Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1189
Chương 1189
Lúc vào trong nhà họ Bạc, Bạc Nhan khe khẽ đẩy cửa, không ngờ Đường Thi và Bạc Dạ hay tin nên không ngủ mà đã ngồi bên trong đợi từ trước, đặc biệt là Đường Thi, bà cười rất dịu dàng. “Nhan Nhan, con đến rồi à?”
“Chú, dì. Lúc này Bạc Nhan thấy sống mũi mình cay cay “Con xin lỗi, về nước công việc lu bu quá con không đến thăm hai người ngay được.
“Nói cái gì vậy con”
Đường Thi vẫy tay về phía Bạc Nhan: “Hai nhà chúng ta đều như người một nhà, đừng nói mấy lời xa lạ vậy. Nhân tiện mấy bữa trước chủ Bạc Dạ với dì đi du lịch có mua ít quà cho con, khi nào về thì con nhớ đem theo nhé.”
“Vâng ạ. Ánh sáng lấp lánh ngập đầy trong mắt Bạc Nhan “Con cảm ơn dì nhiều.”
Bạc Dạ nhìn Tô Kỳ, hai tay khoanh trước ngực: “Hừ, nửa đêm nửa hôm cậu đi theo đến làm gì?” Bạc Dạ làm Tô Kỳ tức đến bật cười. “Ô hay lạ nhỉ, sao tôi lại không thể đến?”
“Đứa út nhà cậu đâu?”
“Trước khi đi bị đau bụng nên không đến nữa!
Bạc Dạ sững lại một chút ra rồi cũng cười mắng một câu: “Đúng là, thể chất bạn trẻ ngày nay càng ngày càng kém. “Sao mà so với cậu được, bao nhiêu cuộc đại phẫu thế mà vẫn sống sở sở ra đấy.” Tô Kỳ cụng tay với Bạc Dạ: “Khuya thế này mà hai vợ chồng chưa ngủ à?”
“Đường Duy nói là bên anh sắp qua, đương nhiên tôi cũng không thể không đón tiếp. “Ho?”
Tô Kỳ ngây ra: “Nhưng mà hình như ý của Đường Duy là… hai người muốn gặp Bạc Nhan?”
“Gì cơ?” Bạc Dạ hơi bất ngờ, quay đầu nhìn bản mặt lạnh tanh của con trai, đột nhiên hiểu ra mọi chuyện nên lập sức sửa lời: “Không sai, đúng là tôi đấy, là tôi bảo muốn gặp bé Nhan. Mẹ nhà nó, không ai hiểu con hơn cha!
Đường Duy nhưởng mày nhìn Bạc Dạ, Bạc Dạ trừng mắt lại với cậu.
Hai đôi mắt y như đúc nhìn nhau trong không trung trao đổi suy nghĩ.
Cải thắng dở người này, con có chủ ý gì mà ba không biết? Hì hì, cảm ơn ba đã đỡ thay con.
Chuyện của mình thì phải chú ý một chút, đừng có mà gây rắc rối cho ba.
Con biết rồi, ba phiên quá.
Bạc Dạ thở nặng nề, cái thắng trời đánh này…
Bạc Nhan ngôi một bên nói chuyện với Đường Thi, Đường Duy và Bạc Dạ vào bếp pha trà. Bạc Dạ đóng cửa nhà bếp lại rồi quay người đi vào, kéo Đường Duy lại gần thấp giọng hỏi: “Trong đầu con nghĩ gì thế hả?”
Ấm trà trong tay Đường Duy rung lắc suýt chút nữa thì rơi.
Cậu đặt ẩm trà xuống xong mới nhíu mày mở miệng nói: “Ba đang nói gì đấy?”
“Đừng có giả ngu với ba!
Bạc Dạ nhìn ra ngoài một cái rồi lại nhìn Đường Duy: “Nửa đêm con lừa Tô Kỳ với Bạc Nhan qua đây làm gì hả?”
Đường Duy nhìn chăm chú ba mình rất rồi mới gần ra từng chữ: “Bởi vì… nếu con không kêu bọn họ ra ngoài thì hôm nay Vinh Sở sẽ ở lại nhà Bạc Nhan
Bạc Dạ ngạc nhiên: “Vinh Sở là ai?”
“Bạn trai cũ của Bạc Nhan.
Bạc Dạ ngày ngẩn cả người, mãi đến khi nằm được chút mạnh mồi mới túm lấy cổ áo Đường Duy: “Con điên rồi! Con mà dám làm ra cái chuyện gì bại hoại ba sẽ đánh chết con có tin không hả?”
Con người đen nhánh của Đường Duy tuyệt không thấy nổi một tia sáng. “Đừng có quên con vẫn còn có Từ Dao” Bạc Dạ đột ngột buông lỏng cổ áo Đường Duy: “Nhóc con, con nghĩ kĩ đi cho ba”
Đường Duy không nói gì, chỉ là sự lạnh lẽo trên khuôn mặt Đường Duy đang hiển hiện trước mặt ông, ông cảm thấy đứa con trai này đã bắt đầu càng ngày càng không biết trời cao đất dày gì rồi, cứ thế này rồi mai sau biết làm sao mà áp chế được nó đây!
