Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1234
Chương 1234: Có thích thật nhiều đi nữa cũng đừng lấy lòng
Nghe Lam Thất Thất nói như thế, Nhậm Cầu quay đầu lại, cậu ta đẩy mắt kính, mặt sau thấu kính lóe ra ánh sáng khác thường.
Sau khi cậu ta thấy Lam Thất Thất ngồi vào xe thì mới hỏi một câu: “Cô muốn nghe kiểu trả lời như thế nào?”
“Cậu chưa từng công khai tình cảm của mình ở trước mặt Bạc Nhan và Đường Duy Lam Thất Thất chủ động đeo đai an toàn vào cho mình: “Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy cậu rất thích Bạc Nhan, cái loại rất thích rất thích. Cho nên bây giờ Bạc Nhan đi cùng với Vinh Sở, người không thoải mái trong lòng hắn là không chỉ có một mình Đường Duy. Nhưng…. Kéo dài âm điệu, Lam Thất Thất quay đầu lại: “Làm sao mà cậu có thể nhịn xuống được tất cả mọi cảm xúc của mình như vậy chứ?”
Đường Duy là bẩm sinh sâu không lường được, nhưng cho dù xem như có mang theo sự gian xảo bẩm sinh đi nữa, cậu cũng sẽ đối mặt với việc không khống chế được về chuyện liên quan đến Bạc Nhan.
Nhưng Nhậm Cầu sao lại có thể tỏ ra thờ ơ đến như vậy, giống như là một vị trưởng bối lớn tuổi, thậm chí chăm sóc cả Đường Duy, Từ Thánh Mân nữa? “Người có thể nhịn xuống được như vậy…
Lam Thất Thất không biết là đang nói ai: “Điều rất giỏi.”
Trong tình cảm, người có thể nhẫn nhịn được, đều rất giỏi.
Cô ấy thì không làm được. “Tôi nghe hiểu rồi, cô là muốn nói với tôi… gần đây quá không dễ dàng rồi hả?”
Nhậm Cầu cười híp mắt lại: “Tôi không có dã tâm lớn như vậy với Bạc Nhan, được nhìn thấy cậu ấy là được rồi. Nhưng tính cách của Đường Duy không giống với tôi, anh ta muốn đạt được, muốn độc chiếm và chiếm giữ, cho nên mới khiến cho mình bị chính bản thân mình trói buộc lại. Tôi thấy rất rõ ràng Bạc Nhan không thuộc về tôi, tất nhiên là cũng buông tha cho chính mình rồi. Không có suy nghĩ nhiều như vậy.”Nếu có thể buông tha cho chính bản thân mình…”
Lam Thất Thất nuốt nước miếng: “Sẽ giống như bây giờ sao?”
“Đúng vậy, cho nên cô…
Nhậm Cầu một bên vừa đánh tay lái, đưa cô đến nhà họ Lam, một bên lại vừa hỏi: “Là thích ai rồi hả? Đừng có là Bạc Nhan nha. Vậy thì cậu ta thật đúng là vạn người mê nam nữ đều ăn hết.”
“Ha ha ha.”
Lam Thất Thất biết đây là Nhậm Cầu cố ý chọc cho cô ấy cười, cười lại cảm thấy tim có chút chua xót. Tình cảm của mình có lẽ là bí mật vĩnh viễn không thể nói ra được.
Bởi vì một khắc lên tiếng kia, có lẽ cũng đã thua rồi.
Tối hôm nay Nhậm Cầu đưa Lam Thất Thất về nhà, Lam Thất Thất nói: “Lát nữa cậu đến thăm Bạc Nhan hả?”
“Không. Hôm nay bên cạnh Bạc Nhan đã có Vinh Sở rồi, tôi sẽ không đi quấy rầy”
“Cậu đây là dự bị cao nhất sao?”
“Sao có thể được? Tôi đây gọi là phụ trách với chính mình, tự tôn tự ái, không cần phải đi ngẩng mặt lấy lòng người khác được không?”
Nhậm Cầu phất chìa khóa trong tay, rồi lại khởi động xe định rời đi: “Nhớ kỹ, không được làm chó nịnh hót đầu đó. Thích thì nhìn thấy là được rồi, nếu thật sự không nhịn được, cô cũng có thể theo đuổi, nhưng ngàn vạn lần đừng để đánh mất bản thân. Cảm động được mình, nhưng không cảm động được người khác đâu.”
“Cậu thật đúng là giống như lão cán bộ vậy.” Lam Thất Thất xoay người: “Tôi biết rồi, ngủ ngon.”.
||||| Truyện đề cử:
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Trong nháy mắt xoay người, phía sau truyền đến tiếng xe khởi động, nhưng cô ấy không nhìn thấy được chính là trong đêm đen, trong mắt Nhậm Cầu dần dần mà dâng lên một tầng sương mù dày đặc.
Vết thương trên cánh tay của Đường Duy cũng không đến nỗi phải khâu lại, nhưng cuối cùng thì cũng bị thương.
Bạch Việt dùng băng gạc quấn chặt lại cho cậu, còn nói: “Cậu nhóc, tuổi còn trẻ khí huyết dồi dào, rất thích đánh nhau hả?” 11
Mi tâm Đường Duy giật giật: “Chú viết báo cáo nhanh lên một chút là được rồi, đừng lo nhiều như vậy!”
