Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 578
CHƯƠNG 578
Lờ mờ còn có thể nhìn thấy người trên ghế lái chảy rất nhiều máu, đến cả dung mạo cũng không thấy rõ.
Không hiểu sao cảnh tượng thảm khốc như vậy lại làm tim Lý Tang Du đập rất nhanh, cô không muốn để hai đứa trẻ nhìn quá nhiều.
“Mẹ biết các con thương người, nhưng mà có một số việc chúng ta không thể giúp được, các con hiểu không?”
Lũ trẻ hồn nhiên, trong sáng như vậy, không thể bị nhuốm bẩn được.
Lý Mộ và Lý Tịch cũng là hai đứa trẻ biết nghe lời, Lý Tang Du vừa nói xong, hai bé cũng không hỏi nữa, mặc cho Lý Tang Du dắt đi.
“Mộ Mộ, Tịch Tịch đúng là bé ngoan của mẹ.”
Lý Tang Du hài lòng xoa đầu hai đứa trẻ. Thế nhưng, tuy đã dặn các con đừng nhìn, Lý Tang Du vẫn không nhịn được quay đầu lại, liếc mắt nhìn.
Người kia hình như là người ba tới đón con tan học, bên tay lái phụ còn có một vài món quà. Lý Tang Du nhìn không rõ ràng, nhưng luôn cảm thấy cảm giác quen thuộc.
Cô ra sức lắc đầu, xóa bỏ sự sợ hãi trong lòng, nắm tay con dần biến mất phía bên kia đường.
Còn phía bên này, còi báo động của xe cứu thương và xe cảnh sát liên tiếp hú vang. Đám người đông dần lên, mồm năm miệng mười vây xung quanh bình luận.
Lục Huyền Lâm cảm thấy đầu mình rất đau. Anh nằm ngửa tại ghế lái, không biết là máu từ chỗ nào chảy ra làm trước mắt anh chỉ toàn là màu đỏ.
Rất muốn cứ ngủ luôn như thế, nhưng quà của mình còn chưa đem tặng được.
Hiện tại chắc là trường mẫu giáo đã tan, lúc anh tới còn có nghe được tiếng chuông báo hết giờ, chắc Tang Du cũng đã đón hai đứa bé đi rồi.
Anh còn muốn tặng quà cho hai bé cưng, nhìn Tang Du thêm lần nữa.
Thế mà bây giờ…
Anh hơi đau khổ, đau khổ vì sao mình lại gây tai nạn ở chỗ này.
Nếu để cho Mộ Mộ và Tịch Tịch nhìn thấy cảnh tượng này thì liệu có quá tàn khốc hay không?
Lục Huyền Lâm cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ, dần dần ngất đi.
“Xe cứu thương đâu? Xe cứu thương! Nạn nhân có tình trạng hôn mê rồi!”
Đám cảnh sát gầm lên, cửa xe Bentley khóa rất chặt, bọn họ không có công cụ mở cửa xe, đành phải kêu gọi đội phòng cháy chữa cháy đến.
Nhân viên y tế đã mang xe cứu thương đến, nhìn thảm trạng tai nạn cũng giật mình!
“Xuất huyết nhiều, tìm người che miệng vết thương của anh ta lại, rồi bảo lái xe lái nhanh một chút, mau về bệnh viện!”
Tình hình của Lục Huyền Lâm không tốt cho lắm. Anh bị kẹt ở giữa túi hơi an toàn và chỗ ngồi, hoàn toàn không thể nhúc nhích, hơn nữa đầu xe biến dạng nghiêm trọng, Lục Huyền Lâm có thể ngạt thở bất cứ lúc nào.
Nhưng so với tài xế trên chiếc xe anh đụng phải, tình hình của Lục Huyễn Lâm vẫn đỡ hơn nhiều.
Xe của tài xế kia không có hệ đai an toàn nên cả người văng ra khỏi thùng xe, trên mặt loang lổ máu, vẫn chưa biết có thể cứu được hay không.
Có điều, chính vì người đó bị thương quá nghiêm trọng và đang ở bên ngoài xe, nên nhân viên y tế nhanh chóng đưa anh ta lên xe cứu thương tới bệnh viện điều trị.
“Anh ấy bị kẹt rồi, chúng ta không có cách cứu anh ấy ra.” Một bác sĩ đi tới bên cạnh xe Lục Huyền Lâm, xem xét tình hình một chút rồi lớn giọng nói.
