Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Từ sau khi Lạc Thư Nhan trong lúc vô tình biết Lạc Thiên Viễn chia tay với Tống Vãn Tình, cô đã không còn quan tâm đến những chuyện tình cảm của cha mình.
Tình yêu nam nữ quá phức tạp, bạn nhỏ như cô không hiểu nổi.
Nhưng cô nhìn ra ba ba trong thời gian ngắn không có ý định kết hôn. Cô không khỏi lắc đầu, ba ba cô là người đã khiến mẹ cô mang thai năm mười chín tuổi, trước đây ông ấy còn rất ngọt ngào với dì Tống, nhưng sau hơn 11 ngày, cô không thấy dì Tống xuất hiện tiếp.
Lúc Lạc Thư Nhan nhớ tới chuyện này, cũng sẽ vụng trộm thảo luận với Thẩm Yến.
Cô cũng muốn nói với bạn nữ khác nha, nhưng đậu đinh nhỏ ở tuổi này có biết gì đâu, Thẩm Yến giống bọn họ, cậu cũng không hiểu, nhưng hai người bọn họ vẫn có thể nói mấy chuyện về người lớn với nhau được.
Thẩm Yến rất hài lòng với việc Tống Vãn Tình không còn tới khiến người ta ghét nữa.
Cậu đeo cặp sách nhỏ, lườm Lạc Thư Nhan một chút, không khỏi lắc đầu trong lòng, thật là kẻ khờ, “Chẳng lẽ cậu còn hi vọng cô ấy đến nhà cậu à?”
Lạc Thư Nhan: “Cũng không thể nói như vậy, mình cũng chỉ là có chút hiếu kì, mình có cảm giác dì Tống vẫn rất thích ba ba mình. Mà đồ ăn nhà dì ấy làm siêu ngon.”
“Cho cậu ăn bể bụng đi, đời trước cậu chết đói à?” Một mặt Thẩm Yến chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Chú Lạc cái gì cũng tốt, chí có ánh mắt không được!”
Hai người phụ nữ đều không thích Lạc Thư Nhan!
Một người muốn nhân lúc Lạc Thư Nhan đổ bệnh cướp chú Lạc đi, một người ngoài miệng nói quan tâm Lạc Thư Nhan, trên thực tế cũng không thèm chú ý tới cậu ta.
Hai người kia... Nếu chú Lạc thật sự ở bên ai trong hai người, trong lòng của cậu sẽ rất khinh bỉ chú Lạc.
Lạc Thư Nhan không thích nghe người khác nói ba ba mình một chút cũng không được, cô hừ nhẹ nói: “Cậu đừng nói mò, ánh mắt cha mình tốt nhất rồi.”
“Trong lòng cậu biết tất cả mọi chuyện, còn giả ngu.” Thẩm Yến nói trúng tim đen.
Lạc Thư Nhan nghe vậy thở dài một hơi, cô nên nói như thế nào đây.
Cô đương nhiên biết, trên thế giới này có rất ít người thích con của bạn trai.
Cô cảm thấy, người khác không thích cô là bình thường, nhưng cho dù là dì Tống hay là cô Tần, nhìn cũng không giống người ngược đãi trẻ nhỏ nha.
Thẩm Yến hình như rất lo lắng cho tình cảnh của cô.
Nghĩ đến đây, Lạc Thư Nhan nhìn về phía Thẩm Yến, nói: “Các cô ấy không thích mình, mình không quan tâm, chỉ cần người mình thích thích mình là đủ rồi. Ví dụ như cha mình, ví dụ như cô Thẩm, ví dụ như cậu.”
Thẩm Yến lại sững sờ, chờ sau khi phản ứng lại lỗ tai hồng hồng, rất không được tự nhiên quay đầu qua, còn mạnh miệng nói: “Mình không thích cậu!”
Lạc Thư Nhan nhìn thấy mọi chuyện trong mắt, biết Thẩm Yến cũng không phải là bé con nhiệt tình, kỳ thật cậu phải rất lo lắng cho cô nên mới có bộ dạng này.
Ồ, tuổi tác tâm lý của cô nhất định lớn hơn cậu ta.
Cậu vẫn là học sinh lớp một tiểu học, cô tối thiểu hẳn là học cấp hai.
Không thể so đo với trẻ nhỏ bình thường. Lạc Thư Nhan cười híp mắt nói: “Không sao nha, mình thích cậu là đủ rồi.”
Thẩm Yến: “...”
Không biết xấu hổ!
Nhưng tâm tình cậu vẫn là rất tốt, khóe môi nhếch lên, đắc ý cực kỳ.
Mặc dù Lạc Thư Nhan đã nhấn mạnh với Thẩm Yến quá nhiều lần cô không phải nhân dân tệ, không cần người người đều thích, nhưng Thẩm Yến vẫn có thành kiến rất nặng với Tống Vãn Tình cùng Tần Vũ Đồng.
