Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21-22
Bên kia điện thoại cũng có âm thanh pháo nổ bùm bùm. Từ trong ống nghe truyền tới, có cảm giác đối phương đang đặt mình trong phim trường phim chiến tranh.
Lục Thành bất giác cười: “Bên chỗ cô cũng bắn pháo hoa sao?”
“Cái gì?” Tạ Thanh sửng sốt một chút, cho rằng hắn là cho rằng hắn ngại ồn ào. Cô cũng vừa lúc rảnh tay nên cầm lấy điện thoại trong tay em họ, vội vã chạy về phòng, “Chờ tôi đổi một chỗ yên tĩnh hơn.”
Đẩy cửa vào phòng, cô lại phát hiện trong phòng cũng không yên tĩnh lắm.
… Ở bên kia nhà bếp thì sát bên đường phố; dưới cổ sổ phòng cô là vườn hoa nhỏ. Thành thị nhỏ cũng không có luật cấm đốt pháo hoa, cứ 30 Tết, mọi người ở đây đều chọn pháo hoa rồi đốt.
Tạ Thanh không thể làm gì hơn là lúng túng xin lỗi: “… Hình như cũng không quá yên tĩnh.”
Đầu dây bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười khúc khích: “Không sao.”
Tay trái Tạ Thanh cầm điện thoại, tay phải che tai phải ngăn tạp âm: “Anh có chuyện gì sao?”
“Ồ, tôi…” Hắn ấp úng, theo bản năng tìm kiếm đề tài, “Có một hợp đồng xuất bản, tôi muốn bàn bạc với cô một chút.”
“Cái gì?” Tạ Thanh không biết làm sao, “Xin lỗi, vừa nãy quá ồn, tôi không nghe rõ, anh nói lại được không?”
Lục Thành hơi im lặng, đột nhiên nói đề tài hắn đã cố giấu đầu nhưng vẫn hở đuôi: “Chúc mừng năm mới.”
Tạ Thanh không phản ứng lại: “À?”
“Giao thừa mà.” Hắn cười một tiếng, tiếng nói nhàn nhạt, “Tôi chúc cô một năm may mắn, chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới.” Tạ Thanh ngây ngốc, lắp bắp tìm một lời nói may mắn, “Chúc anh công việc thuận lợi, sức khỏe dồi dào…”
Tuy rằng rất ồn ào nhưng cô vẫn nghe được tiếng cười trầm thấp của hắn.
Sau đó hắn nói: “Không quấy rầy cô nữa, tôi cúp máy đây.” Dừng nửa giây, lại tự bổ sung, “Tôi còn phải gọi điện thoại cho những tác giả khác.”
Gọi điện thoại chúc tết từng tác giả một à…
Tạ Thanh kinh ngạc trong ngắn ngủi, suy nghĩ một chút, cũng có thể là chỉ chúc tết các tác giả quan trọng nhỉ?
Cùng lúc, cô nghe được Lục Thành còn nói: “Đúng rồi.”
Tạ Thanh: “Hả?”
“Khi nào cô trở về Bắc Kinh?” Hắn hỏi.
Tạ Thanh suy nghĩ một chút: “Có lẽ sẽ muộn một chút… Tôi nghĩ là qua Tết Nguyên Tiêu.”
Lục Thành: “Ồ… vậy à.”
“Nhưng tôi sẽ không làm gián đoạn việc ra chương mới đâu.” Tạ Thanh hứa hẹn, “Tôi nhất định sẽ giao bản thảo cho biên tập đúng hạn.”
Hắn không nói gì nữa, chỉ nói: “Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Cúp điện thoại, cô đi vào trong bếp. Có hơi mất tập trung nhưng không rõ vì cái gì.
Cô của cô đang chặt con vịt vừa nãy cô chặt dở, cô muốn đi qua nhận lại việc, cô ngăn lại: “Cô chặt rồi, con đừng chạm vào nữa. Lúc nãy ai gọi cho con vậy?”
Đêm Giao thừa, mặc dù gửi tin nhắn chúc mừng tiện hơn nhưng gọi điện thoại chúc mừng năm mới cũng không phải chuyện lạ. Chỉ có điều bởi vì quá trình thưởng thành đặc biệt, trước đây Tạ Thanh không có bạn bè gì, chưa từng có người gọi điện thoại trong đêm 30.
Cô nói ngắn gọn: “Ông chủ công ty.”
“Vào lúc này còn thúc giục con làm việc sao?” Dượng ở bên cạnh cau mày, “Nếu như làm ở Bắc Kinh áp lực quá lớn, con đừng đi nữa, chính sách ở Hồ Nam bây giờ cũng tốt, làm công việc gì cũng dễ dàng hơn.”
“Không có.” Tạ Thanh cười cười, “Anh ta gọi chúc mừng năm mới.”
“… Thế thì rất tốt đấy.” Dượng thoải mái gật đầu, sau đó lại hỏi, “Rốt cuộc con làm công việc gì vậy? Con nói đi là đi, không hé răng với người trong nhà.”
Tạ Thanh: “Con sáng tác, viết tiểu thuyết. Ký hợp đồng với công ty.”
“Này…” Cô của cô bỏ con dao chặt vịt xuống, nhìn cô, “Viết tiểu thuyết thì ở đâu không viết được? Cô thấy giờ có rất nhiều tác giả mạng viết ở nhà, trời nam biển bắc đều có.”
Tạ Thanh cúi đầu, không lên tiếng.
Kỳ thật cô nói đúng, viết tiểu thuyết ở đâu cũng có thể viết. Cho dù là bây giờ, nếu như cô mở miệng nói với Lục Thành là muốn về với ông bà, có lẽ Lục Thành cũng sẽ không ngăn cản cô. Cho dù bản thảo viết tay không cách nào gửi trực tuyến, chuyển phát từ Vĩnh Châu tới Bắc Kinh cũng mất ba ngày, không làm chậm trễ cái gì.
Nhưng cô vẫn muốn ở lại Bắc Kinh, cô cảm thấy Bắc Kinh là một thành phố lớn, cô có thể làm thêm nhiều chuyện hơn.
Đương nhiên, cho dù tự bản thân cô thấy, ý nghĩ này của cô quá mức lý tưởng hóa nhưng cô vẫn muốn thử một lần.
… Cô cảm thấy ở Bắc Kinh trải đời, tiếp xúc tài nguyên, hẳn là có thể giúp con người phát triển.
Văn học mạng phát triển quá nhanh, trong chớp mắt đã có giá trị sản xuất to lớn nhưng quy tắc vẫn còn chưa được hoàn thiện lắm. Những tác giả bị lừa gạt như cô, có lẽ lên tới hàng ngàn hàng vạn. Số cô may mắn, gặp được Lục Thành, hắn nguyện ý giúp cô giành lại công bằng nhưng phần lớn những người khác không có may mắn như vậy.
Vậy nếu như… Nếu như cô có thể giống như Lục Thành, có thể đứng ở độ cao như vậy không?
Không nhất định phải trở thành người môi giới, có thể có cách khác, có được sức ảnh hưởng và quyền lên tiếng là được rồi.
Hắn giúp cô, cô muốn giúp những tác giả khác. Cho dù không thay đổi được bao nhiêu trong thế giới này… Cũng là đang có sự thay đổi trong thế giới này.
Một chậu nước tràn đầy cát bùn, dù cho chỉ thiếu một hạt cát, cũng sạch sẽ hơn khi so với lúc trước rồi.
Cô nghĩ như vậy đấy.
“Có hàng ngàn nhà cao cửa rộng trên thế giới và cũng có hàng ngàn nụ cười.”… Lời lẽ khí thế này cô không có tự tin để nói nhưng nếu như cô có thể có một túp lều, chí ít trong lúc túp lều chưa bị gió thu tàn phá, cô muốn cố gắng kéo càng nhiều người vào túp lều, cho họ tránh gió tránh mưa.
Kỳ nghỉ trôi qua trôi qua rất nhanh. Tuy rằng Tạ Thanh ở nhà nghỉ ngơi hơn nửa tháng, gấp đôi so với kỳ nghỉ ở trường học, cô cũng cảm thấy trong một cái nháy mắt, thời gian đã trôi qua rồi.
Mười sáu tháng giêng, Tạ Thanh trở về Bắc Kinh, nghỉ ngơi dưỡng sức một chút, ngủ thẳng tới ngày mười bảy cô mới tỉnh dậy, sau đó tới Văn hóa Thành Thư sáng tác.
Ở phòng khách tầng một, cô vừa lúc gặp một người – Lương An.
Trợ lý của Tứ Ngôn.
Cô nhìn thấy đối phương và đối phương cũng nhìn thấy cô, hai người khó tránh khỏi nói chút chuyện.
Các công ty văn hóa trong tòa nhà này không chỉ có một mình Văn hóa Thành Thư, ngày hôm nay vừa vặn có một công ty thông báo tuyển dụng nên cửa rất dễ ra vào.
Nhớ lại chuyện Tứ Ngôn lúc trước, Tạ Thanh cho rằng Lương An tới tìm việc làm mới.
Thế nên sau khi bắt chuyện, cô hỏi han: “Anh tới xin việc à?”
“?”Lương An sửng sốt một chút, chợt bật cười, “Không phải, tôi tới nói chuyện hợp tác cho Tứ Đại.”
Hóa ra không đổi nghề? Tạ Thanh nhất thời lúng túng,”À…” một tiếng.
Lương An hỏi cô: “Cô ở Văn hóa Thành Thư tốt chứ?”
