Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94
Đêm đến, Thẩm Yến như thể đang giao đầu mình cho đất, đưa đôi giày cho Lạc Thiên Viễn, giọng thành khẩn nói: “Chú Lạc, làm phiền chú đưa cái này cho Lạc Thư Nhan, cậu ấy thích đôi giày này rất lâu rồi mà trong cửa hàng vẫn mãi không có màu này, đây là đôi gần đây mới có, cậu ấy nhận được nhất định sẽ rất thích.” Nói tới chỗ này, cậu dùng giọng như đang tủi thân nhẫn nại nói: “Có thể không nói là cháu mua cho cậu ấy.”
Ánh mắt của Lạc Thiên Viễn chuyển từ trên người cậu đến đôi giày, có một suy đoán, tên oắt này đang gây hấn với anh à?
Mặc dù anh thật sự rất muốn cho Thẩm Yến tự cầm đôi giày này đi đưa ấm áp cho ai thì đi, nhưng nghĩ đến lời hứa của mình với Thẩm Yến, anh làm người lớn lại không thể nuốt lời, chỉ có thể nhận lấy, biểu cảm cùng giọng điệu đều không mấy tha thiết: “Biết rồi.”
Thẩm Yến còn nói: “Về sau... Có khả năng cũng sẽ có tình huống như vậy, chú Lạc, chắc chú sẽ không từ chối cháu chứ?”
Trước kia Lạc Thiên Viễn luôn cảm thấy Thẩm Yến không giống Lục Hành Sâm chỗ nào, hoàn toàn không giống bố con, bây giờ xem ra, Thẩm Yến thật sự là con trai Lục Hành Sâm, cái khí chất này giống nhau như đúc.
Hóa ra bây giờ anh lại thành bồ câu chuyển tín vật hộ Thẩm Yến.
Nhưng anh cũng biết, anh với Thẩm Yến đã có một hiệp nghị.
Lạc Thiên Viễn cười rất miễn cưỡng, “Đương nhiên sẽ không rồi.”
Thẩm Yến hài lòng. Lạc Thiên Viễn đứng bên ngoài rất lâu, lúc này mới lấy chìa khoá ra trở về nhà mình, mở hộp giày ra xem thử, là một đôi giày nữ cứng rất đẹp, đúng thật là Thư Nhan sẽ thích. Anh ngồi trong phòng khách xây dựng tâm lý hoàn chỉnh, rồi mới gõ cửa đi vào phòng học của con gái.
Lạc Thư Nhan đang làm bài thi, trường học chỉ cho bọn họ vài ngày nghỉ, giáo viên các môn phát ít nhất hai bài thi trở lên...
Nghe thấy tiếng vang, cô quay đầu, thấy là ba ba, lại tiếp tục nghiêm túc làm bài.
Lạc Thiên Viễn đặt hộp giày bên cạnh bàn học con gái, nhẹ nhàng nói: “Đang bài tập à? Giáo viên trường con cũng thật là, khó lắm mới có ngày nghỉ mà lại giao cho mấy đứa nhiều bài tập như vậy.”
Lạc Thư Nhan bật cười, giống như từ nhỏ đến lớn ba ba sẽ luôn nói như vậy
“Con xem thử xem có thích đôi giày này không.” Lạc Thiên Viễn còn nói.
Lúc này Lạc Thư Nhan mới chú ý tới bên cạnh có một hộp giày, trên hộp giày có Logo, cô kinh ngạc một chút, mở ra giày hộp xem thử, ngạc nhiên reo hò lên tiếng: “Ba ba, sao ba ba biết con thích đôi giày này!”
Cô đã thích đôi giày này lâu rồi, chỉ là mỗi lần đến cửa hàng lại thấy hết màu này.
Cô thích thì thích, thế nhưng không đến mức phải để người nhà đến chỗ khác hay đến Hồng Kông mua, dù sao giày của cô đã rất nhiều. Thẩm Yến còn nói mỗi ngày cô đi một đôi, nửa tháng sẽ không bị trùng.
Lạc Thiên Viễn nhìn bộ dạng hân hoan nhảy cẫng này của con gái, trong lòng thở dài một hơi, mặt ngoài lại vui tươi hớn hở nói: “Thích thì tốt.”
Lạc Thư Nhan không kịp chờ đợi đi giày vào, chạy đến gương chạm đất ngắm nghía, đi đến chỗ có ánh sáng tốt, tạo dáng rồi chụp một bức ảnh——
【 Giày mới, rất thích! Cám ơn ba ba, vậy mà còn nhớ tặng quà tết cho con, ngày mai sẽ là một năm mới một ngày mới, chúc mọi người năm mới, vạn sự như ý! 】
Nhân duyên của cô tốt, một lúc sau đã có mấy bình luận.
Trong đó bình luận của Giang Uyên lại khiến Lạc Thư Nhan chú ý:... Đây trào lưu mới gì à? Gọi ba ba? Chẳng lẽ tôi lại tối cổ rồi à?
Lạc Thư Nhan trả lời bình luận của cậu ta:? Sao tôi chẳng hiểu cậu nói gì thế??
Thẩm Yến thấy bài viết mới của cô, cũng nhìn thấy bình luận qua lại của cô với Giang Uyên.
Chủ quan, thế mà quên mất Giang Uyên biết đôi giày này do cậu mua.
Cậu lập tức bấm số điện thoại của Giang Uyên, đầu kia nhận rất nhanh: “Mình không nhìn lầm chứ, thế mà cậu lại gọi điện thoại cho mình cơ đấy?”
Thẩm Yến… lướt qua mấy câu không cần thiết, trực tiếp nói: “Cậu giả vờ như không biết gì về chuyện đôi giày kia đi, không được nói với ai là mình mua.”
Giang Uyên: “...?”
Cậu còn tưởng Lạc Thư Nhan gọi Thẩm Yến là ba ba cơ, còn nghĩ sao mà xưng hô giữa thanh mai trúc mã lại kỳ quặc như vậy.
Thẩm Yến: “Được không?”
Giang Uyên: “Được, ai bảo cậu là anh mình chứ.”
Thẩm Yến hài lòng, “Vậy thì tốt, phí bịt miệng là một quả bóng rổ, đi học cho cậu.”
Giang Uyên: “Thật luôn à! Sau này gặp chuyện như thế cứ tìm mình!”
Thẩm Yến: “Biết nên nói thế nào với Lạc Thư Nhan chưa?”
Giang Uyên: “Yên tâm!”
Sau khi cúp điện thoại, Giang Uyên trả lời Lạc Thư Nhan: Mình nghĩ trong thành phố tất cả mọi người đều gọi bố, đột nhiên cậu gọi ba ba, làm mình thấy khá mới mẻ!
Lạc Thư Nhan: “...”
Giang Uyên này bị sao thế.
Lạc Thiên Viễn trở về phòng ngủ của mình, nhớ tới lúc con gái vui mừng khi thấy đôi giày, lại nghĩ tới Thẩm Yến luôn quan sát con gái, cái này khiến anh đau đầu, nhưng mà nói ra cũng không có cơ hội hối hận, anh đã đồng ý rồi, nếu hai ba năm sau hai đứa bé vẫn còn thích nhau thì anh sẽ không phản đối. Lại nói, cho đến lúc đó Thư Nhan cũng đã trưởng thành, cho dù con bé muốn ở bên ai, anh cũng không nên phản đối, nhưng trong lòng vẫn buồn buồn, không dễ chịu.
Càng nghĩ, trong đầu lại càng xuất hiện nhiều thứ, lại là Thẩm Yến Lục Hành Sâm, lại là tập đoàn Thịnh Viễn, anh trực tiếp cầm điện thoại lên, bấm gọi Tống Tiền Tiến đang ở Thâm Quyến, đầu kia nhận rất nhanh, “Thiên Viễn, có chuyện gì thế?”
Lạc Thiên Viễn trầm giọng hỏi: “Hiện tại có bao nhiêu tài sản dưới tên mình?”
Tống Tiền Tiến không rõ chuyện này lắm, anh cũng không phải người chuyên nghiệp nên chỉ nói đại khái số lượng.
Sự thật chứng minh, lúc trước ánh mắt của Lạc Thiên Viễn thật sự rất tốt, phim được truyền thông Trí Nhan đầu tư bán chạy, phim truyền hình đều được phát trên đài truyền hình vệ tinh, nghệ sĩ ký hợp đồng đều có danh tiếng trong vòng giải trí, chỉ riêng ngành giải trí này thôi đã kiếm lời đầy bồn đầy bát.
Bất động sản, internet lại càng không cần phải nói, đây đều là hai sản nghiệp lớn khá hấp dẫn.
Bản thân Lạc Thiên Viễn cũng cực kỳ hứng thú với phương diện tài chính, lúc trước anh còn dựa vào thị trường chứng khoán để phát tài. Thế là, trải qua mấy năm, tài sản của riêng Lạc Thiên Viễn đã đứng trong bảng xếp hạng cả nước, nhưng mà, anh dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, vẫn còn hơi kém so với mấy gia tộc lớn lâu đời.
Lạc Thiên Viễn cũng biết, tâm huyết tích lũy từ mấy đời tổ tiên của người ta nên đương nhiên rất hùng hậu, anh thì sao, phát tài từ năm chín hai đến giờ mới chỉ được mấy chục năm.
Chẳng qua, người không có mục tiêu không có chí khí, có khác gì cá ướp muối đâu?
Lạc Thiên Viễn nói: “Mấy năm này phải làm việc chăm chỉ hơn, cố gắng trong công việc, nghiêm túc kiếm tiền.”
Lúc đầu Lạc Thiên Viễn gọi cú điện thoại này đã khiến Tống Tiền Tiến rất kinh ngạc, bây giờ anh còn nói lời này...