Ngày này, Tần Vũ Đồng nhờ người nhà gửi đồ đến, trong đó ngoại trừ chuẩn bị cho Lạc Thiên Viễn dao cạo râu nhập khẩu, còn có một cái áo len thời thượng cho trẻ nhỏ ở Bắc Kinh, đây là đưa cho Lạc Thư Nhan, cuối cùng Tần Vũ Đồng cũng nghĩ thông, cô cũng sắp ba mươi tuổi, dựa theo điều kiện của cô muốn tìm xong, cũng không phải không tìm nổi, nhưng lại chênh lệch quá nhiều so với cô, điều kiện tương đương, trên cơ bản đều đã kết hôn, cô có thể lựa chọn ít càng thêm ít.
Cô cũng không phải là người sẵn sàng chấp nhận bất cứ ai, ngoài điều kiện bên ngoài, cô ấy còn quan tâm đến tình cảm hơn. Nếu không, cũng không có ai ổn định khi bị cha mẹ thúc giục liên tục để ép buộc kết hôn.
Cô không có quá nhiều cảm giác với trẻ nhỏ, ở sâu trong nội tâm cô cũng biết trẻ con là vô tội, nhiều lần cô đều nghĩ lấy dũng khí đối tốt với Lạc Thư Nhan một chút, nhưng chỉ cần nhìn thấy Lạc Thư Nhan, cô liền nhớ tới Hề Nguyệt, nếu như lúc trước không phải Hề Nguyệt hoành đao đoạt ái, cô với Lạc Thiên Viễn đã sớm ở bên nhau. Nếu như Lạc Thư Nhan không phải con của Hề Nguyệt, là con của người khác, lấy tính cách của cô, cũng sớm chấp nhận.
Bây giờ nhìn cô như đã nghĩ thông, trên thực tế không có. Cô không nguyện ý lại bỏ lỡ Lạc Thiên Viễn, Lạc Thiên Viễn vẫn giống thời học sinh như gần như xa, bên người mãi mãi cũng không thiếu người thầm thích, cô cũng chỉ ngẫu nhiên muốn thu Lạc Thư Nhan vào tay. Cô nghĩ qua, đợi khi cô với Lạc Thiên Viễn kết hôn xong, chắc chắn Lạc Thư Nhan cũng càng hiểu chuyện hơn bây giờ, có thể hòa hợp được thì tốt, không hòa hợp được thì để Lạc Thư Nhan đến ký túc trường học.
Lạc Thiên Viễn nhận quà của Tần Vũ Đồng, nhưng lại trả tiền. Cái này khiến Tần Vũ Đồng có chút đoán không được ý tứ của anh.
Lạc Thư Nhan mặc cái áo len này vào, đắc ý đi một vòng trước mặt mọi người, gần nhất cô bắt đầu học dương cầm cùng vũ điệu, lượng vận động mỗi ngày cũng không nhỏ, vậy mà cô lại gầy đi một chút, nhìn không còn đáng yêu như thời kỳ bé con mập mạp nữa, thế nhưng lại xinh đẹp duyên dáng hơn nhiều.
“Thế nào, có đẹp không ạ?”
Áo len này là màu đỏ, Lạc Thư Nhan kế thừa gen da trắng của mẹ ruột cô, mặc vào giống như búp bê.
Thẩm Thanh Nhược liên tục gật đầu, “Cực kì đẹp nha, Thư Nhan rất hợp mặc màu đỏ, ánh mắt Tần tiểu thư thật sự rất tốt.”
Đoạn thời gian trước Tần Vũ Đồng lấy thân phận bạn học tìm đến Lạc Thiên Viễn hỗ trợ, Thẩm Thanh Nhược cũng đã gặp cô.
Thẩm Yến ngồi trên ghế sô pha chơi rubik ngẩng đầu lên, khẽ hừ một tiếng, dùng tới câu mới học trước đó, “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.”
Lạc Thiên Viễn cũng chưa nói cho bọn họ biết, anh nhận quà của Tần Vũ Đồng, nhưng lại trả tiền mặt.
Thẩm Thanh Nhược nghe thấy con trai nói câu nói kia, sắc mặt lập tức thay đổi, biểu cảm nghiêm túc, “Thẩm Yến, ma ma dạy con nói câu này bao giờ thế? Một chút lễ phép cũng không có. Ý tứ của những lời này là gì con biết không? Nếu như con không biết, con tùy tiện dùng lung tung là hành vi vô tri, nếu như con biết, lại tùy tiện dùng trên người người khác đây chính là rất vô giáo dục!”
