Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 596
CHƯƠNG 596
Cách một cánh cửa, Lý Tang Du nghe vậy đổ mồ hôi lạnh, cô không muốn đụng độ với Vu Thiến.
A Minh vẫn cố gắng lo liệu, chỉ vào vệ sĩ to lớn bên cạnh nói: “Bà chủ dặn dò chúng tôi không được tùy tiện cho ai vào, cô không tin thì hỏi vệ sĩ này xem.”
“Tôi là bạn anh ấy, sao không thể vào?”
“Bạn bè bình thường thật sự không thể vào, cô Vu đừng khiến mấy người làm thuê chúng tôi khó xử nữa mà.” A Minh tận tình khuyên bảo.
Người đàn ông to lớn ở bên cạnh đảo mắt một vòng. Thư ký A Minh không phải là minh chứng cho câu chỉ cho quan châu đốt lửa mà không cho dân chúng thắp đèn đó sao?
Sao người bạn vừa rồi có thể vào? Nhưng anh ta cũng chỉ có thể ngẫm lại, người ta làm thư ký chắc chắn cũng có lý do của thư ký.
“Tôi không tin, nếu các người dám động vào tôi, tôi sẽ tìm tới nhà họ Lục để họ nói rõ ràng!” Vu Thiến ghét nhất những người không biết điều.
Còn có thể nói rõ ràng như thế nào? Hôm nay nếu có người dám ngăn cản, cô ta nhất định sẽ không để người đó yên!
Vừa dứt lời Vu Thiến đã lập tức định bước vào phòng bệnh, A Minh nào dám chứ, bất chấp kéo cổ tay cô ta hơi cao giọng nói: “Cô Vu, cô thật sự không thể tùy tiện vào được đâu, để tổng giám đốc nghỉ ngơi cho khỏe đi!”
Lý Tang Du biết A Minh đang nhắc nhở cô, đành phải nhẹ nhàng đi vào trong phòng bệnh, vòng qua bức tường là Lục Huyền Lâm đang nghiêng đầu nằm trên giường bệnh.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau như có một tia lửa bùng cháy, bão tố bỗng chốc âm ỉ sâu trong đôi đồng tử đen láy của Lục Huyền Lâm.
“Tang… Tang Du?” Anh khẽ gọi, còn đang sợ vì trán mình bị va đập nên sinh ra ảo giác.
Ánh mắt Lý Tang Du nhìn anh bình tĩnh hơn nhiều, như nhìn một người bạn cũ quen thuộc, lại giống như nhìn một người lạ từng quen.
Tầm mắt cô thoáng dừng lại ở tấm băng gạc vẫn thấm đỏ trên đầu Lục Huyền Lâm, sau đó giơ tay làm tư thế “suỵt”, vòng qua giường bệnh của anh, trốn ở khoảng giữa giường bệnh và tường.
Dáng người cô nhỏ, khe hở lại lớn nên dễ dàng che được.
Lục Huyền Lâm vẫn chưa nhìn đủ thì cô đã biến mất khỏi tầm mắt, thế là anh cũng nghiêng người đối diện với vách tường, ánh mắt dừng lại trên người Lý Tang Du đang chật vật trốn, không chịu dời đi.
Bất ngờ nổi tính trẻ con, Lý Tang Du nghe thấy động tĩnh của anh nên ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt sáng ngời của anh.
Hai người không ai nói gì.
Vu Thiến ở bên ngoài rất quyết liệt, vệ sĩ và A Minh không dám làm gì cô ta, đành để cô ta đẩy cửa đi vào.
Cô ta nhìn khắp nơi, xác nhận không có gì kỳ lạ mới đi tới giường bệnh của Lục Huyền Lâm, còn chưa tới gần đã bị A Minh kéo tay lại.
“Cô Vu, xin đừng quấy rầy tổng giám đốc của chúng tôi nghỉ ngơi.” A Minh hạ thấp giọng thấy rõ, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, bắt lấy cánh tay Vu Thiến, thậm chí còn tăng thêm chút sức lực.
Anh ta đi vào theo Vu Thiến, chỉ sợ cô ta phát hiện ra Lý Tang Du, thế là phải nhìn Vu Thiến đi vào, không thấy Lý Tang Du đâu mới thở phào một hơi.
Dù vậy anh ta cũng không dám thiếu cảnh giác, duỗi tay giữ chặt Vu Thiến không cho cô ta tiến lên nữa.
Lục Huyền Lâm quay lưng về phía họ, vẫn không động đậy, đôi mắt chỉ đặt trên người Lý Tang Du, mặc cho động tĩnh thế nào anh cũng không có phản ứng gì.