“Rất tốt”. Cô gật đầu, do dự mãi, cô mới hỏi chuyện đã tò mò từ lâu, “Chuyện Tứ Đại…”
“Khụ.” Lương An đẩy gọng kính, ý là không muốn thảo luận chủ đề này.
Tạ Thanh kịp thời ngậm miệng.
Im lặng hai giây, hắn cũng có một biểu tình rất khó hiểu, hỏi ngược cô một vấn đề: “Người làm văn học các người, có phải ai cũng rất cảm tính không?”
“… Cũng không phải.” Tạ Thanh tức cười.
Cùng lúc đó, nghi vấn trong lòng cô có đáp án, đúng như cô nghĩ.
Nụ cười của cô trở nên phức tạp: “Tôi nghĩ Tứ Đại là người hơi cảm tính.”
Cô và Tứ Đại cũng chỉ nói chuyện với nhau có vài lần.
Cô thêm nếm vào bản thảo của hắn, hắn liền mất hứng; độc giả mắng hắn một trận, hắn tâm phục khẩu phục tiếp thu.
Ở giữa câu chuyện này có khả năng đã xảy ra chút ít chuyện cô không biết, lúc hắn đột nhiên hỏi cô có muốn cùng ký tên làm đồng tác giả của tác phẩm với hắn hay không; cô nói cô không hy vọng hợp tác cùng Khởi Văn, hắn không nói hai lời mà đồng ý.
Cuối cùng cô và Văn hóa Thành Thư thỏa thuận xong, cô suy nghĩ kỹ muốn hoàn thành bản thảo cho hắn, ở trong thời gian này, hắn lại “bị” tuôn ra chuyện tìm người viết hộ.
Mỗi một lần nói chuyện với nhau đều có thăng trầm.
Hắn khá tốt với cô, mấy lần bảo Lương An gửi phong bao đỏ cho cô, không có nguyên nhân gì khác, chỉ vì hắn đọc truyện thấy cao hứng, giống như độc giả khen thưởng cho tác giả vậy.
Nhưng dàn ý là tự tay hắn viết.
Hắn cảm thấy lối hành văn của cô xuất sắc nên thật sự khen ngợi.
Tác giả có lẽ đều là sinh vật cảm tính, nhưng ở trên người hắn, phần cảm tính này đặc biệt rõ ràng.
Thậm chí còn có cả chút tố chất thần kinh.
“Cũng chưa hẳn là chuyện xấu.” Tạ Thanh trầm ngâm, cười nhạt, “Chúng tôi ở ở trong cái nghề này, nếu như chính mình không có tình cảm tinh tế, yêu hận bồng bột, làm sao nắm giữ được thế gian muôn màu?”
Lương An không bình luận, thở dài, lắc đầu: “Cô không biết bút danh “Tứ Ngôn” này đáng giá bao nhiêu đâu.” Hiện tại nói không cần là không cần nữa rồi.
Cô nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn hắn: “Thế giới tình cảm của Tứ Đại phong phú dồi dào, không chừng trải qua thăng trầm, có lẽ càng có thêm cảm hứng sáng tác đấy?”
Dù sáng tác thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không thoát ly khỏi hiện thực được… Coi như viết huyền huyễn, tự mình tạo ra toàn bộ thế giới quan, cũng ít nhiều không thể rời bỏ cảm ngộ nhân tính. Vì lẽ đó những tác giả có kinh nghiệm sống phong phú viết văn, tuy thiếu chút mơ mộng ngọt ngào nhưng thường thường vẫn có thể đả động tới lòng người.
Lương An vẫn lắc đầu, mặt không cảm xúc: “Tôi vẫn không hiểu mấy người viết tiểu thuyết như các người.”
*******
Tạ Thanh vừa nghĩ chuyện Tứ Ngôn vừa đi ra khỏi thang máy, thất thần đi vào Văn hóa Thành Thư, thất thần vào phòng làm việc của mình, thất thần mở máy tính lên.
Mở QQ, cô thấy mấy tin nhắn Lưu Cẩm gửi tới từ đêm qua. Nhưng ngày hôm qua cô mới trở về từ Vĩnh Châu, mệt quá nên không quan tâm tới tin nhắn trên điện thoại.
“Lưu Cẩm” 20:17:22
Thân ái, “người bí ẩn của Văn hóa Thành Thư” là cậu sao ha ha ha ha ha ha!!!
Cậu cứ nói nhỏ cho tôi biết, tôi thề không nói cho người khác! Bằng không sẽ bị thiên lôi đánh!!
“Lưu Cẩm” 20:22:43
Quá buồn cười ha ha ha ha ha ha chiêu này ai ngờ tới được
Tác giả bên cạnh tôi gần đây đều nói chuyện này
Cậu biết mọi người gọi cậu là gì không?
“Lưu Cẩm” 20:25:04
Này, cậu không ở đây, tôi còn tưởng có người thừa nước đục thả câu, thật ngạc nhiên mà
Bọn họ gọi cậu là You-Know-Who
Ha ha ha ha ha ha ha tôi cười chết mất!!!
Tạ Thanh nhìn màn hình, ánh mắt dại ra.
Tiếng anh của cô không tốt nhưng cô nhìn hiểu cái này!
Cô từng nhìn thấy cái từ này ở trong phim, gọi một người nào đó không thể bị nói ra tên.
“Ngọc Sắc Thanh Thanh”: Đủ rồi, cậu mới là Voldemort đó.
“Ngọc Sắc Thanh Thanh”: Tôi có mũi không phải sao?
Mấy giây sau, Lưu Cẩm: “Ha ha ha ha ha ha ha ha quả nhiên là cậu! Thật cơ trí!
Sau đó còn nói: “Cũng rất tốt! Cậu cũng làm người nghe sợ vỡ mật rồi! Cố lên Voldemort!”
Voldemort…
“Ngọc Sắc Thanh Thanh”: Cậu còn nói, Arvada ha…!
Lưu Cẩm rất quá đáng, gửi cho cô một tin nhắn thoại ghi lại thanh tiếng cười vang.
Tạ Thanh nhíu mày, muốn lạnh lùng nói với cô ấy “Tôi không để ý tới tới cậu nữa, tôi muốn viết bản thảo”, Lưu Cẩm lại gửi cho cô một tin nhắn.
“Lưu Cẩm”: À đúng rồi, tôi còn có chuyện này, tối hôm qua một người bạn gửi cho tôi, cậu xem qua đi… Tôi cảm thấy chuyện này không tốt lắm với cậu.
“Ngọc Sắc Thanh Thanh”:? Chuyện gì?
Sau một hồi lâu im lặng, sau đó, Lưu Cẩm gửi hai bức ảnh tới, là ảnh chụp màn hình di động.
Hình ảnh không quá rõ ràng nhưng có thể nhìn ra có rất nhiều chữ, cách thức khá giống bài viết trên mạng xã hội.
Sau đó là một tin nhắn bằng chữ.
“Lưu Cẩm”: Một người bạn làm biên tập của tôi vô tình lướt thấy, cậu xem có chuyện gì xảy ra đi, giới chúng ta không lớn, tôi cảm thấy ngộ nhỡ truyền đi có khả năng không tốt lắm.
Tạ Thanh mở bức ảnh thứ nhất ra, là một bài viết.
Người gửi bài hẳn là người trong nghề, tiêu đề là “Người bí ẩn của Văn hóa Thành Thư được đối đãi như thế nào? Văn hóa Thành Thư thử nghiệm hình thức nâng người mới sao?”
Loại thảo luận này cô cũng có chuẩn bị tinh thần đối mặt, bởi vì cái này là một quá trình nghiêm chỉnh vừa nhìn đã thấy đây chính là thủ đoạn marketing, gây chú ý với người trong nghề cũng không hiếm lạ chút nào.
Cơ bản nội dung bài viết cũng chỉ nói về có phương pháp marketing tốt, có ý kiến gì với tác giả là cô không thì chỉ nói một câu “Viết quả thật rất tốt.”
Trọng tâm là ở tấm ảnh thứ hai, một bình luận được rất nhiều người chú ý.
Đáp lại câu nói của chủ nhà “Sợ bị mất việc, nặc danh một cách xấu hổ đó”, sau đó mặt mày hớn hở kể cho mọi người nghe một câu chuyện cũ.
“Thủ đoạn marketing thì không có gì để nói, Văn hóa Thành Thư có thể lăn lộn tới bây giờ dĩ nhiên cũng có bản lĩnh thật sự, tài nguyên cũng tốt, ánh mắt Lục tổng cũng rất độc, tính chuyên nghiệp cao cũng là thật.”
“Nhưng việc này không phải đơn giản như mọi người thấy đâu.”
“Kỳ thật chính là… Quy tắc ngầm đấy. Đúng, chính là loại quan hệ mọi người nghĩ, không cần tôi nói rõ hơn chứ?”
“Cuộc họp tác giả thường niên của Văn hóa Thành Thư lúc trước, nơi “người bí ẩn” ở là phòng trên tầng hành chính. Tôi giải thích một chút, công ty bình thường hay xếp các tác giả lão làng ở phòng hành chính, cô ta có lẽ cũng thuộc cấp đó. Tôi đã gặp cô ta ở hành lang tầng hành chính, tôi cũng không hiểu lầm cái gì, cảm thấy có thể là công ty muốn nâng người nên đãi ngộ cao hơn một chút.”
“Sau đó tôi phát hiện tôi quá đơn thuần.”
“Ngày mọi người đều ra ngoài chơi, cô ta đi… tới… phòng… Lục… tổng… đó!”
