Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 936-948
Chương 936
“Tại sao lúc cậu trở về lại không trực tiếp đến tìm cháu?”
Đường Duy khóc lóc ôm lấy Đường Dịch không chịu buông ra: “Cháu lo lắng muốn chết luôn. Cháu thật sự rất nhớ cậu. Không có cậu ở bên, cháu đã phải chịu đựng rất nhiều oan ức đó.”
Đường Dịch sờ sờ đầu của Đường Duy: “Cháu đã cao lên rất nhiều nha.”
“Cháu còn gầy nữa.”
Đường Duy vô cùng ủy khuất nói: “Tất cả đều là do cậu không ở đây, cháu và mẹ đã phải sống những tháng ngày rất vất vả, suýt chút nữa thì phải ra đường nhặt rác rồi.”
Đường Thi dở khóc dở cười trước dáng vẻ diễn kịch của con trai mình với Đường Dịch.
Cô cũng biết là vì cậu bé quá nhớ người cậu của mình cho nên cậu bé mới cố ý nói những ngày tháng qua hai mẹ con họ đã phải sống khổ sở đến như vậy.
Đường Dịch nghe hết tất cả, cười nói: “Vậy mấy ngày tới cậu sẽ dẫn cháu đi ăn một bữa thịnh soạn, có được không? Ăn mày nhỏ”
“Cháu mới không phải là ăn mày nhỏ.”
Đường Duy tức giận nói: “Cậu ơi, cậu mau kiểm điểm lại bản thân đi. Cậu đi nước ngoài lâu như vậy mà cũng không nói trước với cháu một tiếng.”
“Được rồi, được rồi, lần sau cậu sẽ báo trước với cháu một tiếng, đã được chưa?”
Đường Dịch liếc nhìn con Husky đang le lưỡi chờ được mình vuốt ve ở bên cạnh. “Con chó này…”
Đường Dịch dùng một chút: “Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Bạc Dạ tặng đó.”
Đường Thi bình tĩnh nói: “Tặng lúc trước.”
Đường Dịch vui vẻ nói: “Cậu ta nghĩ cái gì vậy không biết, sao lại tặng cho em một con chó? Theo phong cách của cậu ta thì nên trực tiếp vung tay gửi cho em một tấm chi phiếu trăm triệu, cả tỷ mới đúng chứ?”
Đường Thi đi qua chơi với chó: “Không biết, ai mà biết Bạc Dạ đang nghĩ cái gì. Thôi được rồi, đừng nhắc tới nữa.”
“O, vậy là em định sau này sống với anh, nói tạm biệt với
Bạc Dạ sao?” Đường Dịch cười, ở bên cạnh trêu chó với em gái: “Lúc anh không có ở đây, Bạc Dạ đối xử với em có tốt không?”
Tốt, rất tốt.
Đường Thi không có cách nào phủ nhận tất cả những điều này, quả thực Bạc Dạ đối xử với cô rất tốt, thậm chí còn âm thầm giúp cô vạch ra nhiều giải pháp.
Cô cứ nghĩ tiếp tục kéo dài trạng thái hiện tại cũng rất tốt, nhưng không ngờ gần đây Bạc Dạ giống như bị kích thích, đột nhiên bắt đầu đối đầu với cô.
Là một người đàn ông, Đường Dịch đương nhiên hiểu được tại sao Bạc Dạ lại thay đổi như vậy. Anh ta có thể hiểu được tâm trạng của Bạc Dạ, nhưng vì
Đường Thi là em gái của anh ta, cho nên anh ta không thể nào tha thứ cho Bạc Dạ vì đã dám nổi nóng với Đường Thi.
Đường Dịch nói: “Chỉ là tính chiếm hữu của đàn ông bình thường thôi, nhưng mà… Điều này cũng cho thấy tính cách tiềm ẩn của cậu ta rất nguy hiểm. Vì muốn em có thể chấp nhận cậu ta, cậu ta đã đè nén rất nhiều suy nghĩ trong lòng mình, bây giờ không nhịn được nữa cho nên mới bùng phát ra nhiều vấn đề như vậy.”
Đường Thi không nói gì, Tiểu Dạ Dạ lại bắt đầu kích động liếm lòng bàn tay Đường Dịch.
Đường Duy lấy ra một hộp bánh, Tiểu Dạ Dạ vừa nhìn thấy đồ ăn vặt thì lập tức rên lên một tiếng kích động, nước miếng cũng chảy ròng ròng, mở miệng không ngừng thở dốc, cái đuôi cũng đưa qua đưa lại nhanh đến mức chỉ thấy bóng. “Ha ha, sao nó lại tham ăn như vậy?”
Đường Dịch nhìn thấy Đường Thi đứng lên: “Em định đi đâu “Gọi điện thoại cho Khương Thích.” à?”
Đường Thi nói: “Gần đây cặp đôi này đang định đính hôn, nhưng vì trong nhà Hàn Nhượng xảy ra chút biến cố cho nên bọn họ không thể đính hôn ngay. Ban đầu định sẽ lấy giấy chứng nhận vào hôm nay. Ai… Ngày đính hôn của bọn họ vẫn luôn bị trì hoãn.”
Đường Thi lờ mờ cảm thấy chuyện xảy ra trong nhà Hàn Nhượng hẳn là không nhỏ, nhưng cô không dám hỏi Khương Thích. “Vậy thì tranh thủ bây giờ đi.”
Đường Dịch lại nói thẳng: “Đúng lúc anh trở về, có thể tự vấn cho mấy em một chút.”
Đường Thi cười nói: “Ừ, em sẽ thông báo cho đám Hàn Nhượng một tiếng, rủ họ tối nay cùng nhau ăn khuya”
Chương 937
Nửa tiếng sau, Khương Thích ngồi trước bàn tròn lớn trong nhà hàng, chỉ vào Đường Dịch đang ngồi đối diện, cô ấy không ngừng thở hổn hển, hét lên một tiếng: “A..”
Hàn Nhượng buồn cười giữ chặt bạn gái mình lại: “Em bị làm sao vậy?”
“Đường Dịch. Anh Đường. Anh Đường…”
Khương Thích che mặt, thanh âm cũng theo đó lên cao: “Anh đã trở lại. Trời ạ, anh không bị sao hết. Quá tốt rồi. Mẹ ơi, em kích động đến mức muốn khóc luôn, anh không có việc gì thật là tốt quá.”
Đường Dịch ngồi ở chỗ đó, cũng có chút dở khóc dở cười: “Hù em sợ rồi sao?”
“Có một chút.”
Khương Thích hít mũi, lau nước mắt như người bị dở hơi: “Ông trời của tôi ơi, vậy mà anh lại không bị sao hết, anh đã trở về rồi, tốt quả, thật tốt quả”
Nói xong, cô ấy vỗ vỗ vai Hàn Nhượng nói: “Em sẽ giới thiệu cho anh biết tiêu chuẩn của một người đàn ông tốt, anh trai cưng chiều bảo vệ em gái nhất. Đường Dịch, vẻ ngoài đẹp trai, giàu có, là một nhà thiết kế nổi tiếng. Ôi trời ạ. Rốt cuộc thì ý nghĩa tồn tại của loại đàn ông này là cái gì, rõ ràng loại người này chính là thần tiên mà.”
Đường Thi và Đường Dịch nhìn nhau rồi bật cười ha ha.
Khương Thích liên tục vỗ bàn: “Nếu Đường Dịch xuất hiện thêm một trăm tập nữa thì làm gì có đất cho Hàn Nhượng anh diễn. Em nhất định sẽ một lòng một dạ yêu anh trai này.”
Sắc mặt Hàn Nhượng đột nhiên trầm xuống: “Làm cái gì?
Muốn làm cái gì đó? Ở trước mặt anh mà nói cái gì vậy hả?”
Đường Dịch và Đường Thỉ để đũa xuống, cười muốn tắt thở: “Khương Thích à, cậu như thể này chính là muốn ăn đòn sao?”
“Khương Thích càng ngày càng khoa trương đấy.”
Đường Dịch đãc ý cười: “Nhưng nhìn thấy em tràn trề sức sống như the này, anh cũng yên tâm rồi.”
Khương Thích dừng một chút, sau đó nhẹ giọng nói: “Ừm… Em sẽ không có việc gì.”
Cố gắng thoát ra khỏi bóng ma mà Diệp Kinh Đường mang đến, không vui rồi cũng qua một ngày, mà vui vẻ cũng qua một ngày
Tại sao không sống một ngày thật vui vẻ?
Toàn bộ chủ đề trong bữa ăn khuya đột nhiên được tổ chức của bọn họ đều tập trung vào việc bao giờ Khương Thích và Hàn Nhượng sẽ tổ chức đinh hôn.
Đường Thi uống một chút rượu, bởi vì Đường Dịch trở về cho nên tinh thần của cô cũng tăng cao, trở nên vô cùng sôi nổi: “Tớ nghĩ không cần kén chọn làm gì, cứ trực tiếp tìm một ngày gần đây để đính hôn là được rồi, tránh đêm dài lâm mộng.”
“Chọn ngày không bằng gặp ngày.”
Đường Dịch tiếp lời em gái: “Anh cũng có đề nghị như thế này, dù sao thì trong nhà Hàn Nhượng vẫn còn có việc, như vậy không phải là vừa đúng lúc sao?”
Khương Thích cũng uống một chút rượu, một mặt thì cô ấy cảm thấy có chút sợ hãi đối với tương lai không biết trước, mặt khác lại cố gắng khiến bản thân không nên suy nghĩ quá nhiều. Không thể để cho một người tốt như vậy Hàn Nhượng thất vọng, cô ấy nhất định phải đoạn tuyệt với quá khứ. Khương Thích siết chặt đũa, đè xuống cảm xúc đỏ tươi trong mắt Diệp Kinh Đường.
Tất cả sự háo hức ẩn dưới bề mặt tĩnh lặng đã được rượu phóng đại lên không biết bao nhiêu lần, kêu gào muốn vượt qua sự giam cầm của lý trí, được giải phóng hoàn toàn.
Khương Thích nhắm mắt lại, rũ bỏ những suy nghĩ điên cuồng đang quấy phá trong đầu.
“Không thoải mái sao?”
Hàn Nhượng từ phía sau duỗi ra một cái tay, cười ôm lấy Khương Thích: “Hay là hôm nay tới đây thôi, anh đưa em về nhà được không?”
“Không được, anh cũng uống rượu mà.”
Khương Thích nghĩ đến chuyện gì đó, lập tức nói: “Uống rượu không được lái xe.”
“Khương Thích.”
Hàn Nhượng nhin Khương Thích, cuối cùng ghé vào trán cô hôn một cái: “Được rồi, anh hiểu rồi, anh sẽ gọi anh cả đến đón chúng ta, có được không?”
Đường Thi và Đường Dịch cũng đồng ý với đề nghị này.
Sau đó, Hàn Thâm tới đón bọn họ, còn tiện đường đưa tất cả những người đã uống rượu trở về nhà, kết quả là khi nhìn thấy Đường Dịch ở bên trong, vẻ mặt của người đàn ông lập tức thay đổi rõ rệt.
Chương 938
“Anh là?” Giọng Hàn Thâm có chút kinh ngạc, nhưng bởi vì bọn họ đã uống quá nhiều cho nên không nghe ra. “Tôi là anh trai của Đường Thi, lần đầu gặp nhau.”
Đường Dịch cười, đưa tay ra: “Xin chào, cậu chủ Hàn.”
“A… Xin chào.” Hàn Thâm lập tức bắt tay Đường Dịch, ánh mắt của hai người đàn ông bình tĩnh quan sát lẫn nhau, sau đó lại cùng ra vẻ ôn hòa nhìn nhau: “Đã hơn nửa đêm mà còn làm phiền anh đến đón chúng tôi thế này thật là ngại quá”
“Không sao.” Hàn Thâm đỡ Đường Thi một tay, Đường Dịch hơi nheo mắt lại nhìn động tác này.
A, chẳng lẽ người đàn ông này có ý tứ gì với em gái của mình sao?
Bản tính anh trai bảo vệ em gái khiến anh ta đột nhiên có vẻ mặt không tốt, sau đó Hàn Thâm làm như không biết, nói với Đường Thi: “Còn có thể tự đi không?”
Đường Thi hip mắt cười nói: “Không sao, cảm ơn anh Hàn đã tới đón chúng em.”
“Anh trai của em đã cảm ơn một lần rồi.”
Hàn Thâm nhỏ giọng nói: “Đứng dậy đi, anh lái xe thương vụ, vừa vặn có thể chở hết bốn người các em.”
Đường Thi đứng lên, Hàn Nhượng ở bên cạnh đang nắm dựa vào bàn: “Anh à, em mới là em trai ruột của anh, anh có thể đừng chỉ quan tâm đến Đường Thi không?”
Sắc mặt Hàn Thâm không chút thay đổi: “Em là do anh nhặt được từ trong thùng rác”
Hàn Nhượng nhìn trời, tại sao anh ta lại có một người anh trai không đáng tin cậy như vậy?
Khi đi ra ngoài, Hàn Nhượng ngồi ở ghế phụ, ngồi phía sau là Khương Thích, Đường Thi và Đường Dịch.
Hàn Thâm khởi động xe: “Vån ở căn hộ kia của em à?”
Hàn Nhượng hơi chếnh choáng nói: “Anh ơi, em có thể trực tiếp chọn ngày rồi đinh hôn với Khương Thích trước không?”
Khương Thích ngồi ở hàng ghế sau đỏ mặt: “Hàn Nhượng, anh đang nói cái gì vậy?”
“Anh không nhịn nổi nữa”
Hàn Nhượng hít sâu một hơi: “Anh muốn nhanh chóng biến em thành người của anh.”
Hô hấp của Khương Thích ngừng lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hàn Nhượng với vẻ không thể tin được, chỉ cảm thấy nhịp tim của mình trong phút chốc tăng nhanh.
Đường Thi và Đường Dịch liếc nhau một cái rồi mỉm cười túm tim, có vẻ như cả hai đều cho rằng đôi này phát triển rất tốt.
Đường Thi mở bảng tin ra, đăng một trạng thái. “Thật hy vọng Khương Thích có thể nhanh chóng đính hôn với Hàn Nhượng, sớm có được hạnh phúc nha”
Khương Thích thấy vậy, giật lấy điện thoại di động mång: “A. Đường Thi, cậu đăng cái gì vậy? Ngại quả đi. Mau xóa đi.”
“Tớ không đẩy.”
Đường Thi cố ý nói: “Khi nào cậu đính hôn thì tớ mới xóa.”
Bên trong xe náo nhiệt suốt một đoạn đường, mà ở một chỗ khác, khi Bạc Dạ nhìn thấy bài đăng này trong vòng bạn bè thì cảm thấy có chút kinh ngạc, vô thức chụp màn hình rồi gửi ảnh cho Diệp Kinh Đường.
Diệp Kinh Đường đang tập đam bốc ở nhà, nhìn thấy tin nhắn của Bạc Dạ thì bấm vào, con ngươi màu vàng nhạt của người đàn ông lập tức co rút lại một chút.
Bạc Dạ: “Khương Thích và Hàn Nhượng thực sự sẽ đỉnh hôn”
Không hiểu sao Diệp Kinh Đường lại cảm thấy vừa rồi khi anh ta tập đấm bốc thì đôi tay rất mạnh mẽ đanh thép, nhưng bây giờ đội tay anh ta bắt đầu run rẩy.
Anh ta nhìn chằm chằm vào những câu chữ của Bạc Dạ, như thế chết lặng, một cảm xúc đau đớn hiện rõ trong mắt anh ta.
Đính hôn?
Không… Không được phép, anh ta sẽ không bao giờ cho phép.
Diệp Kinh Đường: “Tôi không biết.”
Bạc Dạ: “Anh xong rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì Khương Thích sẽ thật sự cùng người khác chạy mất đấy”
Diệp Kinh Đường: “Anh lo chuyện của bản thân và Đường
Thi cho tốt đi rồi hãy nói đến tôi.”
Bạc Dạ: “Mẹ kiếp, tôi có lòng tốt nhắc nhở anh, vậy mà anh lại chạy lên vết sẹo của tôi” Diệp Kinh Đường bực bội tắt điện thoại di động, ném sang một bên, sau đó người đàn ông nặng nề ngồi trên ghế số pha, cởi găng tay đấm bốc ra, bàn tay nắm chặt lại.
Đính hôn?
Khương Thích à, em thật sự muốn đính hôn sao?
Muốn tẩy trắng, muốn bay trên cành trở thành phượng hoàng sao?
Người đàn ông cười lạnh vài tiếng, nằm mơ đi.
Chương 939
Sau khi Diệp Kinh Đường cúp điện thoại, anh ta bắt đầu trầm mặc, một lúc sau anh ta dứt khoát cầm điện thoại di động lên gọi một cuộc điện thoại: “Alo! Là tôi.”
“Ai da.”
Kỳ Mặc ở đầu bên kia điện thoại cười một cách thoải mái: “Thật sự không ngờ Diệp Kinh Đường cậu thế mà lại chủ động tìm tới tôi. Nói đi, có chuyện gì sao?”
Đôi mắt Diệp Kinh Đường hơi híp lại: “Tra một chút xem gần đây nhà họ Hàn xảy ra chuyện rối ren gì.”
