Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-386
Chương 386
Chương 386
Khương Thích sững sờ, có lẽ là cô ta không ngờ sẽ nghe thấy những lời như thế từ trong miệng Bạc Dạ, nhưng mà sau khi lấy lại tinh thần, cô ta lại không nhịn được cất tiếng mia mai: “Bây giờ thì nói giống như chính nhân quân tử vậy, năm đó thì hành động
không xứng làm người.” Hai mắt Bạc Dạ khẽ nhíu lại, không hề đáp trả lại sự khiêu khích của cô ta, sau đó anh xoay người rời khỏi chỗ này. Khương Thích nhìn theo bóng lưng Bạc Dạ, đôi bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Cô ta sẽ không để Đường Thi đi theo Bạc Dạ sau đó bị tổn thương nữa!
Sau đó Khương Thích quay về chỗ của mình, lúc này Đường Thi đã ngồi ở đó đang nhìn cô ta quay lại, sau đó Đường Thi nghi ngờ hỏi: “Cậu vừa đi đâu thế?”
Khương Thích cố gắng che giấu chuyện Bạc Dạ: “Tớ đi thanh toán.”
“Cậu tranh nhau trả tiền với tớ làm gì, haiz” Đường Thi nhíu mày lại: “Hai chúng ta còn phải phân chia rõ ràng như thế sao?” “Tiền bạc phân minh, ái tình dứt khoát, lần này tớ mời cậu, lần sau cậu mời lại là được rồi.”
“Vậy cũng được, tối nay tớ mời cậu ăn khuya.” Nói xong Đường Thi nở nụ cười, bên ngoài tuyết đã ngừng roi, hai cô gái đi ra ngoài ngắm cảnh tuyết một lát, bỗng nhiên Khương Thích nghĩ tới điều gì đó, cô ta quay người hỏi Đường Thi một câu: “Dạo này cậu còn liên lạc với Tùng Sam không?”
Tùng Sam?
Dường như Đường Thi đang nghĩ lại, sau đó cô khẽ mở miệng lầm bầm: “Rất lâu rồi tớ chưa gặp Tùng Sam”
Anh ta biến mất lâu lắm rồi.
Nghĩ đến điều này, Đường Thi lại cúi đầu nhìn sợi dây chuyền đang nằm trên cổ mình, trong óc cô lại vang lên tiếng Tùng Sam thì thầm bên tai cô ngày hôm đó.
“Anh không còn nhiều thời gian nữa.”
“Tất cả đều tốt thôi, Đường Thi.”
Nhưng bây giờ thì sao? Người đàn ông nói với cô tất cả đều sẽ tốt thôi đã đi đâu rồi?
Đúng là cuộc sống của cô đang dần dần đi vào quỹ đạo, thi thoảng Bạc Dạ xuất hiện làm rối loạn trái tim yên binh như hồ nước của cô, nhưng mà ngoài việc đó ra cuộc sống đúng là đang tốt lên từng ngày,
Tùng Sam đã bị cô bỏ rơi trong ký ức.
Đường Thi cúi đầu xuống, thì thầm: “Một ngày nào đó, chác chán có thể sẽ còn gặp lại.” Đường Thi không hề nghĩ tới, cái ngày đó lại tới đột ngột như vậy.
Vào đúng đêm ba mươi tết, qua ngày hôm sau chính là tết âm lịch, trong khu dân cư nơi cô ở đã giăng đầy đèn lồng màu đỏ, cửa ra vào hành lang cũng dán đôi câu đối, bầu không khí vui vẻ đón chào năm mới.
Chiều tối hôm đó, Hàn Nhượng đưa Khương Thích ra ngoài mua sắm, anh ta bảo phải đi sắm đồ tết. Nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Hàn Nhượng, Đường Thi biết đây là lần đầu tiên Hàn Nhượng đón năm mới với cô gái mình thích, nên cô cũng không muốn làm bóng đèn xen vào giữa hai người bọn họ. Cô dứt khoát tìm lý do nói mình không đi được, để hai người ra ngoài với nhau.
Khương Thích không nghĩ nhiều, cô ta cũng cho rằng Đường Thi không thoải mái, nên nghe theo ý của Đường Thi. Nhìn hai người đi xa dần, Đường Thi mới đóng cửa lại, Đường Duy đứng sau lưng hỏi cô: “Mẹ cố ý tạo cơ hội cho chị Thích và anh Nhượng đi cùng nhau có phải không?”
“Thông minh.” Đường Thi nhéo mũi Đường Duy: “Đúng vậy, mẹ vào phòng nghỉ ngơi một chút nhé, tối nay còn đón giao thừa nữa.”