“Sau cuộc họp thường niên trở về cô ta liền khai hố, còn ngâm bản thảo. Mọi người hiểu mà, Văn hóa Thành Thư hợp tác với rất nhiều tác giả, tác giả tự mình ký hợp đồng cũng không ít, tài nguyên như tài khoản chung rất nhiều người tranh cướp.”
“Nhưng cô ta ngâm bản thảo cũng không sao, cô ta dành được tài nguyên cả nửa tháng trời. Nghe nói là Lục tổng tự mình mở miệng, vì cái gì mọi người tự ngộ một chút sẽ hiểu thôi.”
“Nhưng mà nói thật, tôi cũng không biết Lục tổng thích cô ta vì cái gì ha ha ha ha, nói thật, Lục tổng thật sự rất đẹp trai, cô ừm… Cũng không thể nói không đẹp nhưng chỉ bình thường mà thôi.”
Tạ Thanh hít một hơi dài.
Là lời giả dối nhưng từ lượt khen có thể thấy, mọi người tin.
Bây giờ cô còn chưa nổi tiếng, vì vậy người xem bài viết này đều chỉ là người trong giới văn học mạng.
Nếu như ngày nào đó cô nổi tiếng với thân phận “người bí ẩn của Văn hóa Thành Thư”? Câu chuyện giả dối này có thể sẽ bị nhiều người nhìn thấy hơn.
Từng cảm thụ qua bão táp dư luận nên sống lưng Tạ Thanh bất giác căng thẳng, từng giọt mồ hôi lạnh chảy ra từ trong lỗ chân lông, cảm giác mát mẻ làm cô chấn động tới nỗi trong đầu trống rỗng.
Bình tĩnh, bình tĩnh đi. Sợ hãi, hèn nhát không giúp được mày.
Thuyết pháp này không tính là không có lửa mà có khói, cô quả thật gõ cửa phòng Lục Thành, thế nhưng chỉ mang mì cho hắn, không có vào phòng.
Có người có thể chứng minh cô chưa từng tới phòng Lục Thành sao?
Không có, lúc đó không có người khác. Lục Thành có thể chứng minh nhưng Lục Thành là người trong cuộc, nói ra chuyện này hiển nhiên không ai tin.
Đợi một chút…
Có ánh sáng lóe lên trong đầu cô, cô lùi lại hồi ức tới đoạn ngã rẽ hành lang.
Cô biết người gửi bình luận này là ai rồi.
Khi cô gõ cửa, xung quanh hành lang không có người. Nhưng trước đó, cô đã tìm người hỏi đường.
Bình tĩnh nghĩ một chút, ngẫm lại những cái khác.
Tạ Thanh hít sâu.
Đúng rồi… Phòng khách sạn là không gian riêng tư nhưng hành lang thì không phải.
Hành lang là khu vực công cộng.
Hít sâu lần nữa, cô tập trung nhìn ảnh chụp màn hình trên máy tính suy nghĩ một chút, mở Zhihu [1] ra.
[1] Zhihu là một trang web câu hỏi và trả lời của Trung Quốc, nơi tất cả các loại câu hỏi được tạo ra, trả lời, chỉnh sửa và tổ chức bởi cộng đồng người dùng của nó.
Trong văn phòng tổng giám đốc là một không gian yên lặng.
Tết năm nay, Lục Thành trải qua không tính là vui vẻ lắm, kỳ nghỉ kết thúc tới Tết Nguyên tiêu, những ngày gần đây mọi người đều có một loại cảm giác lười biếng “Năm mới còn chưa kết thúc, tôi còn chưa muốn làm việc”. Ngày hôm nay biết Tạ Thanh đã trở lại, đối với hắn mà nói có thể xem như là một chuyện khá là vui.
Hắn vốn muốn tìm cớ mời Tạ Thanh ra ngoài ăn một bữa cơm, không nghĩ tới đột nhiên nhảy ra một chuyện như vậy.
Hắn ngồi trước bàn làm việc nhìn hai trang giấy A4 trong tay không nói gì, Ngụy Bình và Ngô Mẫn lớn hơn hắn mấy tuổi, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, biểu tình nghiêm nghị.
Hắn xem xong nội dung trên giấy A4, lạnh nhạt nói: “Cho nên, bọn họ cảm thấy tôi…” Hắn trầm mặc và buông tay xuống, tìm từ thay thế cho từ then chốt, “Tạ Thanh?”
Từ bị thay thế không cần nói cũng biết: Cảm thấy hắn, ngủ, Tạ Thanh.
Vấn đề như thế này bị bắt buộc phải nói trực tiếp ra, hai vị nữ sĩ khó tránh khỏi lúng túng nhưng là công việc, không nói không được.
Ngụy Bình ho khan một tiếng: “Không có phải không?”
Lục Thành giương mắt: “?”
Ánh mắt Ngụy Bình nhìn tới tờ giấy trong tay hắn, thăm dò một chút: “Anh không có phải không?”
“… Đương nhiên không có!” Lục Thành hít sâu một hơi, “Hai người biết rõ cô ấy là ai.”
Ngụy Bình gật đầu.
Cô và Ngô Mẫn đều biết cô ấy là ai, cũng cảm thấy chuyện này hẳn không tới mức đó, vừa nãy chẳng qua xuất phát từ tâm lý cẩn thận mới hỏi một chút.
Chuyện không phải sự thật, hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, Ngô Mẫn hỏi: “Lục tổng định làm như thế nào?”
Lục Thành suy nghĩ một chút: “Ngày đó cô ấy chỉ mua hộ một phần mì cho tôi, không có vào phòng tôi. Hành lang khách sạn chắc chắn có camera giám sát, đi liên lạc một chút, kiểm tra xong cho nhân viên pháp vụ đi chứng thực, sau đó phát tán trên Zhihu.
Ngô Mẫn lấy bút ghi chép, nghe tới đây ngẩng đầu lên: “Là hành vi của người dùng, không chắc Zhihu sẽ đồng ý xóa topic.”
“Vậy đi tố tụng, để bên pháp vụ đi tra tư liệu của người này.” Giọng điệu của Lục Thành không mặn không nhạt, ngừng một chút, còn nói, “Không cần cho Tạ Thanh biết, chúng ta tự xử lý được rồi.”
Hắn cảm thấy, hắn nên vì cô xử lý tốt vấn đề này.
Nhưng mà vừa dứt lời, trong khu làm việc có tiếng “ầm” một tiếng.
Mới đầu ba người tưởng có gì rơi rớt, cũng không để ý, sau đó lại nghe được: “Làm phiền mọi người một chút, tôi muốn nói chuyện với người lén lút hủy thanh danh của tôi.”
Tiếng nói rất lớn những ngữ khí thận trọng. Có thể nghe ra phẫn nộ nhưng không mất bình tĩnh.
Là tiếng Tạ Thanh.
Ba người nhìn nhau, đồng thời đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Lục Thành mở cửa, nhìn thấy toàn bộ nhân viên trong khu làm việc đều kinh ngạc nhìn Tạ Thanh.
Ba người họ vừa ra cửa, nhân viên quay đầu lại làm việc, nhưng vì quá tò mò, cũng đều rất nhanh xoay người lại nhìn.
Tạ Thanh làm như không nhìn thấy hắn, cầm lấy văn kiện vừa rồi cô nện xuống bàn: “Bài viết trên Zhihu, tôi đã nhìn thấy.”
Hiển nhiên cũng có nhân viên nhìn thấy rồi, mấy người trong khu làm việc nhất thời xôn xao.
Cô còn nói: “Tôi biết người gửi bình luận đó là ai.”
Lại một hồi xôn xao, thì thầm với nhau.
Tạ Thanh cao giọng, nói từng chữ: “Cô ấy khả năng không nghĩ tới, ngày đó tôi đi đưa mì cho Lục tổng, chỉ gặp một mình cô ấy. Hơn nữa…” Cô khẽ nâng cằm dưới lên, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua một phía trong khu làm việc, “Tôi cũng không hề vào phòng Lục tổng, chuyện này tôi nghĩ camera giám sát của khách sạn có thể chứng minh.”
Đáy lòng Lục Thành có một hồi khoái trá vì ý nghĩ của cô và hắn trùng nhau, cho dù phương pháp chứng thực chuyện này rất dễ dàng nghĩ ra.
Sau đó, cô hòa hoãn lại một chút: “Tôi cũng không tức giận bởi vì tôi và người kia không có xích mích, tôi tin tưởng cô ấy không có ý hại tôi.”
Cô hơi dừng lại: “Nhưng tôi kinh ngạc và thất vọng.”
“Người gửi bình luận này cũng là một cô gái hơn hai mươi tuổi giống tôi, hơn nữa cũng là một thành viên của Văn hóa Thành Thư, cô ấy bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy bản thảo của tôi, biết những thứ tôi viết rốt cuộc như thế nào.”
“Tôi không hiểu, phỏng đoán ác ý như vậy vì sao lại tới từ một vị đồng giới.”
Khi học cấp hai, mọi người nói con gái cho dù mấy năm qua thành tích tốt nhưng tới cấp ba sẽ không sánh được với con trai.
Lên năm hai trung học phổ thông, mọi người vẫn nói con gái vẫn nên học khoa văn, khoa học tự nhiên thích hợp với con trai hơn.
Phần lớn mọi người nói như thế, Tạ Thanh cũng từng nghe những lời này.
