Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 18
Ánh nắng tràn ngập bầu trời, Lạc gia từ trên xuống dưới cực kỳ náo nhiệt, trong ngoài tràn đầy tiếng cười, ăn mừng song hỉ lâm môn của họ.
Việc hỉ thứ nhất, là vài ngày trước đó Lạc Thiên Hách đã dùng "Sen lưỡi rắn" và nhiều loại hoa độc độc thảo điều chế ra loại thuốc có thể lấy độc trị độc, thế gian đã có thêm một loại độc được giải, là tin vui của dân chúng trong thiên hạ.
Việc hỉ thứ hai, dĩ nhiên chính là chuyện Lạc Thiên Hách và Tư Đồ Phỉ Nhi bái đường thành thân ngày hôm nay.
Bá phụ của Tư Đồ Phỉ Nhi đích thân tới từ Đông Bắc, cùng ông bà Lạc làm chủ hôn bên tân nương.
Bái đường xong, Tư Đồ Phỉ Nhi được hỉ nương và nha hoàn đưa vào hỉ phòng, mà Lạc Thiên Hách ở lại nâng chén với các vị tân khách.
Đại sảnh tràn ngập không khí vui mừng dào dạt, tiếng chúc tụng không dứt bên tai, mọi người liên tiếp nâng chén mời rượu Lạc Thiên Hách, rất muốn hắn uống say, cuối cùng cha mẹ hắn không nhịn được nhảy ra cản rượu, muốn mọi người đừng làm trở ngại đêm động phòng hoa chúc của con trai và nàng dâu, để họ mau chóng có cháu trai.
Lời nói đùa này, chọc cười tân khách, cũng làm mọi người quyết định "Bỏ qua cho" Lạc Thiên Hách.
Khi Lạc Thiên Hách ngà ngà say về phòng, bất đắc dĩ nói cho Tư Đồ Phỉ Nhi nghe chuyện này thì nàng cười đến đau cả bụng.
Nàng biết cha mẹ hắn vẫn kỳ vọng có thể có cháu trai thừa kế gia nghiệp, thật ra thì sao nàng lại không muốn mau chóng mang thai chứ?
Chỉ là tưởng tượng có thể có con của nàng và Lạc Thiên Hách, ngực nàng đã trào dâng cảm động rồi, mong mỏi họ sớm ngày được làm cha, làm mẹ.
Nàng cười ngọt ngào rực rỡ, khiến Lạc Thiên Hách nóng rực, uống rượu hợp cẩn với nàng xong, hắn cởi hỉ phục rườm rà trên người nàng xuống, ôm nàng lên giường.
"Phỉ Nhi, nàng có sợ con của chúng ta trở thành cao thủ dụng độc không?" Lạc Thiên Hách mỉm cười hỏi.
Tư Đồ Phỉ Nhi không hề do dự lắc đầu, đáp: "Không sợ chút nào, vì ngoài dụng độc ra, phụ thân là chàng chắc chắn sẽ dạy con cả y thuật nữa!"
"Đương nhiên rồi. Có bản lĩnh dùng độc, nhất định phải có cả năng lực giải độc, mới không sơ ý hại người. Không chỉ như vậy, nhất định còn phải để con hiểu, không nên có ý hại người." Lạc Thiên Hách ngừng lại, chợt cười nói: "Nhưng nói không chừng con chúng ta tư chất bình thường, không dạy được!"
"A, đó cũng là số mệnh của con, tất cả sẽ tốt thôi." Tư Đồ Phỉ Nhi cười nói.
Nàng không hề lo lo về chuyện đứa bé có tư chất bình thường. Theo nàng, sự chính trực và lương thiện còn quan trọng hơn mọi thứ.
"Tựa như duyên phận của chúng ta sao?" Lạc Thiên Hách hôn môi nàng."Vừa nãy bái đường khi nàng còn đang phủ khăn, không nhìn thấy bà mai vui mừng thế nào đâu!"
"Có thật không?"
"Đương nhiên là thật, việc bà ấy làm sai bị truyền ra, ảnh hưởng việc buôn bán của bà ấy, lúc này chúng ta thành thân, bà ấy liền đến nơi la hét là vì mình tốt phúc mới có thể thúc đẩy được mối lương duyên này."
"A, cũng đúng, nếu không phải là bà ấy nhầm lẫn, nói không chừng chúng ta sẽ không thể ở bên nhau."
"Không đâu, ta tin rằng duyên phận của chúng ta đã được trời định.Dù có thế nào đi nữa, chúng ta cũng nhất định sẽ gặp nhau trong biển người mênh mông."
Nghe hắn nói vậy, Tư Đồ Phỉ Nhi mỉm cười cảm động.
Nụ cười kia quá ngọt, quá đẹp, quá mê người, khiến Lạc Thiên Hách kìm lòng không được cúi đầu hôn môi nàng, nụ hôn triền miên này bắt đầu vén lên đêm động phòng hoa chúc kiều diễm nồng nhiệt của họ . .