“Thiên Viễn, có phải cậu uống nhiều quá không thế?” Tống Tiền Tiến dò hỏi.
Lạc Thiên Viễn bóp sống mũi, cũng biết bản thân hơi hấp tấp.
Nhưng anh đã xác định mục tiêu mấy năm tới của bản thân. Anh nhất định phải làm việc cho tốt, mở rộng sản nghiệp, ngoài tranh thủ kiếm cho con gái một phần gia nghiệp thật dày ra, cho dù sau này con gái với Thẩm Yến có nở hoa kết trái, cũng tuyệt đối không khiến người khác cảm thấy con gái anh đang trèo cao.
Tấm lòng bố mẹ luôn là vậy, anh là một người đến tuổi trung niên trên thương trường, đương nhiên cũng tin vào tình yêu, nhưng anh càng tin nếu điều kiện kinh tế không bình đẳng thì địa vị cũng sẽ không bình đẳng. Anh muốn cho dù con gái có sống ở đâu, tinh thần cũng tốt, vật chất cũng được, đều phải ưỡn thẳng sống lưng đi yêu lấy mình.
Anh mãi mãi là hậu phương kiên cố nhất cho con gái.
–
Mấy ngày nghỉ này, Lạc Thư Nhan cùng Thẩm Yến đã hẹn xong từ trước, buổi sáng sớm đã ra ngoài chuẩn bị đi leo Vạn Lý Trường Thành, đúng vào ngày nghỉ nên có rất nhiều người đến leo Trường Thành, chỉ ngồi xe từ nội thành đến dưới chân Vạn Lý Trường Thành thôi đã mất mấy giờ.
Leo Vạn Lý Trường Thành cần cả tay và chân. Lúc đầu Lạc Thư Nhan tưởng sẽ thấy rất nhàm chán, khi còn bé cô cũng đã tới một lần, trong nhà vẫn còn ảnh chụp lúc ở bia Hảo Hán trong album, cô với Thẩm Yến đều bơ phờ, có thể thấy leo Vạn Lý Trường Thành mệt đến mức nào.
Chỉ là lần này rất kỳ quái, hôm nay thời tiết rất tốt, cô với Thẩm Yến leo lên một tầng lại dừng lại để ngắm khung cảnh phía xa, tâm sự chuyện học tập, tâm sự việc nhỏ trong sinh hoạt, vậy mà lại cực kỳ thư giãn thích thú.
Lạc Thư Nhan không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì tâm tình không giống sao?
Khi còn bé cô không nghĩ gì, hiện tại cô có tình cảm kia với Thẩm Yến, cho nên dù có làm lại chuyện buồn chán mệt mỏi cô cũng cảm thấy vui vẻ sao?
Lạc Thư Nhan nghĩ thế nào, Thẩm Yến liền nghĩ thế ấy.
Hai người họ đã nhờ khách du lịch chụp ảnh họ ở bia Hảo Hán, lần này bọn họ không còn hai mắt phờ phạc đờ đẫn, hai người đứng bên cạnh bia Hảo Hán, nhìn về phía ống kính, lúc Lạc Thư Nhan cười lên sẽ xuất hiện núm đồng tiền, Thẩm Yến cũng hiếm khi nở nụ cười, chỉ cần nhìn vào bức ảnh là đã có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ và đầy sức sống toát ra từ gương mặt cậu.
Thẩm Yến nói với Lạc Thư Nhan: “Chờ bao giờ thi đại học xong, chúng ta lại đến leo một lần nữa?”
Lạc Thư Nhan do dự, “Thi đại học xong là mùa hè, quá nóng, mà lại còn là mùa du lịch đông đúc.”
Thẩm Yến cũng cảm thấy Lạc Thư Nhan nói rất có lý, ngẫm nghĩ một lát, “Nếu không thì chờ đến tết Nguyên Đán lại đến đi.”
Lạc Thư Nhan kinh ngạc nhìn Thẩm Yến, “Cậu thích leo Vạn Lý Trường Thành thế à?”
Khi còn bé leo một lần, hiện tại lại leo lên một lần, cậu cũng bắt đầu lên kế hoạch mấy năm sau lại đến leo một lần!
Có phải phong cách yêu thích của người này quá đặc biệt rồi không?
Thẩm Yến bất đắc dĩ, không phải thích cậu thích leo Vạn Lý Trường Thành.
“Cậu hiểu như vậy cũng được. Chẳng qua là mình cảm thấy, chờ lúc chúng ta hai mươi tuổi, ba mươi tuổi nhìn hình cũ sẽ thấy chúng ta luôn ở cạnh nhau, cách mấy năm chụp một lần. Ý tưởng này rất hay, mà còn giữ lại kỷ niệm đẹp”
Để hình cũ chứng kiến, những năm này, bọn họ đến tận bây giờ vẫn chưa từng tách ra, cùng lớn lên bên nhau, chứng kiến tất cả sướng vui giận buồn của đối phương.
Cậu nghĩ như vậy có lẽ rất tuyệt.
–
Đối với học sinh cấp ba mà nói, hình như thời gian bị gắn thêm máy gia tốc, nhanh hơn gấp đôi, thành gấp hai, lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại thì trên bảng đen trong phòng học đã viết còn bao nhiêu ngày cho đến khi thi đại học, nhắc nhở bọn họ kỳ thi quan trọng nhất trong kiếp học sinh sắp sửa diễn ra.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng hơn, năm cuối cấp ba Lạc Thư Nhan học tập chăm chỉ như chơi mạng, trong suy nghĩ của giáo viên cô là hạt giống tốt để thi Thanh Bắc, người xung quanh cũng rất tin tưởng cô, nhưng càng như vậy, cô lại càng không dám buông lỏng.
Đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, thái độ của giáo viên với phụ huynh khác thường, không có nói bên tai họ như ‘cố gắng lấy điểm cao, một phần thành tựu cả đời’ ‘không khổ không mệt, cấp ba vô vị, không liều không cố, sống cấp ba chỉ uổng phí’, hận không thể để bọn họ buộc tóc lên nóc nhà lấy dùi đâm đùi để học, ngược lại còn cổ vũ bọn họ cứ bình tĩnh, không còn phát bài thi cho bọn họ, không còn tận tâm chỉ bảo khi đi học, thậm chí còn để bọn họ ngủ thêm một lúc nghỉ ngơi thêm một lát... Không phải không thể xem tivi nữa
Các thí sinh chia làm ba loại, một loại là dạng học sinh giỏi như Lạc Thư Nhan Thẩm Yến, một loại là học sinh cố gắng tranh thủ lấy thêm kiến thức kiếm thêm mấy điểm cho bài thi, còn có một loại là triệt để nằm ngửa nhận mệnh.
Trần Ngọc Lan là vế sau, cô cùng lớp với Thẩm Yến gần ba năm, bạn thân của cô biết cô thầm mến Thẩm Yến, cổ vũ cô không nên để lại tiếc nuối, thổ lộ trước kỳ thi tốt nghiệp trung học. Thẩm Yến đồng ý thì cô được lời, Thẩm Yến từ chối cũng chẳng sao, chí ít cô cho cậu biết tình cảm của cô, sau này nhớ lại cũng sẽ không hối hận, cô đã từng cố gắng vì thanh xuân của mình.
Thế là một tháng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, cô mua tranh thêu chữ thập, không quản ngày đêm bận rộn trên lớp ra sao, cuối cùng cũng thêu xong gối ôm vào đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, hình thêu là heo đen trắng.
Cô tự phát hiện, Thẩm Yến rất thích heo đen trắng.
Bút mực là heo đen trắng, mặt sau điện thoại dán heo đen, ngay cả giấy nháp cũng là heo đen trắng.
Sau khi thêu xong, một ngày sau khi tan học, cô tìm thấy Thẩm Yến, đưa gối ôm cô tự thêu cho cậu, lỗ tai còn hơi đỏ, “Thẩm Yến, đây là món quà mình mất một tháng mới thêu được, tặng cho cậu, hi vọng cậu sẽ thích.”
Thẩm Yến nhìn chằm chằm gối ôm trong túi kia, lại nhìn Trần Ngọc Lan.
Cậu chỉ biết cô gái này học chung lớp với cậu, còn lại không biết gì khác.
Nếu là tính cách lúc trước của cậu, nhất định cậu sẽ không thèm nhìn.
Trần Ngọc Lan thấy Thẩm Yến không nói lời nào, thì càng lo lắng, một tháng này cô vì thêu cái gối ôm này mà ngón tay bị chọc trúng nhiều lần.
Trong lòng cô biết có lẽ Thẩm Yến sẽ không đồng ý với cô, tất cả mọi người nói, Thẩm Yến thích Lạc Thư Nhan ở lớp năm.
Hai người họ có quan hệ rất tốt, luôn luôn cùng đi học rồi tan học với nhau.
Thẩm Yến gần như không chú ý đến nữ sinh khác, trên mặt không có mấy biểu cảm. Nhưng khi ở cùng Lạc Thư Nhan, cậu lại luôn cười cười nói nói với cô, nghe nói cậu còn thường xuyên mua cơm mua đồ ăn vặt cho Lạc Thư Nhan, có một lần trời mưa to, cổng trước trường học bị ngập, có người nhìn thấy Thẩm Yến cõng Lạc Thư Nhan đi.
Chỉ là hai người họ vẫn chưa từng công khai yêu đương, Trần Ngọc Lan cảm thấy cô vẫn còn có cơ hội, dù cơ hội rất xa vời nhưng cô vẫn muốn thử một lần, không để lại tiếc nuối cho thanh xuân của mình.
Thẩm Yến lắc đầu: “Không cần, cảm ơn.”