Kỳ Mặc hơi kinh ngạc, sau đó xoay người đi tới trước máy vi tính, bắt đầu gõ bàn phím một nhanh chóng: “Cậu không phải là người đầu tiên đến tìm tôi, bảo tôi tra chuyện này
Diệp Kinh Đường thích thủ nói: “Còn có ai?”
Kỳ Mặc liếc mắt nhìn Lạc Phàm ở bên cạnh một chút, sau khi xác định ánh mắt của anh ta không xáy ra vấn đề gì thì mới quay lại thang thắng nói với Diệp Kinh Đường: “Là Hàn Thâm
Hàn Thâm?
Tự người nhà họ Hàn đến tìm Kỳ Mặc để dò xét tình hình của gia đình mình?
Chuyện này có chút kỳ lạ.
Sau khi Diệp Kinh Đường ghi lại tin tức, lại đứng lên: “Trước mắt cậu nằm được bao nhiêu tin tức?”
“Nhà họ Hàn rất vững chắc, cho nên dù Vinh Nam ở phía trên muốn mượn tay người khác đưa ra chính sách mới, nhưng nhà họ Hàn cũng nhanh chóng thích ứng
Kỳ Mặc gõ bàn phím lạch cạch: “Đúng rồi, cậu muốn tin tức của nhà họ Hàn để làm gì?”
Diệp Kinh Đường cười lạnh: “Lấy ra làm việc với Hàn Nhượng”
“Này, cuối cùng thì cậu cũng chịu ra tay rồi sao?”
Kỳ Mặc có chút kinh ngạc: “Tôi và Lạc Phàm còn đang nghĩ tại sao Diệp Kinh Đường cậu lại có thể chịu đựng được, Khương Thích đã sắp trở thành vợ của người khác rồi mà cậu vẫn còn thờ ơ như vậy.”
Trán Diệp Kinh Đường noi lên gân xanh khi nghe những lời Kỳ Mặc nói: “Cậu có ý gì hả?”
“Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ chịu đựng cả đời chứ”
Kỳ Mặc nhanh chóng mở miệng: “Đúng lúc, nếu tôi phát hiện ra tin tức gì thì sẽ lập tức gửi cho cậu một bản được chưa?”
Diệp Kinh Đường cười lạnh một tiếng, giọng nói lạnh lẽo khiến cho người ta không rét mà run: “Tôi muốn ngay bây giờ.”
“Cậu đại gia như vậy sao?”
Kỳ Mặc nhìn trời, chi có thể nói: “Cho tôi một tiếng, tôi sẽ gửi cho cậu tất cả những điều chỉnh kế hoạch kinh doanh mà Mã Cường và Vinh Nam đã dùng với nhà họ Hàn”
“Người như cậu thực sự rất nguy hiểm.”
Diệp Kinh Đường nói với Kỳ Mặc bằng giọng đầy ẩn ý: “Cậu biết quá nhiều bí mật, loại người như cậu mà còn sống thì chính là một sự uy hiếp.”
“Không.”
Kỳ Mặc lại mim cười: “Chính vì tôi biết quá nhiều bí mật cho nên những bí mật này mới trở thành công cụ tự vệ của tôi. Nếu có người dám động đến tôi, tôi sẽ lập tức công bố tư liệu đen của anh ta.”
“Cậu vẫn chưa nhận ra sao?”
Diệp Kinh Đường kéo dài giọng nói, dùng giọng điệu chậm rãi mà âm trầm và áp chế: “Khi người ta bị ép đến mức nóng nảy thì sẽ mặc kệ tất cả mọi thứ. Khi cậu dùng tài liệu bí mật để phòng thân đối với những người đó, đồng thời cũng sẽ biến cậu trở thành tội phạm truy nã, sẽ dẫn tới hoạ sát thân.”
Kỳ Mặc vô cùng sững sờ, sắc mặt trở nên tái nhợt khi nghe những lời Diệp Kinh Đường nói, sau khi bên kia cúp điện thoại, người đàn ông này vẫn năm lấy điện thoại, trong nhất thời chưa thể lấy lại tinh thần.
Anh ta nói không sai, những kỹ năng mà bản thân dùng đến cũng có thể trở thành nguồn gốc của tội ác. Trên thế giới này, vì kỹ năng hack bá đạo của Kỳ Mặc, cho nên có rất nhiều nơi và tổ chức đều muốn tìm trăm phương ngàn kế để giết chết anh ta.
Nếu hacker nổi tiếng chết đi, những bí mật đó sẽ bị chốn vùi vào trong đất cùng với cái chết anh ta, cả đời này sẽ không bị ai biết.
Không biết Kỳ Mặc đang suy nghĩ cái gì, anh ta đang gõ bàn phím nửa chừng bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Lạc Phàm hơi nghi hoặc, kéo vẻ mặt đơ quay đầu nhìn cộng sự tốt của mình.
Kỳ Mặc ngây người nhìn Lạc Phàm, người đàn ông này đã trải qua sống chết với anh ta khoảng mười năm, Lạc Phàm đã bên cạnh anh ta từ khi bon ho còn rất nhỏ.
Chương 940
Còn nhớ ngày đầu tiên gia nhập Thất Tông Tội Lý, người đứng đầu tổ chức đã đưa một cậu bé chưa biết nói đến và nói: “Từ hôm nay, đây là nhà của cậu, danh hiệu là Bạo Nộ.” Cho đến khi tất cả mọi người đã lui về, Kỳ Mặc và Lạc
Phàm sóng vai đi tới nhà trọ trước mặt, một phòng hai người,
Kỳ Mặc và Lạc Phàm được xếp ở chung với nhau. Sau đó, trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt, họ được rèn luyện để tồn tại giống như người máy vậy.
Chỉ số IQ của Kỳ Mặc đã được phát triển đến mức tối đa. Anh ta thậm chí có thể điều khiển ba máy tính cùng lúc và sử dụng ba máy tính này để thực hiện nhiều nhiệm vụ khác nhau đồng thời tiến hành các loại phương hướng theo dõi. Lúc đó Kỳ Mặc còn chưa đủ 18 tuổi.
Nhưng sau này, anh ta cuối cùng cũng hiểu tại sao Lạc Phàm, người trông luôn vô cảm, lại được Thất Tông Tội Lý đặt cho mật danh là “Bạo Nộ”.
Bởi vì lúc anh ta nghiên cứu các thí nghiệm trên động vật nhỏ, anh ta chưa bao giờ chớp mắt dù chỉ một cái. Cho dù máu bắn tung tóe trên mặt, anh ta vẫn tỏ vẻ lãnh đạm, cuối cùng nhẹ nhàng phất một đóa hoa kiếm, toàn bộ vết máu đều văng trên mặt đất.
Kỳ Mặc nhìn Lạc Phàm bước ra khỏi sân tập với chiếc máy tính công nghệ cao trong tay: “Anh thật lợi hại, không biết sợ sao? Đó chính là loại chó pitbull siêu hung dữ.”
Pitbulls là giống chó khó có thể cảm nhận cơn đau nên dù có vết cắt lớn trên cơ thể chúng cũng không có cảm giác gì chúng sẽ cần con mồi cho đến chết, thậm chí là máu chảy đầm đìa. Phương diện này chính là điều đáng sợ nhất.
Tuy nhiên, Lạc Phàm chỉ nhẹ nhàng đem con dao cất đi: “Không sợ”
“Tại sao?”
“Nếu sợ, tôi sẽ phải chết.”
Lạc Phàm liếc nhìn Kỳ Mặc, khi đó bọn họ chỉ là những thiếu niên trẻ tuổi, nhưng lại phải gánh vác trọng trách mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi: “Tôi không muốn chết, vì vậy tôi phải chiến đấu”.
Lạc Phàm được mệnh danh là máy bay chiến đấu mạnh nhất của nhân loại, với mật danh Bạo Nộ, một trong những chuyên gia cận chiến hàng đầu thế giới, không ai nghĩ rằng anh lại là một thiếu niên trẻ tuổi như vậy.
Lạc Phàm và Kỳ Mặc vẫn được sắp xếp theo học tại một học viện quý tộc khá nghiêm khắc, gia đình tưởng bọn họ tự hào nhưng thực chất lại không phải như vậy.
Khi còn trẻ, Kỳ Mặc đã phải gánh vác quá nhiều thứ, đối với anh ta mà nói, đây là một quá trình khó khăn.
Xung quanh không có bạn bè nào khác để giao tiếp, còn chỉ số EQ và IQ của chính họ đã vượt quá mức trung bình so với các bạn cùng trang lứa. Cảm giác đó rất thống khổ mà không phải ai cũng hiểu được, cũng không cách nào trút bỏ những tư vị bên trong.
Chỉ có Lạc Phàm, người cùng bầu bạn, đồng hành cùng anh ta mỗi ngày.
Tuy nhiên, so với sự chịu chơi của Kỳ Mặc, Lạc Phàm lại là một bộ dạng thờ ơ, gương mặt lạnh lùng lúc nào cũng như tảng băng
Kỳ Mặc đã từng yêu điên cuồng khi còn học cấp Ba, có lẽ là để trút bỏ áp lực, anh ta liên tục đổi bạn gái, thậm chí trở thành một tên cặn bã trong miệng đám con gái, nhưng vẫn có vô số cô gái ngã gục theo đuổi.
Nhưng Lạc Phàm thì khác, anh ta giống như tượng không biết nói chuyện, đứng ở bên cạnh Kỷ Mặc vững chãi bất động như núi, nhìn bạn mình thay bạn gái như thay áo, anh ta cũng không phát biểu ý kiến gì. Trong trường có rất nhiều cô gái tỏ tình với Lạc Phàm, nhưng mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng kia liền sợ hãi bỏ chạy.
Chương 941
Kỳ Mặc từng nói đùa với Lạc Phàm rằng: “Anh có phải là gay không đó?”
Lạc Phàm dùng ánh mắt giết người trả lời anh ta, Kỳ Mặc vỗ vỗ lồng ngực sợ hãi: “Mẹ kiếp, không hổ là người đánh cận chiến giỏi nhất, làm tôi sợ muốn chết.”
Cuối cùng Lạc Phàm cười lạnh: “Lần sau đừng hỏi loại câu hỏi có vấn đề về IQ này.”
“Chà, tôi nhìn khuôn mặt anh lạnh lùng cả ngày như thế thật nhàm chán nên mới kiếm chuyện trêu chọc anh một chút.”
Kỳ Mặc chọc chọc vào mặt Lạc Phàm: “C.. da cũng còn tốt đây”
Các nữ sinh đi qua, nhìn thấy hai bọn họ động chạm nhau mà điên cuồng la hét chói tai. “Ôi trời. Là đàn anh Kỳ Mặc và tiền bối Lạc Phàm”
“Hai người họ dễ thương quả đi.”
“Tiền bối Lạc Phàm vô cùng lợi hại, lạnh lùng không nói lời nào mà đi cạnh đàn anh Kỳ Mặc.”
Kỳ Mặc im lặng nghe đám người mê muội nói nhỏ ở bên cửa sổ, sau đó trợn mắt ngoác mồm: “Này, Ventus, vừa rồi anh có nghe thấy bọn họ nói gì không?”
Lạc Phàm gật đầu: “Có”
“Vậy anh không có phản ứng gì à?”
Kỳ Mặc sắp nhảy dựng lên: “Chết tiệt, những cô gái này tưởng tôi và anh là một cặp CP .Trời ơi, thật ớn lạnh.”
Lạc Phàm cuối cùng cũng có phản ứng khác, uể oải nhướng mi nhìn Kỳ Mặc: “Nữ sinh không phải đều thích làm hủ nữ sao?”
Nhất là khi thấy hai chàng trai đẹp đôi quấn lấy nhau. Kỳ Mặc cười xấu xa: “Hả? Nói vậy anh cũng là hủ à?”
Đột nhiên mặt Lạc Phàm đầy sát khí.
Kỳ Mặc sợ tới mức lùi lại một bước: “A! Đùa thôi. Nhưng Lạc Phàm, anh bị liệt mặt như vậy, tôi thật sự không thể tưởng tượng được sau này anh sẽ yêu cô gái khác như thế nào. Anh có định kết hôn không?”
Lạc Phàm nói: “Không kết hôn.”
Kỳ Mặc sửng sốt: “Anh không cần phải nối dõi tông đường à?”
Lạc Phàm sắc bén hỏi: “Anh đến thế giới này chỉ để nối dõi tông đường thôi hả?”
Kỳ Mặc nghe mấy khái niệm tư duy tân tiến của Lạc Phàm mà giật mình. “Mỗi người đều là một cá thể độc lập. Tôi cảm ơn ba mẹ đã cho tôi cuộc sống, nhưng đây không phải là lý do khiến họ có thể tùy tiện kiểm soát cuộc sống của tôi. Ý nghĩa cuộc sống của tôi không phải là nối dõi tông đường, tôi sống cho chính bản thân tôi.”
Lạc Phàm hiểm khi nói một tràng dài như vậy, bình thường anh ấy thậm chí còn hiểm khi phát ra âm thanh. Có điều lần này, anh ấy nhìn chằm chằm vào người thanh niên bướng binh trước mặt rồi nói ra một đoạn dài. “Tôi hy vọng anh cũng có thể tìm thấy ý nghĩa cuộc sống của chính bản thân anh, không phải sống vì ai mà là sống vi chính mình.”
Lạc Phàm nói: “Tôi tin là, lúc ba mẹ anh sinh anh ra, cũng không phải chỉ muốn anh noi dõi tông đường, xem anh là một công cụ mà sinh ra có phải không? Như vậy thì đối với chính anh, hay chính bản thân họ đều là không tôn trọng.”
Lỗ tai Kỳ Mặc ù đi. “Nếu sinh con hoàn toàn là vì mục đích nổi dõi tông đường, mà không phải liên quan đến tình cảm hay trách nhiệm. Vậy thì chẳng khác nào tự nghĩ mình chỉ là con heo chi biết sinh dục?” Những lời này thực sắc bén, Kỳ Mặc đột nhiên cao giọng nói: “Mẹ kiếp, mấy lời này anh kiếm ở đâu ra thế?”
“Tôi thỉnh thoảng nhìn thấy nó trong sinh học và tâm lý hoc.”
Lạc Phàm tỏ vẻ mấy cái này cũng không có gì ghê gớm: “Tôi đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời mình, vì vậy tôi sẽ không bị gia đình và đạo đức trói buộc.”
Vậy anh ta thì sao?
Trải qua ký ức dài đằng đẳng, Kỳ Mặc đột nhiên trở nên tỉnh táo, nhìn người đàn ông im lặng trước mặt, dường như lại một lần nữa nhìn thấy bóng dáng non nớt nhưng lạnh lùng của Lạc Phàm năm nào.
Anh ta đột nhiên lẩm bẩm: “Lạc Phàm, ý nghĩa của việc anh sống tiếp là gì?”
Chương 942
Ý nghĩa của việc sống tiếp là gì?
Câu hỏi này lại lướt qua tâm trí Kỳ Mặc.
Anh ta nhìn chằm chằm vào đối tác tốt của mình bằng một ánh mắt rất phức tạp, điều này khiến Lạc Phàm phát giác tầm mắt anh ta, nên cũng có hơi nghi ngờ nhìn lại. “Ventus, ý nghĩa của việc sống tiếp là gì?” Anh ta hỏi lại. Lạc Phàm hơi kinh ngạc, sau đó nhìn Kỳ Mặc trước mặt như thế.
Kỳ Mặc đã bước ra từ thời thanh xuân kia, đã phai nhạt đi dáng vẻ bướng binh lông bông, lúc này lông mày sắc bén, lúc anh ta nhìn Lạc Phàm chăm chú, ảnh mắt trong sạch kia giống như có thể nhìn thấu lòng người.
Lạc Phàm khựng lại, nhưng anh ấy không ngờ Kỳ Mặc sẽ hỏi loại câu hỏi này: “Anh nói cái này làm gì?”
“Chỉ là tôi đột nhiên nghĩ đến trước kia.”
Kỳ Mặc vươn tay chọc Lạc Phàm: “Trước kia anh từng rất nghiêm túc giảng cho tôi nghe một đoạn liên quan đến đạo lý cuộc đời “À”
Lạc Phàm nhìn Kỳ Mặc: “Hồi cấp ba nhỉ?”
Kỳ Mặc đẩy máy tính đến trước mặt anh ấy: “Anh còn nhớ khi chúng ta học cấp ba không?”
“Nói thẳng ra là tôi không còn nhớ nữa” Trả lời anh ta là khuôn mặt không biểu cảm như cũ của Lạc Phàm. “Sao anh không nhớ được chứ?”
Kỳ Mặc trách móc: “Đó là kỉ niệm thời cấp ba quý giá của chúng ta. Ban đầu anh giảng cho tôi nghe một đống ý nghĩa để sống tiếp. Không phải anh đã quên hết rồi chứ?”
Nhưng khi nghe điều này, biểu cảm trên mặt Lạc Phàm có hơi thay đổi.
Sau đó anh ấy nhìn thẳng vào mặt Kỳ Mặc: “Không có.”
Về chuyện ý nghĩa sống, từ đó đến nay anh ấy chưa hề thay đối quan điểm.
Chính sự kiên định này khiến Kỳ Mặc cảm thấy sững sờ, dường như anh ta nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng lúc đó trên gương mặt của Lạc Phàm. Thật giống như từ khi bắt đầu học cấp ba đến nay, họ chưa từng thay đổi.
