Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 595
CHƯƠNG 595
Phòng chăm sóc đặc biệt bệnh viện tư nhân được trang bị tiên tiến hơn bệnh viện thường, không khác ở hôn lễ là mấy. Thân phận của Lục Huyền Lâm tương đối đặc biệt nên bài trí cũng khác hơn những nơi khác.
Hành lang kéo dài tới tận phòng, bên cạnh có một phòng vệ sinh độc lập.
Lý Tang Du nhìn vào trong chỉ có thể thấy một vài thiết bị và một chiếc giường bệnh lớn, tấm chăn mỏng màu xanh nước biển hơi nhô lên, chắc là nơi để chân của Lục Huyền Lâm.
“Cô Lý, tôi không vào đâu, cô cứ tự nhiên.” A Minh lui về phía sau, sau đó trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa mở ra lại đóng vào, trong phòng chỉ còn lại cô và Lục Huyền Lâm.
“A Minh? Là cậu sao?”
Bên trong vang lên giọng nói khàn khàn, tuy có độ vang, nhưng nghe kỹ lại thấy sự yếu ớt chật vật.
Lý Tang Du đột nhiên bị giọng nói này làm cho giật mình, sống lưng cứng đờ, trái tim loạn nhịp. Cô đứng đó không dám cử động, nhất thời bên tai chỉ còn tiếng tim đập.
Không phải vẫn hôn mê sao? Sao đột nhiên lại tỉnh? Lý Tang Du thấy hơi hối hận vì quá dễ tin A Minh.
Nơi đó thấy bên ngoài không có động tĩnh, tưởng rằng có người đi vào rồi lại đi ra, cất tiếng thở dài và không còn âm thanh gì nữa.
Lý Tang Du đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nảy sinh suy nghĩ muốn chạy trốn. Cô vừa định đẩy cửa đi ra thì nghe thấy A Minh đột nhiên thất thanh gọi một tiếng “cô Vu”.
Ngoài cửa phòng bệnh.
Vu Thiến đi đôi giày cao gót màu đỏ khoảng mười hai phân, mặc chiếc váy liền màu trắng cắt may vừa vặn, mái tóc xoăn màu sợi đay xõa hờ hững trên vai trông xinh đẹp vô cùng.
Nhưng lúc này, sắc mặt cô ta lại không được tốt cho lắm. Cô ta nghe nói Lục Huyền Lâm gặp tai nạn nên đã vô cùng lo lắng vội vàng tới thẳng đây, ai ngờ tới cửa lại bị tay thư ký không biết điều này ngáng đường.
“Hóa ra anh vẫn biết tôi là ai à!” Vu Thiến nhướng mày buông mắt nhìn về phía A Minh, thái độ cao ngạo, hệt như một đóa hồng có gai.
Người này không phải người dễ lừa gạt. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
A Minh cảm thấy lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, năm ngón tay bối rối xòe rộng, phủi mép quần âu, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Sao lại là lúc này thế hả? Anh ta chỉ có thể lựa chọn tùy cơ ứng biến.
A Minh thả lỏng sắc mặt, nói: “Lâu rồi tôi không gặp cô còn gì? Sao đột nhiên cô lại tới đây thế?”
“Không chào đón à?” Vu Thiến nhíu mày lại, cảm thấy thái độ của A Minh hôm nay cứ là lạ.
A Minh vội vàng xua tay giải thích: “Sao có thể chứ? Không chào đón ai chứ không thể nào không chào đón cô được đâu!”
“Vậy thì được, tránh ra cho tôi vào, để tôi xem tình trạng anh ấy thế nào.”
“Tổng giám đốc vẫn hôn mê chưa tỉnh, không nên bị làm phiền.”
Ý là hôm nay không chào đón.
Vu Thiến khoanh tay lại, vẻ mặt càng thêm mất kiên nhẫn: “Có phải hôm nay anh nhất quyết không chào đón tôi phải không?”
Nói xong cô ta lại nghĩ một thoáng, sau đấy nhướng mày nói: “Anh viện cớ không cho tôi vào, có phải bên trong có gì muốn giấu giếm không?”
