Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-555
Chương 555
Chương 555
Vì vậy khi Giang Lăng nói những tin này cho Diệp Kinh Đường biết thì cũng đã tát một bạt tai lên mặt anh ta.
Lúc Khương Thích cần được cứu giúp nhất thì người không màn tất cả đi cứu cô ta là Hàn Nhượng, cùng cô ta đi đến bệnh viện là Hàn Nhượng, đến sau này… khi Khương Thích phẫu thuật tỉnh lại, người đầu tiên mà cô ta nhìn thấy vẫn là Hàn Nhượng.
Kể từ lúc đó thì Diệp Kinh Đường đã thua rồi.
Không người phụ nữ nào có thể quên được người đàn ông đã bảo vệ mình trong thời khắc sống chết.
Lúc tính mạng Khương Thích gặp nguy hiểm, người luôn ở bên cạnh cô ta là Hàn Nhượng chứ không phải Diệp Kinh Đường.
Vì vậy nên cô ta đã lựa chọn Hàn Nhượng, thậm chí còn vì Hàn Nhượng mà đi ra được ám ảnh trong quá khứ, cho dù có phải mất cả chì lẫn chài với Diệp Kinh Đường thì cô ta cũng sẽ không vì sự đe doạ thoả hiệp nào mà quay lại bên cạnh anh ta.
Cánh tay Diệp Kinh Đường đang nắm lấy Giang Lăng bắt đầu run lên, sau đó anh ta mất hết sức lực mà bỏ cổ áo Giang Lăng ra, dáng vẻ hoảng loạn đau khổ, lùi về sau mấy bước, như chịu phải sự dày vò vô cùng ghê gớm.
Thì ra trái tim của một người có thể đau đến như vậy, đau càng thêm đau.
Bạch Việt nhìn thấy Diệp Kinh Đường hồn vía lên mây, không cách nào liên tưởng được anh ta trước mặt mình và Diệp Kinh Đường của lúc trước khí phách hùng hồn lại với nhau được.
Bạn xem, tình yêu này trước giờ chưa từng bỏ qua cho bất kỳ người nào.
Nếu như nói Bạc Dạ vì tình yêu mà thập tử nhất sinh, vậy thì Bạc Dạ của bây giờ còn có đường để quay trở lại, nhưng Diệp Kinh Đường thì không còn nữa.
Anh ta đã bỏ qua hết những cơ hội để có được Khương Thích, chỉ có thể mở to mắt nhìn Khương Thích và người đàn ông khác ở bên nhau.
Diệp Kinh Đường đùa giỡn với tình yêu nhưng lại không hiểu tình yêu là gì, anh ta chỉ muốn chiếm hữu, Khương Thích sợ yêu cầu của anh ta nên mới muốn trốn chạy.
Bạc Dạ ngồi xuống ngay bên cạnh, giúp anh ta rót một ly rượu: “Uống đi, anh vẫn nên uống chút rượu để trút hết ra đi.”
Bởi vì ngoài việc này ra thì cũng không còn làm được gì nữa.
Đôi mắt Diệp Kinh Đường đỏ tươi, nói từng từ từng chữ: “Tôi phải cướp Khương Thích trở về.”
Nói chính là từ cướp này.
Bạc Dạ cảm thấy không đồng tình làm: “Tại sao phải cướp trở lại?”
Theo như quan sát của anh, mặc dù không hiểu rõ lắm về thái độ làm người của tên nhóc Hàn Nhượng kia, nhưng có gặp mặt vài lần, lúc Khương Thích ở bên cạnh anh ta thì ánh mắt rất an tâm và hạnh phúc.
Rất rõ ràng, những ngày tháng mà Khương Thích và Hàn Nhượng ở bên nhau có vẻ như rất bình yên.
Mấy ngón tay của Diệp Kinh Đường nắm chặt lại: “Bởi vì tôi không chịu được Khương Thích thân mật với người đàn ông khác! Tôi hận không thể giết chết hai người họ!”
