Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Quay phim chuyên tập trung quay khách mời lập tức hướng ống kính đến mặt của Giáo sư Bắc Ảnh. T
Giáo sư Trịnh đức cao vọng trọng, những năm gần đây chuyên tâm dạy học, hiếm khi xuất hiện trên màn ảnh, thế nhưng chỉ cần ló mặt Weibo nhất định xuất hiện không ít lời khen ngợi “Diễn viên gạo cội” “Lão nghệ thuật gia”.
Đột nhiên bị quăng chủ đề đến, Giáo sư Trịnh ngẩn người trong giây lát, lập tức cười rộ lên: “Cái này tôi cảm thấy…”
Ông nhìn hai vị khách mời khác, không kiêu ngạo, không siểm nịnh mà lên tiếng: “Tôi cảm thấy Tiểu Dương nói đúng.”
Sắc mặt của những người chơi đang ngồi trên sân khấu đều có chút khó coi.
Trịnh Giáo sư nói: “Vừa nãy tôi cũng suy nghĩ đến vấn đề này. Nếu đem so với đoạn phim vừa xem nhóm này làm không sai biệt lắm, nhưng nhìn nguyên văn thì xác định không giống tiểu thuyết, cái này không phù hợp cho lắm với quy tắc của tiết mục.”
Ông còn dùng tác phẩm của nhóm Tạ Thanh để so sánh: “Tôi thấy trong phim ngắn của nhóm trước có một cảnh quay về một cây ngô đồng để biểu lộ thời gian chuyển dời. Câu nói nguyên văn bên trong là ‘xuân đi thu đến, hoa tàn hoa đến’, cái này có thể hoàn toàn đọc thông nha. Nhưng nhóm này lại không như vậy, đọc nguyên văn lên, thật sự không giống tiểu thuyết.”
“Còn một vấn đề chính là so với những nhóm trước, hiệu quả mang lại không giống nhau. Bốn nhóm trước, nhóm thứ nhất là một bộ phim hoàn chỉnh có hơi hướng điện ảnh, ba nhóm ở giữa cho người ta cảm giác mở đầu của một bộ phim truyền hình, nhưng nhóm cuối cùng lại như một cánh hoa.”
Giáo sư Trịnh dừng lại một chút: “Theo suy nghĩ của tôi, cảm giác này giống như cánh hoa hiện ra không thể thể hiện được trình độ của tác giả. Hiện tại người trẻ tuổi chơi cái gì … cho là biên tập video đi, tiểu thuyết có thể đem lại hiệu ứng cắt ghép tương tự khi kể chuyện, cùng với trình độ hành văn của nguyên bản không có quan hệ gì lớn.”
Cuối cùng ông tổng kết một câu: “Vì lẽ đó tôi cảm thấy, nếu tiết mục này của chúng ta không phải là để kiểm tra biên kịch, mà có suy nghĩ khác người xem tác giả có biện pháp nào để tiểu thuyết trực tiếp có thể được đem đi quay phim. Vậy thì tôn trọng quy tắc này, yêu cầu đầu tiên chính là sản phẩm tác giả tạo ra phải là tiểu thuyết, không thể là kịch bản.”
Lão giáo sư có sao nói vậy, cũng không quá bận tâm sắc mặt của những người chơi đang ngồi trên sân khấu.
Vào lúc này, MC cũng không có nhiều an ủi, hỏi dò nam sản xuất, “Đó là cách nhìn của Trịnh lão sư, Từ lão sư ngài xem có thể chứ?”
Lúc trước vị Từ lão sư này thực sự cũng không quá để ý nhưng ông đã bị quan điểm của lão tiền bối thuyết phục, gật đầu: “Tôi tôn trọng cách nhìn của Trịnh lão sư.”
MC: “Vậy thì tốt, mời ba vị khách mời bắt đầu chấm điểm.”
Lúc này, ba bị khách mời cho điểm rất nhanh. Nam sản xuất vẫn cho điểm khá cao, 80 điểm; Giáo sư Trịnh cho 70; người có dị nghị về hành văn của bọn họ nữ sản xuất chỉ cho 60 điểm.
Điểm bình quân là 70 điểm.
Người chơi xuống sân khấu, số đầu tiên của tiết bộ đi vào kết thúc.
MC nói những lời kết thúc chương trình rập khuôn, kế tiếp sẽ tiến hành quay một số phân đoạn về cảm nghĩ, sẽ được chèn xen kẽ vào sau khi chiếu những đoạn phim ngắn của các nhóm trong quá trình hậu kỳ.
Về phần công bố thành tích cuối cùng, tổ tiết mục quyết định sẽ được bắt đầu ở tập thứ hai, sau khi có kết quả bình chọn trên internet.
