Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 606
CHƯƠNG 606
“Con nói cho mẹ nghe, có phải con nhận nuôi đứa nhỏ nào không?”
Nếu không sao lại đột nhiên đổi tính thích trẻ con, còn mua những món đồ chơi dễ thương như vậy. Kể từ khi Lý Tang Du qua đời, anh không chịu rung động với những người phụ nữ khác.
Chẳng lẽ là muốn dứt khoát nhận nuôi hai đứa trẻ để nối dõi tông đường cho nhà họ Lục? Sắc mặt mẹ Lục thoạt xầm xì rồi lại thoạt trắng bệch. Tuy bà ta không phản đối chuyện nhận con nuôi này nhưng đó cũng không phải chuyện nhỏ.
Ý định nhận con nuôi của Lục Huyền Lâm khiến bà ta cảm thấy thoáng chút tuyệt vọng. Lý Tang Du này có ma lực lớn đến vậy ư? Người cũng đã ra đi lâu như vậy rồi, vậy mà vẫn muốn làm lỡ dở cả đời thằng con của mình?
“Không có chuyện nhận nuôi đâu ạ.”
Lục Huyền Lâm tích chữ như vàng, không chịu nói nhiều thêm nửa lời. Thật ra, anh không tài nào giải thích được. Nếu nói với mẹ mình rằng Lý Tang Du chưa chết, chỉ sợ bà sẽ cảm thấy mình bị thương tới mức mất trí, suy nghĩ lung tung.
Huống hồ, anh vẫn chưa hoàn toàn xác định được chuyện của Mộ Mộ và Tịch Tịch. Mà dù đã chắc chắc, nói cho người nhà họ Lục biết thì e rằng cũng có chuyện chẳng lành.
Mẹ Lục nhớ tới trước khi Lục Huyền Lâm được đưa vào phòng phẫu thuật, cả khuôn mặt anh dính đầy máu nhưng vẫn luôn gọi tên Tang Du, cứ như cô đang ở ngay trước mặt.
“Trước khi con hôn mê cũng không quên gọi tên của Tang Du, làm cả nhà đều giật mình. Bây giờ con lại không chịu nói ra sự thật, nhưng mẹ phải nhắc nhở con. Cho dù Tang Du đã chết, con cũng không thể mãi nhớ nhung con bé cả đời được.”
Nào có chuyện như vậy, Tang Du đã mất lâu như vậy rồi, con trai mình lại chưa từng cười lấy một lần. Vốn dĩ anh đã ít thể hiện cảm xúc rồi, nhưng kể từ ngày đó, trông anh giống như một con rô bốt chỉ biết làm việc, ngay cả bà ta cũng rất ít khi thấy mặt.
Lục Huyền Lâm không muốn giải thích thêm với mẹ mình nữa, nhưng biết mẹ Lục cũng là vì suy nghĩ cho mình nên anh cũng đáp lại một câu.
“Con biết rồi.”
Dù miệng thì nói con biết rồi nhưng trong lòng thì sao? Lý Tang Du chính là gút mắc lớn nhất mà phần đời còn lại của anh không có cách nào vượt qua.
Biết cô đã chết thì trái tim anh giống như tro tàn, khi biết cô còn sống thì trái tim anh mới đập trở lại. Có lẽ vì trước đây anh đã mắc nợ quá nhiều nên giờ Lục Huyền Lâm mới hiểu được cảm giác đau đớn khi trái tim mình bị siết chặt trong tay của người khác.
“Con sẽ không nhận nuôi đứa trẻ khác.” Lục Huyền Lâm nói một câu tương đối đúng với sự thật để trấn an mẹ Lục.
Nói xong, anh lại tiếp tục từ tốn lật sách. Mẹ Lục cau mày, cảm thấy Lục Huyền Lâm đang qua loa lấy lệ với mình. Thế nhưng, nghĩ tới anh vừa mới tỉnh lại, bác sĩ đã dặn dò không được để cho Lục Huyền Lâm có dao động cảm xúc quá lớn nên bà ta cũng nhẫn nhịn không hỏi nhiều.
Mẹ Lục ở bệnh viện một lát, sau đó đến khi thật sự không chịu được nữa, Lục Huyền Lâm mới đề nghị bà ta về nhà nghỉ ngơi. Bà ta lập tức đồng ý không chút do dự.
Mẹ Lục vừa định xách túi đi ra cửa thì cánh cửa phòng bệnh đã bị Mộ Nhã Kỳ tới thăm Lục Huyền Lâm mở ra trước.
Hai người phụ nữ đều lập tức sững sờ. Thế nhưng, Mộ Nhã Kỳ vô cùng hiểu chuyện, cô ta tiện tay tháo kính râm xuống chào mẹ Lục: “Con chào dì Lục, đã lâu không gặp dì rồi, dì vẫn giống như trước đây.”
Nhưng mẹ Lục phải nhìn một lúc mới nhận ra: “Là Mộ Nhã Kỳ đúng không? Dì cũng sắp không nhận ra con rồi đây.”
