Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-951
Chương 951
Khoảnh khắc đó giống như là sét đánh từ trên trời đánh xuống.
Đường Thi nhìn tấm ảnh phóng to trước mắt, bàn tay cầm máy tính bảng không nhịn nổi bắt đầu run rẩy.
Vì sao lại như vậy?
Ở bên ngoài trời mưa từ đêm hôm qua đến bây giờ vẫn chưa dứt, mưa rơi tầm tả, cả thành phố giống như đang chìm trong mưa lạnh.
Mà Đường Thi có cảm giác chính cô cũng đang chết chìm trong cơn mưa lạnh lẽo.
Bạc Dạ dường như bị đêm lạnh đóng băng, trực tiếp bị lạnh đến choàng tỉnh.
Trời ạ, điều hòa đang mở mười tám độ, đứa nào ngu ngốc mà làm vậy không biết. Đã biết cơ thể anh chịu lạnh không tốt còn chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp như vậy, là muốn trực tiếp đóng băng chết anh hay sao.
Bạc Dạ nhẹ nhàng vứt chăn qua một bên, ngồi dậy, sau đó bất chợt phát hiện hình như có cái gì không đúng lẫm.
Không… không đúng.
Một nửa giường của anh có dấu vết có người từng ngủ qua.
Bạc Dạ bị trực giác nhanh nhạy này kích thích đến mức da gà rồi tóc gáy trên người dựng đứng cả lên, vừa quay đầu lại thấy cửa sổ đã đóng kin hết.
Anh lấy cái áo gần đó khoác lên, đi tới cửa, thấy Kỳ Mặc và Lạc Phàm đang ngồi bên ngoài nghiên cứu số sách, Bạc Dạ cau mày nói: “Lúc nãy có ai vào đây không?”
Kỳ Mặc và Lạc Phàm tháo tai nghe điện thoại xuống, trên mặt đều tràn ngập vẻ nghỉ hoặc: “Cái gì?”
Bạc Dạ hít một hơi khí lạnh thật sâu.
Lập tức cất bước đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Đi theo tôi xem camera giảm sát ở nơi này một chút.”
“Cái gì?”
Kỳ Mặc nhất thời không thể phục hồi tinh thần lại được, sau đỏ mới hô lên một tiếng: “Bạc Da, ngay cả trong nhà của mình mà anh cũng lắp đặt camera giám sát nữa sao?”
Trong mắt Bạc Dạ mang theo sự u ám khó lường: “Đề phòng vẫn tốt hơn nên mới dự bị mấy cái”
Ngay cả trong phòng ngủ của chính mình mà cũng lắp đặt camera theo dõi, rốt cuộc người này có bao nhiêu đáng sợ vậy chứ?
Ngay cả người năm bên cạnh anh, anh cũng không dễ dàng gì tin tưởng hoàn toàn, cái này nằm ngoài phạm vi đề phòng của một người bình thường.
Kỳ Mặc thì thầm: “Bạc Dạ, người bên cạnh anh, có cái gì mà không thể hoàn toàn đặt lòng tin sao?”
Bạc Da cười lạnh một tiếng: “Tin tưởng hoàn toàn đồng nghĩa với việc mang sinh mạng của mình đặt vào tay của đối phương, cho nên tôi không thể đối với ai cũng là cho hết toàn bộ sự tín nhiệm.”
Kỳ Mặc trầm mặc, cúi đầu đi theo Bạc Dạ, anh ta và Lạc Phàm hơn nửa đêm bị Bạc Dạ gọi đến điều tra số liệu, hiện tại vừa lúc đã đẩy nhanh tốc được một nửa thì Bạc Dạ tỉnh giấc và đi ra làm cho bọn họ có cảm giác việc của mình còn sắp bận hơn nữa.
Truyện Truyện Teen
Kỳ Mặc nhanh chóng điều chỉnh camera giám sát, sau đó nhìn thấy trên màn hình xuất hiện một người phụ nữ che mặt từ cửa sổ nhảy vào, leo lên giường Bạc Dạ, thậm chí còn đụng vào điện thoại di động của anh.
