Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 586
CHƯƠNG 586
“Thật ra em muốn nhờ anh giúp một việc. Không biết anh có rảnh không?” Lý Tang Du hơi lúng túng. Cô đã cố gắng tránh ràng buộc với Thái Vũ Hàng suốt cả một khoảng thời gian rất dài rồi, lần này vẫn không thể nào ngoại lệ.
Thái Vũ Hàng nhướng mày nói với người ở bên kia điện thoại: “Anh vừa mới có được chút ngày nghỉ phép em đã đã đoán trước rồi à?”
“Anh được nghỉ sao?” Lý Tang Du ngạc nhiên hỏi.
“Ngày mai anh định đến thăm hai bé cưng nhà em để tạo bất ngờ cho chúng đây. Xem ra là không thể có bất ngờ rồi.”
“Anh đừng nói dối em, cũng đừng vì em muốn anh giúp đỡ nên mới nói thế!”
Lý Tang Du biết rất có khả năng người đàn ông này sẽ gác lại bất kỳ công việc nào chỉ để giúp cô.
“Anh nói thật mà, lừa em làm gì?”
Thái Vũ Hàng nói đi nói lại rằng mình thật sự được nghỉ phép, vô cùng kiên định với lập trường của mình.
Lý Tang Du vẫn muốn phản bác lại, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ bé đầy mong đợi của Tịch Tịch, cô lại không thể phản bác thêm nữa.
Vậy là hai người chỉ đơn giản hẹn một khoảng thời gian để gặp mặt, sau đó Lý Tang Du thu dọn hành lý xuất phát.
……
Thành phố này vốn là nơi cả đời cô không muốn đặt chân đến nữa. Nếu không phải vì đây là cơ hội hiếm có để học tập thì có đánh chết cô cũng không muốn trở về đây.
Sau khi ra khỏi xe, Lý Tang Du vào cửa hàng chọn kính râm, tiện tay chọn một đôi kính màu trà, vừa đeo lên là đã che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.
Cô đứng trước gương gật đầu hài lòng, trả tiền rồi đeo kính râm rời khỏi cửa hàng.
Quận Đông Thành là nơi mà Lý Tang Du quen thuộc nhất, cô đã dành gần như toàn bộ cuộc sống sau khi kết hôn của mình ở nơi này.
Rất nhanh sau đó Lý Tang Du đã tìm được công ty mời mình. Lúc cô đến cũng là lúc sắp tan sở, nhân viên đang bận rộn chạy đông chạy tây.
Sau khi cô đến quầy lễ tân nói rõ lý do mình đến thì được đưa vào phòng họp rồi không làm gì thêm nữa.
Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không ai dẫn cô đi gặp quản lý. Cô kiên nhẫn đợi đến khi chỉ còn năm phút nữa là hết giờ làm.
Cô đẩy cửa phòng họp nhìn ra ngoài. Nam nữ nhộn nhạo, người nào người nấy đều đang làm việc của mình rất có trật tự. Đúng lúc bắt gặp một người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi tuổi trông khá nghiêm túc đi tới trước mặt mình, Lý Tang Du liền lấy dũng khí gọi người đó lại.
“Chị gì ơi?”
“Cô đang gọi tôi à?” Người kia bị gọi lại, thấy là người lạ thì hơi khó hiểu: “Công ty gần đây không tuyển người mới mà nhỉ? Cô là ai?”
“Tôi đến từ chi nhánh để báo cáo, muốn hỏi chị văn phòng quản lý ở đâu để tôi đi chào hỏi trước.”
Lý Tang Du mỉm cười, vì đã làm mẹ nên khuôn mặt cô tuy xinh đẹp nhưng không có tính công kích, người bình thường nhìn vào chỉ cảm thấy cô rất dịu dàng, nền nã.
Người kia buông lỏng cảnh giác với cô, nghĩ đến việc có lẽ cô tìm quản lý có chuyện gì nên liền chỉ đường cho Lý Tang Du.
Lý Tang Du vừa định nói lời cảm ơn thì người kia lại như nghĩ ra điều gì đó.
Người đó cau mày nói: “Không phải bình thường chi nhánh sẽ đến trụ sở báo cáo vào tháng tám sao? Sao năm nay lại tới sớm hơn hai tháng vậy?”
