Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
CHƯƠNG 9
Bộ phận mới, đồng nghiệp mới, muốn sống chung vốn đã là chuyện khó, cộng thêm việc cô còn là nhân viên thăng chức do được “chăm sóc đặc biệt” nữa, muốn quản lý năm sáu người dưới trướng khó càng thêm khó.
Mấy ngày liên tục, cấp dưới luôn tìm đủ mọi lý do tan làm trước giờ.
Để lại một mình cô xử lý nhiệm vụ các bộ phận khác đưa xuống, dự định đi thành phố C cũng chỉ có thể gác lại vô thời hạn.
Hôm nay, những người khác vẫn tan làm sớm, Lý Tang Du khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ xả hơi cầm ly nước đi tới phòng giải khát, muốn pha một ly cà phê uống cho tỉnh táo.
Vừa đi tới cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện vang lên trong phòng giải khát: “Nguyệt Sương, cô nói xem hôm nay chúng ta cũng đều tan làm sớm như vậy có xảy ra chuyện gì không? Lỡ như bị cấp trên biết thì chúng ta mất việc đấy.”
“Sợ cái gì, mấy hôm nay tổng giám đốc không ở công ty, trên dưới cả công ty không có ai quan tâm đến cô ta cả, cô ta đi nói với ai đây? Dù cô ta có nói thì cũng chẳng ai tin.”
“Nếu thật sự xảy ra chuyện, cô cũng biết hoàn cảnh gia đình của tôi không tốt rồi, không có công việc này thì tôi khóc với ai đây…”
“Yên tâm đi, chúng ta đông người như thế, đến lúc đó chúng ta cùng nhất trí nói không có chuyện này, cô ta có thể làm gì được chúng ta? Tôi ghét nhất chính là loại người thứ ba như cô ta, nếu để tổng giám đốc phu nhân biết cô ta nhất định sẽ chết chắc.”
“Nhưng mà…”
“Đi thôi, tôi không muốn thấy mặt cô ta.”
Vừa dứt lời, Triệu Nguyệt Sương đã hoảng hốt thét lên một tiếng.
Lý Tang Du đi vào.
“Nhóm trưởng …” Trịnh Tinh Tinh vẫn luôn nói xấu cô lập tức sợ đến mức tái mặt, ngay cả giọng nói cũng hơi run rẩy.
Lý Tang Du không nói câu nào rót cà phê xong thì đi ra ngoài.
Sự im lặng này còn kinh khủng hơn hai bạt tai nữa.
Trịnh Tinh Tinh vội kéo Triệu Nguyệt Sương, rời khỏi bộ phận.
“Tinh Tinh, cô nói xem nhóm trưởng sẽ trừng phạt chúng ta thế nào đây?”
“Ai biết, khi nãy ánh mắt cô ta như chỉ tiếc không thể giết chết chúng ta vậy.”
“Vậy… vậy phải làm sao đây?”
“Còn có thể làm sao? Ngày mai không xin về sớm nữa, không nghe câu quan mới nhậm chức phải ra oai sao, chúng ta không thể trở thành đối tượng để cô ta khai đao được.”
“Đúng đúng đúng, ngày mai ở lại tăng ca có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu…”
Lời nói của hai người ở phòng giải khác không hề mang lại chút ảnh hưởng nào với Lý Tang Du cả, mấy hôm nay cô đã nghe những lời khó nghe hơn thành quen rồi.
Phòng làm việc yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gõ phím cạch cạch.
… Bóng đêm bao phủ, tô đen tất cả không gian bằng màu sắc vốn có của nó.
Một chiếc Rolls Royce kiểu dài màu đen dừng lại bên ngoài cửa tập đoàn Lục Thị.
“Tổng giám đốc, đến công ty rồi.” Tài xế Tiểu Trương nhỏ giọng nhắc nhở.
Lục Huyền Lâm ngồi giả vờ ngủ ở ghế sau chậm rãi mở mắt ra, xuyên qua cửa sổ xe nhìn mấy cái cửa sổ vẫn còn sáng đèn trong công ty.
