Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-917
Chương 917: Thế giới đã đối với cô như vậy, cô phải gắng sức chống lai
Chuyện tình của Đường Thi và Bạc Dạ, cho tới bây giờ đều là kẻ trong cuộc thì u mê, như vậy... Còn anh ta và Ôn Minh Châu thì sao?
Không ai biết sâu trong lòng Ôn Lễ Chỉ đang nghĩ gì.
Bạc Dạ có thể vì Đường Thi mà liều lĩnh dọn một đường lui, anh ta tự nhận bản thân không thể vì yêu mà hi sinh bản thân mình như Bạc Dạ được, nhưng ít nhất, tương lai của Ôn Minh Châu, anh ta phải nắm chắc trong tay.
Để cho tên nhóc thối Lộ Trạch Tây kia, không thể lại gần Ôn Minh Châu một bước.
Khi Ôn Lễ Chỉ trở lại phòng phẫu thuật, còn chưa đi đến gần, chợt nghe thấy âm thanh từ bên kia truyền đến, dường như là cuộc phẫu thuật đã kết thúc.
Lúc sau, anh ta nhìn thấy Đường Thi liền chạy tới giúp đỡ, cùng với mọi người đẩy Ôn Minh Châu ra ngoài. Trên mu bàn tay của Ôn Minh Châu vẫn còn cằm một cây kim, hai mắt cô ấy nhằm chặt lại, mỏng manh đến mức khiến người khác cảm tưởng nếu chạm vào sẽ tan biển.
Ôn Lễ Chỉ không khỏi cảm thấy buồn cười, vì vậy liền cười hai tiếng.
Đường Thi thật sự là một người phụ nữ miệng lưỡi cứng rắn nhưng trong lòng lại mềm như đậu hũ, mỗi lần đều nói những lời khó nghe, nhưng khi xảy ra chuyện cô lại là người đầu tiên đứng ra giúp đỡ.
Theo như thông tin anh ta có được, Tô Kỳ thành viên nhỏ nhất của nhà họ Tô và đội trưởng của Tổ Phong Thần - Lam Minh, có vẻ đều thích cô. Dù sao Đường Thi cũng là một người phụ nữ thông minh, không phải một người chuyên gây phiền phức còn hơn một đám người đại ngốc bên ngoài, quả thực là rất mất mặt. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net
Bạc Dạ lại để một người phụ nữ như vậy chạy mất, có phải có chút đáng tiếc hay không?
Ôn Lễ Chỉ bước tới, nhìn thấy bọn họ đã trở lại phòng bệnh, bác sĩ trực đứng ở cuối giường ghi lại số liệu của Ôn Minh Châu, Đường Thi ở bên cạnh đang giúp cô ấy đắp chăn.
Ôn Lễ Chỉ đứng ở cửa lẳng lặng nhìn một hồi, mãi đến khi Ôn Minh Châu chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy người đứng ở cửa là anh ta.
Cô ấy co rúm lại một chút, lông mi run rẩy, nhưng miệng lại không thể phát ra tiếng.
Ôn Lễ Chỉ đút hai tay vào túi cười lạnh một tiếng: "Chưa chết à? Chưa chết thì tốt rồi. Tôi nói cho cô biết, lần sau nếu thật sự muốn chết, cứ ra tay mạnh một chút, khi đó tôi cũng không cần lãng phí thời gian và công sức tìm người cứu cô. Đúng là phiền phức."
Ôn Minh Châu chưa bao giờ nghĩ rằng khi mình vừa tỉnh, lại phải đối mặt với những lời châm chọc khiêu khích của Ôn Lễ Chỉ.
Một trái tim chưa được vá lại, trong nháy mắt liền vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Ôn Minh Châu không nói, Đường Thi nhíu mày, nhìn vết sẹo lốm đốm trên tay cô ấy, cảm thấy có chút buồn bực.