“Vâng.
Sau đó hai người ai về phòng nấy, có lẽ là vì điều hòa trong phòng quá ấm áp, Đường Thi vừa vào phòng nghịch điện thoại một lát đã cảm thấy buồn ngủ. Sau đó cô thật sự đã ngủ quên mất, lúc đang ngủ
cô có cảm giác bên cạnh có tiếng động gì đó, nhưng có lẽ do chiếc giường quá thoải mái, cô không hề nghĩ nhiều. Kết quả lúc nửa tỉnh nửa mơ, Đường Thi đột nhiên trông thấy bên cạnh mình có thêm một người đang ngồi, cô bừng bình mở tròn mắt ra nhìn… Khuôn mặt lạnh lùng trắng nõn, và mái tóc ngắn đen nhánh, xương quai hàm hiện rõ trên mặt.
Dáng người hơi gầy nhưng lại không có vẻ yếu đuối, anh ta mặc một chiếc áo thun trắng đang nằm bên cạnh Đường Thi, tóc mái rủ xuống ngang trán, có lẽ do không để ý, có vài sợi còn rơi trên mắt anh ta.
Đường Thi lập tức sững sờ.
Cô yên lặng vài giây sau đó mới vỗ một cái lên trên mặt người đàn ông. Tùng Sam không hề đề phòng, lập tức bị một cái tát của cô đánh cho tỉnh lại khỏi giấc mộng.
Đường Thi không đánh mạnh lắm, chỉ nhẹ nhàng cảnh cáo anh ta thôi. Tùng Sam tỉnh táo lại rất nhanh, vốn đĩ trước đó trong mắt còn đang mơ màng, lúc này đã tỉnh táo nhìn thẳng vào mắt Đường Thi.
Đường Thi cảm thấy có chút không chân thực.
Mấy hôm trước cô vừa nói chuyện với Khương Thích về Tùng Sam, nói không biết tung tích của anh ta, thế mà lúc này anh ta lại… Lại đột ngột xuất hiện trong nhà cô vào giữa đêm giao thừa.
Lại còn ở trên giường của cô nữa. Cô đang nắm mơ sao? Đường Thi chỉ vào Tùng Sam: “Anh là ai?”
Tùng Sam nhìn Đường Thi, khi không đeo kính gương mặt anh ta rất giống Đường Dịch, chỉ là ánh mắt lại khác hoàn toàn.
Ánh mắt của Tùng Sam quá lạnh lẽo, nhưng không giống với vẻ lạnh lùng của người có địa vị cao như Bạc Dạ, mà sự lạnh lẽo trong mắt hắn giống như không có chút tình cảm nào, giống như máy móc, không hề có cảm xúc.
Tùng Sam nhìn Đường Thi nói: “Cô còn chưa khôi phục trí nhớ sao?”
Không phải tai mắt của anh đã nói Đường Thi đã nhớ lại rồi à?
Sau đó Đường Thi xác nhận người trước mắt mình đúng là Tùng Sam, chỉ là… Sao đột nhiên anh ta lại xuất hiện? Anh ta tới đây bằng cách nào?
Dường như Tùng Sam hiểu được sự nghi ngờ trong lòng Đường Thi, anh chỉ vào cánh cửa sổ phòng %3D Đường Thi nói: “Tôi trèo vào.”
“…” Đường Thi yên lặng, hình như cô đã quên mất Tùng Sam trước mắt mình hoàn toàn không phải người bình thường, lần trước anh ta nhảy từ cửa sổ phòng bệnh của cô xuống còn cao hơn thế này cũng không xảy ra chuyện gì.
Khả năng là anh ta từng học môn thể thao mạo hiểm nào đó nhỉ?
Đường Thi chỉnh lại tóc mình rồi hỏi: “Sao anh lại đến đây tìm tôi? Trước đó sao không thấy anh đâu cả?” Khoảng thời gian trước anh ta đã biến đi đâu? Tùng Sam nhìn mặt Đường Thi, giọng nói khàn khàn, sau đó đột nhiên ôm cô vào ngực,
Giọng nói khàn khàn của anh ta mang theo vẻ mệt mỏi: “Sắp sang năm mới rồi, muốn tới thăm cô một chút.”
Lý do này khiến trong lòng Đường Thi khẽ động, sau đó cô chui ra khỏi ngực anh ta: “Đúng rồi, chiếc vòng cổ trước đây anh cho tôi…”
“Đừng tháo ra.”