Những từ này không dựa vào bất kỳ số liệu hay bằng chứng nào mà mọi người vẫn rập khuôn ủng hộ, chẳng biết vì sao truyền khắp nam bắc của tổ quốc, trở thành đạo lý được công nhận.
Sau này cô bắt đầu viết tiểu thuyết, mọi người còn nói, nữ tác giả thích hợp viết phong hoa tuyết nguyệt, không thích hợp làm những bộ truyện có cốt truyện rộng lớn, không thích hợp viết võ hiệp, không thích hợp viết chiến tranh, không thích hợp viết khoa học viễn tưởng.
Thú vị biết bao, mọi người đã từng nhận định con gái thích hợp học văn nhưng ở trong lĩnh vực văn học lại nói không bằng các nam nhân theo “khoa học tự nhiên”, nói chỉ thích hợp với nói chuyện yêu đương.
Sau đó cô viết ra.
Quả thật chủ bài viết không biết cô là tác giả củanhưng ở tác phẩm<tố phong=”” nguyệt=””>cô đang viết, cốt truyện được xây dựng cũng không nhỏ, hơn nữa bình tĩnh mà xem xét, chỉ riêng từ tài khoản WeChat chung và còn hướng chạy của số liệu biểu thị lượt xem, cũng có thể biết chất lượng tác phẩm này được thị trường đón nhận.
Nhưng mặc dù là vậy, vẫn có người cho rằng cô dựa vào quy tắc ngầm leo lên vị trí hôm nay, chỉ bởi vì cô tiện đường mua một phần mì cho Lục Thành.
Hơn nữa, là một cô gái có suy nghĩ như vậy.
Tạ Thanh nhớ tới một câu nói – Rất nhiều chuyện liên quan tới phụ nữ, cũng là nữ giới với nhau, khi nói chuyện so với đàn ông còn cay nghiệt hơn.
Dù cho cái bình luận này có khả năng không có ác ý, chỉ là tự nhiên nghĩ ra và bởi vì trong tiềm thức muốn trải nghiệm kích thích từ “yêu sách” của mình nên vẫn lộ rõ loại cay nghiệt này.
“Tôi yêu cầu cô trực tiếp xin lỗi tôi, hơn nữa nghiêm túc và cẩn thận giải thích trên Zhihu để không tạo ra những hiểu lầm khác.” Thanh âm của cô rõ ràng, bình tĩnh, mọi người khó tránh khỏi muốn từ vẻ mặt cô phán đoán xem rốt cuộc là ai gửi tin đồn này đi nhưng ánh mắt của cô không có rơi vào bất luận ai trong khu làm việc.
“Nếu cô không làm được.” Cô rũ mắt xuống, giọng nói lạnh lẽo, “Tôi nghĩ tôi có thể thông qua pháp luật lấy được đoạn ghi hình trong camera giám sát ở khách sạn, chuyện này cũng coi như là xâm hại danh dự, tôi sẽ tìm luật sư xin cố vấn một chút.”
Toàn bộ khu làm việc im ắng như tờ, có một loại cảm giác ngột ngạt bí bách kỳ diệu tới nỗi ai cũng không dám nói chuyện, tới người mở miệng hòa giải cũng không có.
Ngay cả hô hấp của Lục Thành cũng nghẹn lại, trong khoảnh khắc yên tĩnh, hắn vừa muốn bình tĩnh lại, cô bỗng nhiên mở miệng nói: “Lục tổng.”
Hắn lo sợ ngước mắt, lướt qua khu làm việc, nhìn cô ở phía xa.
“Nếu như anh không thể quản lý tốt được lời nói của nhân viên.” Cô khẽ nâng hàm dưới, không kiêu ngạo không xu nịnh, có loại ý vị thanh cao, “Vậy thì chúng ta hủy hợp đồng.”
Nói xong, cô xoay người bước về văn phòng làm việc nhỏ của mình. Thẳng thắn dứt khoát, không quan tâm phản ứng của hắn, cũng không quan tâm sự yên lặng trong phòng.
Lục Thành hít sâu.
Bên cạnh, giọng nói Ngô Mẫn có chút run rẩy: “Lục tổng, chúng ta… Có cần liên lạc với Zhihu và khách sạn không?”
“… Trước mắt không cần.” Tâm tình Lục Thành phức tạp.
Cô căn bản không cần người khác giúp cô giải quyết chuyện vặt vãnh này.
Mọi người trong khu làm việc dần dần bình tĩnh lại, rốt cuộc cũng có người gõ bàn phím, tiếp tục công việc.
Lục Thành nặng nề thở phào một hơi, dù bận vẫn ung dung đi về hướng phòng làm việc của Tạ Thanh.
Ngô Mẫn muốn đuổi theo lại bị Ngụy Bình ngăn cản, cô quay đầu lại, Ngụy Bình thấp giọng: “Cô đi vào để Ly Đại trút oán giận à?”
“…” Ngô Mẫn lý trí dừng chân, xoay người 180 độ, trở về phòng làm việc của mình.
Trong văn phòng nhỏ, Lục Thành vào phòng, xoay người đóng cửa lại. Tạ Thanh vừa mới ngồi xuống bàn máy tính, ngước mắt nhìn hắn: “Lục tổng có việc gì sao?”
“…” Lục Thành vẫn ung dung ngồi vào ghế sô pha cách bàn máy tính không xa, “Xin lỗi.”
Hắn rất chân thành nhưng cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh và tôi ta đều người bị hại, anh không cần xin lỗi tôi, tôi chỉ cần vị gửi bình luận kia tới xin lỗi.”
Hắn im lặng một chút: “Tôi có thể cho cô ta nghỉ việc.”
“Không cần.” Cô nhún vai, nhàn hạ cúi đầu lật giấy xem qua bản thảo.
Có thể nghĩ tới đáp án này. Nếu như cô cần kết quả như vậy, vừa nãy trực tiếp mở miệng nói với hắn là được rồi.
Nhưng cô đưa ra những yêu cầu khác, không bao gồm chuyện này.
“Đứng ở góc độ cá nhân, tôi không cần anh phải nhúng tay quá nhiều vào chuyện này.” Cô nói xong, hơi bĩu môi, “Nhưng dĩ nhiên, tin đồn cũng liên quan tới anh. Nếu như anh muốn dùng tới cách đuổi việc nhân viên để giải quyết vấn đề, đó là chuyện của anh, tôi không can thiệp.”
Giọng điệu hời hợt.
Lục Thành nhẹ giọng than thở: “Cô đừng nóng giận.”
“?” Tạ Thanh mở mắt ra, “Tôi không tức giận.”
Rất nhiều người khi đang tức giận đều sẽ nói mình không tức giận nhưng sau đó cô nói rõ vô cùng nghiêm túc: “Thật sự có chút phiền. Nhưng từ nãy tới giờ, mỗi câu tôi nói đều là ý nghĩ thật sự, không có nói nhảm. Tôi có thể chịu trách nhiệm với mỗi câu nói tôi nói ra.”
“…” Thần sắc của Lục Thành cứng lại, cảm giác so với lúc nãy càng bết bát hơn rồi.
Vừa rồi hắn cho rằng ít nhiều gì cô cũng đang giận.
“… Chuyện hủy hợp đồng cô cũng nghiêm túc sao?” Hắn hỏi.
Tạ Thanh nhìn hắn, có thể cảm giác được hắn đang căng thẳng, cô nở nụ cười: “Ý của tôi là, nếu như anh không thể quản lý tốt công nhân của mình, khiến cho loại chuyện nhảm này xuất hiện lần nữa thì chúng ta sẽ hủy hợp đồng… Yêu cầu này không quá đáng chứ? Nếu như thường xuyên phiền lòng vì loại chuyện này, tôi không có cách nào viết bản thảo.”
Nói cách khác, hủy hợp đồng thật đúng là trong phạm vi suy nghĩ của cô.
Lục Thành im lặng xoa huyệt thái dương: “Chuyện này sẽ không xảy ra nữa.”
“Được, cảm ơn.” Lời cảm ơn của cô cũng hời hợt như lời giải thích vừa rồi, sau đó cô lại nghiêm túc làm việc.
Trong phòng rơi vào im lặng, không có gì để nói.
Im lặng hai giây, Lục Thành cười lớn: “Không quấy rầy cô nữa.”
Tạ Thanh gật đầu: “Lục tổng đi thong thả.” Nói xong cô ấn nắp bút, cúi đầu chuẩn bị bản thảo.
Ánh mắt Lục Thành dừng trên người cô, bước ra cửa phòng.
Tới trước cửa, hắn dừng chân lại, xoay người quay lại trước bàn cô.
Hai tay chống lên mặt bàn, hắn hắng giọng một cái: “Khụ…”
Tạ Thanh ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, cô ngẩn ra sau đó bình tĩnh hỏi: “Có còn có việc gì sao?”
“Còn có một chuyện.” Hắn tập trung nhìn cô, trong mắt là ý cười ôn hòa, “Trước tiên nói chuyện này cô phải bảo đảm cô nghe xong không tức giận.”
Tạ Thanh ngẫm nghĩ, nghiêm mặt rũ mắt: “Tôi không bảo đảm được.”
Thật không phải cô gái tốt dễ lừa gạt.
Lục Thành bật cười: “Được rồi, vậy tôi nói thẳng.”
Tạ Thanh im lặng lắng nghe.
Hắn nói: “Cô có ngại không nếu hợp tác xuất bản với Khởi Văn một lần nữa?”
Bộp một tiếng, cô đập bàn đứng dậy.