Quay phim cho tập hai được sắp xếp vào ngày 9 tháng 2, những ngày ở giữa mọi người có thể nghỉ ngơi một chút.
Tại phòng trang điểm, sau khi thay xong trang phục, Tạ Thanh gặp được Lục Thành.
Hắn là người đại diện cho tác giả thuộc về những công việc hậu trường, cho dù có tiếng tăm lớn đi nữa cũng không dễ dàng bị nhận ra. Thế nhưng bản thân những tác giả tham gia chương trình đều có hợp tác với Văn hóa Thành Thư. Khi Lục Thành đến trước phòng trang điểm, bên ngoài có một trận xôn xao nho nhỏ.
Mọi người trò chuyện náo nhiệt, nhưng trong khoảnh khắc cô bước ra, Lục Thành vẫn là lập tức chú ý đến cô.
Hắn vẫy vẫy tay, nhìn cô cười cười. Nhìn đến mọi người xung quanh, khi cô đi đến trước mặt hắn, hắn dùng cái xưng hô tương đối khách sáo: “Tạ tiểu thư, cực khổ rồi.”
Tạ Thanh ngầm hiểu gật đầu: “Lục tổng.”
Lục Thành tiếp tục nói chuyện với mọi người, nói hắn đã đặt chỗ ở nhà hàng gần đó, mời mọi người ăn cơm.
Mọi người ồn ào hoan hô một trận, mênh mông cuồn cuộn cùng nhau đi ra ngoài.
Cảm xúc của Tạ Thanh vẫn nằm trong tiết mục, không nhịn được mà hỏi Lục Thành: “Ổn không?”
Lục Thành sững sờ: “Cái gì?”
“Nhóm tác phẩm của chúng tôi.” Cô nói.
Lục Thành gật đầu: “Rất tốt, ở hậu trường tôi có xem qua.”
Tạ Thanh hít sâu: “Nhưng điểm của nhóm đầu tiên cao hơn.”
“Có biên kịch chuyên nghiệp.” Lục Thành nhún nhún đầu vai, “Hơn nữa mới là trận đầu, mọi người làm rất tốt.”
Tạ Thanh không nói gì, chỉ chọn gật đầu.
Cảm giác được ánh mắt sau lưng, cô quay người lại.
Không thấy có người nhìn cô, nhưng nhìn thấy Đào Nhiên.
Tạ Thanh đánh giá Đào Nhiên một lúc, Lục Thành cũng quay mặt sang, đồng thời cũng nhìn thấy Đào Nhiên.
“Nhóm của Đào Nhiên cũng không tệ.” Hắn nói.
Đào Nhiên nở nụ cười: “Cảm ơn Lục tổng.”
“Tháng sau phim mới của cô khai máy.” Lục Thành gật đầu lại gật đầu, “Họp báo gì gì đó, khẳng định sẽ rất mệt, chuẩn bị cẩn thận.”
Đào Nhiên gật gật đầu, còn nói: “Cảm ơn.”
Đoàn người cùng đi đến nhà hàng Lục Thành đã đặt sẵn, loại xã giao mang tính chất liên hoan cũng không có quá nhiều ý tứ. Nhưng mà đồ ăn của nhà hàng này cũng thực sự là rất ngon, mỗi người lúc rời đi đều đã no căng rồi. T
Sau khi ăn xong Lục Thành lái xe đưa Tạ Thành về, trên đường hỏi cô: “Nghỉ Tết cô có về nhà không?”
Tạ Thanh: “Không về nữa, thời gian quá gấp. Gần như đêm 30 mới có thể về, mùng bốn bắt đầu quay tập hai rồi.”
Lục Thành hiểu rõ mà cười: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Dừng một chút, còn nói: “Nhưng đêm 30 ở một mình cũng quá thảm rồi, nếu không thì đến nhà tôi ăn cơm?”
Tạ Thanh run lên, từ sau nhìn hắn từ gương chiếu hậu: “Anh không về nhà?”
“Không về.” Lục Thành ngắn gọn nói.
Cô nghĩ đến tình huống phức tạp nhà hắn, cũng không thấy có gì kỳ quái, chỉ do dự một chút xem có thích hợp không.
Nhưng tư tâm dễ dàng chiếm thượng phong, khiến cô gật đầu: “Được.”
Trong lòng Lục Thành mừng như điên.
Hầu như mỗi cái Tết với hắn mà nói rất khó khăn, ít nhất là rất vô vị. Bởi vì hắn đến nhà họ Sở nhưng không hề có cảm giác đó là nhà.
Còn ở nhà hắn cũng chỉ một mình, cô độc, càng không có cảm giác gia đình.
Lúc này, có cô.
Hắn cũng không thể nói cô có thể mang lại cho hắn cảm giác gia đình --- hiện tại thật là xấu hổ nếu nói như vậy. Nhưng mỗi một giây cô ở bên cạnh hắn, hắn đều có thể vui vẻ mà vượt qua.