Giọng Tùng Sam lạnh như băng: “Cho dù gặp phải %3D chuyện gì, cũng không bao giờ được tháo ra.”
Đường Thi bị vẻ nghiêm túc của anh ta khiến cô hoảng sợ, sau khi lấy lại tinh thần, cô mới cất tiếng hỏi: “Mà này, sao anh lại ở trong phòng tôi?”
Vừa thức dậy đã thấy một người đàn ông đang nằm bên cạnh, cô cảm thấy rất xấu hổ đó. Tùng Sam rũ mắt xuống nói: “Bởi vì tôi không biết
những người khác… Cũng không quen bọn họ.”
Phòng này là của Hàn Nhượng, anh ta vụng trộm bò vào đây khả năng sẽ bị coi là kẻ trộm.
Chỉ là có chuyện gì mà khiến anh ta phải lén lút như vậy?
Đường Thi thở dài: “Để tôi nói với Hàn Nhượng một tiếng, nếu anh muốn ở đây mừng năm mới với chúng tôi, thì ở lại vài ngày đi. Đầu tiên phải đi tắm trước đã.”
“Ừ.” Tùng Sam đứng dậy, sau đó đi thẳng đến phòng tắm của Đường Thi, còn Đường Thi thì đi ra ngoài lấy quần áo giúp anh ta, tiện thể gọi điện cho Hàn Nhượng, có điều phải bỏ qua đoạn Tùng Sam lén lút vào nhà. Hàn Nhượng rất hào phóng, nếu là bạn của Đường Thi, thì để anh ta ở đây vài ngày cũng không có vấn đề gì.
Trong phòng tắm, khi Tùng Sam cởi áo, ở vòng eo nhỏ gầy của anh ta hiện ra đầy vết băng bó.
Người đàn ông cau mày lại, giống như đang cố nhịn điều gì đó, anh ta cởi từ từ từng vòng băng gạc, đến lớp bên trong đã có một chút máu đỏ thấm ra.
Hai mắt Tùng Sam tối sầm lại, anh ta cởi nốt lớp cuối cùng, sau dòng máu chảy đầm đìa là một vết sẹo dữ tợn, máu vẫn chưa ngừng chảy trông vô cùng đáng sợ.
Hóa ra vừa rồi sắc mặt anh ta trắng bệch như vậy, là vì mất máu quá nhiều.
Chương 386
Khương Thích sững sờ, có lẽ là cô ta không ngờ sẽ nghe thấy những lời như thế từ trong miệng Bạc Dạ, nhưng mà sau khi lấy lại tinh thần, cô ta lại không nhịn được cất tiếng mia mai: “Bây giờ thì nói giống như chính nhân quân tử vậy, năm đó thì hành động
không xứng làm người.” Hai mắt Bạc Dạ khẽ nhíu lại, không hề đáp trả lại sự khiêu khích của cô ta, sau đó anh xoay người rời khỏi chỗ này. Khương Thích nhìn theo bóng lưng Bạc Dạ, đôi bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Cô ta sẽ không để Đường Thi đi theo Bạc Dạ sau đó bị tổn thương nữa!
Sau đó Khương Thích quay về chỗ của mình, lúc này Đường Thi đã ngồi ở đó đang nhìn cô ta quay lại, sau đó Đường Thi nghi ngờ hỏi: “Cậu vừa đi đâu thế?”
Khương Thích cố gắng che giấu chuyện Bạc Dạ: “Tớ đi thanh toán.”
“Cậu tranh nhau trả tiền với tớ làm gì, haiz” Đường Thi nhíu mày lại: “Hai chúng ta còn phải phân chia rõ ràng như thế sao?” “Tiền bạc phân minh, ái tình dứt khoát, lần này tớ mời cậu, lần sau cậu mời lại là được rồi.”
“Vậy cũng được, tối nay tớ mời cậu ăn khuya.” Nói xong Đường Thi nở nụ cười, bên ngoài tuyết đã ngừng roi, hai cô gái đi ra ngoài ngắm cảnh tuyết một lát, bỗng nhiên Khương Thích nghĩ tới điều gì đó, cô ta quay người hỏi Đường Thi một câu: “Dạo này cậu còn liên lạc với Tùng Sam không?”
Tùng Sam?
Dường như Đường Thi đang nghĩ lại, sau đó cô khẽ mở miệng lầm bầm: “Rất lâu rồi tớ chưa gặp Tùng Sam”
Anh ta biến mất lâu lắm rồi.
Nghĩ đến điều này, Đường Thi lại cúi đầu nhìn sợi dây chuyền đang nằm trên cổ mình, trong óc cô lại vang lên tiếng Tùng Sam thì thầm bên tai cô ngày hôm đó.
