Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-855
Chương 855: Bứt dây động rừng, đi thăm dò thực hư
Đám người Khương Thích không biết chuyện thị trường kinh tế trong nước gặp phải chính sách đà kích, Hàn Nhượng cũng chi nói một câu đơn giản gần đây trong nhà xảy ra một chút chuyện đã che giấu được họ, anh không nói rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì cho Khương Thích nghe.
Cho nên sau khi Khương Thích nghe nói Bạc Dạ đóng cửa Bạc Thi, cô vẫn có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Bạc Thị đã không thể tiếp tục hoạt động nữa sao?
Bạc Dạ không giải thích nhiều, nhiều người nhiều miệng, chỉ cần truyền ra ngoài có lẽ sẽ lại đưa sóng gió tới, theo bọn họ lên xe, Bạc Da hỏi Tô Kỳ: "Tình hình trong nước gần đây như thế nào?"
"Anh là người đầu tiên nằm trước được tình hình, tiếp đó cũng là người dứt khoát cho xí nghiệp của minh tạm ngưng hoạt động."
Tô Kỳ thấp giọng: "Dù liên tục bị chèn ép, nhưng mà chúng tôi vẫn có thể trụ lại được, theo như tôi biết thi đã có hơn hai mươi công ty nhỏ bị phá sản trongvòng một đêm rồi đấy."
Đường Thi nghe được tin này, cả người cô nối hết cả da gà.
Rốt cuộc tại sao lại ảnh hưởng đến nhiều người như vậy?
Nếu như Vinh Nam chỉ là vì ra tay với Bạc Dạ, thì tại sao, tại sao một lần tấn công lại quét phạm vi lớn như vậy?
Bạc Da không lên tiếng, chân mày gắt gao nhíu lại: "Tối tôi sẽ đi gặp một quan chức lâu năm trong trung ương. Nửa hiệp sau sẽ đi tìm Lam Minh."
Xem ra hành trình tối hôm này của anh rất bận rộn, Đường Thi nghe được đoạn sau, hàng mi khẽ run lên.
"Một mình anh làm được không?" Tô Kỳ kéo cổ áo: "Tôi có quen một số người ở đó, nếu không thì tôi dẫn đường giúp anh.
"Không cẩn đãu." Anh mắt Bạc Dạ lập tức trở nên sắc bén: "Gần đây anh và Diệp Kinh Đường đã bị dao động nhiều nhất rồi, hai người bọn anh vẫn đừng nên tùy ý lộ diện thì tốt hơn."
Tô Kỳ nhìn Bạc Dạ: "Tại sao...?"
"Trong trung ương có người." Bạc Dạ nói: "Bứt dâyđộng rừng, mình tôi chủ động đi là được rồi, người kia là một người quan chức lâu năm, cũng không biết tính tinh sẽ ra sao."
"Người mà anh nói, không phải là Mã Cường đấy chứ?"
Tô Kỳ lập tức thay đổi biểu cảm: " Mẹ di, người này đã sắp xuống hồ rối, trước khi chết còn làm ra chính sách này. Tôi đã muốn giết ông ta từ sớm rối, chi đợi ông ta xuống phố thôi."
"Ử. tối nay tôi đi..."
Lời nói còn chưa nói hết, Đường Thi đã đưa tay đến nhẹ nhàng kéo ống tay áo Bạc Da.
Bạc Dạ nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào anh bằng đôi mắt kiên định, giọng không vang lớn nhưng lại vô cùng nghiêm túc: “Tôi đi cùng anh."
Lúc đầu Bạc Dạ vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Sau đó anh chợt hít một hơi thật sâu: "Em muốn làm gì, đừng cùng tôi.."
"Bất kế như thế nào đi chăng nữa tôi cũng không thế trở mắt nhìn chuyện này tràn lan ra ngoài, huống chi...Bạc Thị cũng có cổ phần của tôi."
Bạc Da nhăn ra, ban đầu Bạc Thị và Tùng Lâm đềuluôn giữ mối quan hệ hợp tác với nhau, sau này Đường Thi khôi phục lại thân phận, quay trở về Tùng Lâm, Tùng Lâm đã dứt khoát nhường lại tất cả cổ phận của Bạc Thị lại cho Đường Thi, cho nên bây giờ Đường Thi có thể xem là một cổ đồng của Bạc Thị. Cô lấy lý do này để tham gia vào hành động của Bạc Dạ, không tính là quá đáng.
Nhưng mà chính bởi vì như vậy nên Bạc Dạ mới cảm thấy lo lắng: “Tôi đi ra ngoài nói chuyện làm ăn sao có thể đưa em đi..."
"Anh quên tôi là ai rồi sao?" Đường Thi lộ ra một nụ cười, cải nhin đó khiến Bạc Dạ cảm thấy dường như minh vừa nhìn thấy người phụ nữ năm đó thay thế mình ngồi vào vị trí tổng giám đốc.
Hầu kết người đàn ông khẽ chuyển động, không lên tiếng, Đường Thi lại nói: "Tôi đi tìm Mã Cường trước, tôi có cách liên lạc với Mã Cường. Trước đó tôi và ông ta từng quen biết cho nên có thể dễ dàng ra tay, tôi để nghị anh cũng đừng nên xuất hiện, dù sao thì thân phận của anh cũng rất dễ dẫn đến việc bứt dây động rừng."
Trong xe, Bạc Dạ trực tiếp hô lên: "Sao em lại có cách liên lạc với Mã Cường?"
