Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1383
Chương 1383
Lam Minh cau mày, cảnh giác đánh giá Hồ Quân một lúc lâu, Hồ Quân liền đứng ở đó mặc cho Lam Minh dó xét.
Cho đến tận khi Lam Thất Thất đi tới, mặc một chiếc váy hoa nhỏ thanh thuần, hoạt bát đáng yêu, xông đến chào hỏi: “Sếp! Đợi lâu chưa ạ!”
Hồ Quân cười: “Đừng gọi tôi là sếp, tôi không muốn làm lãnh đạo cả cuối tuần đầu.”
Lam Thất Thất sờ mũi một cái, nói: “Kìa, đây không phải thể nói tôi nói sai được, anh đâu có từ chức đâu…”
Ngay trước mặt Lam Minh, Hồ Quân mở cửa xe cho Lam Thất Thất: “Đi thôi, Lạc Du Du nói đã ở đó chờ chúng ta rồi.”
Lam Thất Thất không nghi ngờ gì, gật gật đầu.
Lam Minh mặt mũi lo âu nhìn Hồ Quân lái xe đưa Lam Thất Thất đi, thở dài.
Hai mươi phút sau, Lam Thất Thất và Lạc Du Du gặp nhau ở quảng trường Nhân Dân, Lam Thất Thất liếc mắt đã thấy Sakahara Kurosawa đứng bên cạnh không chịu được nữa.
“Tôi nói không muốn đến, lần sau cô có thể đừng kéo tôi đi được không.” Sakahara Kurosawa cau màu, nhìn nhìn thấy Lam Thất Thất đi đến, chỉ có thể dùng sắc mặt hơi hòa hoãn một chút để nói chuyện: “Lam Thất Thất? Đúng là khéo quá.”
Híp mắt xem xét, đây không phải là người đàn ông trước đây ôm Lam Thất Thất ở trong buổi sinh nhật sao.
Sakahara Kurosawa híp mắt, nói: “Vị này là?”
Lam Thất Thất không nghe ra địch ý trong lời nói của cậu ta, ngược lại còn rất hào phóng giới thiệu: “Hồ Quân, là lãnh đạo ở công ty trước đó của chị.”
Sakahara Kurosawa nói một cách ý bị sâu xa: “Chỉ là lãnh đạo thôi sao?”
Anh ta cũng xứng qua lại với Lam Thất Thất sao? Lam Thất Thất có phải là đồ ngốc không nhận ra người ta có thể lợi dụng cô không?
Nhưng dưới ánh mắt của mọi người, Sakahara Kurosawa cũng sẽ không tự nhiên xung đột với người khác, cậu ta dứt khoát giả vờ như không biết, vừa bực bội cùng bọn họ đi dạo phố, vừa lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gửi một cái tin nhắn ngắn cho cho Từ Thánh Mẫn.
[ Công ty anh có một lãnh đạo nhỏ rất thân thiết với Lam Thất Thất sao?]
Đối phương trả lời: [?]
[Hôm nay anh ta lái xe đưa Lam Thất Thất đi chơi, tôi gặp đây.]
[…]
[Tôi thấy tên lãnh đạo kia dáng dấp cũng không tệ, luôn cảm thấy người này là một tiểu bạch kiểm, muốn dựa vào Lam Thất Thất để leo lên cao.]
[Lam Thất Thất óc heo chắc chắn cũng sẽ không nghĩ ra một màn như thế.] Từ Thánh Mân nhìn chằm chằm điện thoại, nghiến răng nghiến lợi gõ ra mấy chữ này.
Sakahara Kurosawa đọc được liền vui vẻ.
“Nếu như anh để ý thì anh có qua đây không. Anh ta cũng không che giấu gì, nhân lúc Hồ Quân đi cùng Lam Thất Thất ra ngoài mua kem ly, vứt Lạc Du Du qua một bên, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại cho Từ Thánh Mân: “Không yên lòng thì bây giờ đến đi.”
“Tôi đến làm gì?” Từ Thánh Mân rõ ràng là tức giận: “Lam Thất Thất đều tự nguyện làm cả, việc gì tôi phải quan tâm thay cô ấy?”
“Giọng điệu này giống như ăn dấm vậy.” Sakahara Kurosawa nói: “Tôi thấy Hồ Quân không phải đèn đã cạn dầu đầu, anh thật sự không lo lång sao?”
Hồ Quân dáng vẻ cũng không tệ, không biết là có lợi hay không, nhưng ít ra bây giờ anh ta đang quan tâm đối với Lam Thất Thất vô cùng ôn nhu. Lam Thất Thất vừa bị Từ Thánh Mẫn từ chối, chắc chắn sẽ cần người an ủi cho sự đau lòng của cô.
Cho nên Hồ Quân làm tất cả mọi thứ đều đúng lúc.
Chính xác đến mức Sakahara Kurosawa muốn cho anh ta một đấm, lúc này phòng tuyến tâm lý của Lam Thất Thất yếu ớt nhất, chỉ cần một chút ôn nhu là sẽ tình nguyện ỷ lại.
Từ Thánh Mân ở đầu dây bên kia trầm mặc nửa ngày.
Một lúc lâu sau anh ta hỏi: “Cậu cảm thấy tôi với Lam Thất Thất có khả năng không?”
Sakahara Kurosawa nói: “…”
Từ Thánh Mẫn còn nói: “Tôi từ trước đã sớm không còn qua lại với Lam Thất Thất rồi, không cần thiết.
“Thật sự không cần thiết hay là không muốn mất mặt?” Sakahara Kurosawa câm điện thoại, từ từ nói
một câu: “Không đến thì Lam Thất Thất có thể sẽ bị cướp đi đó.”