Kỳ thật, Thẩm Thanh Nhược sẽ rất ít khi hạn chế con trai phát triển, răn dạy giống như thế, đã ít lại càng ít, sắc mặt Thẩm Yến cũng thay đổi, có chút uất ức, nhưng vẫn không chịu cúi đầu.
Cậu cảm thấy mình không sai.
Nếu như bây giờ cả cậu đều không đứng về phía Lạc Thư Nhan, nếu như ngay cả cậu cũng khen loại hành động thu mua lòng người này, vậy sau này có ai giúp Lạc Thư Nhan đây?
Lạc Thư Nhan thấy bầu không khí bắt đầu căng thẳng, cô bất tri bất giác chắn trước mặt Thẩm Yến, mấp máy môi, thay cậu giải thích: “Cô Thẩm, Thẩm Yến không có ý kia, mấy ngày trước bọn cháu cùng xem phim hoạt hình, những lời này là người ở bên trong nói, cô không nên trách Thẩm Yến, cậu ấy chỉ là...”
Cậu ấy chỉ lo lắng tất cả mọi người đều thấy cô Tần kia tốt, về sau cô Tần ở bên ba ba cháu, nếu như cô Tần vụng trộm đối xử không tốt với cháu, mọi người nhớ kỹ hiện tại tốt, sẽ tự cho là cháu nghịch ngợm gây sự.
Tính tình Thẩm Yến mẫn cảm, nhưng bởi vì cậu với cô ở vào vị trí giống nhau, cho nên cậu mới lo lắng cô sẽ gặp phải loại chuyện không tốt kia.
Kỳ thật sao Thẩm Thanh Nhược lại không hiểu được quanh co trong này, ý nghĩ của cô không giống với con trai, con trai còn nhỏ, vẫn có tấm lòng chân thành, mà cô đã trải qua những trắc trở kia, đã không còn thuần khiết như lúc trước. Cô cảm thấy qua lại giữa người với người nên có khoảng cách, chuyện nhà họ Lạc bọn họ lấy tư cách gì để quản?
Lạc Thiên Viễn ôn hòa cười một tiếng, chủ động cầm khối rubik trong tay Thẩm Yến, tỉ mỉ dạy cho cậu nên thao tác như thế nào, lúc này mới nói: “Thư Nhan cùng Thẩm Yến đều rất tuyệt, câu nói này tôi phải đến cấp hai mới biết, hai đứa thông minh hơn tôi nhiều, như vậy đi, để ăn mừng lượng từ ngữ của hai đứa phong phú hơn, ngày mai ba mang hai đứa đi ăn bò bít tết thế nào?”
...
…
Chờ khi hai đứa bé làm bài tập, Lạc Thiên Viễn muốn ra cửa một chuyến, Thẩm Thanh Nhược lấy cớ đổ rác cũng đi theo ra ngoài, có chút ngượng ngùng xin lỗi với anh, “Thiên Viễn, lời Tiểu Yến nói anh chớ để ở trong lòng, thằng bé chỉ là có chút sợ hãi Tần tiểu thư đối với Thư Nhan không phải thật lòng, anh yên tâm, tôi sẽ nói chuyện với thằng bé, đứa nhỏ này có đôi khi nói chuyện không có suy nghĩ.”
Lạc Thiên Viễn cầm chìa khóa xe, suy nghĩ một lát, trên mặt hiển hiện ý cười, “Không cần, Thẩm Yến cũng ít nói, nếu cô răn dạy thằng bé xong sau này thằng bé lại càng ít nói hơn thì sao. Huống hồ, nói không chừng trẻ nhỏ nhìn người càng chuẩn hơn người lớn chúng ta.”
Trong lòngThẩm Thanh Nhược cả kinh, “Có ý gì?”
Lạc Thiên Viễn lại không trả lời vấn đề này, “Tôi cùng Vũ Đồng là bạn học đại học, quan hệ trước kia cũng không tệ, cô ấy có chút hiểu làm với ma ma Thư Nhan, tôi có từng giải thích với cô ấy, cũng không biết năm đó cô ấy có nghe được không, tóm lại, tôi với cô ấy không quá hợp nhau.”
Thẩm Thanh Nhược lại nghe rõ ràng, Lạc Thiên Viễn cùng vị Tần tiểu thư kia hẳn là lúc trước cũng từng có một đoạn, nhưng bởi vì một số nguyên nhân không có đến với nhau.
Lạc Thiên Viễn nói đến đơn giản, nhưng ý tứ rất rõ, nếu trước kia đã không ở bên nhau được, vậy hiện tại cùng tương lai thì càng không thể nào.
“Hóa ra là vậy.” Thẩm Thanh Nhược cười cười, “Tiểu Yến quá coi trọng Thư Nhan, thằng bé cũng không có bạn mấy, khi còn bé cũng không có bạn chơi, từ khi chúng tôi chuyển tới nơi này, thằng bé cũng hướng ngoại hơn trước nhiều, chỉ là thằng bé sẽ không biểu đạt ra, nhưng trong lòng lại rất quan tâm rất để ý Thư Nhan, với thằng bé mà nói, có lẽ Thư Nhan là người bạn duy nhất.”