“Anh không còn nhiều thời gian nữa.”
“Tất cả đều tốt thôi, Đường Thi.”
Nhưng bây giờ thì sao? Người đàn ông nói với cô tất cả đều sẽ tốt thôi đã đi đâu rồi?
Đúng là cuộc sống của cô đang dần dần đi vào quỹ đạo, thi thoảng Bạc Dạ xuất hiện làm rối loạn trái tim yên binh như hồ nước của cô, nhưng mà ngoài việc đó ra cuộc sống đúng là đang tốt lên từng ngày,
Tùng Sam đã bị cô bỏ rơi trong ký ức.
Đường Thi cúi đầu xuống, thì thầm: “Một ngày nào đó, chác chán có thể sẽ còn gặp lại.” Đường Thi không hề nghĩ tới, cái ngày đó lại tới đột ngột như vậy.
Vào đúng đêm ba mươi tết, qua ngày hôm sau chính là tết âm lịch, trong khu dân cư nơi cô ở đã giăng đầy đèn lồng màu đỏ, cửa ra vào hành lang cũng dán đôi câu đối, bầu không khí vui vẻ đón chào năm mới.
Chiều tối hôm đó, Hàn Nhượng đưa Khương Thích ra ngoài mua sắm, anh ta bảo phải đi sắm đồ tết. Nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Hàn Nhượng, Đường Thi biết đây là lần đầu tiên Hàn Nhượng đón năm mới với cô gái mình thích, nên cô cũng không muốn làm bóng đèn xen vào giữa hai người bọn họ. Cô dứt khoát tìm lý do nói mình không đi được, để hai người ra ngoài với nhau.
Khương Thích không nghĩ nhiều, cô ta cũng cho rằng Đường Thi không thoải mái, nên nghe theo ý của Đường Thi. Nhìn hai người đi xa dần, Đường Thi mới đóng cửa lại, Đường Duy đứng sau lưng hỏi cô: “Mẹ cố ý tạo cơ hội cho chị Thích và anh Nhượng đi cùng nhau có phải không?”
“Thông minh.” Đường Thi nhéo mũi Đường Duy: “Đúng vậy, mẹ vào phòng nghỉ ngơi một chút nhé, tối nay còn đón giao thừa nữa.”
“Vâng.
Sau đó hai người ai về phòng nấy, có lẽ là vì điều hòa trong phòng quá ấm áp, Đường Thi vừa vào phòng nghịch điện thoại một lát đã cảm thấy buồn ngủ. Sau đó cô thật sự đã ngủ quên mất, lúc đang ngủ
cô có cảm giác bên cạnh có tiếng động gì đó, nhưng có lẽ do chiếc giường quá thoải mái, cô không hề nghĩ nhiều. Kết quả lúc nửa tỉnh nửa mơ, Đường Thi đột nhiên trông thấy bên cạnh mình có thêm một người đang ngồi, cô bừng bình mở tròn mắt ra nhìn… Khuôn mặt lạnh lùng trắng nõn, và mái tóc ngắn đen nhánh, xương quai hàm hiện rõ trên mặt.
Dáng người hơi gầy nhưng lại không có vẻ yếu đuối, anh ta mặc một chiếc áo thun trắng đang nằm bên cạnh Đường Thi, tóc mái rủ xuống ngang trán, có lẽ do không để ý, có vài sợi còn rơi trên mắt anh ta.
Đường Thi lập tức sững sờ.
Cô yên lặng vài giây sau đó mới vỗ một cái lên trên mặt người đàn ông. Tùng Sam không hề đề phòng, lập tức bị một cái tát của cô đánh cho tỉnh lại khỏi giấc mộng.
Đường Thi không đánh mạnh lắm, chỉ nhẹ nhàng cảnh cáo anh ta thôi. Tùng Sam tỉnh táo lại rất nhanh, vốn đĩ trước đó trong mắt còn đang mơ màng, lúc này đã tỉnh táo nhìn thẳng vào mắt Đường Thi.
Đường Thi cảm thấy có chút không chân thực.
Mấy hôm trước cô vừa nói chuyện với Khương Thích về Tùng Sam, nói không biết tung tích của anh ta, thế mà lúc này anh ta lại… Lại đột ngột xuất hiện trong nhà cô vào giữa đêm giao thừa.
Lại còn ở trên giường của cô nữa. Cô đang nắm mơ sao? Đường Thi chỉ vào Tùng Sam: “Anh là ai?”