Sắc mặt Trần Ngọc Lan cứng đờ, mặc dù đã sớm đoán được sẽ phát triển như này, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, môi cô khẽ nhúc nhích, thấp giọng nói: “Đây là quà tặng cậu, cậu cứ nhận đi, coi như là quà bạn cùng lớp tặng cậu.”
Gần như cô dùng giọng nài nỉ nói.
Thẩm Yến nói: “Tâm ý của cậu sẽ là gánh nặng cho tôi, nó sẽ gây rắc rối cho tôi.”
Trần Ngọc Lan khẽ giật mình.
Thẩm Yến còn nói: “Cậu cầm đi đi, cảm ơn.”
Trước đấy Trần Ngọc Lan đã từng thảo luận với bạn học, tất cả mọi người nói dù cậu ta không muốn cũng muốn ép cậu ta cầm, để cậu ta tự lựa chọn, đồ cô tặng ra được là được, cậu ta giữ hay vứt là chuyện của cậu ta.
Cô không biết nên làm thế nào mới tốt.
Thẩm Yến nhớ tới trước đó đã từng thấy Từ Tòng Giản từ chối nữ sinh khác, nhưng không biết vì sao những lời kia đến bên miệng cậu lại không nói ra.
Đột nhiên cậu nhận ra, cậu không giống Từ Tòng Giản.
Cuối cùng Thẩm Yến không tiếp tục để ý tới Trần Ngọc Lan mà chuẩn bị rời đi, nghĩ đến có thể sẽ xảy ra chuyện gì, cậu dừng lại một chút, nói: “Hy vọng sau khi tôi rời đi, cậu đừng để đồ lên bàn tôi, cái này sẽ gây ra rất nhiều rắc rối cho tôi. Nếu như cậu nhất định phải làm như thế, vậy tôi sẽ đưa cái đấy cho lớp trưởng, xem như đồ vật bị mất. Không có liên quan gì đến tôi.”
...
Chuyện Thẩm Yến từ chối Trần Ngọc Lan cũng không phải bí mật, lớp học có một nhóm nhỏ người biết thì có nghĩa là rất nhiều người biết, trong đó cũng bao gồm cả Lạc Thư Nhan. Trên đường tan học, Lạc Thư Nhan nhớ tới chuyện này, còn chưa kịp chủ động hỏi cậu, cậu đã tự mình thẳng thắn, “Mình chỉ biết cậu ấy là bạn cùng lớp, mình không quen cậu ấy lắm, chắc là còn chưa nói với nhau được mấy câu.”
Lạc Thư Nhan: “Nghe nói món quà cậu ấy tặng cậu là do cậu ấy tự tay thêu.”
Cô kiên quyết không thừa nhận lúc này cô đang chua gần chết.
Thẩm Yến ừ một tiếng: “Hình như là thế...”
Cậu kể lại chi tiết sự việc bao gồm cả chi tiết nhỏ cho cô nghe, ngay cả vấn đề cậu đứng cách xa Trần Ngọc Lan nửa mét cũng nhấn mạnh rất nhiều lần.
Sau khi nói xong, trong lòng Thẩm Yến lo lắng mà ngoài mặt lại bình tĩnh hỏi cô: “Cậu có cảm thấy mình chín chắn hơn không?”
Cậu vẫn luôn nhớ kỹ lời cô nói, trong lòng cô, nam sinh cấp hai cấp ba vẫn chưa đủ trưởng thành.
Vậy bây giờ cậu, trong lòng cô đã trưởng thành hơn một chút sao?
Đi tới đi lui, đột nhiên lại nghe được câu nói kia, Lạc Thư Nhan bỗng nhiên sững sờ, nghiêng đầu nhìn cậu, tim đập rộn lên trong nháy mắt.
Vì sao cậu ấy lại hỏi như vậy?
Thật ra trong hai năm qua, cô có loáng thoáng cảm nhận được hình như cô không hề đơn phương thầm thích.
Hình như có khả năng Thẩm Yến thích cô.
Cậu đối xử với cô thật sự rất tốt, cùng chuẩn bị bài ôn tập với cô, giữa mùa đông sẽ đến căn tin xếp hàng mua khoai nướng, ngô hấp cho cô, sẽ nhớ kỹ mỗi một làm việc nhỏ của cô, sẽ ở bên an ủi mỗi khi cô thi không tốt.
Dường như cách cậu đối xử tốt với cô đã dung nhập vào từng góc hẻo lánh trong đời sống, trong lúc nhất thời cô không nói ra, nhưng khi cô phát hiện ra thì trong không khí, trong ánh nắng đã ngập tràn lòng tốt của cậu
Từ chút thích đầy do dự lúc đầu của cô đã biến thành thích sâu đậm, nhưng mà phần tình cảm này vẫn có một chỗ từ đầu đến cuối không thay đổi, đó chính là cô sẽ không cưỡng cầu một kết quả.
Nếu như cậu thích cô, cô nhất định sẽ rất vui, nhưng nếu như cậu thích người khác, cho dù cô không mỉm cười chúc phúc được thì cũng sẽ không đi quấy rầy cậu.
Lạc Thư Nhan cố gắng nén kích động trong lòng, thế nhưng độ cong khóe môi lại bán đứng tâm trạng thực sự của cô, cô đưa tay thọc cánh tay Thẩm Yến, làm như có thật nói: “Dự đoán nhiệt độ của người cậu khoảng ba mươi bảy độ, hiện tại bạn học Thẩm Yến vẫn chín bảy phần, còn thiếu một chút xíu, chút xíu nữa!”
Thẩm Yến cười, “Cậu coi mình như beefsteak đấy à? Còn chín bảy phần.”
Trời chiều kéo dài bóng dáng của bọn họ.
Dường như bầu trời ngày hè trong xanh như trong truyện tranh.
–
Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, Lục Hành Sâm đặt mua trang phục mới, toàn thân cao thấp đều đổi lại thành Nike, cái logo kia càng dễ thấy anh càng thích, không chỉ như vậy, còn cho chuẩn bị ‘chiến bào’ cho Lạc Thư Nhan Thẩm Yến, hiếm khi Lạc Thiên Viễn lại không phản đối ý kiến của Lục Hành Sâm, cho dù biết thành tích của hai đứa bé đều tốt, ngày thi đại học vẫn chịu lại đồ thể thao của Nike.
Ông chủ giống Lục Hành Sâm với Lạc Thiên Viễn, số lần mặc đồ thể thao đã ít càng thêm ít, gần như có thể không cần tính, hiện tại đột nhiên thay Âu phục giày da, mặc đồ thể thao, nhìn có vẻ còn trẻ hơn mọi khi mấy tuổi.
Mấy năm nay Thẩm Thanh Nhược cũng đã quen mặc đồ công sở, cô rất quan tâm kỳ thi này của hai đứa bé, đến công việc còn để sang một bên, chậm trễ ngày đi công tác, còn cố ý đến tiệm may làm hai bộ sườn xám. Mấy năm trước lúc cô chưa lấy chồng, bà nội của cô rất thích sườn xám, kiểu gì cũng đặt làm trước cho cô mấy bộ, lúc trước trợ lý của Lục Hành Sâm đến Ninh Thành tìm người, tấm hình cầm theo cũng được chụp lúc cô mặc sườn xám.
Về sau cô đến thị trấn nhỏ trở thành Thẩm Thanh Nhược, sườn xám đã không còn phù hợp với cô nữa, cô vừa phải nuôi con vừa phải làm việc, hiện tại một lần nữa mặc sườn xám, đi từ trong nhà ra còn thấy hơi gượng gạo.
Lạc Thư Nhan nhìn đến ngơ ngẩn.
Đương nhiên năm tháng cũng để lại vết tích trên người Thẩm Thanh Nhược, cô bây giờ rất khác khi còn trẻ, sự tự tin trên người cô đủ để khiến người ta xem nhẹ tuổi tác của cô.
Lục Hành Sâm nhìn Thẩm Thanh Nhược như này, cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tư vị trong đó chỉ có mình anh biết.
Người ngay lúc còn trẻ sẽ muốn cùng đối phương bên nhau đến thiên trường địa cửu, bây giờ anh không còn trẻ nữa, cô cũng giống vậy, dường như tâm tình của anh cũng dần dần bình thản, anh bắt đầu cảm nhận được cảm xúc của cô, cũng tôn trọng mục tiêu với lý tưởng của cô, còn về phần bọn họ... Kết quả anh đã không còn cưỡng cầu, có lẽ cho tới giờ, mãi đến lúc khoảng bốn mươi tuổi, cuối cùng anh mới hiểu thật sự yêu một người là niềm vui của cô còn lớn hơn niềm vui của bản thân, càng hy vọng cô có thể sống tự tại.
Hiện tại bọn họ có thể giống bạn tốt, giống chồng trước vợ trước cùng quan tâm con cái, quy hoạch tương lai, đã là kết cục tốt nhất.
Nike để làm đúng hết, sườn xám để cầu chúc bọn họ thắng ngay từ trận đầu!
Thi đại học cũng là chiến trường, ở ngoài cửa trường học, ba người lớn đang dặn đi dặn lại bọn họ, trung tâm tư tưởng chỉ có một cái: Chớ lo lắng, phát huy như bình thường là được, thi đại học chỉ là một bài kiểm tra nhỏ trong cuộc sống thôi.
Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến cùng đi vào trường học, lần này bọn họ thi đại học ở trường khác, được chia ở hai lớp khác nhau, Thẩm Yến cũng là kẻ tài cao gan lớn, biết Lạc Thư Nhan đang lo lắng, chờ lúc tiến trường học, dừng bước rồi ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài một chút. Sau khi chắc chắn chỗ bọn họ đứng sẽ không bị Lạc Thiên Viễn nhìn thấy, cậu đưa tay ra, ngay lúc Lạc Thư Nhan không kịp kinh ngạc, sờ lên đầu cô, nói khẽ: “Đừng sợ, cố gắng hết sức.”