Ăn Tết, nên vui vẻ không phải sao?
Vui vẻ đón Giao thừa, trò chuyện một chút thôi cũng tốt. Có cô, nói cái gì cũng tốt.
Đêm hôm đó Lục Thành gọi điện cho Sở Văn Đình báo với bà mình không về ăn Tết.
“Công việc bận quá, gần đây còn làm một chương trình giải trí, thực sự không thể phân thân.”
Đây không phải lần đầu tiên hắn kiếm cớ trốn tránh việc về ăn Tết.
Đầu bên kia điện thoại, Sở Văn Đình dừng lại trầm mặc một chút: “Ăn Tết một mình?”
Lục Thành chần chừ một chút: “Vâng.”
“Tiểu Thành.” Sở Văn Đình dừng lại thở dài, muốn khuyên hắn, cuối cùng chỉ nói: “Được rồi, con làm gì miễn là thấy vui là được.”
Lục Thành cũng trầm mặc một lát: “Chúc dì và chú Triệu năm mới vui vẻ!”
“Cảm ơn.” Sở Văn Đình nói, Lục Thành nghe được một tiếng thở dài.
*********
Ngày mùng 3 tháng 2, tập đầu tiên của <Văn thải phong lưu> phát sóng.
Trước đó, Pineapple TV cùng Thành Thư Văn hóa đã tập trung lượng lớn tài nguyên để tuyên truyền online. Bởi vì chương trình là cuộc thi tài của mấy tác giả văn học mạng trực thuộc nhiều website khác nhau, do đó những trang web tương quan cũng quảng bá dưới nhiều hình thức khác nhau. Trong khoảng thời gian ngắn, tuy rằng <Văn thải phong lưu> không giống như những chương trình giải trí bình thường khi có sự góp mặt của các tiểu hoa đán, tiểu thịt tươi nhưng lại trở thành hot search trên Weibo.
Dựa theo chấm điểm của khách mời, tính đến khi phát sóng, nhóm đầu tiên với thể loại trinh thám kinh dị xếp đầu tiên, nhóm của Tạ Thanh cung đấu xếp thứ hai, ‘kỹ xảo ba xu’ huyền huyễn nhưng nhờ tình tiết kịch bản xếp thứ 3, xa hơn theo sau là nguyên tác bị ăn mệt nhóm của Đào Nhiên cùng nhóm câu chuyện hoàn toàn không thể giải nghĩa xếp cùng chỗ.
Nhưng thứ tự cuối cùng sẽ kết hợp với kết quả bình chọn trên mạng.
Cuộc bình chọn khí thế ngất trời, Tạ Thanh bị ép để không cho mình có nhiều thời gian đi lướt web.
Đêm 30, theo thời gian đã hẹn trước, Lục Thành đi đón Tạ Thanh.
Hai người về đến nhà nghỉ ngơi một chút liền đi siêu thị mua đồ ăn, khi về lại nhà, liền nhìn thấy người đứng chờ trước cửa.
Lục Thành cau mày, Tạ Thanh sửng sốt một chút: “Sở Tụng?”
Sở Tụng nghe được tiếng gọi nhìn sang, nhất thời trên mặt liền vui vẻ: “Anh!”
Cậu sải bước lại đây, vẻ mặt cực kỳ nhiệt tình, đối lập với vẻ mặt thập phần lãnh đạm của Lục Thành: “Vì sao em vẫn chưa về nhà đón Giao thừa?”
“Ai kêu anh không về nhà ăn Tết chứ!” Sở Tụng sặc một cái, vừa nói vừa đánh giá Tạ Thanh: “Mang theo chị gái nhỏ cùng về nhà luôn.”
“…” Lục Thanh bước nhanh qua, “Anh đánh em bây giờ.”
“Được rồi, em không nói nữa.” Sở Tụng bĩu môi, đi theo Lục Thành về phía trước.
Về tới cửa nhà, Lục Thành không có ý muốn mở cửa: “Em quay về đi.”
Sở Tụng: “Mẹ để em đến đây ăn Tết với anh.”
Lục Thành: “Anh không cần.”
“Vậy em không có cách nào giải thích cho mẹ được.” Sở Tụng nói, “Chẳng lẽ em nói cho bà là anh ở nơi này đã có một chị gái xinh đẹp rồi sao?”
“…” Lục Thành không thể làm gì khác hơn là xanh mặt mở cửa, Sở Tụng cười hì hì dẫn đầu bước vào nhà, cầm lấy trái táo trong đĩa trái cây rửa sạch rồi bắt đầu ăn.
Bởi vì hai câu nói kia của Sở Tụng làm cho Tạ Thanh co người lại, có thêm một chàng trai trẻ thích đùa giỡn trong nhà, làm cho cô không biết nói gì với Lục Thành.
