Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-609
Chương 609
Đường Thi giả bộ suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Vậy để tôi hỏi Tô Kỳ.
Khuôn mặt Phúc Trăn trùng xuống: “Em đang hẹn hò với Tô Kỳ?”
Đường Thi chỉ cảm thấy rằng vào lúc này đem Tô Kỳ ra làm lá chắn đúng là một lựa chọn khôn ngoan, không nghĩ nhiều liền nói: “Hiện tại vẫn đang trong thời kỳ thử nghiệm.”
Phúc Trăn thở dài một tiếng: “Tôi có thể tham gia vào được không?”
Đường Thi lờ đi: “Không được.”
“Làm gì mà gay gắt vậy?”
Phúc Trăn gục xuống bàn: “Tôi có gì không tốt so với Tô Kỳ chứ?”
Đường Thì bày ra một loại biểu cảm lạnh nhạt: “Không nói chuyện này nữa, tôi không muốn đi tìm hiểu.”
“Được rồi.” Phúc Trăn ngẩng đầu lên trời, hóa ra đuổi đi một Bạc Dạ, mà vẫn còn có một Tô Kỳ. Sao lại khó vậy chứ, khó như 9981 kiếp nạn trên đường đi Tây Thiên thỉnh kinh vậy.
Một lúc sau thư ký gõ cửa, mang đến một số tài liệu khác có liên quan đến hợp đồng, Đường Thi tỉ mỉ xem đi xem lại, sau đó hỏi: “Sau Liên hoan phim lần này mọi hoạt động của tôi đều do các anh sắp đặt, đúng không?”
Phúc Trăn nói: “Đúng, nhưng tôi nhắc nhở em trước, phía Bạc Dạ bọn họ nhất định sẽ đến.”
Dù sao bên đó cũng vẫn là một nhà tài trợ lớn.
Đường Thi thay đổi sắc mặt, nói: “Hoạt động lần này của các anh trong phạm vi khoảng bao nhiêu người?”
“Khoảng năm ngàn người.” Phúc Trăn ngồi trên ghế sofa, ngả lưng về phía sau: “Dù sao cũng có quy định khách mời, không có giấy mời thì không thể vào được, chỉ mời một vài nhân vật có sức ảnh hưởng quốc tế lớn tới tham gia, còn có một vài ngôi sao nổi tiếng với lượng người theo dõi rất lớn.”
“Hiểu rồi.” Vậy tác dụng của cô là làm biểu tượng cho Liên hoan phim.
“Tốt, em xem đi, nếu quyết định, thì chúng ta ký hợp đồng, sau đó tôi dẫn em đi tham quan công ty một vòng.”
Phúc Trăn đứng lên, chỉnh lại cà vạt, tự bản thân Đường Thi nhận thấy cũng là hành động này nhưng xuất phát từ Bạc Dạ lại mang khí chất hơn nhiều.
Cô lắc lắc đầu, rốt cuộc là cô muốn gì? Đường Thi bật cười, ký tên vào tờ giấy trước mặt, Phúc Trăn gọi thư ký vào: “Dẫn cô Thị đi tham quan công ty một vòng.”
“Lần trước tôi đã đi qua studio của công ty các anh rồi.”
“Ồ, là tòa sản xuất đúng không? Chúng tôi ở bên này là tòa hành chính, sẽ không có người ngoài trà trộn vào chụp ảnh các mình tinh đâu. Ở đây được bảo vệ rất nghiêm ngặt.”
Phúc Trăn đứng sau Đường Thi nói, rồi cùng cô đi ra ngoài: “Đợi tham quan xong tòa hành chính, tôi đưa em sang xem tòa sản xuất, hôm nay hình như cũng có diễn viên nổi tiếng qua chụp quảng cáo đó.”
Đường Thi tò mò hỏi một câu: “Ai cơ?”
“Tiêu Hách Thiên.”
Phúc Trăn nhếch miệng cười: “Là ảnh đế đó.”
Đường Thi có chút kinh ngạc: “Ôi, tôi đã từng xem phim anh ta đóng.”
“Nói như vậy, em cũng là fan của anh ta sao?” Phúc Trăn nhìn Đường Thi: “Đợi chút, lát nữa tôi gọi một nhân viên làm việc ở phía trước dẫn em qua xem anh ta làm việc, tiện đường giúp em xin chữ ký.”
“Cảm ơn anh, tôi muốn xin hai phần chữ ký, có được không?”
Trong nhà có Khương Thích cũng rất hâm mộ Tiêu Hách Thiên.
“Nhiều hơn nữa cũng được.” Phúc Trăn búng tay tách một cái, rất sẵn lòng cống hiến sức lực vì Đường Thi: “Gần đây hình như anh ta có phim mới ra mắt, tôi và Bạc Dạ cũng đầu tư tài trợ một chút, bản ghi hình đã được giao đến chỗ chúng tôi, có muốn xem trước không?”
Hai mắt Đường Thi lập tức sáng lên: “Thật hay giả vậy? Không có một chút tin tức gì luôn.”
“Đội ngũ hiệu ứng đặc biệt cho các bộ phim bom tấn của Hollywood.” Giọng điệu Phúc Trăn bình thản: “Khi lên sóng nhất định sẽ mang đến chấn động lớn.”
“Rất đáng mong đợi.” Đường Thi có chút hưng phấn nói, điều này làm cho Phúc Trăn cảm thấy chán nản: “Biết thế sớm đã không nói với em.”
“Tại sao chứ?”
“Vì em rõ ràng sẽ càng thích Tiêu Hách Thiên hơn.”