Động tác này của cậu khiến Lạc Thư Nhan khẽ giật mình.
Hai người đứng rất gần, Thẩm Yến đã qua sinh nhật mười tám tuổi.
Trên người cậu đã có bóng dáng của một người đàn ông trưởng thành, có lẽ còn trưởng thành hơn bạn cùng lứa, giọng cũng thay đổi, có trầm thấp hơn đôi chút, cậu cũng cao hơn rất nhiều, nhìn thôi đã đoán được cao tầm một mét tám mấy.
Hai người rất ít khi có hành động thân mật như này.
Không biết có phải do thời tiết quá nóng không, gò má cô nóng lên, muốn lùi lại một bước, nhưng vẫn không làm được.
Cô cũng muốn xoa đầu cổ vũ cậu.
Lấy dũng cảm đưa tay ra lại phát hiện cậu có hơi cao, hình như cậu đã đoán ra cô định làm gì ngay lúc cô vươn tay ra, cậu cúi người, cúi đầu xuống trước mặt cô, “Tới đi.”
Lạc Thư Nhan dở khóc dở cười, cảm thấy rất ấm áp, rất vui vẻ.
Cô đưa tay phủ trên đầu cậu, nhẹ nhàng xoa xoa, “Thẩm Yến, cậu cũng cố lên nha, chúng ta cùng nhau cố gắng.”
Những năm gần đây, bọn họ vẫn luôn cố gắng cùng nhau tiến lên, vẫn luôn làm bạn với nhau
Có lẽ Thẩm Yến với Lạc Thư Nhan đều thấy nóng, mặt hai người đỏ rần.
Hai đứa bé làm bài thi trong trường thi, ba vị phụ huynh ở ngoài cũng không biết nên làm gì, bảo vệ của trường học không cho bọn họ chờ ở cổng trường học, thậm chí còn kéo rào chắn mấy khu vực quanh trường, cấm người đi đường đi qua, sợ tạo ra tạp âm quấy rầy thí sinh. Xe thì không cho phép bấm còi, bọn họ lùi ra bên ngoài rào chắn.
Lục Hành Sâm bảo Thẩm Thanh Nhược ngồi trên xe nghỉ ngơi, anh không muốn khiến Thẩm Thanh Nhược thấy không được tự nhiên, cho cô ngồi riêng một xe, còn anh thì như đã quen chạy đến xe Lạc Thiên Viễn cọ điều hoà không khí.
Hai ngày thi đại học, không chỉ có thí sinh lo lắng, mà còn có các phụ huynh, Thẩm Thanh Nhược nghiêm ngặt quy định ẩm thực của Lạc Thư Nhan cùng Thẩm Yến, phàm là thứ có thể gây tiêu chảy hay khiến cơ thể khó chịu, cấm hết toàn bộ. Tầng bọn họ ở có mấy đứa trẻ quá hoạt bát, lúc ngủ trưa với buổi tối đều cực kỳ ầm ĩ, Lục Hành Sâm lúc còn trẻ là người bá đạo như thế mà cũng mang đồ đến uyển chuyển đề nghị với phụ huynh nhà người ta.
Cũng may hai ngày này trôi qua rất nhanh, nhóm Lạc Thiên Viễn đều ăn ý không hỏi hai đứa bé thi thế nào có được không, chỉ coi đây như một lần thi tháng bình thường như mọi khi.
Thi đại học rút đi tất cả sức lực của học sinh.
Sau khi Lạc Thư Nhan về đến nhà liền leo lên giường đi ngủ, đợi đến lúc bị tiếng sấm tiếng mưa rơi đánh thức, nhìn thoáng qua thời gian cũng đã gần mười một giờ.
Cô rời giường, mở cửa sổ ra, không khí trời mưa ập vào mặt.
Cô hít sâu một hơi, còn chưa kịp cảm nhận cảm giác như trút được gánh nặng là gì, lại nghe thấy phía bên kia tường có tiếng gõ.
Trước khi lên cấp ba, cô với Thẩm Yến đều được có điện thoại di động, đã ba năm không dùng phương thức này để liên lạc rồi.
Đột nhiên nghe thấy, cô còn sửng sốt một lúc.
Lúc đầu cô còn nghĩ không phải Thẩm Yến đang gõ tường, tưởng là có trẻ con ở tầng trên đang nghịch gõ, vểnh tai muốn nghe cẩn thận.
Ám hiệu này đã ba năm không dùng, cô có hơi quên quên.
Đây là ám hiệu chỉ có cô với Thẩm Yến mới hiểu, có thể dùng để giao lưu đơn giản, trước khi lên cấp ba cô rất thuần thục, bây giờ lại cảm thấy có lẽ sẽ không hiểu rõ ý của Thẩm Yến lắm...
Có cái gì không thể trực tiếp gọi điện thoại gửi nhắn tin sao?
—— Mình.
Lạc Thư Nhan cười tự đắc, cái này cô nghe hiểu, có nghĩa là ‘mình’.
Đầu kia yên tĩnh một lúc lâu, ngay lúc Lạc Thư Nhan muốn trực tiếp cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Yến, lại có tiếng động vang lên.
—— Thích.
Thích? Lạc Thư Nhan không hiểu gì.
Mình thích? Đột nhiên tim cô đập điên cuồng.
Khi người với người ở cạnh nhau sẽ thế nào, có tâm linh tương thông sao? Tựa như giờ phút này, cách một vách tường, cùng lo sợ bất an, cùng đổ mồ hôi khắp lòng bàn tay không chỉ có cậu, mà còn có cô.
Có đôi khi cậu muốn nói gì đấy, còn chưa kịp nói ra miệng, cô đã biết cậu muốn nói gì.
Giống vậy, có đôi khi cô muốn ăn gì hay muốn làm chuyện gì, còn chưa kịp biểu hiện ra ngoài, cậu đã mua cho cô cùng làm chung với cô.
Quen nhau từ khi bốn tuổi, đến bây giờ bọn họ đã mười tám tuổi, ròng rã mười bốn năm cuộc đời, chưa từng có ngày nào đối phương vắng mặt.
—— Cậu.
Lạc Thư Nhan ngơ ngác đứng đấy, nước mưa đập vào cửa sổ, dường như người bên kia tường lo cô chưa tỉnh ngủ, trong lúc cô còn đang nghi ngờ bản thân nghe nhầm, cậu ở bên kia lại gõ ám hiệu mà chỉ có hai người hiểu thêm lần nữa.
...
…
Hơn mười năm trước, lúc Thẩm Yến cùng Lạc Thư Nhan đang nghiên cứu ám hiệu, vì có nên nghiên cứu ám hiệu cho từ ‘thích’ này không mà từng phát sinh tranh chấp nho nhỏ.
Lạc Thư Nhan: “Chúng ta ít khi dùng đến từ này mà? Hơn nữa có cảm giác sẽ rất khó, quên đi thôi, cũng không cần đến!”
Khi đó Thẩm Yến là đầu củ cải, cậu cũng đang do dự, hình như Lạc Thư Nhan nói rất có lý.
Gần như sẽ không dùng đến từ này.
Chẳng qua cậu làm việc luôn luôn nghiêm túc, lần này cũng giữ vững được cái nhìn của mình, “Cứ nghiên cứu trước, nói không chừng sau này sẽ có lúc phát huy tác dụng, hơn nữa chỉ là một từ thôi, không khó.”
Lạc Thư Nhan bị cậu thuyết phục, “Vậy cái này để cậu nghiên cứu!”
Thẩm Yến đồng ý.
Cậu không hổ là bảo bối nhỏ thiên tài, đã nghĩ ra rất nhanh, cầm hộp bút lên gõ hoặc nhẹ hoặc nặng năm lần, “Cái này có nghĩa là thích.”
Lạc Thư Nhan nghe không hiểu.
Thẩm Yến lại lặp lại động tác này nhiều lần, “Nhớ kỹ chưa? Thật ra rất dễ nhớ. Nặng ba lần, có nghĩa là tên cậu, Lạc Thư Nhan, nhẹ hai lần là tên của mình, Thẩm Yến, năm lần gộp chung lại có nghĩa là thích.”
Lạc Thư Nhan sáu bảy tuổi ngộ ra, “Mình hiểu rồi!”
Thẩm Yến hỏi cô: “Nghe hiểu không?”
Lạc Thư Nhan: “Nghe hiểu, mình đâu có ngốc đâu!”
Thẩm Yến lại hỏi cô một lần nữa: “Sau này cậu có nghe hiểu từ này không?”
Lạc Thư Nhan vỗ vỗ ngực, “Yên tâm, sau này mình nhất định có thể nghe hiểu, nhất định có thể nghe hiểu.”
—— Lạc Thư Nhan, cậu nghe hiểu không?
*
Tác giả có lời muốn nói:
Hai chương hợp nhất, buổi chiều chớ được.
Thật ra tôi còn một cách tỏ tình khác, nhưng không hợp với hai người kia lắm (tự cho là bọn họ sẽ càng nội liễm càng hàm súc hơn một chút), cứ coi đây như ngoại truyện nhỏ đi!
Sau khi thi đại học, Thẩm Yến hẹn Lạc Thư Nhan đi siêu thị mua đồ, trong siêu thị có máy đo chiều cao, Thẩm Yến đo, mười tám tuổi cậu cao một mét tám sáu, Lạc Thư Nhan cũng đo, mười tám tuổi cô cao một mét sáu bảy.
Lúc còn rất nhỏ hai người đã viết một tờ giấy.
Thẩm Yến lúc mười tám tuổi có chiều cao vượt qua 1m85, thì Lạc Thư Nhan phải đồng ý với cậu một chuyện.
Chiều cao của Lạc Thư Nhan vượt qua 1m65, Thẩm Yến cũng phải đồng ý cô một chuyện.