Nhưng đồng thời, lại là thay đổi nhanh chóng mặt, không còn như trước nữa. “Ý nghĩa của việc sống tiếp, với tôi chưa bao giờ thay đổi.” Sau một hồi lâu, Lạc Phàm nói.
Kỳ Mặc sửng sốt một chút, rồi nói: “Không biết anh vừa ý cô nhà nào rồi? Tình cảm sâu đậm sao?”
Lạc Phàm nheo mắt, khiến Kỳ Mặc run lên vì sợ: “Này. Anh cứ nói chút đi. Anh làm gì vậy? Ảnh mắt đáng sợ thật đó, giống như kẻ ăn thịt người. Tôi chỉ muốn tìm anh bàn luận chuyên cuộc đời thôi mà.”
“Anh thực sự nghĩ về cuộc đời à?” Lạc Phàm nhướng mày. Đây có thể là một trong số ít cử động trên khuôn mặt liệt của anh ấy. “Tôi nghĩ tính cách này của anh sẽ không tính đến chuyện tương lai đầu”
“Không đúng.”
Kỳ Mặc giang hai tay, hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: “Tôi còn muốn biết mình sống tiếp vì cái gì mà”
“Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì…”
Giọng điệu của Kỳ Mặc bắt đầu trở nên nghiêm túc: “Diệp Kinh Đường cảnh cáo tôi, bởi vì tôi có thể xuyên qua việc hacker có thể mang lại tiện lợi và uy lực lớn, nhưng đồng thời, tôi có kỹ năng này thì sẽ mang lại tôi họa sát thân.”
“Giờ anh mới nhận ra à?”
Đôi mắt Lac Phàm lóe lên vẻ cảnh giác: “Lẽ ra kể từ khi bị đưa vào danh sách tội phạm bị truy nã gắt gao nhất thì anh đã phải rõ điều này rồi.”
“Ai..”
Kỳ Mặc thở dài, cáu kinh vò đầu bứt tóc: “Từ trước đến nay tôi chỉ coi trọng những chuyện trước mắt, không tính chuyện tương lai. Nhưng anh nói đúng, hiện tại tôi là tội phạm bị truy nã, cho hết gia đình đều phải gặp những phiền phức lớn.”
“Là phiền phức rất lớn.”
Lạc Phàm nhìn máy tính của Kỳ Mặc, trên đó có sắp xếp đủ loại mật mã và phương trình phức tạp, anh ấy nói: “Đối với tôi, anh cũng là một loại phiên phức”
Chương 943
Bị Lạc Phàm nói như vậy, Kỳ Mặc vô cùng bất ngờ, chỉ có thể nói: “Anh cảm thấy tôi rất phiền phức sao?”
“Đúng thế, sống cùng với anh, chẳng khác nào sống với một quả bom hẹn giờ.” tỉnh. cùng
Sau khi Lạc Phàm nói những lời này, Kỳ Mặc như thế bừng
Không sai, anh ta vừa mới bị phát lệnh truy nã, không thể đi dưới ánh sáng mặt trời được nữa. Nhưng Lạc Phàm thì khác.
Anh ấy vô cùng nổi tiếng, anh ấy ở quốc tế đều được những người tiếng tăm lừng lấy tranh giành lần nhau, cũng có vô số người đến xin anh ấy thinh giáo, vậy nhưng Lạc Phàm luôn từ chối.
Rốt cuộc vì sao anh ấy lại sống cùng với một tên tội phạm truy nã?
Cùng nhau sống những ngày tháng lần trốn, cùng anh ta trốn trong bóng râm xã hội.
Rõ ràng Lạc Phàm có thể đi trên một con đường tràn ngập ánh sáng.
Kỳ Mặc cảm thấy bản thân anh ta không thể nhìn thấu người đàn ông đang đứng trước mặt mình, nhưng dường như Lạc Phàm đã thông qua hành động của mình mà biểu thị sự lựa chọn của anh ấy.
Suốt bao năm qua, anh ấy không hề nói một lời oán trách, luôn ở bên cạnh Kỳ Mặc.
Dù biết rõ anh ta là một nhân vật nguy hiểm, nhưng vẫn luôn trở thành một đối tác của anh ta, cùng anh trải qua mọi chuyện sinh tử.
Anh ấy là người mà anh ta có thể nhắm mắt giao phó cá cuộc đời sau này.
Kỳ Mặc nuốt nước bọt, khó tin nhìn Lạc Phàm: “Có phải anh nhìn trúng tiền nhà tôi đúng không? Anh đợi đến ngày tôi bị người ta truy sát thì anh có thể dễ dàng thừa kế tài sản của tôi, đúng không?”
Lạc Phàm nghe thấy vậy, hận không thể đè Kỳ Mặc xuống giường, bóp chết ý nghĩ vớ vấn này trong đầu anh ấy. “Cut đi.”
Hiểm khi thấy Lạc Phàm bộc phát như vậy, gương mặt anh ấy dường như có một biểu cảm khác: “Tôi nhìn trúng tiền của nhà anh sao? Nhà tôi không có tiền thì tôi biết phải làm sao?”
“Ha ha ha. Giọng điệu của cậu chủ xuất hiện rồi.”
Kỳ Mặc quát lên: “Tôi biết rằng anh cố ý ra vẻ cao ngạo thôi. Bây giờ không giấu được nữa đúng không?” Đôi mắt Lạc Phàm khẽ đảo, Kỳ Mặc nuốt nước miếng: “Được rồi, tôi biết anh bị người khác truy sát.”
Ngừng một chút, Kỳ Mặc trầm giọng nói: “Nhưng tôi không có.”
Lạc Phàm dường như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Giữa hai người bọn họ, Kỳ Mặc từ trước đến nay luôn là người hướng ngoại và ngả ngớn, còn Lạc Phàm thì luôn mang một gương mặt lạnh lùng, sắc mặt không bao giờ biến sắc, khiến người khác sợ hãi.
Nhưng lần này, Kỳ Mặc lại có thể lộ ra biểu cảm có chút cô đơn.
Thật khiến người khác bất ngờ.
Anh ta thì thào: “Nhưng tôi không thể tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời mình. Tôi đột nhiên cảm thấy cuộc sống này chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Hay là chúng ta thu tay lại đi, mỗi ngày đều bị đuổi giết, tôi chán ghét lắm rồi..”
Kỳ Mặc chưa nói hết câu, Lạc Phàm đã vươn tay ra, cốc mạnh vào đầu anh ta.
Kỳ Mặc sững sờ, ngang đầu nhìn Lạc Phàm.
Gương mặt ấy, cho dù bầu trời có sập đi chăng nữa, thì người đàn ông này cũng dửng dưng như không, sắc mặt luôn lạnh lẽo, không có chút biển sắc nào.
Họ quen nhau mười mấy năm, từ những năm tháng còn là những đứa trẻ vô lo vô nghĩ, họ đã luôn luôn ở cạnh nhau, sau này bọn họ lại trở thành tri kỷ của nhau, mỗi khi thực hiện nhiệm vụ, họ chỉ cần nhìn ánh mắt của nhau cũng đủ để hiểu đối phương đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng giờ đây, Kỳ Mặc lại cảm thấy anh ta khó mà có thể hiểu được người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
Anh ta chỉ có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp bên tai: “Anh không cần sốt ruột đi tim cái ý nghĩa đó làm gì, hoặc có lẽ người khiến anh tin tưởng vào cuộc sống có lẽ vẫn chưa xuất hiện.”
Vậy còn anh ấy, Ventus, niềm tin vào sự sống còn của anh ấy đã xuất hiện chưa?
Yết hầu Kỳ Mặc chuyển động, theo bản năng, anh ta muốn hỏi, nhưng không biết vì lý do gì, anh ta lại kiên quyết kiềm chế ý nghĩ này. Lạc Phàm nhận ra những suy nghĩ đang xuất hiện trong đầu Kỳ Mặc, nhưng anh ấy cũng chỉ trầm mặc, không lên tiếng. Sự im lặng đó, dường như là một câu trả lời vô thanh.
Bởi vì Kỳ Mặc đã nhìn thấy chính mình trong ánh mắt Lạc Phàm, hình ảnh đó tuy rõ ràng nhưng cũng nhỏ bé, in trong đồng tử của Lạc Phàm, chính là hình ảnh phản chiếu của anh ta.
Chương 944
Đêm đã khuya, Ôn Minh Châu trằn trọc suốt đêm, mãi không thể ngủ.
Mặc dù Đường Thi đã gửi tin nhân cho có ấy, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy bản thân vẫn vô cùng uất ức và lo lắng, không hề cảm thấy được an ủi một chút nào.
Ôn Minh Châu trằn trọc trở mình qua trở mình lại trên giường bệnh, đúng lúc này Ôn Lễ Chí đẩy cửa đi vào. Đôi mắt người đàn ông nheo lại, nhìn gương mặt giật mình thoảng thốt của người phụ nữ trên giường bệnh: “Cô chưa ngủ sao?”
Nửa đêm anh ta đến để theo dõi Ôn Minh Châu, không ngờ lại đến đúng lúc cô ấy chưa ngủ.
Ôn Minh Châu co rúm người lại một chút: “Ừm… Em chưa. “Cô đang nói chuyện với ai vậy?”
Ôn Minh Châu thành thật trả lời: “Đường Thi” Cô ấy không có đủ dũng khí để làm trái lời anh ta. “Tôi nghe nói hôm nay Lộ Trạch Tây muốn đến thăm cô đúng không?” Ôn Lễ Chỉ trực tiếp mở cửa phòng bệnh, căn phòng von u tối bỗng chốc ngập sáng ánh sáng, Ôn Minh Châu khó chịu đưa tay che mắt, mãi một lúc sau mới thích được. “Trả lời tôi.”
Ön Lễ Chỉ lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Lộ Trạch Tây muốn đến thăm cô đúng không?”
“Không phải anh đã biết rồi sao?”
Giọng nói Ôn Minh Châu có chút run rẩy: “Anh cho người theo dõi em đúng không? Vì vậy mới biết được.”
“Không sai.”
Ôn Lê Chỉ không thèm phủ nhận, cứ như vậy mà trực tiếp thủ nhận, sau đó anh tiến đến ngồi xuống bên cạnh Ôn Minh Châu, nhận thấy cô đang sợ hãi, anh ta đắc ý cười: “Anh ta lại muốn đến thăm cô như lần trước sao? Có phải anh ta cảm thấy tôi không dám ngăn anh ta không?”
“Không.”
Ön Minh Châu không muốn nghe thấy Ôn Lễ Chỉ xúc phạm người bạn chơi cùng từ thuở nhỏ của cô ấy như vậy. “Anh ấy chỉ vì lo lắng cho em nên muốn đến thăm em thôi.
Anh à, anh không thể đối xử ích kỷ với bạn em như vậy. “Bạn bè?”
Ôn Lễ Chỉ cười lạnh, tuy cười nhưng trong mắt lại không có chút ý cười. “Cô lại có thể nói nhẹ nhàng như vậy sao? Hai chữ bạn bè, Lộ Trạch Tây có thể gánh vác được sao? Cô thật sự cho rằng cậu ta coi cô là bạn bè à?”
Hai mắt Ôn Minh Châu đỏ hoe, cô ấy nói: “Anh có thể đừng tùy tiện đánh giá mối quan hệ của bọn em như vậy được không?”
Đồng tử Ôn Lễ Chỉ co rút: “Cô dám vì Lộ Trạch Tây mà làm trái lời tôi sao?”
Hết lần này đến lần khác, một cô gái vừa nhát gan, vừa mỏng manh như cô ấy luôn thách thức giới hạn của Ôn Lễ Chỉ. “Cô như vậy là ép tôi ra tay với cậu ta đúng không?” Giọng nói của Ôn Lễ Chỉ đột nhiên trầm xuống, như chứa đựng một lời cảnh cáo sâu sắc, sau đó anh năm lấy tay Ôn Minh Châu, mặc kệ cây kim vẫn đang cầm trên mu bàn tay cô ấy, dùng sức kéo cô ấy về phía mình. “Tôi ghét nhất là gương mặt giả bộ ngây thơ này của cô.”
Từng câu từng chữ của Ôn Lễ Chi như con dao găm đâm sâu vào trái tim Ôn Minh Châu. “Rõ ràng bản thân đã giết người, lại còn ra vẻ mình là nạn nhân. Lộ Trạch Tây cũng vậy, rõ ràng biết rõ mọi chân tưởng, nhưng vẫn qua lại với loại người thoi nát như cô. Nhà họ Lộ có sạch sẽ không? Bót làm trò cười đi. Cô cho rằng tại sao Lộ Trạch Tây lại tiếp cận cô? Còn không phải vì người khác sao?”
Ôn Minh Châu bị những lời nói của Ôn Lễ Chỉ làm cho ngây người, hồn bay phách tán, một lúc sau, cô ấy mới run rẩy lên tiếng: “Không. Anh đang nói nhảm.”
“Ha ha, tôi đâu rảnh mà lừa cô.”
Ön Lễ Chỉ hất mạnh tay Ôn Minh Châu ra, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, hung tợn nói: “Suy nghĩ cho kỹ xem địa vị của cô ở đầu. Đừng có ảo tưởng rằng những người ở bên cạch cô đều đối xử thật lòng với cô. Ôn Minh Châu, Đường Thi tiếp cận cô, cũng là để lấy lòng nhà họ Ôn.
Chương 945
Từ trước đến nay, Ôn Minh Châu chưa bao giờ nghi ngờ Đường Thi, cũng chưa từng nghiêm túc suy nghĩ xem mục đích của Đường Thi là gì, bây giờ lại bị những lời nói của Ôn Lễ Chỉ khiêu khích, khiến khuôn mặt cô ấy trắng bệch. “Không, không phải đâu.”
Tại sao Ôn Lễ Chỉ lại luôn muốn bỡn cợt những người mà cô ấy tin tưởng như vậy chứ?
Cho dù là Lộ Trạch Tây hay là Đường Thi.
Ôn Lễ Chỉ chính là muốn tìm cách phá vỡ mối quan hệ giữa cô ấy và hai người bọn họ, vì vậy lúc anh ta ở trước mặt cô ấy sẽ luôn cố ý hất nước bẩn lên người họ. “Anh không cần phải như vậy.
Ôn Minh Châu ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng: “Cùng lắm thì em không qua lại với bọn họ nữa. Anh dựa vào gì mà nói bọn họ như vậy? Hai người bọn họ là bạn của em”
“Bạn bè?”
Ön Lễ Chỉ bật cười, một nụ cười vô cùng tàn nhẫn:”Cô coi họ là bạn, nhưng bọn họ có coi cô là bạn không?” Ôn Minh Châu lắc đầu: “Không, em sẽ không để anh hắt nước bẩn lên người bọn họ đầu. Đối với em mà nói, em tin tưởng bạn em, họ sẽ không đối xử với em như vậy.”
“Ngây thơ.”
Ôn Lễ Chi cười lạnh: “Ngây thơ đến mức người khác cũng phải bật cười.”
Ôn Minh Châu rất ít khi cường ngạnh, nhưng duy nhất về phương diện này, cô ấy không thể lùi bước, cô ấy chỉ có hai người bạn này thôi. Không thể, không thể để họ bị xúc phạm bởi người anh ích kỷ của cô ấy.
Sau khi Ôn Lễ Chi roi khỏi phòng, căn phòng trở về khung cảnh yên lặng như trước. Ôn Minh Châu ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc anh ta rời đi cũng không tat đèn, hiện giờ căn phòng sảng rực nhưng lại vô cùng trống rồng, như thể thế giới này chi còn tồn tại một mình cô ấy.
Cô ấy rút cây kim tiêm của chai truyền nước, sau đó bò xuống giường bệnh, nhưng vừa đi ra ngoài đã bị chặn lại. “Cô chủ, cô muốn đi đâu vậy?”
Ôn Minh Châu sửng sốt.
Cô ấy nhìn mấy người vệ sĩ đột nhiên xuất hiện, ngăn cản cô ấy bước ra ngoài.
Ôn Minh Châu hít sâu một hơi, cố gắng thu hết can đảm, nói: “Anh của tôi yêu cầu các anh quản lý tôi sao?”
“Cô chủ, xin cô hãy hiểu cho nỗi khổ của cậu chủ. Cậu chủ sợ cô sẽ xảy ra chuyện. Bởi vì hiện tại sức khỏe cô không tốt, lại đang vô cùng yếu ớt, vì vậy cậu ấy mới phái chúng tôi đến bảo vệ cô.”
Việc anh ta đem cô ấy giam cầm ở đây cũng có thể cách quang minh chính đại như vậy. nói một
Ôn Minh Châu bật cười chế nhạo: “Ha ha, nói có lý lầm.”
Đám thuộc hạ vốn chỉ nghe theo lời của Ôn Lễ Chỉ đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Ôn Minh Châu, thì vô cùng sửng sốt, vốn tưởng rằng cô chủ nhà họ Ôn là một cô gái nhỏ vô cùng ngốc nghếch, nhưng không ngờ lại có khí chất như vậy.
Vẻ ngoài yếu mềm nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, quả không hổ là em gái của Ôn Lễ Chỉ.
Sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi, lập tức cung kính nói: “Không. Cô Châu, chúng tôi chỉ là làm theo mệnh lệnh của cậu chủ. Nhất định sẽ không làm gì có hại cho cô, nên cô yên tâm.”
Ôn Minh Châu không lên tiếng, nhìn họ một hồi lâu, nhưng bọn họ vẫn đứng đó, thân hình cao lớn đứng cạnh nhau, tạo thành một bức tường thành vững chắc chắn trước mặt cô ấy.