Lục Thành nhìn cô, ho nhẹ một cái: “Thật xin lỗi.”
Căn bản là có thể vui vẻ hòa thuận mà nấu ăn, chỉ vì cái này mà bầu không khí trở nên trầm mặc. Sở Tùng đang ngồi ở phòng khách xem tivi tự giải trí, tiếng cười truyền đến nhưng tên đần.
Lục Thành dồn nén, nghiêm mặt thả đồ ăn đang cầm trên tay xuống muốn đi ra ngoài: “Hay để anh nói cậu ấy về nhà đi.”
“Ai…” Tạ Thanh bận bịu ngăn cản hắn, “Đừng, không thích hợp.”
Lông mày Lục Thành nhíu lại: “Cái gì mà không thích hợp chứ, gần sang năm mới rồi, nó ở chỗ này…”
“Đây không phải là em trai của mình à?” Tạ Thanh bật thốt lên.
Tầm mắt hai người vừa vặn chạm vào nhau, đều khẽ run run.
Trong nháy mắt, mặt cô đỏ bừng, thật ra câu nói kia cũng không có gì nhưng lại khiến cô chột dạ không thôi. T
Cứng đờ người, cô nói: “Em trai anh mà, đang Tết nhất, anh muốn đá nó ra ngoài sao?”
“… Cũng thế.” Lục Thành đáp, tâm tình phức tạp.
Chưa đến hai phút, Sở Tụng ý thức được hai người kia đang vội vàng nấu ăn, rất có nhãn lực mà muốn đi vào giúp đỡ: “Em rửa rau cho.”
Lục Thành quay vào vách tường hít sâu, đọc thầm kinh Phật, trong lòng càng muốn đá cậu ta ra ngoài.
Tạ Thanh cùng Sở Tụng khách sáo nói một câu: “Không có gì, chị rửa được.”
Sở Tụng cười ha ha: “Không được không được, tay của chị chỉ nên để dành để viết văn thôi, không nên làm việc.”
“…” Lục Thành nghiến răng ken két quay đầu, “Sở Tụng.”
Sở Tụng đần mặt ra: “Dạ?”
“Chị gái nhỏ là để cho em gọi sao?” Hắn nhíu mày.
Sở Tụng vò đầu: “Vậy em kêu chị ấy là…” Suy nghĩ một chút, tỉnh ngộ, “A, có phải hay không nên gọi là chị…A!!”
Hai anh em nhà này tư duy rất giống nhau, Lục Thành phản ứng nhanh chóng bịt miệng cậu.
Nhưng Tạ Thanh hiển nhiên vẫn đoán được chữ sau đó là gì.
Trong khoảnh khắc, bầu không khí trong bếp trở nên lúng túng, đến ngay cả Sở Tụng cũng muốn mở đại cái lò nướng ra chui vào đó trốn.
“Em…Á…” Sở Tụng cho mình chút dũng khí, “Chị gái nhỏ, em nói sai rồi! Em nên ra xem tivi thôi.”
Nói xong, lẻn lẻn đi mất.
Hai người đều đứng thẳng bất động đứng tại chỗ, Lục Thành nhìn chằm chằm bức tường tránh ánh mắt Tạ Thanh, Tạ Thanh nhìn chằm chằm chân Lục Thành.
Trong lòng cô quay đi quay lại trăm ngàn lần lời nói của Sở Tụng.
- ---- “Có phải nên gọi là chị dâu không?”
Cái này có thể hiểu là Lục Thành đã nói gì đó với cậu ấy?
Chẳng hạn như… hắn muốn theo đuổi cô?
Cô cảm thấy khó tin, nhưng cái suy nghĩ này có ma lực, sinh ra rồi không chuyển dời đi được.
Trái tim Tạ Thanh đập nhanh đến mức là cho cô cảm thấy khó thở, lại bỗng nhiên trong nháy tỉnh táo lại.
Cô không thể nói được loại bình tĩnh này từ đâu tới, nhưng nói chung là cô bình tĩnh lại.
Ánh mắt cô dời lên trên, mang theo chờ đợi, cũng mang theo trốn tránh.
Theo sau cô có khả năng lấy được hai cái đáp án, đều làm cô vô cùng chờ mong lại cực kỳ sợ hãi.
Cuối cùng ánh mắt của cô dừng lại ở góc cạnh rõ ràng bên má hắn.
Cô cảm thấy như nghẹn ở cổ họng, câu nói kia “Anh thích tôi sao?” rõ ràng đã lên tới miệng, nhưng lại bị kẹt đến sít sao. T
Cuối cùng cô theo thói quen trở về lạnh lùng, ngữ khí cũng chuyển sang hững hờ: “Anh không có đang theo đuổi tôi?”
