Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 600
CHƯƠNG 600
Lúc Lý Tang Du nói chuyện, cô vẫn tỏ ra lạnh nhạt, như thể đang nói về chuyện khác mà mình không muốn làm.
Nhưng tận đáy lòng, cô lại vẫn nghĩ đến những ngày tháng hoang đường kia. Các cụ nói chớ cố đấm ăn xôi, nhưng cô lại một mực không tin, khăng khăng cố chấp gả cho kẻ hoàn toàn không hề yêu mình.
Để đến nỗi sau này, dù bị Lục Huyền Lâm bắt nạt ra sao, cô cũng không chịu nói cho người khác biết. Bởi vì, Lý Tang Du cảm thấy hết thảy mọi chuyện nên là như vậy, đều là do cô tự chuốc lấy. Đó là cái giá cô phải trả cho tình yêu.
Cái giá phải trả thực sự quá đau đớn, đến mức chính cô cũng không thể chịu đựng hay yêu tiếp được nữa.
Cô cũng từng rất căm hận, tại sao trái tim của Lục Huyền Lâm lại lạnh lẽo và cứng rắn như vậy. Ngay cả khi bản thân cô muốn sưởi ấm, không màng thương tích khắp người, thì anh cũng chưa từng thay đổi dù chỉ một chút xíu.
Có thể trách ai đây, tất cả đều do cô tự mình chuốc lấy mà thôi.
“Anh…” Lục Huyền Lâm muốn phủ nhận, nhưng những chuyện trong quá khứ lại rành rành trước mắt. Sao anh có thể mở miệng phủ nhận bừa bãi được đây?
“Thật ra, anh không cần cảm thấy tự trách, một cây làm chẳng nên non, những chuyện trong quá khứ đó cũng nên trách tôi. Trách tôi không biết trời cao đất dày, khăng khăng làm theo ý mình. Tôi đáng phải chịu những việc này, cứ để những chuyện trước đây trở thành quá khứ không tốt ư?”
Nghĩ đến quá khứ, nước mắt của Lý Tang Du lại bắt đầu trào dâng. Nhưng cô biết khóc trước mặt Lục Huyền Lâm cũng vô dụng. Vì thế, cô cố nén lại, tiếp tục nhìn anh đầy lạnh nhạt, cứ như làm vậy thì mình sẽ không bị tổn thương.
“Không phải vì anh cảm thấy tự trách nên mới làm những chuyện đó.” Lục Huyền Lâm tự biện giải cho bản thân: “Anh cũng sẽ không tiếp tục làm những chuyện hồ đồ, đưa ra các quyết định ngu ngốc nữa đâu, anh thề.”
Ban đầu anh làm những chuyện đó là để thăm dò giới hạn của cô, bản thân anh cũng rõ rằng mình đã sai rồi.
Anh biết mình đã sai khi khiến cô phải chịu thương tích đầy mình.
Lục Huyền Lâm cũng không hy vọng xa vời có thể giành lại Lý Tang Du nhờ vào sự ăn năn hối lỗi của bản thân. Anh chỉ muốn âm thầm làm một số chuyện trong khả năng của mình mà thôi.
“Vậy thì sao chứ? Anh biết đấy, chúng ta không thể quay lại được nữa.”
Lý Tang Du cố dồn nén cảm xúc xuống đáy lòng, bỗng cô chợt nghĩ ra điều gì đó rồi lại cười tự giễu: “Tôi quên mất, chúng ta nào có quá khứ.’
Chẳng qua chỉ là một cuộc hôn nhân thất bại mà thôi. Một kết cục thảm hại chỉ vì sự ích kỷ, một sai lầm mà cô đã phải trả cái giá quá đắt.
“Là anh có lỗi với em.” Lục Huyền Lâm chật vật nhổm người ngồi dậy trên giường. Anh nhìn thẳng vào cô với ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc cùng kiên trì, còn có sự áy náy và hối hận sâu sắc.
Anh đã thay đổi rồi!
Trong đầu Lý Tang Du đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ hoang đường như vậy.
Lục Huyền Lâm trước đây sẽ không bao giờ nói lời xin lỗi. Hôm nay anh không chỉ thốt ra mà còn nói nghiêm túc như vậy.
“anh biết lời xin lỗi không thay đổi được gì, nhưng anh muốn để cho em biết rằng, anh đang hối hận và cũng rất áy náy.”
