Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27-28
Hai ngày sau, Tạ Thanh viết giảm số lượng chữ lại. Dù sao hiện tại Tố Phong Nguyệt mỗi ngày chỉ đăng ba ngàn chữ, cô không cần vội vàng tích góp quá nhiều bản thảo, mỗi ngày có thể viết ra một chương vậy là đủ rồi.
Thời gian nhàn rỗi, cô sắp xếp lại chứng cứ cần thiết để khởi tố nhà xuất bản Khởi Văn.
Bản ghi âm trước tiên không đưa ra, chứng cứ trong tay cô vô cùng mơ hồ, số lượng chỉ có một ít.
Hợp đồng ký kết là một trong số đó, ngoài ra, cô còn tìm ra lịch sử trò chuyện với biên tập viên.
Biên tập tuy không nói thẳng “Chúng tôi lừa cô” nhưng trong lịch sử ghi chép có không ít đoạn truyền bá tư tưởng là “Tất cả mọi người đều nhận giá này” “Hợp đồng đều là như vậy”. Tạ Thanh nghĩ tới lời nói dây xích chứng cứ liên quan của Trương Mịch Nhã, cảm thấy những thứ này có thể xác thực cho lời nói bên trong bút ghi âm của Tiền Trí Bằng, hẳn là một khâu dây xích chứng cứ.
Ngoài ra, cô còn tìm một đoạn ngắn trong lịch sử trò chuyện giữa cô và Lưu Cẩm, lúc ấy Lưu Cẩm biết được giá cả hợp đồng của cô và Khởi Văn. Trong lịch sử tin nhắn, Lưu Cẩm khéo léo nói cô bị thiệt thòi.
Cô sắp xếp xong những ảnh chụp màn hình này, chuyển vào USB, gõ cửa phòng làm việc của Lục Thành.
Lục Thành trực tiếp cắm vào máy vi tính xem qua, vừa nhìn vừa chép miệng: “Chà chà, cái này, tôi muốn biết chuyện này…” Tựa như cười mà không cười liếc cô một cái, “Có phải cô bị lừa gạt tới nỗi không ăn nổi cơm không?”
“…” Kéo ghế ngồi xuống bàn làm việc xong, Tạ Thanh lạnh lùng rời mắt.
“Ha ha.” Lục Thành cười hai tiếng, tiếp tục nhìn lịch sử, lại bình luận, “Ôi, một bên tâng bốc cô, một bên bới móc văn của cô, là người rất giỏi chèn ép tự tin người khác đấy, trình độ chiến đấu tâm lý thật cao nha. Biên tập này là nam hay nữ vậy? E rằng học qua PUA [1] rồi.”
[1] Pick-up Artist: Nghệ thuật cua gái.
“… Nữ.” Tạ Thanh nói xong, lông mày nhăn lại, “Nếu như tòa án phán tội lừa gạt, cá nhân biên tập kia có ảnh hưởng gì không?”
Lục Thành trầm tĩnh: “Hẳn là sẽ không, hợp đồng đóng con dấu của Khởi Văn, còn có ghi âm của tổng biên tập, biên tập viên hẳn là không bị kéo vào. Sao thế, cô muốn biên tập viên đó phải chịu trách nhiệm? Cô ta có táng gia bại sản cũng không đền nổi.”
Tạ Thanh lắc đầu: “Không phải, tôi hy vọng cô ấy có trách nhiệm khác.”
Lục Thành không tưởng tượng nổi nhìn cô.
Cô sững sờ, thấy hắn dùng một loại ánh mắt y hệt gặp quỷ nhìn cô.
Hắn nhìn hồi lâu, cô bị nhìn tới nỗi rụt rè đi: “Làm sao vậy?”
Hắn cười nhạo: “Lời này không giống lời cô nói.” Giọng nói ngắn ngủi, “Cô không phải người lãnh khốc vô tình sao?”
Tạ Thanh biết hắn ám chỉ cái gì. Nhất Sinh Thư chặn cô, cô không cách nào bỏ qua; còn có Diệp Linh bôi đen cô, cô mở miệng dám nói giải ước với hắn.
Nhưng lần này không giống vậy.
Tạ Thanh thở dài, dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm trần nhà, trầm tư thật lâu.
Biểu hiện này hiển nhiên mang ý nghĩa cảm xúc phức tạp. Nếu như không phải vừa nói biên tập là nữ, Lục Thành sẽ nghĩ tới những phương diện khác.
Trầm mặc kéo dài, sau một hồi lâu, Tạ Thanh nở nụ cười: “Nói thế nào nhỉ? Những thứ cô ấy giúp tôi quả thật rất nhiều.”
Lục Thành hơi kinh ngạc, không bình luận gì, tiếp tục xem lịch sử trò chuyện cô mang tới.
Lại nghe thấy cô nói: “Từ góc độ nào đó, có thể nói, cô ấy và Lục tổng gần giống như nhau.”
Hắn lại kinh ngạc quay đầu lại: “Cô nói lại lần nữa?” Lông mày nhíu chặt.
“Mặc kệ lợi nhuận lớn thế nào, tôi cũng sẽ không làm chuyện như vậy.” Hắn chỉ vào lịch sử trò chuyện trên màn hình, vẻ mặt nặng nề.
Hắn bước vào cái nghề này là muốn chứng minh văn học mạng cũng có thể mang tới những tác phẩm có giá trị cho xã hội. Làm cho tác giả trôi qua thật tốt, không phải lo cơm áo, cho bọn họ cơ sở tạo ra những tác phẩm có giá trị. Cách Khởi Văn làm là rút củi dưới đáy nồi.
Tạ Thanh cười nhẹ một tiếng, ngồi thẳng người: “Lục tổng hiểu lầm rồi, không phải “gần giống như nhau” kia.”
Lục Thành vẫn cau mày nhìn cô.
“Ý của tôi là… Ở rất nhiều chuyện, cô cũng giống như anh nói chuyện làm ăn trên thương trường — đương nhiên cô ấy “nói” cũng hơi quá đáng một chút. Nhưng nếu như không nói tới chuyện đó, tôi cảm thấy cô ấy cũng theo đuổi văn học.”
Cô hồi tưởng, chậm rãi nói: “Anh chưa từng xem bản sơ thảo củanhưng tự tôi biết, sơ thảo so với hiện tại kém rất nhiều. Có thành tích như bây giờ, cũng liên quan tới những sáng kiến biên tập cho tôi.”
Cô không nói khoa trương chút nào, nếu như không có biên tập cho cô những sáng kiến kia, có lẽcũng chỉ là một tác phẩm huyền huyễn bình thường trên thị trường. Có lẽ cũng sẽ có lượng tiêu thụ ổn hoặc cũng sẽ có một số người yêu thích, thế nhưng chắc chắn không gây ra chấn động lớn như vậy.
Từ sáng tác tới thiết lập nhân vậy, tới dàn ý và tình tiết, biên tập cung cấp cho cô vô số sáng kiến, trong đó có rất nhiều thứ đi theo cô tới suốt đời.
Các cô có rất nhiều lần thảo luận suốt đêm, Tạ Thanh cảm thấy, đây không phải điều chỉ dựa vào lợi nhuận là có thể làm được.
Huống hồ, lợi ích khổng lồ kia có thể chia cho biên tập bao nhiêu? Tiền Trí Bằng kiếm lời mấy trăm vạn là bởi vì hắn là tổng biên, có thể tranh công với cấp trên vì chuyện này. Nhưng một biên tập nhỏ bé, mặc dù trực tiếp phụ trách biên tập cho cô nhưng Tiền Trí Bằng chịu chi mười vạn có lẽ cũng là lớn lắm rồi.
Lục Thành như có điều suy nghĩ, bật cười: “Nói cách khác, cô cảm thấy biên tập là người tốt?”
“Sử dụng từ tốt hay xấu nói chung về một người quá… Internet hóa đi.” Tạ Thanh cười nhẹ.
Đây có lẽ là nguồn gốc của sự tức giận trên mạng xã hội. Một người làm hỏng việc hoặc chỉ là tiếp xúc qua với thứ gọi là “vật đen”, lửa giận của mọi người sẽ lập tức lớn tới mức không có cách nào áp chế. Thật giống như người phạm tội ác tày trời, làm người ta buồn nôn, phải bị một cước dẫm chết mới giải hận.
Nhưng ở trên thực tế, không phải như thế.
Người, sống sờ sờ, rõ ràng đều phức tạp, đều đa dạng hóa.
Hơn nữa, rất ít người hoàn mỹ.
Phần lớn mọi người không nên sử dụng từ tốt xấu để nói chung.
Tình cảm của con người phức tạp, ở trong rất nhiều chuyện, sự thù hận cũng sẽ không tới một cách đơn giản như vậy.
Tạ Thanh đắn đo một hồi, cuối cùng nghiêm túc nói một câu độ lượng: “Tôi chẳng qua cảm thấy nếu như nhất định phải so sánh, cô ấy và Tiền Trí Bằng không giống nhau.”
Lục Thành mất tập trung chậm rãi gật đầu, bỗng nhiên hơi suy nghĩ.
Đợi Tạ Thanh rời phòng làm việc, hắn gọi gọi điện thoại ra ngoài, gọi cho người đang chạy việc ở bên ngoài – Ngô Mẫn.