Bạc Dạ nghe thấy lời của Diệp Kinh Đường, cảm thấy có hơi máu lạnh: “Diệp Kinh Đường, Khương Thích không phải là đồ vật thuộc sở hữu của anh.”
Anh ta nên học cách tôn trọng, cũng giống như bây giờ Bạc Dạ đã hiểu được cách tôn trọng cảm nhận của Đường Thi, không còn ép buộc gì nữa. Nhưng Diệp Kinh Đường làm gì nghe lọt tai? Khương
Thích muốn bỏ chạy, muốn bỏ chạy thật xa cùng người đàn ông khác, anh ta còn có thể làm gì nữa! Anh ta không thể trơ mắt nhìn Khương Thích đi mất, anh ta còn chưa nói buông tay nữa, cô ta không có cái tư cách nói dừng lại! Vì vậy Diệp Kinh Đường muốn bắt Khương Thích trở lại, nhốt lại cả đời, để cô ta không thể rời khỏi tâm trí anh ta nữa!
“Cô ấy không phải là vật mà tôi sở hữu, còn có thể là của ai?”
Trong giọng nói của Diệp Kinh Đường có sát khí: “Cô ấy chính là của tôi, chỉ có thể là của tôi! Nếu như Hàn Nhượng dám động vào cô ấy, chắc chắn tôi sẽ giết chết anh ta!” Giết anh ta!
Chỉ có anh ta mới có thể chạm vào Khương Thích, lần đầu tiên của Khương Thích cũng là của anh ta, người đàn ông khác sao dám tranh giành cô ta với anh ta?
Cơn thịnh nộ của Diệp Kinh Đường khiến mấy người bạn xung quanh cũng cảm thấy bất lực, anh ta đã rơi vào một vòng tuần hoàn vô tận, người bên cạnh không cách nào khuyên răn được anh ta.
Hoặc chỉ có thể đợi đến một ngày nào đó Diệp Kinh Đường tỉnh ngộ ra và từ bỏ, thì Khương Thích mới hoàn toàn sống thoải mái được.
Chương 555
Vì vậy khi Giang Lăng nói những tin này cho Diệp Kinh Đường biết thì cũng đã tát một bạt tai lên mặt anh ta.
Lúc Khương Thích cần được cứu giúp nhất thì người không màn tất cả đi cứu cô ta là Hàn Nhượng, cùng cô ta đi đến bệnh viện là Hàn Nhượng, đến sau này… khi Khương Thích phẫu thuật tỉnh lại, người đầu tiên mà cô ta nhìn thấy vẫn là Hàn Nhượng.
Kể từ lúc đó thì Diệp Kinh Đường đã thua rồi.
Không người phụ nữ nào có thể quên được người đàn ông đã bảo vệ mình trong thời khắc sống chết.
Lúc tính mạng Khương Thích gặp nguy hiểm, người luôn ở bên cạnh cô ta là Hàn Nhượng chứ không phải Diệp Kinh Đường.
Vì vậy nên cô ta đã lựa chọn Hàn Nhượng, thậm chí còn vì Hàn Nhượng mà đi ra được ám ảnh trong quá khứ, cho dù có phải mất cả chì lẫn chài với Diệp Kinh Đường thì cô ta cũng sẽ không vì sự đe doạ thoả hiệp nào mà quay lại bên cạnh anh ta.
Cánh tay Diệp Kinh Đường đang nắm lấy Giang Lăng bắt đầu run lên, sau đó anh ta mất hết sức lực mà bỏ cổ áo Giang Lăng ra, dáng vẻ hoảng loạn đau khổ, lùi về sau mấy bước, như chịu phải sự dày vò vô cùng ghê gớm.
Thì ra trái tim của một người có thể đau đến như vậy, đau càng thêm đau.
Bạch Việt nhìn thấy Diệp Kinh Đường hồn vía lên mây, không cách nào liên tưởng được anh ta trước mặt mình và Diệp Kinh Đường của lúc trước khí phách hùng hồn lại với nhau được.