Hít mấy ngụm khí lạnh và nhìn hắn một lúc lâu, cô mới không thể tin được, nói nên lời: “Anh… lặp lại lần nữa?”</tố>
Lục Thành bất giác cười: “Bên chỗ cô cũng bắn pháo hoa sao?”
“Cái gì?” Tạ Thanh sửng sốt một chút, cho rằng hắn là cho rằng hắn ngại ồn ào. Cô cũng vừa lúc rảnh tay nên cầm lấy điện thoại trong tay em họ, vội vã chạy về phòng, “Chờ tôi đổi một chỗ yên tĩnh hơn.”
Đẩy cửa vào phòng, cô lại phát hiện trong phòng cũng không yên tĩnh lắm.
… Ở bên kia nhà bếp thì sát bên đường phố; dưới cổ sổ phòng cô là vườn hoa nhỏ. Thành thị nhỏ cũng không có luật cấm đốt pháo hoa, cứ 30 Tết, mọi người ở đây đều chọn pháo hoa rồi đốt.
Tạ Thanh không thể làm gì hơn là lúng túng xin lỗi: “… Hình như cũng không quá yên tĩnh.”
Đầu dây bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười khúc khích: “Không sao.”
Tay trái Tạ Thanh cầm điện thoại, tay phải che tai phải ngăn tạp âm: “Anh có chuyện gì sao?”
“Ồ, tôi…” Hắn ấp úng, theo bản năng tìm kiếm đề tài, “Có một hợp đồng xuất bản, tôi muốn bàn bạc với cô một chút.”
“Cái gì?” Tạ Thanh không biết làm sao, “Xin lỗi, vừa nãy quá ồn, tôi không nghe rõ, anh nói lại được không?”
Lục Thành hơi im lặng, đột nhiên nói đề tài hắn đã cố giấu đầu nhưng vẫn hở đuôi: “Chúc mừng năm mới.”
Tạ Thanh không phản ứng lại: “À?”
“Giao thừa mà.” Hắn cười một tiếng, tiếng nói nhàn nhạt, “Tôi chúc cô một năm may mắn, chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới.” Tạ Thanh ngây ngốc, lắp bắp tìm một lời nói may mắn, “Chúc anh công việc thuận lợi, sức khỏe dồi dào…”
Tuy rằng rất ồn ào nhưng cô vẫn nghe được tiếng cười trầm thấp của hắn.
Sau đó hắn nói: “Không quấy rầy cô nữa, tôi cúp máy đây.” Dừng nửa giây, lại tự bổ sung, “Tôi còn phải gọi điện thoại cho những tác giả khác.”
Gọi điện thoại chúc tết từng tác giả một à…
Tạ Thanh kinh ngạc trong ngắn ngủi, suy nghĩ một chút, cũng có thể là chỉ chúc tết các tác giả quan trọng nhỉ?
Cùng lúc, cô nghe được Lục Thành còn nói: “Đúng rồi.”
Tạ Thanh: “Hả?”
“Khi nào cô trở về Bắc Kinh?” Hắn hỏi.
Tạ Thanh suy nghĩ một chút: “Có lẽ sẽ muộn một chút… Tôi nghĩ là qua Tết Nguyên Tiêu.”
Lục Thành: “Ồ… vậy à.”
“Nhưng tôi sẽ không làm gián đoạn việc ra chương mới đâu.” Tạ Thanh hứa hẹn, “Tôi nhất định sẽ giao bản thảo cho biên tập đúng hạn.”
Hắn không nói gì nữa, chỉ nói: “Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Cúp điện thoại, cô đi vào trong bếp. Có hơi mất tập trung nhưng không rõ vì cái gì.
Cô của cô đang chặt con vịt vừa nãy cô chặt dở, cô muốn đi qua nhận lại việc, cô ngăn lại: “Cô chặt rồi, con đừng chạm vào nữa. Lúc nãy ai gọi cho con vậy?”
Đêm Giao thừa, mặc dù gửi tin nhắn chúc mừng tiện hơn nhưng gọi điện thoại chúc mừng năm mới cũng không phải chuyện lạ. Chỉ có điều bởi vì quá trình thưởng thành đặc biệt, trước đây Tạ Thanh không có bạn bè gì, chưa từng có người gọi điện thoại trong đêm 30.
Cô nói ngắn gọn: “Ông chủ công ty.”
“Vào lúc này còn thúc giục con làm việc sao?” Dượng ở bên cạnh cau mày, “Nếu như làm ở Bắc Kinh áp lực quá lớn, con đừng đi nữa, chính sách ở Hồ Nam bây giờ cũng tốt, làm công việc gì cũng dễ dàng hơn.”
“Không có.” Tạ Thanh cười cười, “Anh ta gọi chúc mừng năm mới.”
“… Thế thì rất tốt đấy.” Dượng thoải mái gật đầu, sau đó lại hỏi, “Rốt cuộc con làm công việc gì vậy? Con nói đi là đi, không hé răng với người trong nhà.”
Tạ Thanh: “Con sáng tác, viết tiểu thuyết. Ký hợp đồng với công ty.”
“Này…” Cô của cô bỏ con dao chặt vịt xuống, nhìn cô, “Viết tiểu thuyết thì ở đâu không viết được? Cô thấy giờ có rất nhiều tác giả mạng viết ở nhà, trời nam biển bắc đều có.”
Tạ Thanh cúi đầu, không lên tiếng.
Kỳ thật cô nói đúng, viết tiểu thuyết ở đâu cũng có thể viết. Cho dù là bây giờ, nếu như cô mở miệng nói với Lục Thành là muốn về với ông bà, có lẽ Lục Thành cũng sẽ không ngăn cản cô. Cho dù bản thảo viết tay không cách nào gửi trực tuyến, chuyển phát từ Vĩnh Châu tới Bắc Kinh cũng mất ba ngày, không làm chậm trễ cái gì.
Nhưng cô vẫn muốn ở lại Bắc Kinh, cô cảm thấy Bắc Kinh là một thành phố lớn, cô có thể làm thêm nhiều chuyện hơn.
Đương nhiên, cho dù tự bản thân cô thấy, ý nghĩ này của cô quá mức lý tưởng hóa nhưng cô vẫn muốn thử một lần.
… Cô cảm thấy ở Bắc Kinh trải đời, tiếp xúc tài nguyên, hẳn là có thể giúp con người phát triển.
Văn học mạng phát triển quá nhanh, trong chớp mắt đã có giá trị sản xuất to lớn nhưng quy tắc vẫn còn chưa được hoàn thiện lắm. Những tác giả bị lừa gạt như cô, có lẽ lên tới hàng ngàn hàng vạn. Số cô may mắn, gặp được Lục Thành, hắn nguyện ý giúp cô giành lại công bằng nhưng phần lớn những người khác không có may mắn như vậy.
Vậy nếu như… Nếu như cô có thể giống như Lục Thành, có thể đứng ở độ cao như vậy không?
Không nhất định phải trở thành người môi giới, có thể có cách khác, có được sức ảnh hưởng và quyền lên tiếng là được rồi.
Hắn giúp cô, cô muốn giúp những tác giả khác. Cho dù không thay đổi được bao nhiêu trong thế giới này… Cũng là đang có sự thay đổi trong thế giới này.
Một chậu nước tràn đầy cát bùn, dù cho chỉ thiếu một hạt cát, cũng sạch sẽ hơn khi so với lúc trước rồi.
Cô nghĩ như vậy đấy.
“Có hàng ngàn nhà cao cửa rộng trên thế giới và cũng có hàng ngàn nụ cười.”… Lời lẽ khí thế này cô không có tự tin để nói nhưng nếu như cô có thể có một túp lều, chí ít trong lúc túp lều chưa bị gió thu tàn phá, cô muốn cố gắng kéo càng nhiều người vào túp lều, cho họ tránh gió tránh mưa.
Kỳ nghỉ trôi qua trôi qua rất nhanh. Tuy rằng Tạ Thanh ở nhà nghỉ ngơi hơn nửa tháng, gấp đôi so với kỳ nghỉ ở trường học, cô cũng cảm thấy trong một cái nháy mắt, thời gian đã trôi qua rồi.
Mười sáu tháng giêng, Tạ Thanh trở về Bắc Kinh, nghỉ ngơi dưỡng sức một chút, ngủ thẳng tới ngày mười bảy cô mới tỉnh dậy, sau đó tới Văn hóa Thành Thư sáng tác.
Ở phòng khách tầng một, cô vừa lúc gặp một người – Lương An.
Trợ lý của Tứ Ngôn.
Cô nhìn thấy đối phương và đối phương cũng nhìn thấy cô, hai người khó tránh khỏi nói chút chuyện.
Các công ty văn hóa trong tòa nhà này không chỉ có một mình Văn hóa Thành Thư, ngày hôm nay vừa vặn có một công ty thông báo tuyển dụng nên cửa rất dễ ra vào.
Nhớ lại chuyện Tứ Ngôn lúc trước, Tạ Thanh cho rằng Lương An tới tìm việc làm mới.
Thế nên sau khi bắt chuyện, cô hỏi han: “Anh tới xin việc à?”
“?”Lương An sửng sốt một chút, chợt bật cười, “Không phải, tôi tới nói chuyện hợp tác cho Tứ Đại.”
Hóa ra không đổi nghề? Tạ Thanh nhất thời lúng túng,”À…” một tiếng.
Lương An hỏi cô: “Cô ở Văn hóa Thành Thư tốt chứ?”