Đám người Khương Thích không biết chuyện thị trường kinh tế trong nước gặp phải chính sách đà kích, Hàn Nhượng cũng chi nói một câu đơn giản gần đây trong nhà xảy ra một chút chuyện đã che giấu được họ, anh không nói rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì cho Khương Thích nghe.
Cho nên sau khi Khương Thích nghe nói Bạc Dạ đóng cửa Bạc Thi, cô vẫn có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Bạc Thị đã không thể tiếp tục hoạt động nữa sao?
Bạc Dạ không giải thích nhiều, nhiều người nhiều miệng, chỉ cần truyền ra ngoài có lẽ sẽ lại đưa sóng gió tới, theo bọn họ lên xe, Bạc Da hỏi Tô Kỳ: "Tình hình trong nước gần đây như thế nào?"
"Anh là người đầu tiên nằm trước được tình hình, tiếp đó cũng là người dứt khoát cho xí nghiệp của minh tạm ngưng hoạt động."
Tô Kỳ thấp giọng: "Dù liên tục bị chèn ép, nhưng mà chúng tôi vẫn có thể trụ lại được, theo như tôi biết thi đã có hơn hai mươi công ty nhỏ bị phá sản trongvòng một đêm rồi đấy."
Đường Thi nghe được tin này, cả người cô nối hết cả da gà.
Rốt cuộc tại sao lại ảnh hưởng đến nhiều người như vậy?
Nếu như Vinh Nam chỉ là vì ra tay với Bạc Dạ, thì tại sao, tại sao một lần tấn công lại quét phạm vi lớn như vậy?
Bạc Da không lên tiếng, chân mày gắt gao nhíu lại: "Tối tôi sẽ đi gặp một quan chức lâu năm trong trung ương. Nửa hiệp sau sẽ đi tìm Lam Minh."
Xem ra hành trình tối hôm này của anh rất bận rộn, Đường Thi nghe được đoạn sau, hàng mi khẽ run lên.
"Một mình anh làm được không?" Tô Kỳ kéo cổ áo: "Tôi có quen một số người ở đó, nếu không thì tôi dẫn đường giúp anh.
"Không cẩn đãu." Anh mắt Bạc Dạ lập tức trở nên sắc bén: "Gần đây anh và Diệp Kinh Đường đã bị dao động nhiều nhất rồi, hai người bọn anh vẫn đừng nên tùy ý lộ diện thì tốt hơn."
Tô Kỳ nhìn Bạc Dạ: "Tại sao...?"
"Trong trung ương có người." Bạc Dạ nói: "Bứt dâyđộng rừng, mình tôi chủ động đi là được rồi, người kia là một người quan chức lâu năm, cũng không biết tính tinh sẽ ra sao."
"Người mà anh nói, không phải là Mã Cường đấy chứ?"
Tô Kỳ lập tức thay đổi biểu cảm: " Mẹ di, người này đã sắp xuống hồ rối, trước khi chết còn làm ra chính sách này. Tôi đã muốn giết ông ta từ sớm rối, chi đợi ông ta xuống phố thôi."
"Ử. tối nay tôi đi..."
Lời nói còn chưa nói hết, Đường Thi đã đưa tay đến nhẹ nhàng kéo ống tay áo Bạc Da.
Bạc Dạ nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào anh bằng đôi mắt kiên định, giọng không vang lớn nhưng lại vô cùng nghiêm túc: “Tôi đi cùng anh."
Lúc đầu Bạc Dạ vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Sau đó anh chợt hít một hơi thật sâu: "Em muốn làm gì, đừng cùng tôi.."
"Bất kế như thế nào đi chăng nữa tôi cũng không thế trở mắt nhìn chuyện này tràn lan ra ngoài, huống chi...Bạc Thị cũng có cổ phần của tôi."
Bạc Da nhăn ra, ban đầu Bạc Thị và Tùng Lâm đềuluôn giữ mối quan hệ hợp tác với nhau, sau này Đường Thi khôi phục lại thân phận, quay trở về Tùng Lâm, Tùng Lâm đã dứt khoát nhường lại tất cả cổ phận của Bạc Thị lại cho Đường Thi, cho nên bây giờ Đường Thi có thể xem là một cổ đồng của Bạc Thị. Cô lấy lý do này để tham gia vào hành động của Bạc Dạ, không tính là quá đáng.
Nhưng mà chính bởi vì như vậy nên Bạc Dạ mới cảm thấy lo lắng: “Tôi đi ra ngoài nói chuyện làm ăn sao có thể đưa em đi..."
"Anh quên tôi là ai rồi sao?" Đường Thi lộ ra một nụ cười, cải nhin đó khiến Bạc Dạ cảm thấy dường như minh vừa nhìn thấy người phụ nữ năm đó thay thế mình ngồi vào vị trí tổng giám đốc.
Hầu kết người đàn ông khẽ chuyển động, không lên tiếng, Đường Thi lại nói: "Tôi đi tìm Mã Cường trước, tôi có cách liên lạc với Mã Cường. Trước đó tôi và ông ta từng quen biết cho nên có thể dễ dàng ra tay, tôi để nghị anh cũng đừng nên xuất hiện, dù sao thì thân phận của anh cũng rất dễ dẫn đến việc bứt dây động rừng."
Trong xe, Bạc Dạ trực tiếp hô lên: "Sao em lại có cách liên lạc với Mã Cường?"