Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-956
Chương 956
“Các người chắc chắn làm như vậy có thể khiến cho Đường Thi và Bạc Dạ nghi ngờ lẫn nhau chứ?”
Vinh Nam ngồi trên ghế, bọn họ không bật đèn trong phòng làm việc lên, Vinh Nam nghiêng người hòa làm một với đêm tối, dường như đêm tối chính là một phần của anh ta
. “Dù không thể khiến bọn họ hoàn toàn cắt đứt, nhưng có lẽ cũng có dao động Ngải Tư tỉnh táo đưa ra một nhận xét: “Chỉ cần Đường Thi và Bạc Dạ trở mặt với nhau, mọi chuyện sẽ trở nên dễ thu dọn hơn.”
Tình yêu là thứ khó bị phá vỡ nhất, nhưng đồng thời cũng là thứ không thể chịu được hoài nghi và đan đo nhất. “Vậy thì tốt. Để bản thân bọn họ đều chán ghét đối phương, nếu như có thể tự giết hại lẫn nhau cũng là một kết cuộc không tệ.” Vinh Nam sờ cám, dường như đang tưởng tượng ra khung cảnh kia: “Trái lại cũng thật đáng tiếc cho hai người kia. Bạc Dạ là một người có IQ cao, Đường Thi cũng không phải là loại phụ nữ yếu đuối, nếu như bọn họ tàn sát lẫn nhau.”
Bỗng nhiên Vinh Nam dừng lại, khóe miệng chậm rãi dâng lên ý cười: “Trái lại tôi thật sự muốn xem tình yêu đầm máu này một chút, để xem ai thắng ai thua.”
Ngải Tư đứng ở bên cạnh không nói gì, nhưng mà hô hấp lại thay đổi.
Vinh Nam nằm bắt được chi tiết này, ánh mắt vô cùng cảnh giác nhìn về phía anh ta một chút, sâu xa nói: “Cậu có lời gì muốn nói sao?”
Ngải Tư mím môi, nhưng lại càng biểu hiện rõ hơn vẻ muốn nói lại thôi.
Động tác của Vinh Nam thả lỏng hơn, giọng nói cũng theo đó nhẹ nhàng hơn: “Có lời gì muốn nói sao? Ngải Tư, từ trước đến giờ tôi vẫn luôn tin tưởng cậu, cứ nói thẳng ra đi”
Cuối cùng Ngải Tư cũng mở miệng, giọng nói của anh ta cũng lạnh lẽo như tính cách của anh ta vậy: “Thưa anh, anh ly gián Đường Thi và Bạc Dạ, từ sau khi bắt đầu xảy ra chuyện ở London, sau đó cũng là lúc Lục Y Đình bắt đầu bị người của Bạc Dạ bắt đi nhốt vào trong ngục đen. Tôi nghĩ là, anh…”
Tiếng cười của Vinh Nam vang lên: “Cậu cho là tôi đang bảo thù cho Lục Y Đình sao?”
Ngải Tư im lặng mấy giây, cuối cùng cũng thừa nhận: “Đúng, tôi đã nghĩ như vậy. Thưa anh, tôi không có ác ý tự phỏng doán anh.”
“Tôi hiểu ý của cậu.”
Vinh Nam đưa tay bật công tắc trên vách tường lên, trong phòng làm việc lập tức đèn đuốc sáng trưng. Anh ta nhìn thắng vào trong mắt của Ngải Tư, sau đó mở miệng nói: “Cho nên hiểu sâu hơn là cậu đang hỏi tôi… Phải chăng là vì Lục Y Đình nên tôi mới làm ra tất cả những chuyện này phải không?”
Ngải Tư củi đầu, dáng người cao cao gầy gò tạo thành một cái bóng trên vách tường.
Vinh Nam cũng im lặng giống như anh ta, thật lâu sau đó người đàn ông mới lầm bầm: “Có lẽ là như vậy.” Cả người của Ngải Tư chợt đông lại, tiếp theo đó không thể tin được mà ngẩng đầu lên. “Có lẽ chính là vì Lục Y Đình nên tôi mới làm như vậy.”
Vinh Nam chống tay lên nửa bên cảm của mình, tư thế tao nhã, liếc mắt nhìn qua, giống như một vị để vương nào đó đang nhìn xuống thần dân của mình.
Ngải Tư biết rõ tính cách của Vinh Nam không phải là tàn bạo, mà là kiêu ngạo. Là bẩm sinh đã kiêu ngạo.
Anh ta nói: “Thưa anh… anh đối với Lục Y Đình, rốt cuộc là còn có sự yêu mến sao?”
Có thể hỏi được câu này phải nói là vô cùng to gan, nhưng mà bởi vì người này là Ngải Tư, là Ngải Tư do một tay Vinh Nam bồi dưỡng ra, cho nên Vinh Nam cho phép anh ta quá dáng “Cậu muốn nghe được câu trả lời như thế nào đây?”
Anh ta chuyển ánh mắt ra bên ngoài cửa số: “Lục Y Đình sao? Không, tôi đối với bản thân của người phụ nữ này, không có bất kỳ sự yêu mến nào cả.”
Ngón tay của Ngải Tư siết chặt lại một chút. “Nhưng bởi vì người phụ nữ này, không thể vứt bỏ được.”
Trên mặt của Vinh Nam bày ra vẻ phiền não, thế nhưng lời nói ra lại tương đối vô tình: “Bởi vì trước mắt tôi vẫn chưa chọn được người nào thích hợp hơn cô ta, gương mặt và dáng người của cô ta, là thứ vũ khí lợi hại giúp tôi có thể khống chế được đám đàn ông còn lại. Cho nên tôi không thể không có Lục Y Đình, hẳn là cậu đã hiểu rồi chứ”
“Các người chắc chắn làm như vậy có thể khiến cho Đường Thi và Bạc Dạ nghi ngờ lẫn nhau chứ?”