Bộ phận mới, đồng nghiệp mới, muốn sống chung vốn đã là chuyện khó, cộng thêm việc cô còn là nhân viên thăng chức do được “chăm sóc đặc biệt” nữa, muốn quản lý năm sáu người dưới trướng khó càng thêm khó.
Mấy ngày liên tục, cấp dưới luôn tìm đủ mọi lý do tan làm trước giờ.
Để lại một mình cô xử lý nhiệm vụ các bộ phận khác đưa xuống, dự định đi thành phố C cũng chỉ có thể gác lại vô thời hạn.
Hôm nay, những người khác vẫn tan làm sớm, Lý Tang Du khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ xả hơi cầm ly nước đi tới phòng giải khát, muốn pha một ly cà phê uống cho tỉnh táo.
Vừa đi tới cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện vang lên trong phòng giải khát: “Nguyệt Sương, cô nói xem hôm nay chúng ta cũng đều tan làm sớm như vậy có xảy ra chuyện gì không? Lỡ như bị cấp trên biết thì chúng ta mất việc đấy.”
“Sợ cái gì, mấy hôm nay tổng giám đốc không ở công ty, trên dưới cả công ty không có ai quan tâm đến cô ta cả, cô ta đi nói với ai đây? Dù cô ta có nói thì cũng chẳng ai tin.”
“Nếu thật sự xảy ra chuyện, cô cũng biết hoàn cảnh gia đình của tôi không tốt rồi, không có công việc này thì tôi khóc với ai đây…”
“Yên tâm đi, chúng ta đông người như thế, đến lúc đó chúng ta cùng nhất trí nói không có chuyện này, cô ta có thể làm gì được chúng ta? Tôi ghét nhất chính là loại người thứ ba như cô ta, nếu để tổng giám đốc phu nhân biết cô ta nhất định sẽ chết chắc.”
“Nhưng mà…”
“Đi thôi, tôi không muốn thấy mặt cô ta.”
Vừa dứt lời, Triệu Nguyệt Sương đã hoảng hốt thét lên một tiếng.
Lý Tang Du đi vào.
“Nhóm trưởng …” Trịnh Tinh Tinh vẫn luôn nói xấu cô lập tức sợ đến mức tái mặt, ngay cả giọng nói cũng hơi run rẩy.
Lý Tang Du không nói câu nào rót cà phê xong thì đi ra ngoài.
Sự im lặng này còn kinh khủng hơn hai bạt tai nữa.
Trịnh Tinh Tinh vội kéo Triệu Nguyệt Sương, rời khỏi bộ phận.
“Tinh Tinh, cô nói xem nhóm trưởng sẽ trừng phạt chúng ta thế nào đây?”
“Ai biết, khi nãy ánh mắt cô ta như chỉ tiếc không thể giết chết chúng ta vậy.”
“Vậy… vậy phải làm sao đây?”
“Còn có thể làm sao? Ngày mai không xin về sớm nữa, không nghe câu quan mới nhậm chức phải ra oai sao, chúng ta không thể trở thành đối tượng để cô ta khai đao được.”
“Đúng đúng đúng, ngày mai ở lại tăng ca có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu…”
Lời nói của hai người ở phòng giải khác không hề mang lại chút ảnh hưởng nào với Lý Tang Du cả, mấy hôm nay cô đã nghe những lời khó nghe hơn thành quen rồi.
Phòng làm việc yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gõ phím cạch cạch.
… Bóng đêm bao phủ, tô đen tất cả không gian bằng màu sắc vốn có của nó.
Một chiếc Rolls Royce kiểu dài màu đen dừng lại bên ngoài cửa tập đoàn Lục Thị.
“Tổng giám đốc, đến công ty rồi.” Tài xế Tiểu Trương nhỏ giọng nhắc nhở.
Lục Huyền Lâm ngồi giả vờ ngủ ở ghế sau chậm rãi mở mắt ra, xuyên qua cửa sổ xe nhìn mấy cái cửa sổ vẫn còn sáng đèn trong công ty.