Cô hỏi như vậy.
Giáo sư Trịnh đức cao vọng trọng, những năm gần đây chuyên tâm dạy học, hiếm khi xuất hiện trên màn ảnh, thế nhưng chỉ cần ló mặt Weibo nhất định xuất hiện không ít lời khen ngợi “Diễn viên gạo cội” “Lão nghệ thuật gia”.
Đột nhiên bị quăng chủ đề đến, Giáo sư Trịnh ngẩn người trong giây lát, lập tức cười rộ lên: “Cái này tôi cảm thấy…”
Ông nhìn hai vị khách mời khác, không kiêu ngạo, không siểm nịnh mà lên tiếng: “Tôi cảm thấy Tiểu Dương nói đúng.”
Sắc mặt của những người chơi đang ngồi trên sân khấu đều có chút khó coi.
Trịnh Giáo sư nói: “Vừa nãy tôi cũng suy nghĩ đến vấn đề này. Nếu đem so với đoạn phim vừa xem nhóm này làm không sai biệt lắm, nhưng nhìn nguyên văn thì xác định không giống tiểu thuyết, cái này không phù hợp cho lắm với quy tắc của tiết mục.”
Ông còn dùng tác phẩm của nhóm Tạ Thanh để so sánh: “Tôi thấy trong phim ngắn của nhóm trước có một cảnh quay về một cây ngô đồng để biểu lộ thời gian chuyển dời. Câu nói nguyên văn bên trong là ‘xuân đi thu đến, hoa tàn hoa đến’, cái này có thể hoàn toàn đọc thông nha. Nhưng nhóm này lại không như vậy, đọc nguyên văn lên, thật sự không giống tiểu thuyết.”
“Còn một vấn đề chính là so với những nhóm trước, hiệu quả mang lại không giống nhau. Bốn nhóm trước, nhóm thứ nhất là một bộ phim hoàn chỉnh có hơi hướng điện ảnh, ba nhóm ở giữa cho người ta cảm giác mở đầu của một bộ phim truyền hình, nhưng nhóm cuối cùng lại như một cánh hoa.”
Giáo sư Trịnh dừng lại một chút: “Theo suy nghĩ của tôi, cảm giác này giống như cánh hoa hiện ra không thể thể hiện được trình độ của tác giả. Hiện tại người trẻ tuổi chơi cái gì … cho là biên tập video đi, tiểu thuyết có thể đem lại hiệu ứng cắt ghép tương tự khi kể chuyện, cùng với trình độ hành văn của nguyên bản không có quan hệ gì lớn.”
Cuối cùng ông tổng kết một câu: “Vì lẽ đó tôi cảm thấy, nếu tiết mục này của chúng ta không phải là để kiểm tra biên kịch, mà có suy nghĩ khác người xem tác giả có biện pháp nào để tiểu thuyết trực tiếp có thể được đem đi quay phim. Vậy thì tôn trọng quy tắc này, yêu cầu đầu tiên chính là sản phẩm tác giả tạo ra phải là tiểu thuyết, không thể là kịch bản.”
Lão giáo sư có sao nói vậy, cũng không quá bận tâm sắc mặt của những người chơi đang ngồi trên sân khấu.
Vào lúc này, MC cũng không có nhiều an ủi, hỏi dò nam sản xuất, “Đó là cách nhìn của Trịnh lão sư, Từ lão sư ngài xem có thể chứ?”
Lúc trước vị Từ lão sư này thực sự cũng không quá để ý nhưng ông đã bị quan điểm của lão tiền bối thuyết phục, gật đầu: “Tôi tôn trọng cách nhìn của Trịnh lão sư.”
MC: “Vậy thì tốt, mời ba vị khách mời bắt đầu chấm điểm.”
Lúc này, ba bị khách mời cho điểm rất nhanh. Nam sản xuất vẫn cho điểm khá cao, 80 điểm; Giáo sư Trịnh cho 70; người có dị nghị về hành văn của bọn họ nữ sản xuất chỉ cho 60 điểm.
Điểm bình quân là 70 điểm.
Người chơi xuống sân khấu, số đầu tiên của tiết bộ đi vào kết thúc.
MC nói những lời kết thúc chương trình rập khuôn, kế tiếp sẽ tiến hành quay một số phân đoạn về cảm nghĩ, sẽ được chèn xen kẽ vào sau khi chiếu những đoạn phim ngắn của các nhóm trong quá trình hậu kỳ.
Về phần công bố thành tích cuối cùng, tổ tiết mục quyết định sẽ được bắt đầu ở tập thứ hai, sau khi có kết quả bình chọn trên internet.
Quay phim cho tập hai được sắp xếp vào ngày 9 tháng 2, những ngày ở giữa mọi người có thể nghỉ ngơi một chút.