Thẩm Yến: “Suy tính một chút, làm bạn gái mình đi.”
Lạc Thư Nhan: “Thẩm Yến làm bạn trai mình đi.”
Siêu thị bên cạnh có bán bánh trứng gà, vừa ra lò, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngọt ngào.
Ánh mắt của Lạc Thiên Viễn chuyển từ trên người cậu đến đôi giày, có một suy đoán, tên oắt này đang gây hấn với anh à?
Mặc dù anh thật sự rất muốn cho Thẩm Yến tự cầm đôi giày này đi đưa ấm áp cho ai thì đi, nhưng nghĩ đến lời hứa của mình với Thẩm Yến, anh làm người lớn lại không thể nuốt lời, chỉ có thể nhận lấy, biểu cảm cùng giọng điệu đều không mấy tha thiết: “Biết rồi.”
Thẩm Yến còn nói: “Về sau... Có khả năng cũng sẽ có tình huống như vậy, chú Lạc, chắc chú sẽ không từ chối cháu chứ?”
Trước kia Lạc Thiên Viễn luôn cảm thấy Thẩm Yến không giống Lục Hành Sâm chỗ nào, hoàn toàn không giống bố con, bây giờ xem ra, Thẩm Yến thật sự là con trai Lục Hành Sâm, cái khí chất này giống nhau như đúc.
Hóa ra bây giờ anh lại thành bồ câu chuyển tín vật hộ Thẩm Yến.
Nhưng anh cũng biết, anh với Thẩm Yến đã có một hiệp nghị.
Lạc Thiên Viễn cười rất miễn cưỡng, “Đương nhiên sẽ không rồi.”
Thẩm Yến hài lòng. Lạc Thiên Viễn đứng bên ngoài rất lâu, lúc này mới lấy chìa khoá ra trở về nhà mình, mở hộp giày ra xem thử, là một đôi giày nữ cứng rất đẹp, đúng thật là Thư Nhan sẽ thích. Anh ngồi trong phòng khách xây dựng tâm lý hoàn chỉnh, rồi mới gõ cửa đi vào phòng học của con gái.
Lạc Thư Nhan đang làm bài thi, trường học chỉ cho bọn họ vài ngày nghỉ, giáo viên các môn phát ít nhất hai bài thi trở lên...
Nghe thấy tiếng vang, cô quay đầu, thấy là ba ba, lại tiếp tục nghiêm túc làm bài.
Lạc Thiên Viễn đặt hộp giày bên cạnh bàn học con gái, nhẹ nhàng nói: “Đang bài tập à? Giáo viên trường con cũng thật là, khó lắm mới có ngày nghỉ mà lại giao cho mấy đứa nhiều bài tập như vậy.”
Lạc Thư Nhan bật cười, giống như từ nhỏ đến lớn ba ba sẽ luôn nói như vậy
“Con xem thử xem có thích đôi giày này không.” Lạc Thiên Viễn còn nói.
Lúc này Lạc Thư Nhan mới chú ý tới bên cạnh có một hộp giày, trên hộp giày có Logo, cô kinh ngạc một chút, mở ra giày hộp xem thử, ngạc nhiên reo hò lên tiếng: “Ba ba, sao ba ba biết con thích đôi giày này!”
Cô đã thích đôi giày này lâu rồi, chỉ là mỗi lần đến cửa hàng lại thấy hết màu này.
Cô thích thì thích, thế nhưng không đến mức phải để người nhà đến chỗ khác hay đến Hồng Kông mua, dù sao giày của cô đã rất nhiều. Thẩm Yến còn nói mỗi ngày cô đi một đôi, nửa tháng sẽ không bị trùng.
Lạc Thiên Viễn nhìn bộ dạng hân hoan nhảy cẫng này của con gái, trong lòng thở dài một hơi, mặt ngoài lại vui tươi hớn hở nói: “Thích thì tốt.”
Lạc Thư Nhan không kịp chờ đợi đi giày vào, chạy đến gương chạm đất ngắm nghía, đi đến chỗ có ánh sáng tốt, tạo dáng rồi chụp một bức ảnh——
【 Giày mới, rất thích! Cám ơn ba ba, vậy mà còn nhớ tặng quà tết cho con, ngày mai sẽ là một năm mới một ngày mới, chúc mọi người năm mới, vạn sự như ý! 】
Nhân duyên của cô tốt, một lúc sau đã có mấy bình luận.
Trong đó bình luận của Giang Uyên lại khiến Lạc Thư Nhan chú ý:... Đây trào lưu mới gì à? Gọi ba ba? Chẳng lẽ tôi lại tối cổ rồi à?
Lạc Thư Nhan trả lời bình luận của cậu ta:? Sao tôi chẳng hiểu cậu nói gì thế??
Thẩm Yến thấy bài viết mới của cô, cũng nhìn thấy bình luận qua lại của cô với Giang Uyên.
Chủ quan, thế mà quên mất Giang Uyên biết đôi giày này do cậu mua.
Cậu lập tức bấm số điện thoại của Giang Uyên, đầu kia nhận rất nhanh: “Mình không nhìn lầm chứ, thế mà cậu lại gọi điện thoại cho mình cơ đấy?”
Thẩm Yến… lướt qua mấy câu không cần thiết, trực tiếp nói: “Cậu giả vờ như không biết gì về chuyện đôi giày kia đi, không được nói với ai là mình mua.”
Giang Uyên: “...?”
Cậu còn tưởng Lạc Thư Nhan gọi Thẩm Yến là ba ba cơ, còn nghĩ sao mà xưng hô giữa thanh mai trúc mã lại kỳ quặc như vậy.
Thẩm Yến: “Được không?”
Giang Uyên: “Được, ai bảo cậu là anh mình chứ.”
Thẩm Yến hài lòng, “Vậy thì tốt, phí bịt miệng là một quả bóng rổ, đi học cho cậu.”
Giang Uyên: “Thật luôn à! Sau này gặp chuyện như thế cứ tìm mình!”
Thẩm Yến: “Biết nên nói thế nào với Lạc Thư Nhan chưa?”
Giang Uyên: “Yên tâm!”
Sau khi cúp điện thoại, Giang Uyên trả lời Lạc Thư Nhan: Mình nghĩ trong thành phố tất cả mọi người đều gọi bố, đột nhiên cậu gọi ba ba, làm mình thấy khá mới mẻ!
Lạc Thư Nhan: “...”
Giang Uyên này bị sao thế.
Lạc Thiên Viễn trở về phòng ngủ của mình, nhớ tới lúc con gái vui mừng khi thấy đôi giày, lại nghĩ tới Thẩm Yến luôn quan sát con gái, cái này khiến anh đau đầu, nhưng mà nói ra cũng không có cơ hội hối hận, anh đã đồng ý rồi, nếu hai ba năm sau hai đứa bé vẫn còn thích nhau thì anh sẽ không phản đối. Lại nói, cho đến lúc đó Thư Nhan cũng đã trưởng thành, cho dù con bé muốn ở bên ai, anh cũng không nên phản đối, nhưng trong lòng vẫn buồn buồn, không dễ chịu.
Càng nghĩ, trong đầu lại càng xuất hiện nhiều thứ, lại là Thẩm Yến Lục Hành Sâm, lại là tập đoàn Thịnh Viễn, anh trực tiếp cầm điện thoại lên, bấm gọi Tống Tiền Tiến đang ở Thâm Quyến, đầu kia nhận rất nhanh, “Thiên Viễn, có chuyện gì thế?”
Lạc Thiên Viễn trầm giọng hỏi: “Hiện tại có bao nhiêu tài sản dưới tên mình?”
Tống Tiền Tiến không rõ chuyện này lắm, anh cũng không phải người chuyên nghiệp nên chỉ nói đại khái số lượng.
Sự thật chứng minh, lúc trước ánh mắt của Lạc Thiên Viễn thật sự rất tốt, phim được truyền thông Trí Nhan đầu tư bán chạy, phim truyền hình đều được phát trên đài truyền hình vệ tinh, nghệ sĩ ký hợp đồng đều có danh tiếng trong vòng giải trí, chỉ riêng ngành giải trí này thôi đã kiếm lời đầy bồn đầy bát.
Bất động sản, internet lại càng không cần phải nói, đây đều là hai sản nghiệp lớn khá hấp dẫn.
Bản thân Lạc Thiên Viễn cũng cực kỳ hứng thú với phương diện tài chính, lúc trước anh còn dựa vào thị trường chứng khoán để phát tài. Thế là, trải qua mấy năm, tài sản của riêng Lạc Thiên Viễn đã đứng trong bảng xếp hạng cả nước, nhưng mà, anh dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, vẫn còn hơi kém so với mấy gia tộc lớn lâu đời.
Lạc Thiên Viễn cũng biết, tâm huyết tích lũy từ mấy đời tổ tiên của người ta nên đương nhiên rất hùng hậu, anh thì sao, phát tài từ năm chín hai đến giờ mới chỉ được mấy chục năm.
Chẳng qua, người không có mục tiêu không có chí khí, có khác gì cá ướp muối đâu?
Lạc Thiên Viễn nói: “Mấy năm này phải làm việc chăm chỉ hơn, cố gắng trong công việc, nghiêm túc kiếm tiền.”
Lúc đầu Lạc Thiên Viễn gọi cú điện thoại này đã khiến Tống Tiền Tiến rất kinh ngạc, bây giờ anh còn nói lời này...
“Thiên Viễn, có phải cậu uống nhiều quá không thế?” Tống Tiền Tiến dò hỏi.
Lạc Thiên Viễn bóp sống mũi, cũng biết bản thân hơi hấp tấp.