Ôn Minh Châu tin rằng, bọn họ vô cùng kính nể Ôn Lê Chỉ, nếu như có ấy một mực xông ra ngoài, nhất định bọn họ sẽ không nể mặt cô ấy.
Nói cái gì mà muốn tốt cho cô ấy, nói trắng ra, là muốn giam cầm sự tự do của cô ấy.
Ôn Minh Châu nằm chặt tay, đành quay về phòng.
Cô ấy nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Rốt cuộc thì khi nào… Khi nào thì cô ấy mới có thể phá vỡ cái lồng giam cầm này đây?
Cô ấy không muốn bị nhốt như thể này nữa, cô ấy phải cố gắng thoát ra khỏi nhà giam giống như nhà họ Ôn này.
Chương 946
Chuông báo động bên trong bệnh viện vang lên không ngừng.
Ön Lễ Chỉ đang ngủ ở căn hộ của chính mình, bên cạnh anh ta còn có một cô gái. Đột nhiên thuộc hạ gọi điện đến, giọng nói vô cùng căng thẳng của anh ta khiến Ôn Lễ Chỉ vốn vẫn đang buồn ngủ bồng choàng tinh: “Cậu Chỉ, không ổn rồi, không ổn rồi, chúng tôi không thấy cô Châu đâu nữa.”
Không thấy?
Ôn Lễ Chỉ đột nhiên trở nên tính táo, tay nắm chặt điện thoại, trong lòng anh ta, sóng to gió lớn không ngừng nổi lên: “Sao lại biến mất? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thuộc hạ không dám trả lời, giọng nói của Ôn Lễ Chi chợt lạnh đi, lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chúng tôi vẫn luôn canh gác ngoài cửa không hề rời đi nửa bước, nhưng mà, lúc chúng tôi bước vào bên trong kiểm tra, thì cô Châu đã không còn ở trong phòng nữa.”
Thuộc hạ run rẩy báo cáo tình hình: “Cậu Chỉ, chúng tôi đảm bảo răng chúng tôi không hề thả cô Châu ra ngoài. Đột nhiên xảy ra chuyện này mọi người đã bắt đầu tìm kiếm.”
“Phế vật.”
Ôn Lễ Chỉ nghiến răng gắn từng chữ một, anh ta xoay người rời khỏi giường, toàn thân anh ta không có một mảnh vải, hai mắt nhìn chằm chằm cô gái vẫn nằm trên giường. Dưới ánh mắt lạnh như băng của Ôn Lễ Chi, cô gái ấy cũng tỉnh giấc, vừa mở mắt liền bắt gặp ánh mắt đầy sát khí, cả người cô ta run lên: “Cậu chủ Chỉ, anh…”
On Lễ Chỉ thậm chí không thèm liếc mắt nhìn cô ta, bật cười lạnh lẽo, hai hàng lông mày chứa đầy sát khi, quát lên một tiếng: “Cut”
Cut?
Lúc nãy hai người họ vui vẻ như vậy, thế mà giờ đây anh ta lại bảo cô ta cút.
Nhưng ai dám dò xét tâm tư của Ôn Lễ Chi?
Cô gái kia thậm chí không dám nói lời nào, nhanh chóng đứng dậy, vội vàng thu gom quần áo, choạng đi ra khỏi phòng.
Sau đó, Ôn Lễ Chỉ một mình đứng ở trong phòng, hít sâu vài cái, rồi nhanh chóng mặc quần áo, cầm điện thoại gọi cho một người. “Alo, tôi đây.”
Đôi mắt anh ta vô cùng âm u: “Bây giờ đi điều tra cho tôi. Ôn Minh Châu nhất định không thể bay ra ngoài, chắc chắn con bé đang trốn trong một góc nào đó.”
Được lắm. Từ khi Đường Thi và Lộ Trạch Tây năm lần bảy lượt xuất hiện, Ôn Minh Châu rõ ràng càng ngày càng không nghe lời anh ta.
Anh ta nhất định phải nghiền nát tư tưởng này của cô ấy, cho dù cái giá phải trả là bẻ gãy đôi cánh tự do của cô ấy.
Đêm nay mưa to như trút nước, Đường Thi nhìn những tia chớp ngoài cửa sổ, đột nhiên cô ấy cảm thấy có chút hoảng hốt.
Nhớ lại lần cãi nhau với Bạc Dạ, cô bực bội vò đầu bứt tại, cô không biết tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này, họ đi loanh quanh loanh quanh mãi vẫn không thể hòa hợp được với nhau.
Hay là buông tha cho nhau.
Đường Thi vừa định trấn an bản thân phải bình tĩnh lại, thì nghe thấy có người gõ cửa so, lúc đầu cô tưởng là ảo giác, nhưng một lúc sau mới nhận ra không phải vậy.
Căn hộ của cô ở lầu bốn, có người gõ cửa sổ phòng cô trong một đêm mưa gió như vậy sao?
Đường Thi thu hết can đảm bước ra khỏi giường, mở cửa sổ ra, đối diện với cô là một khuôn mặt tái nhợt.
Cô không nhịn được muốn hét lên, nhưng tất cả những tiếng nói sau đó đều bị cắt đứt trong cổ họng. Đường Thi lảo đảo lùi lại, thân hình gầy gò leo lên từ cửa số, trực tiếp ngã vào người cô. Ngay khi Đường Thi muốn phản kháng, cô liên nằm lấy cổ tay mảnh khảnh của người đó, lật cả người lại, mới phát hiện hóa ra là Ôn Minh Châu.
Chương 947
Toàn thân của Ôn Minh Châu đều dính đầy nước mưa, quân áo ướt sũng gần như biến thành trong suốt, gương mặt cô ấy trắng bệch, đôi mắt trên khuôn mặt kia dường như có vẻ sáng lên một cách kì lạ.
Đường Thi ngây ngẩn cả người, không kịp phản ứng với những gì đang diễn ra.
Ôn Minh Châu níu kéo lấy cánh tay Đường Thi: “Cứu em.. Chị Đường, làm ơn hãy cứu em, em thật sự không có ai khác để cầu cứu nữa rồi”
Hô hấp của Đường Thi ngưng trệ, lập tức kéo lấy đối phương từ dưới đất đứng lên: “Em nói gì thì nói chậm một chút, bây giờ em phát sốt rồi. Chị sẽ gọi Giang Lăng đến đây khám bệnh cho em, chờ sức khỏe em ổn định chúng ta lại bàn tiếp, có được không?”
Nhìn thấy dáng vẻ kiên định trong mắt Đường Thi, Ôn Minh Châu đột nhiên đỏ mắt.
Ôn Lễ Chỉ nói Đường Thi vì muốn lấy lòng người nhà họ Ôn cho nên mới tiếp cận cô ấy, nhưng mà hiện tại, lúc cô ấy tuyệt vọng cần một nơi để dựa vào, vẫn luôn là Đường Thi nâng đỡ cô ấy mà không một chút phàn nàn hay thac mắc nào. Nhân phẩm của một người có tốt hay không đến cuối cùng là do cái gì quyết định đây?
Nửa tiếng sau kể từ khi Đường Thi gọi điện thoại cho Giang Lăng đến đây, lúc anh ta đến còn mang theo một bộ quần áo mới cho Ôn Minh Châu, chờ cho đến khi mặc xong quần áo mới sạch sẽ, ấm áp rốt cuộc cũng thấy Ôn Minh Châu mang theo chút sinh khí.
Cô ấy khép nép ngồi trên giường của Đường Thi giống như một con búp bê vậy. Đường Thị tiếc hận không thể xông lên ôm lấy cô ấy vào lòng, kiểm tra một chút xem sao. “Làm sao vậy?”
Khi Giang Lăng bước vào phòng với túi dụng cụ sơ cứu trong tay, những gì đập vào mắt anh ta là cảnh một loli đang năm trên giường Đường Thi. “Ha?”
Giang Lăng mang theo túi sơ cứu lùi từng bước về sau: “Tình huống gì đang xảy ra vậy? Đường Thi, cô bị Bạc Da kích thích nhiều quả cho nên từ nay về sau chuyển sang thích phụ nữ ư?”
Vốn dĩ trên gương mặt của Đường Thi vẫn còn mang theo nụ cười hiền từ như một người mẹ, nghe xong lập tức hạ khóe môi xuống, tốc độ thay đổi sắc mặt có thể sánh với Bạc Dạ, trực tiếp trở lại biểu tình vốn có của chính mình, cao giọng thánh thót nói: “Anh lại đây xem qua giúp cô ấy một chút.”
Giang Lăng tiến gần lại chỗ Ôn Minh Châu, nhìn chằm chăm thật lâu vào mặt cô ấy. Ôn Minh Châu có chút hồi hộp, sau đó Giang Lăng vuốt cảm là một tiếng: “Cô không phải là cô gái của nhà họ Ôn sao?” Ôn Minh Châu muốn nói là không phải, nhưng cô ấy rất ít khi lừa dối người khác, ngượng ngập đến mức mặt đỏ tai hồng cũng không biết nên phản ứng như thế nào, Đường Thi chỉ có thể thở dài, đáp hộ: “Cứ xem là vậy đi.”
“Gi?”
Giang Lăng đứng thẳng người dậy “Tại sao lại nói như vậy?”
“Bởi vì..”
Đường Thi thả lỏng hai tay: “Anh nhìn không ra sao, tình huống này rất rõ ràng mà, là Ôn Minh Châu vừa trốn khỏi nhà họ Ôn”
Những lời này vừa nói ra, cả người Ôn Minh Châu bỗng chốc ngây ngẩn, cô ấy có chút kinh ngạc nhìn bóng dáng Đường Thi đang đứng bên cạnh giường, không thể ngờ Đường
Thi có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện nhanh như vậy.
Vốn dĩ cô ấy nghĩ mình cần phải giải thích rất phức tạp và rườm rà, nhưng mà sự thật chính là, cô ấy không cần mở miệng nói bất cứ cái gì, Đường Thi vẫn rất nhanh nhẹn nhìn thấu được tình huống “Cãi nhau với anh trai của cô sao?”
Giang Lăng một bên vừa kiểm tra mũi kim tiêm trên mu bàn tay Ôn Minh Châu vừa nói: “Trời mưa lớn vậy mà còn chạy ra ngoài.”
Ôn Minh Châu mím môi không nói chuyện, Giang Lăng xem như đã hiểu, chỉ có thể thờ dài nói: “Cái kia. xem ra là mâu thuẫn giữa hai anh em.”
“Không phải.”
Ôn Minh Châu đột nhiên mớ miệng lên tiếng, thanh âm nhẹ như gió thoảng bên tai, nhưng lại rất kiên định: “Không phải là giữa anh em.”
Cô ấy bắt lấy cánh tay của Đường Thi giống như bắt lấy cong rơm cứu mạng cuối cùng: “Em không muốn trở về nhà họ Ôn, nơi đó vốn dĩ không phải là nhà của em.”
Mà nơi đó đối với cô ấy chẳng khác nào là một cái nhà giam, là ác mộng cả cuộc đời của cô ấy.
Đường Thi cau mày: “Đã có chuyện gì xảy ra sao?”
“Anh trai em… gần đây có liên lạc lại với Mã Cường”
Đôi mắt Ôn Minh Châu đỏ hoe, giọng nói không kiếm được run rẩy, nói với Đường Thi: “Anh ta muốn đẩy em đi, muốn lợi dụng em để đối lấy tất cả những gì anh ta muốn”
Chương 948
Đường Thi và Giang Lăng đều cùng lộ ra biểu tình không thể tin được, sau đó Đường Thi mới chậm rãi nói: “Không đến mức đó đâu. Mã Cường, vì sao mà anh ta lại muốn lấy lòng Mã Cường? Mã Cường vẫn luôn là đối tượng mà bọn chị muốn phó.”
Ön Lễ không phải nên cùng đứng chung trên một chiến với Đường Thi bọn họ sao? ta muốn biết điểm yếu của Mã Cường là gì.”
Ôn Minh Châu ôm lấy cơ thể của chính mình, cuộn lại thành một cục, đây là tư thế của người cực đoan và cực kỳ thiếu cảm giác an toàn. “Vì thế nên mới nghĩ sẽ đẩy em đi. Em còn nghe thấy anh ta nói chuyện điện thoại với người khác cũng nói như vậy. Cho nên em mới nghĩ mình phải mau chóng trốn đi.”
Đường Thi hít một hơi thật sâu: “Tại sao lại có thể làm như vậy chứ? Dù sao em cũng là em gái ruột của anh ta.” Ôn Minh Châu ngồi ở chỗ đấy, trên mặt mang theo sự sợ hãi.
Đường Thi cảm thấy thể loại cô gái như Ôn Minh Châu này giống như một quả cầu pha lê, thế giới như thế nào cô ấy sẽ như thể đó, nếu thế giới trở nên trống thì cô ấy cũng trở nên trong suốt, mong manh dễ vỡ, có lẽ chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ lập tức tan nát hoàn toàn.
Cũng có thể là vì lúc trước Ôn Lễ Chi giam cầm Ôn Minh Châu quá mức an toàn và kin kẽ, khiến cho nhận thức của Ôn Minh Châu đối với thế giới này hoàn toàn không biết gì.
Cô ấy không có cách nào để đối mặt với một vấn đề lớn như vậy, có thể dùng một từ ngữ có chút châm chọc mà nói chính là một kẻ ngốc, cái gì cũng đều không hiểu, cái gì cũng đều không thể chống đỡ được.
Đường Thi giật mình, đột nhiên có một ý nghĩ hiện lên trong đầu cô.
Có lẽ đây mới là điều Ôn Lễ Chỉ mong muốn.
Mục đích của anh ta là muốn nuôi dưỡng Ôn Minh Châu lớn lên, sau đó lại làm như vô tình ngăn cách Ôn Minh Châu với thế giới bên ngoài, kể cả những người bạn tốt của cô ấy, người bên cạnh cô ấy trong cuộc sống hằng ngày. Cuối cùng Ôn Minh Châu dần dần sẽ biết thành một đóa hoa được nuôi trồng trong nhà kính, mất đi khả năng tự sinh tồn và độc lập.
Anh ta muốn biến cô ấy trở thành vật sở hữu riêng của mình.
Khi nhận ra được ý nghĩ này trong đầu, tay chân Đường Thi không nhịn được rét run, nhìn Ôn Minh Châu trước mắt, đột nhiên vươn tay đặt trên đỉnh đầu Ôn Minh Châu.
Xúc cảm mềm mại của mái tóc chạm vào lòng bàn tay làm cho lòng cô cảm nhận được sự đau nhói vô cùng. Thật xin lỗi. Chị không nên ôm suy nghĩ vì muốn lấy lòng người nhà họ Ôn mà cố ý tiếp cận em, bởi vì em rất cần một người bạn. Một tình bạn như vậy, làm sao có thể chấp nhận được việc người khác tiếp cận vì có mục đích đây?
Lúc trước, Đường Thi cảm thấy cái tên Ôn Minh Châu này là một cái tên rất đẹp, minh châu là một viên ngọc sáng, là một hòn ngọc quý được nang niu trong tay. Mà bây giờ, cô lại càng cảm thấy nó buồn hơn.
Tất cả góc cạnh của viên ngọc sáng đều bị Ôn Lễ Chỉ mài dũa, mang theo một sự mia mai đặc biệt rõ ràng. “Thể trạng rất yếu, cần tẩm bổ nhiều, đặc biệt là bổ máu.” Giang Lăng thu dọn dụng cụ: “Hiện giờ phải ăn cái gì bổ cho máu một chút, uống cao dừa hay táo đỏ chẳng hạn. Còn vết thương trên cổ tay của cô là do tự mình làm ra sao?”
Ôn Minh Châu run lên, một lúc sau đó mới nói: “Đúng vậy.”
“U”
Giang Lăng khẽ nhắm mắt lại: “Mỗi người chỉ có một sinh mệnh, đừng bao giờ coi thường tính mạng của chính mình như vậy. Lần sau không được làm như thế nữa, có biết không?” Ôn Minh Châu chớp đôi mắt to, lông mi vừa dài vừa cong khẽ đong đưa. Nếu bỏ qua sắc mặt tái nhợt của cô ấy lúc này thì thật sự mà nói đây là một cô gái cực kỳ xinh đẹp. “Tôi chỉ là không có cách nào chịu đựng được cho nên…” Cô ấy củi đầu: “Tôi không có bạn bè, ngay cả Lộ Trạch Tây cũng bị anh trai tôi đuổi đi.”
Đó là người bạn thân duy nhất của cô ấy, chơi với nhau từ nhỏ cho đến lúc trưởng thành. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào thì Ôn Minh Châu nhận ra Ôn Lê Chỉ càng ngày càng có nhiều ý kiến không vừa lòng với Lộ Trạch Tây. Cô ấy sợ hãi, sợ rằng đến cuối cùng Ôn Lễ Chi cũng sẽ cấm Lộ Trạch Tây tiếp xúc với mình giống như cách anh ta cấm những người khác muốn tiếp cận với cô ấy.
Chỉ là… chuyện này cuối cùng vẫn xảy ra.
Ôn Minh Châu hít một hơi thật sâu, xoay mặt nhìn Đường Thi: “Anh trai tôi nói cho tôi biết, Đường Thi, chị tiếp cận tôi là bởi vì em là con cháu của nhà họ Ôn phải không?”