Tại phòng trang điểm, sau khi thay xong trang phục, Tạ Thanh gặp được Lục Thành.
Hắn là người đại diện cho tác giả thuộc về những công việc hậu trường, cho dù có tiếng tăm lớn đi nữa cũng không dễ dàng bị nhận ra. Thế nhưng bản thân những tác giả tham gia chương trình đều có hợp tác với Văn hóa Thành Thư. Khi Lục Thành đến trước phòng trang điểm, bên ngoài có một trận xôn xao nho nhỏ.
Mọi người trò chuyện náo nhiệt, nhưng trong khoảnh khắc cô bước ra, Lục Thành vẫn là lập tức chú ý đến cô.
Hắn vẫy vẫy tay, nhìn cô cười cười. Nhìn đến mọi người xung quanh, khi cô đi đến trước mặt hắn, hắn dùng cái xưng hô tương đối khách sáo: “Tạ tiểu thư, cực khổ rồi.”
Tạ Thanh ngầm hiểu gật đầu: “Lục tổng.”
Lục Thành tiếp tục nói chuyện với mọi người, nói hắn đã đặt chỗ ở nhà hàng gần đó, mời mọi người ăn cơm.
Mọi người ồn ào hoan hô một trận, mênh mông cuồn cuộn cùng nhau đi ra ngoài.
Cảm xúc của Tạ Thanh vẫn nằm trong tiết mục, không nhịn được mà hỏi Lục Thành: “Ổn không?”
Lục Thành sững sờ: “Cái gì?”
“Nhóm tác phẩm của chúng tôi.” Cô nói.
Lục Thành gật đầu: “Rất tốt, ở hậu trường tôi có xem qua.”
Tạ Thanh hít sâu: “Nhưng điểm của nhóm đầu tiên cao hơn.”
“Có biên kịch chuyên nghiệp.” Lục Thành nhún nhún đầu vai, “Hơn nữa mới là trận đầu, mọi người làm rất tốt.”
Tạ Thanh không nói gì, chỉ chọn gật đầu.
Cảm giác được ánh mắt sau lưng, cô quay người lại.
Không thấy có người nhìn cô, nhưng nhìn thấy Đào Nhiên.
Tạ Thanh đánh giá Đào Nhiên một lúc, Lục Thành cũng quay mặt sang, đồng thời cũng nhìn thấy Đào Nhiên.
“Nhóm của Đào Nhiên cũng không tệ.” Hắn nói.
Đào Nhiên nở nụ cười: “Cảm ơn Lục tổng.”
“Tháng sau phim mới của cô khai máy.” Lục Thành gật đầu lại gật đầu, “Họp báo gì gì đó, khẳng định sẽ rất mệt, chuẩn bị cẩn thận.”
Đào Nhiên gật gật đầu, còn nói: “Cảm ơn.”
Đoàn người cùng đi đến nhà hàng Lục Thành đã đặt sẵn, loại xã giao mang tính chất liên hoan cũng không có quá nhiều ý tứ. Nhưng mà đồ ăn của nhà hàng này cũng thực sự là rất ngon, mỗi người lúc rời đi đều đã no căng rồi. T
Sau khi ăn xong Lục Thành lái xe đưa Tạ Thành về, trên đường hỏi cô: “Nghỉ Tết cô có về nhà không?”
Tạ Thanh: “Không về nữa, thời gian quá gấp. Gần như đêm 30 mới có thể về, mùng bốn bắt đầu quay tập hai rồi.”
Lục Thành hiểu rõ mà cười: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Dừng một chút, còn nói: “Nhưng đêm 30 ở một mình cũng quá thảm rồi, nếu không thì đến nhà tôi ăn cơm?”
Tạ Thanh run lên, từ sau nhìn hắn từ gương chiếu hậu: “Anh không về nhà?”
“Không về.” Lục Thành ngắn gọn nói.
Cô nghĩ đến tình huống phức tạp nhà hắn, cũng không thấy có gì kỳ quái, chỉ do dự một chút xem có thích hợp không.
Nhưng tư tâm dễ dàng chiếm thượng phong, khiến cô gật đầu: “Được.”
Trong lòng Lục Thành mừng như điên.
Hầu như mỗi cái Tết với hắn mà nói rất khó khăn, ít nhất là rất vô vị. Bởi vì hắn đến nhà họ Sở nhưng không hề có cảm giác đó là nhà.
Còn ở nhà hắn cũng chỉ một mình, cô độc, càng không có cảm giác gia đình.
Lúc này, có cô.
Hắn cũng không thể nói cô có thể mang lại cho hắn cảm giác gia đình --- hiện tại thật là xấu hổ nếu nói như vậy. Nhưng mỗi một giây cô ở bên cạnh hắn, hắn đều có thể vui vẻ mà vượt qua.