Nhưng anh đã xác định mục tiêu mấy năm tới của bản thân. Anh nhất định phải làm việc cho tốt, mở rộng sản nghiệp, ngoài tranh thủ kiếm cho con gái một phần gia nghiệp thật dày ra, cho dù sau này con gái với Thẩm Yến có nở hoa kết trái, cũng tuyệt đối không khiến người khác cảm thấy con gái anh đang trèo cao.
Tấm lòng bố mẹ luôn là vậy, anh là một người đến tuổi trung niên trên thương trường, đương nhiên cũng tin vào tình yêu, nhưng anh càng tin nếu điều kiện kinh tế không bình đẳng thì địa vị cũng sẽ không bình đẳng. Anh muốn cho dù con gái có sống ở đâu, tinh thần cũng tốt, vật chất cũng được, đều phải ưỡn thẳng sống lưng đi yêu lấy mình.
Anh mãi mãi là hậu phương kiên cố nhất cho con gái.
–
Mấy ngày nghỉ này, Lạc Thư Nhan cùng Thẩm Yến đã hẹn xong từ trước, buổi sáng sớm đã ra ngoài chuẩn bị đi leo Vạn Lý Trường Thành, đúng vào ngày nghỉ nên có rất nhiều người đến leo Trường Thành, chỉ ngồi xe từ nội thành đến dưới chân Vạn Lý Trường Thành thôi đã mất mấy giờ.
Leo Vạn Lý Trường Thành cần cả tay và chân. Lúc đầu Lạc Thư Nhan tưởng sẽ thấy rất nhàm chán, khi còn bé cô cũng đã tới một lần, trong nhà vẫn còn ảnh chụp lúc ở bia Hảo Hán trong album, cô với Thẩm Yến đều bơ phờ, có thể thấy leo Vạn Lý Trường Thành mệt đến mức nào.
Chỉ là lần này rất kỳ quái, hôm nay thời tiết rất tốt, cô với Thẩm Yến leo lên một tầng lại dừng lại để ngắm khung cảnh phía xa, tâm sự chuyện học tập, tâm sự việc nhỏ trong sinh hoạt, vậy mà lại cực kỳ thư giãn thích thú.
Lạc Thư Nhan không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì tâm tình không giống sao?
Khi còn bé cô không nghĩ gì, hiện tại cô có tình cảm kia với Thẩm Yến, cho nên dù có làm lại chuyện buồn chán mệt mỏi cô cũng cảm thấy vui vẻ sao?
Lạc Thư Nhan nghĩ thế nào, Thẩm Yến liền nghĩ thế ấy.
Hai người họ đã nhờ khách du lịch chụp ảnh họ ở bia Hảo Hán, lần này bọn họ không còn hai mắt phờ phạc đờ đẫn, hai người đứng bên cạnh bia Hảo Hán, nhìn về phía ống kính, lúc Lạc Thư Nhan cười lên sẽ xuất hiện núm đồng tiền, Thẩm Yến cũng hiếm khi nở nụ cười, chỉ cần nhìn vào bức ảnh là đã có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ và đầy sức sống toát ra từ gương mặt cậu.
Thẩm Yến nói với Lạc Thư Nhan: “Chờ bao giờ thi đại học xong, chúng ta lại đến leo một lần nữa?”
Lạc Thư Nhan do dự, “Thi đại học xong là mùa hè, quá nóng, mà lại còn là mùa du lịch đông đúc.”
Thẩm Yến cũng cảm thấy Lạc Thư Nhan nói rất có lý, ngẫm nghĩ một lát, “Nếu không thì chờ đến tết Nguyên Đán lại đến đi.”
Lạc Thư Nhan kinh ngạc nhìn Thẩm Yến, “Cậu thích leo Vạn Lý Trường Thành thế à?”
Khi còn bé leo một lần, hiện tại lại leo lên một lần, cậu cũng bắt đầu lên kế hoạch mấy năm sau lại đến leo một lần!
Có phải phong cách yêu thích của người này quá đặc biệt rồi không?
Thẩm Yến bất đắc dĩ, không phải thích cậu thích leo Vạn Lý Trường Thành.
“Cậu hiểu như vậy cũng được. Chẳng qua là mình cảm thấy, chờ lúc chúng ta hai mươi tuổi, ba mươi tuổi nhìn hình cũ sẽ thấy chúng ta luôn ở cạnh nhau, cách mấy năm chụp một lần. Ý tưởng này rất hay, mà còn giữ lại kỷ niệm đẹp”
Để hình cũ chứng kiến, những năm này, bọn họ đến tận bây giờ vẫn chưa từng tách ra, cùng lớn lên bên nhau, chứng kiến tất cả sướng vui giận buồn của đối phương.
Cậu nghĩ như vậy có lẽ rất tuyệt.
–
Đối với học sinh cấp ba mà nói, hình như thời gian bị gắn thêm máy gia tốc, nhanh hơn gấp đôi, thành gấp hai, lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại thì trên bảng đen trong phòng học đã viết còn bao nhiêu ngày cho đến khi thi đại học, nhắc nhở bọn họ kỳ thi quan trọng nhất trong kiếp học sinh sắp sửa diễn ra.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng hơn, năm cuối cấp ba Lạc Thư Nhan học tập chăm chỉ như chơi mạng, trong suy nghĩ của giáo viên cô là hạt giống tốt để thi Thanh Bắc, người xung quanh cũng rất tin tưởng cô, nhưng càng như vậy, cô lại càng không dám buông lỏng.
Đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, thái độ của giáo viên với phụ huynh khác thường, không có nói bên tai họ như ‘cố gắng lấy điểm cao, một phần thành tựu cả đời’ ‘không khổ không mệt, cấp ba vô vị, không liều không cố, sống cấp ba chỉ uổng phí’, hận không thể để bọn họ buộc tóc lên nóc nhà lấy dùi đâm đùi để học, ngược lại còn cổ vũ bọn họ cứ bình tĩnh, không còn phát bài thi cho bọn họ, không còn tận tâm chỉ bảo khi đi học, thậm chí còn để bọn họ ngủ thêm một lúc nghỉ ngơi thêm một lát... Không phải không thể xem tivi nữa
Các thí sinh chia làm ba loại, một loại là dạng học sinh giỏi như Lạc Thư Nhan Thẩm Yến, một loại là học sinh cố gắng tranh thủ lấy thêm kiến thức kiếm thêm mấy điểm cho bài thi, còn có một loại là triệt để nằm ngửa nhận mệnh.
Trần Ngọc Lan là vế sau, cô cùng lớp với Thẩm Yến gần ba năm, bạn thân của cô biết cô thầm mến Thẩm Yến, cổ vũ cô không nên để lại tiếc nuối, thổ lộ trước kỳ thi tốt nghiệp trung học. Thẩm Yến đồng ý thì cô được lời, Thẩm Yến từ chối cũng chẳng sao, chí ít cô cho cậu biết tình cảm của cô, sau này nhớ lại cũng sẽ không hối hận, cô đã từng cố gắng vì thanh xuân của mình.
Thế là một tháng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, cô mua tranh thêu chữ thập, không quản ngày đêm bận rộn trên lớp ra sao, cuối cùng cũng thêu xong gối ôm vào đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, hình thêu là heo đen trắng.
Cô tự phát hiện, Thẩm Yến rất thích heo đen trắng.
Bút mực là heo đen trắng, mặt sau điện thoại dán heo đen, ngay cả giấy nháp cũng là heo đen trắng.
Sau khi thêu xong, một ngày sau khi tan học, cô tìm thấy Thẩm Yến, đưa gối ôm cô tự thêu cho cậu, lỗ tai còn hơi đỏ, “Thẩm Yến, đây là món quà mình mất một tháng mới thêu được, tặng cho cậu, hi vọng cậu sẽ thích.”
Thẩm Yến nhìn chằm chằm gối ôm trong túi kia, lại nhìn Trần Ngọc Lan.
Cậu chỉ biết cô gái này học chung lớp với cậu, còn lại không biết gì khác.
Nếu là tính cách lúc trước của cậu, nhất định cậu sẽ không thèm nhìn.
Trần Ngọc Lan thấy Thẩm Yến không nói lời nào, thì càng lo lắng, một tháng này cô vì thêu cái gối ôm này mà ngón tay bị chọc trúng nhiều lần.
Trong lòng cô biết có lẽ Thẩm Yến sẽ không đồng ý với cô, tất cả mọi người nói, Thẩm Yến thích Lạc Thư Nhan ở lớp năm.
Hai người họ có quan hệ rất tốt, luôn luôn cùng đi học rồi tan học với nhau.
Thẩm Yến gần như không chú ý đến nữ sinh khác, trên mặt không có mấy biểu cảm. Nhưng khi ở cùng Lạc Thư Nhan, cậu lại luôn cười cười nói nói với cô, nghe nói cậu còn thường xuyên mua cơm mua đồ ăn vặt cho Lạc Thư Nhan, có một lần trời mưa to, cổng trước trường học bị ngập, có người nhìn thấy Thẩm Yến cõng Lạc Thư Nhan đi.
Chỉ là hai người họ vẫn chưa từng công khai yêu đương, Trần Ngọc Lan cảm thấy cô vẫn còn có cơ hội, dù cơ hội rất xa vời nhưng cô vẫn muốn thử một lần, không để lại tiếc nuối cho thanh xuân của mình.
Thẩm Yến lắc đầu: “Không cần, cảm ơn.”
Sắc mặt Trần Ngọc Lan cứng đờ, mặc dù đã sớm đoán được sẽ phát triển như này, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, môi cô khẽ nhúc nhích, thấp giọng nói: “Đây là quà tặng cậu, cậu cứ nhận đi, coi như là quà bạn cùng lớp tặng cậu.”
Gần như cô dùng giọng nài nỉ nói.
Thẩm Yến nói: “Tâm ý của cậu sẽ là gánh nặng cho tôi, nó sẽ gây rắc rối cho tôi.”