Lờ mờ còn có thể nhìn thấy người trên ghế lái chảy rất nhiều máu, đến cả dung mạo cũng không thấy rõ.
Không hiểu sao cảnh tượng thảm khốc như vậy lại làm tim Lý Tang Du đập rất nhanh, cô không muốn để hai đứa trẻ nhìn quá nhiều.
“Mẹ biết các con thương người, nhưng mà có một số việc chúng ta không thể giúp được, các con hiểu không?”
Lũ trẻ hồn nhiên, trong sáng như vậy, không thể bị nhuốm bẩn được.
Lý Mộ và Lý Tịch cũng là hai đứa trẻ biết nghe lời, Lý Tang Du vừa nói xong, hai bé cũng không hỏi nữa, mặc cho Lý Tang Du dắt đi.
“Mộ Mộ, Tịch Tịch đúng là bé ngoan của mẹ.”
Lý Tang Du hài lòng xoa đầu hai đứa trẻ. Thế nhưng, tuy đã dặn các con đừng nhìn, Lý Tang Du vẫn không nhịn được quay đầu lại, liếc mắt nhìn.
Người kia hình như là người ba tới đón con tan học, bên tay lái phụ còn có một vài món quà. Lý Tang Du nhìn không rõ ràng, nhưng luôn cảm thấy cảm giác quen thuộc.
Cô ra sức lắc đầu, xóa bỏ sự sợ hãi trong lòng, nắm tay con dần biến mất phía bên kia đường.
Còn phía bên này, còi báo động của xe cứu thương và xe cảnh sát liên tiếp hú vang. Đám người đông dần lên, mồm năm miệng mười vây xung quanh bình luận.
Lục Huyền Lâm cảm thấy đầu mình rất đau. Anh nằm ngửa tại ghế lái, không biết là máu từ chỗ nào chảy ra làm trước mắt anh chỉ toàn là màu đỏ.
Rất muốn cứ ngủ luôn như thế, nhưng quà của mình còn chưa đem tặng được.
Hiện tại chắc là trường mẫu giáo đã tan, lúc anh tới còn có nghe được tiếng chuông báo hết giờ, chắc Tang Du cũng đã đón hai đứa bé đi rồi.
Anh còn muốn tặng quà cho hai bé cưng, nhìn Tang Du thêm lần nữa.
Thế mà bây giờ…
Anh hơi đau khổ, đau khổ vì sao mình lại gây tai nạn ở chỗ này.
Nếu để cho Mộ Mộ và Tịch Tịch nhìn thấy cảnh tượng này thì liệu có quá tàn khốc hay không?
Lục Huyền Lâm cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ, dần dần ngất đi.
“Xe cứu thương đâu? Xe cứu thương! Nạn nhân có tình trạng hôn mê rồi!”
Đám cảnh sát gầm lên, cửa xe Bentley khóa rất chặt, bọn họ không có công cụ mở cửa xe, đành phải kêu gọi đội phòng cháy chữa cháy đến.
Nhân viên y tế đã mang xe cứu thương đến, nhìn thảm trạng tai nạn cũng giật mình!
“Xuất huyết nhiều, tìm người che miệng vết thương của anh ta lại, rồi bảo lái xe lái nhanh một chút, mau về bệnh viện!”
Tình hình của Lục Huyền Lâm không tốt cho lắm. Anh bị kẹt ở giữa túi hơi an toàn và chỗ ngồi, hoàn toàn không thể nhúc nhích, hơn nữa đầu xe biến dạng nghiêm trọng, Lục Huyền Lâm có thể ngạt thở bất cứ lúc nào.
Nhưng so với tài xế trên chiếc xe anh đụng phải, tình hình của Lục Huyễn Lâm vẫn đỡ hơn nhiều.
Xe của tài xế kia không có hệ đai an toàn nên cả người văng ra khỏi thùng xe, trên mặt loang lổ máu, vẫn chưa biết có thể cứu được hay không.
Có điều, chính vì người đó bị thương quá nghiêm trọng và đang ở bên ngoài xe, nên nhân viên y tế nhanh chóng đưa anh ta lên xe cứu thương tới bệnh viện điều trị.
“Anh ấy bị kẹt rồi, chúng ta không có cách cứu anh ấy ra.” Một bác sĩ đi tới bên cạnh xe Lục Huyền Lâm, xem xét tình hình một chút rồi lớn giọng nói.