Lạc Thiên Viễn ừ một tiếng, “Thư Nhan cũng giống như vậy, từ nhỏ con bé đã thông minh, giống như với ai cũng có thể chơi cùng, nhưng chân chính có thể làm bạn lại không có mấy người, cho nên, đem phòng ở cho thuê bán cho hai người, cũng là tư tâm của tôi, bình thường tôi bận rộn công việc, có đôi khi không có cách nào chăm sóc Thư Nhan, có hai người, tôi yên tâm hơn rất nhiều.”
Cùng lúc đó, Lạc Thư Nhan nhìn như đang nghiêm túc làm bài tập, trên thực tế là đang quan sát Thẩm Yến.
Cậu vẫn luôn là thiên tài bảo bối, thành tích học tập là tốt nhất, thái độ học tập cũng là tích cực nhất, cậu cái gì cũng tốt, lần này bởi vì cô mà bị cô Thẩm khiển trách, cậu ta có lén lút khóc không nhỉ?
Cô gần như dán mặt vào bàn nhìn cậu.
Thẩm Yến lại đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt hắn không có biểu cảm gì, nhìn không ra có đang buồn không.
“Cậu làm xong bài rồi à?”
Lạc Thư Nhan a một tiếng, “Còn lại một đề ứng dụng.”
Thẩm Yến không kiên nhẫn, “Vậy cậu không làm đi nhìn mình làm gì? Trên mặt mình có đáp án sao?”
Lạc Thư Nhan cười ha hả, từ trong túi lấy ra một viên sô cô la đưa cho cậu, “Có phải hôm nay mình không nên quá vui vì mặc áo len mới không?”
Thế nhưng áo len kia là ba ba cầm về, cô lại không biết quan hệ hiện tại của ba ba với cô Tân kia ra sao, muốn làm bé con lễ phép, nếu ba ba đã nhận áo len cô Tần cho cô, vậy cô ít nhất cũng nên mặc thử một lần.
Vấn đề này Thẩm Yến không quá muốn trả lời.
Cậu đã thấy một số người bên ngoài tốt với cậu nhưng lại ghét cậu ở những nơi mà ma ma không thể nhìn thấy.
Ví dụ như lúc còn ở huyện, cũng có một thầy giáo thích ma ma cậu, luôn luôn tìm lý do tiếp cận ma ma cậu, không chỉ như vậy, ông ta còn thường xuyên mua đồ chơi cho cậu, bộ dạng như đối xử với cậu rất tốt. Ngay từ đầu cậu cũng cho rằng như thế, nhưng có một lần ma ma cậu vừa lúc bị hàng xóm gọi đi có việc, cậu khát nước muốn uống nước nhưng không với đến, liền đi tìm thầy giáo kia giúp đỡ.
Biểu cảm thầy giáo kia rất không kiên nhẫn, đại khái là cảm thấy cậu còn nhỏ như vậy, sẽ không nhớ kỹ cái gì. Nhưng cậu nhớ kỹ không chỉ có không kiên nhẫn, còn có chán ghét giấu trong mắt.
Tại sao lại chán ghét cậu? Cậu không có làm sai gì nha.
Tất cả mọi người nói thầy giáo kia rất tốt, đối với cậu cũng tốt, bà hàng xóm cũng khuyên ma ma cậu nên ở bên thầy giáo kia.
Về sau cũng không lâu lắm, ma ma cậu liền mang theo cậu dọn nhà tới Ninh thành.
Cậu không biết thế nào lại cảm thấy rất vui vẻ, cũng thở dài một hơi.
Lạc Thư Nhan nói cậu đều hiểu, không có mấy người sẽ thích trẻ nhỏ như họ, thích ma ma cậu, thích chú Lạc, đều hi vọng cậu với Lạc Thư Nhan không tồn tại, nhưng họ đã tồn tại nha.
Cậu cũng không biết bản thân muốn làm gì, nhưng cậu biết, cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù cố Tần hay cô Tống kia thành ma ma của Lạc Thư Nhan, khi các cô kia bắt nạt cậu ấy, cậu nhất định sẽ đứng về phía cậu ấy.
“Ừm.”
Lạc Thư Nhan thấy Thẩm Yến gật đầu, nghĩ nghĩ, nói: “Vậy sau này mình không mặc nữa.”
Thẩm Yến tức giận, “Cậu thích cứ mặc.”
Lạc Thư Nhan không chú ý, cậu có.