“Rất tốt”. Cô gật đầu, do dự mãi, cô mới hỏi chuyện đã tò mò từ lâu, “Chuyện Tứ Đại…”
“Khụ.” Lương An đẩy gọng kính, ý là không muốn thảo luận chủ đề này.
Tạ Thanh kịp thời ngậm miệng.
Im lặng hai giây, hắn cũng có một biểu tình rất khó hiểu, hỏi ngược cô một vấn đề: “Người làm văn học các người, có phải ai cũng rất cảm tính không?”
“… Cũng không phải.” Tạ Thanh tức cười.
Cùng lúc đó, nghi vấn trong lòng cô có đáp án, đúng như cô nghĩ.
Nụ cười của cô trở nên phức tạp: “Tôi nghĩ Tứ Đại là người hơi cảm tính.”
Cô và Tứ Đại cũng chỉ nói chuyện với nhau có vài lần.
Cô thêm nếm vào bản thảo của hắn, hắn liền mất hứng; độc giả mắng hắn một trận, hắn tâm phục khẩu phục tiếp thu.
Ở giữa câu chuyện này có khả năng đã xảy ra chút ít chuyện cô không biết, lúc hắn đột nhiên hỏi cô có muốn cùng ký tên làm đồng tác giả của tác phẩm với hắn hay không; cô nói cô không hy vọng hợp tác cùng Khởi Văn, hắn không nói hai lời mà đồng ý.
Cuối cùng cô và Văn hóa Thành Thư thỏa thuận xong, cô suy nghĩ kỹ muốn hoàn thành bản thảo cho hắn, ở trong thời gian này, hắn lại “bị” tuôn ra chuyện tìm người viết hộ.
Mỗi một lần nói chuyện với nhau đều có thăng trầm.
Hắn khá tốt với cô, mấy lần bảo Lương An gửi phong bao đỏ cho cô, không có nguyên nhân gì khác, chỉ vì hắn đọc truyện thấy cao hứng, giống như độc giả khen thưởng cho tác giả vậy.
Nhưng dàn ý là tự tay hắn viết.
Hắn cảm thấy lối hành văn của cô xuất sắc nên thật sự khen ngợi.
Tác giả có lẽ đều là sinh vật cảm tính, nhưng ở trên người hắn, phần cảm tính này đặc biệt rõ ràng.
Thậm chí còn có cả chút tố chất thần kinh.
“Cũng chưa hẳn là chuyện xấu.” Tạ Thanh trầm ngâm, cười nhạt, “Chúng tôi ở ở trong cái nghề này, nếu như chính mình không có tình cảm tinh tế, yêu hận bồng bột, làm sao nắm giữ được thế gian muôn màu?”
Lương An không bình luận, thở dài, lắc đầu: “Cô không biết bút danh “Tứ Ngôn” này đáng giá bao nhiêu đâu.” Hiện tại nói không cần là không cần nữa rồi.
Cô nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn hắn: “Thế giới tình cảm của Tứ Đại phong phú dồi dào, không chừng trải qua thăng trầm, có lẽ càng có thêm cảm hứng sáng tác đấy?”
Dù sáng tác thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không thoát ly khỏi hiện thực được… Coi như viết huyền huyễn, tự mình tạo ra toàn bộ thế giới quan, cũng ít nhiều không thể rời bỏ cảm ngộ nhân tính. Vì lẽ đó những tác giả có kinh nghiệm sống phong phú viết văn, tuy thiếu chút mơ mộng ngọt ngào nhưng thường thường vẫn có thể đả động tới lòng người.
Lương An vẫn lắc đầu, mặt không cảm xúc: “Tôi vẫn không hiểu mấy người viết tiểu thuyết như các người.”
*******
Tạ Thanh vừa nghĩ chuyện Tứ Ngôn vừa đi ra khỏi thang máy, thất thần đi vào Văn hóa Thành Thư, thất thần vào phòng làm việc của mình, thất thần mở máy tính lên.
Mở QQ, cô thấy mấy tin nhắn Lưu Cẩm gửi tới từ đêm qua. Nhưng ngày hôm qua cô mới trở về từ Vĩnh Châu, mệt quá nên không quan tâm tới tin nhắn trên điện thoại.
“Lưu Cẩm” 20:17:22
Thân ái, “người bí ẩn của Văn hóa Thành Thư” là cậu sao ha ha ha ha ha ha!!!
Cậu cứ nói nhỏ cho tôi biết, tôi thề không nói cho người khác! Bằng không sẽ bị thiên lôi đánh!!
“Lưu Cẩm” 20:22:43
Quá buồn cười ha ha ha ha ha ha chiêu này ai ngờ tới được
Tác giả bên cạnh tôi gần đây đều nói chuyện này
Cậu biết mọi người gọi cậu là gì không?
“Lưu Cẩm” 20:25:04
Này, cậu không ở đây, tôi còn tưởng có người thừa nước đục thả câu, thật ngạc nhiên mà
Bọn họ gọi cậu là You-Know-Who
Ha ha ha ha ha ha ha tôi cười chết mất!!!
Tạ Thanh nhìn màn hình, ánh mắt dại ra.
Tiếng anh của cô không tốt nhưng cô nhìn hiểu cái này!
Cô từng nhìn thấy cái từ này ở trong phim, gọi một người nào đó không thể bị nói ra tên.
“Ngọc Sắc Thanh Thanh”: Đủ rồi, cậu mới là Voldemort đó.
“Ngọc Sắc Thanh Thanh”: Tôi có mũi không phải sao?
Mấy giây sau, Lưu Cẩm: “Ha ha ha ha ha ha ha ha quả nhiên là cậu! Thật cơ trí!
Sau đó còn nói: “Cũng rất tốt! Cậu cũng làm người nghe sợ vỡ mật rồi! Cố lên Voldemort!”
Voldemort…
“Ngọc Sắc Thanh Thanh”: Cậu còn nói, Arvada ha…!
Lưu Cẩm rất quá đáng, gửi cho cô một tin nhắn thoại ghi lại thanh tiếng cười vang.
Tạ Thanh nhíu mày, muốn lạnh lùng nói với cô ấy “Tôi không để ý tới tới cậu nữa, tôi muốn viết bản thảo”, Lưu Cẩm lại gửi cho cô một tin nhắn.
“Lưu Cẩm”: À đúng rồi, tôi còn có chuyện này, tối hôm qua một người bạn gửi cho tôi, cậu xem qua đi… Tôi cảm thấy chuyện này không tốt lắm với cậu.
“Ngọc Sắc Thanh Thanh”:? Chuyện gì?
Sau một hồi lâu im lặng, sau đó, Lưu Cẩm gửi hai bức ảnh tới, là ảnh chụp màn hình di động.
Hình ảnh không quá rõ ràng nhưng có thể nhìn ra có rất nhiều chữ, cách thức khá giống bài viết trên mạng xã hội.
Sau đó là một tin nhắn bằng chữ.
“Lưu Cẩm”: Một người bạn làm biên tập của tôi vô tình lướt thấy, cậu xem có chuyện gì xảy ra đi, giới chúng ta không lớn, tôi cảm thấy ngộ nhỡ truyền đi có khả năng không tốt lắm.
Tạ Thanh mở bức ảnh thứ nhất ra, là một bài viết.
Người gửi bài hẳn là người trong nghề, tiêu đề là “Người bí ẩn của Văn hóa Thành Thư được đối đãi như thế nào? Văn hóa Thành Thư thử nghiệm hình thức nâng người mới sao?”
Loại thảo luận này cô cũng có chuẩn bị tinh thần đối mặt, bởi vì cái này là một quá trình nghiêm chỉnh vừa nhìn đã thấy đây chính là thủ đoạn marketing, gây chú ý với người trong nghề cũng không hiếm lạ chút nào.
Cơ bản nội dung bài viết cũng chỉ nói về có phương pháp marketing tốt, có ý kiến gì với tác giả là cô không thì chỉ nói một câu “Viết quả thật rất tốt.”
Trọng tâm là ở tấm ảnh thứ hai, một bình luận được rất nhiều người chú ý.
Đáp lại câu nói của chủ nhà “Sợ bị mất việc, nặc danh một cách xấu hổ đó”, sau đó mặt mày hớn hở kể cho mọi người nghe một câu chuyện cũ.
“Thủ đoạn marketing thì không có gì để nói, Văn hóa Thành Thư có thể lăn lộn tới bây giờ dĩ nhiên cũng có bản lĩnh thật sự, tài nguyên cũng tốt, ánh mắt Lục tổng cũng rất độc, tính chuyên nghiệp cao cũng là thật.”
“Nhưng việc này không phải đơn giản như mọi người thấy đâu.”
“Kỳ thật chính là… Quy tắc ngầm đấy. Đúng, chính là loại quan hệ mọi người nghĩ, không cần tôi nói rõ hơn chứ?”
“Cuộc họp tác giả thường niên của Văn hóa Thành Thư lúc trước, nơi “người bí ẩn” ở là phòng trên tầng hành chính. Tôi giải thích một chút, công ty bình thường hay xếp các tác giả lão làng ở phòng hành chính, cô ta có lẽ cũng thuộc cấp đó. Tôi đã gặp cô ta ở hành lang tầng hành chính, tôi cũng không hiểu lầm cái gì, cảm thấy có thể là công ty muốn nâng người nên đãi ngộ cao hơn một chút.”
“Sau đó tôi phát hiện tôi quá đơn thuần.”
“Ngày mọi người đều ra ngoài chơi, cô ta đi… tới… phòng… Lục… tổng… đó!”