Trần Ngọc Lan khẽ giật mình.
Thẩm Yến còn nói: “Cậu cầm đi đi, cảm ơn.”
Trước đấy Trần Ngọc Lan đã từng thảo luận với bạn học, tất cả mọi người nói dù cậu ta không muốn cũng muốn ép cậu ta cầm, để cậu ta tự lựa chọn, đồ cô tặng ra được là được, cậu ta giữ hay vứt là chuyện của cậu ta.
Cô không biết nên làm thế nào mới tốt.
Thẩm Yến nhớ tới trước đó đã từng thấy Từ Tòng Giản từ chối nữ sinh khác, nhưng không biết vì sao những lời kia đến bên miệng cậu lại không nói ra.
Đột nhiên cậu nhận ra, cậu không giống Từ Tòng Giản.
Cuối cùng Thẩm Yến không tiếp tục để ý tới Trần Ngọc Lan mà chuẩn bị rời đi, nghĩ đến có thể sẽ xảy ra chuyện gì, cậu dừng lại một chút, nói: “Hy vọng sau khi tôi rời đi, cậu đừng để đồ lên bàn tôi, cái này sẽ gây ra rất nhiều rắc rối cho tôi. Nếu như cậu nhất định phải làm như thế, vậy tôi sẽ đưa cái đấy cho lớp trưởng, xem như đồ vật bị mất. Không có liên quan gì đến tôi.”
...
Chuyện Thẩm Yến từ chối Trần Ngọc Lan cũng không phải bí mật, lớp học có một nhóm nhỏ người biết thì có nghĩa là rất nhiều người biết, trong đó cũng bao gồm cả Lạc Thư Nhan. Trên đường tan học, Lạc Thư Nhan nhớ tới chuyện này, còn chưa kịp chủ động hỏi cậu, cậu đã tự mình thẳng thắn, “Mình chỉ biết cậu ấy là bạn cùng lớp, mình không quen cậu ấy lắm, chắc là còn chưa nói với nhau được mấy câu.”
Lạc Thư Nhan: “Nghe nói món quà cậu ấy tặng cậu là do cậu ấy tự tay thêu.”
Cô kiên quyết không thừa nhận lúc này cô đang chua gần chết.
Thẩm Yến ừ một tiếng: “Hình như là thế...”
Cậu kể lại chi tiết sự việc bao gồm cả chi tiết nhỏ cho cô nghe, ngay cả vấn đề cậu đứng cách xa Trần Ngọc Lan nửa mét cũng nhấn mạnh rất nhiều lần.
Sau khi nói xong, trong lòng Thẩm Yến lo lắng mà ngoài mặt lại bình tĩnh hỏi cô: “Cậu có cảm thấy mình chín chắn hơn không?”
Cậu vẫn luôn nhớ kỹ lời cô nói, trong lòng cô, nam sinh cấp hai cấp ba vẫn chưa đủ trưởng thành.
Vậy bây giờ cậu, trong lòng cô đã trưởng thành hơn một chút sao?
Đi tới đi lui, đột nhiên lại nghe được câu nói kia, Lạc Thư Nhan bỗng nhiên sững sờ, nghiêng đầu nhìn cậu, tim đập rộn lên trong nháy mắt.
Vì sao cậu ấy lại hỏi như vậy?
Thật ra trong hai năm qua, cô có loáng thoáng cảm nhận được hình như cô không hề đơn phương thầm thích.
Hình như có khả năng Thẩm Yến thích cô.
Cậu đối xử với cô thật sự rất tốt, cùng chuẩn bị bài ôn tập với cô, giữa mùa đông sẽ đến căn tin xếp hàng mua khoai nướng, ngô hấp cho cô, sẽ nhớ kỹ mỗi một làm việc nhỏ của cô, sẽ ở bên an ủi mỗi khi cô thi không tốt.
Dường như cách cậu đối xử tốt với cô đã dung nhập vào từng góc hẻo lánh trong đời sống, trong lúc nhất thời cô không nói ra, nhưng khi cô phát hiện ra thì trong không khí, trong ánh nắng đã ngập tràn lòng tốt của cậu
Từ chút thích đầy do dự lúc đầu của cô đã biến thành thích sâu đậm, nhưng mà phần tình cảm này vẫn có một chỗ từ đầu đến cuối không thay đổi, đó chính là cô sẽ không cưỡng cầu một kết quả.
Nếu như cậu thích cô, cô nhất định sẽ rất vui, nhưng nếu như cậu thích người khác, cho dù cô không mỉm cười chúc phúc được thì cũng sẽ không đi quấy rầy cậu.
Lạc Thư Nhan cố gắng nén kích động trong lòng, thế nhưng độ cong khóe môi lại bán đứng tâm trạng thực sự của cô, cô đưa tay thọc cánh tay Thẩm Yến, làm như có thật nói: “Dự đoán nhiệt độ của người cậu khoảng ba mươi bảy độ, hiện tại bạn học Thẩm Yến vẫn chín bảy phần, còn thiếu một chút xíu, chút xíu nữa!”
Thẩm Yến cười, “Cậu coi mình như beefsteak đấy à? Còn chín bảy phần.”
Trời chiều kéo dài bóng dáng của bọn họ.
Dường như bầu trời ngày hè trong xanh như trong truyện tranh.
–
Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, Lục Hành Sâm đặt mua trang phục mới, toàn thân cao thấp đều đổi lại thành Nike, cái logo kia càng dễ thấy anh càng thích, không chỉ như vậy, còn cho chuẩn bị ‘chiến bào’ cho Lạc Thư Nhan Thẩm Yến, hiếm khi Lạc Thiên Viễn lại không phản đối ý kiến của Lục Hành Sâm, cho dù biết thành tích của hai đứa bé đều tốt, ngày thi đại học vẫn chịu lại đồ thể thao của Nike.
Ông chủ giống Lục Hành Sâm với Lạc Thiên Viễn, số lần mặc đồ thể thao đã ít càng thêm ít, gần như có thể không cần tính, hiện tại đột nhiên thay Âu phục giày da, mặc đồ thể thao, nhìn có vẻ còn trẻ hơn mọi khi mấy tuổi.
Mấy năm nay Thẩm Thanh Nhược cũng đã quen mặc đồ công sở, cô rất quan tâm kỳ thi này của hai đứa bé, đến công việc còn để sang một bên, chậm trễ ngày đi công tác, còn cố ý đến tiệm may làm hai bộ sườn xám. Mấy năm trước lúc cô chưa lấy chồng, bà nội của cô rất thích sườn xám, kiểu gì cũng đặt làm trước cho cô mấy bộ, lúc trước trợ lý của Lục Hành Sâm đến Ninh Thành tìm người, tấm hình cầm theo cũng được chụp lúc cô mặc sườn xám.
Về sau cô đến thị trấn nhỏ trở thành Thẩm Thanh Nhược, sườn xám đã không còn phù hợp với cô nữa, cô vừa phải nuôi con vừa phải làm việc, hiện tại một lần nữa mặc sườn xám, đi từ trong nhà ra còn thấy hơi gượng gạo.
Lạc Thư Nhan nhìn đến ngơ ngẩn.
Đương nhiên năm tháng cũng để lại vết tích trên người Thẩm Thanh Nhược, cô bây giờ rất khác khi còn trẻ, sự tự tin trên người cô đủ để khiến người ta xem nhẹ tuổi tác của cô.
Lục Hành Sâm nhìn Thẩm Thanh Nhược như này, cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tư vị trong đó chỉ có mình anh biết.
Người ngay lúc còn trẻ sẽ muốn cùng đối phương bên nhau đến thiên trường địa cửu, bây giờ anh không còn trẻ nữa, cô cũng giống vậy, dường như tâm tình của anh cũng dần dần bình thản, anh bắt đầu cảm nhận được cảm xúc của cô, cũng tôn trọng mục tiêu với lý tưởng của cô, còn về phần bọn họ... Kết quả anh đã không còn cưỡng cầu, có lẽ cho tới giờ, mãi đến lúc khoảng bốn mươi tuổi, cuối cùng anh mới hiểu thật sự yêu một người là niềm vui của cô còn lớn hơn niềm vui của bản thân, càng hy vọng cô có thể sống tự tại.
Hiện tại bọn họ có thể giống bạn tốt, giống chồng trước vợ trước cùng quan tâm con cái, quy hoạch tương lai, đã là kết cục tốt nhất.
Nike để làm đúng hết, sườn xám để cầu chúc bọn họ thắng ngay từ trận đầu!
Thi đại học cũng là chiến trường, ở ngoài cửa trường học, ba người lớn đang dặn đi dặn lại bọn họ, trung tâm tư tưởng chỉ có một cái: Chớ lo lắng, phát huy như bình thường là được, thi đại học chỉ là một bài kiểm tra nhỏ trong cuộc sống thôi.
Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến cùng đi vào trường học, lần này bọn họ thi đại học ở trường khác, được chia ở hai lớp khác nhau, Thẩm Yến cũng là kẻ tài cao gan lớn, biết Lạc Thư Nhan đang lo lắng, chờ lúc tiến trường học, dừng bước rồi ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài một chút. Sau khi chắc chắn chỗ bọn họ đứng sẽ không bị Lạc Thiên Viễn nhìn thấy, cậu đưa tay ra, ngay lúc Lạc Thư Nhan không kịp kinh ngạc, sờ lên đầu cô, nói khẽ: “Đừng sợ, cố gắng hết sức.”
Động tác này của cậu khiến Lạc Thư Nhan khẽ giật mình.
Hai người đứng rất gần, Thẩm Yến đã qua sinh nhật mười tám tuổi.