Cậu sẽ nhìn chằm chằm.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Vũ Đồng:? Tôi mẹ nó chỉ là người mua hộ?? Lạc Thiên Viễn, anh không có lương tâm!
***
Tình yêu nam nữ quá phức tạp, bạn nhỏ như cô không hiểu nổi.
Nhưng cô nhìn ra ba ba trong thời gian ngắn không có ý định kết hôn. Cô không khỏi lắc đầu, ba ba cô là người đã khiến mẹ cô mang thai năm mười chín tuổi, trước đây ông ấy còn rất ngọt ngào với dì Tống, nhưng sau hơn 11 ngày, cô không thấy dì Tống xuất hiện tiếp.
Lúc Lạc Thư Nhan nhớ tới chuyện này, cũng sẽ vụng trộm thảo luận với Thẩm Yến.
Cô cũng muốn nói với bạn nữ khác nha, nhưng đậu đinh nhỏ ở tuổi này có biết gì đâu, Thẩm Yến giống bọn họ, cậu cũng không hiểu, nhưng hai người bọn họ vẫn có thể nói mấy chuyện về người lớn với nhau được.
Thẩm Yến rất hài lòng với việc Tống Vãn Tình không còn tới khiến người ta ghét nữa.
Cậu đeo cặp sách nhỏ, lườm Lạc Thư Nhan một chút, không khỏi lắc đầu trong lòng, thật là kẻ khờ, “Chẳng lẽ cậu còn hi vọng cô ấy đến nhà cậu à?”
Lạc Thư Nhan: “Cũng không thể nói như vậy, mình cũng chỉ là có chút hiếu kì, mình có cảm giác dì Tống vẫn rất thích ba ba mình. Mà đồ ăn nhà dì ấy làm siêu ngon.”
“Cho cậu ăn bể bụng đi, đời trước cậu chết đói à?” Một mặt Thẩm Yến chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Chú Lạc cái gì cũng tốt, chí có ánh mắt không được!”
Hai người phụ nữ đều không thích Lạc Thư Nhan!
Một người muốn nhân lúc Lạc Thư Nhan đổ bệnh cướp chú Lạc đi, một người ngoài miệng nói quan tâm Lạc Thư Nhan, trên thực tế cũng không thèm chú ý tới cậu ta.
Hai người kia... Nếu chú Lạc thật sự ở bên ai trong hai người, trong lòng của cậu sẽ rất khinh bỉ chú Lạc.
Lạc Thư Nhan không thích nghe người khác nói ba ba mình một chút cũng không được, cô hừ nhẹ nói: “Cậu đừng nói mò, ánh mắt cha mình tốt nhất rồi.”
“Trong lòng cậu biết tất cả mọi chuyện, còn giả ngu.” Thẩm Yến nói trúng tim đen.
Lạc Thư Nhan nghe vậy thở dài một hơi, cô nên nói như thế nào đây.
Cô đương nhiên biết, trên thế giới này có rất ít người thích con của bạn trai.
Cô cảm thấy, người khác không thích cô là bình thường, nhưng cho dù là dì Tống hay là cô Tần, nhìn cũng không giống người ngược đãi trẻ nhỏ nha.
Thẩm Yến hình như rất lo lắng cho tình cảnh của cô.
Nghĩ đến đây, Lạc Thư Nhan nhìn về phía Thẩm Yến, nói: “Các cô ấy không thích mình, mình không quan tâm, chỉ cần người mình thích thích mình là đủ rồi. Ví dụ như cha mình, ví dụ như cô Thẩm, ví dụ như cậu.”
Thẩm Yến lại sững sờ, chờ sau khi phản ứng lại lỗ tai hồng hồng, rất không được tự nhiên quay đầu qua, còn mạnh miệng nói: “Mình không thích cậu!”
Lạc Thư Nhan nhìn thấy mọi chuyện trong mắt, biết Thẩm Yến cũng không phải là bé con nhiệt tình, kỳ thật cậu phải rất lo lắng cho cô nên mới có bộ dạng này.
Ồ, tuổi tác tâm lý của cô nhất định lớn hơn cậu ta.
Cậu vẫn là học sinh lớp một tiểu học, cô tối thiểu hẳn là học cấp hai.
Không thể so đo với trẻ nhỏ bình thường. Lạc Thư Nhan cười híp mắt nói: “Không sao nha, mình thích cậu là đủ rồi.”
Thẩm Yến: “...”
Không biết xấu hổ!
Nhưng tâm tình cậu vẫn là rất tốt, khóe môi nhếch lên, đắc ý cực kỳ.
Mặc dù Lạc Thư Nhan đã nhấn mạnh với Thẩm Yến quá nhiều lần cô không phải nhân dân tệ, không cần người người đều thích, nhưng Thẩm Yến vẫn có thành kiến rất nặng với Tống Vãn Tình cùng Tần Vũ Đồng.