“Tại sao lúc cậu trở về lại không trực tiếp đến tìm cháu?”
Đường Duy khóc lóc ôm lấy Đường Dịch không chịu buông ra: “Cháu lo lắng muốn chết luôn. Cháu thật sự rất nhớ cậu. Không có cậu ở bên, cháu đã phải chịu đựng rất nhiều oan ức đó.”
Đường Dịch sờ sờ đầu của Đường Duy: “Cháu đã cao lên rất nhiều nha.”
“Cháu còn gầy nữa.”
Đường Duy vô cùng ủy khuất nói: “Tất cả đều là do cậu không ở đây, cháu và mẹ đã phải sống những tháng ngày rất vất vả, suýt chút nữa thì phải ra đường nhặt rác rồi.”
Đường Thi dở khóc dở cười trước dáng vẻ diễn kịch của con trai mình với Đường Dịch.
Cô cũng biết là vì cậu bé quá nhớ người cậu của mình cho nên cậu bé mới cố ý nói những ngày tháng qua hai mẹ con họ đã phải sống khổ sở đến như vậy.
Đường Dịch nghe hết tất cả, cười nói: “Vậy mấy ngày tới cậu sẽ dẫn cháu đi ăn một bữa thịnh soạn, có được không? Ăn mày nhỏ”
“Cháu mới không phải là ăn mày nhỏ.”
Đường Duy tức giận nói: “Cậu ơi, cậu mau kiểm điểm lại bản thân đi. Cậu đi nước ngoài lâu như vậy mà cũng không nói trước với cháu một tiếng.”
“Được rồi, được rồi, lần sau cậu sẽ báo trước với cháu một tiếng, đã được chưa?”
Đường Dịch liếc nhìn con Husky đang le lưỡi chờ được mình vuốt ve ở bên cạnh. “Con chó này…”
Đường Dịch dùng một chút: “Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Bạc Dạ tặng đó.”
Đường Thi bình tĩnh nói: “Tặng lúc trước.”
Đường Dịch vui vẻ nói: “Cậu ta nghĩ cái gì vậy không biết, sao lại tặng cho em một con chó? Theo phong cách của cậu ta thì nên trực tiếp vung tay gửi cho em một tấm chi phiếu trăm triệu, cả tỷ mới đúng chứ?”
Đường Thi đi qua chơi với chó: “Không biết, ai mà biết Bạc Dạ đang nghĩ cái gì. Thôi được rồi, đừng nhắc tới nữa.”
“O, vậy là em định sau này sống với anh, nói tạm biệt với
Bạc Dạ sao?” Đường Dịch cười, ở bên cạnh trêu chó với em gái: “Lúc anh không có ở đây, Bạc Dạ đối xử với em có tốt không?”
Tốt, rất tốt.
Đường Thi không có cách nào phủ nhận tất cả những điều này, quả thực Bạc Dạ đối xử với cô rất tốt, thậm chí còn âm thầm giúp cô vạch ra nhiều giải pháp.
Cô cứ nghĩ tiếp tục kéo dài trạng thái hiện tại cũng rất tốt, nhưng không ngờ gần đây Bạc Dạ giống như bị kích thích, đột nhiên bắt đầu đối đầu với cô.
Là một người đàn ông, Đường Dịch đương nhiên hiểu được tại sao Bạc Dạ lại thay đổi như vậy. Anh ta có thể hiểu được tâm trạng của Bạc Dạ, nhưng vì
Đường Thi là em gái của anh ta, cho nên anh ta không thể nào tha thứ cho Bạc Dạ vì đã dám nổi nóng với Đường Thi.
Đường Dịch nói: “Chỉ là tính chiếm hữu của đàn ông bình thường thôi, nhưng mà… Điều này cũng cho thấy tính cách tiềm ẩn của cậu ta rất nguy hiểm. Vì muốn em có thể chấp nhận cậu ta, cậu ta đã đè nén rất nhiều suy nghĩ trong lòng mình, bây giờ không nhịn được nữa cho nên mới bùng phát ra nhiều vấn đề như vậy.”
Đường Thi không nói gì, Tiểu Dạ Dạ lại bắt đầu kích động liếm lòng bàn tay Đường Dịch.
Đường Duy lấy ra một hộp bánh, Tiểu Dạ Dạ vừa nhìn thấy đồ ăn vặt thì lập tức rên lên một tiếng kích động, nước miếng cũng chảy ròng ròng, mở miệng không ngừng thở dốc, cái đuôi cũng đưa qua đưa lại nhanh đến mức chỉ thấy bóng. “Ha ha, sao nó lại tham ăn như vậy?”
Đường Dịch nhìn thấy Đường Thi đứng lên: “Em định đi đâu “Gọi điện thoại cho Khương Thích.” à?”
Đường Thi nói: “Gần đây cặp đôi này đang định đính hôn, nhưng vì trong nhà Hàn Nhượng xảy ra chút biến cố cho nên bọn họ không thể đính hôn ngay. Ban đầu định sẽ lấy giấy chứng nhận vào hôm nay. Ai… Ngày đính hôn của bọn họ vẫn luôn bị trì hoãn.”
Đường Thi lờ mờ cảm thấy chuyện xảy ra trong nhà Hàn Nhượng hẳn là không nhỏ, nhưng cô không dám hỏi Khương Thích. “Vậy thì tranh thủ bây giờ đi.”
Đường Dịch lại nói thẳng: “Đúng lúc anh trở về, có thể tự vấn cho mấy em một chút.”
Đường Thi cười nói: “Ừ, em sẽ thông báo cho đám Hàn Nhượng một tiếng, rủ họ tối nay cùng nhau ăn khuya”
Chương 937
Nửa tiếng sau, Khương Thích ngồi trước bàn tròn lớn trong nhà hàng, chỉ vào Đường Dịch đang ngồi đối diện, cô ấy không ngừng thở hổn hển, hét lên một tiếng: “A..”
Hàn Nhượng buồn cười giữ chặt bạn gái mình lại: “Em bị làm sao vậy?”
“Đường Dịch. Anh Đường. Anh Đường…”
Khương Thích che mặt, thanh âm cũng theo đó lên cao: “Anh đã trở lại. Trời ạ, anh không bị sao hết. Quá tốt rồi. Mẹ ơi, em kích động đến mức muốn khóc luôn, anh không có việc gì thật là tốt quá.”
Đường Dịch ngồi ở chỗ đó, cũng có chút dở khóc dở cười: “Hù em sợ rồi sao?”
“Có một chút.”
Khương Thích hít mũi, lau nước mắt như người bị dở hơi: “Ông trời của tôi ơi, vậy mà anh lại không bị sao hết, anh đã trở về rồi, tốt quả, thật tốt quả”
Nói xong, cô ấy vỗ vỗ vai Hàn Nhượng nói: “Em sẽ giới thiệu cho anh biết tiêu chuẩn của một người đàn ông tốt, anh trai cưng chiều bảo vệ em gái nhất. Đường Dịch, vẻ ngoài đẹp trai, giàu có, là một nhà thiết kế nổi tiếng. Ôi trời ạ. Rốt cuộc thì ý nghĩa tồn tại của loại đàn ông này là cái gì, rõ ràng loại người này chính là thần tiên mà.”
Đường Thi và Đường Dịch nhìn nhau rồi bật cười ha ha.
Khương Thích liên tục vỗ bàn: “Nếu Đường Dịch xuất hiện thêm một trăm tập nữa thì làm gì có đất cho Hàn Nhượng anh diễn. Em nhất định sẽ một lòng một dạ yêu anh trai này.”
Sắc mặt Hàn Nhượng đột nhiên trầm xuống: “Làm cái gì?
Muốn làm cái gì đó? Ở trước mặt anh mà nói cái gì vậy hả?”
Đường Dịch và Đường Thỉ để đũa xuống, cười muốn tắt thở: “Khương Thích à, cậu như thể này chính là muốn ăn đòn sao?”
“Khương Thích càng ngày càng khoa trương đấy.”
Đường Dịch đãc ý cười: “Nhưng nhìn thấy em tràn trề sức sống như the này, anh cũng yên tâm rồi.”
Khương Thích dừng một chút, sau đó nhẹ giọng nói: “Ừm… Em sẽ không có việc gì.”
Cố gắng thoát ra khỏi bóng ma mà Diệp Kinh Đường mang đến, không vui rồi cũng qua một ngày, mà vui vẻ cũng qua một ngày
Tại sao không sống một ngày thật vui vẻ?
Toàn bộ chủ đề trong bữa ăn khuya đột nhiên được tổ chức của bọn họ đều tập trung vào việc bao giờ Khương Thích và Hàn Nhượng sẽ tổ chức đinh hôn.
Đường Thi uống một chút rượu, bởi vì Đường Dịch trở về cho nên tinh thần của cô cũng tăng cao, trở nên vô cùng sôi nổi: “Tớ nghĩ không cần kén chọn làm gì, cứ trực tiếp tìm một ngày gần đây để đính hôn là được rồi, tránh đêm dài lâm mộng.”
“Chọn ngày không bằng gặp ngày.”
Đường Dịch tiếp lời em gái: “Anh cũng có đề nghị như thế này, dù sao thì trong nhà Hàn Nhượng vẫn còn có việc, như vậy không phải là vừa đúng lúc sao?”
Khương Thích cũng uống một chút rượu, một mặt thì cô ấy cảm thấy có chút sợ hãi đối với tương lai không biết trước, mặt khác lại cố gắng khiến bản thân không nên suy nghĩ quá nhiều. Không thể để cho một người tốt như vậy Hàn Nhượng thất vọng, cô ấy nhất định phải đoạn tuyệt với quá khứ. Khương Thích siết chặt đũa, đè xuống cảm xúc đỏ tươi trong mắt Diệp Kinh Đường.
Tất cả sự háo hức ẩn dưới bề mặt tĩnh lặng đã được rượu phóng đại lên không biết bao nhiêu lần, kêu gào muốn vượt qua sự giam cầm của lý trí, được giải phóng hoàn toàn.
Khương Thích nhắm mắt lại, rũ bỏ những suy nghĩ điên cuồng đang quấy phá trong đầu.
“Không thoải mái sao?”
Hàn Nhượng từ phía sau duỗi ra một cái tay, cười ôm lấy Khương Thích: “Hay là hôm nay tới đây thôi, anh đưa em về nhà được không?”
“Không được, anh cũng uống rượu mà.”
Khương Thích nghĩ đến chuyện gì đó, lập tức nói: “Uống rượu không được lái xe.”
“Khương Thích.”
Hàn Nhượng nhin Khương Thích, cuối cùng ghé vào trán cô hôn một cái: “Được rồi, anh hiểu rồi, anh sẽ gọi anh cả đến đón chúng ta, có được không?”
Đường Thi và Đường Dịch cũng đồng ý với đề nghị này.
Sau đó, Hàn Thâm tới đón bọn họ, còn tiện đường đưa tất cả những người đã uống rượu trở về nhà, kết quả là khi nhìn thấy Đường Dịch ở bên trong, vẻ mặt của người đàn ông lập tức thay đổi rõ rệt.
Chương 938
“Anh là?” Giọng Hàn Thâm có chút kinh ngạc, nhưng bởi vì bọn họ đã uống quá nhiều cho nên không nghe ra. “Tôi là anh trai của Đường Thi, lần đầu gặp nhau.”
Đường Dịch cười, đưa tay ra: “Xin chào, cậu chủ Hàn.”
“A… Xin chào.” Hàn Thâm lập tức bắt tay Đường Dịch, ánh mắt của hai người đàn ông bình tĩnh quan sát lẫn nhau, sau đó lại cùng ra vẻ ôn hòa nhìn nhau: “Đã hơn nửa đêm mà còn làm phiền anh đến đón chúng tôi thế này thật là ngại quá”
“Không sao.” Hàn Thâm đỡ Đường Thi một tay, Đường Dịch hơi nheo mắt lại nhìn động tác này.
A, chẳng lẽ người đàn ông này có ý tứ gì với em gái của mình sao?
Bản tính anh trai bảo vệ em gái khiến anh ta đột nhiên có vẻ mặt không tốt, sau đó Hàn Thâm làm như không biết, nói với Đường Thi: “Còn có thể tự đi không?”
Đường Thi hip mắt cười nói: “Không sao, cảm ơn anh Hàn đã tới đón chúng em.”
“Anh trai của em đã cảm ơn một lần rồi.”
Hàn Thâm nhỏ giọng nói: “Đứng dậy đi, anh lái xe thương vụ, vừa vặn có thể chở hết bốn người các em.”
Đường Thi đứng lên, Hàn Nhượng ở bên cạnh đang nắm dựa vào bàn: “Anh à, em mới là em trai ruột của anh, anh có thể đừng chỉ quan tâm đến Đường Thi không?”
Sắc mặt Hàn Thâm không chút thay đổi: “Em là do anh nhặt được từ trong thùng rác”
Hàn Nhượng nhìn trời, tại sao anh ta lại có một người anh trai không đáng tin cậy như vậy?
Khi đi ra ngoài, Hàn Nhượng ngồi ở ghế phụ, ngồi phía sau là Khương Thích, Đường Thi và Đường Dịch.
Hàn Thâm khởi động xe: “Vån ở căn hộ kia của em à?”
Hàn Nhượng hơi chếnh choáng nói: “Anh ơi, em có thể trực tiếp chọn ngày rồi đinh hôn với Khương Thích trước không?”
Khương Thích ngồi ở hàng ghế sau đỏ mặt: “Hàn Nhượng, anh đang nói cái gì vậy?”
“Anh không nhịn nổi nữa”
Hàn Nhượng hít sâu một hơi: “Anh muốn nhanh chóng biến em thành người của anh.”
Hô hấp của Khương Thích ngừng lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hàn Nhượng với vẻ không thể tin được, chỉ cảm thấy nhịp tim của mình trong phút chốc tăng nhanh.
Đường Thi và Đường Dịch liếc nhau một cái rồi mỉm cười túm tim, có vẻ như cả hai đều cho rằng đôi này phát triển rất tốt.
Đường Thi mở bảng tin ra, đăng một trạng thái. “Thật hy vọng Khương Thích có thể nhanh chóng đính hôn với Hàn Nhượng, sớm có được hạnh phúc nha”
Khương Thích thấy vậy, giật lấy điện thoại di động mång: “A. Đường Thi, cậu đăng cái gì vậy? Ngại quả đi. Mau xóa đi.”
“Tớ không đẩy.”
Đường Thi cố ý nói: “Khi nào cậu đính hôn thì tớ mới xóa.”
Bên trong xe náo nhiệt suốt một đoạn đường, mà ở một chỗ khác, khi Bạc Dạ nhìn thấy bài đăng này trong vòng bạn bè thì cảm thấy có chút kinh ngạc, vô thức chụp màn hình rồi gửi ảnh cho Diệp Kinh Đường.
Diệp Kinh Đường đang tập đam bốc ở nhà, nhìn thấy tin nhắn của Bạc Dạ thì bấm vào, con ngươi màu vàng nhạt của người đàn ông lập tức co rút lại một chút.
Bạc Dạ: “Khương Thích và Hàn Nhượng thực sự sẽ đỉnh hôn”
Không hiểu sao Diệp Kinh Đường lại cảm thấy vừa rồi khi anh ta tập đấm bốc thì đôi tay rất mạnh mẽ đanh thép, nhưng bây giờ đội tay anh ta bắt đầu run rẩy.
Anh ta nhìn chằm chằm vào những câu chữ của Bạc Dạ, như thế chết lặng, một cảm xúc đau đớn hiện rõ trong mắt anh ta.
Đính hôn?
Không… Không được phép, anh ta sẽ không bao giờ cho phép.
Diệp Kinh Đường: “Tôi không biết.”
Bạc Dạ: “Anh xong rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì Khương Thích sẽ thật sự cùng người khác chạy mất đấy”
Diệp Kinh Đường: “Anh lo chuyện của bản thân và Đường
Thi cho tốt đi rồi hãy nói đến tôi.”
Bạc Dạ: “Mẹ kiếp, tôi có lòng tốt nhắc nhở anh, vậy mà anh lại chạy lên vết sẹo của tôi” Diệp Kinh Đường bực bội tắt điện thoại di động, ném sang một bên, sau đó người đàn ông nặng nề ngồi trên ghế số pha, cởi găng tay đấm bốc ra, bàn tay nắm chặt lại.
Đính hôn?
Khương Thích à, em thật sự muốn đính hôn sao?
Muốn tẩy trắng, muốn bay trên cành trở thành phượng hoàng sao?
Người đàn ông cười lạnh vài tiếng, nằm mơ đi.
Chương 939
Sau khi Diệp Kinh Đường cúp điện thoại, anh ta bắt đầu trầm mặc, một lúc sau anh ta dứt khoát cầm điện thoại di động lên gọi một cuộc điện thoại: “Alo! Là tôi.”
“Ai da.”
Kỳ Mặc ở đầu bên kia điện thoại cười một cách thoải mái: “Thật sự không ngờ Diệp Kinh Đường cậu thế mà lại chủ động tìm tới tôi. Nói đi, có chuyện gì sao?”
Đôi mắt Diệp Kinh Đường hơi híp lại: “Tra một chút xem gần đây nhà họ Hàn xảy ra chuyện rối ren gì.”