Người có khả năng làm chuyện này là…
Lục Y Đình.
Trong đầu Bạc Dạ lập tức hiện ra cái tên này: “Nhanh chóng điều tra Lục Y Đình một chút. Chết tiệt, chẳng lẽ cô ta được thả ra ngoài rồi sao?”
Anh nhớ rõ là mình đã nhốt Lục Y Đình lại, vì sao cô ta lại thoát ra được? Lạc Phim tức tốc bắt đầu liên lạc với nhóm người Tùng
Lâm, nhưng một lúc lâu vẫn không có hồi âm, hơn nữa còn không kết nối được,
Người thanh niên rất nhanh nhận ra được cái gì đó, cúp điện thoại quay sang nói với Bạc Dạ: “Rất có thể… nhóm người canh giữ Lục Y Đình, bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Có người đã đến cứu Lục Y Đình, rốt cuộc đó là ai?
Là Vinh Nam sao?
Không phải, người đàn ông máu lạnh vô tình Vinh Nam này sao lại có thể vì một mình Lục Y Đình mà lãng phí sức lực và thời gian của chính mình được? Dù sao chuyện này cũng rủi ro cao như vậy, lấy tính cách của Vinh Nam ra mà nói, anh ta sẽ không mạo hiểm chính mình như vậy để cứu cô gái là thuộc hạ của mình.
Như vậy, cuối cùng đã có gì xảy ra?
Ánh mắt Bạc Dạ lóe lên một tia lạnh lẽo, hô hấp cũng bắt đầu tăng nhanh: “Mau lên, giúp tôi điều tra một người.” Đêm khuya, Lục Y Đình đấy cửa ra, sau khi chấp hành nhiệm vụ trở về, chậm rãi quý xuống trước mặt Vinh Nam.
“Tôi không ngờ cô có thể sống sót trở về”
Vinh Nam híp mắt lại, trong đôi mắt kia chỉ toàn là sự lạnh lùng.
Khoảnh khắc đó giống như là sét đánh từ trên trời đánh xuống.
Đường Thi nhìn tấm ảnh phóng to trước mắt, bàn tay cầm máy tính bảng không nhịn nổi bắt đầu run rẩy.
Vì sao lại như vậy?
Ở bên ngoài trời mưa từ đêm hôm qua đến bây giờ vẫn chưa dứt, mưa rơi tầm tả, cả thành phố giống như đang chìm trong mưa lạnh.
Mà Đường Thi có cảm giác chính cô cũng đang chết chìm trong cơn mưa lạnh lẽo.
Bạc Dạ dường như bị đêm lạnh đóng băng, trực tiếp bị lạnh đến choàng tỉnh.
Trời ạ, điều hòa đang mở mười tám độ, đứa nào ngu ngốc mà làm vậy không biết. Đã biết cơ thể anh chịu lạnh không tốt còn chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp như vậy, là muốn trực tiếp đóng băng chết anh hay sao.
Bạc Dạ nhẹ nhàng vứt chăn qua một bên, ngồi dậy, sau đó bất chợt phát hiện hình như có cái gì không đúng lẫm.
Không… không đúng.
Một nửa giường của anh có dấu vết có người từng ngủ qua.
Bạc Dạ bị trực giác nhanh nhạy này kích thích đến mức da gà rồi tóc gáy trên người dựng đứng cả lên, vừa quay đầu lại thấy cửa sổ đã đóng kin hết.
Anh lấy cái áo gần đó khoác lên, đi tới cửa, thấy Kỳ Mặc và Lạc Phàm đang ngồi bên ngoài nghiên cứu số sách, Bạc Dạ cau mày nói: “Lúc nãy có ai vào đây không?”
Kỳ Mặc và Lạc Phàm tháo tai nghe điện thoại xuống, trên mặt đều tràn ngập vẻ nghỉ hoặc: “Cái gì?”
Bạc Dạ hít một hơi khí lạnh thật sâu.