“Hơ, người trẻ tuổi, tính tình còn khá cứng.”
Nghe Lam Thất Thất nói như thế, Nhậm Cầu quay đầu lại, cậu ta đẩy mắt kính, mặt sau thấu kính lóe ra ánh sáng khác thường.
Sau khi cậu ta thấy Lam Thất Thất ngồi vào xe thì mới hỏi một câu: “Cô muốn nghe kiểu trả lời như thế nào?”
“Cậu chưa từng công khai tình cảm của mình ở trước mặt Bạc Nhan và Đường Duy Lam Thất Thất chủ động đeo đai an toàn vào cho mình: “Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy cậu rất thích Bạc Nhan, cái loại rất thích rất thích. Cho nên bây giờ Bạc Nhan đi cùng với Vinh Sở, người không thoải mái trong lòng hắn là không chỉ có một mình Đường Duy. Nhưng…. Kéo dài âm điệu, Lam Thất Thất quay đầu lại: “Làm sao mà cậu có thể nhịn xuống được tất cả mọi cảm xúc của mình như vậy chứ?”
Đường Duy là bẩm sinh sâu không lường được, nhưng cho dù xem như có mang theo sự gian xảo bẩm sinh đi nữa, cậu cũng sẽ đối mặt với việc không khống chế được về chuyện liên quan đến Bạc Nhan.
Nhưng Nhậm Cầu sao lại có thể tỏ ra thờ ơ đến như vậy, giống như là một vị trưởng bối lớn tuổi, thậm chí chăm sóc cả Đường Duy, Từ Thánh Mân nữa? “Người có thể nhịn xuống được như vậy…
Lam Thất Thất không biết là đang nói ai: “Điều rất giỏi.”
Trong tình cảm, người có thể nhẫn nhịn được, đều rất giỏi.
Cô ấy thì không làm được. “Tôi nghe hiểu rồi, cô là muốn nói với tôi… gần đây quá không dễ dàng rồi hả?”
Nhậm Cầu cười híp mắt lại: “Tôi không có dã tâm lớn như vậy với Bạc Nhan, được nhìn thấy cậu ấy là được rồi. Nhưng tính cách của Đường Duy không giống với tôi, anh ta muốn đạt được, muốn độc chiếm và chiếm giữ, cho nên mới khiến cho mình bị chính bản thân mình trói buộc lại. Tôi thấy rất rõ ràng Bạc Nhan không thuộc về tôi, tất nhiên là cũng buông tha cho chính mình rồi. Không có suy nghĩ nhiều như vậy.”Nếu có thể buông tha cho chính bản thân mình…”
Lam Thất Thất nuốt nước miếng: “Sẽ giống như bây giờ sao?”
“Đúng vậy, cho nên cô…
Nhậm Cầu một bên vừa đánh tay lái, đưa cô đến nhà họ Lam, một bên lại vừa hỏi: “Là thích ai rồi hả? Đừng có là Bạc Nhan nha. Vậy thì cậu ta thật đúng là vạn người mê nam nữ đều ăn hết.”
“Ha ha ha.”
Lam Thất Thất biết đây là Nhậm Cầu cố ý chọc cho cô ấy cười, cười lại cảm thấy tim có chút chua xót. Tình cảm của mình có lẽ là bí mật vĩnh viễn không thể nói ra được.
Bởi vì một khắc lên tiếng kia, có lẽ cũng đã thua rồi.
Tối hôm nay Nhậm Cầu đưa Lam Thất Thất về nhà, Lam Thất Thất nói: “Lát nữa cậu đến thăm Bạc Nhan hả?”
“Không. Hôm nay bên cạnh Bạc Nhan đã có Vinh Sở rồi, tôi sẽ không đi quấy rầy”
“Cậu đây là dự bị cao nhất sao?”
“Sao có thể được? Tôi đây gọi là phụ trách với chính mình, tự tôn tự ái, không cần phải đi ngẩng mặt lấy lòng người khác được không?”
Nhậm Cầu phất chìa khóa trong tay, rồi lại khởi động xe định rời đi: “Nhớ kỹ, không được làm chó nịnh hót đầu đó. Thích thì nhìn thấy là được rồi, nếu thật sự không nhịn được, cô cũng có thể theo đuổi, nhưng ngàn vạn lần đừng để đánh mất bản thân. Cảm động được mình, nhưng không cảm động được người khác đâu.”
“Cậu thật đúng là giống như lão cán bộ vậy.” Lam Thất Thất xoay người: “Tôi biết rồi, ngủ ngon.”.
||||| Truyện đề cử:
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Trong nháy mắt xoay người, phía sau truyền đến tiếng xe khởi động, nhưng cô ấy không nhìn thấy được chính là trong đêm đen, trong mắt Nhậm Cầu dần dần mà dâng lên một tầng sương mù dày đặc.
Vết thương trên cánh tay của Đường Duy cũng không đến nỗi phải khâu lại, nhưng cuối cùng thì cũng bị thương.
Bạch Việt dùng băng gạc quấn chặt lại cho cậu, còn nói: “Cậu nhóc, tuổi còn trẻ khí huyết dồi dào, rất thích đánh nhau hả?” 11
Mi tâm Đường Duy giật giật: “Chú viết báo cáo nhanh lên một chút là được rồi, đừng lo nhiều như vậy!”
“Hơ, người trẻ tuổi, tính tình còn khá cứng.”