Kỳ Mặc hơi kinh ngạc, sau đó xoay người đi tới trước máy vi tính, bắt đầu gõ bàn phím một nhanh chóng: “Cậu không phải là người đầu tiên đến tìm tôi, bảo tôi tra chuyện này
Diệp Kinh Đường thích thủ nói: “Còn có ai?”
Kỳ Mặc liếc mắt nhìn Lạc Phàm ở bên cạnh một chút, sau khi xác định ánh mắt của anh ta không xáy ra vấn đề gì thì mới quay lại thang thắng nói với Diệp Kinh Đường: “Là Hàn Thâm
Hàn Thâm?
Tự người nhà họ Hàn đến tìm Kỳ Mặc để dò xét tình hình của gia đình mình?
Chuyện này có chút kỳ lạ.
Sau khi Diệp Kinh Đường ghi lại tin tức, lại đứng lên: “Trước mắt cậu nằm được bao nhiêu tin tức?”
“Nhà họ Hàn rất vững chắc, cho nên dù Vinh Nam ở phía trên muốn mượn tay người khác đưa ra chính sách mới, nhưng nhà họ Hàn cũng nhanh chóng thích ứng
Kỳ Mặc gõ bàn phím lạch cạch: “Đúng rồi, cậu muốn tin tức của nhà họ Hàn để làm gì?”
Diệp Kinh Đường cười lạnh: “Lấy ra làm việc với Hàn Nhượng”
“Này, cuối cùng thì cậu cũng chịu ra tay rồi sao?”
Kỳ Mặc có chút kinh ngạc: “Tôi và Lạc Phàm còn đang nghĩ tại sao Diệp Kinh Đường cậu lại có thể chịu đựng được, Khương Thích đã sắp trở thành vợ của người khác rồi mà cậu vẫn còn thờ ơ như vậy.”
Trán Diệp Kinh Đường noi lên gân xanh khi nghe những lời Kỳ Mặc nói: “Cậu có ý gì hả?”
“Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ chịu đựng cả đời chứ”
Kỳ Mặc nhanh chóng mở miệng: “Đúng lúc, nếu tôi phát hiện ra tin tức gì thì sẽ lập tức gửi cho cậu một bản được chưa?”
Diệp Kinh Đường cười lạnh một tiếng, giọng nói lạnh lẽo khiến cho người ta không rét mà run: “Tôi muốn ngay bây giờ.”
“Cậu đại gia như vậy sao?”
Kỳ Mặc nhìn trời, chi có thể nói: “Cho tôi một tiếng, tôi sẽ gửi cho cậu tất cả những điều chỉnh kế hoạch kinh doanh mà Mã Cường và Vinh Nam đã dùng với nhà họ Hàn”
“Người như cậu thực sự rất nguy hiểm.”
Diệp Kinh Đường nói với Kỳ Mặc bằng giọng đầy ẩn ý: “Cậu biết quá nhiều bí mật, loại người như cậu mà còn sống thì chính là một sự uy hiếp.”
“Không.”
Kỳ Mặc lại mim cười: “Chính vì tôi biết quá nhiều bí mật cho nên những bí mật này mới trở thành công cụ tự vệ của tôi. Nếu có người dám động đến tôi, tôi sẽ lập tức công bố tư liệu đen của anh ta.”
“Cậu vẫn chưa nhận ra sao?”
Diệp Kinh Đường kéo dài giọng nói, dùng giọng điệu chậm rãi mà âm trầm và áp chế: “Khi người ta bị ép đến mức nóng nảy thì sẽ mặc kệ tất cả mọi thứ. Khi cậu dùng tài liệu bí mật để phòng thân đối với những người đó, đồng thời cũng sẽ biến cậu trở thành tội phạm truy nã, sẽ dẫn tới hoạ sát thân.”
Kỳ Mặc vô cùng sững sờ, sắc mặt trở nên tái nhợt khi nghe những lời Diệp Kinh Đường nói, sau khi bên kia cúp điện thoại, người đàn ông này vẫn năm lấy điện thoại, trong nhất thời chưa thể lấy lại tinh thần.
Anh ta nói không sai, những kỹ năng mà bản thân dùng đến cũng có thể trở thành nguồn gốc của tội ác. Trên thế giới này, vì kỹ năng hack bá đạo của Kỳ Mặc, cho nên có rất nhiều nơi và tổ chức đều muốn tìm trăm phương ngàn kế để giết chết anh ta.
Nếu hacker nổi tiếng chết đi, những bí mật đó sẽ bị chốn vùi vào trong đất cùng với cái chết anh ta, cả đời này sẽ không bị ai biết.
Không biết Kỳ Mặc đang suy nghĩ cái gì, anh ta đang gõ bàn phím nửa chừng bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Lạc Phàm hơi nghi hoặc, kéo vẻ mặt đơ quay đầu nhìn cộng sự tốt của mình.
Kỳ Mặc ngây người nhìn Lạc Phàm, người đàn ông này đã trải qua sống chết với anh ta khoảng mười năm, Lạc Phàm đã bên cạnh anh ta từ khi bon ho còn rất nhỏ.
Chương 940
Còn nhớ ngày đầu tiên gia nhập Thất Tông Tội Lý, người đứng đầu tổ chức đã đưa một cậu bé chưa biết nói đến và nói: “Từ hôm nay, đây là nhà của cậu, danh hiệu là Bạo Nộ.” Cho đến khi tất cả mọi người đã lui về, Kỳ Mặc và Lạc
Phàm sóng vai đi tới nhà trọ trước mặt, một phòng hai người,
Kỳ Mặc và Lạc Phàm được xếp ở chung với nhau. Sau đó, trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt, họ được rèn luyện để tồn tại giống như người máy vậy.
Chỉ số IQ của Kỳ Mặc đã được phát triển đến mức tối đa. Anh ta thậm chí có thể điều khiển ba máy tính cùng lúc và sử dụng ba máy tính này để thực hiện nhiều nhiệm vụ khác nhau đồng thời tiến hành các loại phương hướng theo dõi. Lúc đó Kỳ Mặc còn chưa đủ 18 tuổi.
Nhưng sau này, anh ta cuối cùng cũng hiểu tại sao Lạc Phàm, người trông luôn vô cảm, lại được Thất Tông Tội Lý đặt cho mật danh là “Bạo Nộ”.
Bởi vì lúc anh ta nghiên cứu các thí nghiệm trên động vật nhỏ, anh ta chưa bao giờ chớp mắt dù chỉ một cái. Cho dù máu bắn tung tóe trên mặt, anh ta vẫn tỏ vẻ lãnh đạm, cuối cùng nhẹ nhàng phất một đóa hoa kiếm, toàn bộ vết máu đều văng trên mặt đất.
Kỳ Mặc nhìn Lạc Phàm bước ra khỏi sân tập với chiếc máy tính công nghệ cao trong tay: “Anh thật lợi hại, không biết sợ sao? Đó chính là loại chó pitbull siêu hung dữ.”
Pitbulls là giống chó khó có thể cảm nhận cơn đau nên dù có vết cắt lớn trên cơ thể chúng cũng không có cảm giác gì chúng sẽ cần con mồi cho đến chết, thậm chí là máu chảy đầm đìa. Phương diện này chính là điều đáng sợ nhất.
Tuy nhiên, Lạc Phàm chỉ nhẹ nhàng đem con dao cất đi: “Không sợ”
“Tại sao?”
“Nếu sợ, tôi sẽ phải chết.”
Lạc Phàm liếc nhìn Kỳ Mặc, khi đó bọn họ chỉ là những thiếu niên trẻ tuổi, nhưng lại phải gánh vác trọng trách mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi: “Tôi không muốn chết, vì vậy tôi phải chiến đấu”.
Lạc Phàm được mệnh danh là máy bay chiến đấu mạnh nhất của nhân loại, với mật danh Bạo Nộ, một trong những chuyên gia cận chiến hàng đầu thế giới, không ai nghĩ rằng anh lại là một thiếu niên trẻ tuổi như vậy.
Lạc Phàm và Kỳ Mặc vẫn được sắp xếp theo học tại một học viện quý tộc khá nghiêm khắc, gia đình tưởng bọn họ tự hào nhưng thực chất lại không phải như vậy.
Khi còn trẻ, Kỳ Mặc đã phải gánh vác quá nhiều thứ, đối với anh ta mà nói, đây là một quá trình khó khăn.
Xung quanh không có bạn bè nào khác để giao tiếp, còn chỉ số EQ và IQ của chính họ đã vượt quá mức trung bình so với các bạn cùng trang lứa. Cảm giác đó rất thống khổ mà không phải ai cũng hiểu được, cũng không cách nào trút bỏ những tư vị bên trong.
Chỉ có Lạc Phàm, người cùng bầu bạn, đồng hành cùng anh ta mỗi ngày.
Tuy nhiên, so với sự chịu chơi của Kỳ Mặc, Lạc Phàm lại là một bộ dạng thờ ơ, gương mặt lạnh lùng lúc nào cũng như tảng băng
Kỳ Mặc đã từng yêu điên cuồng khi còn học cấp Ba, có lẽ là để trút bỏ áp lực, anh ta liên tục đổi bạn gái, thậm chí trở thành một tên cặn bã trong miệng đám con gái, nhưng vẫn có vô số cô gái ngã gục theo đuổi.
Nhưng Lạc Phàm thì khác, anh ta giống như tượng không biết nói chuyện, đứng ở bên cạnh Kỷ Mặc vững chãi bất động như núi, nhìn bạn mình thay bạn gái như thay áo, anh ta cũng không phát biểu ý kiến gì. Trong trường có rất nhiều cô gái tỏ tình với Lạc Phàm, nhưng mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng kia liền sợ hãi bỏ chạy.
Chương 941
Kỳ Mặc từng nói đùa với Lạc Phàm rằng: “Anh có phải là gay không đó?”
Lạc Phàm dùng ánh mắt giết người trả lời anh ta, Kỳ Mặc vỗ vỗ lồng ngực sợ hãi: “Mẹ kiếp, không hổ là người đánh cận chiến giỏi nhất, làm tôi sợ muốn chết.”
Cuối cùng Lạc Phàm cười lạnh: “Lần sau đừng hỏi loại câu hỏi có vấn đề về IQ này.”
“Chà, tôi nhìn khuôn mặt anh lạnh lùng cả ngày như thế thật nhàm chán nên mới kiếm chuyện trêu chọc anh một chút.”
Kỳ Mặc chọc chọc vào mặt Lạc Phàm: “C.. da cũng còn tốt đây”
Các nữ sinh đi qua, nhìn thấy hai bọn họ động chạm nhau mà điên cuồng la hét chói tai. “Ôi trời. Là đàn anh Kỳ Mặc và tiền bối Lạc Phàm”
“Hai người họ dễ thương quả đi.”
“Tiền bối Lạc Phàm vô cùng lợi hại, lạnh lùng không nói lời nào mà đi cạnh đàn anh Kỳ Mặc.”
Kỳ Mặc im lặng nghe đám người mê muội nói nhỏ ở bên cửa sổ, sau đó trợn mắt ngoác mồm: “Này, Ventus, vừa rồi anh có nghe thấy bọn họ nói gì không?”
Lạc Phàm gật đầu: “Có”
“Vậy anh không có phản ứng gì à?”
Kỳ Mặc sắp nhảy dựng lên: “Chết tiệt, những cô gái này tưởng tôi và anh là một cặp CP .Trời ơi, thật ớn lạnh.”
Lạc Phàm cuối cùng cũng có phản ứng khác, uể oải nhướng mi nhìn Kỳ Mặc: “Nữ sinh không phải đều thích làm hủ nữ sao?”
Nhất là khi thấy hai chàng trai đẹp đôi quấn lấy nhau. Kỳ Mặc cười xấu xa: “Hả? Nói vậy anh cũng là hủ à?”
Đột nhiên mặt Lạc Phàm đầy sát khí.
Kỳ Mặc sợ tới mức lùi lại một bước: “A! Đùa thôi. Nhưng Lạc Phàm, anh bị liệt mặt như vậy, tôi thật sự không thể tưởng tượng được sau này anh sẽ yêu cô gái khác như thế nào. Anh có định kết hôn không?”
Lạc Phàm nói: “Không kết hôn.”
Kỳ Mặc sửng sốt: “Anh không cần phải nối dõi tông đường à?”
Lạc Phàm sắc bén hỏi: “Anh đến thế giới này chỉ để nối dõi tông đường thôi hả?”
Kỳ Mặc nghe mấy khái niệm tư duy tân tiến của Lạc Phàm mà giật mình. “Mỗi người đều là một cá thể độc lập. Tôi cảm ơn ba mẹ đã cho tôi cuộc sống, nhưng đây không phải là lý do khiến họ có thể tùy tiện kiểm soát cuộc sống của tôi. Ý nghĩa cuộc sống của tôi không phải là nối dõi tông đường, tôi sống cho chính bản thân tôi.”
Lạc Phàm hiểm khi nói một tràng dài như vậy, bình thường anh ấy thậm chí còn hiểm khi phát ra âm thanh. Có điều lần này, anh ấy nhìn chằm chằm vào người thanh niên bướng binh trước mặt rồi nói ra một đoạn dài. “Tôi hy vọng anh cũng có thể tìm thấy ý nghĩa cuộc sống của chính bản thân anh, không phải sống vì ai mà là sống vi chính mình.”
Lạc Phàm nói: “Tôi tin là, lúc ba mẹ anh sinh anh ra, cũng không phải chỉ muốn anh noi dõi tông đường, xem anh là một công cụ mà sinh ra có phải không? Như vậy thì đối với chính anh, hay chính bản thân họ đều là không tôn trọng.”
Lỗ tai Kỳ Mặc ù đi. “Nếu sinh con hoàn toàn là vì mục đích nổi dõi tông đường, mà không phải liên quan đến tình cảm hay trách nhiệm. Vậy thì chẳng khác nào tự nghĩ mình chỉ là con heo chi biết sinh dục?” Những lời này thực sắc bén, Kỳ Mặc đột nhiên cao giọng nói: “Mẹ kiếp, mấy lời này anh kiếm ở đâu ra thế?”
“Tôi thỉnh thoảng nhìn thấy nó trong sinh học và tâm lý hoc.”
Lạc Phàm tỏ vẻ mấy cái này cũng không có gì ghê gớm: “Tôi đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời mình, vì vậy tôi sẽ không bị gia đình và đạo đức trói buộc.”
Vậy anh ta thì sao?
Trải qua ký ức dài đằng đẳng, Kỳ Mặc đột nhiên trở nên tỉnh táo, nhìn người đàn ông im lặng trước mặt, dường như lại một lần nữa nhìn thấy bóng dáng non nớt nhưng lạnh lùng của Lạc Phàm năm nào.
Anh ta đột nhiên lẩm bẩm: “Lạc Phàm, ý nghĩa của việc anh sống tiếp là gì?”
Chương 942
Ý nghĩa của việc sống tiếp là gì?
Câu hỏi này lại lướt qua tâm trí Kỳ Mặc.
Anh ta nhìn chằm chằm vào đối tác tốt của mình bằng một ánh mắt rất phức tạp, điều này khiến Lạc Phàm phát giác tầm mắt anh ta, nên cũng có hơi nghi ngờ nhìn lại. “Ventus, ý nghĩa của việc sống tiếp là gì?” Anh ta hỏi lại. Lạc Phàm hơi kinh ngạc, sau đó nhìn Kỳ Mặc trước mặt như thế.
Kỳ Mặc đã bước ra từ thời thanh xuân kia, đã phai nhạt đi dáng vẻ bướng binh lông bông, lúc này lông mày sắc bén, lúc anh ta nhìn Lạc Phàm chăm chú, ảnh mắt trong sạch kia giống như có thể nhìn thấu lòng người.
Lạc Phàm khựng lại, nhưng anh ấy không ngờ Kỳ Mặc sẽ hỏi loại câu hỏi này: “Anh nói cái này làm gì?”
“Chỉ là tôi đột nhiên nghĩ đến trước kia.”
Kỳ Mặc vươn tay chọc Lạc Phàm: “Trước kia anh từng rất nghiêm túc giảng cho tôi nghe một đoạn liên quan đến đạo lý cuộc đời “À”
Lạc Phàm nhìn Kỳ Mặc: “Hồi cấp ba nhỉ?”
Kỳ Mặc đẩy máy tính đến trước mặt anh ấy: “Anh còn nhớ khi chúng ta học cấp ba không?”
“Nói thẳng ra là tôi không còn nhớ nữa” Trả lời anh ta là khuôn mặt không biểu cảm như cũ của Lạc Phàm. “Sao anh không nhớ được chứ?”
Kỳ Mặc trách móc: “Đó là kỉ niệm thời cấp ba quý giá của chúng ta. Ban đầu anh giảng cho tôi nghe một đống ý nghĩa để sống tiếp. Không phải anh đã quên hết rồi chứ?”
Nhưng khi nghe điều này, biểu cảm trên mặt Lạc Phàm có hơi thay đổi.
Sau đó anh ấy nhìn thẳng vào mặt Kỳ Mặc: “Không có.”
Về chuyện ý nghĩa sống, từ đó đến nay anh ấy chưa hề thay đối quan điểm.
Chính sự kiên định này khiến Kỳ Mặc cảm thấy sững sờ, dường như anh ta nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng lúc đó trên gương mặt của Lạc Phàm. Thật giống như từ khi bắt đầu học cấp ba đến nay, họ chưa từng thay đổi.