“Thật ra em muốn nhờ anh giúp một việc. Không biết anh có rảnh không?” Lý Tang Du hơi lúng túng. Cô đã cố gắng tránh ràng buộc với Thái Vũ Hàng suốt cả một khoảng thời gian rất dài rồi, lần này vẫn không thể nào ngoại lệ.
Thái Vũ Hàng nhướng mày nói với người ở bên kia điện thoại: “Anh vừa mới có được chút ngày nghỉ phép em đã đã đoán trước rồi à?”
“Anh được nghỉ sao?” Lý Tang Du ngạc nhiên hỏi.
“Ngày mai anh định đến thăm hai bé cưng nhà em để tạo bất ngờ cho chúng đây. Xem ra là không thể có bất ngờ rồi.”
“Anh đừng nói dối em, cũng đừng vì em muốn anh giúp đỡ nên mới nói thế!”
Lý Tang Du biết rất có khả năng người đàn ông này sẽ gác lại bất kỳ công việc nào chỉ để giúp cô.
“Anh nói thật mà, lừa em làm gì?”
Thái Vũ Hàng nói đi nói lại rằng mình thật sự được nghỉ phép, vô cùng kiên định với lập trường của mình.
Lý Tang Du vẫn muốn phản bác lại, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ bé đầy mong đợi của Tịch Tịch, cô lại không thể phản bác thêm nữa.
Vậy là hai người chỉ đơn giản hẹn một khoảng thời gian để gặp mặt, sau đó Lý Tang Du thu dọn hành lý xuất phát.
……
Thành phố này vốn là nơi cả đời cô không muốn đặt chân đến nữa. Nếu không phải vì đây là cơ hội hiếm có để học tập thì có đánh chết cô cũng không muốn trở về đây.
Sau khi ra khỏi xe, Lý Tang Du vào cửa hàng chọn kính râm, tiện tay chọn một đôi kính màu trà, vừa đeo lên là đã che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.
Cô đứng trước gương gật đầu hài lòng, trả tiền rồi đeo kính râm rời khỏi cửa hàng.
Quận Đông Thành là nơi mà Lý Tang Du quen thuộc nhất, cô đã dành gần như toàn bộ cuộc sống sau khi kết hôn của mình ở nơi này.
Rất nhanh sau đó Lý Tang Du đã tìm được công ty mời mình. Lúc cô đến cũng là lúc sắp tan sở, nhân viên đang bận rộn chạy đông chạy tây.
Sau khi cô đến quầy lễ tân nói rõ lý do mình đến thì được đưa vào phòng họp rồi không làm gì thêm nữa.
Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không ai dẫn cô đi gặp quản lý. Cô kiên nhẫn đợi đến khi chỉ còn năm phút nữa là hết giờ làm.
Cô đẩy cửa phòng họp nhìn ra ngoài. Nam nữ nhộn nhạo, người nào người nấy đều đang làm việc của mình rất có trật tự. Đúng lúc bắt gặp một người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi tuổi trông khá nghiêm túc đi tới trước mặt mình, Lý Tang Du liền lấy dũng khí gọi người đó lại.
“Chị gì ơi?”
“Cô đang gọi tôi à?” Người kia bị gọi lại, thấy là người lạ thì hơi khó hiểu: “Công ty gần đây không tuyển người mới mà nhỉ? Cô là ai?”
“Tôi đến từ chi nhánh để báo cáo, muốn hỏi chị văn phòng quản lý ở đâu để tôi đi chào hỏi trước.”
Lý Tang Du mỉm cười, vì đã làm mẹ nên khuôn mặt cô tuy xinh đẹp nhưng không có tính công kích, người bình thường nhìn vào chỉ cảm thấy cô rất dịu dàng, nền nã.
Người kia buông lỏng cảnh giác với cô, nghĩ đến việc có lẽ cô tìm quản lý có chuyện gì nên liền chỉ đường cho Lý Tang Du.
Lý Tang Du vừa định nói lời cảm ơn thì người kia lại như nghĩ ra điều gì đó.
Người đó cau mày nói: “Không phải bình thường chi nhánh sẽ đến trụ sở báo cáo vào tháng tám sao? Sao năm nay lại tới sớm hơn hai tháng vậy?”