Phòng chăm sóc đặc biệt bệnh viện tư nhân được trang bị tiên tiến hơn bệnh viện thường, không khác ở hôn lễ là mấy. Thân phận của Lục Huyền Lâm tương đối đặc biệt nên bài trí cũng khác hơn những nơi khác.
Hành lang kéo dài tới tận phòng, bên cạnh có một phòng vệ sinh độc lập.
Lý Tang Du nhìn vào trong chỉ có thể thấy một vài thiết bị và một chiếc giường bệnh lớn, tấm chăn mỏng màu xanh nước biển hơi nhô lên, chắc là nơi để chân của Lục Huyền Lâm.
“Cô Lý, tôi không vào đâu, cô cứ tự nhiên.” A Minh lui về phía sau, sau đó trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa mở ra lại đóng vào, trong phòng chỉ còn lại cô và Lục Huyền Lâm.
“A Minh? Là cậu sao?”
Bên trong vang lên giọng nói khàn khàn, tuy có độ vang, nhưng nghe kỹ lại thấy sự yếu ớt chật vật.
Lý Tang Du đột nhiên bị giọng nói này làm cho giật mình, sống lưng cứng đờ, trái tim loạn nhịp. Cô đứng đó không dám cử động, nhất thời bên tai chỉ còn tiếng tim đập.
Không phải vẫn hôn mê sao? Sao đột nhiên lại tỉnh? Lý Tang Du thấy hơi hối hận vì quá dễ tin A Minh.
Nơi đó thấy bên ngoài không có động tĩnh, tưởng rằng có người đi vào rồi lại đi ra, cất tiếng thở dài và không còn âm thanh gì nữa.
Lý Tang Du đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nảy sinh suy nghĩ muốn chạy trốn. Cô vừa định đẩy cửa đi ra thì nghe thấy A Minh đột nhiên thất thanh gọi một tiếng “cô Vu”.
Ngoài cửa phòng bệnh.
Vu Thiến đi đôi giày cao gót màu đỏ khoảng mười hai phân, mặc chiếc váy liền màu trắng cắt may vừa vặn, mái tóc xoăn màu sợi đay xõa hờ hững trên vai trông xinh đẹp vô cùng.
Nhưng lúc này, sắc mặt cô ta lại không được tốt cho lắm. Cô ta nghe nói Lục Huyền Lâm gặp tai nạn nên đã vô cùng lo lắng vội vàng tới thẳng đây, ai ngờ tới cửa lại bị tay thư ký không biết điều này ngáng đường.
“Hóa ra anh vẫn biết tôi là ai à!” Vu Thiến nhướng mày buông mắt nhìn về phía A Minh, thái độ cao ngạo, hệt như một đóa hồng có gai.
Người này không phải người dễ lừa gạt. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
A Minh cảm thấy lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, năm ngón tay bối rối xòe rộng, phủi mép quần âu, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Sao lại là lúc này thế hả? Anh ta chỉ có thể lựa chọn tùy cơ ứng biến.
A Minh thả lỏng sắc mặt, nói: “Lâu rồi tôi không gặp cô còn gì? Sao đột nhiên cô lại tới đây thế?”
“Không chào đón à?” Vu Thiến nhíu mày lại, cảm thấy thái độ của A Minh hôm nay cứ là lạ.
A Minh vội vàng xua tay giải thích: “Sao có thể chứ? Không chào đón ai chứ không thể nào không chào đón cô được đâu!”
“Vậy thì được, tránh ra cho tôi vào, để tôi xem tình trạng anh ấy thế nào.”
“Tổng giám đốc vẫn hôn mê chưa tỉnh, không nên bị làm phiền.”
Ý là hôm nay không chào đón.
Vu Thiến khoanh tay lại, vẻ mặt càng thêm mất kiên nhẫn: “Có phải hôm nay anh nhất quyết không chào đón tôi phải không?”
Nói xong cô ta lại nghĩ một thoáng, sau đấy nhướng mày nói: “Anh viện cớ không cho tôi vào, có phải bên trong có gì muốn giấu giếm không?”