Nhưng đồng thời, lại là thay đổi nhanh chóng mặt, không còn như trước nữa. “Ý nghĩa của việc sống tiếp, với tôi chưa bao giờ thay đổi.” Sau một hồi lâu, Lạc Phàm nói.
Kỳ Mặc sửng sốt một chút, rồi nói: “Không biết anh vừa ý cô nhà nào rồi? Tình cảm sâu đậm sao?”
Lạc Phàm nheo mắt, khiến Kỳ Mặc run lên vì sợ: “Này. Anh cứ nói chút đi. Anh làm gì vậy? Ảnh mắt đáng sợ thật đó, giống như kẻ ăn thịt người. Tôi chỉ muốn tìm anh bàn luận chuyên cuộc đời thôi mà.”
“Anh thực sự nghĩ về cuộc đời à?” Lạc Phàm nhướng mày. Đây có thể là một trong số ít cử động trên khuôn mặt liệt của anh ấy. “Tôi nghĩ tính cách này của anh sẽ không tính đến chuyện tương lai đầu”
“Không đúng.”
Kỳ Mặc giang hai tay, hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: “Tôi còn muốn biết mình sống tiếp vì cái gì mà”
“Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì…”
Giọng điệu của Kỳ Mặc bắt đầu trở nên nghiêm túc: “Diệp Kinh Đường cảnh cáo tôi, bởi vì tôi có thể xuyên qua việc hacker có thể mang lại tiện lợi và uy lực lớn, nhưng đồng thời, tôi có kỹ năng này thì sẽ mang lại tôi họa sát thân.”
“Giờ anh mới nhận ra à?”
Đôi mắt Lac Phàm lóe lên vẻ cảnh giác: “Lẽ ra kể từ khi bị đưa vào danh sách tội phạm bị truy nã gắt gao nhất thì anh đã phải rõ điều này rồi.”
“Ai..”
Kỳ Mặc thở dài, cáu kinh vò đầu bứt tóc: “Từ trước đến nay tôi chỉ coi trọng những chuyện trước mắt, không tính chuyện tương lai. Nhưng anh nói đúng, hiện tại tôi là tội phạm bị truy nã, cho hết gia đình đều phải gặp những phiền phức lớn.”
“Là phiền phức rất lớn.”
Lạc Phàm nhìn máy tính của Kỳ Mặc, trên đó có sắp xếp đủ loại mật mã và phương trình phức tạp, anh ấy nói: “Đối với tôi, anh cũng là một loại phiên phức”
Chương 943
Bị Lạc Phàm nói như vậy, Kỳ Mặc vô cùng bất ngờ, chỉ có thể nói: “Anh cảm thấy tôi rất phiền phức sao?”
“Đúng thế, sống cùng với anh, chẳng khác nào sống với một quả bom hẹn giờ.” tỉnh. cùng
Sau khi Lạc Phàm nói những lời này, Kỳ Mặc như thế bừng
Không sai, anh ta vừa mới bị phát lệnh truy nã, không thể đi dưới ánh sáng mặt trời được nữa. Nhưng Lạc Phàm thì khác.
Anh ấy vô cùng nổi tiếng, anh ấy ở quốc tế đều được những người tiếng tăm lừng lấy tranh giành lần nhau, cũng có vô số người đến xin anh ấy thinh giáo, vậy nhưng Lạc Phàm luôn từ chối.
Rốt cuộc vì sao anh ấy lại sống cùng với một tên tội phạm truy nã?
Cùng nhau sống những ngày tháng lần trốn, cùng anh ta trốn trong bóng râm xã hội.
Rõ ràng Lạc Phàm có thể đi trên một con đường tràn ngập ánh sáng.
Kỳ Mặc cảm thấy bản thân anh ta không thể nhìn thấu người đàn ông đang đứng trước mặt mình, nhưng dường như Lạc Phàm đã thông qua hành động của mình mà biểu thị sự lựa chọn của anh ấy.
Suốt bao năm qua, anh ấy không hề nói một lời oán trách, luôn ở bên cạnh Kỳ Mặc.
Dù biết rõ anh ta là một nhân vật nguy hiểm, nhưng vẫn luôn trở thành một đối tác của anh ta, cùng anh trải qua mọi chuyện sinh tử.
Anh ấy là người mà anh ta có thể nhắm mắt giao phó cá cuộc đời sau này.
Kỳ Mặc nuốt nước bọt, khó tin nhìn Lạc Phàm: “Có phải anh nhìn trúng tiền nhà tôi đúng không? Anh đợi đến ngày tôi bị người ta truy sát thì anh có thể dễ dàng thừa kế tài sản của tôi, đúng không?”
Lạc Phàm nghe thấy vậy, hận không thể đè Kỳ Mặc xuống giường, bóp chết ý nghĩ vớ vấn này trong đầu anh ấy. “Cut đi.”
Hiểm khi thấy Lạc Phàm bộc phát như vậy, gương mặt anh ấy dường như có một biểu cảm khác: “Tôi nhìn trúng tiền của nhà anh sao? Nhà tôi không có tiền thì tôi biết phải làm sao?”
“Ha ha ha. Giọng điệu của cậu chủ xuất hiện rồi.”
Kỳ Mặc quát lên: “Tôi biết rằng anh cố ý ra vẻ cao ngạo thôi. Bây giờ không giấu được nữa đúng không?” Đôi mắt Lạc Phàm khẽ đảo, Kỳ Mặc nuốt nước miếng: “Được rồi, tôi biết anh bị người khác truy sát.”
Ngừng một chút, Kỳ Mặc trầm giọng nói: “Nhưng tôi không có.”
Lạc Phàm dường như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Giữa hai người bọn họ, Kỳ Mặc từ trước đến nay luôn là người hướng ngoại và ngả ngớn, còn Lạc Phàm thì luôn mang một gương mặt lạnh lùng, sắc mặt không bao giờ biến sắc, khiến người khác sợ hãi.
Nhưng lần này, Kỳ Mặc lại có thể lộ ra biểu cảm có chút cô đơn.
Thật khiến người khác bất ngờ.
Anh ta thì thào: “Nhưng tôi không thể tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời mình. Tôi đột nhiên cảm thấy cuộc sống này chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Hay là chúng ta thu tay lại đi, mỗi ngày đều bị đuổi giết, tôi chán ghét lắm rồi..”
Kỳ Mặc chưa nói hết câu, Lạc Phàm đã vươn tay ra, cốc mạnh vào đầu anh ta.
Kỳ Mặc sững sờ, ngang đầu nhìn Lạc Phàm.
Gương mặt ấy, cho dù bầu trời có sập đi chăng nữa, thì người đàn ông này cũng dửng dưng như không, sắc mặt luôn lạnh lẽo, không có chút biển sắc nào.
Họ quen nhau mười mấy năm, từ những năm tháng còn là những đứa trẻ vô lo vô nghĩ, họ đã luôn luôn ở cạnh nhau, sau này bọn họ lại trở thành tri kỷ của nhau, mỗi khi thực hiện nhiệm vụ, họ chỉ cần nhìn ánh mắt của nhau cũng đủ để hiểu đối phương đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng giờ đây, Kỳ Mặc lại cảm thấy anh ta khó mà có thể hiểu được người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
Anh ta chỉ có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp bên tai: “Anh không cần sốt ruột đi tim cái ý nghĩa đó làm gì, hoặc có lẽ người khiến anh tin tưởng vào cuộc sống có lẽ vẫn chưa xuất hiện.”
Vậy còn anh ấy, Ventus, niềm tin vào sự sống còn của anh ấy đã xuất hiện chưa?
Yết hầu Kỳ Mặc chuyển động, theo bản năng, anh ta muốn hỏi, nhưng không biết vì lý do gì, anh ta lại kiên quyết kiềm chế ý nghĩ này. Lạc Phàm nhận ra những suy nghĩ đang xuất hiện trong đầu Kỳ Mặc, nhưng anh ấy cũng chỉ trầm mặc, không lên tiếng. Sự im lặng đó, dường như là một câu trả lời vô thanh.
Bởi vì Kỳ Mặc đã nhìn thấy chính mình trong ánh mắt Lạc Phàm, hình ảnh đó tuy rõ ràng nhưng cũng nhỏ bé, in trong đồng tử của Lạc Phàm, chính là hình ảnh phản chiếu của anh ta.
Chương 944
Đêm đã khuya, Ôn Minh Châu trằn trọc suốt đêm, mãi không thể ngủ.
Mặc dù Đường Thi đã gửi tin nhân cho có ấy, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy bản thân vẫn vô cùng uất ức và lo lắng, không hề cảm thấy được an ủi một chút nào.
Ôn Minh Châu trằn trọc trở mình qua trở mình lại trên giường bệnh, đúng lúc này Ôn Lễ Chí đẩy cửa đi vào. Đôi mắt người đàn ông nheo lại, nhìn gương mặt giật mình thoảng thốt của người phụ nữ trên giường bệnh: “Cô chưa ngủ sao?”
Nửa đêm anh ta đến để theo dõi Ôn Minh Châu, không ngờ lại đến đúng lúc cô ấy chưa ngủ.
Ôn Minh Châu co rúm người lại một chút: “Ừm… Em chưa. “Cô đang nói chuyện với ai vậy?”
Ôn Minh Châu thành thật trả lời: “Đường Thi” Cô ấy không có đủ dũng khí để làm trái lời anh ta. “Tôi nghe nói hôm nay Lộ Trạch Tây muốn đến thăm cô đúng không?” Ôn Lễ Chỉ trực tiếp mở cửa phòng bệnh, căn phòng von u tối bỗng chốc ngập sáng ánh sáng, Ôn Minh Châu khó chịu đưa tay che mắt, mãi một lúc sau mới thích được. “Trả lời tôi.”
Ön Lễ Chỉ lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Lộ Trạch Tây muốn đến thăm cô đúng không?”
“Không phải anh đã biết rồi sao?”
Giọng nói Ôn Minh Châu có chút run rẩy: “Anh cho người theo dõi em đúng không? Vì vậy mới biết được.”
“Không sai.”
Ôn Lê Chỉ không thèm phủ nhận, cứ như vậy mà trực tiếp thủ nhận, sau đó anh tiến đến ngồi xuống bên cạnh Ôn Minh Châu, nhận thấy cô đang sợ hãi, anh ta đắc ý cười: “Anh ta lại muốn đến thăm cô như lần trước sao? Có phải anh ta cảm thấy tôi không dám ngăn anh ta không?”
“Không.”
Ön Minh Châu không muốn nghe thấy Ôn Lễ Chỉ xúc phạm người bạn chơi cùng từ thuở nhỏ của cô ấy như vậy. “Anh ấy chỉ vì lo lắng cho em nên muốn đến thăm em thôi.
Anh à, anh không thể đối xử ích kỷ với bạn em như vậy. “Bạn bè?”
Ôn Lễ Chỉ cười lạnh, tuy cười nhưng trong mắt lại không có chút ý cười. “Cô lại có thể nói nhẹ nhàng như vậy sao? Hai chữ bạn bè, Lộ Trạch Tây có thể gánh vác được sao? Cô thật sự cho rằng cậu ta coi cô là bạn bè à?”
Hai mắt Ôn Minh Châu đỏ hoe, cô ấy nói: “Anh có thể đừng tùy tiện đánh giá mối quan hệ của bọn em như vậy được không?”
Đồng tử Ôn Lễ Chỉ co rút: “Cô dám vì Lộ Trạch Tây mà làm trái lời tôi sao?”
Hết lần này đến lần khác, một cô gái vừa nhát gan, vừa mỏng manh như cô ấy luôn thách thức giới hạn của Ôn Lễ Chỉ. “Cô như vậy là ép tôi ra tay với cậu ta đúng không?” Giọng nói của Ôn Lễ Chỉ đột nhiên trầm xuống, như chứa đựng một lời cảnh cáo sâu sắc, sau đó anh năm lấy tay Ôn Minh Châu, mặc kệ cây kim vẫn đang cầm trên mu bàn tay cô ấy, dùng sức kéo cô ấy về phía mình. “Tôi ghét nhất là gương mặt giả bộ ngây thơ này của cô.”
Từng câu từng chữ của Ôn Lễ Chi như con dao găm đâm sâu vào trái tim Ôn Minh Châu. “Rõ ràng bản thân đã giết người, lại còn ra vẻ mình là nạn nhân. Lộ Trạch Tây cũng vậy, rõ ràng biết rõ mọi chân tưởng, nhưng vẫn qua lại với loại người thoi nát như cô. Nhà họ Lộ có sạch sẽ không? Bót làm trò cười đi. Cô cho rằng tại sao Lộ Trạch Tây lại tiếp cận cô? Còn không phải vì người khác sao?”
Ôn Minh Châu bị những lời nói của Ôn Lễ Chỉ làm cho ngây người, hồn bay phách tán, một lúc sau, cô ấy mới run rẩy lên tiếng: “Không. Anh đang nói nhảm.”
“Ha ha, tôi đâu rảnh mà lừa cô.”
Ön Lễ Chỉ hất mạnh tay Ôn Minh Châu ra, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, hung tợn nói: “Suy nghĩ cho kỹ xem địa vị của cô ở đầu. Đừng có ảo tưởng rằng những người ở bên cạch cô đều đối xử thật lòng với cô. Ôn Minh Châu, Đường Thi tiếp cận cô, cũng là để lấy lòng nhà họ Ôn.
Chương 945
Từ trước đến nay, Ôn Minh Châu chưa bao giờ nghi ngờ Đường Thi, cũng chưa từng nghiêm túc suy nghĩ xem mục đích của Đường Thi là gì, bây giờ lại bị những lời nói của Ôn Lễ Chỉ khiêu khích, khiến khuôn mặt cô ấy trắng bệch. “Không, không phải đâu.”
Tại sao Ôn Lễ Chỉ lại luôn muốn bỡn cợt những người mà cô ấy tin tưởng như vậy chứ?
Cho dù là Lộ Trạch Tây hay là Đường Thi.
Ôn Lễ Chỉ chính là muốn tìm cách phá vỡ mối quan hệ giữa cô ấy và hai người bọn họ, vì vậy lúc anh ta ở trước mặt cô ấy sẽ luôn cố ý hất nước bẩn lên người họ. “Anh không cần phải như vậy.
Ôn Minh Châu ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng: “Cùng lắm thì em không qua lại với bọn họ nữa. Anh dựa vào gì mà nói bọn họ như vậy? Hai người bọn họ là bạn của em”
“Bạn bè?”
Ön Lễ Chỉ bật cười, một nụ cười vô cùng tàn nhẫn:”Cô coi họ là bạn, nhưng bọn họ có coi cô là bạn không?” Ôn Minh Châu lắc đầu: “Không, em sẽ không để anh hắt nước bẩn lên người bọn họ đầu. Đối với em mà nói, em tin tưởng bạn em, họ sẽ không đối xử với em như vậy.”
“Ngây thơ.”
Ôn Lễ Chi cười lạnh: “Ngây thơ đến mức người khác cũng phải bật cười.”
Ôn Minh Châu rất ít khi cường ngạnh, nhưng duy nhất về phương diện này, cô ấy không thể lùi bước, cô ấy chỉ có hai người bạn này thôi. Không thể, không thể để họ bị xúc phạm bởi người anh ích kỷ của cô ấy.
Sau khi Ôn Lễ Chi roi khỏi phòng, căn phòng trở về khung cảnh yên lặng như trước. Ôn Minh Châu ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc anh ta rời đi cũng không tat đèn, hiện giờ căn phòng sảng rực nhưng lại vô cùng trống rồng, như thể thế giới này chi còn tồn tại một mình cô ấy.
Cô ấy rút cây kim tiêm của chai truyền nước, sau đó bò xuống giường bệnh, nhưng vừa đi ra ngoài đã bị chặn lại. “Cô chủ, cô muốn đi đâu vậy?”
Ôn Minh Châu sửng sốt.
Cô ấy nhìn mấy người vệ sĩ đột nhiên xuất hiện, ngăn cản cô ấy bước ra ngoài.
Ôn Minh Châu hít sâu một hơi, cố gắng thu hết can đảm, nói: “Anh của tôi yêu cầu các anh quản lý tôi sao?”
“Cô chủ, xin cô hãy hiểu cho nỗi khổ của cậu chủ. Cậu chủ sợ cô sẽ xảy ra chuyện. Bởi vì hiện tại sức khỏe cô không tốt, lại đang vô cùng yếu ớt, vì vậy cậu ấy mới phái chúng tôi đến bảo vệ cô.”
Việc anh ta đem cô ấy giam cầm ở đây cũng có thể cách quang minh chính đại như vậy. nói một
Ôn Minh Châu bật cười chế nhạo: “Ha ha, nói có lý lầm.”
Đám thuộc hạ vốn chỉ nghe theo lời của Ôn Lễ Chỉ đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Ôn Minh Châu, thì vô cùng sửng sốt, vốn tưởng rằng cô chủ nhà họ Ôn là một cô gái nhỏ vô cùng ngốc nghếch, nhưng không ngờ lại có khí chất như vậy.
Vẻ ngoài yếu mềm nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, quả không hổ là em gái của Ôn Lễ Chỉ.
Sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi, lập tức cung kính nói: “Không. Cô Châu, chúng tôi chỉ là làm theo mệnh lệnh của cậu chủ. Nhất định sẽ không làm gì có hại cho cô, nên cô yên tâm.”
Ôn Minh Châu không lên tiếng, nhìn họ một hồi lâu, nhưng bọn họ vẫn đứng đó, thân hình cao lớn đứng cạnh nhau, tạo thành một bức tường thành vững chắc chắn trước mặt cô ấy.