HẾT
Việc hỉ thứ nhất, là vài ngày trước đó Lạc Thiên Hách đã dùng "Sen lưỡi rắn" và nhiều loại hoa độc độc thảo điều chế ra loại thuốc có thể lấy độc trị độc, thế gian đã có thêm một loại độc được giải, là tin vui của dân chúng trong thiên hạ.
Việc hỉ thứ hai, dĩ nhiên chính là chuyện Lạc Thiên Hách và Tư Đồ Phỉ Nhi bái đường thành thân ngày hôm nay.
Bá phụ của Tư Đồ Phỉ Nhi đích thân tới từ Đông Bắc, cùng ông bà Lạc làm chủ hôn bên tân nương.
Bái đường xong, Tư Đồ Phỉ Nhi được hỉ nương và nha hoàn đưa vào hỉ phòng, mà Lạc Thiên Hách ở lại nâng chén với các vị tân khách.
Đại sảnh tràn ngập không khí vui mừng dào dạt, tiếng chúc tụng không dứt bên tai, mọi người liên tiếp nâng chén mời rượu Lạc Thiên Hách, rất muốn hắn uống say, cuối cùng cha mẹ hắn không nhịn được nhảy ra cản rượu, muốn mọi người đừng làm trở ngại đêm động phòng hoa chúc của con trai và nàng dâu, để họ mau chóng có cháu trai.
Lời nói đùa này, chọc cười tân khách, cũng làm mọi người quyết định "Bỏ qua cho" Lạc Thiên Hách.
Khi Lạc Thiên Hách ngà ngà say về phòng, bất đắc dĩ nói cho Tư Đồ Phỉ Nhi nghe chuyện này thì nàng cười đến đau cả bụng.
Nàng biết cha mẹ hắn vẫn kỳ vọng có thể có cháu trai thừa kế gia nghiệp, thật ra thì sao nàng lại không muốn mau chóng mang thai chứ?
Chỉ là tưởng tượng có thể có con của nàng và Lạc Thiên Hách, ngực nàng đã trào dâng cảm động rồi, mong mỏi họ sớm ngày được làm cha, làm mẹ.
Nàng cười ngọt ngào rực rỡ, khiến Lạc Thiên Hách nóng rực, uống rượu hợp cẩn với nàng xong, hắn cởi hỉ phục rườm rà trên người nàng xuống, ôm nàng lên giường.
"Phỉ Nhi, nàng có sợ con của chúng ta trở thành cao thủ dụng độc không?" Lạc Thiên Hách mỉm cười hỏi.
Tư Đồ Phỉ Nhi không hề do dự lắc đầu, đáp: "Không sợ chút nào, vì ngoài dụng độc ra, phụ thân là chàng chắc chắn sẽ dạy con cả y thuật nữa!"
"Đương nhiên rồi. Có bản lĩnh dùng độc, nhất định phải có cả năng lực giải độc, mới không sơ ý hại người. Không chỉ như vậy, nhất định còn phải để con hiểu, không nên có ý hại người." Lạc Thiên Hách ngừng lại, chợt cười nói: "Nhưng nói không chừng con chúng ta tư chất bình thường, không dạy được!"
"A, đó cũng là số mệnh của con, tất cả sẽ tốt thôi." Tư Đồ Phỉ Nhi cười nói.
Nàng không hề lo lo về chuyện đứa bé có tư chất bình thường. Theo nàng, sự chính trực và lương thiện còn quan trọng hơn mọi thứ.
"Tựa như duyên phận của chúng ta sao?" Lạc Thiên Hách hôn môi nàng."Vừa nãy bái đường khi nàng còn đang phủ khăn, không nhìn thấy bà mai vui mừng thế nào đâu!"
"Có thật không?"
"Đương nhiên là thật, việc bà ấy làm sai bị truyền ra, ảnh hưởng việc buôn bán của bà ấy, lúc này chúng ta thành thân, bà ấy liền đến nơi la hét là vì mình tốt phúc mới có thể thúc đẩy được mối lương duyên này."
"A, cũng đúng, nếu không phải là bà ấy nhầm lẫn, nói không chừng chúng ta sẽ không thể ở bên nhau."
"Không đâu, ta tin rằng duyên phận của chúng ta đã được trời định.Dù có thế nào đi nữa, chúng ta cũng nhất định sẽ gặp nhau trong biển người mênh mông."
Nghe hắn nói vậy, Tư Đồ Phỉ Nhi mỉm cười cảm động.
Nụ cười kia quá ngọt, quá đẹp, quá mê người, khiến Lạc Thiên Hách kìm lòng không được cúi đầu hôn môi nàng, nụ hôn triền miên này bắt đầu vén lên đêm động phòng hoa chúc kiều diễm nồng nhiệt của họ . .
HẾT