Lam Minh cau mày, cảnh giác đánh giá Hồ Quân một lúc lâu, Hồ Quân liền đứng ở đó mặc cho Lam Minh dó xét.
Cho đến tận khi Lam Thất Thất đi tới, mặc một chiếc váy hoa nhỏ thanh thuần, hoạt bát đáng yêu, xông đến chào hỏi: “Sếp! Đợi lâu chưa ạ!”
Hồ Quân cười: “Đừng gọi tôi là sếp, tôi không muốn làm lãnh đạo cả cuối tuần đầu.”
Lam Thất Thất sờ mũi một cái, nói: “Kìa, đây không phải thể nói tôi nói sai được, anh đâu có từ chức đâu…”
Ngay trước mặt Lam Minh, Hồ Quân mở cửa xe cho Lam Thất Thất: “Đi thôi, Lạc Du Du nói đã ở đó chờ chúng ta rồi.”
Lam Thất Thất không nghi ngờ gì, gật gật đầu.
Lam Minh mặt mũi lo âu nhìn Hồ Quân lái xe đưa Lam Thất Thất đi, thở dài.
Hai mươi phút sau, Lam Thất Thất và Lạc Du Du gặp nhau ở quảng trường Nhân Dân, Lam Thất Thất liếc mắt đã thấy Sakahara Kurosawa đứng bên cạnh không chịu được nữa.
“Tôi nói không muốn đến, lần sau cô có thể đừng kéo tôi đi được không.” Sakahara Kurosawa cau màu, nhìn nhìn thấy Lam Thất Thất đi đến, chỉ có thể dùng sắc mặt hơi hòa hoãn một chút để nói chuyện: “Lam Thất Thất? Đúng là khéo quá.”
Híp mắt xem xét, đây không phải là người đàn ông trước đây ôm Lam Thất Thất ở trong buổi sinh nhật sao.
Sakahara Kurosawa híp mắt, nói: “Vị này là?”
Lam Thất Thất không nghe ra địch ý trong lời nói của cậu ta, ngược lại còn rất hào phóng giới thiệu: “Hồ Quân, là lãnh đạo ở công ty trước đó của chị.”
Sakahara Kurosawa nói một cách ý bị sâu xa: “Chỉ là lãnh đạo thôi sao?”
Anh ta cũng xứng qua lại với Lam Thất Thất sao? Lam Thất Thất có phải là đồ ngốc không nhận ra người ta có thể lợi dụng cô không?
Nhưng dưới ánh mắt của mọi người, Sakahara Kurosawa cũng sẽ không tự nhiên xung đột với người khác, cậu ta dứt khoát giả vờ như không biết, vừa bực bội cùng bọn họ đi dạo phố, vừa lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gửi một cái tin nhắn ngắn cho cho Từ Thánh Mẫn.
[ Công ty anh có một lãnh đạo nhỏ rất thân thiết với Lam Thất Thất sao?]
Đối phương trả lời: [?]
[Hôm nay anh ta lái xe đưa Lam Thất Thất đi chơi, tôi gặp đây.]
[…]
[Tôi thấy tên lãnh đạo kia dáng dấp cũng không tệ, luôn cảm thấy người này là một tiểu bạch kiểm, muốn dựa vào Lam Thất Thất để leo lên cao.]
[Lam Thất Thất óc heo chắc chắn cũng sẽ không nghĩ ra một màn như thế.] Từ Thánh Mân nhìn chằm chằm điện thoại, nghiến răng nghiến lợi gõ ra mấy chữ này.
Sakahara Kurosawa đọc được liền vui vẻ.
“Nếu như anh để ý thì anh có qua đây không. Anh ta cũng không che giấu gì, nhân lúc Hồ Quân đi cùng Lam Thất Thất ra ngoài mua kem ly, vứt Lạc Du Du qua một bên, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại cho Từ Thánh Mân: “Không yên lòng thì bây giờ đến đi.”
“Tôi đến làm gì?” Từ Thánh Mân rõ ràng là tức giận: “Lam Thất Thất đều tự nguyện làm cả, việc gì tôi phải quan tâm thay cô ấy?”
“Giọng điệu này giống như ăn dấm vậy.” Sakahara Kurosawa nói: “Tôi thấy Hồ Quân không phải đèn đã cạn dầu đầu, anh thật sự không lo lång sao?”
Hồ Quân dáng vẻ cũng không tệ, không biết là có lợi hay không, nhưng ít ra bây giờ anh ta đang quan tâm đối với Lam Thất Thất vô cùng ôn nhu. Lam Thất Thất vừa bị Từ Thánh Mẫn từ chối, chắc chắn sẽ cần người an ủi cho sự đau lòng của cô.
Cho nên Hồ Quân làm tất cả mọi thứ đều đúng lúc.
Chính xác đến mức Sakahara Kurosawa muốn cho anh ta một đấm, lúc này phòng tuyến tâm lý của Lam Thất Thất yếu ớt nhất, chỉ cần một chút ôn nhu là sẽ tình nguyện ỷ lại.
Từ Thánh Mân ở đầu dây bên kia trầm mặc nửa ngày.
Một lúc lâu sau anh ta hỏi: “Cậu cảm thấy tôi với Lam Thất Thất có khả năng không?”
Sakahara Kurosawa nói: “…”
Từ Thánh Mẫn còn nói: “Tôi từ trước đã sớm không còn qua lại với Lam Thất Thất rồi, không cần thiết.
“Thật sự không cần thiết hay là không muốn mất mặt?” Sakahara Kurosawa câm điện thoại, từ từ nói
một câu: “Không đến thì Lam Thất Thất có thể sẽ bị cướp đi đó.”