Ôn Minh Châu tin rằng, bọn họ vô cùng kính nể Ôn Lê Chỉ, nếu như có ấy một mực xông ra ngoài, nhất định bọn họ sẽ không nể mặt cô ấy.
Nói cái gì mà muốn tốt cho cô ấy, nói trắng ra, là muốn giam cầm sự tự do của cô ấy.
Ôn Minh Châu nằm chặt tay, đành quay về phòng.
Cô ấy nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Rốt cuộc thì khi nào… Khi nào thì cô ấy mới có thể phá vỡ cái lồng giam cầm này đây?
Cô ấy không muốn bị nhốt như thể này nữa, cô ấy phải cố gắng thoát ra khỏi nhà giam giống như nhà họ Ôn này.
Chương 946
Chuông báo động bên trong bệnh viện vang lên không ngừng.
Ön Lễ Chỉ đang ngủ ở căn hộ của chính mình, bên cạnh anh ta còn có một cô gái. Đột nhiên thuộc hạ gọi điện đến, giọng nói vô cùng căng thẳng của anh ta khiến Ôn Lễ Chỉ vốn vẫn đang buồn ngủ bồng choàng tinh: “Cậu Chỉ, không ổn rồi, không ổn rồi, chúng tôi không thấy cô Châu đâu nữa.”
Không thấy?
Ôn Lễ Chỉ đột nhiên trở nên tính táo, tay nắm chặt điện thoại, trong lòng anh ta, sóng to gió lớn không ngừng nổi lên: “Sao lại biến mất? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thuộc hạ không dám trả lời, giọng nói của Ôn Lễ Chi chợt lạnh đi, lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chúng tôi vẫn luôn canh gác ngoài cửa không hề rời đi nửa bước, nhưng mà, lúc chúng tôi bước vào bên trong kiểm tra, thì cô Châu đã không còn ở trong phòng nữa.”
Thuộc hạ run rẩy báo cáo tình hình: “Cậu Chỉ, chúng tôi đảm bảo răng chúng tôi không hề thả cô Châu ra ngoài. Đột nhiên xảy ra chuyện này mọi người đã bắt đầu tìm kiếm.”
“Phế vật.”
Ôn Lễ Chỉ nghiến răng gắn từng chữ một, anh ta xoay người rời khỏi giường, toàn thân anh ta không có một mảnh vải, hai mắt nhìn chằm chằm cô gái vẫn nằm trên giường. Dưới ánh mắt lạnh như băng của Ôn Lễ Chi, cô gái ấy cũng tỉnh giấc, vừa mở mắt liền bắt gặp ánh mắt đầy sát khí, cả người cô ta run lên: “Cậu chủ Chỉ, anh…”
On Lễ Chỉ thậm chí không thèm liếc mắt nhìn cô ta, bật cười lạnh lẽo, hai hàng lông mày chứa đầy sát khi, quát lên một tiếng: “Cut”
Cut?
Lúc nãy hai người họ vui vẻ như vậy, thế mà giờ đây anh ta lại bảo cô ta cút.
Nhưng ai dám dò xét tâm tư của Ôn Lễ Chi?
Cô gái kia thậm chí không dám nói lời nào, nhanh chóng đứng dậy, vội vàng thu gom quần áo, choạng đi ra khỏi phòng.
Sau đó, Ôn Lễ Chỉ một mình đứng ở trong phòng, hít sâu vài cái, rồi nhanh chóng mặc quần áo, cầm điện thoại gọi cho một người. “Alo, tôi đây.”
Đôi mắt anh ta vô cùng âm u: “Bây giờ đi điều tra cho tôi. Ôn Minh Châu nhất định không thể bay ra ngoài, chắc chắn con bé đang trốn trong một góc nào đó.”
Được lắm. Từ khi Đường Thi và Lộ Trạch Tây năm lần bảy lượt xuất hiện, Ôn Minh Châu rõ ràng càng ngày càng không nghe lời anh ta.
Anh ta nhất định phải nghiền nát tư tưởng này của cô ấy, cho dù cái giá phải trả là bẻ gãy đôi cánh tự do của cô ấy.
Đêm nay mưa to như trút nước, Đường Thi nhìn những tia chớp ngoài cửa sổ, đột nhiên cô ấy cảm thấy có chút hoảng hốt.
Nhớ lại lần cãi nhau với Bạc Dạ, cô bực bội vò đầu bứt tại, cô không biết tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này, họ đi loanh quanh loanh quanh mãi vẫn không thể hòa hợp được với nhau.
Hay là buông tha cho nhau.
Đường Thi vừa định trấn an bản thân phải bình tĩnh lại, thì nghe thấy có người gõ cửa so, lúc đầu cô tưởng là ảo giác, nhưng một lúc sau mới nhận ra không phải vậy.
Căn hộ của cô ở lầu bốn, có người gõ cửa sổ phòng cô trong một đêm mưa gió như vậy sao?
Đường Thi thu hết can đảm bước ra khỏi giường, mở cửa sổ ra, đối diện với cô là một khuôn mặt tái nhợt.
Cô không nhịn được muốn hét lên, nhưng tất cả những tiếng nói sau đó đều bị cắt đứt trong cổ họng. Đường Thi lảo đảo lùi lại, thân hình gầy gò leo lên từ cửa số, trực tiếp ngã vào người cô. Ngay khi Đường Thi muốn phản kháng, cô liên nằm lấy cổ tay mảnh khảnh của người đó, lật cả người lại, mới phát hiện hóa ra là Ôn Minh Châu.
Chương 947
Toàn thân của Ôn Minh Châu đều dính đầy nước mưa, quân áo ướt sũng gần như biến thành trong suốt, gương mặt cô ấy trắng bệch, đôi mắt trên khuôn mặt kia dường như có vẻ sáng lên một cách kì lạ.
Đường Thi ngây ngẩn cả người, không kịp phản ứng với những gì đang diễn ra.
Ôn Minh Châu níu kéo lấy cánh tay Đường Thi: “Cứu em.. Chị Đường, làm ơn hãy cứu em, em thật sự không có ai khác để cầu cứu nữa rồi”
Hô hấp của Đường Thi ngưng trệ, lập tức kéo lấy đối phương từ dưới đất đứng lên: “Em nói gì thì nói chậm một chút, bây giờ em phát sốt rồi. Chị sẽ gọi Giang Lăng đến đây khám bệnh cho em, chờ sức khỏe em ổn định chúng ta lại bàn tiếp, có được không?”
Nhìn thấy dáng vẻ kiên định trong mắt Đường Thi, Ôn Minh Châu đột nhiên đỏ mắt.
Ôn Lễ Chỉ nói Đường Thi vì muốn lấy lòng người nhà họ Ôn cho nên mới tiếp cận cô ấy, nhưng mà hiện tại, lúc cô ấy tuyệt vọng cần một nơi để dựa vào, vẫn luôn là Đường Thi nâng đỡ cô ấy mà không một chút phàn nàn hay thac mắc nào. Nhân phẩm của một người có tốt hay không đến cuối cùng là do cái gì quyết định đây?
Nửa tiếng sau kể từ khi Đường Thi gọi điện thoại cho Giang Lăng đến đây, lúc anh ta đến còn mang theo một bộ quần áo mới cho Ôn Minh Châu, chờ cho đến khi mặc xong quần áo mới sạch sẽ, ấm áp rốt cuộc cũng thấy Ôn Minh Châu mang theo chút sinh khí.
Cô ấy khép nép ngồi trên giường của Đường Thi giống như một con búp bê vậy. Đường Thị tiếc hận không thể xông lên ôm lấy cô ấy vào lòng, kiểm tra một chút xem sao. “Làm sao vậy?”
Khi Giang Lăng bước vào phòng với túi dụng cụ sơ cứu trong tay, những gì đập vào mắt anh ta là cảnh một loli đang năm trên giường Đường Thi. “Ha?”
Giang Lăng mang theo túi sơ cứu lùi từng bước về sau: “Tình huống gì đang xảy ra vậy? Đường Thi, cô bị Bạc Da kích thích nhiều quả cho nên từ nay về sau chuyển sang thích phụ nữ ư?”
Vốn dĩ trên gương mặt của Đường Thi vẫn còn mang theo nụ cười hiền từ như một người mẹ, nghe xong lập tức hạ khóe môi xuống, tốc độ thay đổi sắc mặt có thể sánh với Bạc Dạ, trực tiếp trở lại biểu tình vốn có của chính mình, cao giọng thánh thót nói: “Anh lại đây xem qua giúp cô ấy một chút.”
Giang Lăng tiến gần lại chỗ Ôn Minh Châu, nhìn chằm chăm thật lâu vào mặt cô ấy. Ôn Minh Châu có chút hồi hộp, sau đó Giang Lăng vuốt cảm là một tiếng: “Cô không phải là cô gái của nhà họ Ôn sao?” Ôn Minh Châu muốn nói là không phải, nhưng cô ấy rất ít khi lừa dối người khác, ngượng ngập đến mức mặt đỏ tai hồng cũng không biết nên phản ứng như thế nào, Đường Thi chỉ có thể thở dài, đáp hộ: “Cứ xem là vậy đi.”
“Gi?”
Giang Lăng đứng thẳng người dậy “Tại sao lại nói như vậy?”
“Bởi vì..”
Đường Thi thả lỏng hai tay: “Anh nhìn không ra sao, tình huống này rất rõ ràng mà, là Ôn Minh Châu vừa trốn khỏi nhà họ Ôn”
Những lời này vừa nói ra, cả người Ôn Minh Châu bỗng chốc ngây ngẩn, cô ấy có chút kinh ngạc nhìn bóng dáng Đường Thi đang đứng bên cạnh giường, không thể ngờ Đường
Thi có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện nhanh như vậy.
Vốn dĩ cô ấy nghĩ mình cần phải giải thích rất phức tạp và rườm rà, nhưng mà sự thật chính là, cô ấy không cần mở miệng nói bất cứ cái gì, Đường Thi vẫn rất nhanh nhẹn nhìn thấu được tình huống “Cãi nhau với anh trai của cô sao?”
Giang Lăng một bên vừa kiểm tra mũi kim tiêm trên mu bàn tay Ôn Minh Châu vừa nói: “Trời mưa lớn vậy mà còn chạy ra ngoài.”
Ôn Minh Châu mím môi không nói chuyện, Giang Lăng xem như đã hiểu, chỉ có thể thờ dài nói: “Cái kia. xem ra là mâu thuẫn giữa hai anh em.”
“Không phải.”
Ôn Minh Châu đột nhiên mớ miệng lên tiếng, thanh âm nhẹ như gió thoảng bên tai, nhưng lại rất kiên định: “Không phải là giữa anh em.”
Cô ấy bắt lấy cánh tay của Đường Thi giống như bắt lấy cong rơm cứu mạng cuối cùng: “Em không muốn trở về nhà họ Ôn, nơi đó vốn dĩ không phải là nhà của em.”
Mà nơi đó đối với cô ấy chẳng khác nào là một cái nhà giam, là ác mộng cả cuộc đời của cô ấy.
Đường Thi cau mày: “Đã có chuyện gì xảy ra sao?”
“Anh trai em… gần đây có liên lạc lại với Mã Cường”
Đôi mắt Ôn Minh Châu đỏ hoe, giọng nói không kiếm được run rẩy, nói với Đường Thi: “Anh ta muốn đẩy em đi, muốn lợi dụng em để đối lấy tất cả những gì anh ta muốn”
Chương 948
Đường Thi và Giang Lăng đều cùng lộ ra biểu tình không thể tin được, sau đó Đường Thi mới chậm rãi nói: “Không đến mức đó đâu. Mã Cường, vì sao mà anh ta lại muốn lấy lòng Mã Cường? Mã Cường vẫn luôn là đối tượng mà bọn chị muốn phó.”
Ön Lễ không phải nên cùng đứng chung trên một chiến với Đường Thi bọn họ sao? ta muốn biết điểm yếu của Mã Cường là gì.”
Ôn Minh Châu ôm lấy cơ thể của chính mình, cuộn lại thành một cục, đây là tư thế của người cực đoan và cực kỳ thiếu cảm giác an toàn. “Vì thế nên mới nghĩ sẽ đẩy em đi. Em còn nghe thấy anh ta nói chuyện điện thoại với người khác cũng nói như vậy. Cho nên em mới nghĩ mình phải mau chóng trốn đi.”
Đường Thi hít một hơi thật sâu: “Tại sao lại có thể làm như vậy chứ? Dù sao em cũng là em gái ruột của anh ta.” Ôn Minh Châu ngồi ở chỗ đấy, trên mặt mang theo sự sợ hãi.
Đường Thi cảm thấy thể loại cô gái như Ôn Minh Châu này giống như một quả cầu pha lê, thế giới như thế nào cô ấy sẽ như thể đó, nếu thế giới trở nên trống thì cô ấy cũng trở nên trong suốt, mong manh dễ vỡ, có lẽ chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ lập tức tan nát hoàn toàn.
Cũng có thể là vì lúc trước Ôn Lễ Chi giam cầm Ôn Minh Châu quá mức an toàn và kin kẽ, khiến cho nhận thức của Ôn Minh Châu đối với thế giới này hoàn toàn không biết gì.
Cô ấy không có cách nào để đối mặt với một vấn đề lớn như vậy, có thể dùng một từ ngữ có chút châm chọc mà nói chính là một kẻ ngốc, cái gì cũng đều không hiểu, cái gì cũng đều không thể chống đỡ được.
Đường Thi giật mình, đột nhiên có một ý nghĩ hiện lên trong đầu cô.
Có lẽ đây mới là điều Ôn Lễ Chỉ mong muốn.
Mục đích của anh ta là muốn nuôi dưỡng Ôn Minh Châu lớn lên, sau đó lại làm như vô tình ngăn cách Ôn Minh Châu với thế giới bên ngoài, kể cả những người bạn tốt của cô ấy, người bên cạnh cô ấy trong cuộc sống hằng ngày. Cuối cùng Ôn Minh Châu dần dần sẽ biết thành một đóa hoa được nuôi trồng trong nhà kính, mất đi khả năng tự sinh tồn và độc lập.
Anh ta muốn biến cô ấy trở thành vật sở hữu riêng của mình.
Khi nhận ra được ý nghĩ này trong đầu, tay chân Đường Thi không nhịn được rét run, nhìn Ôn Minh Châu trước mắt, đột nhiên vươn tay đặt trên đỉnh đầu Ôn Minh Châu.
Xúc cảm mềm mại của mái tóc chạm vào lòng bàn tay làm cho lòng cô cảm nhận được sự đau nhói vô cùng. Thật xin lỗi. Chị không nên ôm suy nghĩ vì muốn lấy lòng người nhà họ Ôn mà cố ý tiếp cận em, bởi vì em rất cần một người bạn. Một tình bạn như vậy, làm sao có thể chấp nhận được việc người khác tiếp cận vì có mục đích đây?
Lúc trước, Đường Thi cảm thấy cái tên Ôn Minh Châu này là một cái tên rất đẹp, minh châu là một viên ngọc sáng, là một hòn ngọc quý được nang niu trong tay. Mà bây giờ, cô lại càng cảm thấy nó buồn hơn.
Tất cả góc cạnh của viên ngọc sáng đều bị Ôn Lễ Chỉ mài dũa, mang theo một sự mia mai đặc biệt rõ ràng. “Thể trạng rất yếu, cần tẩm bổ nhiều, đặc biệt là bổ máu.” Giang Lăng thu dọn dụng cụ: “Hiện giờ phải ăn cái gì bổ cho máu một chút, uống cao dừa hay táo đỏ chẳng hạn. Còn vết thương trên cổ tay của cô là do tự mình làm ra sao?”
Ôn Minh Châu run lên, một lúc sau đó mới nói: “Đúng vậy.”
“U”
Giang Lăng khẽ nhắm mắt lại: “Mỗi người chỉ có một sinh mệnh, đừng bao giờ coi thường tính mạng của chính mình như vậy. Lần sau không được làm như thế nữa, có biết không?” Ôn Minh Châu chớp đôi mắt to, lông mi vừa dài vừa cong khẽ đong đưa. Nếu bỏ qua sắc mặt tái nhợt của cô ấy lúc này thì thật sự mà nói đây là một cô gái cực kỳ xinh đẹp. “Tôi chỉ là không có cách nào chịu đựng được cho nên…” Cô ấy củi đầu: “Tôi không có bạn bè, ngay cả Lộ Trạch Tây cũng bị anh trai tôi đuổi đi.”
Đó là người bạn thân duy nhất của cô ấy, chơi với nhau từ nhỏ cho đến lúc trưởng thành. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào thì Ôn Minh Châu nhận ra Ôn Lê Chỉ càng ngày càng có nhiều ý kiến không vừa lòng với Lộ Trạch Tây. Cô ấy sợ hãi, sợ rằng đến cuối cùng Ôn Lễ Chi cũng sẽ cấm Lộ Trạch Tây tiếp xúc với mình giống như cách anh ta cấm những người khác muốn tiếp cận với cô ấy.
Chỉ là… chuyện này cuối cùng vẫn xảy ra.
Ôn Minh Châu hít một hơi thật sâu, xoay mặt nhìn Đường Thi: “Anh trai tôi nói cho tôi biết, Đường Thi, chị tiếp cận tôi là bởi vì em là con cháu của nhà họ Ôn phải không?”