Đường Thi giả bộ suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Vậy để tôi hỏi Tô Kỳ.
Khuôn mặt Phúc Trăn trùng xuống: “Em đang hẹn hò với Tô Kỳ?”
Đường Thi chỉ cảm thấy rằng vào lúc này đem Tô Kỳ ra làm lá chắn đúng là một lựa chọn khôn ngoan, không nghĩ nhiều liền nói: “Hiện tại vẫn đang trong thời kỳ thử nghiệm.”
Phúc Trăn thở dài một tiếng: “Tôi có thể tham gia vào được không?”
Đường Thi lờ đi: “Không được.”
“Làm gì mà gay gắt vậy?”
Phúc Trăn gục xuống bàn: “Tôi có gì không tốt so với Tô Kỳ chứ?”
Đường Thì bày ra một loại biểu cảm lạnh nhạt: “Không nói chuyện này nữa, tôi không muốn đi tìm hiểu.”
“Được rồi.” Phúc Trăn ngẩng đầu lên trời, hóa ra đuổi đi một Bạc Dạ, mà vẫn còn có một Tô Kỳ. Sao lại khó vậy chứ, khó như 9981 kiếp nạn trên đường đi Tây Thiên thỉnh kinh vậy.
Một lúc sau thư ký gõ cửa, mang đến một số tài liệu khác có liên quan đến hợp đồng, Đường Thi tỉ mỉ xem đi xem lại, sau đó hỏi: “Sau Liên hoan phim lần này mọi hoạt động của tôi đều do các anh sắp đặt, đúng không?”
Phúc Trăn nói: “Đúng, nhưng tôi nhắc nhở em trước, phía Bạc Dạ bọn họ nhất định sẽ đến.”
Dù sao bên đó cũng vẫn là một nhà tài trợ lớn.
Đường Thi thay đổi sắc mặt, nói: “Hoạt động lần này của các anh trong phạm vi khoảng bao nhiêu người?”
“Khoảng năm ngàn người.” Phúc Trăn ngồi trên ghế sofa, ngả lưng về phía sau: “Dù sao cũng có quy định khách mời, không có giấy mời thì không thể vào được, chỉ mời một vài nhân vật có sức ảnh hưởng quốc tế lớn tới tham gia, còn có một vài ngôi sao nổi tiếng với lượng người theo dõi rất lớn.”
“Hiểu rồi.” Vậy tác dụng của cô là làm biểu tượng cho Liên hoan phim.
“Tốt, em xem đi, nếu quyết định, thì chúng ta ký hợp đồng, sau đó tôi dẫn em đi tham quan công ty một vòng.”
Phúc Trăn đứng lên, chỉnh lại cà vạt, tự bản thân Đường Thi nhận thấy cũng là hành động này nhưng xuất phát từ Bạc Dạ lại mang khí chất hơn nhiều.
Cô lắc lắc đầu, rốt cuộc là cô muốn gì? Đường Thi bật cười, ký tên vào tờ giấy trước mặt, Phúc Trăn gọi thư ký vào: “Dẫn cô Thị đi tham quan công ty một vòng.”
“Lần trước tôi đã đi qua studio của công ty các anh rồi.”
“Ồ, là tòa sản xuất đúng không? Chúng tôi ở bên này là tòa hành chính, sẽ không có người ngoài trà trộn vào chụp ảnh các mình tinh đâu. Ở đây được bảo vệ rất nghiêm ngặt.”
Phúc Trăn đứng sau Đường Thi nói, rồi cùng cô đi ra ngoài: “Đợi tham quan xong tòa hành chính, tôi đưa em sang xem tòa sản xuất, hôm nay hình như cũng có diễn viên nổi tiếng qua chụp quảng cáo đó.”
Đường Thi tò mò hỏi một câu: “Ai cơ?”
“Tiêu Hách Thiên.”
Phúc Trăn nhếch miệng cười: “Là ảnh đế đó.”
Đường Thi có chút kinh ngạc: “Ôi, tôi đã từng xem phim anh ta đóng.”
“Nói như vậy, em cũng là fan của anh ta sao?” Phúc Trăn nhìn Đường Thi: “Đợi chút, lát nữa tôi gọi một nhân viên làm việc ở phía trước dẫn em qua xem anh ta làm việc, tiện đường giúp em xin chữ ký.”
“Cảm ơn anh, tôi muốn xin hai phần chữ ký, có được không?”
Trong nhà có Khương Thích cũng rất hâm mộ Tiêu Hách Thiên.
“Nhiều hơn nữa cũng được.” Phúc Trăn búng tay tách một cái, rất sẵn lòng cống hiến sức lực vì Đường Thi: “Gần đây hình như anh ta có phim mới ra mắt, tôi và Bạc Dạ cũng đầu tư tài trợ một chút, bản ghi hình đã được giao đến chỗ chúng tôi, có muốn xem trước không?”
Hai mắt Đường Thi lập tức sáng lên: “Thật hay giả vậy? Không có một chút tin tức gì luôn.”
“Đội ngũ hiệu ứng đặc biệt cho các bộ phim bom tấn của Hollywood.” Giọng điệu Phúc Trăn bình thản: “Khi lên sóng nhất định sẽ mang đến chấn động lớn.”
“Rất đáng mong đợi.” Đường Thi có chút hưng phấn nói, điều này làm cho Phúc Trăn cảm thấy chán nản: “Biết thế sớm đã không nói với em.”
“Tại sao chứ?”
“Vì em rõ ràng sẽ càng thích Tiêu Hách Thiên hơn.”