Bạn xem, tình yêu này trước giờ chưa từng bỏ qua cho bất kỳ người nào.
Nếu như nói Bạc Dạ vì tình yêu mà thập tử nhất sinh, vậy thì Bạc Dạ của bây giờ còn có đường để quay trở lại, nhưng Diệp Kinh Đường thì không còn nữa.
Anh ta đã bỏ qua hết những cơ hội để có được Khương Thích, chỉ có thể mở to mắt nhìn Khương Thích và người đàn ông khác ở bên nhau.
Diệp Kinh Đường đùa giỡn với tình yêu nhưng lại không hiểu tình yêu là gì, anh ta chỉ muốn chiếm hữu, Khương Thích sợ yêu cầu của anh ta nên mới muốn trốn chạy.
Bạc Dạ ngồi xuống ngay bên cạnh, giúp anh ta rót một ly rượu: “Uống đi, anh vẫn nên uống chút rượu để trút hết ra đi.”
Bởi vì ngoài việc này ra thì cũng không còn làm được gì nữa.
Đôi mắt Diệp Kinh Đường đỏ tươi, nói từng từ từng chữ: “Tôi phải cướp Khương Thích trở về.”
Nói chính là từ cướp này.
Bạc Dạ cảm thấy không đồng tình làm: “Tại sao phải cướp trở lại?”
Theo như quan sát của anh, mặc dù không hiểu rõ lắm về thái độ làm người của tên nhóc Hàn Nhượng kia, nhưng có gặp mặt vài lần, lúc Khương Thích ở bên cạnh anh ta thì ánh mắt rất an tâm và hạnh phúc.
Rất rõ ràng, những ngày tháng mà Khương Thích và Hàn Nhượng ở bên nhau có vẻ như rất bình yên.
Mấy ngón tay của Diệp Kinh Đường nắm chặt lại: “Bởi vì tôi không chịu được Khương Thích thân mật với người đàn ông khác! Tôi hận không thể giết chết hai người họ!”
Bạc Dạ nghe thấy lời của Diệp Kinh Đường, cảm thấy có hơi máu lạnh: “Diệp Kinh Đường, Khương Thích không phải là đồ vật thuộc sở hữu của anh.”
Anh ta nên học cách tôn trọng, cũng giống như bây giờ Bạc Dạ đã hiểu được cách tôn trọng cảm nhận của Đường Thi, không còn ép buộc gì nữa. Nhưng Diệp Kinh Đường làm gì nghe lọt tai? Khương
Thích muốn bỏ chạy, muốn bỏ chạy thật xa cùng người đàn ông khác, anh ta còn có thể làm gì nữa! Anh ta không thể trơ mắt nhìn Khương Thích đi mất, anh ta còn chưa nói buông tay nữa, cô ta không có cái tư cách nói dừng lại! Vì vậy Diệp Kinh Đường muốn bắt Khương Thích trở lại, nhốt lại cả đời, để cô ta không thể rời khỏi tâm trí anh ta nữa!
“Cô ấy không phải là vật mà tôi sở hữu, còn có thể là của ai?”
Trong giọng nói của Diệp Kinh Đường có sát khí: “Cô ấy chính là của tôi, chỉ có thể là của tôi! Nếu như Hàn Nhượng dám động vào cô ấy, chắc chắn tôi sẽ giết chết anh ta!” Giết anh ta!
Chỉ có anh ta mới có thể chạm vào Khương Thích, lần đầu tiên của Khương Thích cũng là của anh ta, người đàn ông khác sao dám tranh giành cô ta với anh ta?
Cơn thịnh nộ của Diệp Kinh Đường khiến mấy người bạn xung quanh cũng cảm thấy bất lực, anh ta đã rơi vào một vòng tuần hoàn vô tận, người bên cạnh không cách nào khuyên răn được anh ta.
Hoặc chỉ có thể đợi đến một ngày nào đó Diệp Kinh Đường tỉnh ngộ ra và từ bỏ, thì Khương Thích mới hoàn toàn sống thoải mái được.