Lập tức cất bước đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Đi theo tôi xem camera giảm sát ở nơi này một chút.”
“Cái gì?”
Kỳ Mặc nhất thời không thể phục hồi tinh thần lại được, sau đỏ mới hô lên một tiếng: “Bạc Da, ngay cả trong nhà của mình mà anh cũng lắp đặt camera giám sát nữa sao?”
Trong mắt Bạc Dạ mang theo sự u ám khó lường: “Đề phòng vẫn tốt hơn nên mới dự bị mấy cái”
Ngay cả trong phòng ngủ của chính mình mà cũng lắp đặt camera theo dõi, rốt cuộc người này có bao nhiêu đáng sợ vậy chứ?
Ngay cả người năm bên cạnh anh, anh cũng không dễ dàng gì tin tưởng hoàn toàn, cái này nằm ngoài phạm vi đề phòng của một người bình thường.
Kỳ Mặc thì thầm: “Bạc Dạ, người bên cạnh anh, có cái gì mà không thể hoàn toàn đặt lòng tin sao?”
Bạc Da cười lạnh một tiếng: “Tin tưởng hoàn toàn đồng nghĩa với việc mang sinh mạng của mình đặt vào tay của đối phương, cho nên tôi không thể đối với ai cũng là cho hết toàn bộ sự tín nhiệm.”
Kỳ Mặc trầm mặc, cúi đầu đi theo Bạc Dạ, anh ta và Lạc Phàm hơn nửa đêm bị Bạc Dạ gọi đến điều tra số liệu, hiện tại vừa lúc đã đẩy nhanh tốc được một nửa thì Bạc Dạ tỉnh giấc và đi ra làm cho bọn họ có cảm giác việc của mình còn sắp bận hơn nữa.
Truyện Truyện Teen
Kỳ Mặc nhanh chóng điều chỉnh camera giám sát, sau đó nhìn thấy trên màn hình xuất hiện một người phụ nữ che mặt từ cửa sổ nhảy vào, leo lên giường Bạc Dạ, thậm chí còn đụng vào điện thoại di động của anh.
Người có khả năng làm chuyện này là…
Lục Y Đình.
Trong đầu Bạc Dạ lập tức hiện ra cái tên này: “Nhanh chóng điều tra Lục Y Đình một chút. Chết tiệt, chẳng lẽ cô ta được thả ra ngoài rồi sao?”
Anh nhớ rõ là mình đã nhốt Lục Y Đình lại, vì sao cô ta lại thoát ra được? Lạc Phim tức tốc bắt đầu liên lạc với nhóm người Tùng
Lâm, nhưng một lúc lâu vẫn không có hồi âm, hơn nữa còn không kết nối được,
Người thanh niên rất nhanh nhận ra được cái gì đó, cúp điện thoại quay sang nói với Bạc Dạ: “Rất có thể… nhóm người canh giữ Lục Y Đình, bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Có người đã đến cứu Lục Y Đình, rốt cuộc đó là ai?
Là Vinh Nam sao?
Không phải, người đàn ông máu lạnh vô tình Vinh Nam này sao lại có thể vì một mình Lục Y Đình mà lãng phí sức lực và thời gian của chính mình được? Dù sao chuyện này cũng rủi ro cao như vậy, lấy tính cách của Vinh Nam ra mà nói, anh ta sẽ không mạo hiểm chính mình như vậy để cứu cô gái là thuộc hạ của mình.
Như vậy, cuối cùng đã có gì xảy ra?
Ánh mắt Bạc Dạ lóe lên một tia lạnh lẽo, hô hấp cũng bắt đầu tăng nhanh: “Mau lên, giúp tôi điều tra một người.” Đêm khuya, Lục Y Đình đấy cửa ra, sau khi chấp hành nhiệm vụ trở về, chậm rãi quý xuống trước mặt Vinh Nam.
“Tôi không ngờ cô có thể sống sót trở về”
Vinh Nam híp mắt lại, trong đôi mắt kia chỉ toàn là sự lạnh lùng.