Vinh Nam ngồi trên ghế, bọn họ không bật đèn trong phòng làm việc lên, Vinh Nam nghiêng người hòa làm một với đêm tối, dường như đêm tối chính là một phần của anh ta
. “Dù không thể khiến bọn họ hoàn toàn cắt đứt, nhưng có lẽ cũng có dao động Ngải Tư tỉnh táo đưa ra một nhận xét: “Chỉ cần Đường Thi và Bạc Dạ trở mặt với nhau, mọi chuyện sẽ trở nên dễ thu dọn hơn.”
Tình yêu là thứ khó bị phá vỡ nhất, nhưng đồng thời cũng là thứ không thể chịu được hoài nghi và đan đo nhất. “Vậy thì tốt. Để bản thân bọn họ đều chán ghét đối phương, nếu như có thể tự giết hại lẫn nhau cũng là một kết cuộc không tệ.” Vinh Nam sờ cám, dường như đang tưởng tượng ra khung cảnh kia: “Trái lại cũng thật đáng tiếc cho hai người kia. Bạc Dạ là một người có IQ cao, Đường Thi cũng không phải là loại phụ nữ yếu đuối, nếu như bọn họ tàn sát lẫn nhau.”
Bỗng nhiên Vinh Nam dừng lại, khóe miệng chậm rãi dâng lên ý cười: “Trái lại tôi thật sự muốn xem tình yêu đầm máu này một chút, để xem ai thắng ai thua.”
Ngải Tư đứng ở bên cạnh không nói gì, nhưng mà hô hấp lại thay đổi.
Vinh Nam nằm bắt được chi tiết này, ánh mắt vô cùng cảnh giác nhìn về phía anh ta một chút, sâu xa nói: “Cậu có lời gì muốn nói sao?”
Ngải Tư mím môi, nhưng lại càng biểu hiện rõ hơn vẻ muốn nói lại thôi.
Động tác của Vinh Nam thả lỏng hơn, giọng nói cũng theo đó nhẹ nhàng hơn: “Có lời gì muốn nói sao? Ngải Tư, từ trước đến giờ tôi vẫn luôn tin tưởng cậu, cứ nói thẳng ra đi”
Cuối cùng Ngải Tư cũng mở miệng, giọng nói của anh ta cũng lạnh lẽo như tính cách của anh ta vậy: “Thưa anh, anh ly gián Đường Thi và Bạc Dạ, từ sau khi bắt đầu xảy ra chuyện ở London, sau đó cũng là lúc Lục Y Đình bắt đầu bị người của Bạc Dạ bắt đi nhốt vào trong ngục đen. Tôi nghĩ là, anh…”
Tiếng cười của Vinh Nam vang lên: “Cậu cho là tôi đang bảo thù cho Lục Y Đình sao?”
Ngải Tư im lặng mấy giây, cuối cùng cũng thừa nhận: “Đúng, tôi đã nghĩ như vậy. Thưa anh, tôi không có ác ý tự phỏng doán anh.”
“Tôi hiểu ý của cậu.”
Vinh Nam đưa tay bật công tắc trên vách tường lên, trong phòng làm việc lập tức đèn đuốc sáng trưng. Anh ta nhìn thắng vào trong mắt của Ngải Tư, sau đó mở miệng nói: “Cho nên hiểu sâu hơn là cậu đang hỏi tôi… Phải chăng là vì Lục Y Đình nên tôi mới làm ra tất cả những chuyện này phải không?”
Ngải Tư củi đầu, dáng người cao cao gầy gò tạo thành một cái bóng trên vách tường.
Vinh Nam cũng im lặng giống như anh ta, thật lâu sau đó người đàn ông mới lầm bầm: “Có lẽ là như vậy.” Cả người của Ngải Tư chợt đông lại, tiếp theo đó không thể tin được mà ngẩng đầu lên. “Có lẽ chính là vì Lục Y Đình nên tôi mới làm như vậy.”
Vinh Nam chống tay lên nửa bên cảm của mình, tư thế tao nhã, liếc mắt nhìn qua, giống như một vị để vương nào đó đang nhìn xuống thần dân của mình.
Ngải Tư biết rõ tính cách của Vinh Nam không phải là tàn bạo, mà là kiêu ngạo. Là bẩm sinh đã kiêu ngạo.
Anh ta nói: “Thưa anh… anh đối với Lục Y Đình, rốt cuộc là còn có sự yêu mến sao?”
Có thể hỏi được câu này phải nói là vô cùng to gan, nhưng mà bởi vì người này là Ngải Tư, là Ngải Tư do một tay Vinh Nam bồi dưỡng ra, cho nên Vinh Nam cho phép anh ta quá dáng “Cậu muốn nghe được câu trả lời như thế nào đây?”
Anh ta chuyển ánh mắt ra bên ngoài cửa số: “Lục Y Đình sao? Không, tôi đối với bản thân của người phụ nữ này, không có bất kỳ sự yêu mến nào cả.”
Ngón tay của Ngải Tư siết chặt lại một chút. “Nhưng bởi vì người phụ nữ này, không thể vứt bỏ được.”
Trên mặt của Vinh Nam bày ra vẻ phiền não, thế nhưng lời nói ra lại tương đối vô tình: “Bởi vì trước mắt tôi vẫn chưa chọn được người nào thích hợp hơn cô ta, gương mặt và dáng người của cô ta, là thứ vũ khí lợi hại giúp tôi có thể khống chế được đám đàn ông còn lại. Cho nên tôi không thể không có Lục Y Đình, hẳn là cậu đã hiểu rồi chứ”