“Sau cuộc họp thường niên trở về cô ta liền khai hố, còn ngâm bản thảo. Mọi người hiểu mà, Văn hóa Thành Thư hợp tác với rất nhiều tác giả, tác giả tự mình ký hợp đồng cũng không ít, tài nguyên như tài khoản chung rất nhiều người tranh cướp.”
“Nhưng cô ta ngâm bản thảo cũng không sao, cô ta dành được tài nguyên cả nửa tháng trời. Nghe nói là Lục tổng tự mình mở miệng, vì cái gì mọi người tự ngộ một chút sẽ hiểu thôi.”
“Nhưng mà nói thật, tôi cũng không biết Lục tổng thích cô ta vì cái gì ha ha ha ha, nói thật, Lục tổng thật sự rất đẹp trai, cô ừm… Cũng không thể nói không đẹp nhưng chỉ bình thường mà thôi.”
Tạ Thanh hít một hơi dài.
Là lời giả dối nhưng từ lượt khen có thể thấy, mọi người tin.
Bây giờ cô còn chưa nổi tiếng, vì vậy người xem bài viết này đều chỉ là người trong giới văn học mạng.
Nếu như ngày nào đó cô nổi tiếng với thân phận “người bí ẩn của Văn hóa Thành Thư”? Câu chuyện giả dối này có thể sẽ bị nhiều người nhìn thấy hơn.
Từng cảm thụ qua bão táp dư luận nên sống lưng Tạ Thanh bất giác căng thẳng, từng giọt mồ hôi lạnh chảy ra từ trong lỗ chân lông, cảm giác mát mẻ làm cô chấn động tới nỗi trong đầu trống rỗng.
Bình tĩnh, bình tĩnh đi. Sợ hãi, hèn nhát không giúp được mày.
Thuyết pháp này không tính là không có lửa mà có khói, cô quả thật gõ cửa phòng Lục Thành, thế nhưng chỉ mang mì cho hắn, không có vào phòng.
Có người có thể chứng minh cô chưa từng tới phòng Lục Thành sao?
Không có, lúc đó không có người khác. Lục Thành có thể chứng minh nhưng Lục Thành là người trong cuộc, nói ra chuyện này hiển nhiên không ai tin.
Đợi một chút…
Có ánh sáng lóe lên trong đầu cô, cô lùi lại hồi ức tới đoạn ngã rẽ hành lang.
Cô biết người gửi bình luận này là ai rồi.
Khi cô gõ cửa, xung quanh hành lang không có người. Nhưng trước đó, cô đã tìm người hỏi đường.
Bình tĩnh nghĩ một chút, ngẫm lại những cái khác.
Tạ Thanh hít sâu.
Đúng rồi… Phòng khách sạn là không gian riêng tư nhưng hành lang thì không phải.
Hành lang là khu vực công cộng.
Hít sâu lần nữa, cô tập trung nhìn ảnh chụp màn hình trên máy tính suy nghĩ một chút, mở Zhihu [1] ra.
[1] Zhihu là một trang web câu hỏi và trả lời của Trung Quốc, nơi tất cả các loại câu hỏi được tạo ra, trả lời, chỉnh sửa và tổ chức bởi cộng đồng người dùng của nó.
Trong văn phòng tổng giám đốc là một không gian yên lặng.
Tết năm nay, Lục Thành trải qua không tính là vui vẻ lắm, kỳ nghỉ kết thúc tới Tết Nguyên tiêu, những ngày gần đây mọi người đều có một loại cảm giác lười biếng “Năm mới còn chưa kết thúc, tôi còn chưa muốn làm việc”. Ngày hôm nay biết Tạ Thanh đã trở lại, đối với hắn mà nói có thể xem như là một chuyện khá là vui.
Hắn vốn muốn tìm cớ mời Tạ Thanh ra ngoài ăn một bữa cơm, không nghĩ tới đột nhiên nhảy ra một chuyện như vậy.
Hắn ngồi trước bàn làm việc nhìn hai trang giấy A4 trong tay không nói gì, Ngụy Bình và Ngô Mẫn lớn hơn hắn mấy tuổi, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, biểu tình nghiêm nghị.
Hắn xem xong nội dung trên giấy A4, lạnh nhạt nói: “Cho nên, bọn họ cảm thấy tôi…” Hắn trầm mặc và buông tay xuống, tìm từ thay thế cho từ then chốt, “Tạ Thanh?”
Từ bị thay thế không cần nói cũng biết: Cảm thấy hắn, ngủ, Tạ Thanh.
Vấn đề như thế này bị bắt buộc phải nói trực tiếp ra, hai vị nữ sĩ khó tránh khỏi lúng túng nhưng là công việc, không nói không được.
Ngụy Bình ho khan một tiếng: “Không có phải không?”
Lục Thành giương mắt: “?”
Ánh mắt Ngụy Bình nhìn tới tờ giấy trong tay hắn, thăm dò một chút: “Anh không có phải không?”
“… Đương nhiên không có!” Lục Thành hít sâu một hơi, “Hai người biết rõ cô ấy là ai.”
Ngụy Bình gật đầu.
Cô và Ngô Mẫn đều biết cô ấy là ai, cũng cảm thấy chuyện này hẳn không tới mức đó, vừa nãy chẳng qua xuất phát từ tâm lý cẩn thận mới hỏi một chút.
Chuyện không phải sự thật, hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, Ngô Mẫn hỏi: “Lục tổng định làm như thế nào?”
Lục Thành suy nghĩ một chút: “Ngày đó cô ấy chỉ mua hộ một phần mì cho tôi, không có vào phòng tôi. Hành lang khách sạn chắc chắn có camera giám sát, đi liên lạc một chút, kiểm tra xong cho nhân viên pháp vụ đi chứng thực, sau đó phát tán trên Zhihu.
Ngô Mẫn lấy bút ghi chép, nghe tới đây ngẩng đầu lên: “Là hành vi của người dùng, không chắc Zhihu sẽ đồng ý xóa topic.”
“Vậy đi tố tụng, để bên pháp vụ đi tra tư liệu của người này.” Giọng điệu của Lục Thành không mặn không nhạt, ngừng một chút, còn nói, “Không cần cho Tạ Thanh biết, chúng ta tự xử lý được rồi.”
Hắn cảm thấy, hắn nên vì cô xử lý tốt vấn đề này.
Nhưng mà vừa dứt lời, trong khu làm việc có tiếng “ầm” một tiếng.
Mới đầu ba người tưởng có gì rơi rớt, cũng không để ý, sau đó lại nghe được: “Làm phiền mọi người một chút, tôi muốn nói chuyện với người lén lút hủy thanh danh của tôi.”
Tiếng nói rất lớn những ngữ khí thận trọng. Có thể nghe ra phẫn nộ nhưng không mất bình tĩnh.
Là tiếng Tạ Thanh.
Ba người nhìn nhau, đồng thời đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Lục Thành mở cửa, nhìn thấy toàn bộ nhân viên trong khu làm việc đều kinh ngạc nhìn Tạ Thanh.
Ba người họ vừa ra cửa, nhân viên quay đầu lại làm việc, nhưng vì quá tò mò, cũng đều rất nhanh xoay người lại nhìn.
Tạ Thanh làm như không nhìn thấy hắn, cầm lấy văn kiện vừa rồi cô nện xuống bàn: “Bài viết trên Zhihu, tôi đã nhìn thấy.”
Hiển nhiên cũng có nhân viên nhìn thấy rồi, mấy người trong khu làm việc nhất thời xôn xao.
Cô còn nói: “Tôi biết người gửi bình luận đó là ai.”
Lại một hồi xôn xao, thì thầm với nhau.
Tạ Thanh cao giọng, nói từng chữ: “Cô ấy khả năng không nghĩ tới, ngày đó tôi đi đưa mì cho Lục tổng, chỉ gặp một mình cô ấy. Hơn nữa…” Cô khẽ nâng cằm dưới lên, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua một phía trong khu làm việc, “Tôi cũng không hề vào phòng Lục tổng, chuyện này tôi nghĩ camera giám sát của khách sạn có thể chứng minh.”
Đáy lòng Lục Thành có một hồi khoái trá vì ý nghĩ của cô và hắn trùng nhau, cho dù phương pháp chứng thực chuyện này rất dễ dàng nghĩ ra.
Sau đó, cô hòa hoãn lại một chút: “Tôi cũng không tức giận bởi vì tôi và người kia không có xích mích, tôi tin tưởng cô ấy không có ý hại tôi.”
Cô hơi dừng lại: “Nhưng tôi kinh ngạc và thất vọng.”
“Người gửi bình luận này cũng là một cô gái hơn hai mươi tuổi giống tôi, hơn nữa cũng là một thành viên của Văn hóa Thành Thư, cô ấy bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy bản thảo của tôi, biết những thứ tôi viết rốt cuộc như thế nào.”
“Tôi không hiểu, phỏng đoán ác ý như vậy vì sao lại tới từ một vị đồng giới.”
Khi học cấp hai, mọi người nói con gái cho dù mấy năm qua thành tích tốt nhưng tới cấp ba sẽ không sánh được với con trai.
Lên năm hai trung học phổ thông, mọi người vẫn nói con gái vẫn nên học khoa văn, khoa học tự nhiên thích hợp với con trai hơn.
Phần lớn mọi người nói như thế, Tạ Thanh cũng từng nghe những lời này.
Những từ này không dựa vào bất kỳ số liệu hay bằng chứng nào mà mọi người vẫn rập khuôn ủng hộ, chẳng biết vì sao truyền khắp nam bắc của tổ quốc, trở thành đạo lý được công nhận.