Sắp xếp lại chứng cứ trong tay xong, từ ngày hôm sau Tạ Thanh bắt đầu khôi phục số lượng chữ viết bình thường, nỗ lực mỗi ngày viết ra một chương rưỡi.
Công việc như vậy so với lúc cô làm viết hộ tuy rằng nhỏ hơn không ít nhưng kỳ thật áp lực lớn hơn — đối mặt với tác phẩm của mình, dễ dàng nảy sinh tâm lý muốn làm tốt hơn, tốc độ không thể tránh được chuyện giảm đi.
Bởi vậy qua nửa tháng,<tố phong=”” nguyệt=””>mới tròn hai mươi vạn chữ, biên tập viên gõ lại và sửa sang xong, giao cho Khởi Văn xuất bản.
Cảm giác hoàn thành một phần công việc làm cho Tạ Thanh nhẹ nhàng thở ra, tạm thời bước ra từ trạng thái không để ý đến chuyện bên ngoài, bất tri bất giác bổ sung một chút phương diện “tin tức”.
Ví dự như, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Đào Nhiên chủ động từ bỏ cơ hội viết vô tuyến văn.
Trong ngành văn học mạng, “vô tuyến”[2] là một thể loại đặc biệt chiếm một bộ phận lớn, những trang mạng chuyên về vô tuyến tự xưng thành một phái, người trong nghề gọi đó là “phong trào vô tuyến”.
[2] Một thể loại truyện tình tiết viết đơn giản, không theo logic gì.
Từ một loại ý nghĩa nào đó, “phong trào vô tuyến” trái ngược với “phong trào xuất bản”. Giống như Tạ Thanh có thể ung dung xuất bản sách ra thị trường, còn đi trên con đường vô tuyến văn, thông thường mấy nhà xuất bản ít quan tâm đến.
Nhưng nếu thích hợp viết vô tuyến văn, sau khi ổn định thì một tháng có thể kiếm tới hơn mười vạn thậm chí mấy chục vạn dễ dàng.
Lợi nhuận lớn như vậy, ở trong Văn hóa Thành Thư không ít tác giả đi con đường này. Cho dù Văn hóa Thành Thư ký hợp đầu ăn chia 5 – 5 với họ, thu nhập bọn họ vẫn có thể rất khả quan.
Danh sách có hạn, có thể giành được tư cách được đề cử cần có bản lĩnh, vậy mà Đào Nhiên lại từ bỏ.
Hơn nữa Tạ Thanh nghe nói lĩnh vực này rất tốt, có China Mobile, có sách điện tử và còn có cả số lượng người đọc lớn trên QQ.
Tạ Thanh hiếu kỳ nhưng đối với chuyện này nhân viên trong Văn hóa Thành Thư đều giấu kín như bưng, sau đó Ngô Mẫn nói cho cô biết: “Đào Nhiên bị Lục tổng trừng trị.”
Ngô Mẫn nói, Lục Thành biết chuyện trên Zhihu, tỏ ra rất bất mãn với Đào Nhiên. Đào Nhiên mất bình tĩnh muốn gặp Lục Thành nhưng Lục Thành không muốn gặp cô ta.
Cho nên cô ta không thể làm gì khác ngoài dùng cách này bày tỏ sự áy náy.
Tuy rằng xót xa khi mất số tiền nhuận bút như vậy nhưng có thể giữ lại được mối quan hệ hợp tác với Văn hóa Thành Thư, bảo đảm được thu nhập sau này, như vậy cũng đáng giá.
Lục Thành tựa hồ vừa lòng với thái độ của cô ta, bảo biên tập chuyển lời: “Gõ chữ cho tốt.”
Về phần vô tuyến văn, không đề cập tới.
Còn một chuyện lớn khác làm Tạ Thanh tò mò đó là hơn nửa tháng gần đây Văn hóa Thành Thư điên cuồng hợp tác với nhà xuất bản Khởi Văn.
Tần suất hợp tác cao tới nỗi khoa trương, có người nói mỗi ngày đều ký hợp đồng xuất bản mới, ngay cả một số tác phẩm ban đầu được bàn giao cho các nhà xuất bản riêng của công ty cũng bị sửa lại kế hoạch, giao cho Khởi Văn xuất bản.
Nhất Sinh Thư cũng đã đạt thành hợp tác với nhà xuất bản Khởi Văn.
Biến động lớn như vậy, chỉ có thể là vì Lục Thành tự mình quyết định.
Nhưng tại sao vậy chứ?
Trực giác nói cho Tạ Thanh biết, khả năng có chút quan hệ với cô.
Còn có, trong lúc cô bế quan viết bản thảo mấy ngày nay, sức nóng của<tố phong=”” nguyệt=””>trên mạng đã tăng gấp mấy lần.
Thảo luận liên quan tới “người bí ẩn của Văn hóa Thành Thư” cũng càng lúc càng kịch liệt, bộ phận điều hành không bỏ qua thời cơ số lượng truy cập cao, vừa đúng thời điểm, an bài một làn sóng marketing mới.
Lần marketing trước trọng tâm là ở ngoài giới, còn lần này, Văn hóa Thành Thư lựa chọn người trong nghề.
Một vị nữ tác giả đã hợp tác lâu với Văn hóa Thành Thư đăng bài trên Weibo, không dài dòng, chỉ nói: “Về “người bí ẩn của Văn hóa Thành Thư”, mọi người có suy đoán gì không?”
Không có biểu cảm, càng không có hình ảnh gì. Nhưng ở trong khu bình luận, cô ấy lặng lẽ, do dự, không quá chắc chắn tiết lộ: “Tôi hoài nghi tôi đã gặp cô ấy.”
Khiến Tạ Thanh bất ngờ chính là, sau đó, Nhất Sinh Thư bình luận ở bài viết đó.
Hắn gửi một tấm mình, là một bóng lưng, sườn xám màu xanh nhạt tôn lên vóc dáng có đường cong rất đẹp.
Nữ tác giả đăng bài Weibo trả lời: “Chỗ! Gặp! Hơi! Giống! Tôi! Nha!”
Phía dưới khu bình luận bùng nổ, bình luận tăng vọt trong mấy phút.
Có người nói: “Cái gì! Là nữ tác giả ư! Cốt truyện lớn như vậy tôi cứ tưởng là tác giả nam viết!”
Phía dưới nữa lại có người phản bác lại: “Ánh mắt bị sao vậy, tình tiết trong truyện cảm xúc như vậy không nhìn ra sao?”
Còn có người bày tỏ: “Nhìn vóc dáng đoán chừng là mỹ nữ nhaaaa, thời đại này mỹ nhân còn có tài hoa như vậy, có để cho người bình thường con đường sống hay không!”
Tạ Thanh khẽ giật khóe miệng, kỳ thật cô cảm thấy vóc dáng của mình không tính là đẹp, nếu như không nói gầy cũng là ưu điểm.
Lướt xuống một chút nữa, có một dân mạng nhiệt tình dùng kính lúp lướt Weibo: “233333 Đây là vị đại đại nào mà low-key [2] vậy, sườn xám nhìn không đắt nhưng giày là Jimmy Choo kiểu dáng mới nhất nha!”
[2] Lối sống xa hoa kín đáo.
… Jimmy Choo?
Là một người không biết gì về hàng hiệu, Tạ Thanh mờ mịt đi tra baidu, lên taobao nhìn qua, mới biết đôi giày này có giá hơn bốn ngàn.
Khó tránh Lưu Cẩm cắt tất cả nhãn mác, ngay cả ký hiệu dưới đế giày cũng không buông tha.
Vì muốn cô nhận phần quà này, Lưu Cẩm thật sự nhọc lòng.
Đồng thời, cái từ “low-key” từ trên trời giáng xuống này cũng làm cho người ta dở khóc dở cười.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Lục Thành hơi híp con mắt, xoa huyệt thái dương nhìn từng bình luận dưới bức ảnh trên Weibo.
Nhất Sinh Thư không phải hắn an bài, chẳng qua lát nữa sẽ có những tác giả khác tham dự bữa tiệc trước đó tới thảo luận, đây là chuyện nằm trong tính toán của kế hoạch marketing.
Ngoài tính toàn chính là tấm hình này.
Nhất Sinh Thư vậy mà lại chụp Tạ Thanh…
Trong lòng Lục Thành âm thầm khó chịu.
Còn chụp rất đẹp.
Hắn mang theo khó chịu, lưu bức ảnh này và đặt làm màn hình khóa.
Cũng may mấy giây sau, hắn bình tĩnh lại, cân nhắc tới để màn hình khóa sẽ quá lộ liễu nên đổi thành màn hình chính.
Nghĩ lại, hắn lại dùng bức ảnh cửa sổ trò chuyện của mình và Tạ Thanh trên WeChat làm hình nền màn hình chính.</tố></tố>
Vào dịp đầu hè, thời gian dự bán đợt sách xuất bản đầu tiên của Tố Phong Nguyệt đã được định. Từ lúc Tạ Thanh giao bản thảo, đã qua hơn hai tháng.
Tiểu thuyết chính thức xuất bản trong nước phải qua ba lần thẩm tra và ba lần sửa chữa, ngoài việc đăng ký số sách tiêu chuẩn ISBN và cước phí CIP. Tìm kiếm họa sĩ minh họa bìa, cũng cần có thời gian để họa sĩ hoàn thành bìa. Sau khi in thành phẩm, cũng có thể không hài lòng một phần nào đó và xưởng in phải in lại thêm hai hoặc ba lần.