Trên đời rốt cuộc có bao nhiêu phụ nữ đều làm ra những chuyện ngốc nghếch như vậy, ngay cả khi bản thân cảm thấy khổ sở đều không nỡ làm tổn thương người khác, chỉ có thể khiến chính mình bị thương. Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Ôn Lễ Chỉ nói xong những lời này thì liền rời đi, để lại Ôn Minh Châu và Đường Thi trầm mặc trong phòng bệnh.
Sau đó Đường Thi chậm rãi hỏi Ôn Minh Châu: "Đau không?"
Ôn Minh Châu run lên: "Không đau." "Không cần lừa chị." Đường Thi nở một nụ cười dịu dàng, vươn tay vuốt tóc Ôn Minh Châu, sau đó cô đưa tay còn lại về phía Ôn Minh Châu.
Trong nháy mắt đó, Ôn Minh Châu chậm rãi kinh ngạc mở to mắt. “Rất đau, chị biết."
Đường Thi cố gắng khiến bản thân mình trở nên bình tĩnh: “Chị biết, Minh Châu."
Trên cánh tay mảnh khảnh ấy, trên cánh tay nữ chủ nhân từng ngày chống đỡ Bạc Thị, có một vài vết sẹo không thể nào xóa được.
Hốc mắt Ôn Minh Châu đột nhiên cảm thấy đau xót, xúc động muốn rơi lệ. Cô ấy rưng rưng quay đầu nhìn về phía Đường Thi: "Vì sao chị..." "Tuổi trẻ bồng bột, làm ra chuyện ngốc nghếch, yêu nhầm một người."
Đường Thi bật cười thành tiếng, nhưng trên gương mặt lại mang theo đau đớn.
Cô đưa ngón tay út bị thương của mình cho Ôn Minh Châu xem: "Cũng giống như em. Cho nên không được tổn thương bản thân mình một lần nữa. Chị biết là rất đau, lấy nỗi đau kia biến thành dũng khí đối mặt với cuộc sống, sống sót, không phải tốt hơn sao?"
Thế giới đã đối với cô như vậy, cô phải gắng sức chống lại.
Chuyện tình của Đường Thi và Bạc Dạ, cho tới bây giờ đều là kẻ trong cuộc thì u mê, như vậy... Còn anh ta và Ôn Minh Châu thì sao?
Không ai biết sâu trong lòng Ôn Lễ Chỉ đang nghĩ gì.
Bạc Dạ có thể vì Đường Thi mà liều lĩnh dọn một đường lui, anh ta tự nhận bản thân không thể vì yêu mà hi sinh bản thân mình như Bạc Dạ được, nhưng ít nhất, tương lai của Ôn Minh Châu, anh ta phải nắm chắc trong tay.
Để cho tên nhóc thối Lộ Trạch Tây kia, không thể lại gần Ôn Minh Châu một bước.
Khi Ôn Lễ Chỉ trở lại phòng phẫu thuật, còn chưa đi đến gần, chợt nghe thấy âm thanh từ bên kia truyền đến, dường như là cuộc phẫu thuật đã kết thúc.
Lúc sau, anh ta nhìn thấy Đường Thi liền chạy tới giúp đỡ, cùng với mọi người đẩy Ôn Minh Châu ra ngoài. Trên mu bàn tay của Ôn Minh Châu vẫn còn cằm một cây kim, hai mắt cô ấy nhằm chặt lại, mỏng manh đến mức khiến người khác cảm tưởng nếu chạm vào sẽ tan biển.
Ôn Lễ Chỉ không khỏi cảm thấy buồn cười, vì vậy liền cười hai tiếng.
Đường Thi thật sự là một người phụ nữ miệng lưỡi cứng rắn nhưng trong lòng lại mềm như đậu hũ, mỗi lần đều nói những lời khó nghe, nhưng khi xảy ra chuyện cô lại là người đầu tiên đứng ra giúp đỡ.