“Con nói cho mẹ nghe, có phải con nhận nuôi đứa nhỏ nào không?”
Nếu không sao lại đột nhiên đổi tính thích trẻ con, còn mua những món đồ chơi dễ thương như vậy. Kể từ khi Lý Tang Du qua đời, anh không chịu rung động với những người phụ nữ khác.
Chẳng lẽ là muốn dứt khoát nhận nuôi hai đứa trẻ để nối dõi tông đường cho nhà họ Lục? Sắc mặt mẹ Lục thoạt xầm xì rồi lại thoạt trắng bệch. Tuy bà ta không phản đối chuyện nhận con nuôi này nhưng đó cũng không phải chuyện nhỏ.
Ý định nhận con nuôi của Lục Huyền Lâm khiến bà ta cảm thấy thoáng chút tuyệt vọng. Lý Tang Du này có ma lực lớn đến vậy ư? Người cũng đã ra đi lâu như vậy rồi, vậy mà vẫn muốn làm lỡ dở cả đời thằng con của mình?
“Không có chuyện nhận nuôi đâu ạ.”
Lục Huyền Lâm tích chữ như vàng, không chịu nói nhiều thêm nửa lời. Thật ra, anh không tài nào giải thích được. Nếu nói với mẹ mình rằng Lý Tang Du chưa chết, chỉ sợ bà sẽ cảm thấy mình bị thương tới mức mất trí, suy nghĩ lung tung.
Huống hồ, anh vẫn chưa hoàn toàn xác định được chuyện của Mộ Mộ và Tịch Tịch. Mà dù đã chắc chắc, nói cho người nhà họ Lục biết thì e rằng cũng có chuyện chẳng lành.
Mẹ Lục nhớ tới trước khi Lục Huyền Lâm được đưa vào phòng phẫu thuật, cả khuôn mặt anh dính đầy máu nhưng vẫn luôn gọi tên Tang Du, cứ như cô đang ở ngay trước mặt.
“Trước khi con hôn mê cũng không quên gọi tên của Tang Du, làm cả nhà đều giật mình. Bây giờ con lại không chịu nói ra sự thật, nhưng mẹ phải nhắc nhở con. Cho dù Tang Du đã chết, con cũng không thể mãi nhớ nhung con bé cả đời được.”
Nào có chuyện như vậy, Tang Du đã mất lâu như vậy rồi, con trai mình lại chưa từng cười lấy một lần. Vốn dĩ anh đã ít thể hiện cảm xúc rồi, nhưng kể từ ngày đó, trông anh giống như một con rô bốt chỉ biết làm việc, ngay cả bà ta cũng rất ít khi thấy mặt.
Lục Huyền Lâm không muốn giải thích thêm với mẹ mình nữa, nhưng biết mẹ Lục cũng là vì suy nghĩ cho mình nên anh cũng đáp lại một câu.
“Con biết rồi.”
Dù miệng thì nói con biết rồi nhưng trong lòng thì sao? Lý Tang Du chính là gút mắc lớn nhất mà phần đời còn lại của anh không có cách nào vượt qua.
Biết cô đã chết thì trái tim anh giống như tro tàn, khi biết cô còn sống thì trái tim anh mới đập trở lại. Có lẽ vì trước đây anh đã mắc nợ quá nhiều nên giờ Lục Huyền Lâm mới hiểu được cảm giác đau đớn khi trái tim mình bị siết chặt trong tay của người khác.
“Con sẽ không nhận nuôi đứa trẻ khác.” Lục Huyền Lâm nói một câu tương đối đúng với sự thật để trấn an mẹ Lục.
Nói xong, anh lại tiếp tục từ tốn lật sách. Mẹ Lục cau mày, cảm thấy Lục Huyền Lâm đang qua loa lấy lệ với mình. Thế nhưng, nghĩ tới anh vừa mới tỉnh lại, bác sĩ đã dặn dò không được để cho Lục Huyền Lâm có dao động cảm xúc quá lớn nên bà ta cũng nhẫn nhịn không hỏi nhiều.
Mẹ Lục ở bệnh viện một lát, sau đó đến khi thật sự không chịu được nữa, Lục Huyền Lâm mới đề nghị bà ta về nhà nghỉ ngơi. Bà ta lập tức đồng ý không chút do dự.
Mẹ Lục vừa định xách túi đi ra cửa thì cánh cửa phòng bệnh đã bị Mộ Nhã Kỳ tới thăm Lục Huyền Lâm mở ra trước.
Hai người phụ nữ đều lập tức sững sờ. Thế nhưng, Mộ Nhã Kỳ vô cùng hiểu chuyện, cô ta tiện tay tháo kính râm xuống chào mẹ Lục: “Con chào dì Lục, đã lâu không gặp dì rồi, dì vẫn giống như trước đây.”
Nhưng mẹ Lục phải nhìn một lúc mới nhận ra: “Là Mộ Nhã Kỳ đúng không? Dì cũng sắp không nhận ra con rồi đây.”