Hơn hai tháng có thể ra một quyển sách, có thể nói nhanh tới mức kinh người rồi, không biết Văn hóa Thành Thư và nhà xuất bản Khởi Văn phải chạy thử bao nhiêu cách mới có thể tăng tốc quá trình như vậy.
Cùng Tạ Thanh ra sách, còn có Nhất Sinh Thư. Cũng không phải trùng hợp, Văn hóa Thành Thư và Khởi Văn cảm thấy có thể kết hợp hai tác phẩm thành một series như một mánh lới để đẩy mạnh doanh thu cho<tố phong=”” nguyệt=””>.
Tác phẩm của Nhất Sinh Thư cũng là đề tài huyền huyễn, cốt truyện cũng rất lớn nên series có tên là “huyền cảnh”, vừa nghe đã cảm nhận được tiên khí vừa thấy được khí khách.
Ngoài ra, có một số sách của các tác giả nhỏ đã được đưa vào series này.
Marketing bằng cách làm thành combo như vậy bất luận ở trong ngành gì cũng tốt.
Thời gian dự bán xác định là ngày thứ hai, Nhất Sinh Thư được thịnh tình mời tới Văn hóa Thành Thư, vừa mới vào cửa đã bị nhốt vào phòng họp nhỏ.
… Số sách hắn phải ký tên là năm ngàn bản, Lục Thành bảo Khởi Văn gửi tờ giấy trắng sau bìa chưa đóng vào sách tới Văn hóa Thành Thư.
Thông thường, một quyển sách xuất bản có hơn 200 trang, in cả mặt trước mặt sau, dùng hơn một trăm tờ giấy. Năm ngàn sách tương đương 5500 tờ, chồng chất trên bàn nhỏ phòng hội nghị giống như một bức tường nhỏ.
Khi Nhất Sinh Thư tới cũng không biết là phải làm cái này nhưng vừa nhìn thấy bức tường giấy này, hắn lập tức hiểu.
Sắc mặt trắng bệch trong một giây, Nhất Sinh Thư xoay người muốn rời đi.
“… Thư Đại!” Lục Thành đặc biệt sắp xếp một biên tập viên khỏe mạnh mỗi ngày tới đón tiếp hắn một tiếng rưỡi sau khi tan sở, sau một tiếng gào to, Nhất Sinh Thư bị túm vai lôi vào phòng họp nhỏ.
Mặt cắt không còn một giọt máu, Nhất Sinh Thư ngồi vào bàn, lạnh mặt: “Cố ý gạt tôi tới đây sao?”
Biên tập viên cường tráng khách khí lấy một cây bút từ trong hộp ra đưa cho hắn.
Nhất Sinh Thư chán nản: “Có cần thiết phải vậy hay không? Không thể gửi tới nhà cho tôi ký hay sao?”
Biên tập thong dong giải thích: “Lục tổng nói, ngài từng có lịch sử xấu ba ngàn sách mà ký mất một tháng mới xong.”
Trong lòng Nhất Sinh Thư âm thầm mắng chửi, còn nói: “Các người giữ tôi lại đây cũng có ích gì? Năm ngàn tờ, tôi chắc chắn không thể ký xong trong một ngày.” Ngày mai ai cũng đừng hòng mời hắn tới đây.
Biên tập ôn hòa mỉm cười: “Chúng tôi đã đặt phòng ở khách sạn bên cạnh cho ngài cả một tuần lễ.”
Nhất Sinh Thư mắng ra tiếng: “F*ck…”
Ở trong cái nghề này, biên tập càng ngày càng hung tàn rồi, chiêu thức bịp bợm thúc bản thảo vô cùng nhiều. Lúc trước hắn nghe nói, có biên tập lôi vali hành lý tới nhà tác giả chậm nộp bản thảo, xông vào cửa trực tiếp ở luôn trong phòng khách, mãi tới khi tác giả giao bản thảo mới đi; còn có biên tập mời tác giả ra ngoài, thuê một phòng khách sạn 5 sao, tác giả ở trong phòng, biên tập ngủ trên sô pha, anh muốn ăn gì tôi gọi cho anh ăn, anh giao bản thảo tốt cho tôi là được.
Không nghĩ tới có một ngày lại đến lượt hắn.
Nhìn trên bàn đã chuẩn bị sẵn ba hộp bút ký tên, Nhất Sinh Thư cảm thấy choáng váng, không thể không cảm thấy may mắn là bút danh của mình không dài không khó viết.
… Làm tác giả, trước khi đặt bút danh phải suy nghĩ thật kỹ. Cho dù cảm thấy gặp may rất khó nhưng cũng phải nghĩ tới chuyện ngộ nhỡ một ngày nào đó nổi tiếng phải ký tên thì làm sao bây giờ!
Trước kia hắn gặp một vị nữ tác giả, bút danh tám chữ.
Tám chữ, đừng nói là năm ngàn tờ, cho cô ấy năm trăm tờ cô ấy cũng có thể phát điên.
Lúc ký sách mở bán, thường xuyên thấy cô ấy kêu khóc trên Weibo: “Mọi người nhớ tới mua cho tôi nhé! Sách của tôi đặc biệt giá trị! Chữ ký siêu nhiều!”
Tám chữ.
Nhất Sinh Thư vừa ký vừa cười khẽ: “Không gọi vị tác giả kia của các người tới ký sách sao?”
Biên tập: “Vị nào cơ?”
Nhất Sinh Thư: “Người bí ẩn của Văn hóa Thành Thư.”
Biên tập đưa bình nước suối cho hắn: “Chính sách mới của Trung Quốc không cho phép tuẫn táng.”
“…” Nhất Sinh Thư muốn mắng người.
Trong văn phòng nhỏ, Tạ Thanh trau chuốt lại dàn ý phần sau một lần nữa.
Quyển sách này cô không có ý định viết quá dài, kế hoạch viết 70 vạn chữ, xuất bản vừa vặn ba cuốn sách thôi.
Khi viết văn, dàn ý bất kể là viết ra giấy hay tồn tại trong đầu tác giả, đều cũng có khả năng nảy sinh thay đổi theo tình tiết. Đặc biệt lúc viết tập trung, nhân vật mang theo dòng suy nghĩ của tác giả, thường khi viết sẽ phát hiện sắp xếp ban đầu của mình không thích hợp.
Theo cách này, nếu như nhất định viết theo ý tưởng ban đầu, rất có khả năng cốt truyện sẽ sụp đổ. Điều chỉnh ý tưởng kịp thời là kỹ năng cơ bản của các tác giả chuyên nghiệp.
Lục Thành rất dụng tâm với tác phẩm của cô, không chỉ tự mình xem dàn ý, còn tìm biên tập có kinh nghiệm thảo luận. Vì thế sau khi trau chuốt lại dàn ý, Tạ Thanh sẽ tới gõ cửa phòng làm việc Lục Thành trước giờ tan tầm.
Theo “chính sách áp lực cao”, Nhất Sinh Thư dành thời gian một ngày ký một ngàn tờ, sau đó muốn tới phòng tổng giám đốc lên án Lục Thành, tiếng đập cửa rất nóng nảy, bước chân mang theo lửa giận bước vào, một tay kéo cửa ra.
Tới cửa phòng, hỏa khí của Nhất Sinh Thư dường như bị đóng băng, thần sắc nhất thời trì trệ.
Tạ Thanh ôn hòa gật đầu: “Thư Đại.” Sau đó nhìn Lục Thành, “Lục tổng, tôi đã sửa lại rồi.”
Nói xong cô đi vào. Không muốn quấy nhiễu bọn họ nói chuyện, cô đặt dàn ý lên bàn Lục Thành sau đó rời đi.
Cửa phòng đóng lại, Lục Thành ngước mắt liếc Nhất Sinh Thư một cái, không đổi sắc mặt cầm bản thảo lên xem.
“Lục tổng.” Nhất Sinh Thư tới chỗ hắn, “Thật quá đáng, anh thật sự định giam tôi một tuần lễ sao?”
Lục Thành không để ý tới, Nhất Sinh Thư cau mày, rút dàn ý trong tay hắn đi: “Máy tính tôi cũng không mang, tôi còn muốn viết bản thảo tiếp.”
Lục Thành vươn tay muốn cướp lại dàn ý, Nhất Sinh Thư nhanh tay nhanh mắt tránh đi, tầm mắt theo bản năng hướng về phía bản thảo, bỗng dưng cứng đờ.
Dường như tất cả suy nghĩ bị rút sạch, hắn tê cứng vài giây, cho tới khi bản thảo trong tay bị lấy đi.
Lục Thành bỏ bản thảo viết tay vào ngăn kéo, Nhất Sinh Thư kinh ngạc nhìn hắn: “Cô ấy là ai?”
Lục Thành ngước mắt: “Tạ Thanh.”
Nhất Sinh Thư: “Thân phận thật sự.”
Lục Thành bình tĩnh hòa nhã: “Người bí ẩn của Văn hóa Thành Thư.”
Nhất Sinh Thư: “Bút danh!”
Lục Thành nhíu mày, chống bàn đứng dậy: “Anh làm sao vậy?”