Sau này cô bắt đầu viết tiểu thuyết, mọi người còn nói, nữ tác giả thích hợp viết phong hoa tuyết nguyệt, không thích hợp làm những bộ truyện có cốt truyện rộng lớn, không thích hợp viết võ hiệp, không thích hợp viết chiến tranh, không thích hợp viết khoa học viễn tưởng.
Thú vị biết bao, mọi người đã từng nhận định con gái thích hợp học văn nhưng ở trong lĩnh vực văn học lại nói không bằng các nam nhân theo “khoa học tự nhiên”, nói chỉ thích hợp với nói chuyện yêu đương.
Sau đó cô viết ra.
Quả thật chủ bài viết không biết cô là tác giả củanhưng ở tác phẩm<tố phong=”” nguyệt=””>cô đang viết, cốt truyện được xây dựng cũng không nhỏ, hơn nữa bình tĩnh mà xem xét, chỉ riêng từ tài khoản WeChat chung và còn hướng chạy của số liệu biểu thị lượt xem, cũng có thể biết chất lượng tác phẩm này được thị trường đón nhận.
Nhưng mặc dù là vậy, vẫn có người cho rằng cô dựa vào quy tắc ngầm leo lên vị trí hôm nay, chỉ bởi vì cô tiện đường mua một phần mì cho Lục Thành.
Hơn nữa, là một cô gái có suy nghĩ như vậy.
Tạ Thanh nhớ tới một câu nói – Rất nhiều chuyện liên quan tới phụ nữ, cũng là nữ giới với nhau, khi nói chuyện so với đàn ông còn cay nghiệt hơn.
Dù cho cái bình luận này có khả năng không có ác ý, chỉ là tự nhiên nghĩ ra và bởi vì trong tiềm thức muốn trải nghiệm kích thích từ “yêu sách” của mình nên vẫn lộ rõ loại cay nghiệt này.
“Tôi yêu cầu cô trực tiếp xin lỗi tôi, hơn nữa nghiêm túc và cẩn thận giải thích trên Zhihu để không tạo ra những hiểu lầm khác.” Thanh âm của cô rõ ràng, bình tĩnh, mọi người khó tránh khỏi muốn từ vẻ mặt cô phán đoán xem rốt cuộc là ai gửi tin đồn này đi nhưng ánh mắt của cô không có rơi vào bất luận ai trong khu làm việc.
“Nếu cô không làm được.” Cô rũ mắt xuống, giọng nói lạnh lẽo, “Tôi nghĩ tôi có thể thông qua pháp luật lấy được đoạn ghi hình trong camera giám sát ở khách sạn, chuyện này cũng coi như là xâm hại danh dự, tôi sẽ tìm luật sư xin cố vấn một chút.”
Toàn bộ khu làm việc im ắng như tờ, có một loại cảm giác ngột ngạt bí bách kỳ diệu tới nỗi ai cũng không dám nói chuyện, tới người mở miệng hòa giải cũng không có.
Ngay cả hô hấp của Lục Thành cũng nghẹn lại, trong khoảnh khắc yên tĩnh, hắn vừa muốn bình tĩnh lại, cô bỗng nhiên mở miệng nói: “Lục tổng.”
Hắn lo sợ ngước mắt, lướt qua khu làm việc, nhìn cô ở phía xa.
“Nếu như anh không thể quản lý tốt được lời nói của nhân viên.” Cô khẽ nâng hàm dưới, không kiêu ngạo không xu nịnh, có loại ý vị thanh cao, “Vậy thì chúng ta hủy hợp đồng.”
Nói xong, cô xoay người bước về văn phòng làm việc nhỏ của mình. Thẳng thắn dứt khoát, không quan tâm phản ứng của hắn, cũng không quan tâm sự yên lặng trong phòng.
Lục Thành hít sâu.
Bên cạnh, giọng nói Ngô Mẫn có chút run rẩy: “Lục tổng, chúng ta… Có cần liên lạc với Zhihu và khách sạn không?”
“… Trước mắt không cần.” Tâm tình Lục Thành phức tạp.
Cô căn bản không cần người khác giúp cô giải quyết chuyện vặt vãnh này.
Mọi người trong khu làm việc dần dần bình tĩnh lại, rốt cuộc cũng có người gõ bàn phím, tiếp tục công việc.
Lục Thành nặng nề thở phào một hơi, dù bận vẫn ung dung đi về hướng phòng làm việc của Tạ Thanh.
Ngô Mẫn muốn đuổi theo lại bị Ngụy Bình ngăn cản, cô quay đầu lại, Ngụy Bình thấp giọng: “Cô đi vào để Ly Đại trút oán giận à?”
“…” Ngô Mẫn lý trí dừng chân, xoay người 180 độ, trở về phòng làm việc của mình.
Trong văn phòng nhỏ, Lục Thành vào phòng, xoay người đóng cửa lại. Tạ Thanh vừa mới ngồi xuống bàn máy tính, ngước mắt nhìn hắn: “Lục tổng có việc gì sao?”
“…” Lục Thành vẫn ung dung ngồi vào ghế sô pha cách bàn máy tính không xa, “Xin lỗi.”
Hắn rất chân thành nhưng cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh và tôi ta đều người bị hại, anh không cần xin lỗi tôi, tôi chỉ cần vị gửi bình luận kia tới xin lỗi.”
Hắn im lặng một chút: “Tôi có thể cho cô ta nghỉ việc.”
“Không cần.” Cô nhún vai, nhàn hạ cúi đầu lật giấy xem qua bản thảo.
Có thể nghĩ tới đáp án này. Nếu như cô cần kết quả như vậy, vừa nãy trực tiếp mở miệng nói với hắn là được rồi.
Nhưng cô đưa ra những yêu cầu khác, không bao gồm chuyện này.
“Đứng ở góc độ cá nhân, tôi không cần anh phải nhúng tay quá nhiều vào chuyện này.” Cô nói xong, hơi bĩu môi, “Nhưng dĩ nhiên, tin đồn cũng liên quan tới anh. Nếu như anh muốn dùng tới cách đuổi việc nhân viên để giải quyết vấn đề, đó là chuyện của anh, tôi không can thiệp.”
Giọng điệu hời hợt.
Lục Thành nhẹ giọng than thở: “Cô đừng nóng giận.”
“?” Tạ Thanh mở mắt ra, “Tôi không tức giận.”
Rất nhiều người khi đang tức giận đều sẽ nói mình không tức giận nhưng sau đó cô nói rõ vô cùng nghiêm túc: “Thật sự có chút phiền. Nhưng từ nãy tới giờ, mỗi câu tôi nói đều là ý nghĩ thật sự, không có nói nhảm. Tôi có thể chịu trách nhiệm với mỗi câu nói tôi nói ra.”
“…” Thần sắc của Lục Thành cứng lại, cảm giác so với lúc nãy càng bết bát hơn rồi.
Vừa rồi hắn cho rằng ít nhiều gì cô cũng đang giận.
“… Chuyện hủy hợp đồng cô cũng nghiêm túc sao?” Hắn hỏi.
Tạ Thanh nhìn hắn, có thể cảm giác được hắn đang căng thẳng, cô nở nụ cười: “Ý của tôi là, nếu như anh không thể quản lý tốt công nhân của mình, khiến cho loại chuyện nhảm này xuất hiện lần nữa thì chúng ta sẽ hủy hợp đồng… Yêu cầu này không quá đáng chứ? Nếu như thường xuyên phiền lòng vì loại chuyện này, tôi không có cách nào viết bản thảo.”
Nói cách khác, hủy hợp đồng thật đúng là trong phạm vi suy nghĩ của cô.
Lục Thành im lặng xoa huyệt thái dương: “Chuyện này sẽ không xảy ra nữa.”
“Được, cảm ơn.” Lời cảm ơn của cô cũng hời hợt như lời giải thích vừa rồi, sau đó cô lại nghiêm túc làm việc.
Trong phòng rơi vào im lặng, không có gì để nói.
Im lặng hai giây, Lục Thành cười lớn: “Không quấy rầy cô nữa.”
Tạ Thanh gật đầu: “Lục tổng đi thong thả.” Nói xong cô ấn nắp bút, cúi đầu chuẩn bị bản thảo.
Ánh mắt Lục Thành dừng trên người cô, bước ra cửa phòng.
Tới trước cửa, hắn dừng chân lại, xoay người quay lại trước bàn cô.
Hai tay chống lên mặt bàn, hắn hắng giọng một cái: “Khụ…”
Tạ Thanh ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, cô ngẩn ra sau đó bình tĩnh hỏi: “Có còn có việc gì sao?”
“Còn có một chuyện.” Hắn tập trung nhìn cô, trong mắt là ý cười ôn hòa, “Trước tiên nói chuyện này cô phải bảo đảm cô nghe xong không tức giận.”
Tạ Thanh ngẫm nghĩ, nghiêm mặt rũ mắt: “Tôi không bảo đảm được.”
Thật không phải cô gái tốt dễ lừa gạt.
Lục Thành bật cười: “Được rồi, vậy tôi nói thẳng.”
Tạ Thanh im lặng lắng nghe.
Hắn nói: “Cô có ngại không nếu hợp tác xuất bản với Khởi Văn một lần nữa?”
Bộp một tiếng, cô đập bàn đứng dậy.
Hít mấy ngụm khí lạnh và nhìn hắn một lúc lâu, cô mới không thể tin được, nói nên lời: “Anh… lặp lại lần nữa?”</tố>