Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 601
CHƯƠNG 601
Lục Huyền Lâm không dám chạm vào cô. Mặc dù anh muốn ôm người phụ nữ trước mặt này vào lòng, nhưng bây giờ anh thực sự không dám, anh sợ sẽ khiến cô cảm thấy khó chịu.
Trước kia có được thì lại chưa từng để ý, cứ luôn đẩy cô ra. Để d đến giờ rốt cuộc cũng phải nếm trải hậu quả.
Nhưng rõ ràng Lý Tang Du lại thấy phản cảm và không thích một Lục Huyền Lâm như vậy: “Hối hận? Áy náy? Không, anh không cần phải có những cảm xúc này. Tôi rất tốt, ngã nhiều rồi cũng phải khôn ra, chẳng ai luôn thuận buồm xuôi gió được cả, phải không?”
Cô đã chọn thuận theo tự nhiên từ lâu, Lý Tang Du không cảm thấy Lục Huyền Lâm, Trịnh Uyển Khanh, Vu Thiến đã làm sai gì cả. Ai mà chẳng có thất tình lục dục. Cô cũng không phải là nữ chính trong phim truyền hình để mọi người phải thích mình đúng như kịch bản, hay nhân nhượng cho tình yêu tự cho là đúng của cô.
Nhiều khi ngồi nghĩ lại trong đêm tĩnh lặng, Lý Tang Du vẫn không thể quên được Lục Huyền Lâm trong ký ức kia, người đàn ông mà cô sẵn sàng có được bằng mọi giá.
Nhưng cô quên mất rằng lòng người dễ thay đổi, Lục Huyền Lâm khi đó đã không còn là người trong trí nhớ của cô nữa. Thế nhưng Lý Tang Du vẫn không chùn bước, để cuối cùng nhận lấy nỗi đau khắc cốt ghi tâm không cách nào tự thoát ra được.
Lục Huyền Lâm nhìn ánh sáng trong mắt cô dần biến mất, trái tim như rơi xuống vực sâu. Rõ ràng anh biết rằng lúc này Lý Tang Du không thể tha thứ cho mình nhưng lại vẫn ôm hy vọng xa vời.
“Kể từ sau khi tôi ‘chết’, chẳng phải chúng ta đều sống rất tốt đấy sao? Hà cớ gì anh nhất định phải phá vỡ sự bình yên này?” Lý Tang Du hơi mất kiên nhẫn, cô kiên quyết giữ khoảng cách với Lục Huyền Lâm, nhưng rõ ràng anh không nghĩ như vậy.
“Anh…” Lục Huyền Lâm nhìn ánh mắt chất vấn của Lý Tang Du, cảm thấy khóe miệng chua xót khó nói thành lời: “Anh chỉ muốn nhìn thấy em một chút thôi, nhìn em từ phía xa là được.”
“Không, anh đã xen vào cuộc sống của tôi, phá vỡ sự tĩnh lặng của tôi!” Lý Tang Du gằn từng chữ, cô cảm thấy bất mãn với hành vi tới trường mẫu giáo của Lục Huyền Lâm dù cô không biết rõ động cơ thực sự của anh, cho dù vì thế mà anh mới gặp tai nạn xe cộ.
Mộ Mộ và Tịch Tịch chính là điểm yếu trí mạng của Lý Tang Du. Cô vốn không muốn đấu đá tranh quyền đoạt lợi với người khác, nhưng chỉ cần liên quan đến các con, cô có thể xù lông nhím, không buông tha cho kẻ khác!
Sắc mặt Lục Huyền Lâm càng nhợt nhạt hơn. Vốn dĩ anh vừa mới tỉnh lại sau khoảng thời gian dài hôn mê, phải cố gắng lắm mới có thể giữ tỉnh táo nói chuyện với Lý Tang Du. Bây giờ tâm trạng lại lên xuống không ngừng, khiến anh cảm thấy tình trạng sức khỏe bản thân không ổn chút nào. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Miếng băng gạc màu trắng trên trán anh đã rỉ máu ngày càng rõ. Lý Tang Du cuối cùng cũng mềm mỏng hơn, cô nhẹ nhàng nói: “Sức khỏe của anh vẫn chưa bình phục, để tôi gọi bác sĩ và y tá vào đây giúp anh.”
Lý Tang Du đứng dậy định rời đi. Lục Huyền Lâm thấy cô chuẩn bị rời đi thì càng cảm thấy đầu đau muốn nứt. Anh dùng hết sức bình sinh, giơ cánh tay còn lại nắm lấy tay Lý Tang Du.
“Đừng đi!”
Anh thực sự không muốn Lý Tang Du rời đi. Lục Huyền Lâm có ảo tưởng rằng, nếu lúc này mình buông tay ra, có lẽ sau này rất khó được gặp lại cô.
Anh giữ chặt cánh tay của Lý Tang Du. Thế nhưng, sức khỏe Lục Huyền Lâm vốn đã yếu nên dù đã dùng hết sức thì cũng khó mà ngăn cô lại.
Nhưng cô lại dừng bước, cảm thấy bản thân như thể thực sự bị kéo lại.