Bạc Nhan cảm thấy như có một ảnh mặt âm trầm lạnh lẽo hướng thẳng sau lưng mình từ phía phòng bếp, theo bản năng quay người lại nhìn thì chỉ thấy Bạc Dạ và Đường Duy đang đứng trong phòng bếp như thể không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Lúc vào trong nhà họ Bạc, Bạc Nhan khe khẽ đẩy cửa, không ngờ Đường Thi và Bạc Dạ hay tin nên không ngủ mà đã ngồi bên trong đợi từ trước, đặc biệt là Đường Thi, bà cười rất dịu dàng. “Nhan Nhan, con đến rồi à?”
“Chú, dì. Lúc này Bạc Nhan thấy sống mũi mình cay cay “Con xin lỗi, về nước công việc lu bu quá con không đến thăm hai người ngay được.
“Nói cái gì vậy con”
Đường Thi vẫy tay về phía Bạc Nhan: “Hai nhà chúng ta đều như người một nhà, đừng nói mấy lời xa lạ vậy. Nhân tiện mấy bữa trước chủ Bạc Dạ với dì đi du lịch có mua ít quà cho con, khi nào về thì con nhớ đem theo nhé.”
“Vâng ạ. Ánh sáng lấp lánh ngập đầy trong mắt Bạc Nhan “Con cảm ơn dì nhiều.”
Bạc Dạ nhìn Tô Kỳ, hai tay khoanh trước ngực: “Hừ, nửa đêm nửa hôm cậu đi theo đến làm gì?” Bạc Dạ làm Tô Kỳ tức đến bật cười. “Ô hay lạ nhỉ, sao tôi lại không thể đến?”
“Đứa út nhà cậu đâu?”
“Trước khi đi bị đau bụng nên không đến nữa!
Bạc Dạ sững lại một chút ra rồi cũng cười mắng một câu: “Đúng là, thể chất bạn trẻ ngày nay càng ngày càng kém. “Sao mà so với cậu được, bao nhiêu cuộc đại phẫu thế mà vẫn sống sở sở ra đấy.” Tô Kỳ cụng tay với Bạc Dạ: “Khuya thế này mà hai vợ chồng chưa ngủ à?”
“Đường Duy nói là bên anh sắp qua, đương nhiên tôi cũng không thể không đón tiếp. “Ho?”
Tô Kỳ ngây ra: “Nhưng mà hình như ý của Đường Duy là… hai người muốn gặp Bạc Nhan?”
“Gì cơ?” Bạc Dạ hơi bất ngờ, quay đầu nhìn bản mặt lạnh tanh của con trai, đột nhiên hiểu ra mọi chuyện nên lập sức sửa lời: “Không sai, đúng là tôi đấy, là tôi bảo muốn gặp bé Nhan. Mẹ nhà nó, không ai hiểu con hơn cha!
Đường Duy nhưởng mày nhìn Bạc Dạ, Bạc Dạ trừng mắt lại với cậu.
Hai đôi mắt y như đúc nhìn nhau trong không trung trao đổi suy nghĩ.
Cải thắng dở người này, con có chủ ý gì mà ba không biết? Hì hì, cảm ơn ba đã đỡ thay con.
Chuyện của mình thì phải chú ý một chút, đừng có mà gây rắc rối cho ba.
Con biết rồi, ba phiên quá.
Bạc Dạ thở nặng nề, cái thắng trời đánh này…
Bạc Nhan ngôi một bên nói chuyện với Đường Thi, Đường Duy và Bạc Dạ vào bếp pha trà. Bạc Dạ đóng cửa nhà bếp lại rồi quay người đi vào, kéo Đường Duy lại gần thấp giọng hỏi: “Trong đầu con nghĩ gì thế hả?”
Ấm trà trong tay Đường Duy rung lắc suýt chút nữa thì rơi.
Cậu đặt ẩm trà xuống xong mới nhíu mày mở miệng nói: “Ba đang nói gì đấy?”
“Đừng có giả ngu với ba!
Bạc Dạ nhìn ra ngoài một cái rồi lại nhìn Đường Duy: “Nửa đêm con lừa Tô Kỳ với Bạc Nhan qua đây làm gì hả?”
Đường Duy nhìn chăm chú ba mình rất rồi mới gần ra từng chữ: “Bởi vì… nếu con không kêu bọn họ ra ngoài thì hôm nay Vinh Sở sẽ ở lại nhà Bạc Nhan
Bạc Dạ ngạc nhiên: “Vinh Sở là ai?”
“Bạn trai cũ của Bạc Nhan.
Bạc Dạ ngày ngẩn cả người, mãi đến khi nằm được chút mạnh mồi mới túm lấy cổ áo Đường Duy: “Con điên rồi! Con mà dám làm ra cái chuyện gì bại hoại ba sẽ đánh chết con có tin không hả?”
Con người đen nhánh của Đường Duy tuyệt không thấy nổi một tia sáng. “Đừng có quên con vẫn còn có Từ Dao” Bạc Dạ đột ngột buông lỏng cổ áo Đường Duy: “Nhóc con, con nghĩ kĩ đi cho ba”
Đường Duy không nói gì, chỉ là sự lạnh lẽo trên khuôn mặt Đường Duy đang hiển hiện trước mặt ông, ông cảm thấy đứa con trai này đã bắt đầu càng ngày càng không biết trời cao đất dày gì rồi, cứ thế này rồi mai sau biết làm sao mà áp chế được nó đây!
Bạc Nhan cảm thấy như có một ảnh mặt âm trầm lạnh lẽo hướng thẳng sau lưng mình từ phía phòng bếp, theo bản năng quay người lại nhìn thì chỉ thấy Bạc Dạ và Đường Duy đang đứng trong phòng bếp như thể không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Chẳng lẽ là ảo giác?