Tựa hồ khó hiểu với chuyện hắn đột nhiên đặt câu hỏi.
Nhưng Nhất Sinh Thư cảm thấy, hắn không nhìn lầm.
Hắn chưa xem qua<tố phong=”” nguyệt=””>, áp lực thời gian quá lớn, hắn không có tâm tình gì đọc truyện. Ngày chuyện xuất bản có chút thay đổi nhỏ, hắn mặc dù biết có cái tên mình muốn xem nhưng cũng dự định là xong xuôi mới xem.
Nhưng hắn nhận ra chữ viết trên dàn ý.
Kiểu chữ hơi gầy xinh đẹp, so với chữ ký trên bảy bản đặc biệt hắn nhọc lòng cướp về giống nhau như đúc.
Nhất Sinh Thư bối rối, chân tay tê dại.
Nếu như suy nghĩ của hắn không sai, sự phát triển này tựa hồ giống phim quá mức, nhưng nếu như tỉ mỉ hồi tưởng, cũng không phải không có đạo lý.
… Hắn nhớ tới chuyện Lục Thành từng hỏi hắn, hắn thấy thế nào với chuyện Ngọc Ly đạo văn.
“Người bí ẩn của Văn hóa Thành Thư” xuất hiện lúc nào? Là sau khi cuộc họp tác giả thường niên diễn ra, cách thời gian Lục Thành hỏi hắn không xa lắm.
Nhất Sinh Thư cứng đờ, khiếp sợ và mừng rỡ như hai con sóng lớn, va chạm không ngừng trong lòng hắn.
“Là cô ấy sao?” Hắn nghe rõ ràng tiếng tim đập trong lồng ngực, hắn hỏi Lục Thành, “Cô ấy là Ngọc Ly sao?”
“?” Vẻ mặt Lục Thành khó hiểu, nhìn hắn chăm chú trong chốc lát, lần thứ hai đặt câu hỏi, “Thư Đại, anh làm sao vậy?”
Nhất Sinh Thư im lặng, không cách nào phán đoán Lục Thành rốt cuộc cố ý che giấu hay thật sự không biết.
Dù sao nói theo logic, cho dù Lục Thành từng nói chuyện với hắn về Ngọc Ly, chuyện này vẫn tồn tại khả năng chỉ là trùng hợp.
Nhất Sinh Thư kìm nén tâm tình lại, tim đập bình thường trở lại: “… Tôi đi đây, tôi ở lại công ty ký sách.”
Hắn muốn điều chỉnh lại tâm tình thật tốt, tìm cơ hội thích hợp, chính miệng hỏi Tạ Thanh.
Nhất Sinh Thư xoay người rời khỏi văn phòng Lục Thành, cửa phòng làm việc đóng lại, sau đó lại mở ra.
Ngô Mẫn cầm hợp đồng đi vào giao cho Lục Thành: “Lục tổng, trước đó có hai hạng mục truyền hình quyết định rồi, hợp đồng này ngày mai anh xem qua một chút nhé?”
Lục Thành nhận hợp đồng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hướng cửa phòng: “Bây giờ tôi xem.”
“?” Ngô Mẫn liếc nhìn ngoài cửa, “Cũng không vội lắm, bây giờ là sáu rưỡi rồi.”
Lục Thành bình thản hạ mắt nhìn hợp đồng: “Cô về trước đi, hôm nay tôi tăng ca.”
Thời gian từ từ trôi, các công nhân viên hoàn thành công việc hôm nay, lần lượt tan tầm.
Hơn tám giờ, trong khu làm việc căn bản không còn ai, tám giờ rưỡi, người cuối cùng rời đi, lúc rời đi tắt đèn cả khu làm việc.
Toàn bộ Văn hóa Thành Thư, chỉ có ba căn phòng sáng đèn.
Văn phòng tổng giám đốc, phòng họp nhỏ, còn có phòng làm việc của Tạ Thanh.
Tạ Thanh vẫn thường viết bản thảo tới chín giờ mới rời đi, ngày hôm nay với cô cũng không có gì đặc biệt, khi viết bản thảo trong lòng cô không có bất kỳ suy nghĩ gì.
Phòng họp nhỏ đối diện, Nhất Sinh Thư nhìn như bình tĩnh ký tên nhưng thật ra đang suy nghĩ, trán cũng đổ mồ hôi lạnh.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Lục Thành tốn hai tiếng tiếng rưỡi cũng không xem xong một phần hợp đồng. Ánh mắt rơi vào hợp đồng, lỗ tai lại dựng lên nghe động tĩnh bên ngoài, tâm thái như gặp đại địch.
Tạ Thanh viết xong tình tiết cũng là lúc chín giờ mười phút, bỏ bản thảo vào ngăn kéo, xách túi ra khỏi văn phòng.
Cô vừa mới xoay người khóa cửa lại, sau lưng truyền tới động tĩnh. Tạ Thanh theo âm thanh nhìn lại, thấy Nhất Sinh Thư đi ra từ phòng họp nhỏ đối diện. Ở giữa là khu làm việc tối đen, cô không thấy rõ thần sắc của hắn, cũng không chủ động chào hỏi.
Sau đó, của phòng làm việc của tổng giám đốc cũng mở ra.
Lục Thành tiện tay đóng kín cửa, thuận miệng cười hỏi: “Cô vừa mới viết xong bản thảo à?”
“Ừm.” Tạ Thanh lên tiếng, ba người không hẹn mà cùng đi ra ngoài.
Đi ra khỏi khu làm việc, ở hành lang công cộng trong tòa nhà văn phòng mới có một chút ánh sáng, tới thang máy, ánh sáng càng rõ hơn.
Ba người không nói gì, trong sự yên tĩnh thường khiến cảm giác của con người trở nên nhạy cảm, thế là Tạ Thanh cảm nhận được rõ Nhất Sinh Thư đang nhìn cô chằm chằm.
Nhìn cái gì?
Cô cảm thấy không thoải mái, trực tiếp quay sang nhìn lại.
Nhất Sinh Thư rời ánh mắt sang chỗ khác, nhìn cửa thang máy, vô cùng tập trung.
Vì muốn giảm bớt không khí quỷ dị này, Tạ Thanh bắt chuyện với Lục Thành: “Lục tổng xem dàn ý rồi hả?”
Lục Thành gật đầu: “Buổi tối có chút chuyện khác, tôi chỉ xem qua. Tôi cảm thấy không có vấn đề gì, ngày mai sẽ thảo luận lại với biên tập một chút.”
Tạ Thanh: “Khi thảo luận gọi tôi một tiếng nhé? Có một số chỗ tôi cảm thấy không quá hài lòng, trực tiếp trao đổi một chút thì tốt hơn.”
Lục Thành lại gật đầu: “Được, chiều mai đi.”
Nhất Sinh Thư đột nhiên chen vào nói: “Áng văn mới của cô vẫn đi con đường không bình thường sao?”
Tạ Thanh giật mình, nhìn hắn: “Cái gì?”
Hắn chăm chú nhìn cô, ánh mắt thâm thúy: “Giống nhưsao?”
Tạ Thanh hít thở không thông, theo bản năng dùng khóe mắt nhìn Lục Thành, Lục Thành kín đáo lắc đầu.
Nhất Sinh Thư bước lên một bước: “Cô là Ngọc Ly sao?”
“Ting…” Cửa thang máy mở ra, Tạ Thanh không có đáp lại, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua Nhất Sinh Thư, cô đi vào thang máy.
Hai người đàn ông cũng theo vào nhưng trong thang máy không có người khác, cũng không thể ngăn cản Nhất Sinh Thư tiếp tục dò hỏi.
“Mỗi một quyển, tôi đều có bản đặc biệt có chữ ký.” Hắn nhìn số tầng biểu hiện trên thang máy giảm xuống, nói.
Tạ Thanh ngoảnh mặt làm ngơ, cúi đầu liếc điện thoại.
“Người viết thay cho Tứ Ngôn, có phải cũng là cô không?” Nhất Sinh Thư bình tĩnh nhìn cô, dưới sự bình tĩnh đó là con sóng mãnh liệt, “Từ nội dung và tình tiết, tôi có thể nhìn ra được.”
Dừng một chút, hắn còn hỏi: “Lúc trước cô làm việc ở phòng làm việc Linh Mặc, có đúng hay không? Lục tổng vừa mới hợp tác thành công với Linh Mặc, đã ký hợp đồng mang cô về đây.”
Câu sau đó không còn là câu hỏi nữa, hắn nói vô cùng chắc chắn.
Tạ Thanh ngước mắt, không tránh né nhìn hắn: “Thư Đại, tôi không biết anh đang nói gì.”
“Bảo cô tới phòng làm việc Linh Mặc, là tôi đề nghị cho Lưu Cẩm!” Hắn cao giọng, trong nháy mắt, trong lòng Tạ Thanh có một tia rung động nhẹ.
“Ting…” Tiếng thang máy vang lên lần thứ hai, tới tầng một, cửa mở ra.
Ba người nhất thời đều cứng ngắc, không có ý tứ ra ngoài, bầu không khí trở nên lúng túng.
Nhất Sinh Thư nhìn chằm chằm cô, Lục Thành cũng vậy.