Cách một cánh cửa, Lý Tang Du nghe vậy đổ mồ hôi lạnh, cô không muốn đụng độ với Vu Thiến.
A Minh vẫn cố gắng lo liệu, chỉ vào vệ sĩ to lớn bên cạnh nói: “Bà chủ dặn dò chúng tôi không được tùy tiện cho ai vào, cô không tin thì hỏi vệ sĩ này xem.”
“Tôi là bạn anh ấy, sao không thể vào?”
“Bạn bè bình thường thật sự không thể vào, cô Vu đừng khiến mấy người làm thuê chúng tôi khó xử nữa mà.” A Minh tận tình khuyên bảo.
Người đàn ông to lớn ở bên cạnh đảo mắt một vòng. Thư ký A Minh không phải là minh chứng cho câu chỉ cho quan châu đốt lửa mà không cho dân chúng thắp đèn đó sao?
Sao người bạn vừa rồi có thể vào? Nhưng anh ta cũng chỉ có thể ngẫm lại, người ta làm thư ký chắc chắn cũng có lý do của thư ký.
“Tôi không tin, nếu các người dám động vào tôi, tôi sẽ tìm tới nhà họ Lục để họ nói rõ ràng!” Vu Thiến ghét nhất những người không biết điều.
Còn có thể nói rõ ràng như thế nào? Hôm nay nếu có người dám ngăn cản, cô ta nhất định sẽ không để người đó yên!
Vừa dứt lời Vu Thiến đã lập tức định bước vào phòng bệnh, A Minh nào dám chứ, bất chấp kéo cổ tay cô ta hơi cao giọng nói: “Cô Vu, cô thật sự không thể tùy tiện vào được đâu, để tổng giám đốc nghỉ ngơi cho khỏe đi!”
Lý Tang Du biết A Minh đang nhắc nhở cô, đành phải nhẹ nhàng đi vào trong phòng bệnh, vòng qua bức tường là Lục Huyền Lâm đang nghiêng đầu nằm trên giường bệnh.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau như có một tia lửa bùng cháy, bão tố bỗng chốc âm ỉ sâu trong đôi đồng tử đen láy của Lục Huyền Lâm.
“Tang… Tang Du?” Anh khẽ gọi, còn đang sợ vì trán mình bị va đập nên sinh ra ảo giác.
Ánh mắt Lý Tang Du nhìn anh bình tĩnh hơn nhiều, như nhìn một người bạn cũ quen thuộc, lại giống như nhìn một người lạ từng quen.
Tầm mắt cô thoáng dừng lại ở tấm băng gạc vẫn thấm đỏ trên đầu Lục Huyền Lâm, sau đó giơ tay làm tư thế “suỵt”, vòng qua giường bệnh của anh, trốn ở khoảng giữa giường bệnh và tường.
Dáng người cô nhỏ, khe hở lại lớn nên dễ dàng che được.
Lục Huyền Lâm vẫn chưa nhìn đủ thì cô đã biến mất khỏi tầm mắt, thế là anh cũng nghiêng người đối diện với vách tường, ánh mắt dừng lại trên người Lý Tang Du đang chật vật trốn, không chịu dời đi.
Bất ngờ nổi tính trẻ con, Lý Tang Du nghe thấy động tĩnh của anh nên ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt sáng ngời của anh.
Hai người không ai nói gì.
Vu Thiến ở bên ngoài rất quyết liệt, vệ sĩ và A Minh không dám làm gì cô ta, đành để cô ta đẩy cửa đi vào.
Cô ta nhìn khắp nơi, xác nhận không có gì kỳ lạ mới đi tới giường bệnh của Lục Huyền Lâm, còn chưa tới gần đã bị A Minh kéo tay lại.
“Cô Vu, xin đừng quấy rầy tổng giám đốc của chúng tôi nghỉ ngơi.” A Minh hạ thấp giọng thấy rõ, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, bắt lấy cánh tay Vu Thiến, thậm chí còn tăng thêm chút sức lực.
Anh ta đi vào theo Vu Thiến, chỉ sợ cô ta phát hiện ra Lý Tang Du, thế là phải nhìn Vu Thiến đi vào, không thấy Lý Tang Du đâu mới thở phào một hơi.
Dù vậy anh ta cũng không dám thiếu cảnh giác, duỗi tay giữ chặt Vu Thiến không cho cô ta tiến lên nữa.
Lục Huyền Lâm quay lưng về phía họ, vẫn không động đậy, đôi mắt chỉ đặt trên người Lý Tang Du, mặc cho động tĩnh thế nào anh cũng không có phản ứng gì.