Trên người cậu đã có bóng dáng của một người đàn ông trưởng thành, có lẽ còn trưởng thành hơn bạn cùng lứa, giọng cũng thay đổi, có trầm thấp hơn đôi chút, cậu cũng cao hơn rất nhiều, nhìn thôi đã đoán được cao tầm một mét tám mấy.
Hai người rất ít khi có hành động thân mật như này.
Không biết có phải do thời tiết quá nóng không, gò má cô nóng lên, muốn lùi lại một bước, nhưng vẫn không làm được.
Cô cũng muốn xoa đầu cổ vũ cậu.
Lấy dũng cảm đưa tay ra lại phát hiện cậu có hơi cao, hình như cậu đã đoán ra cô định làm gì ngay lúc cô vươn tay ra, cậu cúi người, cúi đầu xuống trước mặt cô, “Tới đi.”
Lạc Thư Nhan dở khóc dở cười, cảm thấy rất ấm áp, rất vui vẻ.
Cô đưa tay phủ trên đầu cậu, nhẹ nhàng xoa xoa, “Thẩm Yến, cậu cũng cố lên nha, chúng ta cùng nhau cố gắng.”
Những năm gần đây, bọn họ vẫn luôn cố gắng cùng nhau tiến lên, vẫn luôn làm bạn với nhau
Có lẽ Thẩm Yến với Lạc Thư Nhan đều thấy nóng, mặt hai người đỏ rần.
Hai đứa bé làm bài thi trong trường thi, ba vị phụ huynh ở ngoài cũng không biết nên làm gì, bảo vệ của trường học không cho bọn họ chờ ở cổng trường học, thậm chí còn kéo rào chắn mấy khu vực quanh trường, cấm người đi đường đi qua, sợ tạo ra tạp âm quấy rầy thí sinh. Xe thì không cho phép bấm còi, bọn họ lùi ra bên ngoài rào chắn.
Lục Hành Sâm bảo Thẩm Thanh Nhược ngồi trên xe nghỉ ngơi, anh không muốn khiến Thẩm Thanh Nhược thấy không được tự nhiên, cho cô ngồi riêng một xe, còn anh thì như đã quen chạy đến xe Lạc Thiên Viễn cọ điều hoà không khí.
Hai ngày thi đại học, không chỉ có thí sinh lo lắng, mà còn có các phụ huynh, Thẩm Thanh Nhược nghiêm ngặt quy định ẩm thực của Lạc Thư Nhan cùng Thẩm Yến, phàm là thứ có thể gây tiêu chảy hay khiến cơ thể khó chịu, cấm hết toàn bộ. Tầng bọn họ ở có mấy đứa trẻ quá hoạt bát, lúc ngủ trưa với buổi tối đều cực kỳ ầm ĩ, Lục Hành Sâm lúc còn trẻ là người bá đạo như thế mà cũng mang đồ đến uyển chuyển đề nghị với phụ huynh nhà người ta.
Cũng may hai ngày này trôi qua rất nhanh, nhóm Lạc Thiên Viễn đều ăn ý không hỏi hai đứa bé thi thế nào có được không, chỉ coi đây như một lần thi tháng bình thường như mọi khi.
Thi đại học rút đi tất cả sức lực của học sinh.
Sau khi Lạc Thư Nhan về đến nhà liền leo lên giường đi ngủ, đợi đến lúc bị tiếng sấm tiếng mưa rơi đánh thức, nhìn thoáng qua thời gian cũng đã gần mười một giờ.
Cô rời giường, mở cửa sổ ra, không khí trời mưa ập vào mặt.
Cô hít sâu một hơi, còn chưa kịp cảm nhận cảm giác như trút được gánh nặng là gì, lại nghe thấy phía bên kia tường có tiếng gõ.
Trước khi lên cấp ba, cô với Thẩm Yến đều được có điện thoại di động, đã ba năm không dùng phương thức này để liên lạc rồi.
Đột nhiên nghe thấy, cô còn sửng sốt một lúc.
Lúc đầu cô còn nghĩ không phải Thẩm Yến đang gõ tường, tưởng là có trẻ con ở tầng trên đang nghịch gõ, vểnh tai muốn nghe cẩn thận.
Ám hiệu này đã ba năm không dùng, cô có hơi quên quên.
Đây là ám hiệu chỉ có cô với Thẩm Yến mới hiểu, có thể dùng để giao lưu đơn giản, trước khi lên cấp ba cô rất thuần thục, bây giờ lại cảm thấy có lẽ sẽ không hiểu rõ ý của Thẩm Yến lắm...
Có cái gì không thể trực tiếp gọi điện thoại gửi nhắn tin sao?
—— Mình.
Lạc Thư Nhan cười tự đắc, cái này cô nghe hiểu, có nghĩa là ‘mình’.
Đầu kia yên tĩnh một lúc lâu, ngay lúc Lạc Thư Nhan muốn trực tiếp cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Yến, lại có tiếng động vang lên.
—— Thích.
Thích? Lạc Thư Nhan không hiểu gì.
Mình thích? Đột nhiên tim cô đập điên cuồng.
Khi người với người ở cạnh nhau sẽ thế nào, có tâm linh tương thông sao? Tựa như giờ phút này, cách một vách tường, cùng lo sợ bất an, cùng đổ mồ hôi khắp lòng bàn tay không chỉ có cậu, mà còn có cô.
Có đôi khi cậu muốn nói gì đấy, còn chưa kịp nói ra miệng, cô đã biết cậu muốn nói gì.
Giống vậy, có đôi khi cô muốn ăn gì hay muốn làm chuyện gì, còn chưa kịp biểu hiện ra ngoài, cậu đã mua cho cô cùng làm chung với cô.
Quen nhau từ khi bốn tuổi, đến bây giờ bọn họ đã mười tám tuổi, ròng rã mười bốn năm cuộc đời, chưa từng có ngày nào đối phương vắng mặt.
—— Cậu.
Lạc Thư Nhan ngơ ngác đứng đấy, nước mưa đập vào cửa sổ, dường như người bên kia tường lo cô chưa tỉnh ngủ, trong lúc cô còn đang nghi ngờ bản thân nghe nhầm, cậu ở bên kia lại gõ ám hiệu mà chỉ có hai người hiểu thêm lần nữa.
...
…
Hơn mười năm trước, lúc Thẩm Yến cùng Lạc Thư Nhan đang nghiên cứu ám hiệu, vì có nên nghiên cứu ám hiệu cho từ ‘thích’ này không mà từng phát sinh tranh chấp nho nhỏ.
Lạc Thư Nhan: “Chúng ta ít khi dùng đến từ này mà? Hơn nữa có cảm giác sẽ rất khó, quên đi thôi, cũng không cần đến!”
Khi đó Thẩm Yến là đầu củ cải, cậu cũng đang do dự, hình như Lạc Thư Nhan nói rất có lý.
Gần như sẽ không dùng đến từ này.
Chẳng qua cậu làm việc luôn luôn nghiêm túc, lần này cũng giữ vững được cái nhìn của mình, “Cứ nghiên cứu trước, nói không chừng sau này sẽ có lúc phát huy tác dụng, hơn nữa chỉ là một từ thôi, không khó.”
Lạc Thư Nhan bị cậu thuyết phục, “Vậy cái này để cậu nghiên cứu!”
Thẩm Yến đồng ý.
Cậu không hổ là bảo bối nhỏ thiên tài, đã nghĩ ra rất nhanh, cầm hộp bút lên gõ hoặc nhẹ hoặc nặng năm lần, “Cái này có nghĩa là thích.”
Lạc Thư Nhan nghe không hiểu.
Thẩm Yến lại lặp lại động tác này nhiều lần, “Nhớ kỹ chưa? Thật ra rất dễ nhớ. Nặng ba lần, có nghĩa là tên cậu, Lạc Thư Nhan, nhẹ hai lần là tên của mình, Thẩm Yến, năm lần gộp chung lại có nghĩa là thích.”
Lạc Thư Nhan sáu bảy tuổi ngộ ra, “Mình hiểu rồi!”
Thẩm Yến hỏi cô: “Nghe hiểu không?”
Lạc Thư Nhan: “Nghe hiểu, mình đâu có ngốc đâu!”
Thẩm Yến lại hỏi cô một lần nữa: “Sau này cậu có nghe hiểu từ này không?”
Lạc Thư Nhan vỗ vỗ ngực, “Yên tâm, sau này mình nhất định có thể nghe hiểu, nhất định có thể nghe hiểu.”
—— Lạc Thư Nhan, cậu nghe hiểu không?
*
Tác giả có lời muốn nói:
Hai chương hợp nhất, buổi chiều chớ được.
Thật ra tôi còn một cách tỏ tình khác, nhưng không hợp với hai người kia lắm (tự cho là bọn họ sẽ càng nội liễm càng hàm súc hơn một chút), cứ coi đây như ngoại truyện nhỏ đi!
Sau khi thi đại học, Thẩm Yến hẹn Lạc Thư Nhan đi siêu thị mua đồ, trong siêu thị có máy đo chiều cao, Thẩm Yến đo, mười tám tuổi cậu cao một mét tám sáu, Lạc Thư Nhan cũng đo, mười tám tuổi cô cao một mét sáu bảy.
Lúc còn rất nhỏ hai người đã viết một tờ giấy.
Thẩm Yến lúc mười tám tuổi có chiều cao vượt qua 1m85, thì Lạc Thư Nhan phải đồng ý với cậu một chuyện.
Chiều cao của Lạc Thư Nhan vượt qua 1m65, Thẩm Yến cũng phải đồng ý cô một chuyện.
Thẩm Yến: “Suy tính một chút, làm bạn gái mình đi.”
Lạc Thư Nhan: “Thẩm Yến làm bạn trai mình đi.”
Siêu thị bên cạnh có bán bánh trứng gà, vừa ra lò, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngọt ngào.