“Thư Đại.” Tạ Thanh xoay người ra phía cửa thang máy, cất bước ra ngoài rồi mỉm cười, dù vội vẫn ung dung nói lại với hắn, “Rất xin lỗi, tôi thật sự hoàn toàn không biết anh đang nói gì.”</tố></tố>
Thời gian nhàn rỗi, cô sắp xếp lại chứng cứ cần thiết để khởi tố nhà xuất bản Khởi Văn.
Bản ghi âm trước tiên không đưa ra, chứng cứ trong tay cô vô cùng mơ hồ, số lượng chỉ có một ít.
Hợp đồng ký kết là một trong số đó, ngoài ra, cô còn tìm ra lịch sử trò chuyện với biên tập viên.
Biên tập tuy không nói thẳng “Chúng tôi lừa cô” nhưng trong lịch sử ghi chép có không ít đoạn truyền bá tư tưởng là “Tất cả mọi người đều nhận giá này” “Hợp đồng đều là như vậy”. Tạ Thanh nghĩ tới lời nói dây xích chứng cứ liên quan của Trương Mịch Nhã, cảm thấy những thứ này có thể xác thực cho lời nói bên trong bút ghi âm của Tiền Trí Bằng, hẳn là một khâu dây xích chứng cứ.
Ngoài ra, cô còn tìm một đoạn ngắn trong lịch sử trò chuyện giữa cô và Lưu Cẩm, lúc ấy Lưu Cẩm biết được giá cả hợp đồng của cô và Khởi Văn. Trong lịch sử tin nhắn, Lưu Cẩm khéo léo nói cô bị thiệt thòi.
Cô sắp xếp xong những ảnh chụp màn hình này, chuyển vào USB, gõ cửa phòng làm việc của Lục Thành.
Lục Thành trực tiếp cắm vào máy vi tính xem qua, vừa nhìn vừa chép miệng: “Chà chà, cái này, tôi muốn biết chuyện này…” Tựa như cười mà không cười liếc cô một cái, “Có phải cô bị lừa gạt tới nỗi không ăn nổi cơm không?”
“…” Kéo ghế ngồi xuống bàn làm việc xong, Tạ Thanh lạnh lùng rời mắt.
“Ha ha.” Lục Thành cười hai tiếng, tiếp tục nhìn lịch sử, lại bình luận, “Ôi, một bên tâng bốc cô, một bên bới móc văn của cô, là người rất giỏi chèn ép tự tin người khác đấy, trình độ chiến đấu tâm lý thật cao nha. Biên tập này là nam hay nữ vậy? E rằng học qua PUA [1] rồi.”
[1] Pick-up Artist: Nghệ thuật cua gái.
“… Nữ.” Tạ Thanh nói xong, lông mày nhăn lại, “Nếu như tòa án phán tội lừa gạt, cá nhân biên tập kia có ảnh hưởng gì không?”
Lục Thành trầm tĩnh: “Hẳn là sẽ không, hợp đồng đóng con dấu của Khởi Văn, còn có ghi âm của tổng biên tập, biên tập viên hẳn là không bị kéo vào. Sao thế, cô muốn biên tập viên đó phải chịu trách nhiệm? Cô ta có táng gia bại sản cũng không đền nổi.”
Tạ Thanh lắc đầu: “Không phải, tôi hy vọng cô ấy có trách nhiệm khác.”
Lục Thành không tưởng tượng nổi nhìn cô.
Cô sững sờ, thấy hắn dùng một loại ánh mắt y hệt gặp quỷ nhìn cô.
Hắn nhìn hồi lâu, cô bị nhìn tới nỗi rụt rè đi: “Làm sao vậy?”
Hắn cười nhạo: “Lời này không giống lời cô nói.” Giọng nói ngắn ngủi, “Cô không phải người lãnh khốc vô tình sao?”
Tạ Thanh biết hắn ám chỉ cái gì. Nhất Sinh Thư chặn cô, cô không cách nào bỏ qua; còn có Diệp Linh bôi đen cô, cô mở miệng dám nói giải ước với hắn.
Nhưng lần này không giống vậy.
Tạ Thanh thở dài, dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm trần nhà, trầm tư thật lâu.
Biểu hiện này hiển nhiên mang ý nghĩa cảm xúc phức tạp. Nếu như không phải vừa nói biên tập là nữ, Lục Thành sẽ nghĩ tới những phương diện khác.
Trầm mặc kéo dài, sau một hồi lâu, Tạ Thanh nở nụ cười: “Nói thế nào nhỉ? Những thứ cô ấy giúp tôi quả thật rất nhiều.”
Lục Thành hơi kinh ngạc, không bình luận gì, tiếp tục xem lịch sử trò chuyện cô mang tới.
Lại nghe thấy cô nói: “Từ góc độ nào đó, có thể nói, cô ấy và Lục tổng gần giống như nhau.”
Hắn lại kinh ngạc quay đầu lại: “Cô nói lại lần nữa?” Lông mày nhíu chặt.
“Mặc kệ lợi nhuận lớn thế nào, tôi cũng sẽ không làm chuyện như vậy.” Hắn chỉ vào lịch sử trò chuyện trên màn hình, vẻ mặt nặng nề.
Hắn bước vào cái nghề này là muốn chứng minh văn học mạng cũng có thể mang tới những tác phẩm có giá trị cho xã hội. Làm cho tác giả trôi qua thật tốt, không phải lo cơm áo, cho bọn họ cơ sở tạo ra những tác phẩm có giá trị. Cách Khởi Văn làm là rút củi dưới đáy nồi.
Tạ Thanh cười nhẹ một tiếng, ngồi thẳng người: “Lục tổng hiểu lầm rồi, không phải “gần giống như nhau” kia.”
Lục Thành vẫn cau mày nhìn cô.
“Ý của tôi là… Ở rất nhiều chuyện, cô cũng giống như anh nói chuyện làm ăn trên thương trường — đương nhiên cô ấy “nói” cũng hơi quá đáng một chút. Nhưng nếu như không nói tới chuyện đó, tôi cảm thấy cô ấy cũng theo đuổi văn học.”
Cô hồi tưởng, chậm rãi nói: “Anh chưa từng xem bản sơ thảo củanhưng tự tôi biết, sơ thảo so với hiện tại kém rất nhiều. Có thành tích như bây giờ, cũng liên quan tới những sáng kiến biên tập cho tôi.”
Cô không nói khoa trương chút nào, nếu như không có biên tập cho cô những sáng kiến kia, có lẽcũng chỉ là một tác phẩm huyền huyễn bình thường trên thị trường. Có lẽ cũng sẽ có lượng tiêu thụ ổn hoặc cũng sẽ có một số người yêu thích, thế nhưng chắc chắn không gây ra chấn động lớn như vậy.
Từ sáng tác tới thiết lập nhân vậy, tới dàn ý và tình tiết, biên tập cung cấp cho cô vô số sáng kiến, trong đó có rất nhiều thứ đi theo cô tới suốt đời.
Các cô có rất nhiều lần thảo luận suốt đêm, Tạ Thanh cảm thấy, đây không phải điều chỉ dựa vào lợi nhuận là có thể làm được.
Huống hồ, lợi ích khổng lồ kia có thể chia cho biên tập bao nhiêu? Tiền Trí Bằng kiếm lời mấy trăm vạn là bởi vì hắn là tổng biên, có thể tranh công với cấp trên vì chuyện này. Nhưng một biên tập nhỏ bé, mặc dù trực tiếp phụ trách biên tập cho cô nhưng Tiền Trí Bằng chịu chi mười vạn có lẽ cũng là lớn lắm rồi.
Lục Thành như có điều suy nghĩ, bật cười: “Nói cách khác, cô cảm thấy biên tập là người tốt?”
“Sử dụng từ tốt hay xấu nói chung về một người quá… Internet hóa đi.” Tạ Thanh cười nhẹ.
Đây có lẽ là nguồn gốc của sự tức giận trên mạng xã hội. Một người làm hỏng việc hoặc chỉ là tiếp xúc qua với thứ gọi là “vật đen”, lửa giận của mọi người sẽ lập tức lớn tới mức không có cách nào áp chế. Thật giống như người phạm tội ác tày trời, làm người ta buồn nôn, phải bị một cước dẫm chết mới giải hận.
Nhưng ở trên thực tế, không phải như thế.
Người, sống sờ sờ, rõ ràng đều phức tạp, đều đa dạng hóa.
Hơn nữa, rất ít người hoàn mỹ.
Phần lớn mọi người không nên sử dụng từ tốt xấu để nói chung.
Tình cảm của con người phức tạp, ở trong rất nhiều chuyện, sự thù hận cũng sẽ không tới một cách đơn giản như vậy.
Tạ Thanh đắn đo một hồi, cuối cùng nghiêm túc nói một câu độ lượng: “Tôi chẳng qua cảm thấy nếu như nhất định phải so sánh, cô ấy và Tiền Trí Bằng không giống nhau.”
Lục Thành mất tập trung chậm rãi gật đầu, bỗng nhiên hơi suy nghĩ.
Đợi Tạ Thanh rời phòng làm việc, hắn gọi gọi điện thoại ra ngoài, gọi cho người đang chạy việc ở bên ngoài – Ngô Mẫn.
Sắp xếp lại chứng cứ trong tay xong, từ ngày hôm sau Tạ Thanh bắt đầu khôi phục số lượng chữ viết bình thường, nỗ lực mỗi ngày viết ra một chương rưỡi.