Theo như thông tin anh ta có được, Tô Kỳ thành viên nhỏ nhất của nhà họ Tô và đội trưởng của Tổ Phong Thần - Lam Minh, có vẻ đều thích cô. Dù sao Đường Thi cũng là một người phụ nữ thông minh, không phải một người chuyên gây phiền phức còn hơn một đám người đại ngốc bên ngoài, quả thực là rất mất mặt. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net
Bạc Dạ lại để một người phụ nữ như vậy chạy mất, có phải có chút đáng tiếc hay không?
Ôn Lễ Chỉ bước tới, nhìn thấy bọn họ đã trở lại phòng bệnh, bác sĩ trực đứng ở cuối giường ghi lại số liệu của Ôn Minh Châu, Đường Thi ở bên cạnh đang giúp cô ấy đắp chăn.
Ôn Lễ Chỉ đứng ở cửa lẳng lặng nhìn một hồi, mãi đến khi Ôn Minh Châu chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy người đứng ở cửa là anh ta.
Cô ấy co rúm lại một chút, lông mi run rẩy, nhưng miệng lại không thể phát ra tiếng.
Ôn Lễ Chỉ đút hai tay vào túi cười lạnh một tiếng: "Chưa chết à? Chưa chết thì tốt rồi. Tôi nói cho cô biết, lần sau nếu thật sự muốn chết, cứ ra tay mạnh một chút, khi đó tôi cũng không cần lãng phí thời gian và công sức tìm người cứu cô. Đúng là phiền phức."
Ôn Minh Châu chưa bao giờ nghĩ rằng khi mình vừa tỉnh, lại phải đối mặt với những lời châm chọc khiêu khích của Ôn Lễ Chỉ.
Một trái tim chưa được vá lại, trong nháy mắt liền vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Ôn Minh Châu không nói, Đường Thi nhíu mày, nhìn vết sẹo lốm đốm trên tay cô ấy, cảm thấy có chút buồn bực.
Trên đời rốt cuộc có bao nhiêu phụ nữ đều làm ra những chuyện ngốc nghếch như vậy, ngay cả khi bản thân cảm thấy khổ sở đều không nỡ làm tổn thương người khác, chỉ có thể khiến chính mình bị thương. Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Ôn Lễ Chỉ nói xong những lời này thì liền rời đi, để lại Ôn Minh Châu và Đường Thi trầm mặc trong phòng bệnh.
Sau đó Đường Thi chậm rãi hỏi Ôn Minh Châu: "Đau không?"
Ôn Minh Châu run lên: "Không đau." "Không cần lừa chị." Đường Thi nở một nụ cười dịu dàng, vươn tay vuốt tóc Ôn Minh Châu, sau đó cô đưa tay còn lại về phía Ôn Minh Châu.
Trong nháy mắt đó, Ôn Minh Châu chậm rãi kinh ngạc mở to mắt. “Rất đau, chị biết."
Đường Thi cố gắng khiến bản thân mình trở nên bình tĩnh: “Chị biết, Minh Châu."
Trên cánh tay mảnh khảnh ấy, trên cánh tay nữ chủ nhân từng ngày chống đỡ Bạc Thị, có một vài vết sẹo không thể nào xóa được.
Hốc mắt Ôn Minh Châu đột nhiên cảm thấy đau xót, xúc động muốn rơi lệ. Cô ấy rưng rưng quay đầu nhìn về phía Đường Thi: "Vì sao chị..." "Tuổi trẻ bồng bột, làm ra chuyện ngốc nghếch, yêu nhầm một người."
Đường Thi bật cười thành tiếng, nhưng trên gương mặt lại mang theo đau đớn.
Cô đưa ngón tay út bị thương của mình cho Ôn Minh Châu xem: "Cũng giống như em. Cho nên không được tổn thương bản thân mình một lần nữa. Chị biết là rất đau, lấy nỗi đau kia biến thành dũng khí đối mặt với cuộc sống, sống sót, không phải tốt hơn sao?"
Thế giới đã đối với cô như vậy, cô phải gắng sức chống lại.