Ăn Tết, nên vui vẻ không phải sao?
Vui vẻ đón Giao thừa, trò chuyện một chút thôi cũng tốt. Có cô, nói cái gì cũng tốt.
Đêm hôm đó Lục Thành gọi điện cho Sở Văn Đình báo với bà mình không về ăn Tết.
“Công việc bận quá, gần đây còn làm một chương trình giải trí, thực sự không thể phân thân.”
Đây không phải lần đầu tiên hắn kiếm cớ trốn tránh việc về ăn Tết.
Đầu bên kia điện thoại, Sở Văn Đình dừng lại trầm mặc một chút: “Ăn Tết một mình?”
Lục Thành chần chừ một chút: “Vâng.”
“Tiểu Thành.” Sở Văn Đình dừng lại thở dài, muốn khuyên hắn, cuối cùng chỉ nói: “Được rồi, con làm gì miễn là thấy vui là được.”
Lục Thành cũng trầm mặc một lát: “Chúc dì và chú Triệu năm mới vui vẻ!”
“Cảm ơn.” Sở Văn Đình nói, Lục Thành nghe được một tiếng thở dài.
*********
Ngày mùng 3 tháng 2, tập đầu tiên của <Văn thải phong lưu> phát sóng.
Trước đó, Pineapple TV cùng Thành Thư Văn hóa đã tập trung lượng lớn tài nguyên để tuyên truyền online. Bởi vì chương trình là cuộc thi tài của mấy tác giả văn học mạng trực thuộc nhiều website khác nhau, do đó những trang web tương quan cũng quảng bá dưới nhiều hình thức khác nhau. Trong khoảng thời gian ngắn, tuy rằng <Văn thải phong lưu> không giống như những chương trình giải trí bình thường khi có sự góp mặt của các tiểu hoa đán, tiểu thịt tươi nhưng lại trở thành hot search trên Weibo.
Dựa theo chấm điểm của khách mời, tính đến khi phát sóng, nhóm đầu tiên với thể loại trinh thám kinh dị xếp đầu tiên, nhóm của Tạ Thanh cung đấu xếp thứ hai, ‘kỹ xảo ba xu’ huyền huyễn nhưng nhờ tình tiết kịch bản xếp thứ 3, xa hơn theo sau là nguyên tác bị ăn mệt nhóm của Đào Nhiên cùng nhóm câu chuyện hoàn toàn không thể giải nghĩa xếp cùng chỗ.
Nhưng thứ tự cuối cùng sẽ kết hợp với kết quả bình chọn trên mạng.
Cuộc bình chọn khí thế ngất trời, Tạ Thanh bị ép để không cho mình có nhiều thời gian đi lướt web.
Đêm 30, theo thời gian đã hẹn trước, Lục Thành đi đón Tạ Thanh.
Hai người về đến nhà nghỉ ngơi một chút liền đi siêu thị mua đồ ăn, khi về lại nhà, liền nhìn thấy người đứng chờ trước cửa.
Lục Thành cau mày, Tạ Thanh sửng sốt một chút: “Sở Tụng?”
Sở Tụng nghe được tiếng gọi nhìn sang, nhất thời trên mặt liền vui vẻ: “Anh!”
Cậu sải bước lại đây, vẻ mặt cực kỳ nhiệt tình, đối lập với vẻ mặt thập phần lãnh đạm của Lục Thành: “Vì sao em vẫn chưa về nhà đón Giao thừa?”
“Ai kêu anh không về nhà ăn Tết chứ!” Sở Tụng sặc một cái, vừa nói vừa đánh giá Tạ Thanh: “Mang theo chị gái nhỏ cùng về nhà luôn.”
“…” Lục Thanh bước nhanh qua, “Anh đánh em bây giờ.”
“Được rồi, em không nói nữa.” Sở Tụng bĩu môi, đi theo Lục Thành về phía trước.
Về tới cửa nhà, Lục Thành không có ý muốn mở cửa: “Em quay về đi.”
Sở Tụng: “Mẹ để em đến đây ăn Tết với anh.”
Lục Thành: “Anh không cần.”
“Vậy em không có cách nào giải thích cho mẹ được.” Sở Tụng nói, “Chẳng lẽ em nói cho bà là anh ở nơi này đã có một chị gái xinh đẹp rồi sao?”
“…” Lục Thành không thể làm gì khác hơn là xanh mặt mở cửa, Sở Tụng cười hì hì dẫn đầu bước vào nhà, cầm lấy trái táo trong đĩa trái cây rửa sạch rồi bắt đầu ăn.
Bởi vì hai câu nói kia của Sở Tụng làm cho Tạ Thanh co người lại, có thêm một chàng trai trẻ thích đùa giỡn trong nhà, làm cho cô không biết nói gì với Lục Thành.