Tùng Sam nhìn Đường Thi, khi không đeo kính gương mặt anh ta rất giống Đường Dịch, chỉ là ánh mắt lại khác hoàn toàn.
Ánh mắt của Tùng Sam quá lạnh lẽo, nhưng không giống với vẻ lạnh lùng của người có địa vị cao như Bạc Dạ, mà sự lạnh lẽo trong mắt hắn giống như không có chút tình cảm nào, giống như máy móc, không hề có cảm xúc.
Tùng Sam nhìn Đường Thi nói: “Cô còn chưa khôi phục trí nhớ sao?”
Không phải tai mắt của anh đã nói Đường Thi đã nhớ lại rồi à?
Sau đó Đường Thi xác nhận người trước mắt mình đúng là Tùng Sam, chỉ là… Sao đột nhiên anh ta lại xuất hiện? Anh ta tới đây bằng cách nào?
Dường như Tùng Sam hiểu được sự nghi ngờ trong lòng Đường Thi, anh chỉ vào cánh cửa sổ phòng %3D Đường Thi nói: “Tôi trèo vào.”
“…” Đường Thi yên lặng, hình như cô đã quên mất Tùng Sam trước mắt mình hoàn toàn không phải người bình thường, lần trước anh ta nhảy từ cửa sổ phòng bệnh của cô xuống còn cao hơn thế này cũng không xảy ra chuyện gì.
Khả năng là anh ta từng học môn thể thao mạo hiểm nào đó nhỉ?
Đường Thi chỉnh lại tóc mình rồi hỏi: “Sao anh lại đến đây tìm tôi? Trước đó sao không thấy anh đâu cả?” Khoảng thời gian trước anh ta đã biến đi đâu? Tùng Sam nhìn mặt Đường Thi, giọng nói khàn khàn, sau đó đột nhiên ôm cô vào ngực,
Giọng nói khàn khàn của anh ta mang theo vẻ mệt mỏi: “Sắp sang năm mới rồi, muốn tới thăm cô một chút.”
Lý do này khiến trong lòng Đường Thi khẽ động, sau đó cô chui ra khỏi ngực anh ta: “Đúng rồi, chiếc vòng cổ trước đây anh cho tôi…”
“Đừng tháo ra.”
Giọng Tùng Sam lạnh như băng: “Cho dù gặp phải %3D chuyện gì, cũng không bao giờ được tháo ra.”
Đường Thi bị vẻ nghiêm túc của anh ta khiến cô hoảng sợ, sau khi lấy lại tinh thần, cô mới cất tiếng hỏi: “Mà này, sao anh lại ở trong phòng tôi?”
Vừa thức dậy đã thấy một người đàn ông đang nằm bên cạnh, cô cảm thấy rất xấu hổ đó. Tùng Sam rũ mắt xuống nói: “Bởi vì tôi không biết
những người khác… Cũng không quen bọn họ.”
Phòng này là của Hàn Nhượng, anh ta vụng trộm bò vào đây khả năng sẽ bị coi là kẻ trộm.
Chỉ là có chuyện gì mà khiến anh ta phải lén lút như vậy?
Đường Thi thở dài: “Để tôi nói với Hàn Nhượng một tiếng, nếu anh muốn ở đây mừng năm mới với chúng tôi, thì ở lại vài ngày đi. Đầu tiên phải đi tắm trước đã.”
“Ừ.” Tùng Sam đứng dậy, sau đó đi thẳng đến phòng tắm của Đường Thi, còn Đường Thi thì đi ra ngoài lấy quần áo giúp anh ta, tiện thể gọi điện cho Hàn Nhượng, có điều phải bỏ qua đoạn Tùng Sam lén lút vào nhà. Hàn Nhượng rất hào phóng, nếu là bạn của Đường Thi, thì để anh ta ở đây vài ngày cũng không có vấn đề gì.
Trong phòng tắm, khi Tùng Sam cởi áo, ở vòng eo nhỏ gầy của anh ta hiện ra đầy vết băng bó.
Người đàn ông cau mày lại, giống như đang cố nhịn điều gì đó, anh ta cởi từ từ từng vòng băng gạc, đến lớp bên trong đã có một chút máu đỏ thấm ra.
Hai mắt Tùng Sam tối sầm lại, anh ta cởi nốt lớp cuối cùng, sau dòng máu chảy đầm đìa là một vết sẹo dữ tợn, máu vẫn chưa ngừng chảy trông vô cùng đáng sợ.
Hóa ra vừa rồi sắc mặt anh ta trắng bệch như vậy, là vì mất máu quá nhiều.