Ngày này, Tần Vũ Đồng nhờ người nhà gửi đồ đến, trong đó ngoại trừ chuẩn bị cho Lạc Thiên Viễn dao cạo râu nhập khẩu, còn có một cái áo len thời thượng cho trẻ nhỏ ở Bắc Kinh, đây là đưa cho Lạc Thư Nhan, cuối cùng Tần Vũ Đồng cũng nghĩ thông, cô cũng sắp ba mươi tuổi, dựa theo điều kiện của cô muốn tìm xong, cũng không phải không tìm nổi, nhưng lại chênh lệch quá nhiều so với cô, điều kiện tương đương, trên cơ bản đều đã kết hôn, cô có thể lựa chọn ít càng thêm ít.
Cô cũng không phải là người sẵn sàng chấp nhận bất cứ ai, ngoài điều kiện bên ngoài, cô ấy còn quan tâm đến tình cảm hơn. Nếu không, cũng không có ai ổn định khi bị cha mẹ thúc giục liên tục để ép buộc kết hôn.
Cô không có quá nhiều cảm giác với trẻ nhỏ, ở sâu trong nội tâm cô cũng biết trẻ con là vô tội, nhiều lần cô đều nghĩ lấy dũng khí đối tốt với Lạc Thư Nhan một chút, nhưng chỉ cần nhìn thấy Lạc Thư Nhan, cô liền nhớ tới Hề Nguyệt, nếu như lúc trước không phải Hề Nguyệt hoành đao đoạt ái, cô với Lạc Thiên Viễn đã sớm ở bên nhau. Nếu như Lạc Thư Nhan không phải con của Hề Nguyệt, là con của người khác, lấy tính cách của cô, cũng sớm chấp nhận.
Bây giờ nhìn cô như đã nghĩ thông, trên thực tế không có. Cô không nguyện ý lại bỏ lỡ Lạc Thiên Viễn, Lạc Thiên Viễn vẫn giống thời học sinh như gần như xa, bên người mãi mãi cũng không thiếu người thầm thích, cô cũng chỉ ngẫu nhiên muốn thu Lạc Thư Nhan vào tay. Cô nghĩ qua, đợi khi cô với Lạc Thiên Viễn kết hôn xong, chắc chắn Lạc Thư Nhan cũng càng hiểu chuyện hơn bây giờ, có thể hòa hợp được thì tốt, không hòa hợp được thì để Lạc Thư Nhan đến ký túc trường học.
Lạc Thiên Viễn nhận quà của Tần Vũ Đồng, nhưng lại trả tiền. Cái này khiến Tần Vũ Đồng có chút đoán không được ý tứ của anh.
Lạc Thư Nhan mặc cái áo len này vào, đắc ý đi một vòng trước mặt mọi người, gần nhất cô bắt đầu học dương cầm cùng vũ điệu, lượng vận động mỗi ngày cũng không nhỏ, vậy mà cô lại gầy đi một chút, nhìn không còn đáng yêu như thời kỳ bé con mập mạp nữa, thế nhưng lại xinh đẹp duyên dáng hơn nhiều.
“Thế nào, có đẹp không ạ?”
Áo len này là màu đỏ, Lạc Thư Nhan kế thừa gen da trắng của mẹ ruột cô, mặc vào giống như búp bê.
Thẩm Thanh Nhược liên tục gật đầu, “Cực kì đẹp nha, Thư Nhan rất hợp mặc màu đỏ, ánh mắt Tần tiểu thư thật sự rất tốt.”
Đoạn thời gian trước Tần Vũ Đồng lấy thân phận bạn học tìm đến Lạc Thiên Viễn hỗ trợ, Thẩm Thanh Nhược cũng đã gặp cô.
Thẩm Yến ngồi trên ghế sô pha chơi rubik ngẩng đầu lên, khẽ hừ một tiếng, dùng tới câu mới học trước đó, “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.”
Lạc Thiên Viễn cũng chưa nói cho bọn họ biết, anh nhận quà của Tần Vũ Đồng, nhưng lại trả tiền mặt.
Thẩm Thanh Nhược nghe thấy con trai nói câu nói kia, sắc mặt lập tức thay đổi, biểu cảm nghiêm túc, “Thẩm Yến, ma ma dạy con nói câu này bao giờ thế? Một chút lễ phép cũng không có. Ý tứ của những lời này là gì con biết không? Nếu như con không biết, con tùy tiện dùng lung tung là hành vi vô tri, nếu như con biết, lại tùy tiện dùng trên người người khác đây chính là rất vô giáo dục!”
Kỳ thật, Thẩm Thanh Nhược sẽ rất ít khi hạn chế con trai phát triển, răn dạy giống như thế, đã ít lại càng ít, sắc mặt Thẩm Yến cũng thay đổi, có chút uất ức, nhưng vẫn không chịu cúi đầu.