Công việc như vậy so với lúc cô làm viết hộ tuy rằng nhỏ hơn không ít nhưng kỳ thật áp lực lớn hơn — đối mặt với tác phẩm của mình, dễ dàng nảy sinh tâm lý muốn làm tốt hơn, tốc độ không thể tránh được chuyện giảm đi.
Bởi vậy qua nửa tháng,<tố phong=”” nguyệt=””>mới tròn hai mươi vạn chữ, biên tập viên gõ lại và sửa sang xong, giao cho Khởi Văn xuất bản.
Cảm giác hoàn thành một phần công việc làm cho Tạ Thanh nhẹ nhàng thở ra, tạm thời bước ra từ trạng thái không để ý đến chuyện bên ngoài, bất tri bất giác bổ sung một chút phương diện “tin tức”.
Ví dự như, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Đào Nhiên chủ động từ bỏ cơ hội viết vô tuyến văn.
Trong ngành văn học mạng, “vô tuyến”[2] là một thể loại đặc biệt chiếm một bộ phận lớn, những trang mạng chuyên về vô tuyến tự xưng thành một phái, người trong nghề gọi đó là “phong trào vô tuyến”.
[2] Một thể loại truyện tình tiết viết đơn giản, không theo logic gì.
Từ một loại ý nghĩa nào đó, “phong trào vô tuyến” trái ngược với “phong trào xuất bản”. Giống như Tạ Thanh có thể ung dung xuất bản sách ra thị trường, còn đi trên con đường vô tuyến văn, thông thường mấy nhà xuất bản ít quan tâm đến.
Nhưng nếu thích hợp viết vô tuyến văn, sau khi ổn định thì một tháng có thể kiếm tới hơn mười vạn thậm chí mấy chục vạn dễ dàng.
Lợi nhuận lớn như vậy, ở trong Văn hóa Thành Thư không ít tác giả đi con đường này. Cho dù Văn hóa Thành Thư ký hợp đầu ăn chia 5 – 5 với họ, thu nhập bọn họ vẫn có thể rất khả quan.
Danh sách có hạn, có thể giành được tư cách được đề cử cần có bản lĩnh, vậy mà Đào Nhiên lại từ bỏ.
Hơn nữa Tạ Thanh nghe nói lĩnh vực này rất tốt, có China Mobile, có sách điện tử và còn có cả số lượng người đọc lớn trên QQ.
Tạ Thanh hiếu kỳ nhưng đối với chuyện này nhân viên trong Văn hóa Thành Thư đều giấu kín như bưng, sau đó Ngô Mẫn nói cho cô biết: “Đào Nhiên bị Lục tổng trừng trị.”
Ngô Mẫn nói, Lục Thành biết chuyện trên Zhihu, tỏ ra rất bất mãn với Đào Nhiên. Đào Nhiên mất bình tĩnh muốn gặp Lục Thành nhưng Lục Thành không muốn gặp cô ta.
Cho nên cô ta không thể làm gì khác ngoài dùng cách này bày tỏ sự áy náy.
Tuy rằng xót xa khi mất số tiền nhuận bút như vậy nhưng có thể giữ lại được mối quan hệ hợp tác với Văn hóa Thành Thư, bảo đảm được thu nhập sau này, như vậy cũng đáng giá.
Lục Thành tựa hồ vừa lòng với thái độ của cô ta, bảo biên tập chuyển lời: “Gõ chữ cho tốt.”
Về phần vô tuyến văn, không đề cập tới.
Còn một chuyện lớn khác làm Tạ Thanh tò mò đó là hơn nửa tháng gần đây Văn hóa Thành Thư điên cuồng hợp tác với nhà xuất bản Khởi Văn.
Tần suất hợp tác cao tới nỗi khoa trương, có người nói mỗi ngày đều ký hợp đồng xuất bản mới, ngay cả một số tác phẩm ban đầu được bàn giao cho các nhà xuất bản riêng của công ty cũng bị sửa lại kế hoạch, giao cho Khởi Văn xuất bản.
Nhất Sinh Thư cũng đã đạt thành hợp tác với nhà xuất bản Khởi Văn.
Biến động lớn như vậy, chỉ có thể là vì Lục Thành tự mình quyết định.
Nhưng tại sao vậy chứ?
Trực giác nói cho Tạ Thanh biết, khả năng có chút quan hệ với cô.
Còn có, trong lúc cô bế quan viết bản thảo mấy ngày nay, sức nóng của<tố phong=”” nguyệt=””>trên mạng đã tăng gấp mấy lần.
Thảo luận liên quan tới “người bí ẩn của Văn hóa Thành Thư” cũng càng lúc càng kịch liệt, bộ phận điều hành không bỏ qua thời cơ số lượng truy cập cao, vừa đúng thời điểm, an bài một làn sóng marketing mới.
Lần marketing trước trọng tâm là ở ngoài giới, còn lần này, Văn hóa Thành Thư lựa chọn người trong nghề.
Một vị nữ tác giả đã hợp tác lâu với Văn hóa Thành Thư đăng bài trên Weibo, không dài dòng, chỉ nói: “Về “người bí ẩn của Văn hóa Thành Thư”, mọi người có suy đoán gì không?”
Không có biểu cảm, càng không có hình ảnh gì. Nhưng ở trong khu bình luận, cô ấy lặng lẽ, do dự, không quá chắc chắn tiết lộ: “Tôi hoài nghi tôi đã gặp cô ấy.”
Khiến Tạ Thanh bất ngờ chính là, sau đó, Nhất Sinh Thư bình luận ở bài viết đó.
Hắn gửi một tấm mình, là một bóng lưng, sườn xám màu xanh nhạt tôn lên vóc dáng có đường cong rất đẹp.
Nữ tác giả đăng bài Weibo trả lời: “Chỗ! Gặp! Hơi! Giống! Tôi! Nha!”
Phía dưới khu bình luận bùng nổ, bình luận tăng vọt trong mấy phút.
Có người nói: “Cái gì! Là nữ tác giả ư! Cốt truyện lớn như vậy tôi cứ tưởng là tác giả nam viết!”
Phía dưới nữa lại có người phản bác lại: “Ánh mắt bị sao vậy, tình tiết trong truyện cảm xúc như vậy không nhìn ra sao?”
Còn có người bày tỏ: “Nhìn vóc dáng đoán chừng là mỹ nữ nhaaaa, thời đại này mỹ nhân còn có tài hoa như vậy, có để cho người bình thường con đường sống hay không!”
Tạ Thanh khẽ giật khóe miệng, kỳ thật cô cảm thấy vóc dáng của mình không tính là đẹp, nếu như không nói gầy cũng là ưu điểm.
Lướt xuống một chút nữa, có một dân mạng nhiệt tình dùng kính lúp lướt Weibo: “233333 Đây là vị đại đại nào mà low-key [2] vậy, sườn xám nhìn không đắt nhưng giày là Jimmy Choo kiểu dáng mới nhất nha!”
[2] Lối sống xa hoa kín đáo.
… Jimmy Choo?
Là một người không biết gì về hàng hiệu, Tạ Thanh mờ mịt đi tra baidu, lên taobao nhìn qua, mới biết đôi giày này có giá hơn bốn ngàn.
Khó tránh Lưu Cẩm cắt tất cả nhãn mác, ngay cả ký hiệu dưới đế giày cũng không buông tha.
Vì muốn cô nhận phần quà này, Lưu Cẩm thật sự nhọc lòng.
Đồng thời, cái từ “low-key” từ trên trời giáng xuống này cũng làm cho người ta dở khóc dở cười.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Lục Thành hơi híp con mắt, xoa huyệt thái dương nhìn từng bình luận dưới bức ảnh trên Weibo.
Nhất Sinh Thư không phải hắn an bài, chẳng qua lát nữa sẽ có những tác giả khác tham dự bữa tiệc trước đó tới thảo luận, đây là chuyện nằm trong tính toán của kế hoạch marketing.
Ngoài tính toàn chính là tấm hình này.
Nhất Sinh Thư vậy mà lại chụp Tạ Thanh…
Trong lòng Lục Thành âm thầm khó chịu.
Còn chụp rất đẹp.
Hắn mang theo khó chịu, lưu bức ảnh này và đặt làm màn hình khóa.
Cũng may mấy giây sau, hắn bình tĩnh lại, cân nhắc tới để màn hình khóa sẽ quá lộ liễu nên đổi thành màn hình chính.
Nghĩ lại, hắn lại dùng bức ảnh cửa sổ trò chuyện của mình và Tạ Thanh trên WeChat làm hình nền màn hình chính.</tố></tố>
Vào dịp đầu hè, thời gian dự bán đợt sách xuất bản đầu tiên của Tố Phong Nguyệt đã được định. Từ lúc Tạ Thanh giao bản thảo, đã qua hơn hai tháng.
Tiểu thuyết chính thức xuất bản trong nước phải qua ba lần thẩm tra và ba lần sửa chữa, ngoài việc đăng ký số sách tiêu chuẩn ISBN và cước phí CIP. Tìm kiếm họa sĩ minh họa bìa, cũng cần có thời gian để họa sĩ hoàn thành bìa. Sau khi in thành phẩm, cũng có thể không hài lòng một phần nào đó và xưởng in phải in lại thêm hai hoặc ba lần.
