Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 603
CHƯƠNG 603
Lục Huyền Lâm đã muốn hỏi câu hỏi này từ lâu. Anh cũng đã âm thầm bảo A Minh đi điều tra lai lịch của Thái Vũ Hàng, nhưng rốt cuộc cũng không thể bằng tự mình hỏi được.
Nhưng cô trả lời thế nào anh cũng không muốn. Anh không muốn nghe thấy Lý Tang Du nói bản thân không hạnh phúc, mà cũng không muốn nghe cô nói mình đang rất vui vẻ khi ở bên người đàn ông khác.
Anh nhắm hẳn mắt lại, không nhìn tiếp vẻ mặt của Lý Tang Du nữa.
“Rất tốt.” Lý Tang Du trả lời khách sáo một câu. Mặc dù cô biết Thái Vũ Hàng có ý với mình, hai đứa trẻ còn gọi anh ta là ba, nhưng trong lòng cô lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Không giống tình yêu.
Mối quan hệ giữa cô và Thái Vũ Hàng có vẻ giống tình thân hơn.
Lục Huyền Lâm nhắm mắt lại nên không nhìn thấy được vẻ băn khoăn thoáng qua trên mặt Lý Tang Du. Cô nhẹ nhàng nói ra một câu rất tốt này, Lục Huyền Lâm thấy tâm can mình như bị axit ăn mòn cả một khoảng lớn.
Lục Huyền Lâm hơi ghen tị. Anh hơi nhíu mày, kìm nén nỗi chua xót trong lòng.
“Em cảm thấy tốt là được.”
Hai người bỗng chốc không nói gì nữa. Quan hệ vốn hơi khó xử nên đề tài có thể nói chuyện không nhiều. Lý Tang Du cảm thấy hơi mất tự nhiên, muốn rời đi.
“Không còn chuyện gì thì tôi đi trước, anh cần được nghỉ ngơi.”
Lục Huyền Lâm cũng không tiện ngăn cản, đành ‘ừm’ một tiếng. Hai mắt anh vẫn nhắm lại vì không muốn tận mắt nhìn cô rời đi.
Nhưng khi Lý Tang Du nhẹ nhàng rời khỏi ghế, anh vẫn không dằn lòng được mà nhìn theo bóng lưng cô. Cho đến khi cô đẩy cửa rời đi, Lục Huyền Lâm mới nhắm mắt lại.
A Minh vẫn luôn canh gác ở bên ngoài, nhìn thấy Lý Tang Du đi ra thì hơi giật mình: “Cô Lý, giờ đã ra rồi sao?”
Anh ta liếc nhìn đồng hồ, còn chưa tới một tiếng đồng hồ.
Người đàn ông cao lớn mặc áo đen đứng bên cạnh bĩu môi khinh thường, thật ra thời gian như vậy đã đủ lâu rồi. Nếu cô còn chưa đi ra thì anh ta còn lo lắng cho sự an toàn của tổng giám đốc đấy.
Lý Tang Du không trả lời câu hỏi của A Minh mà nhắc nhở một câu: “Lục Huyền Lâm đã tỉnh rồi, anh mau đi gọi bác sĩ và y tá đến kiểm tra đi.”
“Tổng giám đốc đã tỉnh rồi?” A Minh mở to mắt, vô cùng kinh ngạc và vui mừng: “Cô Lý, cô thật sự… thật sự rất có ích!
Có ích sao? Khóe miệng Lý Tang Du nở nụ cười khổ. Khi cô đi vào thì Lục Huyền Lâm đã tỉnh rồi, cô có ích gì chứ? Sau đấy cô lại nghĩ đến miếng gạc trên trán Lục Huyền Lâm.
Chắc là có tác dụng làm anh đổ máu thôi.
Nhưng vẻ mặt của A Minh không giống như giả vờ, có lẽ Lục Huyền Lâm tỉnh lại ở khoảng giữa lúc những người khác đã rời đi còn cô thì cô chuẩn bị tới.
A Minh mừng rỡ muốn gọi bác sĩ, nhưng thấy Lý Tang Du vẫn đứng đó, anh ta bèn kêu người vệ sĩ kia đi gọi.
“Cô Lý, hay là để tôi tiễn cô được không? Ở chỗ này không dễ gọi taxi đâu.”
Bệnh viện tư nhân không ở trong trung tâm thành phố, đa số người đến nơi này không sang thì cũng trọng, được đưa đón bằng ô tô, hoành tráng hơn nữa thì còn có trực thăng riêng. Vậy nên trên tầng thượng của bệnh viện còn có cả bãi đỗ trực thăng đơn giản.
Lý Tang Du xua tay, cô biết bây giờ A Minh rất muốn vào xem tình hình của Lục Huyền Lâm. Cô cũng không muốn cản trở công việc của anh ta.