Cậu cảm thấy mình không sai.
Nếu như bây giờ cả cậu đều không đứng về phía Lạc Thư Nhan, nếu như ngay cả cậu cũng khen loại hành động thu mua lòng người này, vậy sau này có ai giúp Lạc Thư Nhan đây?
Lạc Thư Nhan thấy bầu không khí bắt đầu căng thẳng, cô bất tri bất giác chắn trước mặt Thẩm Yến, mấp máy môi, thay cậu giải thích: “Cô Thẩm, Thẩm Yến không có ý kia, mấy ngày trước bọn cháu cùng xem phim hoạt hình, những lời này là người ở bên trong nói, cô không nên trách Thẩm Yến, cậu ấy chỉ là...”
Cậu ấy chỉ lo lắng tất cả mọi người đều thấy cô Tần kia tốt, về sau cô Tần ở bên ba ba cháu, nếu như cô Tần vụng trộm đối xử không tốt với cháu, mọi người nhớ kỹ hiện tại tốt, sẽ tự cho là cháu nghịch ngợm gây sự.
Tính tình Thẩm Yến mẫn cảm, nhưng bởi vì cậu với cô ở vào vị trí giống nhau, cho nên cậu mới lo lắng cô sẽ gặp phải loại chuyện không tốt kia.
Kỳ thật sao Thẩm Thanh Nhược lại không hiểu được quanh co trong này, ý nghĩ của cô không giống với con trai, con trai còn nhỏ, vẫn có tấm lòng chân thành, mà cô đã trải qua những trắc trở kia, đã không còn thuần khiết như lúc trước. Cô cảm thấy qua lại giữa người với người nên có khoảng cách, chuyện nhà họ Lạc bọn họ lấy tư cách gì để quản?
Lạc Thiên Viễn ôn hòa cười một tiếng, chủ động cầm khối rubik trong tay Thẩm Yến, tỉ mỉ dạy cho cậu nên thao tác như thế nào, lúc này mới nói: “Thư Nhan cùng Thẩm Yến đều rất tuyệt, câu nói này tôi phải đến cấp hai mới biết, hai đứa thông minh hơn tôi nhiều, như vậy đi, để ăn mừng lượng từ ngữ của hai đứa phong phú hơn, ngày mai ba mang hai đứa đi ăn bò bít tết thế nào?”
...
…
Chờ khi hai đứa bé làm bài tập, Lạc Thiên Viễn muốn ra cửa một chuyến, Thẩm Thanh Nhược lấy cớ đổ rác cũng đi theo ra ngoài, có chút ngượng ngùng xin lỗi với anh, “Thiên Viễn, lời Tiểu Yến nói anh chớ để ở trong lòng, thằng bé chỉ là có chút sợ hãi Tần tiểu thư đối với Thư Nhan không phải thật lòng, anh yên tâm, tôi sẽ nói chuyện với thằng bé, đứa nhỏ này có đôi khi nói chuyện không có suy nghĩ.”
Lạc Thiên Viễn cầm chìa khóa xe, suy nghĩ một lát, trên mặt hiển hiện ý cười, “Không cần, Thẩm Yến cũng ít nói, nếu cô răn dạy thằng bé xong sau này thằng bé lại càng ít nói hơn thì sao. Huống hồ, nói không chừng trẻ nhỏ nhìn người càng chuẩn hơn người lớn chúng ta.”
Trong lòngThẩm Thanh Nhược cả kinh, “Có ý gì?”
Lạc Thiên Viễn lại không trả lời vấn đề này, “Tôi cùng Vũ Đồng là bạn học đại học, quan hệ trước kia cũng không tệ, cô ấy có chút hiểu làm với ma ma Thư Nhan, tôi có từng giải thích với cô ấy, cũng không biết năm đó cô ấy có nghe được không, tóm lại, tôi với cô ấy không quá hợp nhau.”
Thẩm Thanh Nhược lại nghe rõ ràng, Lạc Thiên Viễn cùng vị Tần tiểu thư kia hẳn là lúc trước cũng từng có một đoạn, nhưng bởi vì một số nguyên nhân không có đến với nhau.
Lạc Thiên Viễn nói đến đơn giản, nhưng ý tứ rất rõ, nếu trước kia đã không ở bên nhau được, vậy hiện tại cùng tương lai thì càng không thể nào.
“Hóa ra là vậy.” Thẩm Thanh Nhược cười cười, “Tiểu Yến quá coi trọng Thư Nhan, thằng bé cũng không có bạn mấy, khi còn bé cũng không có bạn chơi, từ khi chúng tôi chuyển tới nơi này, thằng bé cũng hướng ngoại hơn trước nhiều, chỉ là thằng bé sẽ không biểu đạt ra, nhưng trong lòng lại rất quan tâm rất để ý Thư Nhan, với thằng bé mà nói, có lẽ Thư Nhan là người bạn duy nhất.”