Hơn hai tháng có thể ra một quyển sách, có thể nói nhanh tới mức kinh người rồi, không biết Văn hóa Thành Thư và nhà xuất bản Khởi Văn phải chạy thử bao nhiêu cách mới có thể tăng tốc quá trình như vậy.
Cùng Tạ Thanh ra sách, còn có Nhất Sinh Thư. Cũng không phải trùng hợp, Văn hóa Thành Thư và Khởi Văn cảm thấy có thể kết hợp hai tác phẩm thành một series như một mánh lới để đẩy mạnh doanh thu cho<tố phong=”” nguyệt=””>.
Tác phẩm của Nhất Sinh Thư cũng là đề tài huyền huyễn, cốt truyện cũng rất lớn nên series có tên là “huyền cảnh”, vừa nghe đã cảm nhận được tiên khí vừa thấy được khí khách.
Ngoài ra, có một số sách của các tác giả nhỏ đã được đưa vào series này.
Marketing bằng cách làm thành combo như vậy bất luận ở trong ngành gì cũng tốt.
Thời gian dự bán xác định là ngày thứ hai, Nhất Sinh Thư được thịnh tình mời tới Văn hóa Thành Thư, vừa mới vào cửa đã bị nhốt vào phòng họp nhỏ.
… Số sách hắn phải ký tên là năm ngàn bản, Lục Thành bảo Khởi Văn gửi tờ giấy trắng sau bìa chưa đóng vào sách tới Văn hóa Thành Thư.
Thông thường, một quyển sách xuất bản có hơn 200 trang, in cả mặt trước mặt sau, dùng hơn một trăm tờ giấy. Năm ngàn sách tương đương 5500 tờ, chồng chất trên bàn nhỏ phòng hội nghị giống như một bức tường nhỏ.
Khi Nhất Sinh Thư tới cũng không biết là phải làm cái này nhưng vừa nhìn thấy bức tường giấy này, hắn lập tức hiểu.
Sắc mặt trắng bệch trong một giây, Nhất Sinh Thư xoay người muốn rời đi.
“… Thư Đại!” Lục Thành đặc biệt sắp xếp một biên tập viên khỏe mạnh mỗi ngày tới đón tiếp hắn một tiếng rưỡi sau khi tan sở, sau một tiếng gào to, Nhất Sinh Thư bị túm vai lôi vào phòng họp nhỏ.
Mặt cắt không còn một giọt máu, Nhất Sinh Thư ngồi vào bàn, lạnh mặt: “Cố ý gạt tôi tới đây sao?”
Biên tập viên cường tráng khách khí lấy một cây bút từ trong hộp ra đưa cho hắn.
Nhất Sinh Thư chán nản: “Có cần thiết phải vậy hay không? Không thể gửi tới nhà cho tôi ký hay sao?”
Biên tập thong dong giải thích: “Lục tổng nói, ngài từng có lịch sử xấu ba ngàn sách mà ký mất một tháng mới xong.”
Trong lòng Nhất Sinh Thư âm thầm mắng chửi, còn nói: “Các người giữ tôi lại đây cũng có ích gì? Năm ngàn tờ, tôi chắc chắn không thể ký xong trong một ngày.” Ngày mai ai cũng đừng hòng mời hắn tới đây.
Biên tập ôn hòa mỉm cười: “Chúng tôi đã đặt phòng ở khách sạn bên cạnh cho ngài cả một tuần lễ.”
Nhất Sinh Thư mắng ra tiếng: “F*ck…”
Ở trong cái nghề này, biên tập càng ngày càng hung tàn rồi, chiêu thức bịp bợm thúc bản thảo vô cùng nhiều. Lúc trước hắn nghe nói, có biên tập lôi vali hành lý tới nhà tác giả chậm nộp bản thảo, xông vào cửa trực tiếp ở luôn trong phòng khách, mãi tới khi tác giả giao bản thảo mới đi; còn có biên tập mời tác giả ra ngoài, thuê một phòng khách sạn 5 sao, tác giả ở trong phòng, biên tập ngủ trên sô pha, anh muốn ăn gì tôi gọi cho anh ăn, anh giao bản thảo tốt cho tôi là được.
Không nghĩ tới có một ngày lại đến lượt hắn.
Nhìn trên bàn đã chuẩn bị sẵn ba hộp bút ký tên, Nhất Sinh Thư cảm thấy choáng váng, không thể không cảm thấy may mắn là bút danh của mình không dài không khó viết.
… Làm tác giả, trước khi đặt bút danh phải suy nghĩ thật kỹ. Cho dù cảm thấy gặp may rất khó nhưng cũng phải nghĩ tới chuyện ngộ nhỡ một ngày nào đó nổi tiếng phải ký tên thì làm sao bây giờ!
Trước kia hắn gặp một vị nữ tác giả, bút danh tám chữ.
Tám chữ, đừng nói là năm ngàn tờ, cho cô ấy năm trăm tờ cô ấy cũng có thể phát điên.
Lúc ký sách mở bán, thường xuyên thấy cô ấy kêu khóc trên Weibo: “Mọi người nhớ tới mua cho tôi nhé! Sách của tôi đặc biệt giá trị! Chữ ký siêu nhiều!”
Tám chữ.
Nhất Sinh Thư vừa ký vừa cười khẽ: “Không gọi vị tác giả kia của các người tới ký sách sao?”
Biên tập: “Vị nào cơ?”
Nhất Sinh Thư: “Người bí ẩn của Văn hóa Thành Thư.”
Biên tập đưa bình nước suối cho hắn: “Chính sách mới của Trung Quốc không cho phép tuẫn táng.”
“…” Nhất Sinh Thư muốn mắng người.
Trong văn phòng nhỏ, Tạ Thanh trau chuốt lại dàn ý phần sau một lần nữa.
Quyển sách này cô không có ý định viết quá dài, kế hoạch viết 70 vạn chữ, xuất bản vừa vặn ba cuốn sách thôi.
Khi viết văn, dàn ý bất kể là viết ra giấy hay tồn tại trong đầu tác giả, đều cũng có khả năng nảy sinh thay đổi theo tình tiết. Đặc biệt lúc viết tập trung, nhân vật mang theo dòng suy nghĩ của tác giả, thường khi viết sẽ phát hiện sắp xếp ban đầu của mình không thích hợp.
Theo cách này, nếu như nhất định viết theo ý tưởng ban đầu, rất có khả năng cốt truyện sẽ sụp đổ. Điều chỉnh ý tưởng kịp thời là kỹ năng cơ bản của các tác giả chuyên nghiệp.
Lục Thành rất dụng tâm với tác phẩm của cô, không chỉ tự mình xem dàn ý, còn tìm biên tập có kinh nghiệm thảo luận. Vì thế sau khi trau chuốt lại dàn ý, Tạ Thanh sẽ tới gõ cửa phòng làm việc Lục Thành trước giờ tan tầm.
Theo “chính sách áp lực cao”, Nhất Sinh Thư dành thời gian một ngày ký một ngàn tờ, sau đó muốn tới phòng tổng giám đốc lên án Lục Thành, tiếng đập cửa rất nóng nảy, bước chân mang theo lửa giận bước vào, một tay kéo cửa ra.
Tới cửa phòng, hỏa khí của Nhất Sinh Thư dường như bị đóng băng, thần sắc nhất thời trì trệ.
Tạ Thanh ôn hòa gật đầu: “Thư Đại.” Sau đó nhìn Lục Thành, “Lục tổng, tôi đã sửa lại rồi.”
Nói xong cô đi vào. Không muốn quấy nhiễu bọn họ nói chuyện, cô đặt dàn ý lên bàn Lục Thành sau đó rời đi.
Cửa phòng đóng lại, Lục Thành ngước mắt liếc Nhất Sinh Thư một cái, không đổi sắc mặt cầm bản thảo lên xem.
“Lục tổng.” Nhất Sinh Thư tới chỗ hắn, “Thật quá đáng, anh thật sự định giam tôi một tuần lễ sao?”
Lục Thành không để ý tới, Nhất Sinh Thư cau mày, rút dàn ý trong tay hắn đi: “Máy tính tôi cũng không mang, tôi còn muốn viết bản thảo tiếp.”
Lục Thành vươn tay muốn cướp lại dàn ý, Nhất Sinh Thư nhanh tay nhanh mắt tránh đi, tầm mắt theo bản năng hướng về phía bản thảo, bỗng dưng cứng đờ.
Dường như tất cả suy nghĩ bị rút sạch, hắn tê cứng vài giây, cho tới khi bản thảo trong tay bị lấy đi.
Lục Thành bỏ bản thảo viết tay vào ngăn kéo, Nhất Sinh Thư kinh ngạc nhìn hắn: “Cô ấy là ai?”
Lục Thành ngước mắt: “Tạ Thanh.”
Nhất Sinh Thư: “Thân phận thật sự.”
Lục Thành bình tĩnh hòa nhã: “Người bí ẩn của Văn hóa Thành Thư.”
Nhất Sinh Thư: “Bút danh!”
Lục Thành nhíu mày, chống bàn đứng dậy: “Anh làm sao vậy?”
Tựa hồ khó hiểu với chuyện hắn đột nhiên đặt câu hỏi.
Nhưng Nhất Sinh Thư cảm thấy, hắn không nhìn lầm.