Lục Huyền Lâm đã muốn hỏi câu hỏi này từ lâu. Anh cũng đã âm thầm bảo A Minh đi điều tra lai lịch của Thái Vũ Hàng, nhưng rốt cuộc cũng không thể bằng tự mình hỏi được.
Nhưng cô trả lời thế nào anh cũng không muốn. Anh không muốn nghe thấy Lý Tang Du nói bản thân không hạnh phúc, mà cũng không muốn nghe cô nói mình đang rất vui vẻ khi ở bên người đàn ông khác.
Anh nhắm hẳn mắt lại, không nhìn tiếp vẻ mặt của Lý Tang Du nữa.
“Rất tốt.” Lý Tang Du trả lời khách sáo một câu. Mặc dù cô biết Thái Vũ Hàng có ý với mình, hai đứa trẻ còn gọi anh ta là ba, nhưng trong lòng cô lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Không giống tình yêu.
Mối quan hệ giữa cô và Thái Vũ Hàng có vẻ giống tình thân hơn.
Lục Huyền Lâm nhắm mắt lại nên không nhìn thấy được vẻ băn khoăn thoáng qua trên mặt Lý Tang Du. Cô nhẹ nhàng nói ra một câu rất tốt này, Lục Huyền Lâm thấy tâm can mình như bị axit ăn mòn cả một khoảng lớn.
Lục Huyền Lâm hơi ghen tị. Anh hơi nhíu mày, kìm nén nỗi chua xót trong lòng.
“Em cảm thấy tốt là được.”
Hai người bỗng chốc không nói gì nữa. Quan hệ vốn hơi khó xử nên đề tài có thể nói chuyện không nhiều. Lý Tang Du cảm thấy hơi mất tự nhiên, muốn rời đi.
“Không còn chuyện gì thì tôi đi trước, anh cần được nghỉ ngơi.”
Lục Huyền Lâm cũng không tiện ngăn cản, đành ‘ừm’ một tiếng. Hai mắt anh vẫn nhắm lại vì không muốn tận mắt nhìn cô rời đi.
Nhưng khi Lý Tang Du nhẹ nhàng rời khỏi ghế, anh vẫn không dằn lòng được mà nhìn theo bóng lưng cô. Cho đến khi cô đẩy cửa rời đi, Lục Huyền Lâm mới nhắm mắt lại.
A Minh vẫn luôn canh gác ở bên ngoài, nhìn thấy Lý Tang Du đi ra thì hơi giật mình: “Cô Lý, giờ đã ra rồi sao?”
Anh ta liếc nhìn đồng hồ, còn chưa tới một tiếng đồng hồ.
Người đàn ông cao lớn mặc áo đen đứng bên cạnh bĩu môi khinh thường, thật ra thời gian như vậy đã đủ lâu rồi. Nếu cô còn chưa đi ra thì anh ta còn lo lắng cho sự an toàn của tổng giám đốc đấy.
Lý Tang Du không trả lời câu hỏi của A Minh mà nhắc nhở một câu: “Lục Huyền Lâm đã tỉnh rồi, anh mau đi gọi bác sĩ và y tá đến kiểm tra đi.”
“Tổng giám đốc đã tỉnh rồi?” A Minh mở to mắt, vô cùng kinh ngạc và vui mừng: “Cô Lý, cô thật sự… thật sự rất có ích!
Có ích sao? Khóe miệng Lý Tang Du nở nụ cười khổ. Khi cô đi vào thì Lục Huyền Lâm đã tỉnh rồi, cô có ích gì chứ? Sau đấy cô lại nghĩ đến miếng gạc trên trán Lục Huyền Lâm.
Chắc là có tác dụng làm anh đổ máu thôi.
Nhưng vẻ mặt của A Minh không giống như giả vờ, có lẽ Lục Huyền Lâm tỉnh lại ở khoảng giữa lúc những người khác đã rời đi còn cô thì cô chuẩn bị tới.
A Minh mừng rỡ muốn gọi bác sĩ, nhưng thấy Lý Tang Du vẫn đứng đó, anh ta bèn kêu người vệ sĩ kia đi gọi.
“Cô Lý, hay là để tôi tiễn cô được không? Ở chỗ này không dễ gọi taxi đâu.”
Bệnh viện tư nhân không ở trong trung tâm thành phố, đa số người đến nơi này không sang thì cũng trọng, được đưa đón bằng ô tô, hoành tráng hơn nữa thì còn có trực thăng riêng. Vậy nên trên tầng thượng của bệnh viện còn có cả bãi đỗ trực thăng đơn giản.
Lý Tang Du xua tay, cô biết bây giờ A Minh rất muốn vào xem tình hình của Lục Huyền Lâm. Cô cũng không muốn cản trở công việc của anh ta.