Lạc Thiên Viễn ừ một tiếng, “Thư Nhan cũng giống như vậy, từ nhỏ con bé đã thông minh, giống như với ai cũng có thể chơi cùng, nhưng chân chính có thể làm bạn lại không có mấy người, cho nên, đem phòng ở cho thuê bán cho hai người, cũng là tư tâm của tôi, bình thường tôi bận rộn công việc, có đôi khi không có cách nào chăm sóc Thư Nhan, có hai người, tôi yên tâm hơn rất nhiều.”
Cùng lúc đó, Lạc Thư Nhan nhìn như đang nghiêm túc làm bài tập, trên thực tế là đang quan sát Thẩm Yến.
Cậu vẫn luôn là thiên tài bảo bối, thành tích học tập là tốt nhất, thái độ học tập cũng là tích cực nhất, cậu cái gì cũng tốt, lần này bởi vì cô mà bị cô Thẩm khiển trách, cậu ta có lén lút khóc không nhỉ?
Cô gần như dán mặt vào bàn nhìn cậu.
Thẩm Yến lại đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt hắn không có biểu cảm gì, nhìn không ra có đang buồn không.
“Cậu làm xong bài rồi à?”
Lạc Thư Nhan a một tiếng, “Còn lại một đề ứng dụng.”
Thẩm Yến không kiên nhẫn, “Vậy cậu không làm đi nhìn mình làm gì? Trên mặt mình có đáp án sao?”
Lạc Thư Nhan cười ha hả, từ trong túi lấy ra một viên sô cô la đưa cho cậu, “Có phải hôm nay mình không nên quá vui vì mặc áo len mới không?”
Thế nhưng áo len kia là ba ba cầm về, cô lại không biết quan hệ hiện tại của ba ba với cô Tân kia ra sao, muốn làm bé con lễ phép, nếu ba ba đã nhận áo len cô Tần cho cô, vậy cô ít nhất cũng nên mặc thử một lần.
Vấn đề này Thẩm Yến không quá muốn trả lời.
Cậu đã thấy một số người bên ngoài tốt với cậu nhưng lại ghét cậu ở những nơi mà ma ma không thể nhìn thấy.
Ví dụ như lúc còn ở huyện, cũng có một thầy giáo thích ma ma cậu, luôn luôn tìm lý do tiếp cận ma ma cậu, không chỉ như vậy, ông ta còn thường xuyên mua đồ chơi cho cậu, bộ dạng như đối xử với cậu rất tốt. Ngay từ đầu cậu cũng cho rằng như thế, nhưng có một lần ma ma cậu vừa lúc bị hàng xóm gọi đi có việc, cậu khát nước muốn uống nước nhưng không với đến, liền đi tìm thầy giáo kia giúp đỡ.
Biểu cảm thầy giáo kia rất không kiên nhẫn, đại khái là cảm thấy cậu còn nhỏ như vậy, sẽ không nhớ kỹ cái gì. Nhưng cậu nhớ kỹ không chỉ có không kiên nhẫn, còn có chán ghét giấu trong mắt.
Tại sao lại chán ghét cậu? Cậu không có làm sai gì nha.
Tất cả mọi người nói thầy giáo kia rất tốt, đối với cậu cũng tốt, bà hàng xóm cũng khuyên ma ma cậu nên ở bên thầy giáo kia.
Về sau cũng không lâu lắm, ma ma cậu liền mang theo cậu dọn nhà tới Ninh thành.
Cậu không biết thế nào lại cảm thấy rất vui vẻ, cũng thở dài một hơi.
Lạc Thư Nhan nói cậu đều hiểu, không có mấy người sẽ thích trẻ nhỏ như họ, thích ma ma cậu, thích chú Lạc, đều hi vọng cậu với Lạc Thư Nhan không tồn tại, nhưng họ đã tồn tại nha.
Cậu cũng không biết bản thân muốn làm gì, nhưng cậu biết, cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù cố Tần hay cô Tống kia thành ma ma của Lạc Thư Nhan, khi các cô kia bắt nạt cậu ấy, cậu nhất định sẽ đứng về phía cậu ấy.
“Ừm.”
Lạc Thư Nhan thấy Thẩm Yến gật đầu, nghĩ nghĩ, nói: “Vậy sau này mình không mặc nữa.”
Thẩm Yến tức giận, “Cậu thích cứ mặc.”
Lạc Thư Nhan không chú ý, cậu có.
Cậu sẽ nhìn chằm chằm.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Vũ Đồng:? Tôi mẹ nó chỉ là người mua hộ?? Lạc Thiên Viễn, anh không có lương tâm!
***