Hắn chưa xem qua<tố phong=”” nguyệt=””>, áp lực thời gian quá lớn, hắn không có tâm tình gì đọc truyện. Ngày chuyện xuất bản có chút thay đổi nhỏ, hắn mặc dù biết có cái tên mình muốn xem nhưng cũng dự định là xong xuôi mới xem.
Nhưng hắn nhận ra chữ viết trên dàn ý.
Kiểu chữ hơi gầy xinh đẹp, so với chữ ký trên bảy bản đặc biệt hắn nhọc lòng cướp về giống nhau như đúc.
Nhất Sinh Thư bối rối, chân tay tê dại.
Nếu như suy nghĩ của hắn không sai, sự phát triển này tựa hồ giống phim quá mức, nhưng nếu như tỉ mỉ hồi tưởng, cũng không phải không có đạo lý.
… Hắn nhớ tới chuyện Lục Thành từng hỏi hắn, hắn thấy thế nào với chuyện Ngọc Ly đạo văn.
“Người bí ẩn của Văn hóa Thành Thư” xuất hiện lúc nào? Là sau khi cuộc họp tác giả thường niên diễn ra, cách thời gian Lục Thành hỏi hắn không xa lắm.
Nhất Sinh Thư cứng đờ, khiếp sợ và mừng rỡ như hai con sóng lớn, va chạm không ngừng trong lòng hắn.
“Là cô ấy sao?” Hắn nghe rõ ràng tiếng tim đập trong lồng ngực, hắn hỏi Lục Thành, “Cô ấy là Ngọc Ly sao?”
“?” Vẻ mặt Lục Thành khó hiểu, nhìn hắn chăm chú trong chốc lát, lần thứ hai đặt câu hỏi, “Thư Đại, anh làm sao vậy?”
Nhất Sinh Thư im lặng, không cách nào phán đoán Lục Thành rốt cuộc cố ý che giấu hay thật sự không biết.
Dù sao nói theo logic, cho dù Lục Thành từng nói chuyện với hắn về Ngọc Ly, chuyện này vẫn tồn tại khả năng chỉ là trùng hợp.
Nhất Sinh Thư kìm nén tâm tình lại, tim đập bình thường trở lại: “… Tôi đi đây, tôi ở lại công ty ký sách.”
Hắn muốn điều chỉnh lại tâm tình thật tốt, tìm cơ hội thích hợp, chính miệng hỏi Tạ Thanh.
Nhất Sinh Thư xoay người rời khỏi văn phòng Lục Thành, cửa phòng làm việc đóng lại, sau đó lại mở ra.
Ngô Mẫn cầm hợp đồng đi vào giao cho Lục Thành: “Lục tổng, trước đó có hai hạng mục truyền hình quyết định rồi, hợp đồng này ngày mai anh xem qua một chút nhé?”
Lục Thành nhận hợp đồng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hướng cửa phòng: “Bây giờ tôi xem.”
“?” Ngô Mẫn liếc nhìn ngoài cửa, “Cũng không vội lắm, bây giờ là sáu rưỡi rồi.”
Lục Thành bình thản hạ mắt nhìn hợp đồng: “Cô về trước đi, hôm nay tôi tăng ca.”
Thời gian từ từ trôi, các công nhân viên hoàn thành công việc hôm nay, lần lượt tan tầm.
Hơn tám giờ, trong khu làm việc căn bản không còn ai, tám giờ rưỡi, người cuối cùng rời đi, lúc rời đi tắt đèn cả khu làm việc.
Toàn bộ Văn hóa Thành Thư, chỉ có ba căn phòng sáng đèn.
Văn phòng tổng giám đốc, phòng họp nhỏ, còn có phòng làm việc của Tạ Thanh.
Tạ Thanh vẫn thường viết bản thảo tới chín giờ mới rời đi, ngày hôm nay với cô cũng không có gì đặc biệt, khi viết bản thảo trong lòng cô không có bất kỳ suy nghĩ gì.
Phòng họp nhỏ đối diện, Nhất Sinh Thư nhìn như bình tĩnh ký tên nhưng thật ra đang suy nghĩ, trán cũng đổ mồ hôi lạnh.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Lục Thành tốn hai tiếng tiếng rưỡi cũng không xem xong một phần hợp đồng. Ánh mắt rơi vào hợp đồng, lỗ tai lại dựng lên nghe động tĩnh bên ngoài, tâm thái như gặp đại địch.
Tạ Thanh viết xong tình tiết cũng là lúc chín giờ mười phút, bỏ bản thảo vào ngăn kéo, xách túi ra khỏi văn phòng.
Cô vừa mới xoay người khóa cửa lại, sau lưng truyền tới động tĩnh. Tạ Thanh theo âm thanh nhìn lại, thấy Nhất Sinh Thư đi ra từ phòng họp nhỏ đối diện. Ở giữa là khu làm việc tối đen, cô không thấy rõ thần sắc của hắn, cũng không chủ động chào hỏi.
Sau đó, của phòng làm việc của tổng giám đốc cũng mở ra.
Lục Thành tiện tay đóng kín cửa, thuận miệng cười hỏi: “Cô vừa mới viết xong bản thảo à?”
“Ừm.” Tạ Thanh lên tiếng, ba người không hẹn mà cùng đi ra ngoài.
Đi ra khỏi khu làm việc, ở hành lang công cộng trong tòa nhà văn phòng mới có một chút ánh sáng, tới thang máy, ánh sáng càng rõ hơn.
Ba người không nói gì, trong sự yên tĩnh thường khiến cảm giác của con người trở nên nhạy cảm, thế là Tạ Thanh cảm nhận được rõ Nhất Sinh Thư đang nhìn cô chằm chằm.
Nhìn cái gì?
Cô cảm thấy không thoải mái, trực tiếp quay sang nhìn lại.
Nhất Sinh Thư rời ánh mắt sang chỗ khác, nhìn cửa thang máy, vô cùng tập trung.
Vì muốn giảm bớt không khí quỷ dị này, Tạ Thanh bắt chuyện với Lục Thành: “Lục tổng xem dàn ý rồi hả?”
Lục Thành gật đầu: “Buổi tối có chút chuyện khác, tôi chỉ xem qua. Tôi cảm thấy không có vấn đề gì, ngày mai sẽ thảo luận lại với biên tập một chút.”
Tạ Thanh: “Khi thảo luận gọi tôi một tiếng nhé? Có một số chỗ tôi cảm thấy không quá hài lòng, trực tiếp trao đổi một chút thì tốt hơn.”
Lục Thành lại gật đầu: “Được, chiều mai đi.”
Nhất Sinh Thư đột nhiên chen vào nói: “Áng văn mới của cô vẫn đi con đường không bình thường sao?”
Tạ Thanh giật mình, nhìn hắn: “Cái gì?”
Hắn chăm chú nhìn cô, ánh mắt thâm thúy: “Giống nhưsao?”
Tạ Thanh hít thở không thông, theo bản năng dùng khóe mắt nhìn Lục Thành, Lục Thành kín đáo lắc đầu.
Nhất Sinh Thư bước lên một bước: “Cô là Ngọc Ly sao?”
“Ting…” Cửa thang máy mở ra, Tạ Thanh không có đáp lại, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua Nhất Sinh Thư, cô đi vào thang máy.
Hai người đàn ông cũng theo vào nhưng trong thang máy không có người khác, cũng không thể ngăn cản Nhất Sinh Thư tiếp tục dò hỏi.
“Mỗi một quyển, tôi đều có bản đặc biệt có chữ ký.” Hắn nhìn số tầng biểu hiện trên thang máy giảm xuống, nói.
Tạ Thanh ngoảnh mặt làm ngơ, cúi đầu liếc điện thoại.
“Người viết thay cho Tứ Ngôn, có phải cũng là cô không?” Nhất Sinh Thư bình tĩnh nhìn cô, dưới sự bình tĩnh đó là con sóng mãnh liệt, “Từ nội dung và tình tiết, tôi có thể nhìn ra được.”
Dừng một chút, hắn còn hỏi: “Lúc trước cô làm việc ở phòng làm việc Linh Mặc, có đúng hay không? Lục tổng vừa mới hợp tác thành công với Linh Mặc, đã ký hợp đồng mang cô về đây.”
Câu sau đó không còn là câu hỏi nữa, hắn nói vô cùng chắc chắn.
Tạ Thanh ngước mắt, không tránh né nhìn hắn: “Thư Đại, tôi không biết anh đang nói gì.”
“Bảo cô tới phòng làm việc Linh Mặc, là tôi đề nghị cho Lưu Cẩm!” Hắn cao giọng, trong nháy mắt, trong lòng Tạ Thanh có một tia rung động nhẹ.
“Ting…” Tiếng thang máy vang lên lần thứ hai, tới tầng một, cửa mở ra.
Ba người nhất thời đều cứng ngắc, không có ý tứ ra ngoài, bầu không khí trở nên lúng túng.
Nhất Sinh Thư nhìn chằm chằm cô, Lục Thành cũng vậy.
“Thư Đại.” Tạ Thanh xoay người ra phía cửa thang máy, cất bước ra ngoài rồi mỉm cười, dù vội vẫn ung dung nói lại với hắn, “Rất xin lỗi, tôi thật sự hoàn toàn không biết anh đang nói gì.”</tố></tố>