“Thêm một lát nữa đi, nói chuyện với anh một chút, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau…”
Lục Huyền Lâm không dám chạm vào cô. Mặc dù anh muốn ôm người phụ nữ trước mặt này vào lòng, nhưng bây giờ anh thực sự không dám, anh sợ sẽ khiến cô cảm thấy khó chịu.
Trước kia có được thì lại chưa từng để ý, cứ luôn đẩy cô ra. Để d đến giờ rốt cuộc cũng phải nếm trải hậu quả.
Nhưng rõ ràng Lý Tang Du lại thấy phản cảm và không thích một Lục Huyền Lâm như vậy: “Hối hận? Áy náy? Không, anh không cần phải có những cảm xúc này. Tôi rất tốt, ngã nhiều rồi cũng phải khôn ra, chẳng ai luôn thuận buồm xuôi gió được cả, phải không?”
Cô đã chọn thuận theo tự nhiên từ lâu, Lý Tang Du không cảm thấy Lục Huyền Lâm, Trịnh Uyển Khanh, Vu Thiến đã làm sai gì cả. Ai mà chẳng có thất tình lục dục. Cô cũng không phải là nữ chính trong phim truyền hình để mọi người phải thích mình đúng như kịch bản, hay nhân nhượng cho tình yêu tự cho là đúng của cô.
Nhiều khi ngồi nghĩ lại trong đêm tĩnh lặng, Lý Tang Du vẫn không thể quên được Lục Huyền Lâm trong ký ức kia, người đàn ông mà cô sẵn sàng có được bằng mọi giá.
Nhưng cô quên mất rằng lòng người dễ thay đổi, Lục Huyền Lâm khi đó đã không còn là người trong trí nhớ của cô nữa. Thế nhưng Lý Tang Du vẫn không chùn bước, để cuối cùng nhận lấy nỗi đau khắc cốt ghi tâm không cách nào tự thoát ra được.
Lục Huyền Lâm nhìn ánh sáng trong mắt cô dần biến mất, trái tim như rơi xuống vực sâu. Rõ ràng anh biết rằng lúc này Lý Tang Du không thể tha thứ cho mình nhưng lại vẫn ôm hy vọng xa vời.
“Kể từ sau khi tôi ‘chết’, chẳng phải chúng ta đều sống rất tốt đấy sao? Hà cớ gì anh nhất định phải phá vỡ sự bình yên này?” Lý Tang Du hơi mất kiên nhẫn, cô kiên quyết giữ khoảng cách với Lục Huyền Lâm, nhưng rõ ràng anh không nghĩ như vậy.
“Anh…” Lục Huyền Lâm nhìn ánh mắt chất vấn của Lý Tang Du, cảm thấy khóe miệng chua xót khó nói thành lời: “Anh chỉ muốn nhìn thấy em một chút thôi, nhìn em từ phía xa là được.”
“Không, anh đã xen vào cuộc sống của tôi, phá vỡ sự tĩnh lặng của tôi!” Lý Tang Du gằn từng chữ, cô cảm thấy bất mãn với hành vi tới trường mẫu giáo của Lục Huyền Lâm dù cô không biết rõ động cơ thực sự của anh, cho dù vì thế mà anh mới gặp tai nạn xe cộ.
Mộ Mộ và Tịch Tịch chính là điểm yếu trí mạng của Lý Tang Du. Cô vốn không muốn đấu đá tranh quyền đoạt lợi với người khác, nhưng chỉ cần liên quan đến các con, cô có thể xù lông nhím, không buông tha cho kẻ khác!
Sắc mặt Lục Huyền Lâm càng nhợt nhạt hơn. Vốn dĩ anh vừa mới tỉnh lại sau khoảng thời gian dài hôn mê, phải cố gắng lắm mới có thể giữ tỉnh táo nói chuyện với Lý Tang Du. Bây giờ tâm trạng lại lên xuống không ngừng, khiến anh cảm thấy tình trạng sức khỏe bản thân không ổn chút nào. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Miếng băng gạc màu trắng trên trán anh đã rỉ máu ngày càng rõ. Lý Tang Du cuối cùng cũng mềm mỏng hơn, cô nhẹ nhàng nói: “Sức khỏe của anh vẫn chưa bình phục, để tôi gọi bác sĩ và y tá vào đây giúp anh.”
Lý Tang Du đứng dậy định rời đi. Lục Huyền Lâm thấy cô chuẩn bị rời đi thì càng cảm thấy đầu đau muốn nứt. Anh dùng hết sức bình sinh, giơ cánh tay còn lại nắm lấy tay Lý Tang Du.
“Đừng đi!”
Anh thực sự không muốn Lý Tang Du rời đi. Lục Huyền Lâm có ảo tưởng rằng, nếu lúc này mình buông tay ra, có lẽ sau này rất khó được gặp lại cô.
Anh giữ chặt cánh tay của Lý Tang Du. Thế nhưng, sức khỏe Lục Huyền Lâm vốn đã yếu nên dù đã dùng hết sức thì cũng khó mà ngăn cô lại.
Nhưng cô lại dừng bước, cảm thấy bản thân như thể thực sự bị kéo lại.
“Thêm một lát nữa đi, nói chuyện với anh một chút, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau…”