Lúc Lý Tang Du nói chuyện, cô vẫn tỏ ra lạnh nhạt, như thể đang nói về chuyện khác mà mình không muốn làm.
Nhưng tận đáy lòng, cô lại vẫn nghĩ đến những ngày tháng hoang đường kia. Các cụ nói chớ cố đấm ăn xôi, nhưng cô lại một mực không tin, khăng khăng cố chấp gả cho kẻ hoàn toàn không hề yêu mình.
Để đến nỗi sau này, dù bị Lục Huyền Lâm bắt nạt ra sao, cô cũng không chịu nói cho người khác biết. Bởi vì, Lý Tang Du cảm thấy hết thảy mọi chuyện nên là như vậy, đều là do cô tự chuốc lấy. Đó là cái giá cô phải trả cho tình yêu.
Cái giá phải trả thực sự quá đau đớn, đến mức chính cô cũng không thể chịu đựng hay yêu tiếp được nữa.
Cô cũng từng rất căm hận, tại sao trái tim của Lục Huyền Lâm lại lạnh lẽo và cứng rắn như vậy. Ngay cả khi bản thân cô muốn sưởi ấm, không màng thương tích khắp người, thì anh cũng chưa từng thay đổi dù chỉ một chút xíu.
Có thể trách ai đây, tất cả đều do cô tự mình chuốc lấy mà thôi.
“Anh…” Lục Huyền Lâm muốn phủ nhận, nhưng những chuyện trong quá khứ lại rành rành trước mắt. Sao anh có thể mở miệng phủ nhận bừa bãi được đây?
“Thật ra, anh không cần cảm thấy tự trách, một cây làm chẳng nên non, những chuyện trong quá khứ đó cũng nên trách tôi. Trách tôi không biết trời cao đất dày, khăng khăng làm theo ý mình. Tôi đáng phải chịu những việc này, cứ để những chuyện trước đây trở thành quá khứ không tốt ư?”
Nghĩ đến quá khứ, nước mắt của Lý Tang Du lại bắt đầu trào dâng. Nhưng cô biết khóc trước mặt Lục Huyền Lâm cũng vô dụng. Vì thế, cô cố nén lại, tiếp tục nhìn anh đầy lạnh nhạt, cứ như làm vậy thì mình sẽ không bị tổn thương.
“Không phải vì anh cảm thấy tự trách nên mới làm những chuyện đó.” Lục Huyền Lâm tự biện giải cho bản thân: “Anh cũng sẽ không tiếp tục làm những chuyện hồ đồ, đưa ra các quyết định ngu ngốc nữa đâu, anh thề.”
Ban đầu anh làm những chuyện đó là để thăm dò giới hạn của cô, bản thân anh cũng rõ rằng mình đã sai rồi.
Anh biết mình đã sai khi khiến cô phải chịu thương tích đầy mình.
Lục Huyền Lâm cũng không hy vọng xa vời có thể giành lại Lý Tang Du nhờ vào sự ăn năn hối lỗi của bản thân. Anh chỉ muốn âm thầm làm một số chuyện trong khả năng của mình mà thôi.
“Vậy thì sao chứ? Anh biết đấy, chúng ta không thể quay lại được nữa.”
Lý Tang Du cố dồn nén cảm xúc xuống đáy lòng, bỗng cô chợt nghĩ ra điều gì đó rồi lại cười tự giễu: “Tôi quên mất, chúng ta nào có quá khứ.’
Chẳng qua chỉ là một cuộc hôn nhân thất bại mà thôi. Một kết cục thảm hại chỉ vì sự ích kỷ, một sai lầm mà cô đã phải trả cái giá quá đắt.
“Là anh có lỗi với em.” Lục Huyền Lâm chật vật nhổm người ngồi dậy trên giường. Anh nhìn thẳng vào cô với ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc cùng kiên trì, còn có sự áy náy và hối hận sâu sắc.
Anh đã thay đổi rồi!
Trong đầu Lý Tang Du đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ hoang đường như vậy.
Lục Huyền Lâm trước đây sẽ không bao giờ nói lời xin lỗi. Hôm nay anh không chỉ thốt ra mà còn nói nghiêm túc như vậy.
“anh biết lời xin lỗi không thay đổi được gì, nhưng anh muốn để cho em biết rằng, anh đang hối hận và cũng rất áy náy.”