Lục Thành nhìn cô, ho nhẹ một cái: “Thật xin lỗi.”
Căn bản là có thể vui vẻ hòa thuận mà nấu ăn, chỉ vì cái này mà bầu không khí trở nên trầm mặc. Sở Tùng đang ngồi ở phòng khách xem tivi tự giải trí, tiếng cười truyền đến nhưng tên đần.
Lục Thành dồn nén, nghiêm mặt thả đồ ăn đang cầm trên tay xuống muốn đi ra ngoài: “Hay để anh nói cậu ấy về nhà đi.”
“Ai…” Tạ Thanh bận bịu ngăn cản hắn, “Đừng, không thích hợp.”
Lông mày Lục Thành nhíu lại: “Cái gì mà không thích hợp chứ, gần sang năm mới rồi, nó ở chỗ này…”
“Đây không phải là em trai của mình à?” Tạ Thanh bật thốt lên.
Tầm mắt hai người vừa vặn chạm vào nhau, đều khẽ run run.
Trong nháy mắt, mặt cô đỏ bừng, thật ra câu nói kia cũng không có gì nhưng lại khiến cô chột dạ không thôi. T
Cứng đờ người, cô nói: “Em trai anh mà, đang Tết nhất, anh muốn đá nó ra ngoài sao?”
“… Cũng thế.” Lục Thành đáp, tâm tình phức tạp.
Chưa đến hai phút, Sở Tụng ý thức được hai người kia đang vội vàng nấu ăn, rất có nhãn lực mà muốn đi vào giúp đỡ: “Em rửa rau cho.”
Lục Thành quay vào vách tường hít sâu, đọc thầm kinh Phật, trong lòng càng muốn đá cậu ta ra ngoài.
Tạ Thanh cùng Sở Tụng khách sáo nói một câu: “Không có gì, chị rửa được.”
Sở Tụng cười ha ha: “Không được không được, tay của chị chỉ nên để dành để viết văn thôi, không nên làm việc.”
“…” Lục Thành nghiến răng ken két quay đầu, “Sở Tụng.”
Sở Tụng đần mặt ra: “Dạ?”
“Chị gái nhỏ là để cho em gọi sao?” Hắn nhíu mày.
Sở Tụng vò đầu: “Vậy em kêu chị ấy là…” Suy nghĩ một chút, tỉnh ngộ, “A, có phải hay không nên gọi là chị…A!!”
Hai anh em nhà này tư duy rất giống nhau, Lục Thành phản ứng nhanh chóng bịt miệng cậu.
Nhưng Tạ Thanh hiển nhiên vẫn đoán được chữ sau đó là gì.
Trong khoảnh khắc, bầu không khí trong bếp trở nên lúng túng, đến ngay cả Sở Tụng cũng muốn mở đại cái lò nướng ra chui vào đó trốn.
“Em…Á…” Sở Tụng cho mình chút dũng khí, “Chị gái nhỏ, em nói sai rồi! Em nên ra xem tivi thôi.”
Nói xong, lẻn lẻn đi mất.
Hai người đều đứng thẳng bất động đứng tại chỗ, Lục Thành nhìn chằm chằm bức tường tránh ánh mắt Tạ Thanh, Tạ Thanh nhìn chằm chằm chân Lục Thành.
Trong lòng cô quay đi quay lại trăm ngàn lần lời nói của Sở Tụng.
- ---- “Có phải nên gọi là chị dâu không?”
Cái này có thể hiểu là Lục Thành đã nói gì đó với cậu ấy?
Chẳng hạn như… hắn muốn theo đuổi cô?
Cô cảm thấy khó tin, nhưng cái suy nghĩ này có ma lực, sinh ra rồi không chuyển dời đi được.
Trái tim Tạ Thanh đập nhanh đến mức là cho cô cảm thấy khó thở, lại bỗng nhiên trong nháy tỉnh táo lại.
Cô không thể nói được loại bình tĩnh này từ đâu tới, nhưng nói chung là cô bình tĩnh lại.
Ánh mắt cô dời lên trên, mang theo chờ đợi, cũng mang theo trốn tránh.
Theo sau cô có khả năng lấy được hai cái đáp án, đều làm cô vô cùng chờ mong lại cực kỳ sợ hãi.
Cuối cùng ánh mắt của cô dừng lại ở góc cạnh rõ ràng bên má hắn.
Cô cảm thấy như nghẹn ở cổ họng, câu nói kia “Anh thích tôi sao?” rõ ràng đã lên tới miệng, nhưng lại bị kẹt đến sít sao. T
Cuối cùng cô theo thói quen trở về lạnh lùng, ngữ khí cũng chuyển sang hững hờ: “Anh không có đang theo đuổi tôi?”
Cô hỏi như vậy.