đã nhịn vài ngày rồi.
Cảm giác áp bách to lớn làm cho Đào Nhiên lui về phía sau theo bản năng, lui lại hai bước, lại mạnh mẽ đứng vững, miệng cọp gan thỏ mà giằng co với hắn: “Anh muốn làm gì…”
Lục Thành cũng dừng chân lại, trên cao nhìn xuống mà liếc cô ta.
Phun ra một tiếng cười nhạo, hắn nói: “Cô cho rằng tôi làm như vậy là muốn hủy hợp đồng với cô?”
Đào Nhiên không rõ ngọn nguồn, sinh ra một tia sợ hãi, đồng tử co lại, ả hỏi lại một lần nữa: “Anh muốn làm gì…”
“Tháng sáu năm năm trước cô ký một hợp đồng hợp tác mười năm.” Hắn lạnh giọng mà cười, “Chúng ta lại tiếp tục ký hợp đồng mười năm đi.”
Đào Nhiên hít thở không thông.
Trong ngành này, loại hợp đồng này rất thường thấy. Nhưng trên thực tế, mọi người sẽ chọn một nơi thích hợp với bản thân mới tái ký hợp đồng. Trên thực tế, cho dù bạn có lén lút vi phạm hợp đồng, thường thì cũng không có người biết. T
Nhưng lúc này Lục Thành nhắc tới chuyện này làm cho cô ta không rét mà run.
Câu nói tiếp theo càng làm cho cô thêm sợ hãi:
“Nếu cô dám vi phạm hợp đồng, tôi sẽ để cho bộ phận pháp vụ bỏ hết công việc để tập trung vào kiện tụng với cô.”
Không có bất kỳ tài nguyên nào từ Văn hóa Thành Thư nhưng đồng thời không thể thay đổi công ty.
“Cho nên, không cần hủy hợp đồng.” Hắn đạm thanh nói.
Là đóng băng [1].
[1] Từ gốc – Tuyết tàn (雪藏) Nghĩa đen là che giấu, chôn vùi cái gì đó dưới tuyết. Nghĩa bóng là vùi dập, che giấu không để cho người khác chú ý đến, làm tê liệt lẫn nhau. Từ này còn được dùng nhiều trong lĩnh vực giải trí. (Theo Baidu)
Đào Nhiên bối rối, Tạ Thanh cũng bối rối.
Không ai có thể nghĩ được còn có loại thao tác này.
“Lục tổng…” Đào Nhiên đờ đẫn lắc đầu, nhìn về phía hắn gọi, muốn lên tiếng chất vấn hắn tại sao có thể vì một con chó đạo văn mà làm đến mức như vậy, nhưng lại không nói được chữ nào.
Sau một hồi hoảng hốt, Tạ Thanh buông khiếp sợ, bước ra cửa: “Lục Thành.”
Cô muốn chạy đến trước mặt nói với hắn, hiện tại sắc mặt của hắn cực kỳ xấu, nghỉ ngơi một chút đi.
Chuyện của Đào Nhiên làm như vậy là được rồi. So với Đào Nhiên, cô để ý đến hắn hơn.
Nhưng hắn càng đi tới lại càng bước nhanh hơn, đôi tay đỡ lấy đầu vai cô.
Trong đầu cô ong ong. Bốn mắt nhìn nhau, cô có thể nhìn rõ ràng tơ máu trong mắt hắn, sững sờ hết thảy những lời muốn khuyên cũng quên mất tiêu.
Lúc sau, hắn mở miệng liền nói: “Làm bạn gái anh [2] được không?”
[2] Nam chính tỏ tình với nữ chính rồi nên từ đây xưng hô giữa Lục Thành và Tạ Thanh sẽ chuyển thành anh – em.
“…”
Không mảy may có nói tiếng nào, thực sự là cô hoàn toàn không có chút phản ứng.
Tất cả những nơ ron thần kinh trên não giống như bị khóa chặt bởi một phép thuật hắc ám nào đó, cô ngơ ngác mà nhìn hắn.
“Làm bạn gái anh.” Hắn lặp lại một lần nữa.
Trong nháy mắt đại não đang phát ngốc của Tạ Thanh trở nên vô cùng thanh tỉnh, khiến cho cô nghe hiểu từng chữ hắn đang nói.
Cũng làm cho cô chú ý đến những nhóm nhân viên đang trợn mắt há mồm xung quanh.
“Anh…” Cô há miệng, giọng nói nghẹn trong cổ họng, “Vì sao anh…”
Cô kinh hoảng thất thố, cũng không biết chính mình muốn nói cái gì.
Sau một chút kinh hoảng thất thố, cô đột nhiên mạnh mẽ lắc đầu: “Không.. anh sẽ không thích tôi!”
Dưới chân dùng lực theo bản năng, cô không kìm chế được mà quay người muốn chạy trốn. T
Nhưng hai bàn tay hắn đặt trên đôi vai cô dùng quá nhiều lực, giữ cô lại.
“Nhưng anh thích em.” Anh gằn từng chữ một, mang theo cái trầm ổn mà cô si mê, “Tạ Thanh, anh thích em, lâu rồi.”
Thật lâu, giấu giấu diếm diếm mà thật lâu.
So sánh với thời khắc giấu giấu diếm diếm lúc trước, đại khái bây giờ là thời khắc không thích hợp để thổ lộ nhất.
Sự tình hiện tại, làm cho bọn hắn sứt đầu mẻ trán.
Nhưng trong nháy mắt cô bước ra, hắn đột nhiên không thể nhịn được nữa.
Hắn chẳng khác nào kẻ điên muốn đem hết thảy mọi chuyện làm rõ, không rảnh lo thời gian có thích hợp hay không.
Sau đó, buột miệng thốt ra câu nói ẩn dấu thật lâu kia.
“Không…” Cảm giác tự ti ở đáy lòng Tạ Thanh bỗng nhiên lan tràn đến mức tận cùng.
Tự ti kích thích hồi ức quá khứ, như ác mộng đang gào thét trong lòng cô, hết lần này đến lần khác nhắc nhở cô: Không có một ai thích mày.
Mày vẫn luôn không được yêu, không có người nào thích mày.
“Anh sẽ không thích tôi…” Cô nhỏ giọng nỉ non.
Lục Thành hơi giật mình, ý thức được cảm xúc của cô không đúng.
Nhưng hắn không cưỡng ép giải thích. Đôi mắt híp lại, biểu tình của hắn không có chút nào là ác ý nghiền ngẫm: “Nếu không đồng ý, vì sao em không nói em không thích anh?”
“Tôi…” Hắn nghiền ngẫm từng chữ một như một kích đánh vào trong lòng cô, tim đột nhiên đập mạnh. T
Cô muốn nói như vậy, nhưng câu nói chưa kẹt cứng ở cổ họng.
Làm sao cô có thể nói cô không thích hắn được chứ.
Nghiền ngẫm tan đi, ánh mắt hắn một lần nữa trở nên nhu hòa ấm áp.
Ngón tay hắn đang mơn trớn trên má cô: “Vậy anh có thể hứa với em.”